Trong biển lửa kia nhiệt độ tuyệt đối không phải người thường có thể chịu được, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng thế.
Ý niệm của hắn vừa mới tới gần nơi đó nhất thời đã cảm nhận được áp lực cực lớn. Tình huống như vậy cơ hồ muốn đem ý niệm của hắn đốt cháy thành than.
Đang khi trong lòng cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, Hạ Nhất Minh cảm nhận ý niệm bảo trư một lần nữa quay lại.
Hơn nữa nó khiến hắn cảm thấy kinh hãi muốn chết là bảo trư không chỉ tay không đi ra mà còn đem theo một vật phẩm phát sáng chói lọi.
Hạ Nhất Minh cả người phát lạnh, tiểu tử kia quả nhiên to gan lớn mật, không nhìn xem nơi này là đâu, ngang nhiên tiến vào trộm vật.
Mặc dù không biết bảo trư từ trung tâm Cửu Long Lô lấy ra vật gì nhưng Hạ Nhất Minh có thể khẳng định, nếu tồn tịa ở trung tâm, giữa đám đại gia hỏa kia, khẳng định là thứ mà chúng rất coi trọng. Lúc này lấy đi vật chúng yêu thích, chẳng phải đi tìm tử lộ sao?
Không chút nghĩ ngợi, ý niệm của Hạ Nhất Minh mạnh mẽ bạo phát, cứ như thế mang theo ý niệm của bảo trư bắn thẳng ra ngoài Cửu Long Lô, tốc độ của hắn lúc này được đẩy tới cực điểm.
Giờ phút này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, bất luận thế nào cũng phải đem tiểu tử này chạy ra. Cho dù đắc tội với đám gia hỏa kia, từ nay về sau không cách nào sử dụng Cửu Long Lô nữa thậm chí bị chúng giận dữ mà phóng hỏng cả Ngũ Hành Hoàn hắn cũng không tiếc.
Nhưng động tác của Hạ Nhất Minh mặc dù nhanh nhưng quang hỏa trong Cửu Long Lô chỉ giây lát đã bắt kịp.
Hơn nữa sóng nhiệt ùa thẳng vào mặt như muốn hoàn toàn lưu hắn tại nơi này.
Sau khi thần kỳ ngưng tụ ý niệm tiến vào Cửu Long Lô, dưới cường đại áp lực trong đó mà rèn luyện ý niệm, Hạ Nhất Minh mới có khả năng cảm nhận được thế giới tinh thần của chín đầu Hỏa Long nhỏ kia, hơn nữa khi hắn đoán tạo thần binh lợi khí cũng đạt được trợ giúp không nhỏ.
Lúc này Hạ Nhất Minh không ngờ được, sau khi ý niệm tiến vào trong mặc dù nhận được mọi ưu đãi nhưng lại phải chịu những công kích có thể gây thương tổn.
Gần như chỉ nháy mắt, Hạ Nhất Minh cảm nhận được uy áp của đám đại Hỏa Long kia, hắn càng them rõ ràng, lực lượng này tuyệt đối vượt qua sức chịu đựng của hắn.
Nhìn qua ý niệm bảo trư một lát, tên tiểu gia hỏa này dường như vẫn ngây ngô như thế không biết mình vừa gây họa.
Bất quá giờ phút này Hạ Nhất Minh không suy nghĩ đã làm ra chuyện khó ai có thể tưởng tượng.
Ý nghĩ vừa thoáng qua, hắn cố gắng hấp thu một phần sóng nhiệt kia. Dù sao Hạ Nhất Minh cũng là một vị Ngũ khí Tôn giả, ý niệm vô cùng cường đại, sau khi bạo phát nhất thời cũng mở ra được một kẽ hở giữa làn sóng nhiệt.
Bằng một chút lực lượng cuối cùng, Hạ Nhất Minh truyền tới ý niệm của bảo trư tín hiệu.
- Mau trốn.
Tới lúc này sau khi bạo phát ý niệm, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn kiệt lực.
Hơn nữa sau khi ý niệm tiêu tán đi, cảnh giới võ đạo của hắn cũng sẽ thụt lùi, trở về cảnh giới Tam hoa, những năng lực của Ngũ khí Tôn giả đều toàn bộ biến mất.
Hậu quả này Hạ Nhất Minh vô cùng rõ ràng, nhưng vào giây phút quyết định này hắn không do dự lựa chọn nó.
Bảo trư là người nhà, là thân nhân của hắn.
Ý niệm không còn có thể tu luyện lại, Hạ Nhất Minh tuyệt đối tin tưởng, hắn còn trẻ còn chưa dừng chân ở cảnh giới này.
Nhưng nếu bảo trư bị mất đi ý niệm, hậu quả thế nào chưa biết nhưng chắc chắn sẽ khiến Hạ Nhất Minh hối hận.
Ý niệm bảo trư đang ôm vật phát ra tinh quang, nó ngơ ngác nhìn vào biến hóa đang diễn ra, tới giờ phút này dường như nó mới lý giải được tất cả.
Một cỗ long uy cường đại trên người nó bộc phát.
Cỗ Long uy này cường đại tới mức ngay cả Cửu Long Lô cũng không nhịn được mà run lên.
Vốn chỉ có một Hỏa long ra tay ngăn chặn Hạ Nhất Minh nhưng khi long uy bảo trư phát ra, toàn bộ đám Hỏa long đều chú ý lại nơi này.
Ánh mắt đầy hỏa diễm của chúng tràn ngập mê man, long uy cường đại như vậy khiến chúng nghĩ lại những ký ức trước đây.
Long uy bảo trư sau khi phát ra nhất thời khống chế một khu vực, mà khiến cho người ta khó hiểu là đám Hỏa long cứ để tùy ý nó, ngay cả ý tứ can thiệp cũng không có.
Giống như trong Cửu Long Lô căn bản không phải là địa bàn của chúng, ngay cả một chút cũng không quan tâm.
Nếu để Hạ Nhất Minh biết được bảo trư có được đại ngộ này, khẳng định hắn sẽ hâm mộ chảy nước miếng.
Rất nhanh cỗ sóng nhiệt xung quanh Hạ Nhất Minh đã tiêu tán, ý niệm của hắn như ngọn cỏ qua đông tới xuân lại mọc lên.
Chỉ chớp mắt ý niệm đã hoàn toàn ngưng tụ lại, thậm chí so với trước đây mạnh mẽ hơn không ít.
Chỉ là cỗ lực lượng to lớn này đã không phải ý niệm ban đầu của Hạ Nhất Minh mà như trẻ sơ sinh, vô cùng trống rỗng.
Ý niệm của bảo trư mang theo vật phát ra tinh quang, đem tất cả quấn vào trong đó, ngay cả trường kiếm Hạ Nhất Minh đoán tạo thất bại cũng được đưa vào.
Sau đó bảo trư nhe nhàng từ Cửu Long Lô ra ngoài.
Khi ý niệm của bảo trư thoát ra ngoài, đám Hỏa long kia dường như liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng thu hồi ánh mắt như không có chuyện vừa phát sinh. Tinh thần Hạ Nhất Minh chấn động, hai mắt mở lớn, mặc dù trong mắt lóe sáng nhưng căn bản không giấu được vẻ uể oải.
Từ trên miêng hắn chảy ra một tưa máu tươi, sau khi mất đi ý niệm, hắn cảm giác được thật sự chật vật.
Nhưng khi ý thức trở về bản thể, chuyện đầu tiên Hạ Nhất Minh làm chính là tìm kiếm bảo trư.
Quả nhiên nhìn xuống dưới chân, Hạ Nhất Minh đã thấy được tên tiểu tử kia.
Lúc này nó cứ thế nhắm chặt mắt, dường như đang ngủ.
Hạ Nhất Minh trong lòng không có chút giận dữ nào, ngược lại tràn đầy sợ hãi.
Hắn thậm chí không ngờ bản thân sau khi mất đi ý niệm sẽ phát sinh biến hóa to lớn thế nào. Ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này là, nếu bảo trư cứ như thế không tỉnh lại, hắn không biết phải làm thế nào cho phải.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn cảm nhận được Ngũ Hành Hoàn khẽ động.
Mặc dù Cửu Long Lô trong Ngũ Hành Hoàn hắn không thể khống chế, nhưng Ngũ Hành Hoàn được hắn hoàn toàn quang hóa, dao động nhỏ nhất của nó Hạ Nhất Minh dĩ nhiên cảm nhận được.
Thoảng ngẩn ra, sau đó hắn không che giấu được sự vui mừng.
Nhẹ nhàng vung tay, quang mang lóe lên, ngay lúc đó dường như có vật gì xuất hiện với tốc độ nhanh như chớp.
Hạ Nhất Minh vô tức đưa tay lên đỡ, nhưng cỗ lực lượng này sau khi tiếp xúc với thân thể hắn lại khiến hắn kích động run lên.
Ý niệm đối với một cao thủ mà nói đích thực là một loại lực lượng cường đại.
Sau khi mất đi lực lượng này đối với một Ngũ khi Tổn giả quả thực là đả kích lớn không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng Hạ Nhất Minh tuyệt đối không ngờ, còn chưa chờ hắn nhấm nháp quả đắng này, lực lượng kia đã tự động quay lại
Loại cảm giác được mất trong nháy mắt này khiến thần kinh hắn cũng không chịu được. Nếu không phải bản thân hắn nắm giữ lực lượng cường địa, e rằng lúc này đã trực tiếp ngất đi.
Hai tiếng vang đồng thời truyền tới từ mặt đất.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh thoáng nhìn lại đã thấy được hai thanh trường kiếm rơi trên đất.
Bất quá lúc này ánh mắt Hạ Nhất Minh chỉ liếc qua sau đó tiếp tục nhìn bảo trư.
Trong lòng hắn, an nguy của tiểu tử này quan trong hơn hết thảy.
Bảo trư vẫn như trước bám lên chân hắn, nhưng cặp mắt lúc này đã mở ra, cái miệng mở lớn như đang cười.
Bất giác trong lòng Hạ Nhất Minh có cảm giác, bô dạng tươi cười của bảo trư lúc này có chút kỳ quái, hình như mang theo ý nịnh nọt.
Một đầu heo có thể biểu lộ cảm xúc như vậy thật sự không hề dễ dàng.
Chỉ là sắc mặt Hạ Nhất Minh bỗng trầm xuống, hắn nghĩ lại tên tiểu tử này vừa rồi mới gây họa.
Khi bản thân hắn đang đoán tạo trong Ngũ Hành Hoàn còn chưa tính, tên này còn cả gan tiến vào trung tâm Cửu Long Lô.
Không những chạy vào đó nó còn ngang nhiên chọc giận đám gia hỏa khủng bố kia, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ được.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt Hạ Nhất Minh xám lại, động tác của bảo trư nhất thời cứng đơ. Bốn chân nó chậm rãi lui về phía sau, mắt liếc về phía cửa, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, nó vọt tới trước mặt Hạ Nhất Minh, đem hai kiện thần binh lợi khí đẩy lại phía hắn.
Khẽ ngẩn ra trong giây lát, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được ý của bảo trư. Nó dĩ nhiên muốn dùng cái này để hổi lộ hắn.
Thấy được hai kiện thần binh lợi khí, Hạ Nhất Minh trong lòng nhất thời hòa hoãn lại, bản thân có được vô số bảo bối cũng là do tên tiểu tử này cấp cho.
Có thể nói không cần do dự, nếu không có bảo trư, Hạ Nhất Minh có lẽ cũng có thể trở thành Tôn giả, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối không thể cường đại tới vậy, càng không thể có được thứ thần khí nghịch thiên như Cửu Long Lô cùng Lôi Chấn Tử.
Nếu đã vậy, dù cho tên tiểu tử này có gây ra đại họa bản thân hắn cũng không cần toan tính.
Thở một hơi thật dài, Hạ Nhất Minh cầm hai kiện thần binh lợi khí lên quan sát.
Bảo trư vốn thông minh, nó sao không nhìn ra biến hóa trên người Hạ Nhất Minh, lập tức thân thể vọt lên người hắn.
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay búng cái mũi dài của nó.
Bảo trư lầu bầu vài tiếng kháng nghị, sau đó một người một heo đều dành sự chú ý tới hai thanh thần binh lợi khí vừa đoán tạo này. các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
@by txiuqw4