Tạ Noãn Ý hét lớn một tiếng, mặc dù hắn còn chưa đi tới nơi Hạ Nhất Minh và hai con Trường Tí Hạc đánh nhau, nhưng hắn đã lớn tiếng hét lên.
Hắn muốn cho Hạ Nhất Minh biết, mình không hề vứt bỏ hắn, để cho hắn có niềm tin mà chiến đấu. Hắn cũng muốn cho hai con Trường Tí Hạc này biết ở chỗ này còn có một cao thủ tồn tại, các ngươi không thể lấy nhiều hiếp ít.
Nhưng mà, Tạ Noãn Ý với khí thế ngập trời, uy phong lẫm liệt từ sau một cây đại thụ lao ra, nhìn thấy mọi việc đang diễn ra cũng phản ngẩn người, hành động vừa mới làm ra giờ đã hoàn toàn vô tác dụng.
Nhìn thấy một màn diễn ra trước mắt, trong nháy mắt hắn liền thừ người ra.
Cả phiến rừng rậm này đã trở thành một mớ hỗn độn, cây cối chung quanh bị đánh cho ngã rạp xuống, ở giữa xuất hiện một khoảng đất trống rất lớn.
Trên khoảng đất trống này, ba đạo thân ảnh đang lao vào nhau với tốc độ cực nhanh.
Không sai. Ba bong ảnh gây cho Tạ Noãn Ý một cảm giác, giống như ba khối cự thạch đang lao vào nhau.
Trong đó khối cự thạch to nhất tản mát ra bạch sắc quang mang chói lọi, phàm là nơi nào bị nó bao phủ đều mơ hồ truyền ra tiếng gió rít liên hồi.
Nguyên bổn ở trong rừng rậm cũng không thể bị ánh sáng mặt trời làm cho chói mắt, nhưng giờ phút này chung quanh trận chiến đã hoàn toàn bị ánh sáng này bao phủ, ánh nắng ở trên cao chiếu thẳng xuống, phản xạ vào thanh đại đao khiến cho kẻ khác phải hoa mắt.
Hai bóng đen nọ cũng không phải là tảng đá, mà là hai con Trường Tí Hạc bị Hạ Nhất Minh đánh cho phải chạy tới chạy lui. Bọn chúng muốn nhảy lên trên đánh xuống, nhưng giống như đã bị đại đao nhìn thấy lộ tuyến di chuyển, đánh cho bọn chúng phải luôn ở trên mặt đất. Liên tục khiến cho hai đầu Trường Tí Hạc phải ở trên mặt đất lăn qua lăn lại, không thể chiếm được một cơ hội nào để phát huy sở trường bản thân.
Đúng là vì thế, cho nên Tạ Noãn Ý mới sinh ra loại ảo giác ba khối đá trên mặt đất liên tục lăn vào nhau.
Thực lực của hắn mặc dù không bằng Hạ Nhất Minh, nhưng bằng vào sự lão luyện của bản thân thì chỉ cần nhìn qua một cái lập tức biết được, lúc này bên chiếm thượng phong không phải là hai con Trường Tí Hạc, mà lại là người thanh niên hắn mới quen.
Vào thời khắc này, trong lòng Tạ Noãn Ý thật sự rung động, thật sự khó có thể dùng bút để hình dung nổi cảm giác này.
Nhìn thấy tràng cảnh trước mắt, nếu không đoán ra được Hạ Nhất Minh là một hậu thiên tuyệt đỉnh cao thủ, như vậy hắn không cần lăn lộn trong giang hồ nữa.
Chỉ là, một người chưa tới mười tám tuổi đã có tu vi thập tầng nội kình.
Khẽ cắn môi một chút, trong lòng hắn không khỏi cười khổ, cao thủ như vậy đến tột cùng là nơi nào có thể đào tạo ra?
Ánh mắt gắt gao tập trung vào trận chiến, một lúc lâu sau, sắc mặt Tạ Noãn Ý hơi thay đổi.
Hạ Nhất Minh là một cao thủ có tu vi thập tầng nội kình thì không sai vào đâu được, nhưng một cao thủ thập tầng nội kình bình thường làm sao có thể áp chế được hai con Trường Tí Hạc? Gặp phải một con trong số đó thôi cũng đã khó có thể áp chế được rồi.
Mà Hạ Nhất Minh lại chỉ cần có một thanh đại trường đao, đã có thể đem hai con Trường Tí Hạc hoàn toàn áp chế.
Chậm rãi nhìn Hạ Nhất Minh ở trong ánh đao, Tạ Noãn Ý cảm giác thấy một cỗ áp lực không thể giải thích. Dần dần hắn hiểu rõ được, đấy chính là tinh túy của Kim hệ lực lượng a.
Hạ Nhất Minh thi triển đại đao trong tay không phải là dựa vào đao pháp, mà là dựa vào lực lượng tinh túy a. Chỉ có nắm giữ được bản chất loại lực lượng mà mình tu luyện mới có thể đem loại chiến kỹ của loại đó phát huy tới tình trạng như thế này.
Mặc dù hắn không hề nhận biết được Hạ Nhất Minh đang sử dụng loại đao pháp gì, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được ở trong đao pháp còn che dấu cả quyền ý.
Sắc mặt Tạ Noãn Ý hơi trắng bệch, có thể đem chiến kỹ nắm giữ tới cảnh giới này, người này đến tột cùng là đã học ở đâu? Hay là hắn tự tay sáng tạo ra?
Đang lúc hắn rung động thật sâu, thì hai tiếng rống thật lớn làm cho hắn tỉnh lại.
Cả người Tạ Noãn Ý hơi run run, cũng không biết là do tiếng rống giận giữ của hai con Trường Tí Hạc hay là bị đao pháp cường đại của Hạ Nhất Minh hù dọa. Hắn thở dài một hơi, nhuyễn kiếm giống như độc xà rơi vào trong tay, ý định muốn ra nhập trận đánh, hỗ trợ Hạ Nhất Minh một tay.
Hạ Nhất Minh ở bên trong trận chiến đã chú ý tới Tạ Noãn Ý khi hắn tới.
Nhưng là, Hạ Nhất Minh không đoán ra được ý đồ thật sự của người này, trong lòng còn tưởng hắn vì lo lắng cho an nguy của mình, nên mới cầm kiếm đuổi theo. Trong lòng Hạ Nhất Minh vì vậy mà nổi lên vài phần hào cảm.
Tuy nhiên do đánh nhau sống chết đã lâu, Hạ Nhất Minh biết được, hai con Trường Tí Hạc này còn kém hơi Kim Quang Mãng không ít. Ít nhất về lực lượng, dù hai con Trường Tí Hạc gia tăng hơn nữa, cũng chưa chắc có thể so với cự lực khổng lồ của Kim Quang Mãng.
Kim Quang Mãng có thể đem đại đao trong tay một người được trời sinh thần lực như Hạ Vũ Đức bức lui trở lại, nhưng lại ở dưới tình huống đang trúng phải mê dược, đó là lực lượng cường đại mà ngay cả Hạ Nhất Minh cũng phải kính phục.
Còn hai con Trường Tí Hạc ở đây thì thua kém rất nhiều, thứ bọn chúng có ưu thế nhất ở đây chính là mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, hơn nữa động tác linh hoạt vô cùng, so với Kim Quang Mãng thì hơn nhiều.
Cho dù là Hạ Nhất Minh đem Đại Khảm Đao chém vào người bọn chũng, cũng bất quá chỉ lưu lại trên đó một vệt trắng mà thôi.
Bất quá, nếu sử dụng lực lượng Hạ Nhất Minh không thể áp chế được bọn chúng, hắn lập tức đem uy lực của đại đao phát ra tới cực hạn. Cự hình trọng binh ba trăm sáu mươi cân ở trong tay hắn như không có gì, đao quang hợp lại thành một cái quang võng, đem hai con linh thú giới hạn ở bên trong.
Có thể làm được điều này cũng chỉ khi nào trên tay có một thanh trọng hình binh khí mới làm được, nếu binh khí uy lực thấp hơn một chút thì hai con Trường Tí Hạc sẽ ngay lập tức bỏ trốn. Hạ Nhất Minh cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà thôi.
Đương nhiên, nếu không phải do Hạ Nhất Minh đột nhiên hiểu được quyền ý trong Cổn Thạch Quyền, hơn nữa còn đem nó dung nhập vào trong đao pháp thì cũng khó làm được điều này.
Mặc dù song phương giao chiến rất náo nhiệt, nhưng thực chất lại không mang đến cho nhau bao nhiêu thương tổn. Hai đầu Trường Tí Hạc dưới sự áp chế của Hạ Nhất Minh đành vô pháp đả thương được hắn, nhưng đao pháp của hắn cũng không thể thương tổn được hai con linh thú này. Nếu Hạ Nhất Minh muốn đem hai con linh thú này đánh bị thương mà chỉ dựa vào chiến kỹ của hậu thiên thì không có khả năng làm được.
Trở lại trận chiến, Hạ Nhất Minh cảm thấy được khí thế cường đại ở bên cạnh đang dâng lên, Tạ Noãn Ý cầm nhuyễn kiếm trong tay nhẹ nhàng rung lên, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng muốn gia nhập vào trận chiến.
Trong lòng hắn thập phần kinh sợ, ở trong tình huống này, cũng không phải nói gia nhập trận chiến là có thêm lợi thế, nếu hai người bọn hắn trong lúc phối hợp xuất hiện vấn đề, chỉ sợ sẽ làm cho hai con linh thú này tìm được cơ hội chạy thoát.
- Tạ tiên sinh, hai đầu linh thú này giao cho ta đi.
Thanh âm sang sảng của Hạ Nhất Minh từ trong trận chiến truyền ra.
- Tiên sinh ở bên ngoài áp trận cho ta, phòng ngừa bọn chúng có ý định đào tẩu.
Nhuyễn kiếm ở trong tay Tạ Noãn Ý khẽ run lên, cười nói:
- Được. Ta sẽ ở đây áp trận cho Hạ huynh đệ. Bất quá, Hạ huynh đệ cẩn thận, hai đầu linh thú này thể lực rất dai, nếu ngươi định đợi chúng nó hao tổn thể lực, chỉ sợ không được như ý nguyện.
Hạ Nhất Minh lớn tiếng nói:
- Thì ra là thế, đa tạ tiên sinh chỉ điểm.
Trong lòng hắn chợt hiểu, trách không được từ lúc giao chiến đến bây giờ, hai đầu Trường Tí Hạc này trúng không biết bao nhiêu đao nhưng cũng chỉ tru lên vài tiếng mà thôi, thân thể vẫn hoàn hảo bình thường, một chút cảm giác bị thương cũng không có. Không những thế, chúng nó từ đầu đến giờ động tác vẫn lưu loát, nhìn qua vẫn có thể tiếp tục kiên trì một thời gian dài, thì ra là cho trời sanh, sự chịu đựng của thân thể hơn xa so với loài người.
Đã như vậy thì dứt khoát kết thúc luôn đi thôi.
Trong trận chiến đã xảy ra biến hóa mới, đao pháp giống như vô cùng vô tận, như nước chảy mây trôi giờ phút này đã dừng lại. Bạch quang đầy trời giờ khắc này cũng thu liễm lại tinh quang, Hạ Nhất Minh dừng lại ở trên cao.
Hai đầu linh thú bị áp chế đã lâu, lúc này áp lực chợt biến mất, tự nhiên là hưng phấn mãi không thôi. Hơn nữa, sau khi trải qua một thời gian dài chịu áp lực đã khiến cho chúng nó hoàn toàn bạo phát lửa giận. Một khi thoát ly khỏi áp lực, lập tức hét lớn một tiếng, nghĩ muốn đem người gây ra áp lực cho chúng xé thành mảnh nhỏ.
Nhưng mà, chúng nó vừa mới đứng thẳng thân hình, đột nhiên lại cảm giác được một cỗ nguy hiểm cường đại đang tràn tới.
Linh thú được trời sanh có sự giao tiếp thần bí với thiên địa.
Giống như nhân loại khi đạt tới cảnh giới tiên thiên, có thể liên lạc được với thiên địa khí. Bất quá chúng không giống hoàn toàn với nhân loại, chúng không có phương pháp tu hành, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi thời gian qua đi, thì thực lực mới tăng lên được.
Nhưng mỗi đầu linh thú đều có cảm giác phi thường nhạy cảm, linh giác này trợ giúp cho chúng nó biết được cát, hung. Đặc biệt vào thời khắc sinh tử trước mắt, chúng nó lại càng có cảm ứng rõ ràng.
Trước kia, con Kim Quang Mãng khi gặp được thức ăn sẵn cũng do dự mãi không thôi, chứ không phản ứng như mãnh thú bình thường. Nếu như không phải trong thịt con sói không có độc, hơn nữa lại tham ăn, thì tuyệt đối nó sẽ không đem những con vật chết sẵn này ăn vào.
Cho nên giờ phút này, hai con Trường Tí Hạc mới có thể cảm ứng được khí thế trên người Hạ Nhất Minh. Thoạt tiên, hai con linh thú đưa mắt nhìn nhau, sau đó trong lòng cả hai con đều hiện lên một ý niệm duy nhất chính là bỏ chạy.
Chỉ bất quá, khi chúng nó muốn đem ý niệm này biến hóa thành hành động, thì đã cảm thấy được một cỗ hàn khí xông lại người, khiến cho cả thân hình giống như rơi vào hố băng. Làm cho hai đầu linh thú không thể nào nhúc nhích được.
Sát khí, sát khí lăng lệ, phô thiên cái địa, đem hai con Trường Tí Hạc bao phủ vào bên trong.
Hai tay cầm đại đao của Hạ Nhất Minh dần dần giơ cao lên qua đỉnh đầu.
Vào lúc này, thân hình hắn trở nên cao lớn như Ma Thần hàng lâm, khí thế bản thân giống như thủy triều dâng lên liên tục.
Hắn giơ cao Đại Khảm Đao trong tay lên cao, được ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt đao. Ở trong rừng rậm vô cùng, một đao này giống như có lực lượng vô hạn, có thể khai sơn tích địa, có thể đem rừng rậm ở đây bổ làm hai nửa
Ánh nắng mặt trời dưới sự phản xạ của đại đao khiến cho người đối diện bị chói mắt, làm cho người ta không dám đối diện nhìn thẳng.
Khai Sơn Tam Thập Lúc Thức, thập nhị thức.
Một thức này, ở trong quyển bí tịch được ghi lại là thức có uy lực mạnh nhất trong mười hai thức do hậu thiên thi triển.
Từ thức thứ mười ba trở đi, thì người chỉ có tu vi hậu thiên không có khả năng thi triển được, nếu muốn tu luyện những thức tiếp theo này chỉ có thể đạt tới tiên thiên cảnh giới mới có thể học tập.
Mà thức thứ mười hai lại là chiêu thức có uy lực cường đại nhất do hậu thiên tu luyện giả thi triển ra.
Loại lực lượng cường đại này đã gần tiếp cận với tiên thiên cường giả.
Tất nhiên, nếu đem so sánh chiêu thức này với một kích giết chết Kim Quang Mãng thì vẫn không thể bằng được. Ngược lại, thi triển chiêu thức này lại có di chứng rất ít so với một kích toàn lực kia.
Hạ Nhất Minh giơ đại đao trên tay lên cao, cả người đều tản mát ra khí thế khủng bố, phảng phất như hai đầu Trường Tí Hạc bị độc xà nhìn thẳng vào mắt, không mảy may động đậy. Ngay cả Tạ Noãn Ý ở không xa đó cũng bị kích động tới phát run lên.
Với sự hiểu biết của hắn chỉ cần thoáng nhìn qua một thức chứa uy năng cường đại này đã có thẻ biết được.
Tiên thiên chiến kỹ, chỉ có tiên thiên chiến kỹ, là cảnh giới cao nhất của tiên thiên chiến kỹ mà hậu thiên đỉnh phong có thể thi triển, mới có thể phát ra uy thế lớn như vậy.
Rốt cuộc, Tạ Noãn Ý đã hiểu được vì sao Hạ Nhất Minh chỉ cần dựa vào lực lượng bản thân đã có thể cầm chân hai đầu linh thú. Nguyên lai do hắn không chỉ có tu vi thập tầng nội kình, lại còn nắm giữ được chiêu thức có uy lực gần tiếp cận với tiên thiên cảnh giới.
So với việc muốn tấn thức thập tầng nội kình, thì việc nắm giữ chiến kỹ tiếp cận gần với tiên thiên cảnh giới còn khó khăn hơn rất nhiều.
Trong Tạ gia có ba người đạt tới tu vi thập tầng nội kình, nhưng ở cảnh giới hậu thiên mà nắm giữ được tiên thiên chiến kỹ lại chỉ có huynh trưởng của Tạ Noãn Ý, là gia chủ Tạ gia Tạ Noãn Hàng.
Đây cũng là lý do lớn nhất để đại ca của hắn có thể nắm giữ được vị chí gia chủ Tạ gia.
Nếu không có tiên thiên chiến kỹ thì khi đối mặt với linh thú cần phải có hai người đạt tu vi thập tầng nội kình cao thủ. Còn nắm giữ được tiên thiên chiến kỹ, cho dù là loại có uy lực thấp nhất cũng chỉ cần một người tu vi thập tầng nội kình là có thể ứng phó được với Trường Tí Hạc.
Đương nhiên, có thể giống như Hạ Nhất Minh chỉ bằng vào chiến kỹ đa có thể đem hai đầu Trường Tí Hạc vây khốn, thì cũng hiếm người làm được, sô người giống như thế cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Những nhân tài có thể nắm giữ được tinh túy của chiến kỹ, thì ngày sau đề trở thành nhân vật nổi danh cực điểm. Có thể nói là trăm năm không có một ngươi nào, như thế nào có thể đem đi so sánh với những người bình thường.
Ánh mắt Tạ Noãn Ý có chút kích động, một người chưa đến mười tám tuổi đã có tu vi thập tầng nội kình, nắm giữ tinh túy của kim hệ chiến kỹ, hơn nữa lại nắm giữ cả tiên thiên chiến kỹ. Thiên tài a.
Loại thiên tài như thế này, nếu không phải hắn có thể tận mắt nhìn thấy, thì cũng tuyệt đối không thể tin tưởng được.
Hai mắt Hạ Nhất Minh trợ tròn, hắn đột nhiên quát to một tiếng, đại đao trong tay bổ xuống như bay.
Cây đại đao mặc dù chỉ bổ từ trên cao xuống, nhưng làm cho hai đầu Trường Tí Hạc ở trước mặt Hạ Nhất Minh có cùng một cảm giác, đó chính là không khí chung quanh hoàn toàn đọng lại, giống như sợ dây thừng, đem hai đầu linh thú trói lại một cách chắc chắn.
Vào thời khắc cây Đại Khảm Đao bổ xuống, cho dù hai con linh thú muốn bỏ chạy về hướng nào cũng đều không thể né được. Hơn nữa còn trợ giúp cho khí thế của đại đao tăng lên, cho đến lúc bị cây đao bổ ra làm hai nửa mới thôi.
Hai đầu Trường Tí Hạc không hẹn mà đồng thời rống to lên một tiếng, thanh âm nhộn nhạo truyền ra xa, sự tuyệt vọng tràn ngập trong thanh âm của chúng.
Ngay lập tức, hai con Trường Tí Hạc đều giơ hai cánh tay lên cao, cho dù là ở dưới áp lực lớn, chúng cũng không từ bỏ một kích cuối cùng.
Thanh Đại Khảm Đao hóa thành một đạo quang mang màu hồng, lao về phía hai cặp song chưởng của Trường Tí Hạc mà trùng kích lên đó.
Trong nháy mắt, quang mang màu hồng giống như lưu tinh bị
Nhưng mà, trong nháy mắt này, khi đại đao một lần nữa chém xuống.
Quang mang màu hồng kịch liệt bắn ra, Tạ Noãn Ý không tự chủ được phải nhắm hai mắt lại, hắn tựa hồ có thể cảm giác được loại ánh sáng này có mặt ở khắp mọi nơi.
Đây không phải là điều mà hậu thiên cao thủ có thể làm được, mà chỉ có tiên thiên cao thú mới có thể cùng thiên địa câu thông.
Một đao sắc bén này tuy là đao pháp của hậu thiên cao thủ,, nhưng cũng đã tiếp cận được với thiên thiên cảnh giới. Hơn nữa còn có thể câu thông được với thiên địa khí cho nên mới có thể hình thành cảnh tượng quỷ dị, thần bí này.
Hết thảy mọi việc xảy ra giống như cảnh tượng ảo giác, nhanh chóng biết mất, Tạ Noãn Ý lúc này mới mở từ từ hai mắt ra.
Hắn có thể thấy rõ ràng được cảnh tượng trước mắt, một cảnh tượng khiến cho hắn cả đời không thể quên nổi.
Bốn cánh tay của Trường Tí Hạc so với tinh cương còn cứng ắn hơn, nhưng cuối cùng vẫn bị một đao này chém đứt. Không chỉ như thế, dư lực của một đao này vẫn tiếp tục đem hai con Trường Tí Hạc này khảm vào trong bùn đất, chỉ lộ ra một nửa thân hình.
Đầu của hai con Trường Tí Hạc này vô lực rũ xuống. Tạ Noãn Ý chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy, hai con Trường Tí Hạc này bởi vì nội tạng bị nội kình chấn nát toàn bộ, mới có thể vô thanh vô tức tử vong trong nháy mắt.
Lực lượng một đao này, đã vượt ra khỏi cực hạn mà thân hình bọn chúng có thể chịu được, khiến cho chúng ngay cả tiếng kêu thảm cuối cùng cũng không kịp phát ra.
Đao ảnh đầy trời biến mất, cách chỗ xác hai con Trường Tí Hạc mười sáu thước, Hạ Nhất Minh cầm đại đao trong tay, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào một điểm ở trên thanh đao. Tựa hồ như đang tự hỏi cái gì đó, ngay cả cái chết của hai con Trường Tí Hạc cũng không để ý chút nào.
Tạ Noãn Ý cảm thấy miệng lưỡi khô rát, hai chân hắn giống như bị đóng băng lại, căn bản không thể nhúc nhích được chút nào.
Trước mắt hắn, tựa hồ như toàn là tuyết trắng, tràng cảnh vừa rồi khiến hắn không biết dùng từ ngữ nào để hình dung được, ngay cả máu cũng tựa hồ vì vậy mà đóng băng, cảm giác thân thể cứng ngắc lại.
Mặc dù một đao vừa rồi cũng không phải là để đối phó với hắn, tuy nhiên do hắn đứng gần nên vẫn bị ảnh hưởng bởi lực lượng của một đao vừa rồi. Lực lượng vừa rồi đã khiến cho một cao thủ tu vi đạt tới thập tầng nội kình mất đi suy nghĩ chống cự.
Đây chính là do lực lượng của tiên thiên cảnh giới làm ra, mượn tiên thiên khí dẫn phát lực lượng, làm cho hậu thiên cường giả không dám chống cự.
Đương nhiên, Tạ Noãn Ý cũng mơ hồ đoán ra, Hạ Nhất Minh cũng chưa phải là chính thức bước vào tiên thiên cảnh giới.
Bởi vì hắn nắm giữ được chiêu mạnh nhất trong tiên thiên chiến kỹ mà hậu thiên cường giả có thể thi triển, cho nên mới có thể trong lúc nhất thời dẫn phát ra thiên địa khí.
Nếu như hắn thật sự là tiên thiên cao thủ, thì có thể đối phó với hai đầu Trường Tí Hạc sống đến năm trăm năm, chứ làm sao có thể dây dưa lâu như vậy được.
Tuy là như thế, Tạ Noãn Ý đối với Hạ Nhất Minh vẫn tâm phục khẩu phục.
Lúc này, ở trong lòng hắn, ngoại trừ muốn kết giao hảo hữu với Hạ Nhất Minh ở trong đầu cũng không còn suy nghĩ nào khác.
Loại ý nghĩ "Nhân tài không phục vụ cho ta, ta sẽ tiêu diệt không cần suy nghĩ" đã sớm không cánh mày bay ra khỏi đầu hắn.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là vô nghĩa.
Nhìn thiếu niên đang trầm tư suy nghĩ, Tạ Noãn Ý vẫn không hề nhúc nhích, hắn căn bản là không dám động đậy, bởi vì hắn không dám đánh động tới việc Hạ Nhất Minh đang suy nghĩ.
Chỉ là, ở trong mắt hắn hình tượng thiếu niên này đã từ từ cao lớn hơn, cao tới tình trạng hắn có thể ngưỡng mộ a.
Lúc này, từ đằng sau truyền lại tiếng di dộng, hắn quay đầu nhìn lại, thấy con trai mình Tạ Minh Kim và đám người hầu đang chạy nhanh tới.
Trong lòng hắn thầm kêu bất hảo, khóe mắt liếc nhìn về phía sau, vừa lúc nhìn thấy Hạ Nhất Minh đang ngẩng đầu lên, trong ánh mắt không có một chút giận giữ hoặc nguy hiểm nào.
@by txiuqw4