sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1484-1485: Không Gian Chi Lực

Trong đan điền, một viên nguyên hạch hai màu hỏa hồng, xanh đang trôi nổi bên trong, hỏa hồng đại biểu cho hỏa nguyên, xanh dĩ nhiên là mộc nguyên rồi, Sở Nam không lập tức áp dụng phương pháp Âm Dương Ngư mà gia cố đan điền của Tử Mộng Nhân.

Đan điền của võ giả là địa phương tương đối trọng yếu, chỉ hơi chút hư tổn, nhẹ thì hạ thấp tu vi, nặng thì không thể luyện võ, thậm chí còn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Mặc dù Sở Nam đối với việc bày bố trận pháp trong thân thể đã quen tay vô cùng, thế nhưng chỉ cần Tử Mộng Nhân có chút không phối hợp thì sẽ phát sinh kịch biến.

Chỉ có điều, những điều này đối với hai người mà nói đều không phải là vấn đề, Tử Mộng Nhân đối với nam nhân của nàng vốn vô cùng tín nhiệm, huống chi hai người vừa mới nước sữa giao hòa, lại đạt đến cảnh giới Âm Dương dung hợp vô hạn, Tử Mộng Nhân thả lỏng toàn bộ, tùy ý để Sở Nam hành động.

Sở Nam vốn dùng Ngũ Hành nguyên dịch và sinh mệnh lực để bày trận, tiếp đó dùng lực lượng phụ trợ, nhưng lực lượng sau khi trải qua áp súc, tinh thuần vô cùng, cuối cùng lại dùng năng lượng thần bí để bố trận, dường như gia cố, suy tư một lúc, Sở Nam lại vẽ lên đó "Thuẫn Phù Văn", "Cố Phù Văn"…

Bố trí như thế, cho dù là công kích của Thiên Võ Thần cũng không thể công phá đan điền của Tử Mộng Nhân.

Sau khi chuẩn bị tốt, Sở Nam mới động thủ, tiến hành cải tạo nguyên hạch của Tử Mộng Nhân, sau khi chiết xuất hỏa nguyên, mộc nguyên, dùng Âm Dương Ngư xoay tròn, quá trình này Sở Nam làm thật chậm, tuy nhiên Sở Nam vẫn không hoàn toàn ý giải câu "Vạn vật dựa vào âm mà bao lấy dương", nhưng vẫn y theo Âm Dương Ngư trong đan điền của chính mình, tại "mắt" của Hỏa ngư sắp xếp mộc nguyên, tại "mắt" của Mộc ngư sắp xếp Hỏa nguyên.

Trong Hỏa ngư ẩn chứa hỏa chủng mà Sở Nam lưu lại.

- Chỉ tiếc, ta không có sáng tạo ra Mộc nguyên "Pháp tắc", bằng không thì có thể khiến Âm Dương Ngư này càng thêm hoàn mỹ rồi.

Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ, linh quang chợt lóe, không khỏi nghĩ đến gốc cây nhỏ kỳ dị kia, gốc cây nhỏ có thể khiến Mộc hồn nghe lệnh hắn, Mộc nguyên khẳng định không đơn giản, lập tức, Sở Nam truyền ý thức cho gốc cây nhỏ, ra lệnh:

- Xuất ra một giọt tinh hoa của ngươi, tương đương với một hạt mầm mống.

Ngữ khí của Sở Nam không cho phép cự tuyệt, mặc dù gốc cây nhỏ có thể khiến sinh mệnh lực tấn thăng, nhưng lại khiến phẩm cấp của Ngũ Hành nguyên dịch tăng cao, thế nhưng, sinh mệnh lực của Sở Nam cũng cam đoan có thể khiến mầm giống khỏe mạnh phát triển…

Gốc cây nhỏ sau khi tiếp thu ý thức của Sở Nam, phiến lá lay động một hồi, lộ ra chút vẻ không tình nguyện, trải qua trận chiến niệm chủng đó, Sở Nam vô cùng chú trọng khống chế những tồn tại trong thân thể, cũng bức bách Thần Lai Thủy Hồn phát sinh chuyện thần phục, lúc này cảm thấy cảm xúc của gốc cây nhỏ, Sở Nam không nói gì thêm, trực tiếp đem lực lượng, lôi điện, sinh tử khí, dùng Âm Dương Ngư xoay tròn, hướng gốc cây nhỏ công kích, muốn bức nó ra khỏi đan điền.

Nếu không có gốc cây nhỏ tương trợ, Ngũ Hành nguyên dịch của Sở Nam sẽ giảm mạnh, nhưng so với một tồn tại không thể khống chế, có khả năng trở thành nguy hại thì không có vẫn tốt hơn. Hơn nữa, không có gốc cây nhỏ cũng không có nghĩa là phẩm cấp của Ngũ Hành nguyên dịch vĩnh viễn không thể tăng lên, trước kia Sở Nam không có gốc cây nhỏ, chẳng lẽ cũng không thể chỉnh hợp thành Ngũ Hành nguyên dịch hay sao?

Sau này còn có phương pháp tôi luyện.

Gốc cây nhỏ dường như cảm nhận được công kích của Sở Nam, bắt đầu run rẩy, gốc cây nhỏ có thể phát triển đến ngày hôm nay, hiển nhiên công lao của sinh mệnh lực là không gì so sánh được, nó đối với việc dựa dẫm vào Sở Nam càng thêm ỷ lại, gốc cây nhỏ tuyệt đối không thể không có sinh mệnh lực, cho nên, gốc cây nhỏ không dám có dị tâm, vội vàng giao ra một giọt tinh hoa.

Trong đan điền nổi lên một giọt mộc nguyên tinh hoa, cảm nhận đầu tiên của Sở Nam chính là tinh thuần, cường đại, còn ẩn chứa uy năng lớn lao…

Không chút do dự, Sở Nam đem đạo tinh hoa này tiến vào trong đan điền Sở Nam, đặt trong Mộc ngư.

Sau đó, Sở Nam lại dẫn động Hỏa Mộc Âm Dương Ngư xoay tròn, vừa bắt đầu chuyển động, Tử Mộng Nhân liền cảm thấy trong cơ thể tràn vào một cỗ năng lượng to lớn, nhưng lại không phải tàn sát bừa bãi, mà giống như được gột rửa, Tử Mộng Nhân thoải mái phát ra tiếng rên khe khẽ.

Dần dần, trong đan điền Tử Mộng Nhân, tần suất xoay tròn của Hỏa Mộc Âm Dương Ngư cũng cố định, thoáng chốc, tu vi của Mộng Nhân bắt đầu tăng vọt, chỉ trong giây lát liền từ Võ Hoàng trung cấp đề thăng đến Võ Hoàng đại viên mãn, chạm vào bức tường Võ Đế.

Tử Mộng Nhân còn chưa hồi phục tinh thần từ loại chuyển biến này thì tu vi đã không chút trở ngại phá tan rào cản, tiếp tục đề thăng, Võ Đế trung cấp, Võ Đế cao cấp, cho đến khi đụng phải rào cản Võ Tôn thì tốc độ tăng vọt mới chậm lại, thế nhưng cũng không đình chỉ hoàn toàn, vẫn tiếp tục trùng kích rào cản Võ Tôn.

Chấn kinh không chỉ có riêng Tử Mộng Nhân mà còn có Sở Nam, lúc tu vi Tử Mộng Nhân tăng vọt, tu vi của Sở Nam cũng có xu hướng đột phá Võ Thần, trong Vụ Cấm Hải, mượn sức Thủy Kiếp, Sở Nam đã có thể tấn thăng cảnh giới Võ Thần, thế nhưng lại bị Sở Nam mạnh mẽ ép xuống.

Lần này, cũng không ngoại lệ.

Không phải Sở Nam không muốn tiến vào cảnh giới Võ Thần, mà bởi vì Sở Nam muốn lúc tấn thăng Võ Thần có thể khiến thực lực tăng mạnh, ví dụ như thần niệm, Tinh Thần lực,… Sở Nam lúc này đang liều mạng tích lũy, chờ ngày bạo phát.

Bởi vì vậy, Sở Nam liền xuất ra Diệt Nguyên Minh Đằng, liều mạng thôn hấp tu vi, thế nhưng, Âm Dương Ngư trong đan điền của hai người đồng loạt xoay tròn, trùng kích này thật sự quá lớn, ngay cả Diệt Nguyên Minh Đằng cũng có chút không thôn phệ nổi.

Sở Nam nhìn thấy tu vi của Tử Mộng Nhân, liền hạ quyết tâm, đem tu vi quán nhập vào trong thân thể nàng, vốn tu vi của Tử Mộng Nhân đã dừng lại tại cảnh giới Võ Đế đại viên mãn, nhưng Sở Nam lại quán nhập thêm tu vi của mình vào.

Rào cản Võ Tôn, trực tiếp bị phá.

Lại một đường tăng vọt, thẳng cho đến khi tiếp cận ranh giới Võ Thánh thì Sở Nam không tiếp tục trợ giúp Tử Mộng Nhân nữa, ngược lại nói:

- Tập trung toàn bộ tinh thần, ngưng thần cảm ngộ!

Lập tức, Sở Nam nhanh chóng bày trận, đem tu vi ẩn vào trong cơ thể Tử Mộng Nhân.

Giờ phút này, Sở Nam không thể không đốt cháy giai đoạn rồi.

Dù thi triển một loạt biện pháp, tu vi Sở Nam cũng không cố định tại cảnh giới Võ Thánh, tu vi giống như con ngựa hoang thoát cương, phóng thẳng đến cảnh giới Võ Thần, dưới tình thế đó, Sở Nam cảm thấy một luồng năng lượng như đã từng quen biết xuất hiện.

Cẩn thận cảm nhận, Sở Nam mở to mắt, lẩm bẩm:

- Không gian chi lực!

Đúng là không gian chi lực, lần trước Sở Nam tại bên ngoài bí cảnh, đem thần niệm nhập vào trong khe nứt, cảm thấy không gian chi lực không kém bao nhiêu, trong lòng Sở Nam hưng phấn vô cùng, quả thật không biết dùng từ ngữ gì để hình dung.

Lần này, chính là Sở Nam lần đầu tiên Sở Nam bước trên con đường tu luyện mà thu có được thu hoạch thoải mái, hơn nữa còn mỹ diệu vô cùng, hương diễm vô cùng, tiêu hồn vô cùng…

Sở Nam cẩn thận cảm nhận không gian chi lực, Võ Thần sở dĩ có thể xé rách không gian, cũng chính là bởi vì lúc tiến vào cảnh giới Võ Thần thì đã có loại cảm ngộ về không gian chi lực này, cũng giống như khe nứt bị xé rách.

Sở Nam khống chế được tu vi của mình, lại đem tu vi nâng đến mức có thể cảm ngộ được không gian chi lực, vừa rồi không đột phá đến cảnh giới Võ Thần. Sở Nam đã sớm cân nhắc, phải chăng không tiến vào cảnh giới Võ Thần thì không thể tạo ra vết rách không gian, vẫn phải dùng phương pháp lực phá.

Nhưng không ngờ, giờ khắc này, dùng loại phương thức này lại có thể cảm ngộ được không gian chi lực.

Cùng lúc cảm ngộ, Sở Nam còn có cách nghĩ khác, hắn nghĩ đến việc Trần Đại Lâm đem không gian chi lực dung nhập vào trong "Pháp tắc" của mình, lại nghĩ đến Thần Thượng dùng vết nứt không gian để bày trận, đây đều là những hành vi kinh thiên, chỉ là gặp phải "Không gian trận" và "Tinh Thần trận" của Sở Nam mới có bi kịch như vậy, bằng không ngày sau nhất định có thể tỏa sáng hào quang dưới bầu thương khung này.

Làm như thế nào thì mới có thể đem không gian chi lực dung nhập vào trong "Pháp tắc" đây?

Sở Nam thúc dục tích thủy trong ý thức, đang muốn nếm thử thời khắc dung hợp, thì tu vi vốn tăng vọt lại bắt đầu hạ xuống, Âm Dương Ngư trong đan điền hai người vẫn xoay tròn, nhưng lại không mang đến cho hai người sự tăng vọt về tu vi nữa.

Phát giác ra điều này, Sở Nam không khỏi tiếc nuối, nếu như cho hắn thêm thời gian, để hắn thử một lần nữa, cho dù không thành công thì cũng thu được kinh nghiệm, đang lúc Sở Nam định từ bỏ thì đột nhiên lóe lên một suy nghĩ:

- Với tu vi của ta bây giờ, cho dù không có ngoại lực thì cũng có thể dựa vào năng lượng bản thân để trùng kích Võ Thần chi cảnh, nếu như tự mình trùng kích, lại đát tới ranh giới giữa Võ Thần và Võ Thánh, vậy còn không phải là được rồi sao?

Nhất thời, Sở Nam liền ngưng tụ tu vi bản thân, bắt đầu trùng kích rào cản Võ Thần, động tác cẩn thận vô cùng, Sở Nam cũng không muốn vì sơ sót mà bước chân vào cảnh giới Võ Thần, sau khi trải qua mười vạn lần trùng kích, Sở Nam lại lần nữa cảm nhận được không gian chi lực.

Hưng phấn tất nhiên không phải bàn cãi, Sở Nam cố gắng áp chế hưng phấn, lại lần nữa thúc dục tích thủy trong ý thức hải, cùng với không gian chi lực vốn phức tạp tương dung, mặc dù vừa mới tiếp xúc thì tích thủy và không gian chi lực va chạm kịch liệt, so với gặp phải lửa còn cuồng bạo hơn.

Chỉ một cái va chạm liền trực tiếp đem Sở Nam đánh bật về Võ Thánh chi cảnh, không gian chi lực cũng theo đó mà biến mất, nhưng Sở Nam không hề nhụt chí, hắn không nghĩ thử một lần có thể thành công, bản năng mách bảo Sở Nam tiếp tục trùng kích khu vực đó, nhưng nghĩ đến Tử Mộng Nhân vẫn còn ở bên người, trong lòng thầm nghĩ:

- Dù sao thì cũng có thể tù thời cảm ngộ được không gian chi lực, không cần phải gấp gáp, ngày mai phải xuất phát rồi, vẫn nên hảo hảo bồi tiếp Mộng Nhân.

Sở Nam thu hồi lại năng lượng trong cơ thể Mộng Nhân, bây giờ Âm Dương Ngư của Mộng Nhân không cần Sở Nam dẫn động cũng đã có thể tự xoay tròn, chỉ có điều chuyển động tương đối chậm, vừa thu hồi năng lượng lại, Sở Nam lại lần nữa kinh ngạc phát hiện, vừa rồi giúp Tử Mộng Nhân tăng cường thực lực thì hắn cũng thu được không ít chỗ tốt, Tinh Thần lực lúc này so với vừa rồi còn biến đổi nhiều hơn, từ một cái ao nhỏ đã biến thành một cái đầm nhỏ.

- Lúc trước Tinh Thần lực là vì cùng Âm Dương Ngư của Mộng Nhân giao hợp, lần này là vì lý do gì? Hơn nữa tốc độ so với vừa rồi còn mãnh liệt hơn.

Sở Nam không biết rằng Âm Dương Ngư trong đan điền hai người xoay tròn, so với thân thể trước khi tương dung thì độ chỉnh hợp càng cao hơn một tầng.

Nghĩ mãi không rõ, Sở Nam cũng không nghĩ nữa, ôm lấy Tử Mộng Nhân, nhẹ giọng gọi:

- Mộng Nhân…

Tử Mộng Nhân hồi thần lại, kinh ngạc thốt lên:

- Ngốc tử, ta không nằm mơ phải không?

- So với thực còn thật hơn.

- Ăn ngươi một lần, ta liền từ Võ Hoàng trung cấp biến thành Võ Tôn đại viên mãn?

- Theo tu vi mà nói thì quả thật là vậy, chỉ có điều Võ Tôn đại viên mãn này của nàng, căn cơ không vững chắc, mặc dù năng lượng tương ứng với tu vi, nhưng nàng còn khuyết thiếu rất nhiều, ví dụ như Võ Đế chi "Trường", Võ Tôn chi "Vực", hai thứ này nàng vẫn chưa cảm ngộ được. Nếu như nàng gặp phải một kẻ từng bước tu luyện, có lẽ một Võ Đế trung cấp cũng có thể đánh bại nàng.

- Không sợ, ta chỉ cần ăn ngươi thêm vài lần, như vậy chẳng phải tu vi sẽ đề thăng đến cảnh giới Võ Thần trong truyền thuyết sao? Đến lúc đó, Võ Đế làm sao có thể đánh thắng ta được?

Tử Mộng Nhân hưng phấn nói, Sở Nam im lặng, đang định giải thích vấn đề không phải ở việc "ăn" thì Tử Mộng Nhân đã nhảy lên người hắn.

Tử Mộng Nhân vẫn cường thế ở trên.

Sau vài lần, Tử Mộng Nhân cuối cùng cũng quen thuộc, Sở Nam kỳ quái hỏi:

- Nàng không còn đau sao?

Lúc này hai người đã hợp lại cùng một chỗ, Tử Mộng Nhân không ngừng lắc đầu, nói:

- Không đau, một chút cũng không đau, thật thoải mái…

Lúc tu vi muốn đột phá cảnh giới Võ Thần, Sở Nam có thể cưỡng chế ép xuống, nhưng dưới trạng thái này, Sở Nam cho dù muốn nhịn cũng không nhịn được, huống chi hắn căn bản là không muốn nhịn, kết quả là sau vài trận chiến, cuộc chiến ái tình này lại bị Sở Nam đoạt quyền chủ động, trong xuân khuê, âm thanh trong đục nhè nhẹ vang lên…

Không biết bao nhiêu lần mây mưa, Tử Mộng Nhân cuối cùng cũng không chịu được mà xin tha.

- Ai ăn ai?

Sở Nam hỏi, Tử Mộng Nhân cảm nhận tu vi của mình, nghi hoặc hỏi:

- Tại sao tu vi lại không thay đổi chút nào vậy?

- ….

Sở Nam im lặng không nói nên lời, chỉ có điều, Sở Nam ngược lại phát hiện Tinh Thần lực của mình tăng lên chút ít, chỉ có điều so với hai lần vừa rồi thì biên độ nhỏ hơn nhiều, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đùa giỡn một phen, Sở Nam lại đem Võ Đế chi "Trường" và Võ Tôn chi "Vực" cùng những thể ngộ của mình nói cho Tử Mộng Nhân nghe:

- Mộng Nhân, nàng nhất định phải tích lũy nhiều hơn, lúc tích lũy chưa đủ, ngàn vạn lần không được tấn thăng cảnh giới Võ Thánh, cho dù nàng lĩnh ngộ được Hỏa Mộc "Pháp tắc" cũng không thể, biết không?

- Ưm.

Bởi vì tu vi Mộng Nhân đại tăng, cho nên Sở Nam lại đem càng nhiều lực lượng rót vào cơ thể nàng, sau đó mới nhớ đến một chuyện trọng yếu, nói:

- Còn nữa, Mộng Nhân, nàng nhất định phải tu luyện thần niệm thật nhiều, ta cảm thấy tác dụng của thần niệm tuyệt đối không phải đơn giản chút ít như những gì chúng ta biết.

Theo lời nói của Sở Nam, Tử Mộng Nhân lại kiểm tra thần niệm của bản thân, không khỏi sợ hãi thốt lên một tiếng, thần niệm của nàng lúc này khoảng chừng 5000 trượng, Tử Mộng Nhân đang vui mừng, sắc mặt bất chợt cứng đờ, Sở Nam ngạc nhiên hỏi:

- Làm sao vậy?

- Xong rồi xong rồi…

- Cái gì xong rồi?

- Xong rồi, đều tại tên ngốc tử ngươi, lần này không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi…

Dứt lời, Tử Mộng Nhân đem chăn che kín mặt mình, Sở Nam hoàn toàn không hiểu thấu, dường như chính mình vừa rồi là bị "ăn" a, Tử Mộng Nhân cũng không để ý, nói:

- Ngốc tử, ngươi đi mau, mau đi đi…

- Mộng Nhân, đêm nay ta ở cùng nàng.

- Trời sáng rồi, ngươi mau về đi, ta không cần ngươi ở cùng ta.

Tử Mộng Nhân còn dùng tay đẩy Sở Nam, Sở Nam nhìn lên trời, quả thật trời đã sáng, lại nhìn vẻ mặt tràn đầy thẹn thùng của Tử Mộng Nhân kiên quyết muốn Sở Nam rời đi, Sở Nam thoáng hôn lên mặt Tử Mộng Nhân một cái, nhẹ nhàng nói vài câu rồi rời đi.

Nhìn thân ảnh Sở Nam biến mất, Tử Mộng Nhân mới mở bừng mắt ra, gương mặt đỏ bừng, làm thế nào cũng không biến mất, trong miệng lẩm bẩm:

- Nàng tại sao lại ở đây?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx