Con cự hùng cao ba thước tỏa ra uy áp mạnh mẽ. Người ta có cảm giác nó không phải là một con linh thú mà giống như một tòa núi lớn thì đúng hơn.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi. Có kinh nghiệm giao thủ với hai vị đại sứ giả Đồ Đằng, Hạ Nhất Minh hiểu rõ Hùng Vô Cực không hề khoa trương.
Bởi vì con gấu màu vàng này quá mãnh mẽ. Uy áp của nó còn vượt qua cả Tác Qua và Hồng Lang vương lúc liên thủ với nhau. Hơn nữa, bên cạnh nó lại còn có một vị cao thủ khó lường như Hùng Vô Cực. Mặc dù hai bên chưa chính thức giao thủ, nhưng Hạ Nhất Minh có cảm giác sự liên thủ của một người, một gấu này còn vượt qua cả Tác Qua và Xà Nho khi nhân thú hợp nhất.
Dương Hạo và Chu Đại Thiên cũng đều cảm nhận được sự mạnh mẽ của đối phương, nét mặt hai người đều hết sức nghiêm trọng.
Có điều, cả hai đều trải qua hàng trăm trận đánh. Mặc dù khí thế bị con đại hùng áp đảo nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng tới tâm lý của bọn họ.
Dù sao thể chất của loài người cũng không thể so sánh với linh thú. Nhưng đứng đầu vạn vật lại là con người. Hai bên giao chiến, cuối cùng ai giành thắng lợi còn phải đợt phút cuối mới có thể biết được.
Chu Đại Thiên bước lên một bước. Khí thế trên người hắn phát ra càng lúc càng mạnh hơn. Mặc dù bị đối phương áp chế nhưng vẫn chủ động ra tay. Cùng lúc đó, một bóng người lóe lên, Dương Hạo đã biến mất.
Thân hình hắn dán sát xuống đất, giống hệt như một con linh hồ đang chạy trốn. Bằng tốc độ nhanh chóng, hắn đảo một vòng rộng quanh sân, tới sau lưng của một người, một gấu.
Nếu hai người liên thủ mà vẫn không thể hơn được uy áp của đối phương thì chia nhau ra là tốt nhất.
Hình thể con gấu đó rất to, chắc chắn không thể nhanh nhẹn bằng hai vị cường giả tam hoa.
Ánh mắt Ngả Văn Bân và Lê Minh Huyên đều hiện ra một sự tán thưởng. Mặc dù, Dương Hạo và Chu Đại Thiên lần đầu tiên phối hợp với nhau nhưng như thế cũng vô cùng ăn ý.
Tuy nhiên, nụ cười của bọn họ mới hé ra thì cuộc chiến đã có sự thay đổi nhanh chóng.
Hùng Vô Cực nhảy dựng lên, như một tia chớp vọt thẳng về phía trước. Bám sát ngay sau lưng hắn là con đại hùng to lớn. Một cặp người và thú vừa mới cử động, sắc mặt Ngả Văn Bân liền trầm ngay xuống.
Nhanh!
Thật sự là rất nhanh!
Chỉ trong chớp mắt, cả hai đã tới trước mặt Chu Đại Thiên.
Tiến vào trạng thái chiến đấu, trong ánh mắt Hùng Vô Cực hiện lên sự điên cuồng. Hắn nhìn chằm chằm Chu Đại Thiên, hai tay rắn như sắt duỗi ra như muốn xé đối thủ thành từng mảnh nhỏ.
Mà điều khiến cho người khác càng thêm sợ hãi chính là cánh tay của con đại hùng phía sau hắn cũng duỗi ra, nhưng đi sau mà lại tới trước, nhanh chóng chộp lấy Chu Đại Thiên.
Bọn họ lựa chọn thời cơ hết sức chuẩn xác. Ngay khi Dương Hạo xông tới phía sau hai người, cần một chút thời gian ngắn để ổn định. Thì đúng lúc đó, hai người bọn họ lập tức ra tay đối phó với Chu Đại Thiên.
Sắc mặt Chu Đại Thiên hết sức nghiêm trọng. Trong cảm giác của hắn, con gấu trước mặt như hóa thành một ngọn núi di động.
Trong nháy mắt, hắn biết được không thể đỡ được cú vồ của nó.
Có điều, hắn cũng cảm ứng được Dương Hạo phía sau con đại hùng cũng đã phát lực, đang vọt tới nơi. Chỉ cần hắn có thể tiếp được một chiêu này thì có thể tạo cho cú đánh bất ngờ từ phía sau lưng.
Hai mắt hắn lóe ra quang mang chói ngời. Trong nháy mắt đã đưa ra chủ ý. Đường đường là một cao thủ tam hoa sao lại không thể duy trì được một chút cơ chứ.
Cổ tay khẽ run lên, tam tiết côn ở sau lưng chợt xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn. Mỗi tay nắm chặt đoạn nối giữa ba khúc côn, hai đầu côn giống hệt như con độc xà đâm tới bàn tay của con cự hùng.
Hai âm thanh nhỏ vang lên nhưng trong tai tất cả đám tiên thiên cường giả lại chẳng khác gì tiếng sấm.
Khi đầu tam tiết con chạm vào bàn tay to lớn của con cự hùng, Chu Đại Thiên biến sắc, hai chân nhanh chóng đạp trên mặt đất, bay ra ngoài.
Lúc này, Hạ Nhất Minh mới phát hiện ra trong lòng bàn tay của con cự hùng lấp lóe một luồng quang mang màu vàng.
Chân khí... Chỉ có chân khí mạnh mẽ vận chuyển mới có thể phát ra quang mang mãnh liệt như vậy.
Đến lúc này, tất cả mọi người mới không còn giữ được bình tĩnh nữa. Thì ra con cự hùng này cũng giống như con người, có thể vận dụng chân khí.
Đang ngồi trên đài cao, Ngả Văn Bân kinh hãi, hô lên một tiếng:
- Thánh thú?
- Không phải thánh thú. - Lê Minh Huyên đang ngồi bên cạnh, cười lạnh nói:
- Con gấu này mới chỉ nắm được một chút cánh cửa vận chuyển chân khí, quán thông được tới tứ chi đã là tốt lắm rồi. Muốn đạt tới cảnh giới vận chuyển tự nhiên như thánh thú thì còn kém một bậc nữa.
Sắc mặt Ngả Văn Bân cũng không vì câu nói của bà ta mà tốt đẹp hơn.
Thiên phú của linh thú rất mạnh. Nhưng nó lại hoàn toàn khác với nhân loại đó chính là không thể tự nhiên sử dụng tiên thiên chân khí.
Đây chính là trở ngại lớn nhất, ngăn cản bọn chút tăng cường thực lực. Nhưng một khi chúng đã vượt qua chướng ngại này thì thực lực sẽ tăng mạnh, trong khoảng thời gian ngắn sẽ trở thành thánh thú. Ngay cả tôn giả tụ đỉnh của con người cũng không phải là đối thủ của nó.
Con cự hùng màu vàng mặc dù mới chỉ quán thông chân khí được tới tứ chi, chưa thể lưu chuyển toàn thân, nhưng chỉ cần như thế, Dương Hạo và Chu Đại Thiên đã không thể sánh được.
Ánh mắt xoay chuyển chợt nhìn thấy quang mang trong mắt Kim Chiến Dịch mới sực nhớ có lẽ chỉ có thực lực của hắn đạt tới tình trạng tạo đủ cơ sở vững chắc cho tụ đỉnh mới có thể so sánh với con đại hùng.
Trong lòng lão thầm hối hận. Nếu biết sớm như thế, cho dù bị người ta cười thì cũng phải đưa Kim Chiến Dịch ra làm lá chắn.
Trong trận đấu, động tác của một người, một gấu nhanh như tia chớp. Sau khi đánh lui Chu Đại Thiên cũng không tiếp tục truy kích.
Con cự hùng cao lớn đột nhiên thực hiện một động tác khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy sững sờ.
Nó dậm chân một cái, ôm chặt lấy Hùng Vô Cực sau đó tung mình lên không trung. Thân hình nó lộn nhào một cái khiến cho Dương Hạo đang lao tới từ phía sau lại biến thành đối diện trực tiếp.
Con cự hùng há to cái miệng, vỗ xuống. Chi trước của nó giống hệt như một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống.
Mặc dù, Dương Hạo không có nhìn thấy tình trạng của Chu Đại Thiên vừa xong, nhưng là cường giả cấp bậc tam hoa, chỉ cần sử dụng nhĩ lực và cảm ứng cũng có thể đoán được một chút. Mắt thấy hùng chưởng từ trên trời lao xuống, hiển nhiên hắn không dám liều mạng.
Hai chân hắn dùng sức một chút, thân thế nhanh chóng dừng lại. Nhưng khi vận lực định lùi lại thì cổ chân của hắn như bị vật gì đó kéo căng.
Dương Hạo cảm thấy hết sức hoảng hốt. Liếc mắt một cái, hắn mới nhìn thấy Hùng Vô Cực đang bám trên bắp đùi con cự hùng, hai ống tay áo của hắn cuốn lấy chân mình.
Mặc dù hai ống tay áo cũng chẳng phải bảo vật nổi tiếng như ngũ hành hoàn, nhưng được chân khí của Hùng Vô Cực dồn vào đó thì hắn muốn tránh cũng khó.
Một người, một gấu phối hợp ăn ý như đã diễn luyện hàng ngàn, hàng vạn lần. Từ khi đánh lui Chu Đại Thiên, cuốn lấy Dương Hạo lại thêm hùng chưởng nặng như hòn núi đang lao xuống.
Ngay lúc Dương Hạo lâm vào hiểm cảnh, hai mắt Hạ Nhất Minh đột nhiên sáng ngời.
Quang mang màu vàng từ bàn tay cự hùng mang tới cho hắn một cảm giác kỳ lạ.
Vào lúc này, Hùng Vô Cực và con gấu vàng như hoàn toàn biến mất. Trong đầu Hạ Nhất Minh chỉ còn hình ảnh một thủ ấn kỳ lạ. Từ trong thủ ấn đó đang ngưng tụ một thứ lực lượng huyền ảo.
Thủ ấn của con người cùng với phương pháp công kích của linh thú là hoàn toàn giống nhau. Nhưng khí thế mà con cự hùng đang ép xuống lại làm nổi lên một thứ gì đó trong lòng Hạ Nhất Minh...
Mấy tháng trước, hắn dồn hết sức nghiên cứu Phiên Thiên ấn. Nhưng cho dù thế nào thì cảm giác của hắn vẫn còn thiếu một chút, không thể mở toang cánh cửa mà bước vào. Nhưng bây giờ, khi khí thế của con cự hùng đánh xuống lại khiến cho Hạ Nhất Minh có một chút linh cảm.
Từ trên người hắn, một luồng khí thế mạnh mẽ nhanh chóng phát ra. Luồng hơi thở đó mang theo sự áp bức rất lớn cùng với khả năng công kích.
Vu Kinh Lôi đang đứng bên cạnh hắn, phản xạ một cách vô thức, nhanh chóng nhảy ra xa. Cho dù đang tập trung xem cuộc chiến, nhưng đến lúc tính mạng bị đe dọa, họ vẫn phản xạ né tránh.
Tất nhiên, ngay sau đó, tất cả đều biết được luồng hơi thở đó phát ra từ người Hạ Nhất Minh. Mà Hạ Nhất Minh cũng chẳng có lý do gì để mà công kích họ.
Đang ở trong không trung, khuôn mặt mấy lão già, không hẹn mà cùng đỏ lên. Chỉ có điều, trong lòng tất cả đều cảm thấy hoảng sợ, không biết tại sao Hạ Nhất Minh lại trở nên đang sợ như thế.
Sự thay đổi đó khiến cho tất cả cường giả có mặt đều chú ý. Mặc dù đang chăm chú xem cuộc chiến, nhưng họ vẫn phải liếc mắt nhìn về phía này.
Ngay sau đó, ánh mắt mỗi người đều có một chút ghen ghét, khâm phục cùng với sự khó tin.
Hơi thở trên người Hạ Nhất Minh đang dao động. Hai tay của hắn giơ lên kết thành một thủ ấn huyền ảo. Hơn nữa, hắn hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới của bản thân.
Chỉ cần một người có nhãn lực đều biết được rằng lúc này Hạ Nhất Minh đang rơi vào tình trạng đốn ngộ.
Hai mắt Kim Chiến Dịch lóe sáng. Đang xem cuộc chiến mà Hạ Nhất Minh có thể đốn ngộ. Nếu hắn trực tiếp ra tay thì chắc cũng có thể như thế. Con cự hùng sắp trở thành thánh thú giống như một viên gạch lót đường cho hắn.
Nhưng...hắn lại không thể bước vào trận đấu. Nhất thời, hắn nhìn về phía Lê Minh Huyên, trong lòng thầm hận lão yêu bà thấu xương.
@by txiuqw4