Tình hình trước Dương Khai phủ lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.
Diệp Tân Nhu cười lạnh nói:
- Dương Khai, ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, dù sao ngươi đã quyết rời khỏi Đoạt đích chi chiến, tiếp tục chống đối, với ngươi và người của ngươi không có chỗ nào tốt cả, nếu ngươi còn chút lương tri, không nnên kéo bọn họ xuống nước, để bọn họ rời khỏi là lựa chọn tốt nhất.
Dương Khai thần sắc trầm mặc, nhưng ai cũng đều nhận thấy được, hắn đã nhẫn nại đến cực hạn, loại trầm mặc bình tĩnh này giống như kiểu trầm lặng trước bão táp, làm cho lòng người ta kinh hãi bất an.
- Muốn trợ giúp hay không?
Lý Nguyên Thuần tới gần Dương Khai, nhẹ giọng dò hỏi.
Điều hiện tại gã hy vọng thấy nhất, chính là Dương Khai trả lại Trấn phái chi bảo cho Hải ngoại chư tông, lúc này tiểu tử này rõ ràng rơi vào cục diện tứ bề thọ địch, Lý Nguyên Thuần hảo tâm đề nghị cũng là muốn bán cho Dương Khai một ân tình, sau khi thoát khỏi khốn cảnh, dĩ nhiên có thể cùng Dương Khai hảo hảo nói chuyện.
Nơi này có bảy vị Thần Du Chi Thượng, Lý Nguyên Tinh cũng không có bản lĩnh cùng bọn chúng tranh đấu, nhưng mang theo Dương Khai chạy trốn thì gã vẫn có thể làm được, dù sao gã cũng cùng cảnh giới trên.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, khéo léo từ chối ý tốt của gã.
Tâm tư Lý Nguyên Tinh, hắn sao lại không biết?
Nếu quả thật chỉ lo chính mình chạy trốn, hắn đâu cần bất cứ kẻ nào hỗ trợ. Lấy tiêu chuẩn hắn bây giờ, thi triển khai Dương Viêm Chi Dực, dù là Thần Du Cảnh cao thủ cũng ở phía sau mông hít bụi.
Nhưng Dương Khai không có khả năng đi một mình.
Hai ngươi ra hiệu với nhau không thể giấu giiếm được bảy người Phong Thần điện, kỳ thật bọn họ vừa tói nơi này liền nhận thấy được sự tồn tại của Lý Nguyên Thuần, đều là Thần Du Cảnh chi thượng, Lý Nguyên Thuần tồn tại quá mức chói mắt.
Hải ngoại chư tông, hôm nay đưa đến năm mươi vị cao thủ Thần Du Cảnh, còn có một vị Thần Du Cảnh Chi Thượng, điều này làm cho trong lòng mọi người nghi hoặc khó hiểu, không biết Dương Khai từ đâu tìm đến giúp đỡ, lại có nội tình hùng hậu như vậy.
Hơn nữa bọn họ không biết được tình hình hiện tại của Mộng Vô Nhai và Địa Ma, cho nên tuy rằng miệng kêu gào cũng không dám dễ dàng động thủ.
Tình hình lập tức rơi vào thế giằng co.
Một tiếng Ưng gáy trong trẻo từ xa truyền tới, dường như rất kinh hãi, trong thanh âm rõ ràng ẩn chứa ý tứ lo lắng cảnh giác.
Nghe được thanh âm này, sắc mặt Dương Khai biến đổi.
Bảy người Phong Thần điện đồng dạng thần sắc ngưng trọng, nhìn lại phương hướng của Kim Vũ ưng.
- Đã muộn!
Dương Khai trên mặt một vẻ vô lực và phẫn nộ,
- Đối phương đã tới đây rồi.
Kim Vũ ưng truyền đạt tin tức, chỉ có hắn biết được.
Nghe hắn nói vậy, mọi người mới bỗng nhiên ý thức được, lời ban đầu của Dương Khai không phải là nói chuyện giật gân, cũng không phải thủ đoạn đùa giỡn gì, dường như người của Thương Vân Tà Địa, thật sự đã đánh tới rồi.
Trong lòng không khỏi sợ hãi kinh ngạc hướng Dương Khai nhìn lại, hy vọng có được nhiều tin tức hơn nữa.
- Bích Lạc!
Dương Khai quay đầu nhìn Bích Lạc trốn trong đám người phẫn nộ quát:
- Ngươi không phải nói bọn họ buổi tối mới có thể đến nơi này sao?
- Hẳn là vậy mà.
Bích Lạc cũng mê man rồi,
- Lấy tốc độ của đội ngũ thánh địa, đúng là đến tối mới có thể đến đây.
- Vậy tại sao bọn họ đã ở ngoài trăm dặm?
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?
Bích Lạc cũng nổi giận
Chỉ còn cách trăm dặm, thật sự quá ngắn, hơn nữa do Kim Vũ ưng hồi báo chậm. Hiện tại muốn chạy chỉ sợ không còn kịp rồi.
Diệp Tân Nhu thần sắc quái dị, phẫn nộ nói:
- Diễn rất tốt, chuyện tới bây giờ, ngươi còn muốn...
Lời còn chưa nói hết liền đem nửa câu còn lại nuốt xuống bụng, ánh mắt thù hận của Dương Khai làm cho ả sợ hãi không đủ dũng khí nói tiếp.
- Thật sự đến rồi!
Dương Lập Đình bỗng nhiên biến sắc, ngẩng đầu nhìn lại phía chân trời.
Sáu người khác thần sắc cũng khó coi đếm cực điểm.
Cho tới giờ, bọn họ mới biết được điều Dương Khai nói, tất cả đều là sự thật.
Vừa nhìn, mọi người lập tức há hốc mồm.
Chỉ thấy ở đường chân trởi, một đoàn mây đen quay cuồng, với một tốc độ khủng khiếp đang bay tới, trong mây đen kia lờ mờ có thể nhìn thấy chút bóng dáng.
Tia chớp lần lượt thay đổi, bầu trời khủng bố bên kia gây người ta cảm giác sợ hãi.
Một cỗ hơi thở hủy diệt theo mây đen tới gần, hướng chiến thành bao phủ.
Mây đen bao phủ Chiến thành…
Trong mắt mỗi người tràn đầy vẻ sợ hãi.
- Đó là Thiểm Điện Ảnh Vương!
Bích Lạc bỗng nhiên kinh hô lên,
- Chỉ có hắn mới có tốc độ như vậy, nhất định là hắn mang người tới rồi, ta phải đi đây, hắn mà nhìn thấy ta ở đây thì đại nhân nhà ta không biết ăn nói sao.
Bích Lạc vỗi vã nói một câu, liền chạy đi như bôi mỡ vào chân.
- Ngăn nàng lại!
Diệp Tân Nhu khẽ quát một tiếng.
Chuyện tới nước này, ả còn không chịu buông tha bất luận một cơ hội nào để chèn ép khí thế của Dương Khai.
Nhưng không ai nghe theo lệnh ả cả, Bích Lạc chỉ lóe lên vài cái, liền không còn thấy bóng dáng.
Hiện tại tai vạ đến nơi, còn ai có tâm tư để ý nữa? Bích Lạc nói cho cùng cũng chỉ là tỳ nữ của Phiến Khinh La, bắt nàng ta có tác dụng gì chứ?
Người của Ngũ Đại Tà Vương còn chưa tới, chỉ bằng cỗ hơi thở hủy diệt này, liền làm cho cả Chiến Thành câm như hến.
- Giờ đã tin chưa?
Dương Khai miệt thị Diệp Tân Nhu và bảy người kia của Phong Thần điện, khóe miệng cười lạnh như dao, vẻ mặt châm chọc.
Bảy người sắc mặt tái mét.
Nếu vừa rồi thời điểm Dương Khai để Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần đi mật báo cho bọn họ, bọn họ liền bắt tay chuẩn bị ngay mà nói, sẽ không bị đánh không kịp trở tay như này.
Thậm chí, thời điểm ngăn cản Dương Khai rời đi, nếu tin lời hắn cũng không tính là quá muộn, tối thiểu cũng cho mọi người thời gian thở dốc.
Nhưng hiện tại, người ta đã giết tới rồi, nói gì cũng đã muộn rồi.
Nơi đây hội tụ bảy vị Thần Du Chi Thượng của Bát đại gia tộc và khoảng hai trăm đến ba trăm vị Thần Du Cảnh cao thủ, nếu Chiến Thành tổn thất những người này, đây tuyệt đối là một đả kích trầm trọng.
- Không thể để bọn họ chạy tới!
Dương Lập Đình thần sắc ngưng trọng,
- Đón đánh!
Nói xong không chút do dự hướng bên kia vọt tới.
Sáu người khác lập tức theo sau, vị béo lão giả kia của Hoắc gia trước khi đi, tiếc hận ảo não nhìn Dương Khai một cái, trên mặt có chút áy náy, chợt trầm giọng dặn dò Diệp Tân Nhu nhẹ nhàng nói:
-Tiểu cô nương Diệp gia, nơi này giao lại cho ngươi, mặc kệ ngươi làm cách gì, nhất định phải đảm bảo mọi người an toàn rút lui!
- Vâng
Diệp Tân Nhu vội vàng đáp.
Mây đen tới rất nhanh, vốn đang ở xa cuối chân trời, nhưng chỉ chút thời gian đã đến bên ngoài Chiến Thành hai mươi dặm, sau khi đám người Dương Lập Đình đón đánh thì khoảng cách chỉ còn lại chưa tới mười dặm rồi.
Kinh thiên đại chiến, bùng nổ trong nháy mắt.
Mây đen bị đánh tan, từ bên trong lộ ra bóng dáng ba người.
Một người trong đó trên người điện quang lóe ra, một người thân hình khôi ngô, nhìn như lực lượng lớn vô cùng, người còn lại cưỡi trên một đầu yêu thú uy mãnh.
Đó là Thiểm Điện Vương, Bá Thiên Lực Vương, Lôi Đình Thú Vương!
Lấy ba đối bảy, mặc dù nhân số áp đảo, nhưng trái lại bảy người của Bát đại gia tộc sắc mặt ngưng trọng, mà người của Thương Vân tà Địa vẻ mặt lại thong dong.
Ở phía sau ba người còn có một con nhện thật lớn, chỉ là con nhện này mọc ra một bộ mặt người, quái dị đến cực điểm.
Bộ mặt người đó là gương mặt của một nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ, tuổi chỉ khoảng mười sáu, xinh đẹp không gì sánh được, còn có một mái tóc mềm mại, nhưng phụ trợ thêm vào thân thể toàn lông lá kia toát lên vẻ dữ tợn đáng sợ.
- Nhện mẫu?
Dương Khai thất thanh nói, ngay lập tức liền nhận ra lai lịch conTtri chu yêu thú này, đây chẳng phải con yêu thú mà hắn cùng Phiến Khinh La đã gặp qua sao?
Làm sao lại chạy đến nơi đây?
- A, nơi đây còn có loại yêu thú này ư, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy.
Thủy Linh Dã kinh hô,
- Tuy nhiên đáng tiếc, không có hóa sinh trì, nàng vĩnh viễn cũng không thể thu luyện thành nhân hình được.
- Mộng chưởng quầy, lão thấy thế nào?
Dương Khai vội vàng hỏi Mộng Vô Nhai.
- Không quá lạc quan.
Mộng Vô Nhai chậm rãi lắc đầu, tuy rằng hiện tại lão không có cách để gỡ bỏ phong ấn phong tỏa thực lực chính mình, nhưng nhãn lực vẫn còn,
- Các ngươi bảy vị Thần Du chi thượng nơi này thực lực yếu kém, đối diện với ba người cường đại như vậy, cho dù chiếm ưu thế về nhân số, nhưng tình hình không được tốt, nhiều khả năng sẽ chết ở đây!
Dương Khai không khỏi biến sắc.
Mộng Vô Nhai đánh giá hẳn không sai, dù sao lão và bảy người kia đã giao thủ, cũng biết được điểm mấu chốt của bọn họ, Dương Khai vốn tưởng rằng có bảy người này xuất mã, Chiến thành bên này có lẽ tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ chỉ có thể kéo dài chút thời gian.
- Mộng chưởng quầy, chỉ đường sinh lộ đi.
Dương Khai trên mặt một vẻ vô lực, bất đắc dĩ nhìn Mộng Vô Nhai.
Mộng Vô Nhai thản nhiên cười nói:
- Ngươi tin rằng ta có thể chỉ dẫn phương hướng cho ngươi sao?
- Đồ đệ bảo bối của lão ở đây, nếu thật sự gặp nguy hiểm mà nói, lão sẽ không thong dong như vậy.
Dương Khai cười khổ nói.
Thực lực chênh lệch tuyệt đối không phải một chút mưu kế có thể bù lại được, Dương Khai hiện tại cũng chỉ có thể cầu trợ ở Mộng Vô Nhai
Mộng chưởng quầy quay đầu nhìn một vòng trầm giọng nói:
- Nếu hiện tại rời đi mà nói, người ở đây đại khái chỉ có một thành thoát được, tuy nhiên có lão phu và Lăng huynh bảo hộ, ngươi không cần lo lắng an toàn của mình, chúng ta sẽ mang người rời khỏi.
- Ta muốn mọi người ở đây bình yên rời khỏi!
Mộng Vô Nhai nhếch miệng cười:
- Ta biết ngươi sẽ nói như vậy.
- Mọi người trong phủ không khỏi lộ ra thần sắc cảm động, ngay cả những người hải ngoại đó sắc mặt cũng hơi biến đổi.
Dạ Phóng và Hoa Đoạn Hồn lén lút tới gần Lý Nguyên Thuần hỏi:
- Tiền bối, chúng ta làm như thế nào?
Lý Nguyên Thuần nhìn Dương Khai thật lâu, lại nhìn Mộng Vô Nhai mở miệng nói:
- Trước giờ đều đi cùng bọn họ, nếu thật sự không xong, lão phu sẽ mang tiểu tử kia rời khỏi đây, đến lúc đó các người tự mình tìm đường thoát thân.
Tồn Vong của Dương Khai liên quan trực tiếp tới tung tích của mấy trăm Trấn tông chi bảo của các đại tông môn hải ngoại, Lý Nguyên Thuần không cho phép Dương Khai xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Dạ.
Dạ Phóng Hòa và Hoa Đoạn Hồn nhẹ nhàng gật đầu, cũng đồng ý với Lý Nguyên Thuần.
Mộng Vô Nhai lại nói:
- Ba người kia hẳn chỉ là tiên phong của Thương Vân Tà Địa, chỉ sợ một chút nữa, người phía sau sẽ đến. Hơn nữa ngươi xem bên kia Lôi Đình Thú Vương dẫn theo rất nhiều yêu thú tới đây.
Theo phương hướng hắn chỉ dẫn, Dương Khai nhìn đến hơn mười dặm bên ngoài, một mảnh cuồn cuộn khói bụi, trên bầu trời rậm rạp vô sô yêu thú. Thoáng cảm ứng qua một chút, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Nơi đó yêu thú thấp nhất cũng là ngũ giai, chuẩn lục giai yêu thú cũng có rất nhiều.
@by txiuqw4