sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

3. Hầm cá - Phần 4 - 5

4

Hiroyuki tắt máy tàu Hamakatsu. Khi toàn bộ hai trăm ống bắt cá đã được quăng xuống biển, vấn đề chỉ còn là ngồi đợi cho đến khi đám cá chình mắc bẫy. Quăng dây xong, đã đến lúc nghỉ một lúc, ăn gì đó. Đến tầm tám có thói quen ăn bữa sáng thứ hai.

Bóng của những con tàu chở dầu chạy trên đường thủy Uraga nặng nề đổ xuống tàu của Hiroyuki. Nhờ chút khác biệt mong manh về hướng đi, không có nguy cơ va chạm nào. So với những con tàu chở dầu khổng lồ, tàu Hamakatsu sáu tấn trông chỉ như một vật nổi trôi nhỏ xíu. Con tàu nhỏ đến vậy, những vẫn có một khoảng không gian tàm tạm trong cabin, khiến gã có thể ngủ lại qua đêm khi cần.

Khi Hiroyuki thư giãn và ăn cơm nắm trong cabin, gã bắt đầu cảm thấy lo lắng trước sự tròng trành của con tàu. Đúng như gã dự đoán, những cơn gió Nam đã mạnh dần lên và khiến con tàu lắc dữ dội. Bầu trời suốt buổi sáng nay có vẻ còn khá trong xanh thì giờ đã hoàn toàn bị che kín bởi những đám mây đen đầy vẻ đe dọa đang trôi vun vút qua cửa sổ trần cabin. Đó đúng là kiểu thời tiết cho phép hủy bỏ chuyến đi và trở lại cảng. Thấy mình gần như không nuốt nổi nữa, Hiroyuki rời cabin và quăng nắm cơm ăn dở xuống biển.

Dạ dày gã quặn lên, nhưng không phải vì buồn nôn. Đó là sự kết hợp phức tạp của căng thẳng và sợ hãi. Đương nhiên cách những đám mấy ấy chuyển động rất đáng lo, nhưng đó dường như không phải là nguồn gốc nỗi lo âu của gã. Gã không thể dừng nghĩ về cái hầm cá ấy. Hiroyuki đặt bàn tay lên cửa cabin và nhìn xuống hầm cá cạnh chỗ gã đang đứng. Cho dù gã nhớ đã đá hai tấm gỗ đậy lại với nhau cho kín, gã vẫn thấy khe hở đen ngòm ấy xuất hiện trở lại. Gã có thể nghe thấy tiếng nước ì oạp ở đáy hầm. Dù nó không chứa một con chình biển nào, thì chắc chắn cũng có cái gì đó bên trong. Mỗi lần con tàu chao đảo dữ dội, cho dù là cái gì thì cũng có thể nghe thấy tiếng đập uỳnh uỳnh vào thành hầm.

Hiroyuki tự cổ vũ mình trước khi thọc tay vào khoảng trống giữa hai tấm gỗ. Một mùi khó chịu gớm ghiếc bốc lên trong hầm cá, và Hiroyuki lấy cái khăn bô quanh cổ lên bịt mũi. Vẫn quyết tâm nhìn vào đó, gã đẩy hai tấm gỗ đó xa nhau ra chút nữa.

Một tia sáng sắc góc xuyên thủng bóng tối của hầm cá làm hiện ra một bàn chân người. Nước biển ở đáy hầm cá đang sóng sánh vỗ lên lòng bàn chân trần ấy. Hiroyuki thò đầu nhìn vào sâu hơn trong hầm cá. Có một đôi hông… nổi lên trong tư thế sấp… và một đôi vai tròn, tái nhợt. Và mỗi lần tàu lắc lư, cái đầu lại cụng vào thành hầm, hết lần này đến lần khác. Thi thể của một người phụ nữa trôi sấp ở đáy hầm. Dù gã không thấy mặt người đàn bà ấy, Hiroyuki vẫn biết đó là ai ngay lập tức.

“Nakano…” gã gọi vợ mình, “vậy ra cô ở đây.”

Lời nói vừa rời khỏi miệng gã thì mọi chuyện lại lóe lên tái hiện trong trí nhớ gã rõ như ban ngày. Gã nhớ lại cảm giác của đôi tay mình siết cổ thị. Gã thấy mặt vợ mình tuyệt vọng hớp hớp dưỡng khí. Gã không thể hiểu thị đang nói gì. Nhưng hàng tràng chửi rủa vẫn in dấu trong óc gã.

Hiroyuki và vợ đã cãi vã dữ dội đêm hôm kia.

Hiroyuki về nhà say quắc cần câu và bắt đầu xem tivi, miệng còn không ngậm hẳn. Vợ gã xông vào phòng và thách thức gã:

“Nhìn bộ dạng anh xem! Nhìn cái bản mặt nhếch nhác của anh xem!” Thị mang một cái gương tay ra gí vào trước mặt gã. “Thử tự nhìn chính anh mà xem!”

Đương nhiên, cái bộ mặt đang đối diện với gã trong gương là một bộ mặt thảm hại. Miệng gã vẫn chưa ngậm hẳn, ngay cả khi gã nhìn vào gương. Không những gã dây đầy dãi, mà một mẩu đồ nhậu mà gã vừa hốc ở quán rượu vẫn còn dính ở mép. Nó ở đó, cái mặt gã, xấu xí và nhàu nhĩ. Đó là cái mặt trong già hơn tuổi gã. Gã tự thấy ghê tởm chính mình. Lời mắng nhiếc của vợ gã đã có tác dụng. Thị nói đúng, và vì lí do đó, gã thấy điên tiết. Cô ta có quyền gì mà cằn nhằn khi tháng nào cũng nhận hơn một triệu yên?

Cái gương lóe sáng trong một khoảnh khắc, phản chiếu ánh đèn huỳnh quang. Ánh chớp ấy dường như thúc giục hành động.

Gạt cái gương ra khỏi tay thị, Hiroyuki gầm lên vào mặt vợ, cách phát âm của gã nặng mùi say xỉn.

“Sao cô dám!”

Nhận thấy sự thay đổi trong màu sắc đôi mắt trừng trừng của gã, thị thu hết can đảm và nhìn ra chỗ khác. Chỉ cần nhìn thấy hình ảnh chồng chuẩn bị làm cho bạo lực bùng nổ thôi cũng đã đủ khiếp rồi. Thị nuốt những lời sỉ vả của mình lại, cố kiềm chế cơn giận trong ngực.

Nhưng, với câu “Sao cô dám!” còn chưa dứt ấy, Hiroyuki đổ xuống một cách không thể cưỡng lại, má úp xuống mặt thảm tatami, hơi thở phì phò. Nanako chòng chọc nhìn chồng thị trong tình trạng thảm hại, không chút sức mạnh ấy một lúc. Ánh mắt thị lộ rõ vẻ khinh miệt, như thể thị đang chứng kiến giờ khắc lìa đời của một con quái vật nào đó. Bất chợt, thị bắt đầu phun ra hết những lời đã kìm nén. Trong đầu gã, dù mụ mị như nó vẫn thế mỗi khi rượu vào, Hiroyuki vẫn ghi nhớ từng lời lăng mạ đó, lặng lẽ bác bỏ từng từ một. Gã sẽ không tham gia một cuộc chiến ngôn từ mà chắc chắn sẽ thua.

Gã không thể hiểu con đàn bà đó có gì phải phàn nào. Về gã, thật ngu ngốc? Nhìn ai đang lải nhải xem, con đàn bà đần độn đó! Cách thị tiếp tục cái giọng hợm hĩnh về chuyện từng đứng tốp trong mười người giỏi nhất lớp! Chuyện đó khiến gã phát ốm lên. Một ngư dân không cần phải là một Einstein. Gã kiếm được nhiều tiền như thế vì gã có sức mạnh và bản năng của một người đàn ông. Còn tất cả mấy chuyện gen giếc là sao chứ? Ai di truyền cái gì cho ai? Cả hai đứa con? Thế thì sao nào? Ồ, giờ thì gã đã thấy thị đang tiến đến kết luận gì rồi, chuyện con gái hai người mắc chứng mất ngôn ngữ hoàn toàn là tại gã. Tại tính độc tài của gã sao? Xem cái cách thị lải nhải những câu sai ngữ pháp đó kìa.

Đó không phải là lần đầu tiên gã nghe thấy những lời đó. Đó là trận cãi vã thường lệ vẫn diễn ra hết đêm này đến đêm khác, lần nào cũng là những lời sỉ vả phàn nàn cũ rích ấy. Không những than thở chuyện phải chăm sóc ông bố chồng lão suy và đứa con gái mất ngôn ngữ, thị còn buộc tội gã hay đánh đập vợ và không quan tâm chút nào đến gia đình. Thị kêu ca là cảm thấy như thể bị nhốt trong một cái xà lim. Thị cay đắng than vãn rằng thị ghét sự tồn tại của chính mình biết bao, rằng thị không thể chịu được nữa. Gã chỉ đáp lại tất cả những lời phàn nàn đó bằng một hành động duy nhất: tháng tiếp tháng, gã không bao giờ mang về nhà ít hơn một triệu yên.

Thị đã tuyên bố ý định bỏ gã. Gã phản ứng lại bằng sự chế nhạo. Thị còn chỗ nào mà đi nữa? Ai sẽ chứa thị? Chẳng lẽ thị lại quên gã đã cho thị ở nhà gã và nuôi thị thế nào ư? Hơn tất thảy, thị nghĩ thị có thể kiếm sống bằng cách nào? Thị là con đàn bà kém cỏi và cuối cùng thể nào cũng sẽ chết rục trong một cái rãnh ở đâu đó.

“Tôi sẽ đi” chỉ là câu nói mệt mỏi cũ rích được thốt ra hết lần này đến lần khác cho đến khi giá trị đe dọa của nó, nếu chẳng may từng có, biến mất. Thị liên tục nói bỏ gã, nhưng thậm chí thị còn chưa bao giờ thử. Thị không có bố mẹ mà dựa dẫm, và thị lo lắng cho tương lai con cái và viễn cảnh công ăn việc làm của bản thân thị.

Nhưng rồi sau đó Nanako đã nói một điều thị chưa bao giờ, chưa bao giờ nói trước đây. Kiệt sức vì tuôn trào ra hết dòng thác lũ những lời phàn nàn sỉ vả, trông thị có vẻ gần như co rúm người lại. Sức lực của thị bị rút lại từ hai vai, rồi thị lẩm bẩm như thể nói với chính mình, “Thật kinh khủng nếu thằng bé lớn lên lại như anh.”

Nhận xét cuối cùng này đã đâm vào tim Hiroyuki như một lưỡi câu có ngạnh. Ý thị là gì đã rõ, cứ dựa vào những lời nhiếc móc trước đó của thị thì biết. Nếu thị thực sự bỏ gã và bỏ rơi bọn trẻ, đứa con trai không mẹ của gã và thị sẽ lớn lên biến thành Hiroyuki. Đó là những gì Nanako thấy “kinh khủng”.

Đã hai mươi năm kể từ ngày cha Hiroyuki suýt chết đuối ở biển. Mẹ Hiroyuki biến mất cũng trong khoảng thời gian ấy. Gã mất mẹ khi cũng trạc tuổi Katsumi bây giờ. Mẹ gã đã bỏ rơi gia đình, bỏ đi với một người đàn ông khác trẻ hơn… Ít nhất thì đó cũng là chuyện do cha gã kể lại. Tuy nhiên, vào thời điểm kể lại đó, chứng lão suy của cha gã đã bắt đầu phát tác, khiến gã khó có thể biết được bao nhiêu phần trong những gì ông nói là sự thật. Đối với tất cả những chuyện đó, chẳng có lí do nào để tin rằng mẹ gã đã bỏ đi vì bất cứ lí do nào khác. Theo những gì Hiroyuki còn nhớ được, cha mẹ gã chỉ suốt ngày cãi vã. Tất nhiên có vẻ khá hợp lí khi mẹ gã, không thể chịu đựng được sự bạo hành của cha thêm nữa, đã bỏ ông và biến mất.

Hiroyuki đón nhận tin bị mẹ bỏ rơi mà không biểu lộ cảm xúc, hoặt gã tin là thế. Gã không thể nhớ mình từng nhận được nhiều yêu thương, nếu có, từ mẹ mình, và giá trị duy nhất của gã dường như chỉ là để chuyển bạo hành của cha khỏi mẹ. Tuy nhiên khi lớn hơn, chuyện mẹ gã bỏ rơi gã bắt đầu dần chuyển thành cảm giác gã là sự tồn tại không mong muốn trên đời này. Hiroyuki lớn lên với nỗi oán giận thường trực, và sự tự tin luôn mong manh đến nỗi chỉ thổi nhẹ một cái cũng khiến nó vỡ tan.

Có lẽ đó là lí do tại sao tối đó gã lại suy sụp như thế. Không cần hiểu nguyên nhân của ngọn lửa thịnh nộ trong gã, Hiroyuki đứng bật dậy, đập đầu vào một ngăn tủ kéo, rồi lảo đảo đi trong căn phòng, xô vợ xuống rồi đè lên thị. Cứ như lửa đang bùng phát từ mọi lỗ chân lông trên cơ thể gã. Gã không phải loại người phí thời giờ vào những lời nói, nhưng lần hành hung này không giống như những lần trước, và vợ gã có lẽ cảm giác được chuyện gì sắp tới. Thị không cố la hét mà đơn giản chỉ nhắm mắt lại như thể cam chịu, và đặt tay lên tay chồng, đôi tay đang bóp cổ thị. Như thể thị muốn gã siết chặt hơn nữa, và Hiroyuki ngồi giạng chân trên thị khi thị nằm đó, dồn toàn bộ sức nặng của cơ thể lên đôi tay. Khi gã nhẹ nhàng buông ra, Nanako đã chết.

Hiroyuki bật dậy và tắt đèn huỳnh quang đi vì lí do gì đó. Thay vào đó, gã bật cây đèn ngủ nhỏ lên, rọi vào mặt vợ. Trông thị như đang ngủ. Giờ thì thị đã được giải thoát khỏi xà lim của thị rồi. Thậm chí thị còn có vẻ mãn nguyện.

Gã căng tai ra. Chẳng có âm thanh gì mà nghe. Cha gã, con trai gã, con gái gã, đều đang ngủ trên gác. Tĩnh lặng tuyệt đối đến mức gã tưởng như có thể nghe thấy tiếng họ thở khi ngủ.

Gã đã biết phải tống khứ cái xác vợ gã đi như thế nào rồi. Gã sẽ ném nó xuống biển. Nếu gã dìm cái xác xuống biển ở phía Nam Đê chắn sóng số 2, sẽ không ai có thể tìm thấy nó.

Gã gói xác vợ vào một tấm lưới nylon tốt và vác thị lên vai đưa ra tàu. Sau đó gã tống cái xác xuống hầm cá, nó sẽ ở đó cho đến khi gã có thể tống khứ nó vĩnh viễn. Đó là tất cả những gì gã có thể làm khi đó. Phần còn lại có thể chờ đến ngày kia, gã dìm cái xác xuống biển khi ra khơi câu cá. Tự thuyết phục mình như thế, gã đẩy hai tấm gỗ lại đẩy hầm cá và về nhà.

Gã uống một cốc, hai cốc sake rồi đi ngủ, và có gì đó rất giống như việc vứt vợ gã xuống hầm cá rồi đậy nắp lại diễn ra trong đầu gã. Những tế bào não gã giam cầm kí ức về hành động của gã ở tận nơi sâu thẳm nhất rồi đậy chặt bằng một cái nắp – thứ đã được định trước là sẽ phải mở ra.

5

… Thật là một việc kì quặc.

Hai tấm gỗ tạo thành nắp đậy cho hầm cá. Hiroyuki chuyển một cái ra và dựng nó lên boong. Gã nhìn trời, rồi khuỵu xuống boong tàu vì kiệt sức. Hốc dạ dày gã bắt đầu quặn lên. Gã vô cùng ân hận trước những gì đã làm. Thế nhưng, hành động của gã đã bị phơi bày dưới ánh sáng ban ngày và chẳng còn chạy trốn vào cõi lãng quên được nữa.

“Thế đấy! Sao anh không bắt đầu đi?” thi thể cứng đờ của vợ gã có vẻ chọc tức gã bằng thực tế đó. Dường như nó đang kìm nén một nụ cười tự mãn khi dập dềnh qua lại.

Làm gì bây giờ? Trước hết, gã phải xuống hầm cá với sợi dây thừng, buộc nó vào xác vợ, rồi kéo thị ra ngoài. Sau đó gã sẽ buộc thêm vật nặng vào cái xác rồi ném xuống biển. Nằm trong nước biển một ngày rưỡi dưới cái nóng đầu hạ, cái xác bốc lên mùi hôi thối khủng khiếp. Cái mùi ấy âm ỉ trong không gian kín mít của hầm cá, bốc thẳng lên như ngọn lửa qua chỗ hở của tấm gỗ được mở ra. Hiroyuki bất giác nghĩ thà nhảy vào lửa lấy một cái xác ra còn dễ hơn.

Phải tống khứ cái xác là hình phạt vợ gã dành cho gã. Hiroyuki nguyền rủa hành vi của chính mình. Nhưng công việc này không thể tránh được.

Gã bịt khăn bông lên miệng và mũi mình, buộc chặt nó ra sau gáy. Gã buộc một đầu sợi dây thừng vào tời, còn đầu kia cầm trong tay. Gã nhòm vào hầm cá, như thể gã chưa nhìn vào đấy đủ nhiều vậy, và bắt gặp hình ảnh bàn chân tái nhợt của vợ. Da đã phồng lên và bắt đầu bong ra.

Con tàu lắc dữ dội. Hiroyuki bám tay vào mép hầm cho khỏi ngã. Gã suýt nữa đã rơi xuống.

Dòng nước đang chảy nhanh hơn. Khi nhìn vùng biển xung quanh mình, gã nhận thấy không có một tàu đánh cá nào trong tầm mắt; tất cả hẳn đã rút hết về cảng.

Mọi người đều nhất trí rằng sóng ở vịnh Tokyo thật khủng khiếp. Sóng gồm hai loại, sóng cuồn cuộn và sóng bạc đầu, và đường bờ biển khúc khuỷu của vịnh Tokyo là địa hình hoàn hảo cho những con sóng bạc đầu. Giờ sóng còn đang xô vào tàu theo các góc ngẫu nhiên và vỡ tan thành bọt trắng xóa. Nếu Hiroyuki không cẩn thận, một ngọn sóng bạc đầu có thể dội lên boong từ một góc không ngờ nào đó và khiến con tàu đầy nước.

Mặc kệ sợi dây thừng một lát, Hiroyuki thả neo để giữ tàu đứng vững trước gió lớn. Tàu có thể lật nếu bị sóng đánh ngang thân

Đúng lúc đó gã chợt nhận ra rằng mình không có nổi một giây mà lãng phí. Gã sẽ rơi vào rắc rối nghiêm trọng nếu không tống cái xác đi và ra khỏi đây sớm.

Một ngọn sóng bạc đầu ầm ầm gần bên thúc giục gã hành động.

Hai tay thay nhau bám vào thành hầm cá, gã trèo xuống dưới đáy. Cố hết sức có thể để không nhìn vào cái xác, gã lần sờ tìm mắt cá chân vợ. Cách tốt nhất để thực hiện vụ này là trói chặt hai chân thị lại với nhau bằng dây thừng rồi cứ thế để cái xác lộn phộc như thế mà kéo lên. Có lẽ gã có thể làm xong chuyện đó mà không phải nhìn mặt thị.

Mỗi lần con tàu bất ngờ tròng trành, Hiroyuki lại loạng choạng và chân Nanako lại tuột ra khỏi tay gã. Gã chửi thề ầm lên rồi kẹp chặt đầu dây thừng vào giữa hai hàm răng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, toàn thân gã bị một linh cảm khủng khiếp làm cho ớn lạnh. Cơn rung lắc bất thường chạy dọc theo chiều dài và chiều rộng của con tàu, và con tàu bắt đầu nghiêng. Từ thời điểm đó, mọi thứ đều hiện ra với chuyển động chậm chạp. Chậm chạp, chưa bao giờ chậm đến thế, cửa hầm, đến giở phút đó vẫn ở trên đầu gã, bỗng lộn xuống ở bên gã, tấm gỗ còn lại bị văng ra đánh uỵch. Chẳng mấy chốc nguồn sáng duy nhất của gã, cửa hầm đã bị nhấn chìm trong nước biển và thế giới xung quanh Hiroyuki bỗng tối đen như mực.

Nước biển tràn vào, đến chân gã, đến thắt lưng và chớp mắt đã dâng đến ngực, và đẩy người gã lên, lên nữa.

… Tàu đã lật.

Trước khi từ “lật” hiện ra trong óc gã, cơ thể gã đã nắm được tình hình và sẵn sàng chống chọi với cái chết. Gã hoảng loạn đến mức không thở nổi. Trong tình cảnh ấy, gã vật lộn trồi lên tiếp cận với không khí và cụng đầu vào đáy tàu. Nước bắt đầu ngưng tràn vào, để lại một khoảng chứa không khí rộng vừa đúng bằng đầu người. Cố sức nhô mặt lên khoảng trống đen sì đó, Hiroyuki ho sặc sụa. Gã hẳn đã nuốt phải một lượng lớn nước biển.

Tim gã co thắt lại, theo đúng nghĩa đen, trong lồng ngực. Gã sẽ chết chắc nếu không cố kiểm soát cơn hoảng loạn. Bộ não gã điên cuồng hoạt động tìm cách tự cứu sống mình… Phải. Đúng thế. Gã sẽ hít đầy một phổi không khí, lặn xuống tìm cửa hầm, rồi bơi ra ngoài.

Gã cố giữ bình tĩnh. Còn khá nhiều không khí. Không việc gì phải mất bình tĩnh. Một giải pháp bấn loạn sẽ không đem lại điều gì tốt đẹp. Lạc ra quá xa khỏi tàu cũng có nghĩa là chết chắc.

Gã chợt nhớ lại. Điều gì đã xảy ra với sợi dây thừng mà chỉ một lát trước đây gã còn đang giữ trong tay? Đầu kia của sợi dây thừng vẫn còn quấn quanh tời trên boong. Tàu lật ngay khi gã đang cố buộc chân vợ gã bằng sợi dây thừng đó. Gã sẽ không thể bị dạt ra xa con tàu miễn là vẫn còn bám lấy sợi dây và kéo mình trở ngược lại dọc theo nó.

Cho dù mò mẫm trong nước bao nhiêu để tìm sợi dây thừng, đầu ngón tay gã vẫn không sao định vị nó được. Mất thời gian quá. Gã đành quyết định sẽ bơi ra mà không có sợi dây thừng định hướng. Gã hít vào vài lần cho đầy phổi. Càng cố hít vào thứ không khí bị nhốt trong khoảng trống gò bó, tối thẫm ấy, gã càng thấy ngạt thở. Cơn hoảng sợ khiến gã thở gấp hơn. Hiroyuki không còn chắc liệu gã có làm được không, khi mà chỉ cần lặn nhiều nhất là ba mét nữa là thoát.

Với toàn bộ sức lực còn lại, gã cố sức ngụp đầu lao vù xuống. Một thoáng sau, gã thấy một khe thoáng rộng khoảng một phần ba mét vuông hiện ra trong bóng tối bên dưới gã. Một tia sáng yếu ớt lọt qua lớp nước hắt lên. Cửa hầm đang ở ngay trước gã. “Quá dễ,” gã nghĩ khi đặt bàn tay lên gờ cửa hầm và lao đầu qua. Gã chui ngực ra ngoài, rồi đến hông, và ngay khi cơ thể gã đang gập thành hình chữ V, Hiroyuki cảm thấy có cái gì đó kéo bàn chân gã. Cho dù nửa trên người gã giờ đây đã ở ngoài hầm cá, chân gã vẫn không rút ra theo được. Gã nhanh chóng mất không khí đã tích trữ trong phổi. Gã gom hết sức lực còn lại và cố giật chân thoát ra. Chẳng ích gì. Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài quay lại. Chần chừ thêm một chút nào nữa là gã sẽ chết trong tư thế chứ V đó.

Không muốn chút nào nhưng gã cũng đành lôi nửa trên người gã trở lại và trồi lên chỗ gã vừa ở trước đó. Đầu gã nhô lên mặt nước mạnh đến nỗi đập thẳng vào sàn tàu. Một cơn đau muốn vỡ đầu xuyên qua gã. Khoảng chứa không khí đã giảm thể tích; con tàu đang dần chìm xuống. Giờ thì, để lấy được dù chỉ chút không khí, Hiroyuki phải ngửa đầu lên và chỉ để mũi và miệng nhô lên khỏi mặt nước.

Gã co chân lên và dùng tay mò mẫm xung quanh để xem cái gì vướng vào chân gã. Một lát trước, gã đã có thể thề rằng chân gã bị vướng vào dây thừng. Nhưng giờ thì, tay gã chẳng sờ thấy gì ở đó. Có lẽ cái gì đó đã quyết định giữ chân gã…

Nhưng chẳng còn thì giờ mà đoán già đoán non nữa. Hít đầy phổi số không khí ít ỏi còn lại phía trên cùng, gã lao đầu lặn xuống một lần nữa.

Ngay khi gã ngụp đầu xuống thì một cái bóng hình người trôi dạt về phía cửa hầm mơ hồ. Tóc nó xòe ra hình quạt quanh đầu. Như thể để chặn lối ra, cái xác của vợ gã đã dập dềnh trôi khỏi chỗ của nó, và đung đưa như một cái bóng đen thẫm trong ánh sáng leo lét từ dưới hắt lên.

Cảnh đó khiến Hiroyuki phải nuốt nước biển. Hoảng hốt trước những chuyển động của vợ, những chuyện động dường như có chủ ý, gã dùng cạn sạch lượng không khí trong phổi.

… Lối ra bị chặn.

Chẳng thể làm gì ngoài việc lại trồi lên.

Lần này, gã gần như phải liếm đáy tàu mới lấy được không khí. Gã thốt lên một tiếng kêu khe khẽ. Mùi của nhiên liệu, hẳn đã rỉ ra từ động cơ, xộc thẳng vào lỗ mũi gã.

Với gã thế là hết, hoàn toàn hết.

Gã vãi tiểu ra, và bắt đầu khóc. Phía trên, sàn tàu. Phía dưới, biển khơi. Lối ra duy nhất đã bị vợ gã chiếm mất. Hiroyuki không còn chỗ nào mà sống nữa.

Gã như con cá chình biển bị mắc bẫy. Cái xác của vợ gã như cái hom cao su ở miệng ống bắt cá. Tay chống nạnh và chân khuỳnh ra, thị bám chặt lấy cửa hầm bằng sự lì lợm đến nghiệt ngã để chặn đường gã.

Hiroyuki không còn sức mà cười vào hoàn cảnh trớ trêu này. Một gã đàn ông từng bắt được không biết bao nhiêu cá chình trong những cái ống tối tăm giờ lại tự mình mắc bẫy và chờ chết.

Cứ xem cách sóng đạp, những âm thanh thét gào bên ngoài hẳn phải dữ dội hơn nữa, nhưng quanh gã lại lặng lẽ đến kì lạ. Thần chết tiến đến bằng những bước chân điềm tĩnh. Chẳng có cách nào thoát khỏi nó cả.

Khi gã nghĩ đến cái chết sắp tới ngay lập tức của mình, một ý niệm chợt nảy ra trong đầu gã. Hai mươi năm trước, khi mẹ gã biến mất, cha của Hiroyuki cũng đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Hiroyuki chưa bao giờ nghi ngờ câu chuyện của cha. Nhưng giờ, khi cái chết đang nhìn chòng chọc vào mặt gã, gã đã hiểu ra sự thật. Cũng như Hiroyuki đã làm, cha gã cũng giết vợ và dùng việc đi đánh cá như một cách trốn tội và phi tang cái xác xuống biển sâu. Những vấn đề tâm thần của cha gã chẳng liên quan gì đến việc bị va đầu vào đâu. Hành vi khủng khiếp của ông đã dần dần khiến ông phát điên.

Cũng chính dòng máu như thế chảy trong huyết quản gã, và quá khứ đang lặp lại chính nó. Ngay cả khi Hiroyuki còn sống sót trở về và bằng cách nào đó xoay xở một mình nuôi dạy con trai được, thì cuối cùng Katsumi cũng chắc chắn sẽ làm điều y như vậy. Biết cắt đứt chuỗi kinh khủng này ở đâu?

Ở chỗ cái chết. Tất cả những gì gã phải làm là chết. Với cái chết của bố lẫn mẹ, con trai gã sẽ được lớn lên trong một môi trường mới. Ý nghĩ đó khiến Hiroyuki thấy dễ chịu hơn. Có lẽ gã sẽ đón nhận cái chết một cách bình thản.

Rồi gã nghe thấy hai tiếng động từ bên trên, cách nhau một khoảng lặng ngắn. Rồi lại tiếp, hai tiếng động ấy. Đó không phải tiếng sóng đập vào tàu; nó nhân tạo hơn nhiều.

Đầu tiên gã đờ đẫn lắng nghe. Nhưng khi gã hoàn toàn hiểu ra ý nghĩa của âm thanh xuyên qua óc đó, gã liền lanh lợi trở lại và ngoi hẳn mặt lên trên. Vẫn còn một chút không khí. Vài tiếng gõ nữa phát ra từ bên ngoài sống tàu.

Cơ thể gã phản xạ lại ngay, tay phải gã nắm chặt thành quả đấm và đập vào đáy tàu. Như thể đáp lại, hai tiếng nữa vang lên từ bên trên. Và lúc này, Hiroyuki, đấm đáy tàu hai phát nữa. Từ phía trên, đáp lại hai tiếng gõ.

Gã được cứu rồi!

Ngay khi từ bỏ hi vọng có thể sống sót thoát ra ngoài, gã lại được ban cho cơ hội thứ hai. Vài năm trước Hiroyuki từng chứng kiến một cảnh tương tự. Một tàu cứu nạn từ Cơ quan Cứu hộ Biển đã cấp tốc đến hỗ trợ một tàu đánh cá lớn bị lật do lỗi điều khiển. Hiroyuki, lúc đó đang đánh cá, đã bỏ ngang công việc của mình để tiến đến gần quan sát. Đội cứu hộ cũng áp dụng trình tự tương tự như vậy để xem có ai bị kẹt trong cabin không. Họ cưỡi lên sống con tàu lật và gõ lên đáy, khiến kẻ sống sót an tâm rằng mình đang được giúp đỡ; sau đó nếu có người nào đáp lại họ sẽ cử thợ lặn xuống. Những thợ lặn này đem thêm một bộ dưỡng khí nữa theo rồi ụp vào miệng kẻ sống sót. Những tàu cá khác cũng đã tụ tập quanh đó để quan sát cuộc cứu hộ, và khi ngư dân bị mắc kẹt đó an toàn ngoi lên khỏi con tàu chìm, những tiếng reo hò cuồng nhiệt sẽ vang lên xung quanh.

Những tiếng động mà giờ gã nghe thấy đang dội xuống từ phía trên kia là để cho gã biết rằng Cơ quan Cứu hộ Biển đã tới để giải thoát cho gã. Hiroyuki đã hoàn toàn mất cảm giác thời gian. Gã băn khoăn không biết tàu gã đã lật được bao lâu rồi. Chỉ có thể hình dung được là một tàu tuần tra đã tình cờ tìm ra gã.

Hiroyuki gào lên sung sướng trước may mắn đó. Gã đã được ban cho sống một lần nữa; gã sẽ được hít thở không khí đích thực một lần nữa.

Gã ngụp mặt xuống nươc và nhìn xuống. Gã trông đợi sẽ nhìn thấy vợ gã đang bít cửa hầm, nhưng thị không có ở đó. Thị đã biến mất. Có lẽ một cơn sóng đã tóm được thị và cuốn thị ra khỏi hầm cá. Có lẽ ngay lúc này thị đang chìm sâu xuống. Hiroyuki cố gắng tin rằng đúng là như thế. Không có xác vợ gã thì chẳng khép gã vào tội hình sự nào được.

Ngay lúc mọi thứ trông có vẻ tuyệt vọng, vận của gã lại biến chuyển tốt hơn. Gần như ngay khi xác vợ gã biến mất, tự phi tang một cách hiệu quả, thì đội cứu hộ đã tìm thấy gã. Hiroyuki vô cùng sốt ruột chờ đội thợ cứu hộ lặn xuống cứu gã.

Bất chợt, người gã bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy. Họ đến rồi!

Gã không nghe thấy gì, nhưng gã cảm thấy những lời trấn an này trong lòng: “Giờ thì anh ổn rồi.”

Hiroyuki mò mẫm sờ tìm tay người thợ lặn và bám chặt lấy anh ta. Người thợ lặn choàng tay qua vai Hiroyuki và gọn gàng nhét ống thở vào miệng gã. Cắn chặt đầu ống thở trong miệng, gã hít không khí vào. Nó có mùi hương của miền cao nguyên đồi núi; không khí chưa bao giờ ngọt ngào đến thế. Quyết tâm sẽ không đời nào nhả nó ra, gã cắn sâu hơn vào đầu ống, liên tục nuốt vào từng ngụm khí.

Gã ngất ngây. Thêm một lần nữa được trở lại miền đất của sự sống, gã sẽ có thể yêu thương tất cả bọn họ, con trai, con gái, thậm chỉ cả người cha lão suy của gã. Lớp vỏ bao bọc quanh gã sẽ rạn nứt và vỡ vụn như mọi điều dối trá vẫn luôn thế. Gã cảm thấy tiếc vì mọi chuyện chẳng thể nào lại như cũ được nữa. Gã sẽ cầu xin vợ gã tha thứ. Gã không biết phải xin lỗi người chết như thế nào. Tuy vậy, khát khao được làm điều đó ở gã là chân thành.

Hiroyuki nghĩ hiển nhiên là tay thợ lặn sẽ hộ tống gã lặn xuống. Nhưng gã cảm thấy thay vì thế gã lại đang đột nhiên nổi lên. Trong khoảnh khắc, gã đã đối diện chằm chằm với sống tàu Hamakatsu, con tàu giờ gần như không còn nổi nữa. Giống hệt như một chiếc lá trên nước không hơn, nó trông như thể sắp chìm hẳn xuống bất cứ lúc nào. Tàu tuần tra đang tiến về phía nó. Người ta đi qua đi lại xô vào nhau trên boong; dường như tất cả bọn họ đều đang la hét gì đó, nhưng Hiroyuki không thể nghe thấy tiếng họ nói gì.

Gã có thể nhìn thấy toàn cảnh quanh mình, toàn bộ bầu trời và biển cả. Xuyên thủng màn mây, những mũi tên ánh sáng đổ tràn trên những ngọn sóng khi chúng vỡ tan, trào bọt trắng. Bắt được ánh sáng ấy, đám bụi nước liền lấp lánh như đá quý văng về tứ phía. Đây là vùng biển gã đã biết từ thời thơ ấu. Mũi Futtsu chĩa thẳng về phía gã. Gió và sóng đều mạnh. Gã chưa từng thấy biển cả hùng vĩ đến thế bao giờ, thật huyền ảo. Cảm giác trút bỏ gánh nặng bao bọc gã, và cơ thể gã mỗi lúc một nhẹ hơn.

Một cụm từ gã chưa từng phát ngôn trong đời chợt nảy ra trong gã: Mọi thứ đã rõ!

Gã nói ra những lời đó và chúng nghe thật dễ chịu. Gã nhắc lại một lần nữa.

Con tàu tuần tra cùng lúc phát hiện ra hai cái xác. Rõ ràng một trong hai là của một phụ nữ đã chết được hai ba ngày. Cái kia là xác một người đàn ông chỉ vừa mới trút hơi thở cuối cùng. Đến một lúc hợp lí nào đó, ý nghĩa của việc này sẽ được làm sáng tỏ.

Tuy nhiên, điều mà họ sẽ không bao giờ hiểu được là tại sao người đàn ông lại chết với tử thi của người phụ nữ ghì chặt trong vòng tay. Tất nhiên anh ta không có vẻ gì giống như đã tìm mọi cách thoát ra trong nỗi tuyệt vọng vì hoảng sợ. Không hề đau khổ, nét mặt của người đàn ông vẫn thanh thản. Một điều nữa khiến đội cứu hộ thấy khó hiểu là ngón cái tay phải của người phụ nữ thọc đến tận gốc ngón vào miệng người đàn ông. Thế quái nào một phụ nữ đã chết lại có thể nhét nhón tay cái vào miệng người đàn ông này cơ chứ? Dù sao thì những người phát hiện ra hai tử thi này cũng trông thấy như vậy.

Người đàn ông hẳn đã cắn ngón tay cái mạnh lắm, vì hàm anh ta vẫn không chịu mở ra ngay cả khi hai cái xác được tìm thấy và được đặt lên boong tàu tuần tra. Khi cạy miệng anh ta và lấy ngón tay cái ra, họ thấy nó gần như đã đứt lìa. Họ cố gắng hô hấp nhân tạo cho người đàn ông xem anh ta có tỉnh lại không. Vô ích. Anh ta chẳng có dấu hiệu nào là sẽ trở lại cuộc sống. Anh ta đã chết. Chỉ cần đến sớm hơn vài phút, họ đã có thể cứu sống anh ta.

Tuy nhiên, nét mặt thanh thản của người đàn ông làm dịu cảm xúc của đội cứu hộ. Thật không dễ dàng gì mà vừa cắn chặt môi đến thế vừa mang nét mặt thanh thản như vậy. Vậy mà người đàn ông này đã thực hiện được điều mâu thuẫn đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx