- Không đúng,vậy sao tôi không nhận ra.....Vũ hạo là người của thế kỉ 21 ư? -Nàng ngạc nhiên,rồi hỏi....sau đó nhìn tiểu phi,nàng muốn biết sự thật....Nàng phải biết,nếu không nàng sẽ hối hận..
- Công chúa...để tôi kể cho cô nghe mọi việc.... - Tiểu phi thở dài rồi bước sát về phía nàng,ghé vào tai nàng nói rõ mọi chuyện....Thì ra là như vậy...Bây giờ thì...nàng hiểu rồi,thì ra...là như vậy
Nàng bật cười ngu ngốc rồi sau đó quay đi,để lại Tiểu phi đứng đó nhìn theo,từng bước chân nặng trĩu,vậy ra....cái này là có duyên không phận sao?... Nhếch đôi môi mềm mại của mình,nàng đi về khuê phòng,nhưng nhận ra..hắn....không có ở đó? Hắn đi đâu?..*.Ta thật sự không nỡ xa ngươi,Vũ hạo*
**** Quay lại với hắn ***
Hắn đưa tay đấm mạnh vào bức tường kín kia,môi cắn chặt đến nỗi bật máu,từng giọt máu nhỏ xuống làm hắn chợt đau nhói,hắn ôm đầu khó chịu,sau đã gục xuống....Đầu hắn sao lại đau như vậy? Rốt cục hắn đang nhớ lại những gì vậy...những hình ảnh này là sao? Sao nó lạ quá,đây không phải hắn...vậy là ai?
- Ta...là ai? Rốt cục là ai?
Hắn thầm nhủ rồi buông hai tay khỏi đầu mình,mắt nhắm chặt lại,bàn tay tạo thành hình nắm đấm rồi cất bước đi,hắn nhất định tìm ra sự thật,nhưng...không phải bây giờ,hắn phải gặp nàng....phải gặp...và nhìn thấy nàng ngay bây giờ...
**** Quay lại với nàng ở khuê phòng ****
- Đi đâu rồi chứ? -Nàng bước quanh trong phòng rồi dừng lại ở chiếc bàn,khẽ rót một ngụm trà,nàng bực bội nhìn vào chiếc giường,hơi ấm vẫn còn,chắc hắn chưa đi lâu,mà mới đi ra thôi...
* Hazz,mình phải làm sao mới tốt đây.....Minh anh ơi là Minh anh,mày thật ngu ngốc quá mà,lỗi do mày thôi....cũng tại cái vụ tai nạn làm mày chịu đựng nhiều việc thế này rồi*...Nàng nằm dài xuống bàn rồi nhắm mắt lại,thở một hơi thật dài,nàng bật mình đứng dậy định đi tìm hắn thì bỗng nhìn thấy hắn đứng cạnh cửa,mắt có vẻ lạnh lùng và mang đầy ám khí khiến nàng hơi run.
- Vương gia.....ngươi đi đâu nãy giờ?..
- À...- Hắn chợt bừng tỉnh khỏi sự tức giận nhìn nàng mỉm cười,rồi nói- Ta đi tìm nàng,tiện thể hóng gió chút,buổi sáng có thời tiết thật mát mẻ...
Đúng là hắn nói quá chuẩn,nửa đúng nửa sai....nửa thật nửa giả.Một câu nói dựa trên sự thật mà lại có chút bịa,thế mới là câu văn hay chứ,còn hắn thì đang cố gắng cười gượng,nàng đến bên hắn rồi ánh mắt lo lắng:
- Ta thực sự....sợ ngươi rời xa ta thôi...
*Rời xa,phải rồi....nàng ấy sẽ rời bỏ ta...* Hắn ôm lấy nàng rồi suy nghĩ,sau đó lại nhìn nàng * Dù nàng không phải Yên Linh,ta vẫn yêu nàng....mãi mãi * Hắn nghiến chặt răng rồi siết bàn tay thật mạnh làm nàng thấy đau,nhưng không đau bằng vết thương trong lòng nàng bây giờ..khi biết....họ sắp xa nhau....
@by txiuqw4