Phi kiếm của nàng vốn rất nhỏ nhắn, lúc này hứng gọn ba người, Hoàng Bội đứng ngay phía trước, Tiêu Vận đứng ở trung gian, Tiểu Khai đứng ở sau cùng, thân thể ba người căng căng dán chặt một chỗ. Tiểu Khai nhất thời cảm nhận được thân thể mềm mại mà ấm áp của sư tỷ, phía trước còn có hai hương vị khác nhau của nữ tử tràn ngập, Tiểu Khai quả thật có điểm rung động, hoàn hảo trong lòng hắn tràn đầy hình ảnh sinh tử của Tiểu Trúc, nên không bị ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ huy ngàn năm huyền thiết chi tinh nhẹ nhàng gõ xuống bình chướng.
Hắn không dám dùng toàn lực, kết giới này nghe nói rất cứng rắn, những kết giới cứng rắn luôn không biết sẽ có nguy hiểm thế nào, vạn nhất có gì còn có thể dự cảnh cẩn thận a, có thể là lực phản kích, vậy thì mình sẽ phiền toái, nói sao thì cũng là kết giới trấn sơn của Thục Sơn kiếm phái, nếu phá hư thì không phải là kết hạ cừu oán lớn với Thục Sơn phái hay sao, Tiểu Khai mặc dù không sợ, nhưng cũng không nghĩ tìm thị phi.
Chỉ tiếc, ngàn năm huyền thiết chi tinh vốn uy lực vô cùng, lúc này có điểm hữu khí vô lực, đánh vào kết giới, chợt nghe một tiếng nhè nhẹ " phác" phảng phất như tiểu hài tử đánh vào gia gia, bình chướng kia vốn không có một chút phản ứng.
Tiểu Khai nhíu mày, lần này dùng thêm vài phần khí lực, quát một tiếng: " Lại đánh!"
Ngàn năm huyền thiết chi tinh nặng nề đập một gậy vào trên kết giới, lúc này đây, bên trong kết giới tựa hồ truyền đến một tiếng chấn động rất nhỏ, đợi chấn động qua đi, vẫn như cũ không đổi.
"Ta thật không tin đâu!" Tiểu Khai nói: " Đánh thật hung hăng cho ta!"
Ngàn năm huyền thiết chi tinh nhất thời xuất ra gậy ảnh đầy trời, đánh mạnh liên tục không ngừng vào bình chướng đến tối tăm mày mặt, chỉ nghe bình chướng chấn động không thôi, ông ông không ngừng bên tai, không ngờ bị cây gậy đánh đến sóng gió nổi lên.
Ba người từ nơi này nhìn xuống, bên ngoài kết giới tầng tầng mây trắng liễu nhiễu theo sự run rẩy của kết giới mà co rụt lại, thật hiển nhiên, chọc vào mỗi một tấc của kết giới đều theo sự công kích của Tiểu Khai mà run lên, như thế nào xem ra cũng giống như sẽ trong khoảnh khắc mà bị đánh vỡ, Tiểu Khai tin tưởng tăng lớn, trong miệng càng liên miên không dứt: " Đánh! Đánh! Lại đánh! Hung hăng đánh!"
Nhưng đánh chừng thời gian uống nửa chén trà nhỏ, kết giới kia cố nhiên run rẩy không ngớt, nhưng một chút dấu hiệu bị nghiền nát cũng đều không có.
Hoàng Bội nhịn không được " vèo" bật cười, lời nói càng châm chích: " Thục Sơn kết giới được xưng là thiên hạ đệ nhất phòng ngự tuyệt đối, đặc thù lớn nhất đó là phân hóa lực công kích, mặc dù chỉ chịu một kích bình thường của nhị lưu tu chân, nó cũng sẽ toàn bộ ba động phân hóa lực lượng, nếu ngươi cho rằng nó tùy tiện rung động rồi sẽ bị nghiền nát, vậy ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi."
Tiểu Khai bốc cao lửa giận lên đầu, cắn răng, lớn tiếng nói: " Dài cho ta!"
Ngàn năm huyền thiết chi tinh lăng không bay cao, nhất thời bắt đầu chậm rãi bành trướng lên, bảo bối này có thể lớn có thể nhỏ, lại có thể nhẹ lại có thể nặng, giờ phút này Tiểu Khai toàn lực thi triển, cảnh tượng thật phá lệ tráng quan, mắt thấy một cây gậy sắt bình thường lớn thành cây cột, tiếp theo thành siêu cấp trụ tròn, rồi chậm rãi chiếm cứ tầm mắt ba người, nhưng vẫn còn không có ý niệm dừng lại trong đầu, vẫn tiếp tục dài tới.
Lúc bắt đầu Hoàng Bội còn không xem cây gậy này vào mắt, nhưng giờ phút này ngửa đầu vừa thấy, cây gậy kia ít nhất cũng dài hơn mười thước, thô tế mười thước, không khác gì một tòa núi nhỏ, nàng lặng lẽ hít vào một hơi, trong lòng có chút rung động.
Tiểu Khai lần này không còn nghĩ một hơi phát uy nữa, mãi cho đến khi ngàn năm huyền thiết chi tinh lớn đến không còn nhìn thấy biên, lúc này mới hung hăng vung tay lên: " Đánh tiếp cho ta!"
Một gậy này sẽ không được nữa, thì cũng là lực lượng cực hạn của ngàn năm huyền thiết chi tinh rồi, phảng phất như một tòa núi đổ sụp, bị bám long quyển phong rít gió thật lớn, ba người đang đứng trên phi kiếm, bị ngàn năm huyền thiết chi tinh đảo qua, lực gió thổi trúng làm ngã trái ngã phải, thiếu chút nữa ngã quỵ đi xuống, lỗ tai nghe được tiếng gậy do vận hành quá nhanh bám theo hưu hưu tiếng gió.
Trong tiếng gió gào thét, ngàn năm huyền thiết chi tinh hung hăng oanh xuống kết giới!
"Oanh!" Một tiếng nổ rung trời, thiếu chút nữa chấn điếc lỗ tai cả ba người, sau đó trước mắt ánh sáng chiếu rực rỡ, kết giới thiên thu vạn tái kia không ngờ lại hiện hình đương trường, bộc phát ra một trận quang mang bảy màu mãnh liệt, trong hào quang, nó mãnh liệt co rụt lại, giống như là quả khí cầu súc khí, ngay sau đó mạnh mẽ trướng lớn ra ngoài, mọi người chỉ nhìn thấy kết giới cùng ngàn năm huyền thiết chi tinh trên đỉnh đầu lại một lần hỏa tinh chạm địa cầu va chạm: " Bành!" Một tiếng, không ngờ nó ngạnh cứng hất cây gậy còn cao hơn ngọn núi kia ra ngoài!
"Ti!" Ba người không hẹn mà cùng hút một hơi, mang theo thần tình kinh hãi, rốt cuộc nói không ra lời.
Kết giới này của Thục Sơn phái, quả nhiên cường đại bất khả tư nghị, khó tin!
"Ngươi phá không xong đâu." Tiêu Vận lắc đầu nói: " Sư đệ, ngươi xem ra không, động tác kết giới này vừa mới co rụt rồi trướng ra, thực hiển nhiên là lấy cả linh khí của Thục Sơn, mới có thể bộc phát lực lượng cường đại như vậy. Kết giới này chẳng những thân mình cường đại vô cùng, hơn nữa nó vốn là liên thông với cả Thục Sơn thành một, ngươi nếu muốn đánh vỡ kết giới này, vậy trừ phi hủy diệt cả Thục Sơn!"
Thục Sơn có dễ dàng hủy diệt như vậy không?
Thiên hạ tu chân sáu đại phái, đệ tử Thục Sơn mặc dù đã suy bại, nhưng ngọn núi Thục Sơn này, cũng theo thiên địa sơ khai thời kỳ viễn cổ tồn tại, chính là đệ nhất kỳ tích của tu chân giới, nó chẳng những hoàn toàn thoát ly bên ngoài thế tục giới, một mình phong bế tự thành thiên địa riêng mình, hơn nữa địa hình bên trong kỳ lạ, linh mạch sung túc, tự cấp tự túc, chính là một chỗ đào nguyên thế ngoại tiên cảnh động thiên phúc địa, năm đó Thiên yêu Tiểu Tiểu chỉ là một hồ ly nho nhỏ của Thục Sơn Thần Kiếm Phong, nhưng được tẩy rửa bởi linh khí thiên địa nồng hậu của Thục Sơn, không ngờ lại có thể dẫn đạo tiện năng tự tu thành yêu, phúc duyên của Thục Sơn sâu đậm, bởi vậy có thể thấy được.
Trong Thục Sơn có nam bắc tứ đại cực điểm, dưới có Tử Vân Cung, Huyễn Ba Trì, trên có Thần Kiếm Phong, Thiên Bồng Sơn, không chỗ nào không phải là kỳ tích trong thiên địa lúc đó, ngày đó Bồng Linh Kiệu Cung, Bắc cực Hãm Không Đảo, càng cất giấu vô số viễn cổ bí tàng, cả Thục Sơn thế giới linh khí thật dư thừa, năng lượng phong phú, so với tiên giới cũng không kém bao nhiêu, hôm nay cả sơn thể cùng kết giới liền làm một thể, đừng nói là ngàn năm Huyền Thiết Chi Tinh không thể hủy diệt, có lẽ dù là hai, ba tiên nhân liên thủ phóng ra, đừng mơ tưởng có khả năng hủy diệt được.
Nếu không có như thế, Thục Sơn sẽ không ở mỗi một lần đạo ma tranh đấu, đều trở thành cứ điểm cuối cùng của người tu chân.
Trên sự thật, ngàn năm huyền thiết chi tinh này một kích cực hạn, có thể làm cho kết giới hiện hình, đã là thành tựu đủ để tự hào.
Mấy điều bí ẩn này, Tiểu Khai đương nhiên không hiểu lắm, Tiêu Vận và Hoàng Bội cũng rất nhanh phản ứng, hai nàng nhìn nhau, nhịn không được cùng lắc đầu.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tiểu Khai hít sâu một hơi, nhấc tay lau trán, mới phát hiện trên trán đã lặng lẽ tuôn ra một tầng mồ hôi hột.
Thục Sơn kết giới chắc chắn như thế, Tiểu Trúc lại đang ở trong tình hình nguy hại, giờ phút này tâm tình của Tiểu Khai như con kiến trong chảo nóng, nắm tay hắn nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, trầm mặc sau nửa ngày, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời: " Có!"
"Sư đệ, hay là trở về đi." Tiêu Vận nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay Tiểu Khai, ôn nhu nói: " Làm chuyện gì, đơn giản chỉ phải nghe ý trời mà thôi, kết giới này vô luận thế nào ngươi cũng phá không xong, vận mệnh của Tiểu Trúc muội muội xem ra là ý trời rồi, ngươi cũng không nên cưỡng cầu nữa."
Tiểu Khai hất tay nàng, móc ra một cái chai nho nhỏ: " Không, ta bây giờ sẽ cho ngươi xem, ta làm sao phá rớt đạo kết giới này!"
Cái chai kia, đúng là Vạn Uẩn Bình của Đa Tình công tử, mà trong bình đựng, chính là siêu cấp bảo bối sinh vật văn vẻ biến của thế giới kia: " Nhược Thủy"
Hắn cẩn thận nghiêng miệng bình, cho một giọt nho nhỏ nho nhỏ Nhược Thủy, nhẹ nhàng dừng lại trên kết giới.
Nhược Thủy ba ngàn, nhưng chỉ đựng trong một bình, Tiểu Khai cũng rất tinh tường, Nhược Thủy này chẳng những không cần phải dùng một bình, có lẽ dù gần một giọt, cũng không phải là thế giới thực tế này có thể chịu được.
Thế giới cuộc sống của chúng ta dị thường khổng lồ, ở giữa nhân loại, yêu quái, tu chân hỗn độn, phía trên có tiên giới, dưới có ma giới, mà bên trên tiên giới có thần giới, bên dưới ma giới mặc dù không ai hiểu biết, nhưng tám phần phải có thế giới khác. Cứ như vậy, thế giới này ít nhất cũng chia làm năm tầng.
Thục Sơn kết giới trước mắt này, dù cho cường thịnh thêm chút ít, cũng bất quá là một kỳ tích của nhân gian giới mà thôi, mà Nhược Thủy cùng Diệt Thế Chi Môn là cấp bậc cao nhất tồn tại của thế giới tàn phá kia, thậm chí thời điểm thiên địa trọng khai, duy nhất chỉ dùng hai loại đạo cụ, đó là Nhược Thủy và Mặc Tinh, cấp bậc của Nhược Thủy này cao như vậy, đã có thể tưởng tượng mà biết.
Vẻ mặt Hoàng Bội mờ mịt nhìn động tác của Tiểu Khai, hắn có điểm hoài nghi, nam nhân này có phải là gấp đến độ có điểm điên rồi, nhưng chỉ nửa giây sau, nàng đã hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ của mình.
Kết giới khổng lồ khôn cùng bát ngát của Thục Sơn, chỉ có chút chợt lóe, bỗng nhiên trong lúc đó, hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Giống như một tấm gương thủy tinh bàng bạc, trong phút chốc bị hư hao biến thành khói bụi, bên tai chỉ nghe một tiếng nhỏ tới cực điểm " phác" nhẹ nhàng, kết giới kia trong nháy mắt theo Nhược Thủy triêm nhiễm địa phương bắt đầu, một mảnh một mảnh nghiền nát bể tan tành ra, bị biến thành khói bụi.
Ngay cả linh khí vô số tiếp dẫn bên trong kết giới, đều không kịp cho chút trợ giúp, kết giới vĩ đại miên duyên mấy vạn năm, liền hoàn toàn tan biến, hoàn toàn lộ ra phía sau kết giới cho tới bây giờ không có người ngoài nào biết thế giới Thục Sơn thần bí khổng lồ!
"Trời ạ!" Tiếng rên rỉ trầm trầm của Hoàng Bội cất lên: " Người này...người này...hắn thật muốn cùng Thục Sơn hoàn toàn quyết liệt sao?"
Tiêu Vận có chút thở dài, trong thanh âm có vẻ kiêu hãnh, nhưng cũng có chút tiêu tác: " Ngươi nói đúng, vì Trì Tiểu Trúc...hắn đích thật là không tiếc cùng Thục Sơn quyết liệt."
Lời nói đến đây, kết giới đã hoàn toàn bị tiêu hủy, hiện ra trước mắt ba người, là một mảnh thổ địa rộng lớn vô ngấn, phương xa lầu các khắp nơi, sơn lam tràn ngập, mà phía trước lầu các cùng ngọn núi, lại đứng đầy mấy trăm người, trong mắt mỗi người đều mang theo vẻ kinh ngạc nói không nên lời cùng phẫn nộ, trường kiếm sáng trắng như tuyết ánh chiếu ánh sáng mặt trời, phản xạ xuất ra thiên vạn đạo hào quang chói mắt!
Trận pháp này, còn hơn Dao Trì Huyễn Cảnh của Côn Lôn phái, thật sự là tráng quan thập bội lần!
Đứng trước mọi người chính là một trung niên nhân mặc áo xanh, dưới hàm có râu dài phiêu phất, xem ra có vài phần tiên phong đạo cốt, nhưng giờ phút này thần tình hắn trầm xuống, nhìn Tiểu Khai quát: " Yêu ma nghiệt chướng, dám hủy Thục Sơn ngàn năm kết giới chúng ta, thật khi dễ Thục Sơn ta không có người sao?"
Tiểu Khai hít sâu một hơi, cất cao giọng nói: " Tại hạ Thiên Tuyển Môn Nhị Bách Ngũ đại môn chủ, cũng không phải yêu ma nghiệt chướng gì, hôm nay đến đây, chỉ là vì tìm một người."
"Nguyên lai ngươi đúng là Nghiêm Tiểu Khai, trách không được kiêu ngạo như thế!" Thần sắc người áo xanh càng phẫn nộ: " Ta mặc kệ ngươi tới làm gì, ngươi hủy Thục Sơn ngàn năm kết giới của chúng ta, dao động căn cơ thế đại của Thục Sơn ta, Thục Sơn trên dưới bốn trăm tám mươi hai người, tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!"
Tiểu Khai lo lắng, nhưng đã biết mình đã phạm vào kiêng kị, có lẽ so với việc phá hư linh mạch của Hoàng Sơn còn nghiêm trọng hơn nhiều, cho nên hắn hạ giọng, nói: " Lần này ta đích thật là có việc gấp, chờ ta giải quyết chuyện của mình xong, ta nhất định tự mình đến Thục Sơn thỉnh tội, các ngươi có điều kiện gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta tuyệt không chối từ, như vậy được chứ?"
Râu mép của người áo xanh giật giật, chỉ thẳng vào mũi Tiểu Khai mắng: " Ngươi còn muốn giải quyết chuyện của ngươi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi còn có thể đi được nữa? Hừ hừ, hôm nay ngươi phải ở lại chỗ này!"
Hắn nói vừa xong, phía sau vô số Thục Sơn đệ tử đều cùng mắng to, nương theo vô số trường kiếm bay ra khỏi vỏ, có vẻ phá lệ kinh tâm động phách.
Sắc mặt Tiêu Vận có chút trắng bệch, nhịn không được đi lên kéo tay áo Tiểu Khai: " Sư đệ, nếu không...chúng ta rời đi rồi hãy nói?"
"Không được." Tiểu Khai quả quyết nói: " Hôm nay ta nhất định muốn cứu cho được Tiểu Trúc ra."
Những lời này nói xong, Thục Sơn đệ tử đối diện đã thả ra vô số phi kiếm, đâm thẳng tới Tiểu Khai, mấy thanh kiếm này nếu đâm trúng, có lẽ Tiểu Khai sẽ lập tức biến thành con nhím.
Trong sáu đại phái tu chân thiên hạ, kết giới của Thục Sơn phái cường đại nhất, nhưng có lẽ cũng vì kết giới cường đại vô cùng, nên Thục Sơn không có trận pháp trấn sơn, hơn bốn trăm người liên thủ tấn công, thoạt nhìn khí thế hung hung, kỳ thật lại không có sự phối hợp. Phi kiếm đầy trời kia giống như châu chấu trùng đi tới, mặc dù hùa cùng một chỗ, thật ra chỉ là tự mình đối chiến.
Tiểu Khai đã gây ra họa, đã không còn gì cố kỵ, gật đầu nói: " Được, đã như vậy, ta đắc tội."
Hắn tâm niệm vừa động, ngàn năm huyền thiết chi tinh bay ra ngoài, đón lấy phi kiếm xuất ra thành một cái bình tròn, nhất thời cản hết những phi kiếm kia bay trở về, phàm là bị cây côn đánh lui, không có phi kiếm nào ngoại lệ bị nổ thành mảnh nhỏ, người áo xanh đang định thả ra phi kiếm của mình, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến một tiếng đau đớn: " Oa...phốc!" Hắn lại càng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy vô số khẩu máu tươi từ cửa miệng Thục Sơn đệ tử phun ra không ngừng.
Trong tâm người áo xanh bỗng nhiên run lên, phi kiếm thả không ra nữa, nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện, lại nghe " Oa...phốc!" một tiếng, một loạt đệ tử Thục Sơn ở phía sau cư nhiên đã cùng phun ra một búng máu, sau đó sắc mặt tái nhợt đặt mông ngồi trên đất, thoạt nhìn rõ ràng nguyên khí đại thương.
Tiểu Khai cũng không tiến công, ngàn năm huyền thiết chi tinh phiêu phù tại không trung, chỉ một mình đối mặt với bóng kiếm đầy trời, vẫn bất động, ngược lại có chút tiến tới từng bước. Nó tiến bước, làm tất cả phi kiếm liền đồng loạt lui về phía sau từng bước, vẫn như cũ hình thành một vòng vây tiêu chuẩn, lại không có một thanh phi kiếm nào dám tiến đến gần sát nó trong vòng mười trượng.
Thục Sơn đệ tử đầy núi, chỉ cảm thấy trong lòng kịch chấn, bọn họ bình thường vẫn cho mình là đệ tử danh môn chính phái, mắt cao tới đỉnh, cho tới bây giờ không phục người khác, hôm nay không ngờ có một thiếu niên tuổi còn trẻ như vậy, dễ dàng dùng một cây gậy cho tới bây giờ không có nghe nói qua có cây côn như vậy, chỉ hai chiêu, liền uy hiếp cả Thục Sơn, trường hợp như vậy, quả nhiên cho tới bây giờ bọn họ không dám nghĩ tới, trong tích tắc này, cũng không biết có bao nhiêu tu chân thiếu niên tâm cao khí ngạo, bị Tiểu Khai đem nội tâm cao ngạo của bọn họ đánh trúng dập nát.
Người áo xanh mắt thấy chúng đệ tử bị thương thảm trọng, trong lòng thập phần khó chịu, mà cây gậy trên không trung kia lại quá mức hung mãnh, dưới tay lại không có ai đối phó lại, giờ phút này Thục Sơn kết giới đã bị nghiền nát bể tan, bị thương hơn phân nửa, tình huống thật sự có chút thảm đạm, hắn vốn hận không được thả ra phi kiếm cùng Tiểu Khai đánh nhau đến lưới rách cá chết, nhưng suy nghĩ một chút tương lai của Thục Sơn, rốt cuộc kìm chế khẩu khí tiếp theo, lộ vẻ sầu thảm nói: " Chúng đệ tử nghe lệnh, thu hồi phi kiếm."
Mắt thấy không trung đã không còn phi kiếm, Tiểu Khai triệu hồi huyền thiết, vội la lên: " Tru yêu đại hội ở nơi nào? Mau dẫn ta đi."
Người áo xanh khẽ cắn môi, nói: " Tru yêu đại hội quan hệ thiên hạ thương sinh khí vận, Lục Thủy tiên sinh ta mặc dù kỹ không bằng người, cũng không nguyện trợ trụ vi ngược( giúp vua trụ làm ác), ngươi muốn đi Tru yêu đại hội, chính mình đi tìm đi."
Tiểu Khai nhíu mày nói: " Thục Sơn lớn như vậy, ngươi không mang ta đi, ta làm sao tìm được?"
Lục Thủy tiên sinh hừ lạnh nói: " Ngươi tìm được hay không, quan hệ gì tới ta? Ta ngăn không được ngươi, đã là có lỗi với Thục Sơn, muốn ta mang ngươi đi, không bằng giết ta đi."
Tiểu Khai nhất thời giận dữ: " Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao?"
Lục Thủy chân nhân ngạnh cứng, thế nhưng ánh mắt lại nhắm lại, cất cao giọng nói: " Muốn giết cứ giết, làm gì nhiều lời!"
"Ta kháo!" Tiểu Khai lúc này chẳng khác gì con kiến trong chảo nóng, hết lần này tới lần khác người trước mắt này còn làm vẻ thấy chết không sờn, hắn vung tay lên, ngàn năm huyền thiết chi tinh quét ngang cổ Lục Thủy chân nhân, chỉ nghe tiếng gió sưu sưu, tốc độ ngàn năm huyền thiết chi tinh nhanh đến thế nào, đảo mắt đã bay đến bên Lục Thủy chân nhân.
"Không!" Tiêu Vận ôm đồm cánh tay Tiểu Khai, thét to: " Đừng làm loạn."
Đúng lúc đó, ở thời khắc mấu chốt cuối cùng Tiểu Khai phản ứng tới, huyền thiết chi tinh đứng ngay bên cổ Lục Thủy chân nhân, huyền thiết chi tinh sâm sâm kích thích tóc gáy Lục Thủy chân nhân dựng đứng lên.
Lục Thủy chân nhân mặc dù xả thân nguyện ý thành nhân, nhưng dù sao không phải xem thường tính mạng, giờ phút này quỷ môn quan gần tích tắc, chỉ cảm thấy trái tim phanh phanh nhảy loạn, cảm giác huyền thiết còn đang phía sau, động cũng không dám động một chút.
Tiêu Vận đảo mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy mấy trăm Thục Sơn đệ tử đều lộ ra vẻ bi phẫn, mắt thấy trưởng bối trong môn phái bị vũ nhục như thế, nhưng lại không có lực đối trận, việc hôm nay, đã giống như bị người quét hết mặt mũi của Thục Sơn, có thể nói là sỉ nhục chưa từng có suốt ngàn năm nay.
Lúc này, tâm tư Tiểu Khai không đặt vào việc đó, vì Tiểu Trúc, hắn cái gì cũng không quản nữa.
Hắn khẽ cắn môi, đột nhiên triệu hồi ngàn năm huyền thiết chi tinh, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: " Được, tốt lắm, vì thiên hạ thương sanh, vì muốn giết chết Tiểu Trúc của ta, các ngươi cư nhiên ngay cả chết còn không sợ, ta thật muốn nhìn, các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu vĩ đại!"
Hắn một tay chỉ trời, một tay cầm gậy, đối diện với Thục Sơn đại điện cao lớn hùng vĩ sau lưng mọi người, nói ra từng chữ: " Hôm nay ta sẽ hủy đi chiêu bài của Thục Sơn các ngươi, xem các ngươi còn làm sao quan tâm thiên hạ thương sanh!"
Trong lòng Tiêu Vận nhảy dựng, lại nhìn Tiểu Khai, mới phát hiện ánh mắt của Tiểu Khai đã hồng lên, trong lòng nàng vốn đã nghĩ ra lời khuyên ngăn, nhất thời toàn bộ đều nuốt hết vào bụng, trước mặt, Tiểu Khai đã ném ngàn năm huyền thiết chi tinh, trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang, xa xa bắn ra ngoài, đảo mắt đã bay ra vài trăm thước xa, bỏ lại mấy trăm người ở phía sau xa xa, trước mặt nó, đúng là đại biểu cả uy nghiêm Thục Sơn - điện phủ hùng vĩ!
"Ác tặc...mơ tưởng gây loạn.." Trong đám người truyền ra một thanh âm vô cùng bi phẫn, nhưng lúc nay thanh âm mới nói một nửa, đã bị Lục Thủy tiên sinh ngạnh cứng đè ép xuống: " Câm mồm!"
Chúng đệ tử ngạc nhiên quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt Lục Thủy chân nhân không vui không buồn, đang dùng hai mắt gắt gao nhìn trời xanh mây trắng, một chữ chậm rãi nói: " Mọi người nghe cho rõ, mù quáng tranh đấu, chính là thất phu chi dũng, hôm nay chi kế, chỉ có bảo tồn thực lực, tăng lòng can đảm, trăm nhẫn thành kim!"
Hơn bốn trăm vị đệ tử Thục Sơn nắm chặt nắm tay, thật sâu cúi đầu, chỉ cảm thấy tao ngộ hôm nay sỉ nhục sâu đậm, lăng nhục khắc cốt, đó là cả đời khó quên. Giờ phút này bọn họ mặc dù người đông thế mạnh, nhưng duy nhất có thể làm, chính là giống như đà điểu chúi đầu thật sâu vào hố cát, mặc cho ác tặc Thiên Tuyển môn ngay trên đất của mình tùy ý sinh uy.
Tiêu Vận lặng lẽ thở dài, trong lòng biết, vô luận hôm nay cứu được Tiểu Trúc hay không, Thiên Tuyển Môn cùng Thục Sơn cừu hận xem như đã kết.
Tiểu Khai ngẩng đầu, trên đỉnh đầu cao cao giắt một tấm bài biển chữ vàng lưu quang, bài biển có bốn chữ to hùng vĩ, bút như rồng bay, cơ hồ mỗi chữ đều to cỡ như hai ba người, cứ như vậy giắt cao hơn hai mươi thước trên điện phủ, loại khí thế mênh mông nguy nga này, có thể chấn trụ thiên hạ tu chân.
Đúng vậy, đây chính là sự kiêu hãnh lớn nhất của Thục Sơn, là nơi ổn định tâm linh căn cơ của đệ tử Thục Sơn, cũng là chứng kiến siêu cấp vô số niên đại không ngã của Thục Sơn phái.
Khối bài biển này, chẳng biết đã trải qua bao nhiêu phong sương tuyết vũ, chẳng biết qua bao nhiêu thời đại chính tà biến thiên, niên kỉ của nó, tuổi nó, đã vượt qua bao năm tháng, ngay cả điển tịch của Thục Sơn cũng không thể kể rõ, có lẽ vào lúc thiên địa sơ khai, nó đã tồn tại.
Bốn chữ trên bài biển, đã cũng đủ nói rằng Thục Sơn phái lịch sử không thể tranh nghị hách hách uy danh.
"Triệu năm Thục Sơn!"
Bây giờ, trước mắt bốn trăm tám mươi hai đệ tử Thục Sơn, Tiểu Khai một tay chỉ vào bài biển, quát lớn: " Đánh bể cho ta!"
Ngàn năm huyền thiết chi tinh phảng phất như tia chớp lăng không bay lên, trong bầu trời úy màu lam, tại sân tràng yên tĩnh chợt nghe một tiếng " oanh long" rung trời, bài biển cả triệu năm kia, bị đánh thành vô số mảnh nhỏ, đều dương dương bay xuống đất, ngay cả một mảnh chữ vàng cũng bị xao xao đập nát.
Chiêu bài của Thục Sơn, đến nơi đây đã hoàn toàn hủy diệt.
Lục Thủy chân nhân vốn là đạo tâm thâm hậu người tu chân, nhưng bài biển vừa rụng xuống, hắn chợt cảm thấy một luồng khí nóng trùng lên đỉnh đầu, nước mắt đã tuôn xuống, trong phút chốc tầm mắt mơ hồ.
Tiểu Khai lạnh lùng quay đầu hỏi: " Ai đưa ta đi Tru yêu đại hội?"
Nghênh đón hắn chính là ánh mắt đỏ bừng của đệ tử Thục Sơn, còn có thần thái cắn chặt răng quan tuyệt không khuất phục.
"Tốt, các ngươi có thể chịu, vậy các ngươi cứ tiếp tục nhẫn đi." Tay Tiểu Khai vung lên, ngàn năm huyền thiết chi tinh hóa thành lưu quang, đằng đằng sát khí tiến vào trong đại điện.
@by txiuqw4