Thái độ mà người của Càn Khôn Tông đối với Sở Nam lúc nãy, lại khiến cho mọi người cũng phải cả kinh, lại là khiến cho tất cả mọi người cả kinh, bao gồm cả Sở Vũ Hạo, Sở Lập Hoa ở trong đó nữa. Sở Vũ Hạo có thể cảm giác được sự không ổn thật lớn, trong đầu không ngừng nghĩ cách muốn tìm được đường sống, thế nhưng lại căn bản không tìm được chút biện pháp nào.
Đám người Cửu Vũ cùng với Thường Danh Ca thì vẫn còn đang tiếp tục chém giết. Chỉ có điều, bọn họ đã không phải là cả hai người cùng hợp lực đối phó với Diễn Hư nữa. Giờ phút này, đối thủ của Diễn Hư cũng chỉ còn lại có mỗi mình Thường Danh Ca, còn Cửu Vũ thì đang cùng Kiếm Chí đối kiếm.
Nhìn lại một chút trạng thái của hai người, hẳn rất nhanh đạt đến bên cạnh giới hạn đột phá, thế nhưng vẫn còn có chút không được hoàn mỹ trong đó chính là, bởi vì do Sở Nam đã cường thế trở lại, thế nên trên người Kiếm Chí cùng với Diễn Hư đã có thêm những áp lực quá lớn. Dưới tình huống thân thể suy yếu như lúc này, bọn họ cũng không đủ để trở thành hòn đá mài dao quá tốt.
Sở Nam vừa liếc mắt nhìn lại, trong lòng liền biết được rõ ràng. Hai cỗ năng lượng phân biệt cùng với năng lượng bản thân Kiếm Chí và Diễn Hư giống hệt nhau, phân biệt quán nhập vào trong thân thể bọn chúng, giải trừ trạng thái suy yếu trong người bọn chúng. Sở Nam còn nhàn nhạt nói:
- Nếu như hai người có thể trở thành hòn đá mài dao tốt một chút, ta có thể đặc biệt chừa cho các người một con đường sống.
Lời nói này vừa dứt, cả hai người cũng đều có điểm chẳng thể nào hiểu nổi. Sau khi hoàn hồn trở lại, một cỗ thực lực mạnh mẽ cường đại nhất thời tuôn ra. Diễn Hư vốn dĩ không muốn để ý đến lời nói của Sở Nam, thế nhưng mà thế cục hiện tại lại không giống với trước kia nữa. Cho dù lúc này hắn có liều cái mạng nhỏ của chính mình đi chăng nữa, cũng không có khả năng tạo thành chút thương tổn nhỏ nhất nào cho Sở Nam. Bởi vì vậy, Diễn Hư liền lựa chọn nhẫn nại. Hắn cũng không tin rằng Sở Nam có thể vĩnh viễn kiêu ngạo như vậy mãi.
Thế cục của Cửu Vũ cùng với Thường Danh Ca liền lập tức trở nên hiểm nghèo hơn. Thế nhưng dưới sự áp lực mạnh mẽ như thế này, bọn họ cách sự đột phá càng ngày càng gần hơn. Chiến Thần cũng lợi dụng cuộc chiến lần này, mạnh mẽ đem sự truyền thừa trong cơ thể hoàn toàn luyện hóa. Sở Nam đảo mắt nhìn qua Chiến Thần cùng với Địa Hoàng, cái gì cũng đều không nói.
Huyết, Cốt, Hồn của Hiên Viên dung nhập lại, đã giúp cho hắn vượt qua được một cửa ải khó khăn. Kể từ sau khi hoàn toàn vượt qua Diệt Chi Kiếp lần thứ hai, Sở Nam có thể tinh tường cảm giác được, những vật của Hiên Viên ngoại trừ thiếu một cái đầu lâu ra, thì cũng chỉ còn thiếu một trái tim nữa mà thôi.
Hiên Viên Chi Tâm hiện đang ở chỗ nào, Sở Nam cũng không biết được. Thế nhưng Sở Nam tin tưởng rằng, chỉ cần đi đến được phạm vi nhất định, như vậy hắn liền có thể cảm ứng được.
Sở Nam đối với Hiên Viên quả thật cũng còn có chút kiêng kỵ, nếu như đám Chiến Thần không chủ động nói cái gì, thì Sở Nam tự nhiên cũng sẽ không mạnh mẽ bắt ép. Hắn quay sang Thổ Phách, nói:
- Chặt một tay một chân của hắn!
Hắn ở trong miệng của Sở Nam kia, chính là chỉ Sở Vũ Hạo.
Nghe được Sở Nam nói như thế, Sở Lập Hoa vốn dĩ định mở miệng khuyên can, thế nhưng lời đã dâng đến miệng, lại một lần nữa nuốt trở về. Sở Nam giờ phút này đã không còn là Sở Nam như lúc trước nữa. Dùng danh nghĩa của Sở gia cũng đã không có tác dụng gì với hắn nữa. Người ta căn bản là không hề thừa nhận chính mình là người của Sở gia a! Hơn nữa, Sở Nam cũng không phải là muốn lấy mạng của Sở Vũ Hạo, quan trọng nhất là thực lực của hắn đã không như trước đây, cho nên Sở Lập Hoa cũng chỉ là khoanh tay bàng quan mà thôi.
Ngay khi Thổ Phách nhận được mệnh lệnh, liền ngay lập tức hướng về phía Sở Vũ Hạo đánh tới.
Sở Nam cũng không thèm để ý đến sự hỗn loạn ngoại giới nữa, ánh mắt bắt đầu chăm chú nhìn vào cuộn họa quyển chữ Đạo kia. Họa quyển chữ Đạo này đã mang đến cho Sở Nam rất nhiều chỗ tốt, hơn nữa lại có ý nghĩa vô cùng sâu xa. Chỉ cần mỗi câu nói Đạo sinh Nhất, Nhất sinh Nhị này mà thôi, Sở Nam cho đến bây giờ cũng không dám nói chính mình đã hoàn toàn hiểu rõ nữa.
Hơn nữa, sau khi xảy ra một loạt chuyện tình, Sở Nam rõ ràng cảm giác được cuộn họa quyển chữ Đạo kia đã sinh ra biến hóa. Một khi có thể mở được nó ra, nhìn được bên trong, như vậy thứ nhận được hẳn sẽ càng nhiều hơn. Sở Nam ở bên trong không gian nội thể dùng thần hồn của mình mà mở ra, thế nhưng mà mở suốt nửa ngày, thậm chí ngay cả một chút khe hở cũng đều không mở ra được.
Sở Nam có chút kinh ngạc, nói:
- Hay là sau khi cuộc họa quyển chữ Đạo này phát sinh những biến hóa như vậy, thì ngay cả phương thức mở ra cũng thay đổi rồi?
Đúng lúc này, Tiểu Hắc ở một bên, nói:
- Phụ thân, hãy để cho hài nhi thử một lần xem!
Trong lòng Tiểu Hắc nổi lên hứng thú thật lớn, lập tức nhảy thẳng tới. Sở Nam cười cười, nói:
- Ngươi cầm thử một lần xem sao? Chuyện này đối với ngươi cũng có lợi không nhỏ!
Tiểu Hắc đón nhận cuộn họa quyển chữ Đạo, nói:
- Bên trong cuộn họa quyển này là viết cái gì vậy?
- Ngươi mở ra nhìn xem là biết ngay thôi.
Tiểu Hắc khẽ dùng lực một chút, liền phát ra một tiếng kêu kinh dị. Bởi vì ngay cả Tiểu Hắc cũng không thể mở ra được cuộn họa quyển chữ Đạo này. Trong lòng Sở Nam cũng có chút kinh ngạc. Hắn vốn dĩ nghĩ rằng với thực lực của Tiểu Hắc như vậy, hẳn là có thể mở ra được họa quyển chữ Đạo này chứ? Thế nhưng không ngờ ngay cả Tiểu Hắc cũng đều mở không nổi a.
Sau khi trải qua một lúc kinh ngạc, Tiểu Hắc liền sử dụng ra khí lực lớn hơn nữa. Nó cũng không tin chính mình không thể mở ra được cuộn họa quyển chữ Đạo này. Năng lượng nó sử dụng đến càng ngày càng lớn hơn, trên người nó cũng tràn ra từng đám hào quang sáng rọi. Ban đầu là một màu, rồi tới ba màu, trong giây lát, xuất hiện trước mắt Sở Nam đã là hào quang bảy màu rực rỡ.
- Tiểu Hắc phải cần dùng đến hào quang bảy sắc hay sao? Hơn nữa nhìn xu thế hiện tại xem ra, quang mang thất sắc cũng không nhất định có thể mở ra được!
Trong lòng Sở Nam thầm kinh hãi. Nhưng hắn sở liệu cũng không sai chút nào, hào quang trên người Tiểu Hắc lúc này cũng đã càng ngày càng gia tăng. Đồng thời với việc này, thân hình của Tiểu Hắc cũng dần dần phát sinh biến hóa, từ từ biến trở lại chân thân. Đến khi trên người Tiểu Hắc đã xuất hiện quang mang thập sắc lóng lánh, thì bên trong không gian nội thể đã xuất hiện những cơn gió lốc cuồng bạo. Đám mãnh thú, Thiên Long Hồn này nọ, toàn bộ đều quỳ rạp trên mặt đất, kinh hãi không thôi. Thậm chí ngay cả đạo linh hồn đến từ Tang Hồn Chung kia, vào lúc này cũng đã hướng mặt đất mà bay xuống.
Bọn họ tự nhiên là không thể nào nhìn thấu ra được chân thân của Tiểu Hắc, thậm chí ngay cả việc trên người của Tiểu Hắc có bao nhiêu loại hào quang đi chăng nữa, bọn họ cũng là nhìn không thấy. Người biết duy nhất cũng chỉ có mỗi mình Sở Nam mà thôi. Những cơn gió lốc bên trong không gian nội thể càng ngày càng hunh mãnh hơn, thân thể chân thân của Tiểu Hắc rất nhanh đã chiếm cứ gần một nửa không gian nội thể rồi.
Sở Nam gắt gao giương mắt nhìn một màn trước mắt.
Khoảng ba lần hô hấp sau, Tiểu Hắc ngẩng đầu lên phát ra một tiếng Long ngâm vang dội, mười trảo sáu ngón của hắn nhất thời dùng sức, rốt cuộc cũng đã mở ra được cuộn họa quyển chữ Đạo kia. Lúc này, bên trong cuộn họa quyển chữ Đạo cũng không còn phát ra quang mang sáng rọi nữa, nhưng mà Tiểu Hắc cứ như vậy sững sờ ở trên không trung, thẳng tắp giương mắt nhìn chằm chằm vào bên trong cuộn họa quyển chữ Đạo kia.
Sở Nam cũng không cố tình nhìn vào trong đó. Sở Nam biết được, cho dù hắn có dụng tâm nhìn kỹ đi chăng nữa, cũng nhìn không ra được bên trong có thứ gì. Bởi vì cuộn họa quyển chữ Đạo này vốn cũng không phải là do Sở Nam tự mình mở ra.
- Không biết Tiểu Hắc nhìn thấy được gì trong đó?
Trong lúc hắn còn đang nghi vấn, thì quang mang trên người Tiểu Hắc chợt lóe lên, hình thành nên một đại tự, chính là một chữ Hoang!
Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Sở Nam lập tức nghĩ đến:
- Chẳng lẽ là nói cuộn họa quyển này có quan hệ gì đó với Tiểu Hắc?
Đột nhiên dưới sự quan sát của Sở Nam, chữ Hoang kia khẽ vặn vẹo một chút, từng chút từng chút một biến hóa. Cuối cùng ước chừng khoảng thời gian nửa canh giờ, chữ Hoang rốt cuộc đã hoàn toàn biến hóa, sau khi biến hóa cũng lại là một chữ, chữ Trụ!
- Trụ?
Sở Nam nhất thời kinh ngạc, trong lòng phán đoán ý nghĩa mà chữ Trụ này đại biểu:
- Chữ Hoang kia chính là đại biểu cho tu vi, vậy thì chữ Trụ là có ý nghĩa gì? Có phải cũng là tu vi hay không? Nếu như là tu vi, như vậy thì nó là tu vi trình tự nào? Là bên trên Hoang Chi Cảnh hay sao?
Cặp mày hơi nhíu lại, trong lòng Sở Nam luôn có một loại cảm giác mơ hồ, chữ Hoang kia quả thật cũng không đơn giản là đại biểu cho tu vi không thôi như vậy. Hơn nữa, Tiểu Hắc vừa vặn tại thời khắc này mà tỉnh lại, nghĩ như thế nào cũng nghĩ thấy bên trong có gì đó kỳ quái.
- Tiểu Hắc cũng cần phải hao phí nhiều khí lực đến như vậy mới có thể mở ra, sau khi mở ra còn có một tràng biến hóa như vậy, rõ ràng cuộn họa quyển này chính là rất không bình thường. Cuộn họa quyển này chính là lấy được từ tầng cao nhất của Đạo Lâu. Đạo, đại đạo, chính là Tiên đạo, như vậy mới có Đạo Lâu, mới có Đại Đạo Tông, như vậy chẳng lẽ người đã luyện chế ra Đạo Lâu kia cũng đã làm ra cuộn họa quyển này sao?
Sở Nam đối với lai lịch của cuộn họa quyển này sinh ra sự hoài nghi thật lớn. Đồng thời, hắn cũng biết rõ ràng, với thực lực hiện tại của hắn, muốn mở ra được cuộn họa quyển, thật sự là rất gian nan. Đang nghĩ tới những cái này, trên không trung, chữ Trụ kia cũng đã biến mấy, quang mang thập sắc trên người của Tiểu Hắc cũng toàn bộ biến mất, chân thân Long hình lại một lần nữa hồi phục lại bộ dáng con thỏ nhỏ.
- Tiểu Hắc, bên trong nó có tin từ về cha mẹ thân sinh của ngươi hay không?
- Phụ thân, ta có thể cảm giác được, một khoảng thời gian tiếp theo sau này, ta cần phải đi đến một địa phương!
- Là địa phương nào? Ta và ngươi cùng đi đến đó!
- Long Trủng!
- Ngươi biết nó ở đây không?
- Hiện tại vẫn còn chưa biết!
- Ân?
Đối với câu trả lời này, đồng thời với việc Sở Nam cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không khỏi nghĩ tới câu nói một khoảng thời gian tiếp theo nữa, lại hỏi:
- Đại khá là đến lúc nào cần phải đi đến đó?
- Cũng không rõ ràng cho lắm, chẳng qua, một khi thời gian đến, ta tự động sẽ có cảm giác!
- Như vậy thì được rồi!
Sở Nam yên tâm hơn một chút. Đúng lúc này thì Tiểu Hắc lại nói:
- Phụ thân, ta một phen đem cuộn họa quyển này mở ra, ngươi xem một chút đi!
- Vô dụng thôi, không phải do chính bản thân ta tự mở ra, ta có xem cũng vô dụng thôi!
Sau khi Sở Nam giải thích qua một chút, lúc này Tiểu Hắc mới hiểu rõ được, lại quay sang cùng với Tiểu Trận, trọng kiếm chơi đùa với nhau. Sở Nam cầm lấy cuộn họa quyển, suy nghĩ cẩn thận một chút.
Cũng trong lúc này, cuộc chiến đấu của đám Cửu Vũ bên ngoài cũng đã kết thúc rồi.
Đám người Kiếm Chí thì cũng đều hô hấp gấp gáp, trên người đám Cửu Vũ cũng xuất hiện đầy như vết thương, thoạt nhìn tương đối chật vật. Thế nhưng mà, khí tức tràn ra trên người của bọn họ, lại là đã xảy ra biến hóa vô cùng mạnh mẽ.
Mỗi một kiếm mà Cửu Vũ chém ra cũng đều mơ hồ xuất hiện khí tức của Trật tự. Mà bên trong cái loại cảm giác do Thường Danh Ca phát ra, cũng mơ hồ mang theo một chút khí tức của Diệt Chi Kiếp. Tuy rằng cỗ khí tức này rất yếu ớt mỏng manh, thế nhưng mà khí tức của Diệt Chi Kiếp lúc trước cường đại đến mức nào cơ chứ?
Còn về phần Sở Vũ Hạo, bộ dáng của hắn lúc này vô cùng thê thảm. Chỗ lúc trước vốn dĩ là tay phải cùng với chân phải của hắn, lúc này lại cũng đã trống rỗng. Mà bộ dáng của Thổ Phách lúc này vẫn còn tương đối thoải mái. Một màn này nhất thời càng khiến cho đám người Kiếm Chí càng thêm kinh hãi không thôi…
@by txiuqw4