sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22.6

Trong hoa viên yên tĩnh,người ta nghe thấy tiếng nhạc vang lên,kèm theo đó là tiếng hát dịu dàng và thánh thót,cùng hòa quyện với điệu múa mê hồn...

Đó chính là ba người họ,cùng nhau tam hợp tạo nên bản nhạc du dương đó,đầu tiên,bàn tay hắn nhịp nhàng gảy nhẹ dây đàn một cách điêu luyện,thành thục,còn nàng thì lắng nghe âm thanh ấy,tìm thời cơ bắt nhịp hát theo tạo nên một bản tình ca không ai sánh được,giọng hát hay như tiếng suối chảy,tiếng chim hót,tiếng ca ấy vang động trong lúc đó.Nhưng dường như,họ còn có một vũ điệu đi kèm,chính là Thiên Tuyết,cô ấy đã đem điệu múa của quốc mình ra biểu diễn,cùng cặp đôi phu thê ấy kết hợp thành một không gian nghe rất là thơ mộng...

''- Tiếng đàn ấy của chàng...thiếp đã nghe rồi ♪♪...

Nhưng liệu rằng chàng có hiểu,lòng thiếp như tan nát? ♪

Chàng đã không còn bên thiếp,đã mãi rời xa......

Thiếp không thể với tới nữa,phải làm sao đây? ♪

Lời thề nguyện đó,sao chàng không giữ lấy?

Chàng đã hứa mà......Hỡi người thiếp yêu.....♪

Đừng lạnh lùng rời bỏ thiếp.....dù cho giây phút ấy đã xa rồi....

Thiếp nguyện cùng chàng,đi theo chàng không sợ khó khăn...

Đừng rời bỏ thiếp....

Đừng rời bỏ thiếp...

Chàng là bến bờ đưa thiếp tới nơi yên bình....

Dù cho sóng gió bão táp,thiếp vẫn nguyện bên chàng...♪''

Tiếng hát và tiếng đàn của hắn với nàng vang xa,làm ọi người gần đấy cảm thấy tâm hồn thật vui vẻ,nhưng cũng có người không muốn nghe bỏ đi trong chớp mắt.Vừa kết thúc bản nhạc buồn,hắn đã nhìn thái độ của nàng,trông nàng có vẻ còn buồn hơn hắn nữa...Phải chăng hắn nên giảng hòa?Nhưng nàng có đồng ý không?

Thiên tuyết cũng buồn bã nhìn bọn họ,cô ấy nên làm gì bây giờ? Nên buông tay hay là giành hắn với vương phi? Tại sao ta không thể quyết định được chứ? Ta nên làm gì cho tốt? Ta cũng không muốn xấu xa độc ác đâu....

Mỗi người họ,đuổi theo suy nghĩ riêng của mình.Còn nàng thì sao?

Nàng hiện giờ không nhìn ai cả,tâm hồn mơ ảo lạc giữa chốn nào rồi không biết? Nàng cần chút yên tĩnh,và để có thể tận hưởng không khí trong lành mà thôi...Coi bộ nàng đang thanh thản quá chừng...

- Khụ khụ -Bỗng dưng có tiếng ho,giữa không khí yên lặng ấy,ba người họ giật mình quay lại,trước mặt họ là một bà già...Ý không @@ là thái hậu...

Thái hậu nghiêm trang và cao quý trong bộ y phục hoàng tộc,bà ấy đến gần ba người,bên cạnh là Hiên Ly,ánh mắt cô ta có gì đó thâm sâu và nguy hiểm,cũng nhịp chân theo thái hậu.

- Tham kiến thái hậu,thái hậu thiên tuế - Cả ba người cùng đồng thanh. Rồi họ cảm thấy hơi lạ? và bất an nữa? Thái hậu đến đây phải chăng cò việc gì quan trọng sao?

- Ai gia đến,là muốn nhắc nhở với các ngươi một điều này thôi.. - Thái hậu gật đầu,sau đó nhìn vào cây đàn và 3 người họ,họ cảm thấy ngạc nhiên?Nhắc nhở ư?

- Vâng,thái hậu cứ nói - Vũ hạo nghiêm mặt đáp trả,nhưng trong lòng hơi lo âu,rốt cục tại sao ta thấy không bình thường nhỉ?

- Các ngươi biết hôm nay là ngày gì không?

- Bẩm thái hậu,là...ngày mai táng nhị hoàng tử -Mạc Liêu - Hắn trả lời,thì ra là bà ấy muốn nói về chuyện này à?

- Hạo Nhi,hôm nay là ngày tang của Liêu Nhi,sao con lại có nhã hứng đánh đàn,hát múa?

- Dạ...? -Hắn giật mình.

Vậy là hắn....đã phạm vào điều cấm kỵ của hoàng cung rồi,tội này sẽ phạt nặng lắm? Phải làm sao bây giờ đây? Nhất định nàng sẽ bị liên lụy.

Còn Thiên tuyết đang hết sức run sợ.....Đúng rồi,cô ta là người nghĩ ra ý kiến này?Làm sao để thoát tội?

Nàng vẫn bình thản,vì nàng không sợ gì cả....Nàng tỏ ra như không biết gì,không lắng nghe gì...tốt nhất là thế...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx