Trong khi ấy,tại phủ vương gia,thì ánh đèn trong căn phòng nhỏ vẫn chưa tắt.Đó chính là Tiểu phi,cô dường như cảm nhận được nàng có rắc rối...thấp thỏm lo âu cho nàng.Làm sao để không vào cung mà vẫn giải quyết được cho sự rắc rối này? Làm sao để ả phải tránh xa công chúa ra?
Tiểu phi tự đặt những câu hỏi kia,rồi rốt cục cũng có một câu trả lời thích đáng: ''Đúng rồi,là cách đó''
Thế là cô bắt đầu làm công việc của mình,lấy một cây đèn,chậu nước và con dao 'phép màu' ra.Bàn tay điêu luyện ấy làm mọi việc một cách nhanh chóng,cô mỉm cười đắc ý,đặt cây đèn bay lơ lửng trên mặt chậu nước nhờ phép,dùng con dao cứa vào ngón tay,cho chảy 1 ít máu vào chậu.
Sau đó cô ngồi xuống và chờ đợi...Một thứ mà cô mong xảy đến với ả,không chết người,cũng không ai nghi ngờ.
***** Tại phòng ngủ trong hoàng cung của công chúa Âu dương Quốc-Âu Dương Thiên Tuyết****
- Hm....cô là ai? - Tiếng nói sợ sệt của Thiên tuyết vang lên,dường như ả không biết Tiểu phi là ai,nên muốn nhận biết.
Cảm xúc trong ả giờ hỗn loạn lắm rồi,ả đang lo nàng trả thù mình,như trong những triều trước,các phi tử tranh đấu và giết hại nhau để bước lên ngôi vị hoàng hậu,rồi lại hiện về trả thù.
- Ta là ai không quan trọng,quan trọng là ta đến để khuyên bảo cô! - Tiểu phi cười nhạt,đến bên ả nhấc chiếc cằm ả lên để xem ả xinh đẹp đến cỡ nào? Chính xác Tiểu phi muốn rạch mặt ả,cho hết dám ra ngoài.
Vừa đụng vào ả đã bị hất tay ra khiến cô rất tức giận,ả cũng không kém mắt gườm gườm nhìn về phía cô:
- Đừng tưởng ta sợ cô,ta không cần cô khuyên bảo
- Hm...Tốt thôi,nếu cô bị Lãnh Tử Yên Linh,vương phi của Tam vương gia về báo thù,thì ta không chịu trách nhiệm cho sự ''cứng đầu đầy ngu xuẩn'' của cô nhé,công chúa Âu dương?- Tiểu phi cười xòa,một nụ cười man rợn đến trắng trợn,kèm trong đó là sự cay nghiệt in lên lý trí của một ác quỷ.
- Cô...cô là ai? Sao...sao lại biết chuyện đó... - Kèm theo là ánh mắt nghi hoặc đầy run sợ của Thiên tuyết
Cô cười khẽ,ả nhát gan thật...giết người mà lại sợ bị báo thù? Vậy giết người để làm gì nhỉ?
- Thôi được rồi,ta sẽ nói,ta là Thần chết - Tiểu Phi cười khẩy,tay huơ huơ con dao dính máu trên tay cô vào ngọn nến đang cháy,từng giọt máu đọng lại bị biến thành màu đen,một màu hết sức đẹp đẽ trong vương quốc bóng đêm.
- Thần..thần chết? Vậy....cô sẽ giết ta sao?
- Chính xác,vì không giết cô,thì vương phi của vương gia cũng hiện về báo thù thôi..
- Có...cách nào để...vương phi sống lại không? - Thiên tuyết đổ mồ hôi nhễ nhại,lắp bắp hỏi.Trông dáng vẻ như một con thỏ nhát gan thực sự!
- Có.
- Cách nào? - Nhanh như chớp ả hỏi lại,thực sự ả đang rất hối hận vì đã giết nàng,không cố ý mà,nhưng...chỉ còn cách đó?
- Nói sự thật cho Tam vương gia,giải oan cho vương phi.Cô ta sẽ không ám theo cô mà sống lại - tiểu phi khẽ cười,nụ cười rất chân thật khiến Thiên tuyết tin ngay,gật đầu lia lịa
Bất chợt,Thiên tuyết tỉnh lại... Thì ra là giấc mơ...nhưng sao nó đáng sợ như thế? Thôi nào,Âu dương Thiên tuyết,ngươi phải bình tĩnh,sẽ không sao,không sao.
Bỗng nhiên lại có tiếng nói vang lên,một lần nữa tiểu phi xuất hiện,là hình phản chiếu khuôn mặt cô trên chậu nước:
- Mau đi nói đi,không thì đừng trách ta
Là...là thật sao? Thì ra không phải mơ,ả run sợ mang hết y phục vào rồi nhanh chóng chạy qua phòng vương gia,ả phải nói nếu không sẽ bị cô giết hoặc là nàng giết thôi..
*** Phòng vương gia***
- Cốc cốc - Tiếng gõ cửa của Thiên tuyết làm hắn giật mình,thực ra hắn chưa ngủ,đang suy nghĩ đến nàng,về tất cả những chuyện hắn đã biết,hắn muốn từ từ phân tích..
Vùng dậy khỏi chiếc giường kia,Vũ hạo rảo bước đi ra mở hé cửa,nhìn thấy ả thì ngạc nhiên vô cùng,mời ả vào trong,và kèm theo 1 câu hỏi:
- Sao khuya rồi nàng chưa ngủ lại đến đây?
- Vũ hạo,muội..muội đến đây để nói với huynh sự thật...- Thiên tuyết mặt trắng bệch,xanh xao nói khẽ...thực sự phải nói ra...đúng thế...
- Sự thật? Là gì? - Hắn khoái trá cười,hắn biết chắc ả sẽ nói về chuyện nàng với ả à coi..
- Là....là...muội đã đẩy vương phi xuống nước,là muội tát vương phi,những lời mà vương phi nói điều là muốn chọc giận muội...không..không phải như huynh nghĩ đâu! - Ả nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn,nhìn hắn một cách chân thành,và đầy thương mến,nói
-...Ta biết rồi,muội về phòng đi - Hắn hiểu những chuyện này Thiên tuyết đã sai,nhưng hắn cũng đang thử lòng nàng mà thôi,chuyện này lợi cả đôi đường mà? Nhưng hắn đâu biết hậu quả rất khó lường?
- Huynh không trách ta? - Thiên tuyết ngạc nhiên
- Ừ,về đi,muội hảo mộng - Rõ ràng hắn có cười đáp lại,nhưng hình như cười khinh ả,hảo mộng ư? Ả vừa gặp ác mộng còn tâm trí nào mà mộng mị nữa?
- Thôi được,muội thành thật xin lỗi.. - Nói xong,Thiên tuyết đi ra ngoài,khép nhẹ cánh cửa rồi bước đi,kể ra sự thật công nhận lòng rất bình yên và vui vẻ,ả cũng muốn thôi cái sự ghen tỵ ấy để sống hòa thuận với nàng rồi...
@by txiuqw4