sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Vương xà - Chương 03 - 04

Chương 3: Huyết Xà

Một lần nữa tiếng súng lại vang lên, viên đạn xoay tròn, xé toạc không gian lao cùng đường đi nhưng ngược hướng với viên đạn đang tay tới phía Bạch Xà kia. Đường nhắm bắn cực chuẩn khiến cho cả hai viên đoạn va vào nhau giữa không trung phát ra một tiếng nổ lớn...

“RẦM...”

“PẰNG... PẰNG... PẰNG...”

Hàng loạt tiếng súng vang lên đinh tai từ khẩu súng lục dài màu bạc bóng loáng của con người lạ mặt đó nhắm thẳng vào lão ta - một lão già có sức sống dai dẳng nhưng tuyệt nhiên những viên đạn đó lại không bắn vào một điểm chết nào trên người nào. Là bắn trượt sao? Chắc chắn là không rồi, bởi có thể ngắm bắn được cả viên đạn đang lao tới thì sao có thể ngắm trượt những thứ còn dễ dàng hơn thế được chứ. Ngược lại, những viên đạn đó lại quá chuẩn như ý của chủ nhân nó muốn. Những viên đạn đó nhắm thẳng vào cổ tay, chân, đồi gối, khuỷu tay của lão đã phế đi toàn bộ các chức năng hoạt động biến lão thành người tàn phế bởi xương lão đã bị bắn vỡ vụn.

Thế nào là đau đớn?

Thế nào là tàn nhẫn?

Chính là khiến cho người phải chết đấy không thể ước một phát nhắm mắt sang thế giới bên kia được mà phải quằn quại trong đau đớn, máu và nước mắt... Phải, thứ nước mắt vốn không tồn tại trong thế giới ngầm này nhưng nó phải nhỏ bởi sự đau đớn tột cùng của thân xác. Và rồi để lịm dần trong tê dại, đau đớn mà nhớ mãi mãi nỗi đau, sự khiếp đảm mà đi sang thế giới bên kia.

“Song Xà” vốn được mệnh danh là những con rắn độc tàn bạo và đầy mưu mô thủ đoạn nhưng người con trai trước mặt Bạch Xà này còn tàn bạo, thủ đoạn, dã man cùng lạnh lùng hơn gấp nhiều lần...

Ngũ Tướng Không Ngai dù đã tự tay giết không ít người, tàn bạo không kém nhưng cho dù có lạnh tới đâu, được tôi luyện tới mức nào cũng phải tái mặt khi thấy người con trai đó rút ra một thanh kiếm màu đen y hệt như của Hắc Xà nhưng nó lại được gắn một viên ngọc màu đỏ phía chuôi kiếm. “Roẹt” một cái, người con trai đó đã tuyên bố án tử chém đầu cho lão ta bằng một đường kiếm nhanh, gọn và rất ngọt như là chỉ chém một vật gì đó vô cùng tầm thường vậy. Nhưng như vậy thì chưa là gì khi người con trai đó ghim đầu lão vào tường bằng chính thanh đao của lão chỉ trong tích tắc khi người ta thấy đầu lão bị hất bay lên...

- Hay... Hay lắm... - Hắc Xà vỗ tay tiến về phía người con trai đó.

Người đó không nói gì, cất kiếm vào vỏ bao rồi bước tới nhặt chiếc áo lụa mà Bạch Xà vứt dướt đất choàng lên người cô.

- Ơ! Cảm ơn! - Bạch Xà không khỏi ngạc nhiên trước hành động của người con trai lạ này.

- Về bang đã rồi nói chuyện tiếp - Hắc Xà vỗ vai người đó và ôm eo Bạch Xà bước đi, theo sau là Ngũ Tướng Không Ngai.

TẠI BANG VƯƠNG XÀ:

- Em gái, cậu ta - người vừa cứu em ban nãy đó, tên là Uông Thành Hải Long và có lẽ em cũng gặp cậu ta rồi đấy - Hắc Xà bình thản nói, người con trai kia cũng rất bình thản như không phải chuyện của mình uống thứ chất lỏng màu xanh dương đựng trong chiếc li. Trong khí đó Bạch Xà nhìn người lạ này bằng một ánh mắt không thể khó hiểu hơn.

- Biết? - Bạch Xà quay lại nhìn anh mình một cách khó hiểu.

- Ừ, em lần thứ hai gặp cậu ấy nhưng danh tiếng thì nghe rất nhiều rồi. Cậu ta là Huyết Xà - Hắc Xà cười, nhẹ nhàng vuốt tóc em gái mình.

“Phụt...”

Bạch Xà nhà ta không nể nang càng không sợ mất hình tượng gì phun tất cả rượu trong miệng ra phun thẳng về phía người đối diện là Huyết Xà. Nhưng như một phản xạ có điều kiện, Huyết Xà bình thản tránh rồi lại bình thản uống rượu tiếp không lên tiếng...

- Anh nói gì cơ? - Bạch Xà trợn tròn mắt nhìn anh.

- Này, em đừng có phản ứng quá vậy chứ? Bất lịch sự quá - Hắc Xà lắc đầu, lấy tay lau miệng còn vương nước của cô.

- Nhưng... nhưng... - Bạch Xà lắp bắp chỉ vào Huyết Xà.

- Rồi rồi, vì đây chính là tuyệt mật nên mới có lời nói rằng cậu ta hoạt động tự do. Em không để ý gia huy của Vương Xà sao? Con rắn màu đỏ bao quanh Song Xà chính là hình ảnh tượng trưng cho Huyết Xà đấy. Hay nói một cách đơn giản thì cậu ta cũng chính là vị Bang chủ thứ hai của Vương Xà này - Hắc Xà giải thích.

- Hả?... - Miệng Bạch Xà càng ngày càng mở lớn muốn rớt cả hàm ra ngoài luôn.

- Chẹp, đừng mở lớn miệng thế, anh sẽ hôn đó. Chuyện này như anh nói là tuyệt mật nên giờ anh mới nói với em được đó. Từ giờ hãy chiếu cố cậu ta nhé - Hắc Xà cười, hôn nhẹ lên má Bạch Xà.

- Hừ, anh được lắm, giờ mới chịu nói với em. Nhưng khoan đã, em muốn hỏi một chuyện - Bạch Xà lườm Hắc Xà một cái bởi lúc nào cũng dỗ cô bằng cách đó làm cô không thể làm gì khác được cả.

- Gì vậy? - Hắc Xà cười.

- Anh ta bị câm hả? - Bạch Xà chỉ thẳng tay vào Huyết Xà, không thể ngây thơ vô tội hơn nữa hỏi.

Câu hỏi của Bạch Xà khiến Huyết Xà nhà ta từ nãy giờ chẳng thèm lên tiếng quan tâm chuyện của hai anh em giờ phải ngẩng lên liếc mắt nhìn Bạch Xà một cái. Còn Hắc Xà thì lúc này cũng đang đần mặt nhìn em gái mình, gương mặt bắt đầu chuyển sắc rồi không nhịn được nữa Hắc Xà ôm bụng cười nghiêng ngả... Tiếng cười của anh vang lên vọng cả căn phòng rộng.

- Hahaha... Long, thấy chưa? Tao đã bảo kiểu gì cũng có người tưởng mày câm mà... Hahaha... - Hắc Xà vừa cười vừa nói.

Huyết Xà không nói gì nhưng ánh mắt sắc lạnh lại đang lườm người cười lăn cười bò kia một cái chết được người và đông cứng mọi thứ.

Hắc Xà thấy thế liền cố nhịn cười, vỗ vai em gái còn đang ngơ ngác của mình giải thích trước khi mình chọc cho người nào điên lên lại rút kiếm chém bừa thì chắc chắn sẽ phiền phức lắm:

- Haha, Bạch Xà, không phải cậu ta bị câm đâu. Lí do thứ nhất là cậu ta không thích nói khi cảm thấy không cần thiết. Thứ hai là cậu ta bình thường phải nói nhiều quá nên khi được nghỉ cậu ta không muốn nói nữa. Em biết công ty SK chứ? Là công ty của chúng ta đấy, nó là viết tắt của “Snake’s King” - Vương Xà đấy. Giám đốc hiện thời của công ty này chỉ là giám đốc do cậu ta thuê để quản lí công ty thôi, còn cậu ta mới là giám đốc đúng nghĩa nhưng chỉ khi có vụ làm ăn lớn mới ra mặt để ngoại giao thôi.

- Ừm, ra vậy - Bạch Xà khẽ gật đầu.

- Túm lại là cậu ta sau những ngày phiêu bạt trên thương trường giờ sẽ quay về bang. Em chiếu cố cậu ta một chút, được chứ? - Hắc Xà vỗ vai em gái.

- Anh tự đi mà chiếu cố. Em không thích dạy trẻ con tập nói - Bạch Xà bĩu môi quay mặt đi.

Câu nói của Bạch Xà lại một lần nữa khiến Hắc Xà ôm bụng cười ra nước mắt. Trong khi đó Huyết Xà vẫn tuyệt nhiên không mở lời nhưng trên khóe miệng khẽ nhếch lên tạo ra một nụ cười...

* * *

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới ló dạng phía chân trời thì tin tức Lão Tam - bang chủ bang Hổ Long bị chết thê thảm, toàn bang từ trên xuống dưới máu chảy thành sông, ai cũng thành ma không đầu khiến cho cả trăm bang từ lớn đến nhỏ phải hãi hùng khi nhìn những hình ảnh đó. Tất cả các bang chủ dù là người đối đầu hay không đối đầu với Vương Xà cũng phải rùng mình khi tưởng tượng tới mình sẽ như thế nào nếu đối đầu tuyên chiến với Vương Xà... Đó là một cái chết bi thảm.

Dù chẳng cần bảo họ cũng đoán được đó là cái chết bi thảm, tàn nhẫn và vấy mùi máu tanh bởi sự sụp đổ trong một đêm của Hổ Long là do Vương Xà làm vì chỉ mình Vương Xà mới dám đánh cược một ván bài lớn như vậy. Huống hồ chiếc thẻ bài in gia huy của Vương Xà được để lại là bằng chứng rõ ràng như thế nữa rõ ràng họ không hề sợ hãi khi tuyên bố chính mình đã để tại những tàn tích đẫm máu đó... Đây không chỉ là một cuộc xử trảm với người dám đối đầu Vương Xà mà còn là lời cảnh cáo đối với tất cả những bang dám ra mặt đối đầu với Vương Xà... Một lời cảnh cáo đẫm máu tươi...

- Ván bài này khá tuyệt - Một nụ cười tanh mùi máu hiện lên trên môi người con trai với gương mặt thanh tú, vận trên mình bộ đồ trắng.

Người ngồi cạnh anh không nói gì, chỉ im lặng đưa mắt ngắm nhìn bình minh đang dần lên và mặt trời tỏa nắng vàng ngoài hiên nhà kia là báo hiệu một ngày mới đã đến... Một lúc lâu sau người con trai đó mới đứng dậy, khẽ nói. Chất giọng nam trầm nhưng mang một hơi lạnh cùng nhiệt độ âm thẩm thấu vào da thịt người khiến ta run sợ:

- Nhưng trò chơi giờ chỉ mới bắt đầu.

Anh bước đi, người kia uống cạn li rượu đỏ thẫm ưa thích trên tay rồi cũng đứng dậy. Hai bàn tay đút túi quần ung dung bước theo không quên bỏ lại phía sau bình mình kia câu nói:

- Ừ, là trò chơi của máu và nước mắt nhỉ?

Chương 4: Thế Giới Của Em

Sáng nay, mặc dù là một buổi sáng khá sự kiện nhưng với bang Vương Xà lại khá yên ắng bởi giờ là lúc là thời gian nghỉ ngơi của những thành viên chủ chốt như Song Xà, Ngũ Tướng Không Ngai. Có lẽ như với Vương Xà thì sự sụp đổ của Hổ Long sau một đêm chẳng liên quan tới họ… Vì sao ư? Vì trong phòng của Song Xà đang diễn ra một trận đấu khẩu khác...

- Anh hai... - Bạch Xà vừa thức dậy đã hét lên.

- Gì vậy em - Hắc Xà ló mặt ra từ phòng tắm.

- Sao cái tên này lại ở đây - Bạch Xà nói như hét, tay chỉ thẳng vào mặt Huyết Xà đang bò dậy mặt vẫn ngái ngủ, tay gãi đầu trong khi đầu vẫn đội cái mũ che kín mặt. Dường như tiếng hét của Bạch Xà chẳng ảnh hưởng gì đến Huyết Xà cả.

- Em thiệt là... anh đã bảo là cậu ta ở đây sao? - Hắc Xà lắc đầu giải thích lại.

- Biết rồi nhưng sao tên đó lại nằm trên giường em chứ - Bạch Xà tức tối nói. Cô dường như một chút cũng không sợ Huyết Xà và càng đặc biệt hơn là Huyết Xà cũng dường như không phản ứng gì với hành động đó của cô.

Kể cả khi Bạch Xà ném gối thẳng vào Huyết Xà nhưng có nhắm mắt Huyết Xà, đầu óc vẫn còn lơ mơ ngủ thì Huyết Xà cũng bắt được chẳng khó khăn gì. Đó với Huyết Xà chỉ như là một phản xạ tự nhiên chứ không phải gọi là cái đề phòng cẩn mật của Huyết Xà với những người khác...

Hắc Xà nhìn hai người một như núi lửa một như băng ngàn năm thật không biết sau này rồi sẽ như thế nào. Dựa vào cửa buồng tắm, Hắc Xà nói:

- Cái giường này vốn rộng đủ cho năm mươi người ngủ thoải mái mà. Không để cậu ta ngủ đây chẳng nhẽ lại ngủ ở phòng mấy điệp viên khác sao? Mà em nằm với anh nữa chứ có phải mình cậu ta đâu, mau dậy thay đồ đi.

Bạch Xà tức nhưng không cãi được anh nên đành im lặng. Trong khi đó Huyết Xà nhà ta lại đầy ung dung đi vào phòng tắm với Hắc Xà chẳng thèm bận tâm tới cái người vẫn đang lườm mình muốn thủng người kia.

Một lúc sau, Hắc Xà và Huyết Xà vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Bạch Xà đã trong trang phục chỉnh tề, miệng huýt sáo nho nhỏ đầy vui vẻ đang chuẩn bị đi đâu đó...

- Em định đi đâu vậy? - Hắc Xà hỏi.

- Hehe, đi chơi - Bạch Xà hớn hở. Cái gương mặt cười rạng rỡ kia thay đổi 180 độ so với cái gương mặt lúc nãy.

Bạch Xà đang chuẩn bị đồ hóa trang trang điểm và che bớt gương mặt mình đi thì lại bị Hắc Xà kéo tay lại. Anh chỉ vào Huyết Xà nói:

- Đưa tên này theo đi em.

- Không, em không đưa tên từ cõi âm này đi theo đâu, xấu mặt... - Bạch Xà bĩu môi, liếc xéo Huyết Xà từ chối thẳng thừng lời để nghi của anh trai mình.

Nhưng rồi dường như nghĩ ra cái gì đó, trong nháy mắt Bạch Xà sử dụng tốc độ của mình đã đứng ngay trước mặt Huyết Xà. Khi Huyết Xà còn chưa hiểu cô muốn làm gì thì cô đã thẳng tay giựt chiếc mũ len của Huyết Xà ra khỏi đầu. Huyết Xà vẫn đứng yên, chính xác là không hề có ý tránh dù ngay khi lúc Bạch Xà vung tay lên anh đã đọc được hết ý nghĩ trong đầu cô qua ánh mắt kia... Và hiện ra trước mặt Bạch Xà là gương mặt anh tuấn. Mái tóc màu hung đỏ bồng bềnh cắt sát gương mặt nam tính, mày dài và rậm, đôi mắt sắc lạnh sâu thẳm như đáy vực nhưng cũng đầy phong tình, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nở một nụ cười ngạo nghễ với cô...

- Ngươi... - Bạch Xà sững sờ trước hình ảnh trước người con trai trước mặt mình mang tên Huyết Xà này.

Dù Hắc Xà đã đẹp và với cô không có người con trai nào có thể sánh bằng anh nhưng vẻ đẹp của người con trai trước mặt này có thể chiếm đoạt bất cứ trái tim của người con gái nào nhìn thấy anh. Kể cả Bạch Xà...

- Được rồi, mau đi thay đồ đi Huyết Xà, nhớ đeo kính vào đấy - Hắc Xà kéo Bạch Xà ra rồi vỗ vai Huyết Xà nói.

Huyết Xà liếc mắt nhìn Bạch Xà một cái rồi khẽ gật đầu bước vào phía trong thay đồ. Hắc Xà nhìn em gái mình khẽ cười, nghiêng người anh thì thầm vào tay cô:

- Nhóc, em cũng bị cậu ta hút hồn sao?

Tự dưng trái tim của Bạch Xà đánh “thịch” một cái, gương mặt bất giác phiếm hồng. Cô giật mình đẩy anh ra, lắp bắp:

- Không có... tuyệt đối không...

Rồi Bạch Xà đẩy cửa bước ra ngoài trong khi Hắc Xà nhà ta vẫn cười đầy nham hiểm đứng đó. Có thể cô không thấy chứ anh thấy rất rõ một điều rằng cô em gái nhỏ đã bị người ta cho vào tầm ngắm ngay từ lần đầu tiên chạm mặt cơ... Vậy nên cô mới kéo được cái con người mà anh đã mất cả chục năm săn lùng tự nguyện chịu về bang này một cách ngoan ngoãn như vậy chứ...

Chẳng có động vào Huyết Xà chứ đừng nói là vô lễ với Huyết Xà. Đặc biệt là dám thẳng tay lột mặt nạ của Huyết Xà mà không chết thảm cả! Vậy mà tại sao Huyết Xà lại không ra tay với Bạch Xà?

- Là ngươi cố tình sắp đặt như vậy. Đúng không? - Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Nhưng con người đó không cần đợi anh trả lời đã mất hút sau dãy hành lang dài với ánh sáng yếu ớt bởi đó không phải là một câu hỏi mà là câu khẳng định. Anh khẽ cười - một nụ cười không chứa đựng âm mưu, cũng không phải thích thú mà là một nụ cười bất đắc dĩ đến chính người cười còn không hiểu rõ tư vị của nó, nói:

- Ừ, vì tôi biết chỉ có cậu mới đưa được nó ra khỏi nỗi đau đấy.

* * *

Lúc này, trên cái thế giới của những con người sống với cuộc sống thường nhật nhưng ẩn chứa trong cuộc sống đó là những mưu mô, thủ đoạn còn lớn hơn gấp nhiều lần thế giới ngầm. Nhưng có những con người không biết nên gọi là bất cần đời hay vô cảm hay phải chăng nên gọi là những người biết tích cóp cho đất nước khi vung tay mua không biết bao nhiêu đồ... Rõ ràng là đi cùng nhau nhưng khi vừa bước vào khu trung tâm mua sắm hàng đầu Việt Nam thì hai con người này tự tách nhau ra và tự tới gian hàng riêng lựa chọn đồ cho mình nào là quần áo, giầy dép, trang sức,... Số tiền thanh toan càng ngày càng nhiều số không nhưng chỉ với một cái quẹt thẻ lại có thể giải quyết được mọi vấn đề...!

Trời về chiều, Huyết Xà mới thấy Bạch Xà ung dung vừa đi vừa uống nước, phía sau là đám nhân viên nam bê đồ ra để ở xe. Nhìn Bạch Xà gương mặt tỏ rõ sự thỏa mãn, cười rất vui tươi khi mua được cả núi đồ. Vậy nên thay vì bóc mẽ Huyết Xà thì Bạch Xà rất hào hứng kéo Huyết Xà đi dạo phố:

- Đứng đấy làm gì vậy? Mau lại đây đi dạo... Đường phố này về đêm có nhiều thú vị lắm.

Và cứ thể hai người đi bên nhau yên lặng, đơn giản vì Huyết Xà không thích nói mà. Nhìn những dòng xe đi trên đường có những người vồn vã, những người lại thong thả, người lại âu lo buồn phiền... tự dưng Bạch Xà khẽ nói:

- Tôi đã đi qua con đường này rất nhiều lần rồi và cũng chứng kiến rất nhiều câu chuyện: vui có, buồn có mà bi thương thì lại càng nhiều... Nhưng tôi thấy thế giới hiểm độc nhất không phải thế giới ngầm của chúng ta mà chính là cái xã hội hiện thực này. Nó sống trong ánh sáng nhìn có vẻ bình yên nhưng nó thực chất nhuốm màu đen dơ bẩn của sự lừa lọc, giả dối...

Huyết Xà không nói gì nhưng cũng trầm ngâm gật đầu đông ý. Phải là người như Huyết Xà, Bạch Xà hay Hắc Xà đã chứng kiến biết bao con người chết trước mặt mình, bàn tay đã vấy đầy máu tanh nhưng vẫn không khỏi rùng mình khi chứng kiến nhưng đứa trẻ bị lợi dụng, cưỡng bức... rồi chết dần chất mòn trong đau đớn quằn quại. Chúng ở sáng nhưng mượn danh của bóng tối rồi đổ tội cho bóng tối làm nhưng điều này...

- A! Nhìn kìa... - Bạch Xà chỉ tay về phía trước.

Thứ Bạch Xà chỉ chính là hình ảnh một đứa bé trai mặt mũi lem luốc đang ôm một chiếc bánh mì chạy điên cuồng vô phương vô hướng, phía sau là một đám thanh niên bặm trợn đuổi theo. Không cần suy nghĩ quá nhiều, Bạch Xà liền kéo tay Huyết Xà chạy theo đám người đó...

Trong một con ngõ khuất của thành phố ồn ã này, nơi đây ẩm ướt với mùi hôi thôi của rác rưởi cùng chuột chết Bạch Xà tìm thấy cậu bé đó trong một góc tối. Người cậu bé run lên vì sợ hãi và đói rét. Và cậu bé đang có ý định tự sát khi đôi bàn tay nhỏ bé đang run run kề con dao vào cổ tay mình, nước mắt chảy ướt đẫm hai bên gò mà đầy đau đớn...

“Bốp...”

- Dừng lại... - Bạch Xà hất con dao ra khỏi tay cậu bé.

- Xin đừng... xin đừng đánh em... Em không dám ăn trộm bánh mì nữa đâu, em xin lỗi - Người cậu bé run bần bật, mắt nhắm tịt lại run rẩy xin lỗi cũng như chờ đợi những đợt đánh đau đớn lên thân xác nhỏ bé.

Nhìn cậu bé, Bạch Xà không khỏi xót xa. Ngày xưa, cũng chỉ có một chút nữa thì số phận cô có lẽ cũng như cậu bé này rồi... Ôm cậu bé vào lòng, Bạch Xà khé nói:

- Đừng lo, ta sẽ không đánh em đâu. Sẽ không có ai động được vào em cả.

“BỐP... CHÁT... BINH... HỰ... Á... Á... A...”

Đúng lúc đó, hàng loạt tiếng động vang lên bên tai cả hai. Bạch Xà ngẩng lên, trước mắt cô và cậu bé là hình ảnh mờ ảo của một người con trai dáng người cao to đang một mình chấp sáu thằng khác mang trên mình vũ khí...

- Chúng... chúng tới giết em, xin hãy cứu em... - Cậu bé lắp bắp, nấc lên từng đợt sau cơn khóc níu chặt lấy tay áo Bạch Xà.

- Em yên tâm, anh ta sẽ không để họ sống sót làm gì em đâu - Bạch Xà quệt đi hàng nước mắt lem luốc của cậu bé, mỉm cười chỉ tay về phía người con trai đang bị vây hãm đó.

Cậu bé nhìn Bạch Xà đang nở nụ cười đẹp tuyệt vời kia dù không rõ gương mặt nhưng khi thấy nụ cười đó cậu đã cảm thấy trong mình có một sức mạnh mới. Lại nhìn người đàn ông đang bị vây hãm nhưng không chút nao núng nếu không muốn nói là cực ung dung kia trong ánh đèn lập lòe ngoài đường cậu nhìn thấy lóe lên một ánh mắt sắc nhọn - ánh mắt của quỷ giữ đưa tiễn người về nơi hoàng tuyền...

Tay không đấu với sáu thằng du côn mang vũ khí có phải là quá khó khăn không? Có thể là một trận chiến không cân sức thật nhưng đấy là đối với người khác còn đối với người con trai đó thì dường như lại là dễ quá... Vì anh chính là Huyết Xà cơ mà...

Một phút, một thời gian ngắn tưởng chừng như chỉ là một cái chớp mắt. Sáu tên đã nằm rạp dưới đất. Đấy chính là lúc một lên lao vào đâm Huyết Xà chính diện nhưng thay vì cảm giác trước mắt máu đổ kia thì ta nên nhìn kĩ hơn một chút cái sự kì diệu trong nó. Bởi khi con dao kịp chạm vào người Huyết Xà thì cánh tay vị chủ nhận cầm dao đó đã bị bẻ ngoặt lại theo tốc độ đó mà đâm thẳng vào bụng tên kia. Trong nhưng giây tiếp theo con dao ghim thẳng vào cổ tên thứ hai. Tên thứ ba thứ tư bao vây hai phía lao đến anh thì chỉ với một cái nhún chân nhẹ nhàng Huyết Xà đã bật lên. Chân Huyết Xà đá vào tên thứ ba khiến hắn mất đà lao thẳng vào tên thứ tư và con dao ghim vào ngực tên đó cũng như tên thứ tư không kịp trở tay đâm con dao vào ngực tên kia. Và khi anh tiếp đất thì cũng là lúc tên thứ năm nằm rạp sau một đòn giáng thẳng vào đầu hắn chết ngay tức khắc. Tên thứ sáu nhìn thấy vậy định chuồn thì chỉ với một cái lướt người và một nhịp bóp Huyết Xà đã bóp nát xương cổ của hắn...

Xong việc, Huyết Xà phủi phủi bộ đồ của mình rồi quay lại nhìn Bạch Xà. Khẽ nhíu mày một cái, anh hỏi:

- Cô định làm gì với thằng bé kia?

Rất ngạc nhiên khi Huyết Xà nói và giờ cô cũng công nhận là anh không bị câm như mình vẫn nghĩ. Giọng của Huyết Xà rất đặc biệt vì nó mang một âm trầm nhưng không phải là giọng khàn của con trai, nó chưa đựng một sự lạnh lẽo của hàn băng hay chính là chủ nhân của nó... Khẽ cười, Bạch Xà quay lại hỏi thằng bé:

- Em tên gì?

- Em... em không có tên - Thằng bé với đôi mắt to tròn ngây thơ lắc đầu trả lời.

- Ta cho em hai sự lựa chọn. Thứ nhất, em hãy cầm cái này rồi mang đi đổi lấy tiền để tự xoay sở đổi đời cho chính mình. Ta chắc chắn rằng nếu em muốn thì em có thể làm được bởi thứ này sẽ đổi được một món tiền không nhỏ tùy em sử dụng cũng như chọn cho mình một cái tên mới. Thứ hai, nếu em cảm thấy thực sự chán ngán thế giới toàn ánh sáng này, hận nó thì hãy cầm chiếc vòng này tới bang Vương Xà ở phía Tây trả lại cho ta và trở thành người của ta. Nhưng nên nhớ, em bước vào bang Vương Xà thì em sẽ không còn là cậu nhóc của ngày hôm nay nữa; em sẽ mang cái tên mới là Joker. Em biết quân Joker trong tập bài tây chứ? Hãy suy nghĩ thật kĩ... - Bạch Xà cởi chiếc vòng bạc ở cổ mình đặt lên tay cậu bé cùng một thẻ bài in gia huy của Vương Xà.

- Em... em... - Cậu bé nhìn Bạch Xà đôi mắt rưng rưng đầy biết ơn và bối rối.

- Đừng nhìn ta cũng đừng cảm ơn ta. Hãy lựa chọn con đường mà em muốn bước đi tiếp. Hai thứ này sẽ bảo vệ em cho tới lúc em chọn lựa được con đường của mình phải đi phải chịu trách nhiệm. - Bạch Xà khẽ cười, xoa đầu cậu bé rồi đứng dậy bước đi.

Huyết Xà cũng bước theo cô, không ai nói gì cả... Ánh điện dát vàng trên những con đường, màn đêm bao phủ khắp mọi nơi báo hiệu đã đến lúc cô trở về với thế giới ngầm của mình!...

- Tại sao làm như vậy? - Tiếng Huyết Xà nhẹ vang bên tai cô.

- Vì những đứa trẻ đó bị cha mẹ bỏ rơi, xã hội ruồng rẫy mới chính là những đứa trẻ đáng quý nhất. Chúng biết mình nếu không sống thì chỉ có nước chết nên chúng ẩn chứa trong mình một nghị lực phi thường mà không phải bất cứ đứa trẻ nào trưởng thành có được như chúng. Chúng chọn theo ta tức ta đã có thêm một người trung thành tuyệt đối và chúng giao cả mạng sống cho ta... Tôi cần chúng - những người sẽ trở thành thế hệ sát thủ tiếp theo trong Vương Xà - Bạch Xà ngắm nhìn cảnh vật đang trôi dần trong tầm mắt mình.

* * *

Đêm hôm sau, trước cửa Vương Xà có một cậu nhóc tới gõ cửa ngay khi ánh nắng cuối cùng của ngày tắt và màn đêm đang dần dần buông xuống và cũng lúc ấy cậu nhóc mới biết rằng người cứu mình, người mình mang ơn lại chính là phó bang chủ của Vương Xà... Vậy số phận cậu giờ sẽ tươi sáng hơn hay là sẽ bị bóng tối nuốt chửng như ánh sáng kia? Cậu cũng không rõ nhưng cậu biết rằng cậu nợ người con gái xinh đẹp đó một mạng sống, một mái nhà và từ nay cậu mang cái tên Joker... Joker là gì?

Joker là lá bài bỏ đi trong bộ bài nhưng thực chất lá bài vô danh này lại sợ hữu một sức mạnh bí mật sẽ làm nên việc lớn để trở thành lá chủ bài bí mật của tướng sau này...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx