sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Vui Chơi Để Kiếm Sống - Chương 05: TIẾNG LỘC CỘC TRONG KÝ TÚC XÁ - Phần 01

PHẦN 5: TIẾNG LỘC CỘC TRONG KÝ TÚC XÁ

QUÁ BÀI BẢN NÊN HỌ CHÁN NẢN

Có phóng viên gửi mail, cả một bản câu hỏi, để phỏng vấn (đây là cách làm phổ biến của một số phóng viên ở xa, hoặc sợ nắng). Trong đó có câu thế này:

- Điều gì đã làm nên tính cách của một Huỳnh Minh Thuận như hôm nay?

Tôi reply:

Huỳnh Minh Thuận hôm nay là do xuất thân từ:

1. Người nhà quê, rất quê, tôi sống nơi nhiều rừng núi, có nhiều ma nên hay kể chuyện ma.

2. Con nhà nghèo, rất nghèo, nhưng không phải boy bánh bèo.

3. Tuổi thơ cười ít khóc nhiều. Khóc là vì gia đình chẳng hạnh phúc.

4. Gia đình ly tán. Cha mẹ mỗi người một phương.

5. Tự lập, kiếm tiền từ khi còn học lớp sáu, nghề đầu tiên là chơi trống cho ban nhạc sống, đánh cho đám cưới, nhận luôn đám ma.

6. Người yêu thương nhất là mẹ. Nhưng mẹ lại mất sớm, nước mắt đã cạn.

7. Nhà toàn chị gái, nên thừa hưởng nhiều cái duyên con gái trong người. Sợ sâu và mấy con có lông rậm rạp. Hay ngồi khóc trên cây.

8. Không còn ai để dạy bảo, tự tìm đến sách, chọn sách làm thầy, chọn trường đời thay cho trường học. Dù vẫn cứ vô trường học, xem trong đó có cái gì.

Bài viết không được đăng. Chắc vì quá thật thà, quá bài bản nên họ chán nản, hoặc là họ nghĩ Thuận thần kinh giẫm phải đinh!

TIẾNG “LỘC CỘC”

TRONG KÝ TÚC XÁ

Chuyện xảy ra cách đây cũng hơn mười năm, khi nó[4] mới dọn vào Ký túc xá, 75 Trần Nhân Tôn, quận 5, Tp.HCM.

[4] Trong một số câu chuyện tác giả dùng từ nó để nói về mình.

Vào mỗi tối, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ thì nó lại nghe một âm thanh rất lạ. Một tiếng “rào rào” khô khốc như có ai cào cấu vào một vật cứng. Càng về khuya, âm thanh ấy lại càng rõ ràng hơn. Cái âm thanh đó khiến nó chẳng ngủ được.

Rồi một đêm nọ, sau khi đánh vật với giấc ngủ của mình, nó quyết định leo xuống giường và tìm cho được cái âm thanh kia phát ra từ đâu.

Đi từ tầng hai, rồi leo xuống tầng 1. Ký túc xá khuya nên vắng tanh. Càng đi, nó càng cảm nhận âm thanh ngày một rõ hơn, bụng bảo dạ, chắc chắc là mình đã đi đúng hướng rồi.

Đi qua đi lại một hồi, nó dừng lại trước cửa một phòng có ánh sáng lờ mờ. Cánh cửa khép hờ. Tiếng rào rào ở đây nghe đất rất rõ. Nó tin chắc âm thanh đó là từ cái phòng này phát ra.

Nó đẩy nhẹ cánh cửa và đưa mắt nhìn vào bên trong. Trước mắt nó là một là một người thanh niên, dáng hơi gầy, ngồi quay mặt vào tường. Mắt anh chăm chú nhìn vào cái màn hình, và tay anh đặt lên cái tấm nhựa cứng, trên tấm nhựa có nhiều nút (Sau này nó mới biết đó là cái bàn phím máy tính). Và tiếng rào rào cũng phát ra từ đây.

Điều lạ là cái phòng chỉ có mỗi anh thanh niên này ở. Thấy anh không đả động gì nó đẩy cửa bước vào. Anh vẫn tập trung vào cái bàn phím mà không nói gì với nó. Nó đứng sau lưng thích thú nhìn ngắm những ngón tay anh thoăn thoắt trên bàn phím và những con chữ liên tục hiện ra trên màn hình. Nó tự hỏi, sao anh có thể nhớ hết tất cả các phím và sao anh có thể đánh nhanh được như vậy?! Và nó cũng MUỐN LÀM ĐƯỢC NHƯ ANH.

Sau đêm ấy, nó cứ ôm ấp mong muốn ấy trong đầu. Rồi một chiều nọ, nó đi trên con đường Trần Nhân Tôn để mua sách cũ thì thấy người ta cũng bán rất nhiều đồ cũ, bình nước cũ, bàn ghế cũ, bóng đèn cũ,… và có một cái bàn phím cũ.

Mắt nó tự nhiên sáng lên khi nhìn thấy cái bàn phím, giống hệt như cái bàn phím của anh thanh niên kia. Nó lân la lại hỏi:

- Chú ơi, cái bàn phím ở đây, thế máy tính đâu?

- Đây là bàn phím cũ, chỉ bán bàn phím, không bán máy tính.

- Chú bán bao nhiêu?

- Tám ngàn một cái.

Nó móc trong túi ra thấy còn đúng mười ngàn nên mua luôn. Mua xong nó mang cái bàn phím chạy ù về phòng.

Mấy thằng bạn cùng phòng thấy nó hớt ha hớt hải cầm một cái bàn phím cũ đi về thì hỏi:

- Không có máy tính, mày mua cái bàn phím này về làm gì?

Nó chỉ im lặng, leo lên giường rồi kéo màn lại thật kín đáo.

Kể từ đó, mỗi ngày nó đều lôi bàn phím ra nghiên cứu, nó đặt 10 ngón tay lên bàn phím, rồi phân chia các ngón tay cho từng cái phím. Ngón giữa của bàn tay phải chỉ đánh các phím: K, I và <. Ngón út bàn tay trái thì chỉ đánh A, Q, Z. Nó cũng phát hiện trên bàn phím có 2 cái nút ruồi, đó là điểm rất quan trọng định vị cho toàn bộ 10 ngón tay trên bàn phím.

Cứ như thế, ngày ngày cả phòng đều chịu đựng tiếng “lộc cộc” phát ra từ cái giường của nó. Thứ Bảy, Chủ nhật, ngày lễ,... trong khi bạn bè đi chơi thì nó vẫn một mình lộc cộc với cái bàn phím cũ.

Cũng thời gian đó, nhiều đứa bảo: Thằng Thuận nó bị khùng, suốt ngày ôm cái bàn phím cũ, không có màn hình mà nó vẫn đánh máy đều đều. Ghê thật.

Ừa, đúng là lúc đó nó có muốn cũng chẳng có tiền mua nổi cái máy tính. Nhưng điều đó không làm nó bận tâm nhiều. Nó vẫn vui vì thấy mỗi ngày một tiến bộ. Nó có thể nhắm mắt và gõ bất cứ phím nào nó muốn trên bàn phím. Rồi nó chuyển sang vừa hát, vừa gõ phím và mắt vẫn nhắm. Nó còn nhớ rất rõ, lúc đó nó hay hát đi hát lại bài Tôi Đi Tìm Tôi và Nỗi Nhớ Nơi Con Tim Mồ Côi của Ưng Hoàng Phúc. Nếu bạn thấy nó trong hoàn cảnh này chắc chắn bạn cũng nghĩ nó có vấn đề thôi.

Tiếng lộc cộc cứ thế kéo dài nhiều tháng liền. Rồi đến một ngày, tiếng lộc cộc cũng hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là tiếng rào rào, nó đã có thể đánh máy với tốc độ rất nhanh. Không phải trên cái bàn phím cũ mà bằng một cái máy tính đầy đủ màn hình và CPU của nhà trường, nơi nó học. Nó đã biểu diễn cho bạn bè và nhiều người xem.

Khi đã rất thành thạo, nó “truyền nghề” lại cho một người duy nhất, là bạn học chung lớp, và giờ là cô vợ của nó.

Cũng sau lần đó nó tự rút ra một bài học cho mình rằng:

- Mỗi người đều có thể tự học bất cứ kỹ năng gì, miễn là mình phải thật sự mong muốn.

- Để có thể “rào rào” thì phải bắt đầu từ “lộc cộc”.

- Khi bạn thấy một người có vấn đề, thì không phải họ có vấn đề, mà là có rất nhiều vấn đề!

MỘT BUỔI PHỎNG VẤN

Lúc mới ra trường, như bao sinh viên khác nó cũng bắt đầu đi phỏng vấn xin việc. Và trong một buổi phỏng vấn nọ, vừa vô, chị trưởng phòng nhân sự có vẻ hổ báo trường mẫu giáo hỏi ngay nó một câu rõ to: - Điểm mạnh của em là gì?

Nó dựng thẳng lưng ghế, hai chân tư thế nghiêm, cất cao đầu đáp:

- Dạ, điểm mạnh của em là không có điểm yếu ạ.

Nghe trả lời, chị trưởng phòng (còn trẻ) có vẻ không nhịn được cười nhưng cố kềm chế để không cất thành tiếng. Chị hỏi tiếp:

- Thế điểm yếu của em là gì?

- Dạ, điểm yếu của em là có quá nhiều điểm mạnh.

Đến lúc này thì bả cười sặc sụa một tràng dài rồi tự nhiên dừng lại, mặt chuyển sắc, chỉ một ngón tay thẳng vào mặt nó nói lớn: XẠO!

Và lần đó nó bị loại.

Tính nó là như vậy đó, luôn vui vẻ hài hước, nhưng đôi khi chính vì điều đó lại gây… tai nạn cho nó.

Nhưng với nó, có thế mất đi vị trí đó nhưng nó không để mất đi tính cách vốn có của mình.

THẦY TUNG TRÒ HỨNG

Thầy bước vào lớp...

Lớp trưởng:

- Học sinh nghiêm!

Học sinh:

- Chúng em chào cô ạ!

Thầy:

- Đồ quỷ sứ à! Sao bít hay dzậy? =))))))))))))))))))

CAFE CHẾT MÁY

Có một thời gian, trên đường đoạn từ Đồng Nai về Vũng Tàu có rất nhiều quán “Cafe Chết Máy”. Hiện tượng như sau: Khi khách hàng tấp vào một quán nước ven đường nào đó, sau khi uống nước xong, ra lấy xe thì đề máy không nổ nữa, mặc dù trước đó xe hoàn toàn bình thường. Và mới chiều ngày Hai mươi tám tháng Tư năm 2013, tôi cũng là nạn nhân của mô hình cafe chết người này...

Chuyện xảy ra khoảng bốn giờ chiều, khi tôi đang cùng bà xã đi trên đoạn từ Đồng Nai về Tp. HCM, đến khu vực thuộc xã Long Phước thì trời chuyển mưa to. Thấy vậy tôi cho xe ghé vào một quán nước bên đường để uống nước và trú mưa. Gọi một trái dừa ra và nằm trên chiếc võng, tôi quay mặt vô còn vợ thì ngồi quay ra đường. Không lâu sau thì trời cũng bớt giông, tôi lên xe và đề máy nhưng đề mãi vẫn không nổ. Tôi vẫn tiếp tục đề thử lại nhiều lần vì trước giờ xe tôi chưa bao giờ có hiện tượng lạ như vậy. Đang loay hoay có một thanh niên đứng gần đó bước lại hỏi:

- Hết xăng à, đề không nổ à?

Tôi:

- Ờ...

- Để xem nào.

Nói đến đây, anh thanh niên lạ mặt này tiến sát hơn tới chiếc xe của tôi và nắm hai tay vào tay cầm định đề giúp. Lúc này thì trực giác mách bảo tôi có chuyện không ổn. Những kinh nghiệm về ngôn ngữ cơ thể cho tôi biết kẻ lạ mặt này không phải người tốt. Tôi lập tức phản ứng:

- Thôi được rồi, không cần anh giúp đâu.

Vừa nói, tôi vừa hất tay hắn ra không cho chạm vào xe tôi, bạn cũng lưu ý, đây là quyết định hết sức quan trọng, bạn đừng bao giờ dại dột cho người lạ mặt nào cầm vào tay lái xe mình, có thể họ sẽ chạy mất trong vòng một giây.

Thấy thái độ hơi khó chịu của tôi, hắn diễn tiếp:

- Không cần giúp thì thôi, làm gì ghê vậy.

Bà xã tôi cũng hết sức bất ngờ trước phản ứng của tôi. Lúc này, tôi có dịp quan sát hắn kỹ hơn, cách ăn mặc của hắn đúng là rất giống một tên cướp, lại chạy một chiếc Exciter, và đi cùng một thanh niên khác đứng gần đấy như sẵn sàng hỗ trợ. Tôi quay sang hỏi bà xã:

- Nãy giờ em có thấy có người nào đi lại gần chiếc xe mình không?

Chắc do mất bình tĩnh, bã xã tôi chẳng nghĩ ra được gì cả. Nói xong, tôi quyết định dắt bộ. Ngay cạnh quán nước là một tiệm sửa xe, chỉ cần vài bước là tới. Nhưng tôi dắt đi luôn mà không ghé tiệm này. Bà xã tôi lại một phen bất ngờ:

- Ơ, sao anh không dắt vô tiệm này sửa?

Tôi giải thích:

- Xe chết máy một cách bất thường, sau đó thì xuất hiện hai thanh niên lạ mặt, dấu hiệu rất khả nghi, lại nhiệt tình giúp đỡ người lạ sửa xe, rồi ngay cạnh quán lại có sẵn một cái tiệm sửa xe nữa chứ. Em nghĩ, đây có phải là một kịch bản không?

Thoạt nghe bà xã tôi chắc là chưa hiểu lắm nhưng cũng ậm ừ nghe theo. Thường những lúc thế này bà xã luôn tôn trọng những quyết định của tôi. Thế là tôi quyết định dắt xe đi tiếp, vừa đi tôi vừa suy nghĩ. Chợt tôi thấy chính hai người thanh niên kia chạy hai chiếc xe ngang qua mình. Tôi nghĩ chúng lại đón đầu và bày sẵn một kịch bản khác đây. Chưa biết giải quyết thế nào nhưng tôi cứ đi và nghĩ tiếp. Đi được một đoạn thì thấy trời bắt đầu chuyển mưa trở lại. Bà xã tôi mới ghé vô một tiệm tạp hóa ven đường để mua áo mưa. Còn tôi thì dừng xe lại và đi một vòng, rồi hai vòng quanh chiếc xe mình. Vừa đi tôi vừa quan sát thật kỹ chiếc xe xem có dấu hiệu gì lạ không. Đến vòng thứ ba thì mọi chuyện đã phơi bày các bạn ạ.

Nhìn kỹ vào phía sau chiếc Attila, tôi thấy có một góc nhỏ gần bình xăng, có vài sợi dây điện lòi ra. Cúi người xuống chút nữa, tôi thấy rất rõ, có hai cái chốt điện nhưng một trong hai cái bị rơi hẳn ra. Nhìn kỹ hơn thì đó chính là cục mobin sườn. Oh My God!

Đây chính là nguyên nhân, và hai tên kia chính là thủ phạm. Đến đây thì tôi cũng chẳng thèm gắn lại, đợi bà xã mua áo mưa ra tôi biểu diễn:

- Bà xã xem nè - tèng téng teng...

Vừa nói tôi vừa lấy tay cắm cái chốt còn lại vô cục mobin. Rồi tôi đề máy.

Brùm brùm brùm... Xe nổ máy ngon lành, chưa bao giờ tôi nghe tiếng máy xe tôi nó thân thương như vậy.

Bà xã tôi hết sức vui mừng rồi hí hửng kể lại một câu chuyện khác, một bí mật khác.

- Lúc nãy, em vô mua áo mưa, sẵn tiện em hỏi chị chủ quán xem có tiệm sửa xe nào gần đây không. Chị chủ quán hỏi xe em hư thế nào? Em nói là bị sao mà đề không được nữa. Chị ấy bảo có phải em mới ghé uống nước ở quán nước gần đây không? Em nói dạ đúng rồi. Vậy là em bị bọn lừa đảo phá xe rồi. Ở đây chúng hoạt động khá nhiều, nhất là ở các quán nước. Lúc trước cũng có vài quán bị công an bắt rồi nhưng chưa hết. Kịch bản của chúng là:

Làm hư xe khách, sau đó giả vờ giúp đỡ, rồi có thể lấy xe khách chạy mất, hoặc hên lắm thì chúng sẽ kêu dắt vô tiệm kế bên sửa (cũng là tiệm của hắn). Rồi chém đẹp mỗi xe vài trăm đến vài triệu chứ chẳng chơi. Chúng giả vờ thay cái phụ tùng khác, mà đồ lô nữa chứ, rồi lấy đồ zin của khách để bán lại kiếm tiền tiếp.

Đến đây thì mọi chuyện đã sáng tỏ, hai vợ chồng lên xe về mà cứ suy nghĩ mãi về chuyện này, cũng thầm cảm ơn ông trời còn thương người hiền, và cũng cảm ơn cái trực giác của mình vẫn luôn làm việc chính xác. Và đến lúc này, bà xã tôi mới nhớ ra, lúc vào quán nước, bà xã có thấy một thanh niên lạ mặt chạy xe vô rồi dựng kế bên và che mất một phần tầm nhìn chiếc xe của tôi rồi giả vờ sửa xe của mình. Đây cũng là lúc chúng hành sự.

Cũng trên đường về, tôi tự hứa sẽ kể lại câu chuyện này, nhằm giúp cho những ai không may trở thành nạn nhân của chúng biết đường mà tránh. Cũng hy vọng cơ quan công an sớm dẹp sạch các quán CAFE CHẾT MÁY kiểu này!

Sai lầm lớn nhất của đời người là phấn đấu từng ngày để leo lên từng nấc thang sự nghiệp, nhưng khi gần đến đỉnh rồi mới phát hiện rằng cái thang ấy đặt nhầm chỗ.

Thà thất bại trong việc mình đam mê còn hơn là thành công với công việc mình chán chê.

CHÁN VIỆC

Sáng nay, có một người bạn than với tôi rằng:

- Tao chán việc.

Tôi hỏi:

- Why?

- Công việc cứ lặp đi lặp lại, dù rằng lãnh lương đủ, dù là vị trí cao.

Thế đấy, cũng vì yêu Kinh tế mà anh lại đi cưới Bách khoa nên tình duyên ngang trái. Dù ở vị trí kỹ sư nhưng anh vẫn làm việc chỉ để làm việc. Đây cũng không phải trường hợp hiếm. Tôi còn biết một số giảng viên đại học có thâm niên nhưng muốn rời khỏi ngành cũng vì chán phải đối diện với công việc mình chẳng có hứng thú.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx