Tiểu Khai cả kinh, nhất thời thất thanh kêu lên: " Ma Tôn..."
Ma Tôn dừng lại thân hình, nhìn hắn, nhẹ giọng cười nói: " Hôm nay phải lấy ngao túc mới được, bổn tôn đã biết lần này nguy hiểm, nhưng tên đã lên dây cung, bổn tôn không thể không bắn."
Tiểu Khai không biết vì cái gì, bỗng nhiên nghĩ thấy có chút cảm động, hắn cảm động, nhất thời xúc động lên, lớn tiếng nói: " Ta cùng ngươi đi xuống!"
Ma Tôn cũng không tỏ vẻ tán thành, cũng không tỏ vẻ phản đối, quay đầu đi, thả người nhảy xuống Cửu U Chi Môn, trên người hắn vốn tối đen một mảnh, lần này nhảy vào, nhất thời không còn thấy bóng dáng.
Tiểu Khai hít sâu một hơi thật dài, ngăn chận trái tim đang nhảy mạnh, nhìn phía dưới hô: " Ma Tôn, Ma Tôn, còn đó không?"
Phía dưới yên tĩnh, không có tiếng đáp lại, Ngọc Hồ và Tiểu Ảnh đã bơi tới, cùng nói: " Gần đây không có manh mối gì."
Tiểu Khai thở dài, cắn răng, vừa định nhảy xuống, nhưng bỗng nhiên, cả đáy sông rung động mãnh liệt, nước chảy trùng tới, nhất thời đẩy ba người lao ra xa ba, bốn thước.
Ngay sau đó, từ trong khe động của Cửu U Chi Môn thần bí, hốt nhiên lại có một cỗ nước chảy màu đen dũng mãnh xuất ra, những nơi dòng nước đi qua, băng hàn khó có thể hình dung nhất thời nổi lên, nước sông phụ cận trong phút chốc bị đông thành khối băng trong suốt.
Nguyên lực trong cơ thể Tiểu Khai toàn lực phát động, hào quang màu xanh biếc tầng tầng lớp lớp phun ra, bao bọc quanh toàn thân hắn dày đặc, hắn một tay lôi kéo Ngọc Hồ, một tay lôi kéo Tiểu Ảnh, nhanh chóng thối lui ra sau, hiểm hiểm tránh được dòng nước chảy kia, dòng nước kia chảy sát qua bên người, Tiểu Khai chỉ cảm thấy nửa người ở sát dòng nước chảy qua hoàn toàn mất đi tri giác, với công lực giờ phút này của hắn, không ngờ lại bị trực tiếp đông cứng nửa người.
Hoàn hảo dòng nước chảy này rất nhanh trôi qua, nguyên lực màu xanh biếc trên người Tiểu Khai chuyển suốt ba vòng, hàn khí trong cơ thể mới bị xua tan, trong lòng hắn hiểu ra trạng huống, không dám chậm trễ, dùng hết khí lực toàn thân kéo Tiểu Ảnh và Ngọc Hồ ném lên cao, miệng quát: " Chạy mau!"
Đúng vậy, đích xác đã xảy ra đột biến, bên trong Cửu U Chi Môn phát ra một tiếng gầm gừ trầm muộn phảng phất như áp lực ngàn vạn lần, trong tiếng gầm gừ này tràn ngập sự bạo ngược và phẫn nộ khôn cùng bát ngát, tiếng gầm thật lớn chấn động cả đáy sông lay đông lên, rồi sau đó, địa phương phía dưới không biết xa xôi cỡ nào, phát ra một tiếng rồi lại một tiếng đánh, phảng phất như có thứ gì đó thật lớn đang đánh xuống đáy sông " đông đông" từng thanh âm truyền đến, chấn đến trái tim của Tiểu Khai như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Đến lúc này, hắn bỗng nhiên nghe được một tiếng quát to thanh thúy!
Toàn thân Tiểu Khai run lên thật mạnh, trong lòng nhịn không được kêu lên điên cuồng: " Trời ạ, chẳng lẽ nơi này còn có những người khác!"
Đúng vậy, thanh âm này thanh thúy mà sáng ngời, cũng không giống như tiếng âm nhu khó phân nam nữ của Ma Tôn, mà chính là thanh âm của một cô gái không hề giả!
Nhưng ngay sau đó lại một tiếng hét lớn, xuyên thấu qua khôn cùng nước sông truyền tới, lúc này đây, đúng là thanh âm của Ma Tôn.
Tiểu Khai vừa kinh ngạc vừa khẩn trương, trừng lớn ánh mắt nhìn ra xa, lục quang trong Cửu U Chi Môn kịch liệt di động, vô số quang điểm tán loạn khắp nơi, phảng phất như huỳnh hỏa bay múa khắp không gian, sau đó " oanh" một tiếng nổ rung trời, phảng phất long trời lở đất, biển gầm hốt khởi, núi lửa phún bạc, có một cỗ hỏa quang vô cùng hoa mỹ từ trong Cửu U Chi Môn phóng lên cao, hào quang mãnh liệt trong phút chốc chiếu sáng cả đáy sông!
Trong hỏa quang chói mắt, Tiểu Khai rõ ràng nhìn thấy một bóng đen khó thể hình dung đang chậm rãi từ trong khe nứt thăng lên!
Chân ngao tráng kiện như núi, đầu lâu khổng lồ như tòa núi lớn, thân hình phô thiên cái địa, phiếm ra thân hình sáng bóng như sắt thép, đây chính là thượng cổ cự ngao trong truyền thuyết!
Bốn chân của cự ngao quả nhiên thiếu đi một cái chân sau, ba chân còn lại nhìn qua càng dữ tợn, còn chân bị chặt gãy kia máu thịt cuộn vòng, vô số thịt vụn mọc ra, nhìn thấy làm cho người ta muốn nôn mửa, xem ra truyền thuyết năm đó Nữ Oa bổ thiên chặt chân ngao, quả nhiên là thật.
Tiểu Khai run người nhìn thấy, thân ảnh nhỏ bé của Ma Tôn phảng phất như là con kiến, bị cự ngao dùng cái chân phía sau còn lại nhẹ nhàng đảo qua, liền phảng phất như lưu tinh bay ra ngoài.
Khăn trùm đầu của Ma Tôn vừa rơi xuống, một mái tóc dài như mây trôi nhất thời tỏa xuống, Tiểu Khai há to miệng, chỉ cảm thấy trước mắt những gì nhìn thấy vô cùng vớ vẩn, trong đầu một thanh âm đang liều mạng kêu gọi: " Có lầm hay không! Ma Tôn là nữ tử! Đường đường ma giới chi chủ không ngờ lại là nữ tử!"
Hắn còn muốn nhìn dung mạo của Ma Tôn, nhưng động tác của Ma Tôn nhanh đến kinh người, nón che mới rơi xuống, một cỗ hắc khí đã dày đặc phủ kín gương mặt, sau đó Tiểu Khai lại nghe được thanh âm nữ nhân quát lớn: " Xem đánh!"
Hai tay của Ma Tôn phảng phất như hoa sen tràn ra, nhất thời bắn ra vô số địa ngục lửa ma, bọn chúng đều nổ tung trên lớp da cứng rắn của cự ngao, mấy lửa ma này uy lực thật lớn, tạc đến thân thể cự ngao run nhè nhẹ, phát ra từng đợt, từng đợt tiếng rít gào kinh thiên động địa. Cự ngao triển khai ba chân còn lại, lao thẳng tới chỗ Ma Tôn, nó mặc dù hình thể khổng lồ, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người, với tốc độ của Ma Tôn không ngờ có điểm theo không kịp, nhất thời bị một cước của nó tạt lên người.
Hoàn hảo nơi này là trong nước, cự ngao đảo qua, thân thể Ma Tôn đã bay ra ngoài, nếu đang ở trên lục địa, một cước đạp xuống, có lẽ trực tiếp đạp chết hắn, Tiểu Khai thấy toàn thân phát lạnh, một cỗ cảm giác vô lực nhất thời mọc lên, nghĩ thầm: " Loại quái vật này, làm sao khí lực con người có thể đối phó được chứ."
Cự ngao trừng đôi mắt màu xanh biếc, đảo qua lại dưới đáy sông, nhìn thấy bọn người Tiểu Khai Ngọc Hồ, quả nhiên cũng không tiến công, chỉ là lộ ra hàm răng nanh bén nhọn, trừng trừng giương mắt nhìn ba người.
Trong lòng Tiểu Khai từng cơn sợ hãi, nhớ tới lời Ma Tôn nói qua, đối phó mấy thượng cổ vật chủng này, chỉ cần không chủ động tiến công, đối phương sẽ không ra tay, bèn quay đầu lại lớn tiếng nói: " Đừng ra tay."
Ngọc Hồ và Tiểu Ảnh sợ đến hàm răng đánh cầm cập, nhưng vẫn không chạy trốn, ngược lại vọt đi tới, một trái một phải che phía trước Tiểu Khai nói: " Chủ nhân, ngài chạy trước."
Trong lòng Tiểu Khai cảm động, tự nhiên không chịu chạy trốn, lại quay đầu nhìn Ma Tôn.
Năng lực kháng cự của Ma Tôn cũng thật cường hãn, hai kích của cự ngao phảng phất như không tạo thành thương tổn gì, thân hình hắn vẫn như trước nhanh như quỷ mị, không ngờ vọt lên trên đầu cự ngao, giương tay lên, lại hơn mười đạo địa ngục lửa ma bắn đi ra, lần này cũng hướng đầu của cự ngao bay tới.
Cự ngao rống giận, cũng không tránh né, lửa ma đánh vào trên đầu, tạc nổ vang rền, cự ngao ngay cả một chút da đầu cũng không tổn thương, rống giận trùng đi, lại thêm một cước, đá Ma Tôn bắn ra ngoài thật xa.
Tiểu Khai đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, cũng chầm chậm nhìn ra chút dấu vết.
Một ma một ngao chiến đấu với phương thức thật kỳ lạ, hai bên đều tránh không thoát sự công kích của đối phương, cũng không thèm tránh né, ngươi đánh một chút, ta đánh một chút, nhưng phảng phất giống như đang thử thách năng lực chịu đựng của mình, ý đồ của Ma Tôn thực rõ ràng, mỗi lần ngọn lửa bắn ra đều dừng lại những vị trí khác nhau, hiển nhiên là muốn tìm ra nhược điểm của cự ngao, nhưng quanh thân cự ngao chắc chắn như sắt, ngay cả vùng cổ và bụng dưới vốn yếu ớt cũng không hề có nhược điểm, bị Ma Tôn tạc mấy trăm lần, không ngờ ngay chút vết thương cũng không có.
Lại nhìn Ma Tôn, thì có chút ít thê thảm, mỗi một cước của cự ngao đều có thể chấn động thân hình hắn thật mạnh, tiêu hao công lực của hắn, mặc dù tộc của nàng vẫn rất nhanh, nhưng bằng vào tầm mắt của Tiểu Khai, nhưng đã nhìn ra tốc độ của nàng đã giảm xuống, xem ra khó chịu đựng được lâu nữa.
Tiểu Khai lớn tiếng hô lên: " Chúng ta chạy thôi, đánh không lại nó đâu."
Ma Tôn bỗng nhiên quay đầu nhìn qua, nhất thời mái tóc bay tung lên, nhìn Tiểu Khai ngoan độc nói: " Không, hôm nay ta nhất định phải chém đứt chân ngao, nếu không tuyệt không trở về!" Giờ phút này công lực của nàng tổn hao nhiều, đã không còn dư lực che giấu thanh âm, nghe ra đã thuần túy là tiếng nói của nữ tử, thanh âm thanh thúy sáng ngời, nhưng thật ra nghe rất dễ chịu.
Tiểu Khai cả giận nói: " Ngươi còn không đi, thì sẽ mất cả mạng đó."
Ma Tôn cũng không dao động, giọng the thé nói: " Chém không được chân ngao, tam giới đều phải hủy diệt, mạng của ta lưu lại có ý nghĩa gì?"
Tiểu Khai nhất thời rùng mình, cư nhiên hồi lâu cũng nói không ra lời, nghĩ thầm: " Lời này cũng có đạo lý a..."
Bên kia, Ma Tôn lại cùng cự ngao tiếp tục giao chiến.
Người như Tiểu Khai, tính tình đúng là như vậy, vốn vừa định bỏ đi, bây giờ bỗng nhiên phát hiện Ma Tôn là nữ tử, vậy bắt đầu nghĩ, để cho một cô gái liều mạng chiến đấu mà mình đứng xem náo nhiệt đã có điểm quá đáng, lại sau đó, nghe mấy câu Ma Tôn vừa nói, liền nghĩ thấy rất có đạo lý, vì an nguy của tam giới thật sự phải chặt cho được chân ngao, đã như vầy, thì mình cũng không còn biện pháp khoanh tay đứng nhìn nữa.
Ngươi nói đây là chủ nghĩa đại nam tử cũng tốt, lòng dạ đàn bà cũng tốt, tóm lại, Tiểu Khai đồng học của chúng ta đầu óc nóng lên, bỗng nhiên xúc động, hắn móc ra Định Thiên Côn, lớn tiếng nói: " Được, ta sẽ giúp ngươi!"
Ma Tôn cũng không cự tuyệt, lớn tiếng nhắc nhở: " Ta tìm đã lâu, trên người nó giống như không có nhược điểm, ngươi mau nghĩ biện pháp."
Mắt Tiểu Khai vừa chuyển, đã hô: " Miệng ở đâu?"
Ma Tôn nhất thời mừng rỡ: " Đúng vậy, ta lại quên địa phương này."
Trong lúc nói chuyện, cự ngao há to miệng rít gào, Ma Tôn không nói hai lời, trực tiếp tống hơn mười đóa địa ngục lửa ma đi vào, mấy ngọn lửa này ở trong miệng cự ngao ầm ầm nổ tung, cự ngao toàn thân run rẩy, ngây người hồi lâu, cũng không hề rít gào, ngậm chặt miệng, lại thêm một cước hướng trên người Ma Tôn đá tới.
Ma Tôn dồn dập thở hào hển, vui mừng nói: " Quả nhiên hữu hiệu, ta thêm một lần!"
Chỉ tiếc, nàng cũng quá xem thường trí tuệ của thượng cổ sinh vật, cự ngao ngậm miệng lại, rốt cuộc không rít gào nữa, không chút âm thanh bắt đầu đuổi giết Ma Tôn, Ma Tôn bị thêm mấy cước, cũng rốt cuộc tìm không được cơ hội tống lửa ma vào miệng cự ngao, Tiểu Khai ở bên cạnh không ngừng nhắc nhở: " Ánh mắt! Lỗ mũi! Mi mắt! Giữa lòng bàn chân!"
Không thể không nói, Tiểu Khai cũng suy nghĩ chu đáo, chỉ tiếc cự ngao có chút biến thái, Ma Tôn một vòng luân phiên công kích xuống tới, cư nhiên có chút không hiệu quả, rốt cuộc tìm không ra được một sơ hở nào của cự ngao
Cường độ công kích không thể phá vỡ, vấn đề này thì có điểm lớn, cơ hồ thuần túy là cục diện bị đánh, mắt thấy tốc độ của Ma Tôn càng ngày càng chậm, phảng phất lập tức sẽ kiệt lực, Tiểu Khai gấp đến độ liều lĩnh, lại không biết làm sao hỗ trợ, Tiểu Hùng Miêu bỗng nhiên tiến đến bên cạnh, hỏi: " Khai ca, cây gậy này của ngươi, có gì cổ quái?"
Tiểu Khai cười khổ nói: " Nó thật ra có cổ quái, nhưng ta lại dùng không ra, nếu không ta đã sớm lên rồi."
Tiểu Hùng Miêu lại lắc đầu nói: " Khai ca, ta nhớ rõ ban ngày Ma Tôn từng nói qua, cây gậy này của ngươi rất cứng, cả bọn ta còn không hiểu rõ tình huống, con cự ngao này toàn thân cứng rắn, địa ngục lửa ma của Ma Tôn phá không xong, không biết cây gậy này của ngươi có thể phá được hay không."
Lời này nói ra, quả nhiên là một lời điểm tỉnh người trong mộng, Tiểu Khai nhất thời giật mình hiểu ra: " Đúng vậy! Định Thiên Côn mặc dù phát không ra toàn bộ lực lượng, nhưng độ cứng này, cũng là thiên hạ đệ nhất, con cự ngao này có cứng, cũng không thể đến được cảnh giới thần tộc, vô luận thế nào cũng không cứng bằng cây gậy này!"
Hắn nhất thời cười ha ha, vừa nhấc tay, ném cây côn ra ngoài, nói: " Ma Tôn, tiếp được!"
Ma Tôn quả thật đã như ngọn đèn cạn dầu, đưa tay ra đón, tay run lên, cư nhiên thiếu chút nữa không tiếp được, Định Thiên Côn vừa vào tay, Tiểu Khai nhất thời luôn miệng quát: " Lớn, lớn, mau lớn, dài, dài, mau dài!"
Trong chớp mắt, Định Thiên Côn nở thành một cây côn dài hai thước, Ma Tôn cầm thật thuận tay, Tiểu Khai cười nói: " Dùng gậy đánh nó."
Ma Tôn thở dài, quả thật cả nửa điểm tin tưởng đều không có, cự ngao đang điên cuồng trùng đi tới, hung hăng một cước đạp xuống người hắn, bàn chân thật lớn phảng phất như vạn ngọn núi lớn, từ đỉnh đầu đè xuống, Ma Tôn ôm lòng dạ ngựa chết đánh ngựa sống, miễn cưỡng vận lên phần khí lực còn lại, giơ gậy đánh ngược lên...
"Vèo." Một tiếng, Định Thiên Côn rít lên, cây côn dài hai thước đâm thẳng vào trong bàn chân của cự ngao.
Cự ngao ngây người ngẩn ngơ, phảng phất còn không dám tin, sau đó lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, nó dùng sức nâng bàn chân lên, bàn chân rời khỏi Định Thiên Côn, phát ra " ba" một tiếng vang nhỏ, sau đó, dòng máu màu xanh biếc phảng phất như dòng suối phun ra.
Ma Tôn vô cùng vui vẻ, chỉ cảm thấy lực lượng toàn thân đều đã trở lại, cúi đầu nhìn cây côn trong tay, còn mang theo điểm cảm giác như đang nằm mơ, bỗng nhiên một tiếng thét dài, phảng phất như tiếng phượng gáy, thân hình hóa thành lưu quang, xông tới thân thể cao lớn của cự ngao.
Cự ngao lần đầu cảm giác được sợ hãi, nhìn thấy cây côn lại đánh tới, trong nháy mắt huy trảo hung hăng chụp đi.
"Vèo." Lại là thanh âm quen thuộc, Định Thiên Côn chui vào tận gốc, không hề lo lắng đâm xuyên qua chân trước của nó, lại một dòng máu màu xanh biếc đi ra, nhất thời phun ướt cả đầu Ma Tôn.
Ma Tôn giờ phút này mừng rỡ như điên, làm sao còn để ý đến chuyện tình, nàng rút nhanh Định Thiên Côn, hướng ngay thân thể cứng rắn của cự ngao hung hăng đánh xuống!
"Ba lạp", thân thể cứng rắn vang lên tiếng nứt vỡ.
"Ngao ô!" Cự ngao phát ra tiếng hống vô cùng sợ hãi, thân hình vừa chuyển, đã nghĩ trùng về Cửu U Chi Môn, nhưng tốc độ của Ma Tôn so với nó nhanh hơn, chỉ là chợt lóe, đã ngăn ở trước mặt, ngăn cản con đường trở về của nó.
Vẻ mặt cự ngao lại là sợ hãi, lại là phẫn nộ, ánh mắt thật lớn trừng nhìn Ma Tôn, bỗng nhiên lại quay đầu, phát ra một tiếng rít gào cao vút, cũng rốt cuộc không dám chủ động công kích.
Ma Tôn đứng ở đó, dồn dập thở dốc hồi lâu, lúc này mới nhấc tới Định Thiên Côn, chỉ tay lên cái chân sau còn sót lại của nó, quát: " Lưu lại một cái chân, ta sẽ thả ngươi đi vào."
Cự ngao hiển nhiên còn nhớ rõ chuyện thương tâm khi bị chém đứt một chân vô số năm trước, hôm nay nhìn thấy động tác của Ma Tôn, chỉ là hơi chút nghĩ nghĩ, lại phát ra tiếng rít gào bi phẫn, ba chân liều mạng lay động, vẻ mặt như thật sự thê thảm, phảng phất như đang nói: " Lão tử đã bị chặt một chân, vì sao còn muốn chém thêm một cái nữa của ta a, ta không gọi ngươi không chọc giận ngươi, các ngươi vì sao đều như vậy a?"
Chỉ tiếc, an nguy của tam giới rõ ràng có điều trọng yếu, loại mấu chốt thời khắc này, hiển nhiên không phải là thời điểm nói chuyện từ bi, động tác Ma Tôn kiên định có lực, vẫn chỉ vào chân sau của nó, thân hình đứng càng thẳng, dưới chân chẳng những không lùi, ngược lại còn bước lên một bước.
Cự ngao gắt gao giương mắt nhìn Định Thiên Côn trong tay hắn, đành hạ ý thức lui ra sau một bước, nhìn Ma Tôn hống một trận, Ma Tôn có điểm nổi giận, nhấc lên cây côn muốn rat ay, trong mắt cự ngao lộ ra vẻ tuyệt vọng, hốt nhiên phục người xuống, phát ra một tiếng ô yết rên rỉ, chậm rãi nhắm mắt lại, đành chìa ra chân sau, rút hai chân còn lại vào trong thân thể, hiển nhiên là đã khuất phục.
Trên lưng nó, cũng bị đánh ra một lổ hổng, máu màu xanh biếc đen nhánh đang từng tia thấm ra, cả đáy sông, giờ phút này đã bị máu của nó hoàn toàn nhiễm thành màu xanh biếc, nhìn qua, còn thực sự có điểm thê thảm.
Tiểu Khai thở dài, giương giọng nói: " Ma Tôn, nhanh ra tay đi."
Cự ngao vẫn có ngạnh khí, bỗng nhiên lộ ra cái cổ thật dài, lộ ra hàm răng, quay đầu cắn một cái, cắn lên ngay đùi mình, thế nhưng cắn đứt một cái chân của mình, phát ra " ba tháp" một tiếng thanh thúy. Sau đó ngẩng lên, ném cái chân ra ngoài, ít nhất bay xa mấy ngàn thước, mới chậm rãi chìm xuống đáy sông.
Một màn này vào đáy mắt, mọi người ngược lại có chút bị chấn động, nhìn nhau, cũng có chút cảm thán sự cương liệt của cự ngao, vì vậy Ma Tôn thu hồi Định Thiên Côn, nhanh chóng thổi qua, thu chân ngao vào trong Lục Tâm Thông của mình.
Cự ngao trong mắt lóe ra hào quang cừu hận, trơ mắt nhìn bốn người chậm rãi bay lên, thẳng đến khi biến mất trong tầm mắt, lúc này mới phát ra một tiếng thét dài, có chút tập tễnh bò vào Cửu U Chi Môn.
Ai cũng không có chú ý tới, quang điểm màu xanh biếc trong Cửu U Chi Môn lóe ra một trận, bỗng nhiên đồng loạt ảm đạm xuống, sau đó, bên dưới đáy sông vang lên một tiếng vang của chiếc cửa gỗ kẽo kẹt mở ra: " Chi nha."
Nương theo một tiếng này, tất cả quang điểm hoàn toàn biến mất, một cái bóng màu đen thật thong thả, thật thong thả bay lên, phát ra một tiếng than giống như ngủ say ngàn năm vừa tỉnh dậy: " Ta..ma thần Bàn Cổ...rốt cuộc đi ra a...Ân, ta phải đi tìm một thế thân trước..."
Lại nói mọi người một lần nữa trở lại mặt đất, Tiểu Khai lại nhìn Ma Tôn, vẻ mặt có chút ít cổ quái, ha ha nói: " Nguyên lai ngươi...nguyên lai ngươi..."
Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, thanh âm khôi phục âm nhu thường ngày: " Đại sư, việc này trời biết ta biết, vạn vạn không được nói ra ngoài." Lời này nói ra, hiển nhiên đã thừa nhận thân phận nữ nhi.
Tiểu Khai liên tục gật đầu: " Ngươi yên tâm, ta không có nhiều chuyện như vậy đâu." Hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn tò mò, nhịn không được thử nói: " Chẳng biết Ma Tôn đến tột cùng...Ách...đến tột cùng có lai lịch thế nào?"
Ma Tôn trầm mặc sau nửa ngày, phảng phất có chút khó nói ra miệng, hốt nhiên thở dài: " Lai lịch của ta cực kỳ kỳ lạ, qua mấy ngày nữa bổ thiên xong, ta sẽ nói toàn bộ cho đại sư nghe, hôm nay...còn xin đừng hỏi nhiều nữa."
Tiểu Khai gật gật đầu: " Chúng ta trở về đi."
Tiểu Trúc và Linh Trư nhìn thấy bốn người đi chỉ một ngày đã trở về, cũng có chút ngạc nhiên, Tiểu Hùng Miêu giảng thuật đủ màu sắc, quả thật nói bọn họ anh dũng vô cùng, thấy chết không sờn, mà Ma Tôn một mình đấu cự ngao càng phảng phất như chiến thần nhập thể, còn về phần Ma Tôn là nữ tử, đương nhiên không hề đề cập tới, Tiểu Trúc nghe được tâm triều mênh mông, thở dài không thôi, lắc đầu thở dài nói: " Đáng tiếc ta không thể nhìn thấy."
Vì vậy mọi người trở về ma giới cực bắc, lần này Linh Trư không đi theo, bay đến bầu trời cực bắc, lại nhìn thấy ma tộc kia, Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, không thèm chào hỏi đi lướt qua, phía dưới bỗng nhiên truyền đến một trận cười to sang sảng: " Ma Tôn khó được quang lâm địa giới của bổn vương, sao không xuống uống chén trà rồi đi?"
Ma Tôn dừng lại thân hình, giương giọng nói: " Bổn tôn bổ thiên đại sự không thể chậm trễ, thịnh tình yêu vương, sau này mới lĩnh thụ."
Mọi người nhìn nhau, đều nghĩ: " Xem ra đây là Cực Bắc Quân Chủ Thiên Huyễn Yêu Vương rồi."
Phía dưới trầm mặc một chút, sau đó thanh âm lại truyền lên: " Cực bắc là địa giới của bổn vương, Ma Tôn vì bổn vương bổ thiên, càng là tình ý thiên đại, bổn vương ngày sau sẽ có hậu báo."
Ma Tôn hừ nói: " Bổn tôn là vì tam giới sinh linh mà bổ thiên, cũng không phải vì một mình yêu vương mà bổ thiên, lời của yêu vương, thật là quá xem trọng rồi."
Thiên Huyễn Yêu Vương cũng không tức giận, ngược lại cười nói: " Tốt, tốt, Ma Tôn quả nhiên khiêm tốn quân tử, đã như vầy, bổn vương chỉ có chúc Ma Tôn mã đáo thành công thôi."
Ma Tôn cũng không nói nhiều, chỉ ngoắc mọi người, đoàn người nhất thời nhanh chóng bay đi, không lâu đã đi tới chỗ bầu trời bị phá hỏng.
Ma Tôn từ trong lòng ngực lấy ra Lục Tâm Thông, lấy chân ngao ra, phảng phất như đổ ra một ngọn núi ngay trước mặt, Tiểu Trúc lần đầu tiên nhìn thấy, nhất thời liên tục sợ hãi than thở, tò mò đưa tay sờ, khi sờ đến thì lạnh như băng, vội rụt tay về.
Thứ trong truyền thuyết này quả nhiên khí thế phi phàm, bên ngoài phiếm lên màu xám xanh lạnh lùng, nhìn qua rắn chắc rét lạnh, chỗ bị chặt máu đã khô, lộ ra một phần thịt trắng, một sợi gân màu xanh từ trong thịt nhô ra, ẩn ẩn trong suốt, phảng phất như bạch ngọc, từ nơi này nhìn vào, thậm chí có thể nhìn thấy đường gân xanh kéo dài. Tiểu Khai ngẩng đầu nói: " Ma Tôn, thứ này luyện như thế nào?"
Ma Tôn nói: " Chân ngao này mặc dù thật lớn, nhưng tinh hoa chính thức chỉ có một chút, lực lượng của cự ngao chỉ trong một điểm tinh hoa, năm đó Nữ Oa bổ thiên, chỉ dùng địa ngục lửa ma tầng dưới chót rèn luyện chân ngao, về điểm này tinh hoa đề luyện đi ra, chú nhập vào trong gân dài. Chỉ có khi gân dài chắc chắn, chân ngao mới vĩnh cửu không tan, mới có thể chính thức vá được lỗ hổng, tu vi của bổn tôn còn kém một chút, không thể điều động địa ngục lửa ma tầng dưới chót, tâm luyện thuật của đại sư dị thường kỳ diệu, không biết có thể làm được điểm này hay không."
Tiểu Khai trộm cười nhỏ, loại rèn luyện này thoạt nhìn khó khăn rất lớn, nhưng đối với Di Lạc Chi Tâm của hắn mà nói, quả thực là bình thường, hắn tự nhiên liên tục gật đầu: " Hoàn toàn không thành vấn đề."
"Tốt lắm." Ma Tôn vui vẻ nói: " Đại sư luyện chân ngao trước đi, bổ thiên thành bại, phải xem ở đại sư."
@by txiuqw4