sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 16: Cuộc Trốn Thoát Gian Nan

Thế đấy! - Bob thở dài, khi đến dưới cùng cầu thạng Bọn mình bị mất Con Quỷ Nhảy Múa... và cả anh Jim nữa chứ!

- Lỗi tại mình! - Peter nói - Con quỷ hút máu đã xà xuống bắt mình, y như con diều hậu Hết sức bất ngợ Mình nghĩ hắn theo dỗi bọn mình từ lâu rội

- Hắn tóm đươc bọn mình! - Bob kêu rên - Bọn mình không thể làm gì chống lại hắn đươc.

- Than khó không có ích gì! - Hannibal tuyên bố - Trước tiên, ta phải thử tìm cách ra khỏi đây.Ta hãy bật đèn lên, tìm xem có công tắc đèn điện đâu đây không...

Nhưng dù cố gắng tìm, ba thám tử cũng không thấy gì. Hầm cũ kỹ và không có phương tiện chiếu sáng nào... Cuối cùng, Peter nản lòng thả người ngồi phịch xuống một cái thùng bụi bặm.

- Bọn mình đành phải chờ trong bóng tối! - Peter thở dài.

- Sẽ khÔng có ai nghĩ đến chuyện tìm bọn mình ở đây! - Bob rầu rĩ tiên đoán.

- Thế nào rồi Jason Wilkes cũng phải thả ta ra thôi - Hannibal nói thêm, nhưng chỉ thả sau khi đã bán xong bức tượng - Khi đó, sẽ quá trể để hành động: ta sẽ không có bằng chứng gì chống lại hắn! Vì vậy mà thoát khỏi nơi này là việc hết sức khẩn cấp!

- Mình đồng ý với cậu! Nhưng bằng cách nào?

Peter vừa nói vừa rọi đèn pin xung quanh. Ánh đèn pin lần lượt chiếu sáng nền đất ẩm ướt và dơ bẩn, những thanh xà nặng nề trên trần, tường trần của nhà hầm... Không có bàn ghế hay loại dụng cụ nào... Chỉ thấy những bậc thềm dốc dẫn lên cánh cửa thấp thứ nhì ở cuối hầm, hai cửa sổ nhỏ rất cao, một bồn rửa bằng xi măng, một dãy những thùng rác và một cái máy cổ xưa kỳ quặc bị sét hoàn toàn nằm ngay giữa hầm...

- Peter à, khi ta có ý chí, lúc nào cũng có cách để xoay xở! - Hannibal tuyên bố - Ta đã từng chứng minh là thế mà... Cánh cửa thấp kia, chẳng hạn! Nếu mình không lầm, nó phải mở ra bên ngoài!

Thám tử trưởng bước về phía cánh cửa nhỏ cùng Bob và Peter. Cửa không có ổ khoá và được đóng từ bên ngoài bằng một thanh gỗ đơn giản. Đồng thời - rất tiếc! - cửa lại bị đóng đinh vào khung.

Thất vọng một lần nữa, Peter lắc đầu.

- Có ít nhất hai mươi lăm cái đinh to! - Peter lầm bầm - Mà bọn mình chỉ có hai bàn tay không thể nhổ.

- Ngoài ra, Bob nói thêm, và bước thụt lùi để nhìn cho rõ bức tường có cánh cửa - Mình nhó lại là lúc nãy, khi bọn mình đứng gần phía tường này ngoài vườn, mình không thấy có cánh cửa nào. Nói cách khác, có lẻ cửa này không dẫn ra đâu cả!

- Ta hãy thử xem xét cửa sổ! Hannibal không chịu thua và quyết định.

Hannibal cương quyết băng qua hầm và ra đứng ngay dưới cửa sổ, nằm gần ngay trần nhà. Nhờ đèn pin, ba thám tử thấy rõ rằng cửa sổ có cánh đóng kín. Nhưng những cánh cửa sổ mở từ bên trong và chỉ khoá chốt bình thường.

- Peter! Bob! Mang cái thùng kia lại đây! Cửa sổ không bị đóng hẳn!

Peter vội khiêng cái thùng đến, đặt ngay dưới cửa sổ gần nhất. Bob leo lên trên đó. Bob nhanh nhẹn kéo chốt, mở cánh cửa sổ ra. Khi đó, Bob kêu lên một tiếng thất vọng:

- Song sắt! Có song sắt! Không thể qua ngả này được!

Ba thám tử cẩn thận kiểm tra luôn cửa sổ thứ nhì, nhưng cũng không đuợc gì.

Bây giờ im lặng thảm hại ngự trị trong phòng hầm. Nhưng Hannibal không chịu đầu hàng dễ dàng như vậy.

- Ta hãy lục thử thùng rác - Thám tử trưởng đề nghị - Biết đâu, ta sẽ tìm thấy dụng cụ cũ để nhổ đinh cửa và đào được xuyên qua tường...

Peter ngồi xuống thùng.

- Cậu cứ xem thử đi - Peter nói - Thà để cậu bị thất vọng, hơn là mình.

Bob giúp sếp bằng cách soi sáng trong khi sếp xem xét các thùng rác. Nhưng trong đó chỉ chứa sỏi và vô số rác rưởi.

- Mấy thứ này không giúp ích được gì, Babal à - Bob thở dài - Đành chịu thua thôi và chờ Wilkes thả bọn mình ra... nếu hắn chịu thả!

Lưu trữ Nghiên cứu ra ngồi cùng Peter, tựa lưng vào tường, trong khi Hannibal vẫn đứng một mình, đối mặt với cửa sổ.

-Ít nhất cửa sổ này cũng mở! - Thám tử trưởng tuyên bố - Có thể có người sẽ nghe thấy, nếu ta thử la hét. Ta sẽ thay phiên nhau trong suốt năm phút, cách mười lăm phút - Bob buồn bã lắc đầu.

-Babal ơi, cậu quên mất rằng ngôi nhà nằm xa mọi thứ! Không có ai nghe đâu!

-Trừ Con Quỷ Nhảy Múa! - Peter nói thêm.

Chính Hannibal, dù rất cương quyết, cũng phải đầu hàng trước số phận. Hannibal thở dài ngồi trên bậc thềm cuối cùng của cầu thang. Hannibal dùng chân gải lớp cát bụi dưới đất. Một tia hy vọng cuối cùng khiến Hannibal nói:

-Dường như nền đất này mềm. Ta có thể đào thử đường hầm.

-Đúng rồi! - Peter trả lời. Bọn mình sẽ đào bằng tay. Chỉ mất có một hai tuần lễ thôi.

Bob nhìn đống sắt rỉ ngay giữa hầm, đột nhiên la lên:

-Mình biết cái này là cái gì rồi! Máy thông gió kiểu xưa!

-Thì sao? - Peter buồn rầu nhìn Bob.

-Hãy nhìn mấy đường ống đi xuyên qua trần nhà.

-Ống đâm vào nhà... nơi có con người giống quỷ hút máu.

-Nhưng ống ta này thì không... nó đâm xuống đất! Mình dám cá nó đi dưới đất một đoạn rồi mới đâm trở ra ngoài. Và nó lại đủ rộng để cho bọn mình chui qua! Nào! Giúp mình một tay đi!

Máy thông gió sét rỉ đến nỗi không chống cự nổi nỗ lực gộp lại của ba thám tử. Ba bạn nhổ máy ra khỏi đất, làm lộ một đoạn ống to đâm xuống đất. Bob, nhỏ nhất, chui vào đó, vượt qua khúc ống quẹo và sau khi bò được vài mét, la lên:

-Rồi! Mình thấy không khí mát! Xuống đi!

Đến lượt Peter chui vào, nhưng Hannibal đỏ mặt lắc đầu:

-Mình mập quá... mình chờ các cậu quay trở lại giải thoát cho mình, nếu được! Các cậu cố làm nhanh đi!

Kiên quyết sớm quay về cứu sếp, Bob và Peter bò trong ống và chẳng bao lâu đến trước một tấm lưới tròn, bị sét mục đến nỗi mới đụng vào đã vỡ ra. Bob đầu tiên thoát ra ngoài.

-Ôi, Peter ơi!

Rồi nín thở, Bob ngẩng đầu lên: hai cái chân hiện ra ngay mặt đất. Khi chui ra khỏi ống hẳn, Bob và Peter gặp hai con mắt đen và chếch... mắt của một người Châu Á!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx