sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

7. Chúc thư - Phần 1

CHÚC THƯ

Đầu mùa đông năm 1975.

Trước khi anh kịp nhận ra, vùng đất mềm dưới chân đã chuyển thành nền đá cứng tự lúc nào. Vừa ra khỏi rừng, anh chợt nhận ra mình đang đứng trên một vách đá. Với đôi đế giày được tăng ma sát bằng sự rắn chắc gồ ghề của đá, anh tìm đường ra mép, nhìn qua bên kia và thấy một vách đá dốc đứng không cao hơn bóng anh đổ xuống. Rừng đột ngột chấm dứt ở đây, và bên dưới vách đá mở ra một dải đất thoai thoải phủ đầy lá rụng. Lẽ ra ở đó phải có thứ gì đó như một dòng suối nhỏ uốn lượn xuống theo sườn Đông ngọn núi mới đúng, nhưng đứng từ chỗ này nhìn ra phía trước chẳng thể trông thấy một đầm nước nào, tiếng nước chảy cũng không hề nghe thấy.

Chỉ một lát trước đây thôi còn cảm thấy ánh mặt trời ban trưa dường như hắt lên từ mặt nước, liên tục chiếu vào mắt. Vậy mà giờ dòng suối đã biến mất như thể bị mặt đất nuốt chửng.

Không cần phải xem lại bản đồ. Dòng nước ngầm dâng lên từ mạch núi này cung cấp nước cho một nhánh phụ của sông Tama, và khi đã phình ra đến quy mô lớn hơn nhiều lần, nó đổ vào vịnh Tokyo. Bên dưới những tảng đá khiến đế giày anh thấy khá gồ ghề là những dòng nước ngầm tạo nên từ nước mưa lọc qua đã cứng. Khi Fumihiko Sugiyama nghĩ tới thứ nước trong vắt đó, anh chợt thấy có gì đó phi lí đến kì quặc. Anh sống trong một khu chung cư cao công quản nhìn ra vịnh Tokyo hùng vĩ. Anh ngắm sông Tama hàng ngày và có thể nhớ rõ ràng màu của nước. Nước sông khá dơ dáy và chỉ có thể được miêu tả bằng một màu nhờ nhờ đen đen bẩn thỉu. Anh tự hỏi bằng cách nào mà dòng nước thanh khiết, trong vắt chảy ra từ nguồn này khi tới vịnh Tokyo lại có thể biến đổi thành đống hổ lốn khó coi đến thế. Khi đứng trên vách đá nhỏ, Sugiyama băn khoăn không biết việc quan sát mọi thay đổi tinh tế và chi tiết trong sắc màu của nước khi nó chảy ra từ nguồn tới vịnh Tokyo sẽ hấp dẫn tới nhường nào.

Sugiyama đang định nhảy xuống khỏi vách đá thấp thì chợt thấy ngần ngại. Đó không phải là vách đá cao và có thể xảy xuống dễ dàng. Nhưng anh bỗng cảm thấy cảm giác bất an dâng lên. Đất bên dưới dốc đã nhỏ được lá bao phủ, khiến việc đáp xuống đó trở nên không chắc chắn một cách kì lạ. Ngày trước, lá rụng thường làm anh trượt chân khi đi đường núi. Lá ướt dính vào mặt đá đặc biệt nguy hiểm vì nó làm người đi bộ rất dễ trượt chân và ngã. Cho dù lớp đất mùn nằm dưới đám lá kia sẽ gây ra ít vấn đề hơn, đám lá ấy vẫn có thể đang che giấu một hõm đá hay một khúc rễ cây, mà mấy món này là thủ phạm chuyên gây trật mắt cá. Tuy nhiên Sugiyama không lo bị trật mắt cá. Trong đầu anh có hình ảnh thứ gì đó như một cái hố đen ngòm không đáy rình rập dưới thảm lá. Nghĩ tới những hậu quả khủng khiếp khi nhảy vào trong một thứ kiểu như thế, anh bước lùi lại khỏi mép đá. Sau lưng anh vang lên tiếng sột soạt của bụi cây bị rẽ sang hai bên. Đoán rằng Sakakibara sẽ chẳng mất nhiều hơn một phút để theo kịp, Sugiyama quyết định chờ bạn trên vách đá. Sakakibara thở như muốn hết hơi khi đến chỗ Sugiyama đang đứng. Sugiyama hất cằm về phía vách đá ra hiệu cho Sakakibara chú ý tới thứ bên dưới. Sugiyama nghĩ cách biểu lộ này sẽ đủ để truyền tải được sự băn khoăn không biết liệu họ có nên nhảy xuống không với Sakakibara. Tuy vậy, trưng ra vẻ mặt chậm hiểu đặc trưng, Sakakibara liền nhảy luôn xuống, thậm chí còn không thèm kiểm tra chỗ đáp. Anh đáp xuống đánh thịch một cái trên thảm lá bên dưới. Vì mặt đất phía dưới hơi thoải, Sakakibara phải tiếp đất bằng mông. Ngồi đó, chống hai tay ra sau cho vững, anh hất hàm về phía trên và cười toét miệng với Sugiyama như thể thách thức Sugiyam đừng có lãng phí thời gian nữa mà hãy xuống đây với anh ngay luôn đi. Là một gã to xương và một phản đề của sự nhanh nhẹn, Sakakibara cũng là kẻ liều lĩnh từng không ít lần đặt Sugiyama vào những tình huống dựng tóc gáy.

“Dưới đó ổn chứ?” Sugiyama hỏi.

Như thể được câu hỏi kích thích. Sakakibara bắt đầu đứng dậy, nụ cười nhạo báng vẫn còn thấy rõ trên mặt anh. Nhưng đúng lúc đó, chân anh lại trượt trên lá, khiến anh ngã dập cả mông. Sugiyama cười lớn. Như chợt bị thứ gì đó chiếm lĩnh tâm trí, Sakakibara lồm cồm bò dậy, mặt ngửa thẳng lên vách đã và bắt đầu nhìn ngó xung quanh với vẻ lo âu trên khuôn mặt.

“Này, nhìn cái này đi!”

Anh giơ tay lên và ra hiệu cho Sugiyam mau nhảy xuống. Ước lượng độ dốc của mặt phẳng nghiêng bên dưới xong, Sugiyama nhảy xuống, tiếp đất bằng chân; anh đã xoay xở giữ được thăng bằng và chỉ cần chống một tay xuống đất để trụ vững thân hình. Anh quay lại thấy Sakakibara giờ đang nằm sấp, mặt sát xuống chân vách đá. Ngay bên khuôn mặt tròn trĩnh của Sakakibara là một cái hố đen ngoác miệng to đúng bằng khuôn mặt anh chàng ấy. Trườn đến chỗ Sakakibara, Suugiyama ngó xuống cái hố.

“Có thể nào nó là một cái hang không nhỉ?”

Ngữ điệu của Sagiyama chỉ ra rằng anh đang tự hỏi mình nhiều hơn là hỏi Sakakibara. Anh không muốn hi vọng nhiều chỉ để thất vọng, nên anh cố kiềm chế cơn phấn khích đang bắt đầu dâng lên. Họ cuốc bộ ở vùng núi này đã nửa ngày nay và những khe hở duy nhất là các vết nứt trên đá, không đủ rộng để cho một tay vào, đừng nói đến cả cơ thể. Vì thế, vừa cố kiềm chế hi vọng, Sugiyama vừa thấy mình tin rằng cái lỗ này có lẽ cũng chẳng khá gì hơn một cái hang thú.

Hết sức nghiêm túc, Sakakibara bắt đầu dùng tay gạt lá ra. Một lúc lâu sau, khoảng đất mềm, ẩm lộ ra, nhưng Sakakibara vẫn không ngừng tay. Có dấu hiệu của không khí bên ngoài bị hút xuống cái lỗ. Rõ ràng có một dòng không khí chảy xuyên qua lòng hang. Cửa hang không hề nhỏ. Hi vọng của Sugiyama bắt đầu dâng lên một chút.

Sốt ruột đặt ba lô xuống đất, anh lôi ra một cái xẻng gấp và bắt đầu xúc đất ở phần bên dưới cửa hang hất sang bên cạnh. Sau khi xúc chừng mười phút, anh đã mở rộng được cửa hang đủ cho một người có thể lọt qua. Cả hai bọn họ sau đó mang theo đèn pin lần lượt trườn xuống độ nửa người để kiểm tra bên trong.

“Chúng ta làm được rồi! Lần này thì không nghi ngờ gì nữa!” Sakakibara gần như thét lên vì phấn khích.

Sugiyama cuối cùng cũng cho phép mình tin chắc. Đối lập với lối vào chật hẹp là phần không gian không thể nào đo đạc được rộng mở bên dưới. Không khí thoát lên từ sườn núi đang bị kéo xuống lối vào hang. Nếu chăm chú lắng nghe, họ có thể nghe thấy tiếng vang khe khẽ của nước rỏ xuống đâu đó trong sâu thẳm bóng tối.

“Đúng là có thể.”

Cho dù đã tin rằng cuối cùng họ đã tìm thấy thứ cả hai đang tìm kiếm, gương mặt Sugiyama lại như vẫn giữ vẻ ngờ vực mơ hồ; khám phá một cái hang ngầm trước nay chưa từng in dấu chân người là chuyện không hề đơn giản.

Kể từ khi có con đầu lòng hồi hai năm rưỡi trước, và đặc biệt là giờ khi vợ anh đang mang thai đứa con thứ hai, Sugiyama cảm thấy máu ham thích phiêu lưu trong mình dần giảm sút. Anh không thấy sự thay đổi đó hoàn toàn phi lí; với hai đứa con cần chu cấp, chẳng còn dám mạo hiểm mà theo đuổi phiêu lưu. Anh gần như sẵn sàng chấp nhận việc sẽ không bao giờ thưởng thức cảm giác phiêu lưu mạo hiểm đó nữa.

Còn trẻ, mới ngoài ba mươi, nhưng Sugiyama đã kịp nhìn thấy thời thanh xuân của mình trượt vào bóng tối trưởng thành, và thực tế này giày vò anh ngày này qua ngày khác. Gần đây, anh mỗi lúc một cảm thấy mình nới lỏng tay ga xe mô tô hơn, ý thức về nguy cơ tai nạn, ngay cả khi anh có thể đi nhanh hơn nhiều và vẫn trong giới hạn cho phép. Anh chỉ bắt đầu trở nên như thế kể từ khi lấy vợ và trở thành một người cha. Trước đây, hẳn anh không thể tưởng tượng mình lại cẩn trọng thế này. Trước đây, say cảm giác mạnh, anh thường tìm kiếm nguy hiểm bằng trực giác và đẩy vận may của mình tới giới hạn. Suốt những năm mười mấy hai mươi tuổi, anh từng sống vì cảm giác phấn khích được trải nghiệm trên mép bờ vực giữa sự sống và cái chết.

Tuy nhiên, nỗi khao khát phiêu lưu dần lụi tắt ngay khi anh nhận ra những gì mình có thể để lại cho vợ con nếu có chuyện gì xảy ra thật ít ỏi biết bao, ấy là đã tính cả khoản tiết kiệm còm cõi và những thứ đại loại thế. Ở tuổi ba mươi mốt, chẳng thể nào nhận ra ở anh nét gì của kẻ từng mạo hiểm hết ga nữa – có quá nhiều việc cần làm. Việc anh chết dí với nghề cũ ỏ một tờ báo trực thuộc một tổ chức nghiên cứu gần mười năm nay chẳng giúp được gì nhiều. Giá như anh tránh được không sa vào vũng bùn đơn điệu ấy, và luôn nhạy bén để kiếm cho mình một vị trí tốt hơn, thì giờ động tác chân của anh chắc chắn đã dứt khoát hơn nhiều. Điều tốt nhất là anh đã học được cách kiềm chế bản thân; còn tệ nhất: anh trở nên quá thận trọng. Thử thách hiện tại anh đang đối diện là liệu nên để cho ý thức tự kiềm chế hay óc táo bạo tiên phong điều khiển cách anh nhìn cái miệng hang rộng mở trước mặt.

Sugiyama lấy bản đồ trong ba lô ra và đánh dấu ước định sơ bộ vị trí hiện tại của họ. Anh còn chụp một bức ảnh của quang cảnh xung quanh để sau này có thể tái xác định vị trí của nơi này.

Không để tâm tới tình trạng khó xử của Sugiyama, chẳng mấy ngạc nhiên khi Sakakibara đang cố nhét thân thể đồ sộ của anh vào miệng hang.

Rõ ràng là anh đã dự định sẽ vào hang đá vôi này. Họ đang mặc bộ áo bảo hộ liền quần vải bông và mang theo vài thiết bị đi hang trong ba lô, dù không phải những thứ họ cần trong một chuyến đi khảo sát hang động thực thụ.

Sugiyama giật giật bộ đồ của Sakakibara cố kéo anh lại.

“Anh không nghĩ là tốt hơn chúng ta nên để sau sao?”

Chuyến đi quanh vùng núi này của họ hôm đó có mục đích đơn giản là tìm ra các hang động ngầm chứ không phải thám hiểm thực sự. Sugiyama cố truyền đạt ý mình rằng họ tìm được hẳn một cái hang ra hồn là may lắm rồi, và giờ họ nên về thôi. Nhưng anh không đủ khỏe để kéo Sakakibara lại. Cũng không thể phủ nhận rằng anh cũng tò mò muốn biết có gì đang ở trong đó.

“Không có chuyện đi về bây giờ đâu!”

Giọng Sakakibara hùng hổ khi anh vặn người hất tay Sugiyama ra. Sugiyama tức giận gọi với theo rồi đứng đó tặc lưỡi lo lắng. Nhưng anh cũng cảm thấy trong lòng có gì bứt rứt rồi nhận ra mình đang tự giải thích với chính mình: Miễn là mình chỉ xuống đó quan sát nhanh một cái. Miễn là bọn mình tự hài lòng, nếu thế - thì sẽ chẳng gì có thể xảy ra.

Chừng mười mét đầu tiên trong hang, chỉ có đủ chỗ để trườn hàng một về phía trước. Trong ánh sáng ngọn đèn đeo trên trán, Sugiyama trông thấy phần hậu của Sakakibara phía trước lắc từ bên này qua bên kia khi bò sau anh bạn. Trên thực tế, mông của Sakakibara chiếm hết cả lối vào, khiến Sugiyama chẳng nhìn thấy gì phía trước. Sugiyama không thể tưởng tượng là sao một người với thân thể như Sakakibara lại có thể trở thành nhà thám hiểm hang động. Anh cũng không biết liệu mời Sakakibara tham gia chuyến đi bộ leo núi này có phải là ý hay không. Ở Sakakibara có cái gì đó khinh suất, và khinh suất thường phải trả giá bằng mạng sống.

Sugiyama quen biết Sakakibara chưa được ba năm. Anh gặp Sakakibara sau khi tham gia câu lạc bộ Thám hiểm Hang động ở Hachioji. Từng là thành viên câu lạc bộ Những nhà thám hiểm hồi Đại học, Sugiyama quan tâm đến cả leo núi và các môn thể thao dưới biển, cống hiến năng lượng tuổi trẻ của mình cho các hoạt động leo vách đá và lặn có bình thở. Khi đi làm và quỹ thời gian cũng như tiền bạc dành cho những thú tiêu khiển mạo hiểm ngày càng eo hẹp, anh tập trung vào khám phá hang động để theo đuổi thú chơi mạo hiểm mang cả tính đặc tính của leo núi và lặn biển này. Kĩ thuật leo núi đá rất cần thiết để leo lên leo xuống những vách hang dựng đứng cao ba mươi mét hoặc hơn. Hơn nữa, không thể tránh khỏi gặp nước trong hang động, đặc biệt với các hang động đá vôi: chúng được hình thành nhờ nước chảy mòn đá. Vì thế, kĩ thuật lặn cũng rất cần thiết cho những kẻ say mê hoạt động này khi họ muốn khám phá dòng nước trong vắt như thủy tinh không thể vượt qua nếu không dùng cách đó. Sugiyama say mê khám phá hang động ngay khi bập vào nó. Không thiếu địa điểm để thám hiểm ở Nhật Bản, đất nước có vô số cao nguyên đá vôi. Không chỉ thế, ngay trong những dãy núi đá cách không quá xa trung tâm Tokyo cũng tọa lạc các hang động thạch nhũ nguyên sơ chỉ có thể được miêu tả như những lâu đài kì diệu. Thám hiểm hang động không chỉ là một sở thích ít tốn kém, nó còn hoàn toàn thỏa mãn máu phiêu lưu trong anh.

Khái niệm khám phá hang động không phải là đi thám hiểm những hang động người khác từng phát hiện ra, mà bạn phải là người đầu tiên đặt chân lên một phiến đá hoang sơ trong một hang chưa ai từng biết đến. Với một nhà thám hiểm hang động, không gì có vị ngọt ngào hơn khoảnh khắc ấy. Người ta nói rằng ai từng một lần thưởng thức nó sẽ gắn chặt với định mệnh mãi mãi mê đắm trong môn chơi này.

Khi áp bụng trườn về phía trước, Sugiyama không thể ngăn mình tự hỏi không biết có phải anh thực sự đang trong một hang động chưa được phát hiện hay không. Nếu phải thì đây sẽ là lần đầu tiên của anh. Anh đã say sưa nghiên cứu bản đồ hàng tháng nay. Anh tin chắc rằng tất cả các dấu hiệu, đặc điểm địa chất, địa hình hay dáng uốn lượn của những dòng sông, đều chỉ ra sự hiện diện của một hang động chưa từng được khám phá trong khu vực này. Tối hôm trước, Sugiyama đã nói điều này qua điện thoại với Sakakibara. Nhận thấy hôm sau là Chủ nhật, cuộc đàm thoại của họ đã chuyển sang việc sắp xếp một chuyến leo núi nhẹ nhàng tìm kiếm hang động mới.

Họ khởi hành sáng sớm nay, lái xe hai giờ và đỗ quay lại con đường bìa rừng. Đã vài tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi họ rời xe và bắt đầu đi bộ vào trong núi. Ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất, Sugiyama cũng chưa từng tưởng tượng rằng một cuộc đi bộ bình thường thế này có thể dẫn đến việc khám phá ra một hang động mới. Sugiyama đã nhất trí rằng nếu họ có gặp được một cửa hang thật đi chăng nữa, họ cũng sẽ chưa chui xuống vội mà sẽ đợi cho đến khi có thể tổ chức một cuộc thám hiểm với đầy đủ trang thiết bị cùng các thành viên khác trong câu lạc bộ. Sakakibara đã ngâm nga một cách giễu nhại cụm từ “một cuộc thám hiểm với đầy đủ trang thiết bị”, như thể ngụ ý theo một kiểu cường điệu rằng khả năng họ khám phá ra một hang động mới toanh còn thấp hơn zero.

Họ thấy mình dưới một vòm hang có lẽ được hình thành sau một vụ sụt lún. Nhưng dù họ cố chiếu sáng trần hang bằng đèn như thế nào, tia sáng cũng không đủ mạnh để lên đến trên cùng, vì thế không thể đánh giá chính xác trần hang cao bao nhiêu. Ít nhất cũng phải hơn ba chục mét từ nền. Cái hang mở ra ở cuối đường hầm hẹp đó, và phải đến khi đứng lên được Sugiyama và Sakakibara mới nhận thấy kích thước vĩ đại của nó. Nhận ra cái hang rộng đến thế nào, họ chết lặng, đúng nghĩa của từ này. Khi đã chuẩn bị tinh thần đụng phải một ngõ cụt, giờ họ lại có mặt ở một hang động ngầm khổng lồ vượt khỏi mọi giấc mơ điên rồ nhất của họ. Đá vôi hình thành từ quá trình trầm tích xác sinh vật biển. Vì thế vùng đất này, tại một thời điểm nào đó rất xa xưa, hẳn đã từng chìm dưới biển sâu. Nổi lên từ biển cả, vỏ trái đất trở thành đất liền, sau đó được rừng bao phủ. Sự xâm thực của nước sau đó đã hình thành nên hang động khổng lồ hùng vĩ nhường này. Sugiyama đờ đẫn nhìn trần hang không chớp mắt vì kinh ngạc, không phải trước kích thước hang động mà trước khoảng thời gian lâu đến không thể tin nổi cần để hình thành nó. Sau một khoảng im lặng sững sờ kéo dài gần một phút, cả hai cùng đồng thanh.

“Tuyệt vời!”

Không lời nào khác có thể miêu tả nó. Không nghi ngờ gì nữa, họ đã khám phá ra một trong những hang đá vôi ngầm lớn nhất từng được tìm thấy ở vùng Kanto. Họ không thể tượng tượng lại có một không gian rộng lớn đến vậy ngay bên dưới một ngọn núi mà chỉ một lát trước đây họ còn đang leo. Niềm phấn khích trào dâng tự đáy lòng tràn ra đến từng lỗ chân lông. “Chính những khoảnh khắc thế này đã khiến anh nhận ra mình sẽ không bao giờ từ bỏ môn thám hiểm hang động, đúng không?” Ngây ngất trước may mắn này, Sakakibara huýt sáo một điệu điên khùng, khi anh lia đèn pin khắp bên trong hang.

Điệu huýt dáo đó khiến Sugiyama khó chịu; nó vang lên không đúng chỗ. Bình thường vẫn chẳng để tâm tới điệu huýt sáo nghịch tai của Sakakibara, nhưng giờ Sugiyama lại thấy nó giày vò thần kinh anh đến mức anh không thể lờ đi được.

Bất chợt Sugiyama cảm thấy thấp thỏm không yên. Luôn tồn tại nguy cơ rằng, mò mẫm vượt qua một lối hẹp vào một hang lớn, nhà thám hiểm sẽ quên mất đường. Sugiyama lấy la bàn ra xem, rồi ghi nhớ hướng chỉ của kim. Nhưng chỉ vừa ghi vội ghi vàng ra giấy xong anh đã nhận ra mình hơi ngớ ngẩn. Dù sao thì, chỉ cần thiết phải thận trọng đến vậy khi định xuống sâu hơn thôi. Việc chỉ hai người, với trang thiết bị thô sơ như thế, đi vào một cái hang vừa được khám phá, quả thật quá nguy hiểm. Họ nên ngừng ở đây và quay trở lại.

Dù vậy Sakakibara đã tìm đường đến tận rìa hang và đang chiếu đèn pin xuống tìm kiếm đường đi tiếp. Anh vẫn đang huýt sáo. Tiếng sao vang dội một cách kì quái qua khu vực đầy măng đá vây quanh.

“Này, Sakakibara, quay lại thôi,” Sugiyama gọi với theo người bạn đồng hành đang so vai lại và nhìn chăm chú như thôi miên xuống sàn.

Cuối cùng Sakakibara cũng ngừng huýt sáo. “Đến đây mà xem này. Dưới này có lối thông xuống dưới!” Không để ý đến điều Sugiyama vừa nói, Sakakibara đứng đó, vẻ đắc thắng. Trông anh thậm chí còn không muốn rời đi hơn trước đó.

Nghe thấy từ “lối thông”, quyết tâm của Sugiyama chợt lung lay, vì anh nổi tiếng trong câu lạc bộ Thám hiểm Hang động là người có kĩ năng trèo lối thông giỏi nhất. Sakakibara và những người khác không thể nào so được.

Nghĩ rằng có khi mình cũng nên xem qua để phán đoán giá trị của phát hiện đó, anh hững hờ tìm đường ra chỗ ánh đèn pin của Sakakibara đang rọi vào. Trong cái hang mênh mông hình quả chuông nơi họ đang đứng, có vẻ chẳng có thêm gì hứa hẹn sẽ dẫn họ đi xa hơn cái lối thông nơi Sakakibara đang rọi đèn pin vào. Rủ xuống như những tấm rèm, vách hang thỉnh thoảng lại được nối vào nhau làm một bằng những măng đá mọc trồi lên từ sàn. Có lẽ ở đây từng có một đường đi dẫn ra đâu đó bên dưới rìa hang, nhưng rõ ràng là nó đã bị lấp bởi đất đá từ một vụ sụt lún.

Xoay xở ra được đến lối thông nơi Sakakibara đang hào hứng chờ anh, Sugiyama nhòm xuống dưới. Lối thông này hơi dốc chứ không thẳng đứng. Anh còn nhìn thấy điểm nút xa nhất tạo thành một đường hơi cong. So với các lối thông khác, cái này không sâu lắm, và có thể vượt qua khá dễ dàng mà không cần thừng và thang.

Sugiyama rùng mình. Anh không khẳng định được đó là do sợ hãi hay phấn khích, dù cảm giác nhoi nhói trong các mạch máu có vẻ giống sự kinh sợ hơn là giá lạnh.

“Thế nào, chơi không?” Sakakibara thì thào với một nụ cười, như thể anh đi được guốc trong bụng Sugiyama vậy.

Sugiyama quay lại xác nhận quãng đường họ đã đi được cho đến chỗ lối thông, và cố tự thuyết phục mình rằng chỉ làm nốt việc này thôi. Khi đã xoay xở xuống đáy được bằng lối thông, anh thề sẽ trở về nhà ngay lập tức.

Bước vào vòng ánh sáng của cây đèn pin trong tay Sakakibara, Sugiyama tựa lưng vào mặt dốc và bắt đầu trèo xuống.

“Ở dưới đó thế nào?” Sakakibara hỏi khi Sugiyama xuống được gần nửa đường.

Không đáp, Sugiyama dừng lại và căng tai ra lắng nghe. Anh có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ mơ hồ quanh đây. Anh nhớ đã nghe thấy tiếng tương tự ở miệng hang.

“Tôi nghe thấy tiếng nước!”

Ngay khi Sugiyama đáp, Sakakibara nhét cái lưng nặng nề của mình vào lối thông.

“Tôi đến đây!”

Sakakibara bắt đầu trèo xuống như Sugiyama, và chẳng có gì ngăn cản được anh.

Đáy lối thông mở ra, hơi cong một chút, dẫn đến một tầng hang nữa có hình dạng gần giống với hang trước. Đó là một cái hang cũng có hình quả chuông nhưng nhỏ hơn nhiều. Lớp màng nước dính vào vách hang sát đến nỗi bạn phải chạm vào thì mới chắc được rằng nó có ở đó. Ngấm qua đường nứt trên trần hang, nước lặng lẽ chảy men theo vách đá vào rồi mất hút qua sàn hang, không để lại dù chỉ một vũng nhỏ. Cảnh tượng khiến Sugiyama mê mệt khi anh lướt ánh đèn pin xung quanh khu vực ấy. Anh cảm thấy niềm vui trào dâng khi nghĩ rằng mình là người đầu tiên trên bề mặt trái đất này được nhìn thấy nó. Đó là kiểu khoảnh khắc chỉ được nếm trải một lần trong đời, thậm chí là không bao giờ. Sức mạnh của khoảnh khắc ấy khiến Sugiyama quên mất lời thề với chính mình trước khi trèo xuống lối thông. Thực tế rằng nước rỉ rỉ chảy xuống nhưng không tạo thành vũng mà lại biến mất dưới sàn hang cho thấy có lẽ bên dưới còn có một hang khá rộng nữa.

Sugiyama và Sakakibara bắt đầu tìm đường đến cái hang bên dưới đó. Mọi cảm giác tự kiềm chế giờ đã bay biến hết, Sugiyama đã quên sạch mọi chuyện khác. Miếng mồi này quá cám dỗ, và anh đang bị nhử sâu hơn vào lòng trái đất.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx