sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

4. Chuyến du thuyền ác mộng - Phần 2

Tự quấn mấy vòng dây thừng quanh người rồi buộc thành nút ghế đơn, Ushijima đưa đầu dây không thắt cho Enoyoshi.

“Tôi dựa cả vào anh đấy.” Ushijima nói, vỗ vai Enoyoshi.

“Anh chọn đúng mặt để gửi vàng rồi,” Enoyoshi trấn an anh, siết chặt sợi dây cho vị chủ thuyền xem.

Ushijima cho chân xuống nước trước rồi mới hạ mình xuống đến vai. Bàn tay vẫn bám vào thành đuôi thuyền, anh ta hết căng lại chùng cánh tay như thể đang nâng mình lên xà sắt, cố thở đều. Bấy giờ vẫn là đầu tháng Chín, nên nước biển không thể lạnh đến vậy được. Khi trồi lên trụp xuống trong nước biển, mặt Ushijima hiện ra tái mét trong ánh đèn hắt ra từ cabin. Sự ngần ngại không muốn đi làm việc đó có thể hiện rõ ràng đến đau đớn trên nét mặt anh ta. Nhưng, ngay tiếp đó, Ushijima búng mình lên khỏi mặt nước, nín thở, rồi leo mình xuống nước.

Sống thuyền là một bản gỗ chìa thẳng xuống nước trung tâm thân thuyền. Sống của MINAKO rộng gần một mét và dài hơn một mét. Vì thế, chuyến lặn của Ushijima, nếu có thể gọi đó là lặn, chỉ là xuống sâu cùng lắm là hơn một mét. Chiều dài dây thừng cần nói ra là không đáng kể. Ngay cả như vậy Enoyoshi vẫn quăng ra biển cả chục mét cho Ushijima tha hồ dùng nếu cần.

Nửa phút sau, Ushijima ló đầu lên khỏi mặt nước. Anh cố bám chặt vào thân thuyền nhưng không được, và đang đạp nước, chỉ có mỗi đầu nhô lên.

“Trông nó sao?”

Ushijima đáp lại bằng cách lắc đầu quầy quậy. Mặt anh ta trông thậm chí còn tái hơn lúc trước. Nhiều khả năng nhất là, trong lần lặn đầu tiên, anh ta chỉ có thể xác định được vị trí sống thuyền mà thôi.

Ushijima lấy hơi chuẩn bị cho lần lặn thứ hai. Anh ta vừa lặn xuống đó được một phút thì Enoyoshi chợt cảm thấy có gì đó đâm sầm dưới chân mình, và thân thuyền rung lên theo một cách khiến anh nghĩ rằng Ushijima đang vật lộn dưới đó. Cảm giác từ độ dài của sợi dây thừng cũng chỉ ra như vậy. Ushijima hẳn phải ở ngay dưới đó, nhưng Enoyoshi cảm thấy bị nỗi lo dằn vặt và thử thả thêm một đoạn dây thừng nữa.

Ngay khi ấy, tay anh nhận thấy một cơn giật dữ dội, và sợi thừng bị kéo căng như thể một con cá khổng lồ đã bắt được đầu kia. Khi cố giữ sợi dây, Enoyoshi đã bị kéo sang tới mạn bên kia.

“Làm ơn giúp tôi một tay,” anh gọi Minako, cô ta đứng dậy khỏi ghế và ra chỗ anh. Để đề phòng, anh bắt Minako giữ đầu dây thừng còn mình thì đem hết sức bình sinh ra kéo. Cánh tay Enoyoshi cảm thấy đầy đủ trọng lượng của Ushijima. Anh có cảm giác xấu. Có lẽ một tai nạn nào đó đã xảy ra.

Chỉ cách du thuyền chừng một mét, đầu của Ushijima chợt nhô thẳng lên khỏi mặt nước. Dù vẫn đang đạp nước nhưng anh ta không có vẻ gì là nổi được thêm. Anh ta cong lưng lên, và trông như có thể sẽ lặn xuống tiếp.

“Cố lên!”

Cùng với lời động viên này, Enoyoshi kéo dây thậm chí còn mạnh hơn để lôi Ushijima lên. Ushijima đang cố nói điều gì, nhưng miệng anh ta không phát ra lời nào cả. Có lẽ đó là một tiếng thét kinh hoàng mà anh ta không sao thốt lên nổi. Thật kinh khủng, liền sau đó khi Ushijima bắt đầu chìm, nét mặt anh ta dãn ra, mái tóc mỏng dính xòe trên mặt nước như rong biển. Enoyoshi kéo với toàn bộ sức lực của mình có được, vì anh cảm thấy chắc chắn rằng Ushijima đang sắp chết đuối.

Không thể nào kéo Ushijima thẳng qua mạn thuyền được. Đi vòng ra chỗ đuôi thuyền, Enoyoshi xốc nách Ushijima ráng sức kéo lên về phía buồng lái. Giờ Ushijima đang gập đôi người lại, bụng tì trên mép đuôi thuyền. Khi má cọ vào sàn tàu, anh ta liền nôn thốc nôn tháo. Trong miệng anh, liên tục ộc ra không chỉ nước biển anh đã nuốt phải khi lặn mà còn cả những gì còn lại của mấy cái sandwich và bia anh uống hồi bữa trưa. Toàn thân anh run lên bần bật cùng từng đợt nôn dữ dội, Bàn chân anh vẫn còn đang dật dờ những trong nước. Minako the thé kêu lên và nhảy phốc qua một bên; nhưng dù có kêu la ầm ĩ, cô ta vẫn chạy vào cabin lấy khăn tắm.

Cố gắng tự lôi mình lên boong, Ushijima điên cuồng trườn về trước. Khi kéo được nốt chân lên khỏi nước, anh ta liền nằm lăn ra, mặt ngửa, cố gắng hít hơi vào, rồi bắt đầu ho dữ dội.

Enoyoshi không biết rõ làm thế nào để giúp một người vừa suýt chết đuối. Tất cả những gì anh có thể làm là hỏi đi hỏi lại liểu Ushijima có “OK” không. Vắt trên vai chiếc khăn tắm được Minako đưa cho trên vai, anh bắt đầu xoa lưng Ushijima. Đầu thò ra khỏi mạn thuyền, Ushijima cứ ói mãi dù chẳng còn gì chảy ra nữa ngoài nước mắt và nước bọt. Nhưng anh ta không sao ngừng được. Bị cơn chấn động hung bạo thôi thúc, anh ta cứ tiếp tục ói đến lộn ruột lộn gan.

Enoyoshi quyết định rằng Ushijima sẽ khá hơn nhiều nếu được nằm trên giường trong cabin. Đỡ sau một hai bước chân đã thấy rõ rằng từ đầu gối Ushijima trở xuống đã chẳng còn chút sức lực nào. Không hẳn là toàn bộ chân anh ta không còn sức lực, mà chỉ từ đầu gối trở xuống thôi. Cuối cùng cũng xoay xở đặt Ushijima vào giường trong cabin, sau đó, Enoyoshi lấy khăn tắm, áo khoác thể thao, và bất cứ thứ gì ấm áp tìm được khác làm chăn đắp cho anh ta. Cơn run rẩy của Ushijima không có dấu hiệu dịu bớt; nếu có dấu hiệu gì thì chỉ là cứ mỗi phút trôi qua nó lại tồi tệ hơn. Liên tục, đôi môi tái mét của anh ta cứ phát ra một tiếng rên rỉ giống một tiếng tru của thú hoang. Vẻ ngoài của Ushijima thay đổi khủng khiếp đến nỗi cả Enoyoshi và Minako đều chỉ biết cứng đờ người chết lặng bên giường.

Đầu tiên, Enoyoshi tưởng tượng Ushijima có lẽ đã trải qua sự việc như sau: Vì cần dưỡng khí, anh ta cố tìm đường ngoi thẳng lên mặt nước. Nhưng, đến nửa đường thì hụt hơi, anh ta nuốt phải nước biển và hoảng loạn. Hay có lẽ sợi dây thừng an toàn đã vướng vào sống thuyền. Trong cả hai trường hợp, anh ra đều hoảng loạn và bắt đầu chìm. Sự khủng khiếp khi phải mò mẫm trong nước biển tối đen là không thể tả xiết và một rủi ro nhỏ nhất cũng có thể mang đến nỗi kinh hoàng.

Nhưng vẻ kinh hãi tột độ trên gương mặt Ushijima đơn giản là đã gạt bỏ giả thiết ấy. Đôi mắt anh ta đờ đẫn đau đáu nhìn vào khoảng không, cái nhìn có vẻ chẳng nhằm vào cái gì, thính giác và khứu giác của anh dường như cũng không hoạt động nốt. Tất cả các giác quan vẫn chịu ảnh hưởng sâu sắc của chấn thương tâm lí nào đó mà anh ta vừa trải qua.

Enoyoshi hỏi Minako liệu họ có cái gì mạnh hơn bia không. Cô ta liền lôi một chai vang đỏ và một cái ca uống nước bằng nhôm từ dưới bếp trên thuyền ra.

“Thứ này chắc chưa đủ đô làm anh ấy tỉnh được đâu,” Enoyoshi nói, đỡ Ushijima ngồi dậy và cố đổ chút rượu vào miệng anh ta. Thoạt tiên Ushijima có vẻ chỉ có thể uống được vài giọt, nhưng dần dần cổ họng anh ta bắt đầu chuyển động mạnh mẽ hơn, và chẳng mấy chốc đã uống hết hai ca rượu. Mắt anh ta bắt đầu có bóng dáng của sự sống. Những cơn rùng mình khiến cơ thể Ushijima run lên nãy giờ đang dịu dần và nhịp thở của anh ta từ từ ổn định lại.

Enoyoshi quyết định bắt đầu bằng câu hỏi Ushijima xem anh ta đã làm xong việc định làm chưa, nghĩa là, đã gỡ sợi dây mắc vào sống thuyền ra chưa.

“Anh Ushijima, anh đã xong chưa?”

Ushijima lắc đầu quầy quậy.

“Tức là giờ sợi dây vẫn vướng vào sống thuyền?”

Lần này, Ushijima còn lắc đầu dữ dội hơn lúc trước. Anh ta cũng phản ứng y hệt khi Enoyoshi nhắc lại câu đó. Ushijima lắc đầu khi được hỏi đã xong việc chưa. Cũng tương tự thế anh ta lắc đầu để phủ nhận việc có sợi dây nào đó mắc dưới sống tàu. Nếu không phải đơn giản là anh bị mê sảng, thì chỉ còn một kết luận hợp lí thôi. Thứ đã khiến chiếc du thuyền dừng lại vẫn chưa được gỡ ra khỏi sống thuyền – và đó không phải là một sợi dây thừng. Thứ gì đó không phải là dây thừng đã khiến chiếc du thuyền mắc lại. Trong khi Enoyoshi ngẫm lại cho kĩ toàn bộ chuyện này, con tàu đột nhiên tròng trành, hai lần. Không giống như có sóng, mà như có một sức mạng nào đó đang tác động lên một điểm của nó, cố gắng kéo nó xuống.

Nỗi lo lắng của Enoyoshi lập tức chuyển thành nỗi sợ. Đây có thể là lần đầu tiên anh ở trên một chiếc du thuyền, nhưng từ hồi bé anh đã được nghe kể biết bao nhiêu chuyện rùng rợn về những bí ẩn của biển cả. Ngay cả những câu chuyện quen thuộc nhất về các con tàu ma cũng khiến anh lạnh xương sống. Cả một thủy thủ đoàn của một con tàu khổng lồ đang đi trên biển có thể mất tích không để lại dấu vết, mọi thứ cứ như thể họ đã bỏ nó lại vậy. Chuyện gì đã xảy ra trên con tàu ấy? Những câu chuyện chỉ đưa ra câu hỏi mà chẳng bao giờ nói với bạn sao cả một thủy thủ đoàn như thế lại biến mất một cách đơn giản đến vậy khỏi tàu. Chúng gây ấn tượng mạnh mẽ với người đọc rằng bản thân biển cả đã là một bí ẩn, rằng đó là khoảng không gian nơi thế giới của sự sống và cái chết hòa lẫn với nhau.

Enoyoshi bực bội nhìn quanh. Sợi dây an toàn nối với đất liền đâu rồi – cái điện đài ấy? Tìm kiếm hết hơi mà anh vẫn chẳng thấy cái gì giống thế cả.

“Điện đài của thuyền này đâu?” Enoyoshi hỏi Minako. Đến lượt mình, Minako chỉ biết nhìn Ushijima và bơ phờ lay lay vai ông chồng đang nằm sóng soài ở đó. Cô ta đang cố bắt chồng trả lời.

Enoyoshi nhắc lại câu hỏi, và ánh mắt đờ đẫn của Ushijima trượt sang bên.

“Không có điện đài sao?” – Enoyoshi nhắc lại theo cách khác.

Lần này Ushijima gật đầu. Tức là không có bộ điện đài trên thuyền. Từ khoảng cách này, họ không thể cứ thế mà gọi người đến giúp được. Có bộ điện đài, họ có thể liên lạc với Dịch vụ cứu hộ Bến du thuyền Đảo Mơ nhờ họ ra kéo vào. Một sợi cáo từ tàu kéo động cơ diesel công suất lớn chắc chắn sẽ kéo được họ đi khỏi chỗ này. Nhưng lại không có điện đài.

Cổ họng khô rát vì căng thằng, Enoyoshi rót một ít rượu vào cái ca mà Ushijima vừa uống xong, rồi nốc cạn chỉ trong một ngụm. Ushijima là người duy nhất trên du thuyền có chút kinh nghiệm lái tàu, nhưng chấn động tâm lí đã biến anh ta thành kẻ vô dụng. Minako chỉ biết bám chặt lấy chồng mà chẳng định động tay giải quyết khó khăn. Enoyoshi, người vẫn vô tư mặc đinh mình là khách, giờ chợt cảm thấy gánh nặng ghê gớm đang trút lên vai mình.

Anh liên tục liếc nhìn đồng hồ, liên tục nuốt khan căng thẳng. Đã gần tám giờ tối. Anh rùng mình khi nghĩ rằng có khi họ sẽ phải trải qua cả đêm ngoài biển. Ngày mai, thứ Hai, anh có một vụ thương lượng quan trọng cần tiến hành. Anh chịu hết nổi rồi. Anh chỉ muốn về nhà, về căn hộ của mình và nằm xuống trên chiếc giường quen thuộc. Giá mà anh có thể làm thế…

Ngay khi ý nghĩ đó nảy ra trong đầu, anh lao vào buồng lái đưa mắt nhìn kĩ khu vực phía Tây. Một bờ đê chắn sóng bằng bê tông chạy từ Bắc xuống Nam dọc theo chu vi Công viên Biển Wakasu, và xếp hàng song song đến bờ đê ở phía anh là vô số trụ bê tông bốn chân có đầu như hình chiếc ủng nhô ra biển.

Nếu anh trèo lên được đám khối trụ bê tông ấy khi nhảy lên đê cũng dễ thôi. Enoyoshi ước tính từ chỗ thuyền đến chỗ đám trụ bê tông không nhiều hơn một trăm mét. Ngay cả cho phép sai số do ước lượng trong bóng tối, đó vẫn là một khoảng cách ngắn mà Enoyoshi có thể bơi qua dễ dàng. Tim anh bắt đầu đập nhanh. Chết chìm hoặc bơi qua. Cũng đáng để thử chứ. Nhưng bơi trong vịnh Tokyo buổi đêm vẫn là khá mạo hiểm. Anh cảm thấy quyết tâm ngắn ngủi của mình chợt khô héo khi nhìn xuống mặt nước biển về đêm.

Cửa cabin mở và Ushijima rướn bò người dậy. Anh ta định động đậy đôi môi hơn là cơ thể, dường như nóng lòng muốn nói với Enoyoshi điều gì đó. Enoyoshi chìa tay đỡ anh ta ngồi trên ghế băng, nhưng Ushijima cứ nằm luôn trên sàn buồng lái.

“Anh thấy thế nào rồi?”

Tự di chuyển chắc chắn là một dấu hiệu cho thấy Ushijima đang phục hồi, ít nhất là về mặt thể chất. Nhưng tiếp đó anh ta chỉ run rẩy và rền rĩ, “Chiếc thuyền này sẽ không đi đâu hết.” Giọng anh ta nghe như của một ông già ương ngạnh.

“Sao lại thế?”

“Tôi đã chạm vào bằng chính bàn tay này.” Ushijima đưa lòng bàn tay lên.

“Chạm vào cái gì?”

“Đôi bàn tay ấy.”

… Bàn tay Ushijima đã chạm vào một đôi bàn tay?

Enoyoshi bắt đầu ước gì mình chưa hỏi. Có hàng triệu câu chuyện rùng rợn về các vong hồn người chết kéo chân những kẻ đi bơi, nhưng nếu Ushijiam đang cố kể cho anh nghe chuyện hoang đường nào đấy về một đôi bàn tay trồi lên từ đáy biển giữ chặt lấy sống thuyền, thì quả là cường điệu quá mức, ngay cả để được coi là chuyện đùa.

Sau một lúc im lặng, Ushijima mở miệng lần nữa. “Trẻ con có sức mạnh hơn anh tưởng,” anh ta nói.

Enoyoshi không biết đáp thế nào. Anh phải nói gì khi nghe điều đó cơ chứ? Có lẽ cơn sốc quá nặng đã khiến Ushijima phát điên.

“Trẻ con à?” Chẳng có cách nào ngoài nhắc lại từ đó.

“Có một đứa trẻ đang bám vào sống thuyền.”

Nghe thấy thế, Enoyoshi nín thở. Hình ảnh xác một đứa bé bám chặt vào sống thuyền hình thành trong óc anh.

“Anh biết những con búp bê ôm là người ta hay mua mấy năm về trước không? Làm tôi nhớ đến chúng, trừ gương mặt trương phồng như trái bóng bay, anh biết đấy,” Ushijima nói với giọng biểu cảm.

Bình tĩnh lại, Enoyoshi tự trách mình. Chẳng tốt lành gì khi cho vào đầu một con quái vật sinh ra từ trí tưởng tượng của người khác. Enoyoshi phải xem xét các sự kiện một cách cẩn thận. Điều gì đã khiến sinh vật đó hình thành trong đầu Ushijima cơ chứ?

“Đứa trẻ anh nhìn thấy là con trai à?”

“Ừm-hừm,” Ushijima đáp và gật đầu. Enoyoshi đã đi đúng hướng.

“Sáu tuổi hoặc tầm đó?”

Ushijima ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu. Giờ thì Enoyoshi đã có cơ sở để chắc rằng mình đoán đúng. Các hình ảnh thường không tự dựng nảy ra. Trong trường hợp này, không nghi ngờ gì nữa, chiếc giày bé trai mắc vào chân vịt đã tạo cơ sở, có vẻ đúng thế, cho trí tưởng tượng của Ushijima.

Enoyoshi cố lần theo dấu vết từng bước đi trong diễn biến tâm lí của Ushijima theo trình tự chúng diễn ra. Chất xúc tác cho chuỗi liên tưởng này là chiếc giày hình chuột Mikey, thứ này hẳn đã ám ảnh đâu đó sâu thẳm trong tâm trí Ushijima lúc anh ta thực hiện chuyến lặn đó. Thằng bé đó đã đánh rơi chiếc giày trái ở đâu nhỉ? Trên cầu ư? Hay là trên bờ đê? Hoặc cũng có thể nó đã chết đuối và chỉ một chiếc giày bị tuột ra? Nếu thế, thi hài của thằng bé nhất định sẽ phải trôi nổi đâu đó dưới biển quanh đây.

Chắc hẳn khi xuống và bắt đầu dò dẫm quanh đáy thuyền với đôi mắt nhắm nghiền, Ushijima đã chạm vào thứ gì đó nhầy nhụa bám vào sống thuyền, có thể là sóng biển, thứ này gợi lên cảm giác giống như làn da một cậu bé chết đuối. Ngay lập tức, một hình ảnh lóe lên trong đầu Ushijima. Đầu tiên, anh ta không thể trong thấy gì trong vùng nước biển đặc quánh rác thải đó vào buổi tối. Ushijima không thấy gì bằng mắt mình hết. Anh ta nhìn thấy bằng đôi mắt của tâm trí một ảo ảnh được trí tưởng tượng nổi tiếng phong phú của mình dựng thành. Một cậu bé chết đuối vướng vào thuyền, mặt nó trương lên như bóng bay, mắt trũng sâu vào da thịt đang mủn ra, đầu lưỡi tái nhợt thè ra khỏi miệng… Một cái xác trẻ con bám chặt vào sống thuyền như một con búp bê ôm và không cho chiếc du thuyền di chuyển…

Đến đây, Enoyoshi cảm thấy chắc chắn rằng mình biết câu trả lời của Ushijima cho câu hỏi tiếp theo của anh là gì.

“Thằng bé anh nhìn thấy, nó bị mất một chiếc giày đúng không?” anh hỏi. Ushijima chắc chắn sẽ gật đầu. Họ chỉ tìm thấy mỗi chiếc giày bên trái mắc vào chân vịt.

Chắc mẩm đã biết câu trả lời, Enoyoshi quan sát kĩ phản ứng của Ushijima. Nhưng Ushijima lại nheo mắt, ngước nhìn trời, và lắc đầu phủ nhận.

“Hai chân nó đều đi giày à?”

Lần này Ushijam đáp trực tiếp: “Thằng bé để chân trần.” Không có dấu hiệu ngập ngừng hay không chắc chắn nào trong giọng của Ushijima, và đó là điều khiến Enoyoshi thấy khó hiểu.

Dù sao thì anh cũng không thể chỉ cứ ngồi đó mà chẳng làm gì. Anh nảy ra ý tưởng rằng họ nên thử khởi động lại động cơ một lần nữa và bắt con thuyền chuyển động. Khi kéo cần khởi động, anh thấy cổ tay áo quá vướng víu, anh quyết định cởi luôn áo ra thay vì đơn giản là xắn lên, và bắt đầu cởi khuy. Ushijma nằm dưới chân Enoyoshi, tư thế không đổi. Từ dưới hầm thuyền đang mở, Minako bắt gặp cảnh Enoyoshi cởi áo và gọi anh, giọng có vẻ nhẹ nhõm.

“Thế là cuối cùng anh cũng đã quyết định lặn xuống.”

Chắc cô ta đã hiểu nhầm hành động cởi áo của Enoyoshi. Anh không hề có một chút nào ý định lặn xuống bên dưới con thuyền, dù là nhỏ nhất, và nhận định đó của cô ta khiến anh bực mình. Qua cái cách nói ra điều đó, cô ta có vẻ mặc định rằng với tư cách một người đàn ông anh có nghĩa vụ lặn xuống và gỡ bỏ chướng ngại vật. Enoyoshi thì thấy chẳng có nghĩa vụ khỉ gì mà phải giải thoát chiếc thuyền này cho cô ta cả.

Khởi động máy thuyền, Enoyoshi thử lần lượt cài số tiến rồi số lùi, nhưng con thuyền vẫn không nhúc nhích. Thật vô ích. Bực bội trước sự bất lực của chính mình, vẫn còn cáu trước nhận xét khó ngửi của Minako, Enoyoshi bắt đầu cảm thấy hơi tức giận. Anh cũng cảm thấy khó chịu vì nãy giờ mình đã quá thụ động. Anh phải chứng tỏ cho họ thấy anh có thể chào tạm biệt cái du thuyền của họ nếu anh muốn. Anh phải cho hộ thấy anh có quyền tự do.

Quyết tâm tưởng đã héo mòn của anh bắt đầu ngóc đầu dậy một lần nữa. Thử nghĩ mà xem, chẳng có cách nào khác để ra khỏi con thuyền. Điều đơn giản và hiệu quả nhất có thể làm là bơi vào bờ, gọi Dịch vụ cứu hộ của Bến du thuyền, và yêu cầu họ cử một tàu ra.

Enoyoshi vớ lấy một bao nylon lớn từ trên kệ để phụ tùng dưới bếp tàu và bắt đầu nhét áo quần và giày của mình vào trong. Khi đã chắc chắn rằng trong túi vẫn có không khí, anh buộc chặt miệng túi lại.

Đầu tiên, Minako thô lỗ nhìn chòng chọc vào anh khi anh cởi quần áo, nhưng hành vi của kì quặc của anh đã khiến cô ta bất ngờ và bắt đầu trông có vẻ lo lắng.

“Nói xem, anh đang định làm gì trên đó thế?”

Enoyoshi buộc cái bao vào đùi phải, kẹp nó giữa hai chân, rồi đứng dậy trên ghế.

Minako với tay về phía anh, nhưng trước khi những ngón tay cô ta kịp chạm vào người anh, Enoyoshi đã lao mình xuống biển. Thay vì bởi thẳng ra xa, anh bắt đầu bơi đứng, chỉnh lại cái bao nylon giữa hai chân. Khi anh nhìn về phía du thuyền, vợ chồng Ushijima thò đầu qua mạn như một đôi chó con ghé mắt nhìn ra ngoài một chiếc hộp các tông. Minako dường như đang lải nhải gì đó nhưng Enoyoshi không nghe được chính xác khi anh đã bập bềnh giữa biển.

“Hai người sẽ ổn thôi, tôi sẽ gọi Dịch vụ cứu hộ cho hai người.”

Anh thử la to điều đó, nhưng không chắc họ có nghe thấy không? Minako dường như vẫn đang kêu gào. Chỉ phải đợi tàu kéo chừng một giờ thôi. Nhưng cho đến khi nó đến, họ sẽ phải nếm trải thực tế rằng địa ngục chỉ cách họ chiều dày của một tấm ván và đang nằm dưới cái thế giới “tuyệt hảo” mà họ hồ hởi muốn áp đặt lên người khác.

Quay đầu lại, anh bắt đầu bơi chỉ bằng đôi tay, cái bao nylon nổi phập phù được kẹp giữa hai chân. Anh đã tập kiểu bơi trườn không biết bao nhiêu lần với một tấm nhựa xốp kẹp giữa hai chân như thế này trong một bể bơi hai mươi lăm mét rồi. Can đảm lên nào, anh tự nhủ. Nhưng sức chịu đựng không phải là vấn đề. Sự chú ý của anh tập trung vào mặt dưới của bụng và chân mình. Nếu, vào lúc đó, một thứ gì nhầy nhụa nổi lên chạm vào bụng anh… Lòng anh run sợ trước ý nghĩ đó. Biết đâu thằng nhóc ấy lại chẳng buông tay khỏi sống tàu và đuổi theo anh chứ? Chắc chắn, nếu Enoyoshi mở mắt ra dưới nước, anh có thể thấy khuôn mặt trương phềnh của thằng bé ở ngay đó. Những hình dung gớm guốc không ngừng kéo đến. Anh đang lãng phí rất nhiều sức lực, và mỗi sải bởi lại khiếm cảm giác mệt mỏi tăng lên gấp bội và dạ dày anh đan trào lên tận miệng. Khi cơn buồn nôn tới, anh linh cảm được cuộc sống của mình đang gặp nguy hiểm. Hoảng loạn tức là chết. Bầu trời đêm không một gợn mây và mặt trăng tỏa sáng rạng rỡ khi anh cố bơi về phía trước. Nhưng những ngọn đèn của Công viển Biển Wakasu không có vẻ gì là gần hơn. Thật điên lên được khi những nỗ lực thu hẹp khoảng cách với bờ đê của anh lại chẳng ích gì như thế.

Enoyoshi bắt mình phải nghỉ ngơi một chút, ngừng sải tay và lật ngửa người tra để nổi trên lưng. Để đảm bảo nước không tràn vào miệng và mũi, anh hít thật chậm đầy không khí vào phổi. Anh cố gạt bỏ những cảnh tượng ác mộng trong đầu bằng cách hình dung ra hình ảnh khỏa thân mà anh chưa từng thấy của người phụ nữ anh bắt đầu hẹn hò gần đây. Tưởng tượng ra những thứ cụ thể hữu hình là cách duy nhất để xua tan những ảo ảnh đen tối khác.

Ngoi đầu lên khỏi mặt nước, anh thấy giờ mình đã cách chiếc du thuyền khá xa. Nhìn về bờ thì thấy rõ anh đang ở gần bờ hơn là con thuyền. Anh đoán mình đã hoàn thành hai phần ba quãng đường. Sức mạnh trở lại với chân tay anh. Bờ biển mà anh tưởng rất xa thực sự đã nằm ngay đây trong tầm với. Nỗ lực một lần nữa và anh sẽ tới được đất liền. Enoyoshi lật người trở lại và bắt đầu quạt nước bằng những sải bơi đầy sinh lực.

Phải đến khi trèo lên đám trụ bê tông trước bờ đê biển và cơ thể đã lên hẳn khỏi mặt nước, Enoyoshi mới lại cảm thấy mình còn sống. Phần dưới của các trụ bê tông chìm dưới nước, nhưng ở trên cùng thì khô và cảm giác sần sần khi sờ vào bề mặt nó khiến anh phấn chấn. Nhìn ra ngoài biển, anh thấy du thuyền MINAKO vẫn đang ở nguyên vị trí cũ, cột buồm tuyệt vọng nghiêng từ bên nọ sang bên kia.

Từ bên dưới những trụ bê tông đan vào nhau vang lên tiếng những con sóng vỗ. Nếu anh trượt chân vào khoảng giữa hai trụ thì rắc rối to. Xét thấy nếu trèo lên bờ đê biển bằng cả hai chân và hai tay thì sẽ khôn ngoan hơn, anh cúi xuống, và chợt thấy một chiếc giày bé xíu mắc kẹt trong khe hở giữa các khối bê tông đan chặt vào nhau.

Nó kia rồi, ở chỗ mà anh có thể chạm vào được. Trong ánh đèn đêm yếu ớt, trông nó đen sì, có lẽ vì bị ngập trong nước. Enoyoshi ghé mặt gần hơn về phía nó. Mũi giày mắc chặt vào khe hở và có lẽ vì thế mà chiếc giày đã tuột ra khỏi chân chủ của nó. Người mang giày này hẳn đang chơi trên đám trụ bê tông này thì bị trượt chân. Phần vải bạt bên trên có in hình chuột Mickey, và nhìn kĩ hơn thì đó là một chiếc giày chân phải. Ngay cả dưới ánh sáng mờ thế này vẫn đọc được cái tên viết trên gót giày bằng bút dạ đen. Kazuhiro. Không thể lầm được. Chiếc này và chiếc giày họ tìm thấy trong chân vịt du thuyền là một đôi.

Enoyoshi nhìn lên. Chính anh cũng ngạc nhiên khi thấy mình bình tĩnh đến thế. Bình tĩnh, anh tự bình luận, “Chiếc giày phải ở đây, thảo nào mà thằng bé đi chân trần.”

Liếc ra xa, anh thấy chiếc du thuyền đang lắc lư dữ dội trên mặt biển phẳng lặng hoàn toàn. Enoyoshi nghĩ mình đã thoáng thấy hình bóng một đứa bé đi chân trần đang ôm lấy sống thuyền, đùa nghịch.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx