-PHỊCH
Tiếng bàn chân.Đúng vậy,một người trùm mặt nạ màu đen nhảy xuống từ trên mái nhà,ra tay hạ những tên ấy,kéo tay nàng chạy đi.Nàng nghĩ ngay ra là hắn ta muốn cứu mình nên chạy theo.Một lát sau khi đã thoát khỏi những tên đó thì nàng mới kịp quay lại cảm ơn hắn:
-Xin cảm ơn huynh..
Hắn chỉ nhìn nàng rồi bỏ đi.. biến mất không để lại một lời nào làm nàng ngơ ngác,giữa chốn đông người này, nàng phải làm sao để tìm Nhi hoàn đây?
Nàng lo lắng chạy đi khắp nơi,cái bụng cũng đã đói rã ra rồi..Bỗng một bàn tay kéo nàng lại:
-Tiểu thư..
-A,Nhi Hoàn....ta tìm cô nãy giờ
-Tiểu thư,người đi đâu vậy...làm tôi rất lo lắng..
-Ta...ta bị lạc,nhưng..huhu...ta sợ quá
Nàng khóc rồi ôm chầm lấy cô,như là mấy năm rồi không gặp cô vậy.Nhi Hoàn lúc này mới mỉm cười rồi trả lời tiếp:
-Tiểu thư,hoàng hôn xuống rồi...phu nhân rất lo lắng tiểu thư mau lên xe đi..
-Mẹ ta ư?
-Đúng,tiểu thư và tôi ra ngoài chưa thông báo,nên chắc người sẽ rất lo..
-Ừm,chúng ta về nhà thôi..
Nàng gật đầu rồi bước lên kiệu,trong lòng như đảo lộn?Nhà nàng ư?Nhà nàng đâu phải ở nơi này đâu?Mẹ của nàng là người ở thế giới kia mà?Tại sao nàng lại ngu ngốc sống ở nơi thế này...Mẹ ơi con nhớ mẹ....Anh trai,em sợ lắm!!
Ngẫm nghĩ một hồi nàng thiếp đi trong mệt mỏi,Nhi hoàn nhìn tiểu thư thì thở dài:
-Tiểu thư không phải là tiểu thư của trước đây nữa!!
@by txiuqw4