sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

4 - Nghệ Thuật Tám Chi

O ĐÂY CẤT GIỮ KHAO KHÁT CỦA NHỮNG TRÁI TIM VĨ ĐẠI VÀ NHỮNG ĐIỀU CAO THƯỢNG HƠN CẢ NHỮNG CƠN THỦY TRIỀU, LỜI NÓI MÀU NHIỆM CHẤP CÁNH CHO NHỮNG ĐIỀU KỲ VĨ, TRÍ THÔNG MINH ĐƯỢC ƯƠM MẦM SẼ KHÔNG BAO GIỜ TÀN LỤI.

Những lời đó được khắc trên cửa trước của Thư viện Công cộng Brooklyn tại Grand Army Plaza. Simon đang ngồi ở bậc tam cấp, ngước mắt nhìn mặt tiền tòa kiến trúc. Câu đề tặng sáng lên trên mặt đá với màu vàng mạ tối, mỗi từ đều bừng lên trong khoảnh khắc khi những ánh đèn pha ô tô lóe ngang.

Khi còn bé, thư viện đã luôn là nơi lui tới ưa thích của cậu. Nó có lối vào dành riêng cho trẻ em ở một bên, và cậu đã gặp Clary ở đó tất cả các ngày thứ bảy trong nhiều năm ròng. Họ sẽ chọn hàng chồng sách và tới Vườn Sinh học ở bên cạnh, nơi họ có thể đọc sách hàng giờ liền, nằm lăn lê trên bãi cỏ trong khi âm thanh của phố phường vẫn đều đều vọng lại.

Cậu chẳng hiểu vì sao trong một buổi tối như tối nay, cậu quyết định dừng chân ở nơi này nữa. Cậu đã ba chân bốn cẳng rời nhà, chỉ kịp nhận ra mình chẳng còn nơi nào để đi. Cậu không thể tới nhà Clary - cô ấy sẽ hoảng lên vì điều cậu đã làm, và muốn cậu về nhà sửa sai. Eric và những cậu bạn kia sẽ không hiểu. Jace không thích cậu, và hơn nữa cậu không thể vào Học Viện. Đó là một nhà thờ, và lí do chủ yếu mà các Nephilim chọn đó là chốn nương thân là để bắt những sinh vật như cậu tránh xa. Thật ra cậu đã biết nên gọi cho ai, nhưng ý nghĩ khó chịu đó khiến cậu đau đầu nên chưa dám làm.

Cậu nghe thấy tiếng xe máy trước khi nhìn thấy nó, tiếng gầm ồn ã của động cơ nổi trội trên những âm thanh của dòng xe cộ đi lại thưa thớt trên Grand Army Plaza. Chiếc xe đi qua ngã tư và lao lên vỉa hè, rồi phóng lên bậc thang. Simon tránh sang khi nó nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh cậu và Raphael thả tay ga.

Chiếc xe máy ngay lập tức im lặng. Những chiếc xe máy ma cà rồng chạy bằng linh hồn quỷ và phản ứng như kiểu thú cưng trước mong muốn của chủ nhân. Simon thấy chúng thật ghê rợn.

“Ma cà rồng Ưa sáng, cậu muốn gặp tôi?” Raphael, vẫn lịch lãm như mọi khi trong áo khoác đen và quần bò có vẻ đắt tiền, xuống xe và dựa xe vào lan can của thư viện. “Tốt nhất phải là chuyện tốt nhé,” anh ta bổ sung thêm. “Đừng để tôi mất công đi tới tận Brooklyn rồi về công cốc nhé. Raphael Santiago không thuộc về khu ngoại ô.”

“Ồ tốt thôi. Anh bắt đầu nói về mình bằng ngôi thứ ba. Đó không phải dấu hiệu của chứng hoang tưởng bản thân sắp xảy ra hay gì đó.”

Raphael nhún vai. “Hoặc là cậu nói cho tôi biết cậu muốn nói cho tôi biết điều gì, hoặc tôi sẽ đi. Tùy cậu.” Anh ta nhìn đồng hồ. “Cậu có ba mươi giây.”

“Tôi đã nói với mẹ rằng tôi là ma cà rồng.”

Raphael nhướn lông mày. Chúng rất mảnh và đen. Đôi lúc trong một vài thời khắc không lấy gì làm tốt tính lắm, Simon đã tự hỏi liệu anh ta có vẽ lông mày không. “Và sao nào?”

“Mẹ gọi tôi là quái vật và cố cầu kinh cho tôi.” Kí ức làm vị máu cũ đắng nghét dâng lên trong cổ họng cậu.

“Rồi sao?”

“Rồi tôi không chắc chuyện gì xảy ra nữa. Tôi bắt đầu với mẹ bằng giọng dịu dàng, thật sự kì lạ, rằng chẳng có chuyện gì và tất cả chỉ là giấc mơ.”

“Và bà ấy tin cậu.”

“Mẹ tôi tin tôi,” Simon do dự nói.

“Tất nhiên rồi,” Raphael nói. “Vì cậu là ma cà rồng. Đó là sức mạnh của chúng ta. Thu hút. Thôi miên. Thuyết phục, cậu có thể gọi như vậy. Cậu có thể thuyết phục người thường về hầu hết mọi điều, nếu cậu học được cách sử dụng đúng khả năng đó.”

“Nhưng tôi không muốn dùng nó lên bà ấy. Đó là mẹ tôi. Phải có cách nào giải thôi miên cho mẹ - cách nào đó để sửa chữa nó chứ?”

“Sửa để rồi bà ấy lại ghét cậu sao? Để mẹ cậu nghĩ cậu là quái vật? Đó quả là khái niệm kỳ quặc về sửa chữa đấy.”

“Tôi không quan tâm,” Simon nói. “Có cách nào không?”

“Không,” Raphael vui vẻ nói. “Không có đâu. Tất nhiên cậu sẽ biết rõ nếu không tách biệt khỏi loài của mình quá nhiều.”

“Đúng. Anh làm như đó là do tôi xua đuổi anh. Như thể anh không cố giết tôi hay gì ấy vậy.”

Raphael nhún vai. “Đó là chính trị mà. Không phải chuyện cá nhân.” Anh ta dựa người vào lan can và khoanh tay trước ngực. Anh ta đang đeo găng tay mô tô màu đen. Simon phải thừa nhận trông anh ta khá bảnh. “Làm ơn nói cho tôi biết cậu không mang tôi tới đây để kể cho tôi câu chuyện chán òm về chị cậu nhé.”

“Mẹ tôi,” Simon sửa lại.

Raphael phẩy tay đi. “Gì cũng được. Vài người phụ nữ trong cuộc đời cậu sẽ xua đuổi cậu. Tôi có thể nói rằng đây không phải lần cuối đâu. Vì sao cậu làm phiền tôi về điều đó?”

“Tôi muốn biết liệu tôi có thể đến ở Dumont không,” Simon nói rất nhanh để không thể nuốt lời lại. Cậu không dám tin mình hỏi. Ký ức về khách sạn ma cà rồng toàn là máu cùng cảm giác hoảng sợ và đau đớn. Nhưng đó là nơi để đến, nơi để ở khi không ai có thể tìm cậu, mà cậu không phải về nhà. Cậu là ma cà rồng. Thật ngu ngốc khi sợ một khách sạn đầy nhóc ma cà rồng khác. “Tôi chẳng còn nơi nào để đi.”

Đôi mắt Raphael sáng lên. “À há,” anh ta nói với âm điệu ngạo nghễ mà Simon đặc biệt không thích. “Giờ cậu muốn gì đó từ tôi.”

“Chắc vậy. Dù việc anh hứng thú về điều đó thật quái dị, Raphael ạ.”

Raphael khụt khịt mũi. “Nếu cậu tới ở Dumont, cậu không được phép gọi tôi là Raphael, mà là Chủ nhân, Ngài, hoặc Thủ lĩnh vĩ đại.”

Simon lên gân. “Thế còn Camille?”

Raphael giật mình. “Ý cậu là sao?”

“Anh luôn nói với tôi rằng anh không thật sự là thủ lĩnh ma cà rồng,” Simon dịu giọng nói. “Rồi, lúc ở Idris, anh nói với tôi thủ lĩnh là một người tên Camille. Anh nói cô ta chưa về New York. Nhưng tôi đoán khi cô ta về, cô ta sẽ là chủ nhân hay gì đó?”

Đôi mắt Raphael tối sầm xuống. “Tôi không nghĩ tôi thích kiểu câu hỏi đó của cậu, Ma cà rồng Ưa sáng ạ.”

“Tôi có quyền được biết.”

“Không,” Raphael nói. “Không đâu. Cậu tới với tôi, hỏi tôi có thể ở lại khách sạn vì cậu chẳng còn nơi nào để đi. Không phải vì cậu muốn ở cùng những người khác cùng loài. Cậu xa lánh chúng tôi.”

“Và, như tôi đã chỉ ra, tôi buộc phải làm thế vì anh muốn giết tôi.”

“Dumont không phải ngôi nhà những loại ma cà rồng ba phải thích đến thì đến thích đi thì đi,” Raphael tiếp tục. “Cậu sống cùng người, cậu đi trong nắng, cậu chơi trong ban nhạc ngu ngốc của cậu - đúng, đừng nghĩ tôi không biết điều đó. Theo mọi cách, cậu không chấp nhận bản chất của mình. Và cũng vì thế, cậu không được chào mừng tới Dumont.”

Simon nghĩ tới điều Camille nói: Khi những kẻ theo đuôi hắn thấy cậu đi cùng tôi, họ sẽ rời bỏ hắn và tới với tôi. Tôi tin họ trung thành với tôi, nhưng chỉ vì sợ hắn mà không dám tìm tôi mà thôi. Khi họ thấy chúng ta cùng nhau, nỗi sợ đó sẽ biến mất, và họ sẽ về phe chúng ta. “Anh biết không,” cậu nói, “tôi có một đề nghị khác.”

Raphael nhìn cậu như thể cậu bị điên. “Đề nghị về chuyện gì?”

“Chỉ là… đề nghị thôi,” Simon yếu ớt nói.

“Cậu rất kém trong lĩnh vực chính trị đó, Simon Lewis ạ. Tôi đề nghị cậu đừng nên thử lại.”

“Được thôi,” Simon nói. “Tôi tới đây để nói với anh một điều, nhưng giờ thì thôi đi.”

“Tôi đoán cậu cũng định ném cái bánh sinh nhật cậu định tặng tôi,” Raphael nói. “Tất cả đều rất bi kịch.”

Anh ta leo lên xe và động cơ sống trở lại. Những tia lửa đỏ bắn ra từ ống xả. “Ma cà rồng Ưa sáng, nếu cậu dám làm phiền tôi nữa thì phải vì một chuyện đặc biệt quan trọng. Nếu không, tôi sẽ không tha thứ đâu.”

Nói tới đó, chiếc xe máy rú lên và lao đi. Simon nghển cổ quan sát trong khi Raphael, giống như thiên thần mà anh ta được đặt tên theo, bay lên trời với chuỗi lửa bay theo.

Clary ngồi với cuốn tập đặt trên đùi và gặm đuôi bút chì trong lúc ngẫm ngợi. Cô đã vẽ Jace rất nhiều lần - cô đoán nó là phiên bản ảnh của những câu chuyện về người bạn trai mà các cô gái khác thường viết trong nhật ký - nhưng cô chưa bao giờ có thể vẽ ra anh. Một trong những lý do là anh hiếm khi nào đứng yên. Vì vậy, trong khi anh đang ngủ thế này thật là một tuyệt hảo cho nét vẽ của cô - nhưng bức tranh vẫn không đúng ý cô. Nó trông không giống anh.

Cô ném cuốn tập lên tấm vải rồi thở dài thất vọng và co chân lên nhìn anh. Cô không mong anh ngủ. Họ đã tới Công viên Trung tâm để ăn trưa và luyện tập ngoài trời trong lúc tiết trời đẹp. Họ đã làm xong một điều. Những hộp đồ ăn mang đi từ quán Taki’s lăn lóc trên thảm cỏ bên cạnh tấm vải. Jace không ăn nhiều, anh chỉ chọc chạch hộp mì dầu vừng trước khi ném nó sang một bên và nằm lăn xuống tấm vải, ngước nhìn bầu trời. Clary đã ngồi ngắm anh, nhìn những đám mây hiện trong đôi mắt trong sáng của anh, những đường cơ bắp của cánh tay đang đặt dưới đầu, phần da bụng hoàn hảo lộ ra giữa gấu áo và thắt lưng. Cô muốn vươn tay và lướt tay trên cái bụng phẳng lì rắn chắc của anh; nhưng cô lại thôi và liếc tìm cuốn tập. Khi cô quay lại, bút chì đã sẵn sàng trong tay thì mắt anh đã nhắm lại và hơi thở đều đều chầm chậm.

Giờ cô nghĩ ra ba ý tưởng cho bức tranh của mình, nhưng chẳng cái nào gần với bức hình hợp ý. Nhìn anh lúc này, cô tự hỏi vì chẳng hiểu vì lý do quái quỷ nào mà cô không vẽ nổi anh chứ. Ánh sáng hoàn hảo, ánh nắng màu vàng nhạt nhẹ dịu của tháng mười phủ một lớp vàng nhạt trên mái tóc và làn da vốn sẵn sắc vàng của anh. Mí mắt đang nhắm của anh mang màu vàng sậm hơn so với màu tóc. Một tay anh đặt hờ trước ngực, tay kia mở buông xuôi thân mình. Gương mặt anh thật thoải mái và yếu đuối trong giấc ngủ, nhẹ nhàng và ít góc cạnh hơn so với lúc anh thức. Có lẽ đó là vấn đề. Anh hiếm khi thoải mái và yếu đuối, vì thế đường nét của một Jace đang ngủ khó vẽ hơn. Nó có vẻ… không quen thuộc.

Đúng giây phút đó anh nhúc nhích người. Anh bắt đầu thở hổn hển trong giấc ngủ, đôi mắt đảo ngược xuôi dưới mí mắt nhắm. Tay anh giật lên, nắm chặt lại trên ngực, và anh ngồi dậy, quá đột ngột làm Clary suýt ngã. Anh choàng tỉnh. Trong một khoảnh khắc, trông anh có vẻ mơ màng; gương mặt anh đột nhiên trắng bệch đến dọa người.

“Jace ơi?” Clary không thể giấu nổi sự ngạc nhiên.

Đôi mắt anh tập trung vào cô; một giây sau anh kéo cô lại gần mà không có sự nhẹ nhàng thường lệ. Anh đặt cô vào lòng và hôn cô một cách mãnh liệt, tay vuốt mái tóc cô. Cô có thể cảm nhận trái tim anh đang đập thình thịch, và cô thấy mặt mình dần ửng đỏ. Họ đang ở công viên công cộng, và có thể người ta đang dòm ngó họ.

“Ôi,” anh nói, lùi lại và đôi môi cong lên thành một nụ cười. “Xin lỗi. Chắc em không chuẩn bị tinh thần trước.”

“Quả là một bất ngờ thú vị.” Giọng cô nghe khàn khàn và nghèn nghẹt trong cổ họng ngay cả với tai cô. “Anh mơ thấy gì thế?”

“Em.” Anh xoắn một lọn tóc của cô trong tay. “Anh luôn mơ về em.”

Vẫn ngồi trong lòng anh, chân vắt ngang chân anh, Clary nói. “Ồ vậy sao? Vì em nghĩ anh gặp ác mộng.”

Anh ngửa cổ ra sau nhìn cô. “Đôi lúc anh mơ thấy em đi mất,” anh nói. “Suốt ngày anh tự hỏi khi nào em sẽ phát hiện ra mình có thể có một cậu bạn trai tốt hơn anh và rời bỏ anh.”

Cô vuốt ve gương mặt anh, nhẹ nhàng lần theo đôi gò má, rồi tới đôi môi anh. Jace chưa bao giờ nói điều đó với ai ngoài cô. Vì Alec và Isabelle đã sống với anh một quãng thời gian dài và yêu thương anh nên họ biết dưới bộ giáp bảo vệ bằng sự hài hước và giả vờ cao ngạo kia, những mảnh vụn kí ức và tuổi thơ sắc nhọn vẫn còn hành hạ anh. Nhưng cô là người duy nhất được nghe anh thổ lộ những nỗi niềm đó. Cô lắc đầu; những sợi tóc lòa xòa trên trán và cô bực bội vén sang bên. “Em ước em có tài ăn nói như anh,” cô nói. “Mọi điều anh nói, những từ anh chọn, chúng đều quá hoàn hảo. Anh luôn chọn được cụm từ đúng, và điều gì cần nói để khiến em tin anh yêu em. Nếu em không thể thuyết phục anh rằng em không bao giờ rời bỏ anh -”

Anh nắm lấy tay cô. “Vậy hãy nói lại đi.”

“Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh.”

“Dù cho có chuyện gì xảy ra?”

“Em sẽ không bao giờ rời xa anh,” cô nói. “Không bao giờ. Cảm nhận của em về anh -” Cô bối rối không nghĩ ra đúng từ. “Là thứ cảm xúc quan trọng nhất đời em.”

Chết tiệt, cô nghĩ. Điều này nghe hoàn toàn ngu ngốc. Nhưng Jace dường như không nghĩ vậy; anh cười buồn bã và nói, “‘L’amor che move il sole el’altre stelle.’”

“Tiếng La tinh hả anh?”

“Tiếng Ý,” anh nói. “Dante.”

Cô lướt tay qua đôi môi anh, và anh rùng mình, “Em không biết tiếng Ý,” cô nói, rất nhẹ nhàng.

“Có nghĩa là,” anh nói, “tình yêu là điều mạnh nhất thế giới này. Tình yêu có thể làm tất cả.”

Cô rút tay lại khỏi tay anh, nhận thức được rằng anh đang quan sát mình qua đôi mắt nhắm hờ. Cô choàng hai tay qua cổ anh, nhoài người tới và chạm môi vào môi anh - không phải một cái hôn mà chỉ một cái lướt khẽ qua môi nhau. Thế là đủ; cô cảm nhận nhịp tim anh tăng lên, và anh vươn người tới, cố hôn cô nhưng cô lắc đầu, mái tóc nảy lên quanh như một tấm màn che khuất họ khỏi những đôi mắt tọc mạch của những người khác trong công viên. “Nếu anh mệt, chúng ta có thể trở lại Học Viện,” cô nói khẽ. “Nghỉ ngơi một chút. Chúng ta đã không nằm cùng giường kể từ - từ hồi ở Idris.”

Ánh mắt họ xoáy vào nhau, và cô biết anh đang nhớ lại cùng một ký ức với cô. Ánh sáng trắng tràn qua cô cửa sổ trong căn phòng dành cho khách của nhà cô Amatis, sự tuyệt vọng trong giọng nói anh. Anh chỉ muốn nằm xuống cùng em và thức dậy cùng em, chỉ một lần, chỉ một lần duy nhất trong đời. Cả đêm đó họ nằm cạnh nhau, chỉ tay chạm vào nhau. Họ đã có nhiều hành động thân mật hơn so với cái đêm đó, nhưng chưa bao giờ ngủ cùng. Anh cũng biết cô đang mời anh hơn một giấc ngủ ngắn trong căn phòng không sử dụng của Học Viện. Cô chắc anh hiểu điều đó qua đôi mắt cô - dù cô cũng chẳng biết mình đang mời gọi anh tới đâu. Nhưng chẳng sao cả. Jace chưa bao giờ yêu cầu cô bất cứ điều gì cô không thể đáp ứng.

“Anh muốn.” Sự nồng nhiệt cô thấy trong mắt anh, sự hổn hển trong giọng nói anh, nói với cô rằng anh không nói dối. “Nhưng - chúng ta không thể.” Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, và kéo chúng xuống, để đôi bàn tay họ chắn giữa hai người như một hàng rào ngăn cách.

Mắt Clary mở lớn. “Vì sao không?”

Anh hít một hơi sâu. “Chúng ta tới đây để luyện tập, và chúng ta nên làm vậy. Nếu chúng ta chỉ dùng thời gian luyện tập để hôn hít, họ sẽ không để anh dạy em nữa.”

“Mà họ không định tìm cho em một giáo viên hướng dẫn toàn thời gian sao?”

“Có,” anh nói, đứng dậy và kéo cô đứng lên theo, “và anh đang lo rằng nếu em nhiễm thói quen hẹn hò cùng giáo viên hướng dẫn, rồi em sẽ hôn cả anh ta mất.

“Đừng phân biệt giới tính thế chứ. Họ có thể tìm cho em một nữ huấn luận viên.”

“Miễn là anh còn quan sát, em phải xin phép anh nếu muốn hôn cô ta.”

“Tốt thôi.” Clary cười toe toét, cúi xuống gấp tấm vải họ mang theo để ngồi. “Anh chỉ lo họ sẽ thuê một nam huấn luận viên và anh ta đẹp trai hơn anh.”

Lông mày Jace nhướn tít lên. “Đẹp trai hơn anh?”

“Có thể lắm,” Clary nói. “Anh biết đấy, về mặt giả thuyết.”

“Về mặt giả thuyết, hành tinh này có thể nứt đôi, để lại anh một bên em một bên và chúng ta sẽ chia xa vĩnh viễn, nhưng anh cũng chẳng lo về điều đó. Một vài điều,” Jace nói, với nụ cười tinh ranh thường lệ, “đơn giản là không thể nào xảy ra thôi.”

Anh giơ tay; cô nắm lấy và họ cùng nhau đi qua bãi cỏ, tới bãi cây nhỏ ở rìa Đồng Đông mà dường như chỉ Thợ Săn Bóng Tối mới biết tới. Clary nghi ngờ nó bị phủ phép ảo ảnh, vì cô và Jace thường xuyên luyện tập ở đó mà chẳng ai xen ngang, trừ Isabelle hay cô Maryse.

Công Viên Trung tâm vào tiết trời thu là một khu rừng màu sắc sặc sỡ. Những hàng cây bao quanh cánh đồng chuyển sang màu sắc tươi sáng nhất và bao lấy sắc xanh lá bằng sắc vàng óng, đỏ, nâu đỏ và vàng nâu. Đây hẳn là một ngày đẹp trời để cho một cuộc đi dạo lãng mạn qua công viên và trao nhau những nụ hôn trên một cây cầu đá. Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra. Rõ ràng, hiện giờ Jace chỉ coi công viên là một phiên bản mở rộng của phòng luyện tập trong Học Viện, và là nơi Clary sẽ được học các bài tập di chuyển trên địa hình khó, chạy trốn và kĩ thuật ẩn nấp, cũng như giết quỷ bằng tay không.

Thường thì cô sẽ rất thích học giết quỷ bằng tay không. Nhưng hôm nay, có gì đó về Jace khiến cô bận tâm. Cô không thể rũ bỏ cảm giác rằng có chuyện gì đó cực kỳ không ổn. Giá mà có chữ rune nào buộc Jace nói ra điều anh thật sự cảm nhận thì tốt. Nhưng cô chưa từng tạo ra một chữ rune nào chứa đựng khả năng đó. Thật quá quắt khi dùng sức mạnh của mình để kiểm soát người khác. Và hơn nữa, kể từ khi vẽ ra chữ rune ràng buộc tại Idris, sức mạnh của cô dường như đã ngủ vùi. Cô không còn cảm thấy muốn vẽ những chữ rune cổ xưa hay tạo ra chữ rune mới. Cô Maryse nói họ có thể mời một chuyên gia chữ rune tới dạy cô trong quá trình luyện tập, nhưng tới nay vẫn chưa đâu vào đâu. Cô thật sự không nghĩ nhiều tới điều đó. Cô phải thừa nhận mình không chắc có nuối tiếc nếu sức mạnh của cô biến mất mãi mãi không.

“Rồi sẽ có lúc em phải đụng độ với một con quỷ trong tình trạng không có vũ khí trong tay,” Jace nói khi đi qua một hàng cây chi chít những chiếc lá đủ gam màu từ xanh lá cho tới vàng rực. “Lúc đó, em không được hoảng. Trước tiên, em phải nhớ rằng mọi thứ đều có thể dùng làm vũ khí. Một cành cây, một nắm tiền xu - chúng mạnh ngang một nắm đấm sắt đấy - một cái giày, bất cứ cái gì. Thứ hai, luôn nhớ rằng em là vũ khí. Về mặt lí thuyết, khi em hoàn tất khóa huấn luyện, em có thể đá thủng tường hay hạ gục một con nai sừng tấm chỉ bằng một cú đấm.”

“Em sẽ không bao giờ đấm nai,” Clary nói. “Chúng đang có nguy cơ bị tuyệt chủng.”

Jace hơi nhếch môi cười và quay sang nhìn cô. Họ đã tới khoảnh trống được bao quanh bởi những cái cây. Những chữ rune khắc trên những thân cây xung quanh, đánh dấu nơi đây là lãnh thổ của Thợ Săn Bóng Tối.

“Có một môn võ cổ xưa gọi là Quyền Thái,” anh nói. “Em đã từng nghe đến chưa?”

Cô lắc đầu. Mặt trời chói chang treo lơ lẳng trên cao, và cô đã quá nóng do đang mặc bộ đồ gió. Jace cởi áo và quay lưng với cô, co duỗi bàn tay với những ngón tay thon thả của một nghệ sĩ dương cầm. Đôi mắt anh mang màu vàng sáng hơn dưới ánh nắng mùa thu. Những Ấn Ký tốc độ, nhanh nhẹn và sức mạnh vằn vện như những hoa văn bằng dây leo quấn từ cổ tay lên khắp bàn tay và biến mất dưới tay áo phông. Cô tự hỏi vì sao anh lại đi vẽ Ấn Ký hết người như thể cô là kẻ thù anh sắp phải đối mặt vậy.

“Anh nghe đồn rằng huấn luyện viên mới sẽ đến vào tuần sau là bậc thầy về Quyền Thái,” anh nói. “Và vật sambo, quyền Miến Điện, quyền Mã Lai, kĩ thuật đánh cận chiến, nhu đạo và một loại võ gì đó anh không nhớ tên nhưng hình như nó liên quan tới giết người chỉ bằng những cái que nhỏ thì phải. Anh muốn nói cho em hay, huấn luyện viên mới của em thường chẳng bao giờ làm việc với những người trong độ tuổi của em nhưng lại ít kinh nghiệm như em, vì thế anh sẽ dạy em vài kĩ thuật cơ bản, mong rằng sau này sẽ giúp em dễ thở với người thầy mới hơn.” Anh đặt tay lên hông cô. “Giờ quay lại đối diện với anh.”

Clary làm theo. Khi đứng đối mặt nhau như vậy, đầu cô chỉ tới cằm anh. Cô đặt hờ bàn tay lên bắp tay anh.

“Quyền Thái được gọi là ‘nghệ thuật bát chi.’ Đó là vì khi tập luyện và ứng dụng môn võ này, em không chỉ dùng nắm đấm và chân để tấn công, mà còn dùng cả đầu gối và khuỷu tay nữa. Đầu tiên em tìm cách kéo đối thủ lại, rồi đánh hắn túi bụi bằng mọi mũi tấn công tới khi hắn đổ gục.”

“Và nó có tác dụng với quỷ không?” Clary nhướn lông mày.

“Với những con nhỏ.” Jace tới gần hơn. “Được rồi. Đưa tay tóm gáy anh.”

Cô chỉ có thể làm theo lời anh hướng dẫn khi nhón chân lên. Không phải lần đầu tiên Clary nguyền rủa chiều cao có hạn của mình.

“Giờ em đưa tay kia lên và lặp lại điều anh vừa bảo, để cả hai tay ôm lấy gáy anh.”

Cô làm theo. Cổ anh âm ấm nhờ ánh mặt trời, và phần tóc tơ chọc vào những ngón tay cô nghe ngưa ngứa. Cơ thể họ dán sát vào nhau; cô có thể cảm nhận chiếc nhẫn cô đeo trên cổ bị ép giữa hai người như một viên đá cuội nằm giữa hai lòng bàn tay.

“Trong một trận chiến thật em phải làm nhanh hơn,” anh nói. Trừ khi cô đang tưởng tượng, nếu không thì giọng anh có chút không vững vàng. “Giờ nắm lấy anh sẽ cho em một đòn bẩy. Em sẽ dùng đòn bẩy đó để kéo người về trước và tăng lực cho cú thụi cùi chỏ của em -”

“Ố là la,” một giọng lành lạnh, vui vẻ vang lên. “Chỉ có sáu tuần mà đã sẵn sàng tấn công cổ nhau rồi à? Tình yêu của con người sao dễ phai nhạt thế nhỉ.”

Thả Jace ra, Clary quay phắt lại, dù cô đã biết đó là ai. Nữ Hoàng Seelie đứng trong bóng râm giữa hai cái cây. Nếu Clary không biết bà ta ở đó, cô tự hỏi liệu cô có nhìn thấy bà ta không, kể cả có Tâm Nhãn. Nữ Hoàng mặc váy dạ hội màu xanh cỏ, và mái tóc đổ xuống vai mang màu của lá sang thu. Bà ta xinh đẹp và đáng sợ như một mùa trong năm sắp qua đi. Clary chưa bao giờ tin bà ta.

“Bà làm gì ở đây?” Jace, đôi mắt nheo lại, hỏi. “Đây là địa phận của Thợ Săn Bóng Tối.”

“Và ta có tin tức rất thú vị cho Thợ Săn Bóng Tối.” Khi Nữ Hoàng bước đi uyển chuyển về phía trước, mặt trời chiếu xuyên qua những cành cây và tỏa ánh lấp lánh trên chuỗi hạt quả mọng màu vàng bà ta đeo quanh đầu. Clary đôi lúc tự hỏi liệu Nữ Hoàng có dự tính cách xuất hiện sao cho hoành tráng không, và nếu thế, bà ta làm thế nào. “Lại có thêm một xác chết nữa.”

“Thuộc loài nào?”

“Một trong các ngươi. Xác một Nephilim.” Khi nói tới chuyện đó, nghe giọng Nữ Hoàng có vẻ thích thú. “Thi thể được tìm thấy vào sáng sớm hôm nay bên dưới cầu Oak. Như các ngươi biết, công viên là địa phận của ta. Chuyện giết chóc của loài người chẳng là gì với ta hết, nhưng xác chết đó không phải người thường. Nó đã được mang tới Triều đình để các bác sĩ của ta khám nghiệm. Họ nói người chết là một trong các ngươi.”

Clary vội liếc Jace, nhớ ra tin về một Thợ Săn Bóng Tối đã chết hai ngày trước. Cô biết Jace cũng nghĩ tới điều đó; mặt anh trắng bệch. “Xác chết đâu rồi?”

“Ngươi quan tâm tới sự hiếu khách của ta sao? Hắn ở trong triều đình của ta, và ta đảm bảo với các ngươi hắn sẽ được chúng ta tôn trọng như một Thợ Săn Bóng Tối còn sống. Giờ khi một trong những thần tiên chúng ta có vị trí trong Hội Đồng bên cạnh ngươi và người của các ngươi, các ngươi không thể nghi ngờ lòng trung thành của chúng ta.”

“Như thường lệ, lòng trung thành và Nữ Hoàng luôn xuất hiện cùng nhau.” Sự mỉa mai trong giọng nói Jace rất rõ ràng, nhưng Nữ Hoàng chỉ mỉm cười. Clary luôn cho rằng bà ta thích Jace theo cái cách thần tiên thích những thứ xinh đẹp vì chúng xinh đẹp. Cô không nghĩ Nữ Hoàng thích cô, và cô cũng chẳng yêu quý gì bà ta. “Và vì sao bà lại báo tin cho chúng tôi, chứ không phải cho mẹ Maryse? Theo thông lệ -”

“Bỏ qua thông lệ đi nào.” Nữ Hoàng phẩy tay ra chiều không quan tâm. “Cậu ở đây. Tiện cho ta quá còn gì.”

Jace lại nheo mắt nhìn bà ta và mở điện thoại. Anh ra hiệu cho Clary đứng im tại chỗ, và đi ra xa một chút. Cô có thể nghe thấy tiếng anh, “Mẹ à?” khi đầu kia có người nghe máy và rồi giọng anh bị chìm trong tiếng hò hét vọng lại từ sân chơi gần đó.

Với cảm giác hoảng sợ tới lạnh người, cô liếc nhìn Nữ Hoàng. Cô đã không gặp lại Nữ Hoàng Seelie kể từ cái đêm cuối cùng ở Idris, và lúc đó Clary cũng không lấy gì làm lịch sự cho lắm. Cô không nghĩ Nữ Hoàng đã quên hay tha thứ cho cô. Cô thật sự từ chối một ân huệ từ Nữ Hoàng Seelie sao?

“Tôi nghe nói Meliorn đã vào Hội Đồng,” Clary nói. “Hẳn bà phải hài lòng lắm.”

“Tất nhiên rồi.” Nữ Hoàng vui vẻ nhìn cô. “Ta cực kỳ hưng phấn.”

“Vậy,” Clary nói. “Bà không khó chịu gì chứ?”

Nụ cười của Nữ Hoàng lạnh ở viền môi, giống như băng đóng tại rìa hồ. “Hẳn cô đang nói tới lời đề nghị của ta đã bị ngươi vô lễ từ chối,” bà ta nói. “Như cô đã biết, ta luôn giữ thái độ khách quan; Ta đảm bảo, người chịu thiệt là cô.”

“Tôi không muốn thỏa thuận của bà.” Clary cố không tỏ ra tức giận, và thất bại. “Không phải lúc nào người ta cũng phải làm theo lời bà.”

“Nhóc, đừng lên lớp ta.” Đôi mắt Nữ Hoàng nhìn theo Jace, người đang đi đi lại lại ở rìa rặng cây, điện thoại cầm trong tay. “Cậu ta đẹp đấy,” bà ta nói. “Ta có thể hiểu vì sao cô yêu cậu ta. Nhưng ngươi có bao giờ phân vân vì sao cậu ta tới với cô không?”

Clary chẳng đáp; dường như chẳng có gì để nói hết.

“Dòng máu của Thiên Đường trói buộc hai ngươi,” Nữ Hoàng nói. “Máu thu hút máu. Nhưng tình yêu với máu không phải là một.”

“Những câu đố,” Clary bực bội đáp. “Không hiểu bà có ý gì khi nói những điều như vậy.”

“Cậu ta bị ràng buộc với cô,” Nữ Hoàng nói. “Nhưng cậu ta có yêu cô không?”

Clary cảm thấy tay giật giật. Cô chỉ muốn thử vài cử động võ thuật cô vừa học được với Nữ Hoàng, nhưng cô biết điều đó ngu ngốc thế nào. “Có, anh ấy yêu tôi.”

“Và cậu ta có muốn cô không? Vì tình yêu và ham muốn không phải lúc nào cũng là một.”

“Không phải việc của bà,” Clary đáp cụt lủn, nhưng cô có thể thấy ánh mắt của Nữ Hoàng nhìn cô sắc nhọn như đầu kim.

“Cô muốn cậu ta hơn mọi thứ trên đời. Nhưng cậu ta có thấy thế không?” Giọng nói của Nữ Hoàng nhẹ nhàng như vững vàng như đá. “Cậu ta có thể có mọi thứ hay bất cứ ai cậu ta muốn. Và cô có bao giờ tự hỏi vì sao cậu ta chọn cô không? Cô có nghĩ cậu ta có hay không hối hận? Tình cảm của cậu ta với cô có thay đổi không chưa?”

Clary cảm thấy nước ầng ậc trong mắt. “Không đâu.” Nhưng cô nghĩ tới gương mặt anh trong thang máy tối hôm đó, và cái cách anh xua cô về nhà khi cô đề nghị ở lại.

“Cô nói với ta rằng không muốn có liên hệ gì với ta, vì ta chẳng thể cho cô điều gì. Cô đã nói chẳng muốn gì hết.” Đôi mắt Nữ Hoàng sáng lấp lánh. “Cứ tưởng tượng ra cuộc sống của cô khi không có cậu ta đi, cô có còn thấy vậy nữa không?”

Vì sao bà làm thế này với tôi? Clary muốn hét lên, nhưng cô chẳng nói gì, vì Nữ Hoàng Tiên Tộc đã nhìn qua cô và mỉm cười, nói. “Lau nước mắt đi, vì cậu ta trở lại rồi. Sẽ không tốt cho cô nếu cậu ta thấy cô khóc.”

Clary vội vàng lau mắt và quay lại; Jace đang bước về phía họ, nhíu mày. “Maryse đang trên đường tới Triều đình,” anh nói. “Nữ Hoàng đi đâu rồi?”

Clary ngạc nhiên nhìn anh. “Bà ta ở ngay đây,” cô vừa nói vừa quay lại - và đơ ra. Jace đúng. Nữ Hoàng đã biến mất, chỉ còn lại những chiếc lá bay bay ở chân Clary cho thấy nơi bà ta từng đứng.

Simon, áo khoác gối dưới đầu, nằm ngửa nhìn lên cái trần ga ra thủng của nhà Eric với cảm giác chán chẳng buồn chết. Cái ba lô của cậu đặt dưới chân, điện thoại kề sát tai. Giờ giọng nói quen thuộc của Clary ở đầu bên kia là thứ duy nhất khiến cậu ngăn mình chưa tìm tới cái chết.

“Simon, mình rất tiếc.” Cậu biết cô đang ở đâu đó trong thành phố. Tiếng còi xe vang ở đằng sau, làm giọng cô không rõ ràng. “Cậu thật sự ở trong ga ra nhà Eric sao? Cậu ta có biết cậu ở đó không?”

“Không,” Simon nói. “Giờ chẳng có ai ở nhà mà mình thì có chìa. Có vẻ mình chỉ có nơi này để tới thôi. Mà cậu đang ở đâu đấy?”

“Trong thành phố.” Với người Brooklyn, Manhattan luôn là “thành phố.” Ngoài ra chẳng có khu đô thị nào hết. “Mình đang luyện tập cùng Jace, nhưng rồi anh ấy phải trở về Học Viện lo liệu chuyện của Clave. Mình đang trở về nhà chú Luke.” Tiếng còi xe vang lên đằng sau. “Nghe này, cậu có muốn ở với nhà mình không? Cậu có thể ngủ ở sô pha của chú Luke.”

Simon lưỡng lự. Cậu có những kỉ niệm đẹp ở nhà chú Luke. Trong bao nhiêu năm cậu biết Clary, chú Luke luôn sống trong căn nhà cũ ọp ẹp nhưng dễ chịu đằng sau hiệu sách. Clary có chìa khóa và cô cùng Simon đã có những giờ chơi đùa vui vẻ ở đó, cùng đọc sách họ “mượn” từ hiệu sách ở dưới nhà hay xem những bộ phim mới trên TV.

Nhưng giờ mọi chuyện đã đổi khác.

“Mẹ mình có thể nói chuyện với mẹ cậu,” Clary nói, có vẻ lo lắng trước sự im lặng của cậu. “Để mẹ cậu hiểu.”

“Để mẹ mình hiểu mình là ma cà rồng á? Clary, mình nghĩ mẹ hiểu điều đó, theo một nghĩa kì dị. Nhưng thế không có nghĩa mẹ chấp nhận hay sống chung được với chuyện đó.”

“À, cậu không thể bắt mẹ quên nó suốt đời được, Simon ạ,” Clary nói. “Nó sẽ không có tác dụng mãi đâu.”

“Vì sao không?” cậu biết cậu đang hỏi cắc cớ, nhưng nằm trên sàn cứng, bao quanh bởi mùi xăng dầu và tiếng thì thầm của lũ nhện giăng tơ trong góc ga ra, thấy cô đơn hơn bao giờ hết, cậu không thể nói lí lẽ được.

“Bởi vì lúc đó mối quan hệ giữa cậu và mẹ sẽ là dối trá. Cậu không bao giờ về nhà -”

“Thế thì sao nào?” Simon lập tức chặn ngang. “Đó là một phần của lời nguyền, đúng không? Một kẻ đào tẩu và một kẻ lang thang cùng trời cuối đất.”

Dù cho tiếng phương tiện đi lại và tiếng người nói chuyện trên đường, cậu vẫn nghe thấy tiếng Clary đột ngột hít một hơi sâu.

“Cậu cũng nghĩ mình nên nói cho mẹ nghe về cái đó hả?” cậu nói. “Về cách cậu vẽ chữ rune Cain lên người mình? Về chuyện cơ bản mình là một lời nguyền biết đi? Cậu nghĩ mẹ muốn thứ đó sống trong nhà sao?”

Tiếng ồn đã biến mất; chắc hẳn Clary đã vào nhà. Cậu có thể nghe ra cô đang cố kìm nước mắt khi nói. “Simon, mình xin lỗi. Cậu biết mình xin lỗi -”

“Đó không phải lỗi của cậu.” Đột nhiên cậu thấy mệt tới tận xương tủy. Mày giỏi lắm, Simon. Mày đã dọa mẹ mày sợ chết khiếp và làm bạn thân nhất khóc. Một ngày tuyệt vời dành cho mày, Simon ạ. “Nghe này, rõ ràng lúc này mình không nên ở gần mọi người. Mình sẽ ở đây và nói với Eric khi cậu ta về nhà.”

Cô cười qua tiếng khóc. “Cái gì, Eric không được tính là người sao?”

“Mình sẽ nói chuyện đó với cậu sau,” cậu nói và lưỡng lự. “Mai mình sẽ gọi cho cậu, được chứ?”

“Cậu sẽ gặp mình vào ngày mai. Cậu hứa sẽ đến chỗ thử quần áo với mình mà, nhớ chứ?”

“Ôi,” cậu nói. “Chắc mình yêu cậu quá.”

“Mình biết,” cô nói. “Mình cũng yêu cậu.”

Simon tắt điện thoại và nằm xuống, đặt điện thoại lên ngực. Thật là buồn cười, cậu nghĩ. Giờ cậu có thể nói “Mình yêu cậu” với Clary, trong khi hàng năm trời cậu cố nói mà lời đó không thể phát ra khỏi miệng. Giờ khi không còn nói yêu theo đúng nghĩa yêu như trước, lời nói đó thoát ra thật dễ dàng.

Đôi lúc cậu thật sự tự hỏi chuyện sẽ ra sao nếu Jace Wayland không có mặt trên cõi đời. Nếu Clary chưa bao giờ phát hiện ra cô là Thợ Săn Bóng Tối. Nhưng cậu đã gạt những ý nghĩ đó sang một bên - vô ích, đừng bận tâm tìm hiểu làm gì. Bạn không thể thay đổi quá khứ. Bạn chỉ có thể sống tiếp với hiện tại và tương lai. Nhưng cậu cũng chẳng biết tương lai sẽ ra sao. Cậu không thể ở trong ga ra nhà Eric mãi được. Kể cả trong tâm trạng hiện tại, cậu vẫn thấy đây là nơi ở quá tồi. Cậu không lạnh - cậu chẳng bao giờ biết tới nóng và lạnh nữa - nhưng sàn nhà cứng và cậu khó lòng ngủ nổi. Cậu ước có thể đóng chặt các giác quan. Tiếng phương tiện giao thông ồn ã bên ngoài không cho cậu nghỉ ngơi, đã thế lại còn mùi xăng dầu khó chịu nữa chứ. Nhưng cảm giác lo lắng không thôi về việc sẽ làm gì tiếp theo mới là điều tệ hại nhất.

Cậu đã ném gần hết lượng máu dự trữ đi và giấu phần còn lại vào trong ba lô; cậu có đủ lượng máu cần dùng cho vài ngày tới, nhưng sau đó cậu sẽ gặp rắc rối. Eric, dù cậu ta ở đâu, chắc chắn sẽ cho Simon ở cùng nếu muốn, nhưng điều đó sẽ dẫn tới chuyện bố mẹ Eric gọi điện cho mẹ Simon. Và vì mẹ vẫn tưởng cậu tham gia chuyến nghiên cứu của trường, như thế cậu chắc chắn gặp chuyện chẳng hay ho rồi.

Vài ngày, cậu nghĩ. Đó là khoảng thời gian cậu có. Trước khi cậu hết máu, trước khi mẹ cậu bắt đầu lo nghĩ xem cậu đang ở đâu và gọi điện cho nhà trường để kiếm cậu. Trước khi mẹ bắt đầu nhớ ra. Giờ cậu đã là ma cà rồng. Cậu sẽ phải sống vĩnh cửu. Nhưng cái cậu có lại chỉ là vài ngày.

Cậu đã quá cẩn trọng. Cố gắng hết sức cho cái cậu nghĩ là cuộc đời bình thường - trường học, bạn bè, ngôi nhà của cậu, phòng ngủ của cậu. Thật quá là căng thẳng, nhưng đó mới là đời. Những lựa chọn khác quá cô độc và trống trải nên cậu không dám nghĩ tới. Và rồi giọng Camille vang lên trong đầu cậu. Nhưng rồi mười năm nữa, khi cậu đáng ra phải hai mươi sáu tuổi thì sao? Rồi hai mươi năm nữa thì sao? Ba mươi năm thì sao đây? Cậu nghĩ là chẳng ai nhận thấy rằng họ già đi và thay đổi, còn cậu thì không ư?

Giờ khi nhận ra cuộc sống của cậu hiện nay, cái cuộc sống cậu cố gò sao cho giống với cuộc đời của cậu thời quá khứ sẽ không thể tồn tại mãi, cậu thấy lòng mình chùng xuống. Đáng nhẽ cậu không bao giờ được làm vậy. Cậu đã quá bám víu lấy những kỉ niệm và kí ức của cậu trong kiếp người. Cậu lại nghĩ tới Camille, tới lời đề nghị của cô ta. Giờ nó có vẻ hay ho hơn. Một lời đề nghị cho cậu một cộng đồng, dù cho đó không phải cộng đồng cậu mong muốn. Cậu còn ba ngày nữa trước khi cho cô ta một câu trả lời. Và khi đó cậu biết nói sao đây? Cậu tưởng mình đã biết, nhưng giờ cậu không chắc nữa.

Tiếng ken két cắt ngang dòng suy tưởng của Simon. Cửa ga ra rin rít kéo lên, ánh sáng rực rỡ bên ngoài xiên vào trong không gian tối om. Simon ngồi dậy, toàn bộ cơ thể đột nhiên căng thẳng.

“Eric?”

“Không. Là tôi. Kyle.”

“Kyle?” Simon bối rối, trước khi kịp nhớ ra - đó cậu trai được họ đồng ý giao cho vị trí hát chính. Simon lại nằm bệt xuống sàn. “À, ừ. Giờ mấy cậu kia không ở đây, vậy nếu cậu muốn luyện tập…”

“Không. Mình không tới vì lí do đó.” Kyle bước vào ga ra, chớp mắt trong bóng tối, tay nhét vào túi sau quần bò. “Cậu là tay bass, tên gì ấy nhỉ?”

Simon đứng dậy, phủi bụi ga ra khỏi quần áo. “Mình là Simon.”

Kyle nhìn quanh, lông mày nhíu tít lại. “Hôm qua mình để quên chùm chìa khóa. Mình đã tìm khắp nơi nhưng không thấy. À, nó đây rồi.” Anh ta chui ra sau dàn trống và xuất hiện lại vào một giây sau, đắc thắng lắc lắc chùm chìa khóa. Anh ta khá giống ngày hôm qua. Anh ta mặc áo phông xanh lam bên trong áo khoác, và đeo sợi dây chuyền mặt thánh giá. Tóc anh ta rối bù hơn bao giờ hết. “Vậy,” Kyle nói và dựa người một cái loa. “Cậu, ờ, ngủ ở đây sao? Trên sàn?”

Simon gật đầu. “Mình bị đuổi khỏi nhà.” Điều đó không đúng hẳn, nhưng cậu chỉ thích nói vậy.

Kyle gật đầu thông cảm. “Mẹ tìm thấy thuốc cỏ của cậu hả? Tệ đấy.”

“Không, không… phải cỏ.” Simon nhún vai. “Mẹ con mình tranh cãi một chút về cách sống của mình.”

“Vậy mẹ cậu biết cậu có hai cô bạn gái?” Kyle cười toe toét. Simon phải thừa nhận anh ta đẹp trai. Nhưng không giống Jace, người có vẻ biết chính xác mình đẹp trai thế nào, Kyle giống kiểu người có lẽ vài tuần không chải đầu cũng chẳng sao. Ở anh ta có cái vẻ thân thiện, dễ gần của một chú cún con khiến người ta yêu mến. “Ờ, Kirk bảo mình vậy. Cậu sướng thật đấy.”

Simon lắc đầu. “Không đâu.”

Rồi họ im lặng một lúc. Sau đó:

“Mình… cũng không sống ở nhà,” Kyle nói. “Mình đã bỏ nhà đi từ hai năm trước.” Anh ta vòng tay quanh người, đầu cúi thấp. “Kể từ đó, mình không còn nói chuyện với bố mẹ. Ý mình là, mình xoay xở tốt nhưng… cậu hiểu đó.”

“Những hình xăm của cậu,” Simon nói, khẽ chạm vào tay mình. “Chúng có ý nghĩa gì?”

Kyle duỗi tay. “Shaantih shaantih shaantih,” anh ta nói. “Đó là câu thần chú cầu thần trong Áo nghĩa thư. Tiếng Phạn. Cầu bình yên.”

Thường thì Simon sẽ thấy việc xăm tiếng Phạn lên người là một dạng chơi nổi. Nhưng giờ thì không. “Shalom,” cậu nói.

Kyle chớp mắt với cậu. “Cái gì?”

“Nghĩa là bình yên,” Simon nói. “Trong tiếng Hebrew. Mình chỉ nghĩ hình xăm của cậu có nghĩa tương tự như vậy.”

Kyle nhìn cậu rất lâu. Anh ta có vẻ đang tính toán gì đó. Cuối cùng anh ta nói, “Nghe có vẻ điên khùng lắm đây -”

“Ồ, mình không biết. Định nghĩa điên khùng của mình đã khá linh động trong vài tháng gần đây.”

“ - nhưng mình có một căn hộ. Ở Alphabet City. Và bạn cùng phòng của mình vừa chuyển đi. Căn hộ có hai phòng ngủ, vì thế cậu có thể dọn vào chỗ của cậu ta. Ở đó có giường và mọi thứ cần thiết.”

Simon lưỡng lự. Cậu vốn chẳng biết gì về Kyle, và chuyển vào ở nhà một người hoàn toàn xa lạ nghe như một bước đi sai lầm trong một vở thiên hùng ca. Kể cả có những hình xăm hòa bình trên người, Kyle vẫn có thể là một kẻ giết người hàng loạt lắm chứ bộ. Nhưng vì cậu không biết gì về Kyle nên cũng chẳng ai tới đó tìm cậu. Và nếu Kyle là kẻ giết người hàng loạt thì đã sao nào? - cậu cay đắng nghĩ. Có thể chuyện với Kyle sẽ tệ hơn là với cậu, cũng giống như với kẻ trấn lột tối qua.

“Cậu biết đấy,” Simon nói, “nếu được thì cho mình ở chung nhé.”

Kyle gật đầu. “Xe mình đậu ngay ngoài nếu cậu muốn cùng mình vào thành phố.”

Simon cúi xuống xách ba lô và đeo lên vai. Cậu nhét điện thoại vào túi và duỗi tay, thể hiện mình đã sẵn sàng. “Đi thôi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx