sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Kỳ 15 - Ngôi Nhà Trong Lòng Đất

Tiếng hét giữa rừng vắng nghe đến chói tai. Tên anh Hai đứng im như tượng, còn Kim Thúy tay chân cô lạnh ngắt, bám chặt cứng người con trai đang cõng mình. Cả hai phóng tia mắt về phía bụi rậm nơi vừa phát ra lời đe dọa. Từ phía đó, lách cách tiếng súng đang lên đạn nghe lạnh xương sống. Tên anh Hai lấy lại bình tĩnh, thì thầm với Kim Thúy:

- Nếu gặp bọn cướp, tôi sẽ tìm cách cản chúng, còn Thúy, cứ theo hướng mặt trời mà chạy, càng nhanh càng tốt, ráng tới chợ trước lúc trời tối. Tới nơi, đón xe đi liền, nghen!

Kim Thúy nghe gã con trai đang cõng mình dặn như vậy thiếu điếu lùng bùng lỗ tai. Thân cô thế cô, phận gái yếu đuối lại sắp kiệt sức, làm sao cô thoát khỏi tay bọn cướp tàn ác? Mà, nếu không thoát được thì... chắc là đời cô chấm dứt ở chốn núi rừng hoang vu lạ hoắc này? Kim Thúy cắn môi để cố kìm tiếng khóc nghẹn ngào...

Từ đàng trước, những cành lá bỗng lay động xạc xào, một người bước ra.

- Ủa, anh Hai hả? Hi, hi... Vậy mà tui tưởng tụi cướp, tính bắn rồi đó!

Kim Thúy và tên anh Hai cùng kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn cô em gái của tên anh Hai đang đứng cười hì hì. Tên con trai bỗng nổi đóa:

- Cũng mày! Đi đâu vậy? Đã biểu ở nhà mà...

Ba, em gái của anh Hai khoác khẩu súng săn lên vai:

- Tui chạy muốn đứt hơi mới theo kịp hai người. Hồi nãy, anh vừa đi thì tui về nhà, nghe Gấu đen nói với ba là người của hắn đã có mặt ngoài chợ, nếu chị Kim Thúy mà tới chợ là bị bắt liền đó! Với lại tui thấy anh quên cây súng nên đem đưa anh... Để tui đỡ chị Thúy xuống giùm cho. Phải tìm cách khác thôi!

Tên anh Hai buông Kim Thúy xuống. Cô bé Ba giúp Kim Thúy nằm nghỉ, vẻ mặt tên con trai hằn lên nét suy nghĩ căng thẳng. Từ dưới đất, nhìn khuôn mặt đen sạm, rắn rỏi của hắn, Kim Thúy liên tưởng đến anh chàng người rừng Tarzan huyền thoại mà cô đã từng say sưa trên phim ảnh.

Không khí im lặng như tờ làm cho khu rừng hoang càng có vẻ bí hiểm hơn. Tên con trai phá tan bầu không khí nặng nề, hỏi:

- Mày có đem theo cái gì ăn không?

- Có chớ! Lỡ không gặp hai người, tui chết đói sao!

Tên anh Hai ngó Kim Thúy đang nằm dài trên thảm lá:

- Như vậy mình chưa nên ra chợ! Có lẽ đêm nay sẽ ở tạm đây!

Cô bé Ba tỏ ra ngán ngẩm:

- Trời! Ở suốt đêm giữa trời như vầy chắc chết!

- Mày ngu quá! Hổng nhớ khu hầm vàng bỏ hoang hả? Đêm nay mình sẽ ở đó!

Cô em gái so vai rụt cổ rên rỉ:

- Khu hầm bỏ đó, tui nghe ba nói có ma...

Hoàng Thân ngồi trước bàn làm việc, đối diện màn hình máy tính, đang cố suy nghĩ cách nào dụ được tên Phái viên tới phòng mình. Hắn dùng chuột kích con trỏ vào một nút lệnh trên màn hình. Phút chốc màn hình thay đổi màu sắc, dần dần hiện lên chân dung tên Phái viên. Hắn nở một nụ cười rất robot:

- Chào Hoàng Tử Bé của ta! Có việc gì vậy?

Hoàng Tử Bé Hoàng Thân gật đầu chào lại:

- Tôi vừa nảy ra một ý tưởng về việc xây dựng một phần mềm là tiền đề cho hệ điều hành của chúng ta sau này. Rất mong được gặp anh để trao đổi.

Phái viên cười thích thú:

- Được, được! Ta đến ngay. Việc này vô cùng quan trọng, là vận mệnh của chúng ta trong tương lai! Hoàng Tử Bé đợi ta một lát. Ta ký lệnh xuất lô hàng mẫu đầu tiên cho phía Mỹ đã!

Hoàng Tử Bé ngạc nhiên:

- Xuất hàng mẫu sang Mỹ? Hàng gì vậy?

Phái viên không thèm giấu diếm:

- “Công Chúa Bé”, chớ còn gì nữa!

Hoàng Tử Bé tức giận:

- Anh bán bản quyền “Công Chúa Bé” cho họ hả?

- Đúng vậy!

- Nhưng... đó là sản phẩm của tôi!

Tên Phái viên cười lớn làm màn hình như bị chao đi:

- Ai bảo với cậu như vậy?

- Tôi đã sáng tạo ra nó! Hoàng Tử Bé và cả Công Chúa Bé nữa!

Phái viên thích thú tới nỗi buông ra một câu không có trong kho từ vựng của “người máy”:

- Vụ đó... xưa rồi Diễm ơi!

- Tôi sẽ kiện các anh về việc bán bản quyền của người khác!

- Ai sẽ xử cho Hoàng Tử Bé, khi mà ông hoàng của ta không có chút bằng cớ nào, trong lúc đó ta thừa sức chứng minh rằng “Hoàng Tử Bé” và “Công Chúa Bé” là sản phẩm của tập thể hãng phần mềm?

Cơn giận dữ của Hoàng Thân lên đến tột đỉnh, hắn đập tay lên bàn:

- Những cái đó xuất phát từ ý tưởng của tôi, tôi đã viết những tập tin quan trọng nhất cho các chương trình đó!

- Hà hà... xưa nay có ai đăng ký bản quyền ý tưởng bao giờ! Ý tưởng luôn luôn đẹp lung linh như chiếc cầu vồng vậy nhưng có ai sờ được cầu vồng bao giờ đâu!

- Thiên tài tồn tại bằng gì nếu chẳng phải từ những ý tưởng khác người?

- Nhưng nếu không có những người như Phái viên đây thì ý tưởng của thiên tài làm sao đến được với mọi người? Làm sao ý tưởng của cậu hoàng nhỏ bé của ta có thể sang tận Mỹ quốc và xâm nhập vào thế giới rộng lớn? Phải vậy không nào? Thôi lát nữa gặp, ta không bàn chuyện này nữa mà bàn đến hệ điều hành tương lai nhé!

Trong tủ quần áo, nàng Tú Anh ráng nhịn thở để khỏi phải bị sặc sụa vì mồ hôi muối, mồ hôi dấm nặng mùi của hai thằng thủ lĩnh kè kẹp sát hai bên nách. Cô nàng vừa tức tối, vừa buồn cười khi nghĩ rằng: bây giờ mà có cây xà lách nữa thì... thế nào cũng làm được món xà lách trọn dấm!

Người sĩ quan công an đứng tuổi chỉ tay lên tấm bản lớn treo trên vách:

- Chúng ta đã gửi công văn điện tử đi khắp mạng vi tính của ngành an ninh và vừa nhận được thư điện tử của trạm điều phối lưu thông trên đoạn xa lộ Cao Nguyên. Cảnh sát điều phối giao thông cho biết vào sáng hôm qua đã có chiếc xe hơi màu đen mang đúng biển số đang truy nã chạy lên cao nguyên. Hiện giờ họ đã chốt chặn mọi ngả đường, nếu phát hiện họ sẽ bắt giữ chiếc xe.

Một chiến sĩ phát biểu:

- Tôi có ý kiến! Rất có thể chiếc xe sau khi tiến hành vụ bắt cóc đã chạy lên cao nguyên nhưng đang nằm lại ở một điểm kín đáo nào đó để giam giữ cô bé Kim Thúy. Nếu nó không lưu thông, làm sao cảnh sát giao thông phát hiện được?

Người sĩ quan giải thích thêm:

- Cảnh sát giao thông Cao Nguyên đã phát lệnh trên mạng vi tính dân dụng toàn khu vực cao nguyên truy nã chiếc xe, kêu gọi mọi người góp phần phát hiện chiếc xe gây án! Các anh phải đặt tổ chiến đấu cơ động vào vị trí báo động khẩn cấp. Tổ không cảnh phải túc trực trên máy bay, bất cứ lúc nào nhận được nguồn tin từ cao nguyên là lên đường chiến đấu lập tức.

Hai anh em thay nhau cõng Kim Thúy vượt qua hai cụm rừng thưa nữa thì đến khu hầm vàng bỏ hoang. Xen lẫn giữa rừng cây là những lán trại lô nhô, xiêu vẹo, hoang vắng. Cây cối bụi rậm đã mọc trần lên các hầm trại, làm cho chúng mang dáng dấp của những nấm mồ hoang. Sau khi chọn một khoảng cỏ tương đối sạch, tên anh Hai thả Kim Thúy xuống, cô nàng vẫn chưa thể nào đứng nổi trên đôi chân của mình.

Cô bé Bа, sau khi nhìn quanh, thất vọng:

- Hồi xưa mình ở đây hả anh Hai?

- Ừ!

- Trời đất! Sao bây giờ lạnh tanh như nghĩa địa vậy?

- Tại hết vàng! Chỗ này ít vàng lắm. Toàn vàng cám lại tạp chất nhiều. Bởi vậy người ta mới dời tới chỗ hiện giờ!

Kim Thúy cũng lo sợ, vừa nói vừa run:

- Nhưng... ở đây hoang phế quá... làm sao ở được! Trong các hầm vàng chắc toàn rắn rít!

Bé Ba lên tiếng:

- Rắn rít ai thèm nói! Ba tui nói ở khu này có mấy con ma ghê lắm! Tối tối chúng hiện lên bóp cổ dân đào vàng để cướp vàng.

Tên anh Hai cằn nhằn:

- Mày biết gì! Ma quỷ con cóc khô! Tao chỉ sợ cọp thôi, vùng này nghe nói có một con cọp già tinh ranh lắm, chuyên bắt người, đêm nó hay về ngủ trong mấy cái hầm hoang!

Kim Thúy nghe nói tái xanh mặt mũi:

- Thôi! Mình tìm chỗ khác ngủ qua đêm đi anh Hai!

Tên con trai khẳng định:

- Mình phải ở đây thôi! Đám Gấu đen thế nào cũng nghỉ là cụm rừng này có cọp thì mình không dám tới, có dám tới đây thì cũng mất xác, chắc họ không tìm mình ở đây! Bé Ba nè, mày lại khe suối đằng kia lấy nước. Tao đi kiếm coi cái hầm nào không có mùi cọp mới ở được!

Thoắt cái, bé Ba biến mất sau các rặng lá dày. Tên anh Hai đi quanh quẩn tìm nơi trú ẩn. Kim Thúy nằm dài trên mặt đất vừa lo sợ vừa nhìn những cái hầm vàng hoang phế, cô nghĩ thầm: trông chúng sao mà giống những ngôi nhà trong lòng đất: tối tăm và đầy nguy hiểm.

Minh móm rầu rĩ đến thảm hại vì từ khi bị tống vô cái phòng tối thui này hắn chẳng thấy tăm hơi Kim Thúy đâu. Đao nhiêu hào khí của một thằng con trai muốn làm Batman hay Superman bỗng chốc tan thành mây khói! Bây giờ hắn mới biết trong cuộc đời bĩ cực này hắn luôn là người đi nước cờ sau thiên hạ. Tham gia nhóm Hải khòm thì chỉ được làm đệ tử, đến nỗi một thành viên nữ như Kim Thúy, người mà hắn luôn kính mến, cũng coi khinh hắn. Nghĩ đến đêm hôm qua, Minh móm càng tức giận cho cái đầu đần độn của mình hơn nữa. Đã tự mình dẫn đường cho Hải khòm tới ngay khu phố này, vậy mà cuối cùng để cho Hải khòm lập công trạng phát hiện ra cái tòa nhà cửa kính màu nho! Vậy đó, nếu đời là một ván cờ thì Minh móm là kẻ luôn luôn thua cuộc ở nước cờ cuối cùng... Trong bóng tối của phòng giam, Minh móm không biết làm gì nên cứ ngồi thu lu ở một góc phòng mà ngẫm nghĩ mấy cái triết lý vụn. Thỉnh thoảng hắn lại ngước mắt nhìn cái lỗ hổng trên đầu hắn, nơi duy nhất trong phòng giam này tỏa ra chút ánh sáng, nhưng nó mỏng manh giống như hy vọng của tên tù nhân Minh móm vậy. Hắn nhìn cái lỗ sáng và nghĩ rằng đó là nơi mà bọn “cai ngục” dùng để quan sát tù nhân. Hắn buồn rầu và... bắt đầu thiu thiu ngủ.

Trong lúc chập chờn trong cơn ác mộng bị rượt đuổi bở hơi tai, Minh móm cứ nghe loáng thoáng như có ai đó kêu tên mình, kêu nhiều lần... Tiếng kêu làm Minh móm từ từ tỉnh giấc. Hắn ngơ ngác nhìn quanh. Căn phòng vẫn khóa kín, vẫn tối om. Vậy sao hắn nghe như ai kêu tên mình? Bỗng nhiên Minh móm rùng mình, nổi gai ốc toàn thân, càng co rúm người lại. Hắn vừa chợt nghĩ: hay là... Kim Thúy đã bị bọn ác ôn thủ tiêu rồi và nàng đã... thành ma, hiện về kêu tên hắn. Đã từng đôi lần, lấy hết can đảm, hắn coi mấy đoạn phim kinh dị qua kẽ ngón tay, thấy những con ma cà rồng mới khủng khiếp làm sao! Hắn lầm rầm cầu nguyện vong hồn của Kim Thúy, nếu thật sự nàng đã bị thủ tiêu, thì nàng hãy quên hắn đi, đừng bao giờ tìm hắn nữa, đừng để hắn phải thấy con ma... Kim Thúy. Ngay lúc hắn nghĩ như vậy thì trong bóng tối lạnh lẽo lại vang lên tiếng gọi làm hắn lạnh xương sống:

- Minh móm... Minh móm ơi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx