sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

19 - Địa Ngục Đã Thỏa Nguyện

Anh sáng chói lòa đến khó tin in trong đáy mắt Clary dần biến thành bóng đen. Một bóng đen rộng đáng ngạc nhiên từ từ nhường chỗ cho màu xám lúc có lúc không, với những cái bóng điểm xuyết thêm. Một vật cứng lạnh ép lên lưng cô, và toàn bộ người cô đau nhức. Cô nghe thấy những giọng nói thì thầm bên trên, tạo ra một cơn đau xuyên vào đầu cô. Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào họng cô rồi rụt lại. Cô hít một hơi sâu.

Cô đau khắp mình mẩy. Cô hé mắt nhìn xung quanh, cố không động đậy nhiều. Cô đang nằm trên nền gạch cứng của khu vườn trên mái, một phiến đá lát nền chọc vào lưng cô. Cô đã rơi xuống đất khi Lilith biến mất, và khắp người cô toàn những vết xước và bầm tím, đôi giày đã bay đâu mất, đầu gối chảy máu, còn chiếc váy bị toạc ra ở nơi bị lĩnh đòn của ngọn roi ma thuật, lớp ren váy lụa thấm đượm máu.

Simon quỳ nhìn cô, gương mặt căng thẳng. Ấn Ký Cain vẫn tỏa ánh sáng trên trán cậu. “Mạch đập ổn định,” cậu đang nói, “nhưng thôi nào. Đáng ra anh mới cần những chữ rune trị thương này. Hẳn anh phải làm gì cho bạn ấy chứ -”

“Nhưng cần thanh stele. Lilith đã bắt tôi ném thanh stele của Clary đi để cô ấy không cướp được nó khi thức giấc.” Giọng đó là của Jace, trầm và căng thẳng với sự bực bội cố dồn nén. Anh quỳ đối diện Simon, ở phía bên kia cô, gương mặt chìm trong bóng tối. “Cậu bế Clary xuống tầng được không? Nếu chúng ta có thể đưa Clary đến Học Viện -”

“Anh muốn tôi bế Clary?” Simon có vẻ ngạc nhiên; Clary không trách cậu.

“Tôi không nghĩ Clary muốn bị tôi chạm vào.” Jace đứng dậy, như anh không ngồi yên một chỗ được. “Nếu cậu có thể -”

Giọng anh run run, và anh quay đi, nhìn chăm chăm vào nơi Lilith vừa đứng một lúc trước, giờ là một phiến đá giờ trắng muối. Clary nghe tiếng Simon thở dài - cố ý - và cậu nhoài người tới, đặt tay lên cánh tay cô.

Tới đó, cô mở mắt và ánh mắt họ giao nhau. Dù cô biết cậu nhận ra cô đã tỉnh, nhưng cả hai đều không nói gì. Cô khó lòng nhìn cậu, nhìn gương mặt quen thuộc với ấn ký cô tặng cho đang lóe sáng như một ngôi sao trắng phía trên đôi mắt cậu.

Cô thừa biết tặng cho cậu Ấn Ký Cain là một điều vĩ đại, một điều kinh khủng và khác thường mà hậu quả thế nào thì họ không lường được. Nếu được chọn, cậu vẫn sẽ làm vậy để cứu mạng cô. Nhưng, khi cậu đứng đó, Ấn Ký cháy sáng hệt như một tia chớp khi Lilith – Đại Quỷ có tuổi đời bằng loài người – cháy thành muối. cô nghĩ Mình đã làm gì thế này?

“Mình ổn rồi,” cô nói. Cô chống người trên khuỷu tay ngóc dậy; chúng đau kinh khủng. Bằng cách nào đó cô chống vững tay. “Mình đi được.”

Nghe thấy giọng cô, Jace quay lại. Nhìn anh làm lòng cô đau đớn. Người anh thâm tím và máu me be bét đến dọa người, một vết xước dài chạy dọc má anh, môi dưới sưng tấy, và có hàng tá vết rách dính máu trên quần áo anh. Cô không thường thấy anh trong tình trạng tơi tả thế này – nhưng tất nhiên, nếu anh không có thanh stele để chữa lành cho cô, anh cũng chẳng có thanh nào để chữa lành cho mình.

Nét mặt anh hoàn toàn vô cảm. Kể cả Clary, đã quen đọc nét mặt anh dễ như đọc sách, cũng chẳng hiểu được gì. Ánh mắt anh hạ xuống cổ họng cô, nơi cô vẫn cảm thấy đau nhoi nhói, máu khô đặc lại tại nơi con dao anh cầm cứa vào cổ cô. Cái mặt nạ vô cảm trên gương mặt anh nứt ra, và anh nhìn đi chỗ khác trước khi cô thấy vẻ mặt anh thay đổi.

Từ chối bàn tay chìa ra giúp đỡ của Simon, cô cố đứng lên trên đôi chân mình. Một cơn đau thấu trời chạy khắp mắt cá chân cô, thế là cô kêu lên, rồi cắn môi. Cô nhắc mình nhớ Thợ Săn Bóng Tối không kêu đau mà chịu đựng nó. Không than vãn.

“Mắt cá chân mình,” cô nói. “Mình nghĩ chắc mình bị bong gân hay gãy chân rồi.”

Jace nhìn Simon. “Bế Clary đi,” anh nói. “Như tôi bảo.”

Lần này Simon không đợi Clary trả lời; cậu luồn tay qua mắt cá chân cô và một tay nữa dưới vai rồi nâng cô lên; cô ôm chặt lấy cổ cậu. Jace đi tới đỉnh vòm nhà và cánh cửa dẫn vào trong đó. Simon đi theo, bế Clary cẩn thận như thể cô là một món đồ sứ dễ vỡ. Clary suýt quên cậu khỏe thế nào – giờ cậu đã là ma cà rồng rồi. Cô thấy mùi hương quen thuộc ở cậu – mùi xà phòng và nước dùng sau khi cạo râu rẻ tiền (mà cậu không hề cần) cùng với mùi kẹo cao su quế cậu thích – đã không còn. Cô thấy tiếc Simon đó. Tóc cậu vẫn có mùi dầu gội quen thuộc, nhưng theo cách khác cậu lại chẳng có mùi gì, và da cậu rất lạnh. Cô ôm chặt lấy cổ cậu, ước gì người cậu có hơi ấm. Các đầu ngón tay của cô tím xanh còn người cô thì đờ đẫn.

Jace đi trước, xô mở cánh cửa kính đôi. Rồi họ vào trong, rất may là nơi đó ấm hơn nhiều. Clary thấy thật lạ khi được ôm bởi một người mà ngực không hề phập phồng khi thở. Một luồng điện kì lạ dường như vẫn bám lấy Simon, có lẽ đó là chút tàn dư của luồng sáng kinh khủng bùng phát trên mái nhà khi Lilith bị tiêu diệt. Cô muốn hỏi cậu thấy sao, nhưng sự im lặng đáng sợ của Jace đã làm cô im re.

Anh nhấn nút gọi thang máy, nhưng trước khi ngón tay anh chạm vào nó, cửa đã tự mở. Isabelle vọt từ trong ra, ngọn roi vàng trắng kéo lê sau cô nàng tựa như một cái đuôi sao chổi. Alec nện gót giày theo sau; thấy Jace, Clary và Simon ở đó, Isabelle dừng sựng lại, Alec suýt đâm sầm vào cô em. Trong những tình huống khác, cảnh này hoạt kê phải biết!

“Nhưng -” Isabelle há hốc miệng. Cô bị thương và chảy máu, chiếc váy đỏ xinh đẹp rách tả tơi xung quanh đầu gối, mái tóc đen xõa xuống khỏi búi tóc, những lọn tóc bết máu. Alec có vẻ chỉ khá hơn đôi chút; một ống tay áo khoác của anh bị xé toạc dọc một bên, dù có vẻ phần da dưới đó không hề bị tổn hại. “Mọi người đang làm gì ở đây?”

Jace, Clary và Simon đều bối rối nhìn cô, sốc đến không biết trả lời ra sao. Cuối cùng Jace đều đều đáp, “Bọn anh cũng định hỏi em như thế.”

“Em không – Bọn em tưởng anh và Clary đang ở buổi tiệc.” Isabelle nói. Clary hiếm khi thấy Isabelle mất kiềm chế như lúc này. “Bọn em đang tìm Simon.”

Clary cảm thấy ngực Simon nhô lên, và cậu thở ra một tiếng ngạc nhiên rất con người. “Thật sao?”

Isabelle đỏ mặt. “Mình…”

“Jace?” Đó là Alec nghe như thể không tin nổi. Anh dành cho Clary và Simon cái nhìn kinh ngạc, nhưng rồi như thường lệ, sự chú ý của anh chuyển sang Jace. Có thể anh không còn yêu Jace nữa, nhưng Jace luôn là mối quan tâm hàng đầu của anh trong bất cứ cuộc chiến nào. “Cậu làm gì ở đây? Và vì Thiên Thần, cậu bị sao thế?”

Jace nhìn Alec, như thể không biết anh ta là ai. Jace giống một người trong cơn ác mộng, đang xem xét một vùng đất mới không phải vì nó gây cho anh ngạc nhiên hay lạ lẫm, mà để chuẩn bị đón nhận những điều kinh khủng nó sắp tiết lộ. “Stele,” cuối cùng anh run rẩy nói. “Cậu có cầm thanh stele theo không?”

Alec bối rối sờ thắt lưng. “Tất nhiên là có.” Anh giơ thanh stele cho Jace. “Nếu cậu cần iratze -”

“Không phải cho mình,” Jace nói, vẫn bằng giọng run run kì lạ như cũ. “Cho Clary.” Anh chỉ. “Cô ấy cần nó hơn.” Ánh mắt anh và Alec, vàng và xanh lá, giao nhau. “Làm ơn đi, Alec,” anh nói, sự khắc nghiệt đã biến mất khỏi giọng nói anh đột ngột như khi nó tới. “Vì mình mà giúp Clary đi.”

Anh quay người đi về phía kia phòng, nơi có cánh cửa kính. Anh đứng đó, nhìn qua họ - nhưng để ngắm khu vườn bên ngoài hoặc nhìn bản thân trong gương thì Clary không biết.

Alec nhìn Jace một hồi, sau đó tiến tới chỗ Clary và Simon với thanh stele cầm trong tay. Anh ta ra hiệu cho Simon hạ Clary xuống. Cậu làm rất nhẹ nhàng, để cô dựa lưng vào tường. Cậu lùi lại khi Alec quỳ xuống cạnh cô. Cô có thể thấy sự bối rối trên gương mặt Alec và vẻ ngạc nhiên khi thấy những vết thương trên tay và bụng cô. “Ai làm em ra nông nỗi này?”

“Em -” Clary nhìn thấy Jace một cách vô vọng, Jace vẫn quay lưng với bọn họ. Cô có thể thấy hình anh trong kính cửa, gương mặt trắng bệch, hơi sậm lại đây đó do những vết bầm tím. Thân trước áo của anh đen lại vì máu. “Rất khó giải thích.”

“Sao cậu không gọi bọn mình?” Isabelle hỏi, giọng hơi mang màu bị phản bội. “Sao cậu không gọi bọn tớ khi đến đây? Sao cậu không gửi thư lửa, hay bất cứ thứ gì? Cậu biết bọn mình sẽ đến khi cậu cần mà.”

“Không có thì giờ,” Simon nói. “Và mình đâu có biết Clary và Jace cũng tới đây. Mình tưởng chỉ có mỗi một mình thôi. Và có vẻ mình không nên kéo cậu vô rắc rối của mình.”

“Kéo mình vô rắc rối của cậu?” Isabelle lắp bắp. “Cậu -” cô mở lời – và rồi khiến mọi người, và bản thân cô nàng ngạc nhiên, cô lao về phía Simon, ôm choàng lấy cổ cậu. Cậu loạng choạng lùi vài bước bởi không ngờ được cú nhào tới, nhưng cậu khôi phục rất nhanh. Tay cậu ôm lấy cô gái kia, gần như nghiến đôi cây roi, và cậu ôm cô rất chặt, mái tóc đen của cô ngay dưới cằm cậu. Clary không biết – Isabelle nói rất khẽ - nhưng có vẻ cô nàng đang thì thào chửi mắng Simon.

Hàng lông mày của Alec nhướn tít lên nhưng anh không nói một lời nào khi cúi xuống với Clary, che khuất Isabelle và Simon khỏi cô. Anh chạm thanh stele vào da cô, và cô nhảy dựng lên trước cảm giác đau nhói. “Tôi biết là đau,” anh nói nhỏ. “Tôi nghĩ em bị cụng đầu vào đâu rồi. Magnus sẽ khám cho cô. Còn Jace thì sao? Cậu ấy bị thương nặng tới mức nào?”

“Em không biết.” Clary lắc đầu. “Anh ấy đâu có cho em lại gần.”

Alec đặt tay dưới cằm cô, quay mặt cô sang hai bên, và phác thêm một chứ iratze thứ hai lên cổ, ngay dưới xương quai hàm của cô. “Cậu ấy làm chuyện gì mà lại nghĩ đó là chuyện rất kinh khủng?”

Cô ngước mắt nhìn anh. “Sao anh nghĩ anh ấy đã làm gì đó?”

Alec buông tay khỏi cằm cô. “Vì anh biết cậu ấy. Và cái cách cậu ấy tự trừng phạt mình. Không cho em lại gần là hình thức trừng phạt cậu ấy, chứ không phải trừng phạt em.”

“Anh ấy không muốn em lại gần,” Clary nói, nghe ra sự phản kháng trong chính giọng mình và ghét bản thân vì nhỏ mọn.

“Em là mọi thứ cậu ấy muốn.” Alec nói bằng giọng nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên, và anh ngồi trên mắt cá, vén lọn tóc đen dài rủ xuống mắt. Clary thấy dạo này Alec có vẻ gì khang khác. Ở anh có một sự chắc chắn về bản thân mà Alec của ngày trước không có, một cái gì đó cho phép anh hào phóng với những người khác dù trước đây anh chưa từng có thái độ đó với chính mình. “Mà sao hai em lại tới nơi này? Bọn anh còn chẳng để ý thấy em rời bữa tiệc cùng Simon -”

“Họ không đi cùng tôi,” Simon nói. Cậu và Isabelle đã tách nhau ra, nhưng vẫn đứng sóng vai nhau. “Tôi một mình đến đây. À, không hẳn là một mình. Tôi bị - triệu tập.”

Clary gật đầu. “Đúng thế. Bọn em không rời bữa tiệc cùng cậu ấy. Khi Jace đưa em tới đây, em không hề biết Simon cũng có mặt.”

“Jace đưa cậu tới đây?” Isabelle ngạc nhiên. “Jace, nếu anh biết về Lilith và Nhà Thờ Talto, đáng ra anh phải nói chứ.”

Jace vẫn đứng nhìn qua cánh cửa. “Chắc anh quên,” anh đáp không lạnh không nóng.

Clary lắc đầu khi Alec và Isabelle chuyển chủ ý từ người anh em nuôi sang cô, như thể chờ đợi cô lý giải cho hành động của anh. “Đó không hẳn là Jace,” cuối cùng cô nói. “Anh ấy… bị khống chế. Bởi Lilith.”

“Bị nhập á?” Đôi mắt của Isabelle mở to ngạc nhiên. Bàn tay cô nàng vô thức nắm chặt cán roi.

Jace quay lại. Anh từ từ đưa tay lên kéo cái áo rách để tất cả có thể nhìn thấy chữ rune nhập hồn xấu xí, cùng vết thương ứa máu chạy ngang nó. “Cái đó,” anh nói, vẫn bằng giọng đều đều như cũ, “là dấu ấn của Lilith. Nhờ thế mà ả khống chế được anh.”

Alec lắc đầu; anh có vẻ cực kỳ khó chịu. “Jace, cách duy nhất để thoát khỏi tầm khống chế của một con quỷ là giết con quỷ đó. Lilith là con quỷ mạnh nhất từng -”

“Ả chết rồi,” Clary ngắt lời. “Bị Simon giết. Hoặc anh có thể nói Ấn Ký Cain đã giết ả.”

Tất cả đều giương mắt nhìn Simon. “Còn hai người thì sao? Sao hai người lại có mặt ở đây?” Simon hỏi, để bảo vệ mình.

“Tìm cậu.” Isabelle nói. “Bọn mình tìm thấy tấm card chắc hẳn do Lilith đưa cho cậu. Trong căn phòng chung cư. Jordan cho bọn mình vào. Giờ anh ấy đang ở dưới tầng cùng Maia.” Cô nhún vai. “Những chuyện Lilith đã làm – cậu không thể tin nổi đâu - quá quá kinh khủng -”

Alec giơ hai tay lên trời. “Từ từ đã mọi người. Chúng tôi sẽ giải thích chuyện của chúng tôi, sau đó tới Simon. Clary, em nói cuối cùng.”

Chuyện giải thích tốn ít thời gian hơn Clary tưởng, với Isabelle là phát ngôn viên chính với những cái phát tay phóng khoáng. Và đôi khi, cô nàng còn khiến những cẳng tay cẳng chân chẳng được bảo vệ của những người bạn ăn roi. Alec nhân cơ hội đi ra ngoài mái trên gửi thư lửa cho Hội Clave, thông báo mấy người bọn họ đang ở đâu và xin trợ giúp. Jace lẳng lặng bước sang bên để Alec đi lên rồi quay lại. Anh không hề nói gì trong lúc Simon và Clary giải thích chuyện trên mái nhà, kể cả khi họ nói đến đoạn Raziel đã hồi sinh Jace lúc ở Idris. Izzy xen ngang khi Clary giải thích chuyện Lilith là “mẹ” của Sebastian và ả đã bảo quản thân xác hắn trong quan tài kính.

“Sebastian?” Isabelle quất roi xuống đất một lần nữa làm nứt đá cẩm thạch. “Sebastian ở ngoài đó? Và chưa chết?” Cô quay sang nhìn Jace, lúc này đang dựa vào kính cửa, tay khoanh ngang ngực, không biểu lộ cảm xúc. “Mình thấy hắn đã chết. Mình thấy Jace đâm vào giữa sống lưng hắn, và mình thấy hắn lộn xuống sông. Và giờ cậu nói với mình rằng hắn còn sống?”

“Không,” Simon vội trấn an. “Thân xác hắn ngoài đó, nhưng hắn không còn sống. Lilith không hoàn thành được nghi lễ.” Simon đặt tay lên vai cô, nhưng cô xua đi. Giờ sắc mặt cô trắng bệch như người chết.

“Không hẳn sống không có nghĩa là chết với mình,” cô nói. “Mình sẽ ra ngoài đó và sẽ cắt hắn thành hàng ngàn mảnh.” Cô quay ra cửa.

“Iz!” Simon đặt tay lên vai cô. “Izzy. Đừng.”

“Đừng?” Cô ngờ vực nhìn cậu. “Cho mình một lý do vì sao mình không chặt hắn thành một đám hoa giấy theo chủ đề thằng khốn nạn vô giá trị đi.”

Đôi mắt Simon đảo khắp phòng, dừng lại ở Jace, như thể cậu ngờ anh sẽ chêm vào một lời nhận xét. Nhưng không; anh còn chẳng buồn nhúc nhích. Cuối cùng Simon nói, “Nghe này, cậu hiểu về nghi lễ, đúng không? Vì Jace đã được hồi sinh, nên Lilith có quyền cứu sống Sebastian. Và để làm vậy, ả cần Jace còn sống và ở đó, làm – như bà ta nói -”

“Đối trọng,” Clary nói nốt.

“Ấn ký trên ngực Jace. Ấn ký của Lilith.” Trong một cử chỉ vô thức, Simon chạm lên ngực mình, ngay trái tim. “Sebastian cũng có.Tôi thấy chúng đồng thời lóe lên khi Jace bước vào vòng tròn.”

Isabelle, ngọn roi động đậy bên cạnh, răng cắn vào đôi môi đỏ, bực bội nói. “Và?”

“Mình nghĩ bà ta đã tạo một mối ràng buộc giữa họ,” Simon nói. “Nếu Jace chết, Sebastian không thể sống. Nếu cậu chém Sebastian thành từng mảnh -”

“Nó có thể làm hại tới Jace,” Clary nói, những lời tràn khỏi cô khi cô nhận ra. “Ôi chúa ơi. Ôi, Izzy, đừng mà.”

“Vậy chúng ta cứ để hắn sống sao?” Isabelle có vẻ nghi ngờ.

“Cứ cắt hắn thành từng mảnh nếu em muốn.” Jace nói. “Anh đồng ý.”

“Im ngay.” Alec nói. “Dừng hành động như thể tính mạng cậu chẳng là gì đi. Iz, em không nghe sao? Sebastian không còn sống đâu.”

“Nhưng hắn cũng chưa chết. Chưa chết đủ.”

“Chúng ta cần Hội Clave,” Alec nói. “Chúng ta sẽ giao hắn chao hội Tu Huynh Câm. Họ sẽ giải quyết mối liên hệ giữa Sebastian và Jace. Sau đó em tùy nghi trả nợ máu, Iz ạ. Hắn là con trai Valentine. Và hắn là kẻ sát nhân. Mọi người đều mất người thân hoặc biết người phải chịu nỗi đau đó trong trận chiến ở Alicante. Em nghĩ họ sẽ tha cho hắn sao? Họ sẽ từ từ xẻ hắn thành từng mảnh trong khi hắn còn sống đấy.”

Isabelle ngước nhìn anh trai. Nước mắt chậm chậm ầng ầng trong mắt, chảy tràn xuống má, tạo nên những dòng đất bẩn và máu trên da cô nàng. “Em ghét anh đúng.”

Alec kéo em gái lại gần và hôn lên đỉnh đầu cô em. “Anh biết.”

Cô nắm chặt tay anh trai một lúc rồi rụt lại. “Được rồi,” cô nói. Em sẽ không động vào Sebastian. Nhưng em không thể ở gần hắn đâu.” Cô nhìn qua cánh cửa kính. Jace vẫn đứng đó. “Chúng ta xuống dưới thôi. Chúng ta có thể đợi Clave ở ngoài sảnh. Và chúng ta cần tìm Maia và Jordan nữa; có lẽ họ đang không biết chúng ta lạc đâu mất rồi.”

Simon húng hắng. “Cần có người ở đây để mắt tới – nhiều thứ. Để mình.”

“Không.” Jace lên tiếng. “Cậu xuống nhà đi. Tất cả chuyện này đều là lỗi của tôi. Đáng ra tôi nên kiểm tra xem Sebastian chết hẳn chưa khi có cơ hội. Và vì phút bất cẩn của tôi mà…”

Giọng anh nhỏ dần. Nhưng Clary nhớ tới anh đã chạm vào mặt cô trong hành lang tối om của Học Viện, nhớ anh đã thì thầm, Meaculpa, mea maxima culpa.

Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng.

Cô quay sang nhìn những người khác; Isabelle đã ấn nút gọi thang máy, và nói đã sáng. Clary có thể nghe thấy tiếng rì rì của thang máy đang lên. Isabelle nhíu mày. “Alec, có lẽ anh nên ở trên này với Jace.”

“Anh không cần giúp,” Jace nói. “Ở đây còn chuyện gì nữa đâu. Anh sẽ ổn thôi.”

Isabelle giơ tay lên khi thang máy tới. “Được thôi. Anh thích thế nào thì chiều. Cứ gặm nhấm cô đơn trên này nếu anh muốn.” Cô nàng rảo bước vào thang máy, Simon và Alec líu ríu theo sau. Clary đi cuối cùng, vừa đi vừa nhìn Jace. Anh lại quay qua nhìn cửa, nhưng cô có thể thấy hình anh in trên đó. Miệng anh mím đến không còn sắc máu, mắt đen thẳm.

Jace, cô nghĩ trong lúc thang máy dần đóng lại. Cô ước gì anh quay mặt nhìn cô. Anh không quay lại nhưng cô cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai cô và đẩy cô ra. Cô nghe Isabelle nói, “Alec, anh làm cái khỉ -” thì lảo đảo ra khỏi cửa thang và đứng tại đó, quay đầu nhìn trân trối. Cánh cửa đóng lại, nhưng qua khe hở cô vẫn thấy Alec. Anh cười hé môi với cô và nhún vai như muốn nói, Anh biết làm gì nữa nào? Clary tiến tới nhưng đã quá muộn; thang máy đã đóng chặt.

Chỉ còn cô trong phòng với Jace.

Căn phòng rải rác những thi thể - những cái xác nằm còng queo trong bộ đồ gió màu xám. Họ hoặc co quắp hoặc bị quăng hoặc dựa vào tường. Maia đứng bên cửa sổ mà thở dốc, nhìn cảnh tượng trước mặt mà khó lòng tin nổi. Cô đã tham gia trận chiến Brocelind ở Idris, và đã tưởng đó là điều tệ hại nhất cô từng chứng kiến. Nhưng cái này còn ghê hơn. Máu chảy từ xác những kẻ cuồng tín không đen như máu quỷ; đó vẫn là máu người. Và những đứa trẻ - những cái xác im lìm trong nôi, những ngón bàn tay đầy vuốt đặt chồng lên nhau như những con búp bê…

Cô nhìn tay mình. Vuốt của cô vẫn thò ra, nhuộm máu tới tận đế móng. Chân cô để trần và dính máu. Một vết thương dài nơi bả vai đang ồ ồ đổ máu đỏ, dù nó đã bắt đầu lành. Dù người sói có khả năng lành lặn nhanh nhưng cô biết sáng mai thức giấc, người cô sẽ đầy vết bầm tím. Khi bạn là người sói, vết bầm thường không tồn tại quá một ngày, Cô nhớ hồi cô là người và anh trai Daniel của cô thường chơi trò cấu véo cô ở nơi những vết bầm không lộ ra được.

“Maia.” Jordan đi qua một khung cửa chưa hoàn thành, chui qua búi dây điện đong đưa. Anh đứng thẳng lại và tiến tới, cẩn trọng bước qua những cái xác. “Em ổn không?”

Vẻ quan tâm của anh làm bụng cô quặn lại.

“Isabelle và Alec đâu nhỉ?”

Anh lắc đầu. Có vẻ anh ít bị đòn hơn cô. Chiếc áo da dày cùng quần bò và đôi giày đã che đỡ cho anh. Trên má anh có một vết xước dài, mái tóc nâu dính máu khô và con dao anh đang cần đỏ máu. “Anh tìm khắp tầng rồi. Chẳng thấy họ đâu cả. Có thêm hai cái xác nữa ở các phòng khác. Có thể họ -”

Màn đêm lóe sáng tựa lưỡi dao thiên thần. Nhưng ô cửa sổ trắng xóa, và ánh sáng rực rỡ chiếu rọi vào phòng. Trong thoáng chốc, Maia đã nghĩ thế giới đang bốc cháy, và Jordan, đang tiến tới cô qua màn sáng, như sắp biến mất. Anh như một cái bóng trắng bước vào cánh đồng bạc lấp lóa. Cô nghe tiếng mình hét, và cô quáng quàng lùi lại, đập đầu vào kính cửa sổ. Cô giơ tay che mắt.

Và ánh sáng biến mất. Maia hạ tay, thế giới chao đao xung quanh cô. Cô đờ đẫn giơ tay và Jordan ở đó. Cô vòng tay quanh anh – ôm lấy anh. Ngày xưa khi anh tới đón cô, cô cũng thường làm vậy. Và anh, anh sẽ bế nhấc cô quay vòng trong tay mình, cuốn những lọn tóc xoăn của cô qua ngón tay.

Hồi đó anh gầy hơn, vai hẹp hơn. Giờ các cơ bắp của anh săn chắc, và ôm anh giống như ôm một vật cứng, một khối đá hoa cương ở giữa trận bão cát sa mạc. Cô bấu víu lấy anh, và nghe thấy tiếng tim anh đập trong khi anh vuốt ve tóc cô, an ủi và… quen thuộc. “Maia… ổn rồi…”

Cô ngẩng đầu và áp môi lên môi anh. Anh đã thay đổi nhiều nhưng cảm giác hôn anh vẫn vậy, đôi môi anh vẫn mềm mại như thế. Anh cứng đờ người trong một giây vì ngạc nhiên, và sau đó anh ôm chặt lấy cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve theo vòng tròn trên tấm lưng trần của cô. Cô nhớ lại nụ hôn đầu của họ. Cô đã đưa anh đôi khuyên tai để anh bỏ vào hộc để đồ ô tô hộ, và tay anh run dữ dội khi anh làm rơi chúng. Anh vội vàng xin lỗi và xin lỗi tới khi cô hôn để bịt miệng anh. Cô đã tưởng anh là chàng trai tốt nhất cô từng biết.

Và rồi anh bị cắn, và mọi chuyện thay đổi.

Cô lùi lại, choáng váng và thở dốc. Anh ngay lập tức buông cô; anh đang nhìn cô, đôi môi hé mở, đôi mắt đờ đẫn.

Đằng sau anh, qua cửa sổ, cô thấy thành phố - cô đã nửa mong nó bị san phẳng thành một hoang mạc trắng xóa – nhưng mọi thứ vẫn thế. Chẳng có gì thay đổi. Những ánh đèn nhấp nháy phát ra từ các tòa nhà bên kia đường cô có thể nghe thấy tiếng xe cộ đi lại từ bên dưới. “Chúng ta nên đi,” cô nói. “Chúng ta phải tìm những người khác.”

“Maia,” anh nói. “Vì sao em hôn anh?”

“Em không biết,” cô đáp. “Anh nghĩ chúng ta nên thử tìm trong thang máy không?”

“Maia -”

“Em không biết mà, Jordan,” cô nói. “Em không biết vì sao em hôn anh, và em không biết em có lặp lại điều đó nữa không, nhưng em biết em đang hoảng và lo lắng cho bạn em. Em muốn rời khỏi đây. Anh rõ chứ?”

Anh gật đầu. Nhìn anh như thể anh có hàng ngàn thứ muốn nói nhưng quyết không nói ra. Cô mừng vì điều đó. Anh vuốt mái tóc rối bù, lấm tấm bụi và gật đầu. “Rõ.”

Im lặng. Jace vẫn dựa vào cửa, chỉ có điều giờ anh tì trán lên đó, mắt nhắm nghiền. Clary tự hỏi liệu anh có biết cô đang ở trong căn phòng này không. Cô tiến một bước, nhưng trước khi cô kịp nói gì, anh đã đẩy cửa mở và bước trở vào vườn.

Cô đứng im một lúc. Tất nhiên cô có thể ấn gọi thang máy và đi xuống sảnh, cùng những người khác đợi Hội Clave. Nếu Jace không muốn nói, cứ việc. Cô không ép. Nếu Alec đúng và anh đang tự trừng phạt mình, cô sẽ đợi tới khi hình phạt kết thúc.

Cô tiến ra thang máy – và dừng lại. Một ngọn lửa bực dọc nhen nhúm trong lòng cô, khiến mắt cô bỏng rát. Không, cô nghĩ. Cô không để anh cư xử thế được. Anh có thể làm vậy với những người khác, nhưng không phải với cô. Anh nợ cô những điều tốt hơn thế này. Họ nợ nhau những điều tốt hơn thế này.

Cô quay phắt lại và đi ra cửa kính. Mắt cá chân cô vẫn còn đau, nhưng những chữ rune iratze Alec vẽ lên cô đã có tác dụng. Hầu hết những vết thương trên người cô chỉ còn hơn nhức nhối. Cô tới cửa và đẩy mở, bước vào sân thượng, nhăn mặt khi chân trần chạm vào nền gạch lạnh buốt.

Cô thấy Jace ngay tắp lự; anh đang quỳ trên cầu thang, trên những viên gạch dính máu, mực đen và lấp lánh muối. Anh đứng lên khi cô tới gần, và anh quay lại, một vật lấp lánh đung đưa trên tay anh.

Chiếc nhẫn nhà Morgenstern, đeo trên dây chuyền.

Gió nổi; mái tóc màu vàng sậm lòa xòa xuống mặt anh. Anh bực bội vuốt nó sang bên và nói, “Anh nhớ ra chúng ta bỏ nó lại đây.”

Giọng anh nghe bình thản đáng ngạc nhiên.

“Thế nên anh muốn ở lại?” Clary hỏi. “Để tìm cái này?”

Anh lật tay, sợi dây chuyền rủ xuống, những ngón tay anh nắm lấy chiếc nhẫn. “Anh bị gắn liền với nó. Anh biết điều đó nghe ngu ngốc mà.”

“Đáng ra anh nên nói, hoặc Alec đã có thể -”

“Anh không thuộc về phần còn lại,” anh đột ngột nói. “Sau những điều anh làm, anh không xứng đáng những chữ iratze, được chữa trị, được ôm hay an ủi bởi bất cứ điều gì những người bạn anh nghĩ anh cần. Anh thà ở trên này với hắn còn hơn.” Anh hất hàm về cái nơi thân xác bất động của Sebastian đang nằm trong cỗ quan tài mở nắp đặt trên bệ đá. “Và tao chắc địa ngục cũng không chứa chấp mày.”

Clary khoanh tay trước ngực. “Anh không bao giờ nghĩ xem em đáng được hưởng cái gì chưa? Rằng có lẽ em đáng được một cơ hội nói chuyện với anh về điều đã xảy ra?”

Anh nhìn cô chăm chú. Họ chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng giữa họ như có vực sâu không đáy vậy. “Anh không hiểu vì sao em còn muốn nhìn anh, chứ đừng nhắc tới việc nói chuyện cùng anh.”

“Jace,” cô nói. “Những chuyện anh đã làm – đó không phải anh.”

Anh lưỡng lự. Bầu trời tối đen như mực, những ô cửa sổ ở các tòa cao ốc quá sáng. Hai người họ như đang đứng giữa một tấm lưới kết những viên đá quý lấp lánh vậy. “Nếu đó không phải anh,” anh nói, “vậy sao anh có thể nhớ mọi điều anh làm? Khi người ta bị nhập, và lúc họ có ý thức trở lại, họ không nhớ điều mình làm khi bị quỷ chiếm xác. Nhưng anh nhớ tất cả.” Anh đột ngột quay lại và bước ra khu vườn treo. Cô đi theo, mừng vì được tránh xa xác Sebastian, giờ ẩn sau một bụi cây.

“Jace!” cô gọi và anh quay người, dựa lưng vào tường. Đằng sau anh, ánh đèn thành phố chiếu sáng màn đêm hệt như những tháp quỷ ở Alicante. “Anh nhớ vì ả muốn thế,” Clary đuổi theo anh nên giọng hơi hụt hơi. “Bà ta muốn hành hạ anh cũng như làm chuyện đó để buộc Simon làm điều bà ta muốn. Bà ta muốn anh phải chứng kiến mình làm tổn thương người anh yêu.”

“Anh đã chứng kiến,” anh thấp giọng nói. “Như thể một phần nào đó trong anh trôi đi rất xa, cứ giương mắt nhìn và gào thét bắt cơ thể dừng lại. Phần còn lại của anh hoàn toàn bình tĩnh như thể anh đang làm đúng. Như đó là điều duy nhất anh có thể làm. Không hiểu Valentine có thấy thế về mọi chuyện ông ta làm không. Cho rằng mình đúng quá dễ mà.” Anh không nhìn cô nữa. “Anh không thể chịu nổi,” anh nói. “Em không nên ở đây với anh. Em nên đi đi.”

Thay vì bỏ đi, Clary tới đứng sóng vai với anh bên bức tường. Tay cô đang vòng ôm lấy người; cô run. Cuối cùng, anh ngần ngừ quay đầu nhìn cô lần nữa. “Clary…”

“Anh không thể quyết định,” cô nói. “Chuyện em đi đâu, và khi nào đi.”

“Anh biết.” Giọng anh nghẹn ngào. “Anh hiểu mà. Anh không biết sao anh lại đi yêu một người còn ương bướng hơn cả anh.”

Clary im lặng một lúc. Trái tim cô nảy lên khi nghe từ “yêu”. “Tất cả những lời anh nói với em,” cô nhỏ giọng nói, “trên hiên Ironworks – anh nói thật sao?”

Đôi mắt vàng của anh tối lại. “Những điều nào?”

Rằng anh yêu em, cô suýt nói ra, nhưng nghĩ lại – anh không nói thế, đúng không nhỉ? Không phải chính xác những từ đó. Anh chỉ ám chỉ vậy. Và sự thật rằng họ yêu nhau, là điều cô biết rõ như tên mình vậy.

“Anh đã hỏi rằng liệu em có yêu anh nếu như anh giống Sebastian, giống Valentine.”

“Và em nói nếu vậy, anh sẽ không còn là anh nữa. Hãy xem chuyện đó hóa ra sai thế nào,” anh nói, sự cay đắng nhuốm trong giọng nói. “Điều anh làm tối nay -”

Clary tiến tới bên anh; anh cứng đờ người, nhưng không đi chỗ khác. Cô nắm lấy thân áo anh, kéo lại gần và nói, rõ ràng từng câu từng chữ. “Đó không phải anh.”

“Nói thế với mẹ em ấy,” anh nói. “Nói với chú Luke nữa, khi họ hỏi cái này tới từ đâu.” Anh chạm nhẹ lên xương quai xanh của cô; vết thương giờ đã lành, nhưng da cô và lớp váy, vẫn dính máu đen.

“Em sẽ nói,” cô bảo, “là do em.”

Anh đưa mắt nhìn cô, đôi mắt vàng ngập tràn ngờ vực. “Em không thể nói dối họ.”

“Em có thể. Em đã hồi sinh anh,” cô nói. “Anh đã chết, và em mang anh trở lại. Em, chứ không phải anh, đã phá vỡ thế cân bằng. Em mở cửa cho Lilith và cái nghi lễ ngu ngốc của ả. Em có thể xin mọi thứ trên đời, nhưng em chỉ cần anh.” Cô nắm chặt lấy áo anh, những ngón tay trắng bệch vì lạnh và do cô dồn sức. “Và em sẽ làm lại. Em yêu anh, Jace Wayland – Herodale – Lightwood – dù anh mang họ gì đi nữa. Em không quan tâm. Em yêu anh và mãi yêu anh, và giả vờ không yêu chỉ tổ tốn thì giờ thôi.”

Vẻ tổn thương sâu sắc trên gương mặt Jace làm trái tim Clary quặn lại. Rồi anh đưa tay ôm mặt cô. Lòng bàn tay anh mới ấm áp làm sao.

“Nhớ khi anh bảo em,” anh nói, giọng nhẹ nhàng chưa bao giờ cô được nghe, “rằng anh không biết liệu có Chúa trời thật hay không, nhưng anh biết chúng ta là của nhau chứ? Anh vẫn không rõ câu trả lời; anh chỉ biết rằng có những thứ như đức tin, và anh không xứng có nó. Em biết câu thơ của Dante mà anh trích đọc trong công viên chứ? L’amor che move il sole e l’altre stelle’?”

Đôi môi cô hơi cong lên khi cô ngước nhìn anh. “Em không biết tiếng Ý.”

“Đó thuộc về đoạn gần cuối của Paradiso – Thiên đường của Dante. ‘Ý nguyện và khát vọng của tôi bị tình yêu thay đổi, tình yêu làm dịch chuyển mặt trời và những vì sao.’ Anh cho rằng Dante đã cố giải thích niềm tin giống một thứ tình yêu quá lớn lao. Có thể ông ta nói quá, nhưng anh có cảm giác tình yêu anh dành cho em nhiều như thế. Em bước vào cuộc đời anh và đột nhiên anh có một niềm tin – rằng anh yêu em, và em cũng yêu anh.”

Dù anh có vẻ đang nhìn cô, nhưng anh mắt anh rất xa xôi như đang chăm chú nhìn một nơi nào đó rất rất xa.

“Rồi anh bắt đầu có những giấc mơ đó,” anh tiếp xúc. “Anh nghĩ có lẽ anh đã nhầm. Anh không xứng có em. Anh không xứng có hạnh phúc tuyệt hảo thế này – ý anh là, Chúa ơi, ai xứng có điều đó chứ? Và sau đêm nay -”

“Dừng lại.” Cô đang xoắn lấy áo anh; cô thả lỏng tay hơn, đặt lên ngực anh. Trái tim anh đập thình thịch dưới những ngón tay cô; má anh đỏ lựng nhưng không phải vì lạnh. “Jace. Qua những chuyện tối nay, em biết một điều: không phải anh làm em bị thương. Không phải anh làm những chuyện đó. Em tuyệt đối tin anh là người tốt. Và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.”

Jace hít một hơi dài, run rẩy. “Anh còn chẳng biết sao cho xứng với điều đó.”

“Anh không cần biết. Em có đủ niềm tin dành cho anh,” cô nói, “vì cả hai chúng ta.”

Bàn tay anh vuốt mái tóc cô. Hơi thở bay lên giữa họ như một làn sương trắng. “Anh nhớ em rất nhiều,” anh nói và hôn cô, đôi môi anh đặt nhẹ lên môi cô, không phải tuyệt vọng và khát khao như trong những lần gần đây, mà quen thuộc, nhẹ nhàng và mềm mại.

Cô nhắm mắt khi thế giới như cuồng quay quanh cô như một chong chóng. Vẫn đặt tay lên ngực anh, cô đưa tay lên cao hết mức, quàng qua cổ anh, đứng nhón trên đầu ngón chân để hôn anh. Những ngón tay anh lần chần trên người cô, trên da thịt và lớp vải sa tanh, và cô rùng mình dựa sát vào anh, và cô chắc cả hai đều có vị của máu và tro bụi và muối, nhưng không hề gì; thế giới, thành phố, và mọi ánh đèn của nó và sự sống dường như đều giới hạn thành khoảnh khắc này, chỉ cô và Jace, một trái tim cháy bỏng giữa thế giớ băng giá.

Anh ngừng trước, có phần miễn cưỡng. Cô nhận ra lý do vào một lúc sau. Tiếng còi ô tô và tiếng bánh xe rít trên mặt đường dưới phố vang lên rất rõ, thậm chí là trên đây. “Hội Clave,” anh nói một cách cam chịu – dù anh đã húng hắng họng để nói rõ, Clary cũng mừng được nghe. Gương mặt anh đỏ lựng, hẳn gương mặt cô cũng chẳng khá hơn. “Họ ở đây.”

Với bàn tay nằm trong bàn tay anh, Clary ngó qua rìa tường sân thượng và thấy rất nhiều chiếc xe dài màu đen đã đậu trước công trình. Người người đang đổ ra. Thật khó nhận ra rõ họ từ độ cao này, nhưng Clary nghĩ cô thấy Maryse, và vài người mặc đồ đi săn. Một lát sau chiếc xe tải của chú Luke đậu xịch ở vệ đường và Jocelyn nhảy ra. Clary đã nhận ra mẹ ngay, chỉ cần nhìn cách mẹ di chuyển, dù ở khoảng cách xa như thế này.

Clary quay sang Jace. “Mẹ em,” cô nói. “Em nên xuống nhà. Em không muốn mẹ lên đây và thấy – và thấy hắn.” Cô hất hàm về phía cỗ quan tài của Sebastian.

Anh vuốt những sợi tóc lòa xòa xuống gương mặt cô. “Anh không muốn em rời tầm mắt.”

“Vậy, đi cùng em.”

“Không. Có người phải ở trên này.” Anh nắm tay cô, lật lại và thả chiếc nhẫn Morgenstern vào đó, sợ dây chuyền đổ xuống như một dạng kim loại hóa lỏng. Cái móc khóa đã bị cong khi cô giật sợi dây chuyền khỏi cổ, nhưng anh đã bóp nó về đúng hình dạng. “Xin em hãy cầm lấy.”

Đôi mắt cô liếc xuống, và rồi, bối rối, cô ngước lên nhìn anh. “Em ước gì mình hiểu nó có ý nghĩa gì với anh.”

Anh hơi nhún vai. “Anh đã đeo nói suốt mười năm,” anh nói. “Một phần nào đó trong anh nằm trong đây. Nó có nghĩa là anh tin em với quá khứ và mọi bí mật mà quá khứ mang. Và hơn nữa” – nhẹ nhàng anh chạm vào những ngôi sao khắc trên vành nhẫn – “tình yêu làm di chuyển mặt trời và mọi vì sao.’ Giả vờ đó là những ngôi sao, chứ không phải Morgenstern nhé.”

Để trả lời, cô chòng sợi dây chuyền vào cổ, cảm nhận chiếc nhẫn nằm ở vị trí quen thuộc của nó, bên dưới xương quai xanh của cô. Nó giống như một miếng ghép hình được đặt vào đúng vị trí. Trong một lát, đôi mắt họ khóa lấy nhau trong một cuộc giao tiếp không lời, chan chứa nhiều tình cảm hơn những cuộc nói chuyện bằng lời; cô in hình ảnh của anh trong trí óc như thể cô đang ghi nhớ nó – mái tóc vàng rối, hàng lông mi phủ rợp bóng xuống đôi gò má, những vòng tròn màu vàng sậm hơn trên trong viền mắt màu nâu đỏ sáng hơn. “Em sẽ trở lại ngay,” cô nói. Cô bóp nhẹ tay anh. “Năm phút.”

“Đi đi,” anh khẽ nói, thả tay cô, và cô quay đi theo con đường. Giây phút cô quay đi, cô lại thấy lạnh, và khi tới cửa dẫn ra ngoài nhà, cô cóng người. Cô dừng lại khi mở cửa, và quay lại nhìn anh, nhưng anh chỉ còn là một cái bóng trong màn đêm rực ánh đèn của New York. Tình yêu có thể dịch chuyển mặt trời và các vì sao khác, cô nghĩ, và rôi, như một tiếng vọng đáp, cô nghe thấy lời nói của Lilith. Tình yêu có thể thiêu rụi cả thế giới hay cứu sống nó. Cô rùng mình, không chỉ vì lạnh. Cô nhìn Jace, nhưng anh đã khuất hẳn trong bóng tối; cô quay đi và bước vào, cánh cửa đóng lại sau lưng.

Alec đã lên tầng tìm Maia và Jordan, vì thế Simon và Isabelle ở lại cùng nhau, ngồi bên nhau trên chiếc ghế bành dài màu xanh trong sảnh. Isabelle cầm ngọn đèn phù thủy của Alec trong tay, tỏa sáng căn phòng với ánh sáng gần giống quang phổ, ánh sáng nhảy nhót tỏa sáng từ ngọn đèn chùm.

Cô nói rất ít kể từ lúc anh trai để họ lại với nhau. Đầu cô hơi cúi, mái tóc đen đổ về đằng trước, cô nhìn tay. Tay cô rất đẹp, những ngón tay dài, nhưng chai sần hệt như anh trai. Simon chưa bao giờ để ý tới điều đó, nhưng cô đeo chiếc nhẫn bạc ở tay phải, với biểu tượng ngọn lửa trên đó, và chữ L khắc ở chính giữa. Nó làm cậu nhớ tới chiếc nhẫn Clary đeo quanh cổ, với dấu hiệu hình sao.

“Đó là chiếc nhẫn gia truyền nhà Lightwood,” cô nói, để ý thấy cậu đang nhìn đâu. “Mọi gia đình đều có một gia huy. Của nhà mình là ngọn lửa.”

Nó hợp với cậu. Izzy giống một ngọn lửa, trong chiếc váy màu đỏ lửa, với tâm trạng thay đổi thất thường hệt như những tia lửa. Ở trên mái nhà cậu đã nghĩ cô muốn siết cổ cậu, bàn tay cô ôm quanh cổ cậu như khi cô gọi tên cậu dưới anh mặt trời trong khi ôm cậu như thể chẳng muốn buông cậu ra. Giờ cô đang nhìn xa xăm, xa cách như một ngôi sao xa xôi. Cậu không biết đường nào mà lần.

Camille đã nói, Cậu rất yêu quý những người bạn Thợ Săn Bóng Tối của cậu. Như con chim cắt yêu người chủ nhân đã bó buộc nó và bịt mắt nó.

“Điều cậu nói với bọn mình,” cậu nói, cậu có chút ngần ngừ, quan sát Isabelle quấn lọn tóc quanh ngón tay trỏ, “lúc ở trên mái nhà- rằng cậu không biết Clary và Jace mất tích, rằng cậu tới đây vì mình – có thật không?”

Isabelle ngước nhìn, vén lọn tóc ra sau tai. “Tất nhiên mình nói thật,” cô kiêu hãnh nói. “Khi bọn mình thấy cậu biến mất khỏi bữa tiệc – và dạo gần đây cậu đang gặp nguy hiểm, Simon, và với việc Camille trốn thoát -” Cô nói ngắn gọn lại. “Và Jordan chịu trách nhiệm trông nom cậu. Anh ấy hoảng cả lên.”

“Vậy anh ấy muốn đi tìm mình?”

Isabelle quay sang nhìn cậu một lúc lâu. Đôi mắt cô đen lại và khó hiểu. “Mình là người nhận ra cậu biến mất,” cô nói. “Mình là người muốn đi tìm cậu.”

Simon húng hắng. Lạ là cậu thấy chóng mặt. “Nhưng vì sao? Mình nghĩ cậu ghét mình chứ.”

Cậu đã nói sai rồi. Isabelle lắc đầu, mái tóc đen bay lên, và dịch ra hơi xa cậu một chút. “Ôi Simon. Đừng chậm hiểu thế chứ.”

“Iz.” Cậu đưa tay nắm lấy cổ tay cô, hơi lưỡng lự. Cô không giằng ra, chỉ nhìn cậu. “Camille nói vài điều với mình lúc ở Thánh Địa. Cô ta nói Thợ Săn Bóng Tối không quan tâm tới cư dân Thế Giới Ngầm, chỉ lợi dụng họ. Cô ta bảo Nephilim sẽ không bao giờ giúp đỡ mình dù mình có làm gì cho họ. Nhưng cậu đã giúp mình. Cậu đã đến tìm mình.”

“Tất nhiên rồi,” cô lúng búng nói. “Khi mình nghĩ chuyện đã xảy ra cho cậu -”

Cậu nhoài người tới. Gương mặt họ chỉ cách nhau vài xăng ti mét. Cậu có thể thấy những tia sáng phản chiếu từ ngọn đèn chùm trong đôi mắt đen của cô. Môi cô hé mở, và Simon có thể cảm nhận độ ấm từ hơi thở của cô. Lần đầu tiên kể từ khi trở thành ma cà rồng, cậu cảm thấy ấm áp, giống như một có những tia lửa điện giữa họ. “Isabelle,” cậu nói. Không phải Iz hay Izzy. Isabelle. “Mình có thể -”

Thang máy kêu ping; cửa mở, và Alec, Maia, và Jordan ào ra. Alec nghi hoặc nhìn Simon và Isabelle khi họ vội giật lùi ra xa nhau, nhưng trước khi cậu kịp nói gì, cửa sảnh mở tung và các Thợ Săn Bóng Tối tràn vào phòng. Simon nhận ra Kadir và Maryse. Bà ngay lập tức nhào tới nắm lấy vai Isabelle và hỏi chuyện.

Simon đứng dậy và lùi ra xa, cảm thấy không thoải mái – và suýt bị ngã ngửa vì Magnus, giờ đang chạy qua nhà tới bên Alec. Dường như anh chẳng hề thấy Simon. Sau cùng, một trăm, hai trăm năm sau, rồi cũng chỉ còn tôi và cậu. Chúng ta sẽ bị bỏ lại cùng nhau. Magnus đã nói với cậu như thế lúc ở Thánh Địa. Cảm thấy cô đơn không thể tả giữa một đám đông các Thợ Săn Bóng Tối, Simon dựa người vào bức tường, chỉ mong không ai nhận ra mình.

Alec ngước nhìn khi Magnus tới bên mình, nắm lấy tay anh, kéo anh lại gần. Những ngón tay anh ta lần trên gương mặt Alec như để kiểm tra xem Alec có bị bầm tím hay bị thương gì không; sau đó anh ta lầm bầm nói, “Sao em có thể - biến đi như thế và không thèm nói với anh – anh có thể giúp em -”

“Ngừng lại đi.” Alec đẩy tay anh ta ra, kháng cự.

Magnus nhìn mình, giọng thổn thức. “Anh xin lỗi,” anh ta nói. “Anh không nên rời bữa tiệc. Anh nên ở lại với em. Camille đã biến mất. Không ai nghĩ ra được cô ta đi đâu, và vì em không thể Theo dấu ma cà rồng…” anh nhún vai.

Alec đẩy hình ảnh Camille bị xích vào đường ống, nhìn cậu bằng đôi mắt xanh dữ dội ra khỏi trí óc. “Không sao đâu,” anh nói. “Cô ta chẳng là gì hết. Em biết anh chỉ muốn giúp. Em không giận vì anh rời bữa tiệc đâu.”

“Nhưng em đã giận,” Magnus nói. “Anh biết mà. Vì thế nên anh rất lo. Bỏ đi và đặt mình vào nguy hiểm chỉ vì em giận anh -”

“Em là Thợ Săn Bóng Tối,” Alec nói. “Magnus, đây là điều em phải làm. Không phải vì anh. Lần tiếp theo anh hãy yêu một người nhân viên tính toán phí tổn bảo hiểm hay -”

“Alexander,” Magnus nói. “Sẽ không có lần sau.” Anh ta chạm trán vào trán Alec, đôi mắt màu xanh vàng nhìn thẳng vào đôi mắt xanh dương.

Trái tim Alec đập thình thịch. “Vì sao không?” Alec nói. “Anh sống bất tử. Không ai sống lâu như anh hết.”

“Anh biết anh đã nói vậy,” Magnus nói. “Nhưng, Alexander -”

“Đừng gọi em như thế,” Alec nói. “Alexander là tên cho bố mẹ em gọi. Và em nghĩ chuyện anh khó lòng chấp nhận biến em thành người bất tử - mọi thứ đều phải chết, vân vân và vân vân – nhưng anh nghĩ điều đó sẽ khiến em nghĩ gì? Những cặp đôi thông thường có thể hy vọng – hy vọng được cùng nhau già đi, cùng nhau sống một cuộc đời dài và chết cùng nhau, nhưng chúng ta không có được hy vọng đó. Em thậm chí còn chẳng biết anh muốn gì.”

Alec không chắc cậu nghe câu trả lời như thế nào – giận dữ, phản kháng hay thậm chí nói kháy – nhưng giọng Magnus hạ xuống, hơi vụn vỡ khi anh nói, “Alex – Alex. Nếu anh có làm em nghĩ anh chấp nhận chuyện em sẽ chết thì anh chỉ có thể xin lỗi. Anh nghĩ sau đó anh sẽ sẵn sang để em đi. Nhưng đó là em và anh nhận thấy anh của bây giờ lẫn anh của nhiều năm sau đều không muốn mất em.” Anh nhẹ nhàng áp tay lên gương mặt Alec. “Anh không thể.”

“Vậy chúng ta làm gì đây?” Alec thì thầm.

Magnus nhún vai, và đột nhiên mỉm cười; với mái tóc đen rối bời và ánh lấp lánh trong đôi mắt xanh vàng, anh trông giống một cậu thiếu niên tinh quái. “Điều mọi người làm,” anh trả lời. “Như em nói. Hy vọng.”

Alec và Magnus hôn nhau ở góc phòng, và Simon không biết nên nhìn đi đâu. Cậu không muốn họ nghĩ cậu đang giương mắt nhìn họ trong lúc rõ ràng là riêng tư, nhưng dù cậu nhìn đi đâu, cậu cũng bắt gặp ánh mắt đang lườm nguýt của đám Thợ Săn Bóng Tối. Dù cho cậu đã chiến đấu sát cánh bên họ chống lại Camille, không ai trong số họ chấp nhận cậu hay quan tâm đến cậu, không một ai có vẻ thân thiện. Việc Isabelle chấp nhận và quan tâm cậu là một chuyện, nhưng đa số các Thợ Săn Bóng Tối lại khác. Cậu có thể nhận ra họ đang nghĩ gì. Những con chữ “ma cà rồng, cư dân Thế Giới Ngầm, kẻ thù” viết đậm trên mặt họ. Thật nhẹ nhõm khi cánh cửa bật mở và cô Jocelyn lao vào. Cô vẫn mặc chiếc váy xanh dương trong bữa tiệc. Chú Luke đi sau cô vài bước.

“Simon!” cô hét lên khi thấy cậu. Cô chạy tới bên, và cậu ngạc nhiên khi được cô ôm chặt rồi mới buông ra. “Simon, Clary đâu? Con bé -”

Simon mở miệng, nhưng không phát ra nổi tiếng nào. Sao cậu có thể giải thích cho cô Jocelyn, cho mọi người, về chuyện xảy ra tối nay? Cô Jocelyn hẳn sẽ hoảng loạn nếu biết về kế hoạch ma quỷ của Lilith. Để tạo ra những đứa trẻ giống đứa con đã chết của cô Jocelyn, Lilith đã giết không biết bao đứa nhỏ, máu đổ xuống vì ả đã chảy thành sông. Và cô sẽ phản ứng sao nếu biết thi thể con trai mình đang nằm trong quan tài trên mái nhà Jace và Clary đang đứng?

Mình không thể nói cho cô ấy biêt được, cậu nghĩ. Mình không thể. Cậu nhìn chú Luke, nhìn cậu chờ đợi bằng đôi mắt xanh lá. Đằng sau gia đình của Clary, cậu có thể thấy các Thợ Săn Bóng Tối đang đứng quanh Isabelle khi cô giải thích ngắn gọn những sự việc trong tối nay.

“Cháu -” cậu không biết bắt đầu ra sao, và rồi thang máy mở và Clary bước ra. Đôi giày của cô biến mất, chiêc váy sa tanh xinh đẹp đã biến thành những mảnh rách rưới dính máu, những vết thầm bắt đầu nhạt dần trên cánh tay và đôi chân trần. Nhưng cô đang mỉm cười – có phần chói lọi, sung sướng hơn Simon thấy cô trong nhiều tuần trời.

“Mẹ!” cô reo lên, và rồi Jocelyn chạy vội tới ôm cô con gái. Simon cười với Clary qua đôi vai mẹ cô. Simon liếc nhìn khắp phòng. Alec và Magnus vẫn bị bao quanh ở các Thợ Săn Bóng Tối, và Simon có thể nghe thấy những tiếng thở dốc kinh ngạc và hoảng sợ tới từ đám đông đó khi cô kể lại chuyện. Cậu nghi rằng một phần nào đó trong cô thích điều đó. Isabelle thích được là trung tâm của sự chú ý, dù cho vì nguyên do gì.

Cậu thấy một bàn tay đặt lên vai cậu. Đó là chú Luke. “Cháu ổn không, Simon?”

Simon ngước nhìn chú. Chú Luke vẫn như bình thường, cứng rắn, phong thái giống một vị giáo sư, cho người ta cảm giác đáng tin khó diễn tả bằng lời. Không hề có một chút khác biệt gì sau khi chú phải đột ngột rời khỏi tiệc đính hôn để tới vụ việc khẩn cấp nghiêm trọng này.

Bố của Simon đã mất rất lâu rồi nên cậu hầu như còn chẳng ấn tượng gì về bố. Chị Rebecca có kể cho cậu nghe chút ít – rằng ông để râu quai nón, và điều đó giúp cậu dựng được chút hình ảnh về ông – nhưng Simon không thể. Giữa Clary và Simon có một điểm chung ràng buộc họ với nhau: bố của cả hai đều qua đời, và cả hai người đều được nuôi nấng bởi những người phụ nữ mạnh mẽ.

À, ít ra một điều đúng, Simon nghĩ. Dù mẹ cậu có hẹn hò, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một người bố luôn bên cậu, không ai như chú Luke. Chú là một cách khác, tạo nên một điểm chung nữa giữa Clary và Simon. Simon thấy đối với một người đàn ông độc thân chưa từng có con cái thì chú Luke có quá nhiều đứa trẻ cần chú quan tâm chăm sóc.

“Cháu không biết,” Simon nói, dành cho chú Luke câu trả lời thành thực hệt như cậu sẽ trả lời bố của mình. “Cháu không nghĩ vậy.”

Chú Luke quay sang nhìn Simon. “Người cháu toàn máu.” Chú nói. “Và chú đoán đó không phải máu của cháu, vì…” chú chỉ vào Ấn Ký trên trán Simon. “Quên mất không chào cháu.” Giọng chú nhẹ nhàng. “Kể cả người ngợm toàn máu và mang Ấn Ký Cain trên trán, cháu vẫn là cháu, vẫn là Simon. Cháu có thể nói cho chú nghe chuyện đã xảy ra không?”

“Chú đúng, đây không phải máu của cháu,” Simon khàn khàn nói. “Nhưng nó cũng là một câu chuyện dài.” Cậu nghiêng đầu nhìn chú Luke; cậu luôn phân vân tự hỏi liệu mình có còn cao lên nữa không, chỉ cao thêm vài inch hơn chiều cao năm foot mười của cậu bây giờ, cậu có thể nhìn chú Luke – không kể Jace – thẳng vào mắt. Nhưng giờ chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. “Chú Luke,” cậu nói. “Chú có nghĩ sẽ xảy ra chuyện dù chú không cố ý gây ra một chuyện xấu nào đó, nhưng cuối cùng chú vẫn phải nhận hậu quả của nó? Rằng không ai có thể tha thứ cho chú?”

Chú Luke im lặng nhìn cậu một lúc lâu. Rồi chú nói, “Nghĩ về một người cháu yêu. Yêu thật sự ấy. Họ có thể làm điều gì khiến cháu thật sự căm ghét họ không?”

Những hình ảnh lóe lên trong tâm trí Simon, giống như những trang giấy của cuốn sách flip: Clary, ngoái đầu cười với cậu; chị cậu, cù nách cậu khi cậu còn là một đứa bé; mẹ cậu ngủ trên ghế xô pha với tấm chăn kéo lên vai; Izzy –

Cậu vội đóng những suy nghĩ đó lại. Clary chưa từng làm điều gì kinh khủng tới mức bắt cậu nghĩ tới chuyện có tha thứ cho cậu hay không; không một người nào cậu nghĩ đến từng làm ra điều gì tương tự. Cậu nghĩ tới Clary, tha thứ cho cô Jocelyn vì đã đánh cắp trí nhớ của bạn ấy. Cậu nghĩ tới Jace, điều anh ta làm trên mái nhà, và anh ta đã thế nào sau đó. Anh ấy đã làm điều cần làm mà không nghĩ tới tính mạng bản thân, nhưng Simon không nghĩ anh ấy có thể tha thứ cho mình. Và rồi anh nghĩ tới Jordan – không tha thứ cho bản thân vì điều đã làm với Maia, nhưng vẫn sống tiếp, gia nhập Vệ Đoàn Lupus, sống bằng việc giúp đỡ những người khác.

“Cháu đã cắn một người,” cậu nói. Cậu buột miệng nói ra, và cậu ước gì mình nuốt những lời đó lại. Cậu chờ đợi cái nhìn hoảng hốt từ chú Luke, nhưng nó không xảy ra.

“Họ còn sống không?” chú Luke hỏi. “Người cháu cắn đó. Họ còn sống không?”

“Cháu -” Phải giải thích thế nào về Maureen đây? Lilith đã ra lệnh cho cô bé, nhưng Simon không nghĩ đó là lần cuối cùng họ còn gặp cô bé. “Cháu không biết cô bé đó.”

Chú Luke gật đầu cái rụp. “Cháu biết làm sao để một người sói trở thành sói đầu đàn,” chú nói. “Họ giết sói đầu đàn trước. Chú đã làm điều đó hai lần. Chú có những vết sẹo để chứng minh chuyện đó.” Chú hơi kép cổ áo sơ mi sang bên, và Clary thấy một vết sẹo trắng trông nham nhở như thể ngực chú từng bị cào. “Lần thứ hai là chú có tính toán cả. Giết người và chú không cảm giác gì. Chú muốn trở thành sói đầu đàn, và chú đã làm.” Chú nhún vai. “Cháu là ma cà rồng. Cháu muốn uống máu là bản chất của cháu thôi. Cháu đã kìm chế rất lâu rồi. Chú biết cháu có thể đi dưới ánh mặt trời, Simon, và cháu tự hào vì mình luôn cư xử như một cậu bé loài người bình thường, và nhưng bản chất của cháu không thể thay đổi. Cũng như chú vậy. Cháu càng cố chối bỏ con người cháu, nó càng kiểm soát cháu nhiều hơn. Hãy cư xử như đúng con người cháu. Không ai thật sự yêu cháu lại ngăn cản cháu cả.”

Simon hoảng hốt nói. “Mẹ cháu -”

“Clary đã nói cho chú biết về mẹ cháu, và rằng cháu đang ở cùng Jordan Kyle,” chú Luke nói. “Nghe này, mẹ cháu sẽ hiểu cho cháu thôi, Simon. Như Amatis với chú vậy. Cháu vẫn là con trai của mẹ cháu. Nếu cháu muốn, chú sẽ nói chuyện với mẹ cháu.”

Simon im lặng lắc đầu. Mẹ cậu luôn quý chú Luke. Nếu bà biết chú Luke là người sói chỉ tổ khiến chuyện tệ hơn mà thôi.

Chú Luke gật đầu hiểu biết. “Nếu cháu không muốn trở lại căn hộ của Jordan, cháu có thể đến ngủ trên xô pha nhà chú. Chú chắc Clary sẽ mừng khi có cháu ở bên, và chúng ta có thể nói xem nên đối phó thế nào với mẹ cháu vào ngày mai.”

Simon chùn vai. Cậu nhìn Isabelle bên kia phòng: sợi roi lóe sáng, mặt dây chuyền lắp lánh trên cổ, bàn tay hua lên khi cô nói. Isabelle, một cô gái không biết sợ. Cậu nghĩ tới mẹ mình, cách bà đã lùi xa khỏi cậu, nỗi sợ trong mắt bà. Cậu đã giấu khỏi quá khứ, trốn chạy khỏi nó, kể từ lúc đó. Nhưng giờ đã đến lúc ngừng chạy trốn rồi. “Không,” cậu nói. “Cháu cảm ơn chú, nhưng cháu biết tối nay ngủ lại đâu rồi. Cháu nghĩ…cháu sẽ về nhà.”

Jace đứng một mình trên mái nhà, nhìn khắp toàn cảnh thành phố, dòng East River[1] như một con rắn đen vảy bạc uốn lượn giữa Brooklyn và Manhatta. Tay anh, môi anh vẫn còn hơi ấm đó đang nhanh chóng rời bỏ anh. Vì anh không mặc áo khoác nên gió cắt qua lớp vải mỏng manh của áo sơ mi như một lưỡi dao.

[1] East River không thực sự là một con sông mà là một hải lưu.

Anh hít một hơi sâu, hít đầy phổi cái không khí lạnh lẽo đó, và từ từ thở ra. Toàn bộ cơ thể anh căng thẳng. Anh đang đợi tiếng thang máy, cửa mở, những Thợ Săn Bóng Tối ào vào vườn. Anh nghĩ lúc đầu họ sẽ cảm thông và lo lắng cho anh. Nhưng sau đó, khi hiểu ra chuyện rồi, họ sẽ lùi xa ra, họ sẽ nhìn nhau bằng ánh mắt ý nhị, ngầm nói với nhau rằng Jace không phải đang canh gác. Anh đã bị ám – không phải bởi một con quỷ thông thường, mà là một Đại Quỷ - đã hành động chống lại Hội Clave, đã đe dọa và làm bị thương một Thợ Săn Bóng Tối khác.

Anh nghĩ cô Jocelyn sẽ nhìn anh thế nào khi biết việc anh làm Clary. Chú Luke có thể sẽ hiểu và tha thứ. Nhưng cô Jocelyn thì không. Cậu chưa từng thành thật trò chuyện với cô, nói ra những suy nghĩ giúp cô an tâm được. Cháu yêu con gái cô, hơn cháu nghĩ cháu có thể yêu bất cứ điều gì. Cháu không bao giờ làm tổn thương em ấy.

Và anh tưởng ra cảnh cô Jocelyn im lặng nhìn anh bằng đôi mắt xanh lá giống hệt Clary. Cô Jocelyn muốn nhiều hơn thế. Cô muốn nghe anh nói điều anh không dám chắc đúng.

Cháu không hề giống Valentine.

Phải vậy không? Những lời đó theo làn gió lạnh vẳng tới, một tiếng thì thầm chỉ truyền tới tai cậu. Mày chưa từng biết mặt hai đấng sinh thành. Mày chỉ trao trái tim mình cho Valentine khi còn là một đứa bé, như một đứa con sẽ làm, và biến bản thân thành một phần của ông ta. Mày không thể cắt điều đó khỏi mình chỉ bằng một nhát dao chém ngọt.

Tay trái anh lạnh cóng. Anh cúi xuống và choáng váng khi nhận ra anh đã nhặt con dao găm – con dao cán bạc của người bố đẻ - và cầm trong tay. Lưỡi dao bị máu của Lilith ăn mòn lại thuộc về anh, lóe sáng như một lời hứa. Cơn gió bây giờ chẳng thể so với cái lạnh trong lòng cậu. Đã bao nhiêu lần anh thức dậy, thở dốc và đầm đìa mồ hôi, với con dao găm trên tay rồi? Và Clary, luôn luôn là Clary, chết dưới chân anh.

Nhưng Lilith đã chết. Chuyện đã kết thúc rồi. Anh cố nhét con dao vào thắt lưng, nhưng dường như tay anh không nghe theo sự điều khiển của trí não. Anh cảm thấy nóng nhoi nhói nơi ngực và đau buốt. Nhìn xuống, anh thấy đường máu chia Ấn Ký của Lilith thành hai nửa, nơi Clary đã chém anh bằng con dao kia, đã lành. Ấn Ký tỏa ánh đỏ trên ngực anh.

Jace dừng việc nhét dao vào thắt lưng. Những mấu tay anh trắng bệch do nắm chặt con dao, cổ tay vặn vẹo, cố quay dao về phía mình. Trái tim anh đang đập mạnh. Anh không sử dụng iratze. Sao ấn ký đó có thể lành nhanh thế? Nếu anh chém nó lần nữa, phá vỡ bố cục của nó lần nữa, thậm chí là trong một lát –

Nhưng tay anh không nghe lời anh. Tay anh đặt ngượng nghịu xuôi người khi anh quay lại, trái với ý nghĩ của anh, đi về bệ đá nơi Sebastian đang nằm.

Quan tài bắt đầu sáng, với anh sáng mờ mờ màu xanh lá – gần giống ánh sáng ngọn đèn phù thủy, nhưng có gì đau đớn trong ánh sáng đó, có gì đó chọc vào mắt anh. Jace cố lùi lại, nhưng chân anh không nhúc nhích. Những giọt mồ hôi lạnh lăn xuống lưng anh. Một giọng nói thì thầm trong đầu anh.

Lại đây.

Đó là Sebastian.

Mày nghĩ mày được tự di vì Lilith đã chết? Vết cắn của ma cà rồng đã đánh thức tao; giờ máu của Người chảy trong người tao đang điều khiển mày.

Tới đây.

Jace cố ì lại, nhưng cơ thể anh phản bội anh, mang anh tiến tới, dù trí óc anh cố hết sức ngăn cản. Dù anh cố thế nào, chân anh vẫn bước trên đường, tiến tới cỗ quan tài. Hình tròn vẽ lóe ánh xanh lá khi anh đi qua, và cỗ quan tài dường như hưởng ứng với anh sáng màu ngọc lục bảo thứ hai lóe lên. Và rồi anh đứng tại đó, nhìn xuống.

Jace cắn mạnh môi, mong cái đau sẽ giúp anh tỉnh khỏi trạng thái mộng du bây giờ. Không thành công. Anh nếm thấy vị máu của mình khi cúi nhìn Sebastian, đang trôi như cái xác chết đuối trong nước. Những viên ngọc trai là mắt hắn. Mái tóc hắn giống như đám tảo không có màu sắc, mí mắt nhắm nghiền màu xanh dương. Khuôn miêng hắn có vẻ lạnh lùng, cứng nhắc như bố hắn. Anh như đang nhìn Valentine thời trẻ.

Bàn tay Jace bị ép giơ lên. Tay trái anh đặt trên đốc con dao găm nhắm vào lòng bàn tay phải, nơi đường sống và đường tình yêu cắt chéo nhau.

Những lời nói tràn khỏi đôi môi anh. Anh nghe chúng như thể từ một nơi rất xa vang tới. Chúng không phải thứ ngôn ngữ anh nghe hay hiểu, nhưng anh biết chúng là gì – lời lẩm nhẩm dùng trong các nghi lễ. Trí óc anh đang gào thét bắt bản thân dừng lại, nhưng có vẻ không có tác dụng gì. Anh để bàn tay hạ xuống, con dao đâm xuống. Lưỡi dao tạo nên một đường cắt nông, rõ ràng ngang lòng bàn tay phải anh. Gần như ngay lập tức, máu úa ra. Anh cố rụt tay lại, nhưng như thể anh đang bị kẹt trong một khối xi măng. Trong khi anh kinh hãi quan sát, những giọt máu đầu tiên rơi xuống mặt Sebastian.

Sebastian mở choàng mắt. Chúng đen, đen hơn mắt Valentine, đen như mắt con quỷ tự nhận là mẹ hắn. Chúng dán vào Jace, giống như những tấm gương đen kịt, cho anh nhìn thấy gương mặt mình, bị biến dạng và không hề giống anh chút nào, miệng anh đang lầm bầm đọc những câu chú của nghi lễ, phun ra những tiếng lảm nhảm vô nghĩa như một dòng sông nước đen.

Máu giờ chảy nhiều hơn, biến chất lỏng màu khói trong cỗ quan tài thành màu đỏ sậm hơn. Sebastian nhúc nhích. Nước máu dập dềnh khi hắn ngồi dậy, đôi mắt đen vẫn nhìn Jace.

Phần hai của nghi lễ. Giọng hắn vang lên trong đầu Jace. Sắp xong rồi.

Nước chảy xuống khỏi gương mặt hắn như nước mắt. Mái tóc trắng, phủ trên trán hắn, dường như không có chút màu sắc nào. Anh giơ một tay và đưa ra, đi ngược với tiếng hét trong đầu anh, giơ con dao, đâm tới. Sebastian giơ tay theo chiều dài lưỡi dao lạnh, sắc lẹm. Máu túa ra thành đường trên lòng bàn tay hắn. Hắn ném con dao sang bên và cầm tay Jace, nắm chặt lấy.

Đó là điều cuối cùng Jace ngờ tới. Anh không thể rụt tay lại. Anh cảm thấy từng ngọn tay lạnh lẽo của Sebastian khi chúng nắm lấy tay anh, ép hai vết rạch đang chảy máu vào nhau. Anh có cảm giác như đang bị một bàn tay kim loại lạnh ngắt tóm lấy. Cảm giác lạnh tê tái bắt đầu lan dần theo những mạch máu từ tay anh. Anh rùng mình, rồi nữa, cảm giác run rẩy mạnh mẽ quá đau như thể toàn bộ cơ thể anh đang lộn từ trong ra ngoài. Anh cố hét –

Và tiếng hét chết lịm trong cổ họng anh. Anh nhìn tay mình và tay Sebastian đang nắm chặt lấy nhau. Máu chảy qua những ngón tay xuống cổ tay họ như một cái vòng đeo tay màu đỏ tinh tế. Nó sáng lấp lánh dưới ánh đèn điện lạnh lẽo của thành phố. Nó không chảy như chất lỏng mà giống một sợi dây màu đỏ di động hơn. Nó quấn lấy tay họ như một sợi dây trói đỏ sậm.

Một cảm giác yên bình kì lạ tràn khắp Jace. Thế giới dường như trôi đi, và anh đang đứng trên một đỉnh núi, thế giới trải rộng trước mắt, mọi thứ đều trong tầm với của anh. Ánh sáng của thành phố xung quanh anh không còn là ánh đèn điện nữa, mà là ánh sáng của hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánh tựa như những viên kim cương. Chúng dường như đang chiếu sáng anh bằng thứ ánh sáng dịu dàng đang nói, Đây là điều đúng đắn. Đây là lẽ phải. Đây là điều bố mày muốn.

Hình ảnh Clary hiện lên trong trí óc anh, gương mắt trắng bệch, mái tóc đỏ thả dài, môi mấp máy nói, Em sẽ về ngay. Chỉ năm phút thôi.

Và rồi giọng cô nhỏ dần khi một giọng nói khác lớn hơn vang lên, nhấm chìm nó xuống. Hình ảnh cô trong trí óc anh nhạt nhòa, biến mất trong bóng tối, hệt như Eurydice biến mất khi Orpherus quay lại nhìn vợ mình lần cuối. Anh thấy cô, cánh tay trắng giơ ra cho anh, và rồi bóng tối bao trùm lấy cô và cô biến mất.

Giờ một giọng nói vang lên trong đầu Jace, một giọng nói quen thuộc, từng có thời anh căm thù nó, giờ lại yêu thích nó đến kì lạ. Giọng của Sebastian. Nó dường như đang chảy trong huyết quản của anh, qua dòng máu chảy từ tay Sebastian sang tay anh như một sợi xích vững chắc.

Này em trai bé nhỏ, giờ thì tao và mày, chúng ta đã là một, Sebastian nói.

Chúng ta là một.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx