Gần đây Lạc Phượng các thành nơi vạn dân chú ý.
Nghe nói, đương triều Tấn vương phi trắng trợn bao dưỡng hoa khôi gian díu với Tấn vương, nói là nếu để trượng phu tiêu tiền tìm hoa vấn liễu, không bằng chính nàng tiêu số tiền kia trước.
Thuyết pháp này bất tri bất giác lặng lẽ chiếm được sự nhất trí đồng tình của gia quyến những quan to, hậu duệ quý tộc, phú thương, nhân vật nổi tiếng.
Vì thế, thẻ đỏ của các hoa khôi ở các thanh lâu bắt đầu giống như đã quy ước bị người bao hoặc chuộc hết, tóm lại không hề tiếp khách ngoài.
Vì thế, oán khí của nam nhân dần dần nặng, rốt cục hình thành từng đạo tấu chương cụ thể đưa đến trên long án của hoàng đế.
Sau đó, hoàng hậu nương nương đứng đầu hậu cung cầm cờ hiệu vì hoàng đế phân ưu, cùng đương kim Thánh Thượng mật đàm nửa canh giờ, sau đó những tấu chương này lại bị đánh về y nguyên, còn phê -- thanh quan khó chặn việc nhà.
"Ta thật oan," Tô Linh Linh vẻ mặt ủy khuất khoanh chân ngồi ở trên tảng đá lớn bên bờ hồ ở vườn hoa sau vương phủ, thì thào tự nói.
"Nàng cũng không oan chút nào." Long Kí Vân nằm ở bên cạnh nàng nhắm mắt lại trả lời, tất cả trên mặt đều là ý cười.
"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Ta bao dưỡng Diễm Nương tỷ tỷ là ta tự mình vui, sao có thể nói ta giựt giây cho gia quyến của bọn họ noi theo, làm cho nội bộ bọn họ mâu thuẫn đây?"
"Trên thực tế, đúng là nàng tạo ra tấm gương." Hắn thản nhiên tường trình sự thật.
Nàng kiên quyết không thừa nhận lỗi của mình, "Này chỉ có thể nói rõ gia quyến bọn họ có dục vọng học tập mãnh liệt!"
Cho nên nói, dựa vào cái gì gia quyến bọn họ phạm vào sai, cũng là ta bị nhốt trong vương phủ đóng cửa suy nghĩ?
Nàng không rõ, càng cảm thấy ủy khuất, vốn ở Lạc Phượng các rất tốt, kết quả liền vì nguyên nhân khó hiểu này bị một đạo thánh chỉ tìm về phủ.
Nguyên nhân rất đơn giản, "Đụng chạm nhiều người tức giận."
"Rõ ràng chính là năng lực của Hoàng Thượng không đủ mạnh." Nàng nhìn không nổi lão hoàng đế!
"Người cũng là phụ hoàng của nàng." Hắn lạnh lạnh nhắc nhở.
"Ta cự tuyệt thừa nhận." Nàng cũng là nguyên tắc, "Nhưng mà nếu vì vậy Diễm Nương tỷ tỷ có thể thoát biển khổ, cũng coi như bất hạnh trong may mắn."
Long Kí Vân từ từ nhắm hai mắt ở trong lòng hừ mấy tiếng, không phải sao? Vì chặt đứt nguồn gốc tội ác này của nàng, có người không tiếc lấy quyền mưu tư giúp nàng, khiến cho nàng chẳng những chuộc thân cho Diễm Nương, còn giúp cha của Diễm Nương giải oan, chỉ sợ nàng hạ quyết tâm tiếp tục dẫn dắt cỗ "làn gió bao dưỡng tà ác" làm hỏng hành trình tìm phương (tìm gái làng chơi) của nam nhi các gia đình.
"Con cá mắc câu."
"A… " Nàng sửng sốt kinh ngạc nhìn trượng phu đang nhắm mắt vẫn chuẩn xác cầm vững cần câu, vung về phía sau, một con cá chép vui vẻ rơi xuống trên cỏ.
"Tiếp tục câu đi." Hắn đem cần câu về lại chỗ cũ, lại gối đầu lên hai tay, hưởng thụ ánh nắng thu sau giữa trưa.
"Vì sao ngươi vẫn đoạt của ta?" Rõ ràng là nàng đang câu cá mà, nhưng một con nàng cũng chưa câu được, đều bị hắn đoạt đi.
"Chờ nàng hoàn hồn, cá đã sớm chạy."
"Ai cần ngươi lo."
"Bổn vương cũng không muốn có người lấy cớ nói không có cá để làm." Hắn nhịn không được hừ một tiếng, có người đánh cờ hiệu "không có cá để làm" để muốn ứng phó hắn rất nhiều lần, hắn còn ngu nữa cũng biết phải thay đổi sách lược.
"Hừ." Chỉ có hắn biết hừ sao? Nàng cũng biết.
"Đừng quên nàng hiện tại là đóng cửa suy nghĩ, còn không biết hối cải như vậy."
"Ta vốn không sai, sửa cái gì sửa?"
Hắn cười như không cười nhìn nàng, trong lòng nhịn không được cười lớn, "Xem ra nàng thật vừa lòng với tình trạng ngự lâm quân vây phủ hiện nay?"
Thật phục phụ hoàng làm được ra, phái mấy trăm tên ngự lâm quân vây quanh Tấn vương phủ của hắn, nói là vì bảo đảm Tấn vương phi có thể ở trong phủ suy nghĩ, để ngừa hắn sợ vợ thành si gia giáo không nghiêm.
"Ta vừa lòng cái rắm!" Tô Linh Linh nhịn không được chửi bậy. Nàng đều buồn bực sắp chết, còn vừa lòng?
"Nương tử, chú ý tu dưỡng." Hắn cười nhắc nhở.
"Ngươi quản ta!"
"Tốt, ta mặc kệ." Long Kí Vân nằm ở trên tảng đá cười đến sáng loá.
Tô Linh Linh vừa nhìn chăm chú vào động tĩnh của mặt hồ, vừa hỏi:"Ngươi nói Diễm Nương tỷ tỷ sẽ hạnh phúc chứ?" Được đương triều thái tử coi trọng tiến đông cung, tuy rằng là an toàn nhất, ít nhất không có người còn dám khinh thị, nhưng hạnh phúc sao?
"Sẽ." Hoàng huynh quấy nhiễu vào cũng không ở trong dự liệu, cũng không khiến cho sự tình có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
"Không thành ý." Nàng chỉ trích hắn.
"Nàng có thể giúp đều đã giúp, con đường còn lại tự nàng đi, hạnh phúc hay bất hạnh đã không phải nàng có thể quản được." Hắn nghiêm túc hiếm thấy nói với nàng.
Tô Linh Linh trầm mặc một lát, rồi sau đó mỉm cười, "Ngươi nói đúng, ta đã hết sức, vậy sẽ không hối hận."
"Nghe nói, nàng từng bán đi không ít thứ đáng giá trong tướng phủ?" Hắn dường như không có việc gì nói sang chuyện khác.
Nàng không hề giấu giếm nói ra sự thật, "Sau đó ta đều chuộc đồ lại."
"Vậy sao?" Từ nơi của nhạc phụ lấy được đến bí mật cay đắng năm xưa này, quả thật làm cho hắn nở nụ cười nửa ngày, tưởng tượng thấy hình ảnh chạy trối chết thảm thiết của thê tử ở tuổi dậy bị nhạc phụ đuổi quanh tướng phủ năm đó, tâm tình liền vô cùng thư sướng.
"Đương nhiên, ta cũng không phải cầm chết." Dừng dừng, Tô Linh Linh cẩn thận bổ sung một câu, "Ta cũng không dám cầm chết."
Nhịn không được, Long Kí Vân cười ha ha lên.
Ngày mùa thu gió thổi qua, mang đến một mảnh nhẹ nhàng khoan khoái, cũng đem tiếng cười truyền xa hơn.
Nhất sát mưa thu nhất sát lạnh, gió thu mưa thu thu sát nhân.
Ngồi ở phía trước cửa sổ cúi đầu nhìn mưa nhỏ giọt tí tách mạnh mẽ, tâm tình Tô Linh Linh không hiểu sao có chút bi thương.
Trong bất tri bất giác, nàng vào kinh đã nửa năm.
Một đôi tay ấn lên vai nàng, tiếng cười khẽ truyền vào trong tai, "Nhìn cái gì thế? Xem đến vẻ mặt bi thương, khiến bổn vương rất đau lòng." Lời còn chưa dứt, người của nàng đã rơi vào một cái ôm ấp ấm áp.
"Tâm tình Vương gia không tồi."
"Vì sao nàng lại mất hứng?"
"Không vì sao, chỉ là thấy mưa không ngừng rơi, có chút bi thương không hiểu được."
Long Kí Vân cười lắc lắc đầu, "Đa sầu đa cảm." Ôm lấy nàng đang nhìn về phía cảnh mưa ngoài cửa sổ.
"Mười lăm tháng tám năm nay mây đen che trăng, hiện tại lại mưa thu liên miên, cũng không thể đi chơi, đương nhiên cao hứng không nổi." Thật vất vả hoàng đế mới đem ngự lâm quân rút đi, lại đến mưa dầm kéo dài không thể đi ra ngoài, nàng đều sắp buồn mốc meo.
"Ở lại trong phủ cùng ta khiến cho nàng không vui như vậy sao?"
"Ngươi vẫn cứ ở trong phủ không buồn sao?" Nàng không đáp hỏi lại.
"Không buồn."
"Ta không thể thế được." Nàng thói quen chạy từ trời nam đến đất bắc, thình lình bị nhốt ở một chỗ không thể nhúc nhích lâu dài, toàn thân đều không thoải mái.
"Nếu thật sự rất buồn," Tay Long Kí Vân nắm chặt, thanh âm cũng trầm thấp xuống, tràn ngập dụ hoặc, "Không bằng chúng ta liền… " Thanh âm càng ngày càng thấp, cuối cùng dán ở lỗ tai của nàng đem vài lời cuối cùng nói ra.
"A --" Tô Linh Linh kinh hô một tiếng, tay chân đều sử dụng tránh khai ôm ấp của hắn, nhảy vài bước, cách hắn rất xa.
"Nàng trốn xa như vậy làm gì?"
Nàng thành khẩn đề nghị, "Ngươi đi thư phòng đọc sách đi."
"Luôn đọc sách, bổn vương cũng phiền."
"Đúng rồi, Hộ bộ Ngô đại nhân mời ngươi qua phủ uống rượu, thiệp mời ta đã đưa vào thư phòng của ngươi."
Hắn lắc đầu, thật thích ý thưởng thức sự bối rối của nàng.
"Ta nhớ ra rồi, hôm nay Trình đại nhân phái người lại đây nói muốn mời Vương gia nghe ca xem múa đấy."
"Vậy sao?" Hắn ung dung ôm cánh tay vòng trước ngực.
"Phải đó."
"Vậy sao không có người nói với bổn vương?"
"Ta làm sao mà biết."
"Nàng làm sao mà biết được?"
"Hôm nay, lúc ta đi ngang qua hành lang gấp khúc, đụng tới quản gia cầm thiệp mời tiến vào."
"Làm sao nàng có thể khéo gặp chuyện như vậy?" Hắn nheo lại mắt hỏi.
Tô Linh Linh đúng lý hợp tình trả lời, "Ta buồn chỉ có thể xoay quanh ở tất cả hành lang gấp khúc trong phủ, gặp gỡ cũng không kỳ quái."
"Bổn vương nói, nếu thật sự rất buồn, chúng ta không bằng liền… "
"Ngừng, đề nghị này không đáng tiếp thu," Nghĩ cũng không cần nghĩ, ai muốn suốt ngày cùng hắn lăn ở trên giường, "Ban ngày ban mặt cũng không an phận, ngươi về thư phòng của ngươi đi."
"Hôm nay ta đọc sách cũng mệt mỏi, trở về phòng chính là muốn nghỉ ngơi một chút."
"Vậy ngươi nghỉ đi, ta đi phòng bếp nhìn xem." Vừa nói, một đôi chân của nàng đã sắp bước ra cửa.
Đây là có chuyện gì? Thê tử hắn thấy hắn liền lẩn mất giống con chuột thấy con mèo, này đối hắn mà nói là đả kích rất lớn, lắc mình một cái, hắn chặn đường đi của nàng.
"Nương tử."
"Hử, Vương gia có việc sao?"
Hắn trịnh trọng gật đầu, nghiêm túc nói: "Có việc."
"Chuyện gì?"
@by txiuqw4