sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Vương xà - Ngoại truyện 1 - 2 -3

Ngoại Truyện: Nhẹ Yêu Anh!

- Phương... Một cô gái với mái tóc dài ngang hông đen nhánh trong ánh sáng ban chiều, gương mặt thiên thần dễ thương, đôi môi mỉm cười hạnh phúc. Cô chỉ chừng mười tuổi nhưng nét đẹp kia, nụ cười rạng ngời kia khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải yêu quý. Chạy tới, cô ôm chầm lấy người con trai hơn mình mấy tuổi, vui vẻ hôn lên má anh một nụ hôn ngây dại. Anh quay lại nhìn cô, ôm cô vào lòng hôn lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Chỉ là một cái môi chạm môi nhưng nó tỏa ra hương thơm khiến người ta ghen tị, tình yêu làm người ta ham muốn. Họ đẹp như một bức tranh vẽ vậy, khiến không bất cứ ai hay cảnh vật nào có thể chen vào tình yêu đó; tất cả chỉ có thể làm nền cho tình yêu của cả hai mà thôi.

- Đã học xong rồi sao?

- Dạ.

- Ừ, em giỏi mà.

- Hihi, vậy mau thưởng cho em cái gì đi.

- Được. Chàng trai mỉm cười, anh nắm tay cô dẫn đi đâu đó. Mặc dù tò mò nhưng cô không hỏi bởi vì cô biết người con trai này sẽ luôn tặng cô những bất ngờ mà cô không bao giờ ngờ tới. Nhìn bóng lưng anh nhỏ bé giữa cả bầu trời nhưng lại to lớn trước mắt cô. Cô cảm thấy ấm lòng. Chưa bao giờ cô ngừng mơ ước rằng cứ mãi như thế này thôi, cô chẳng cẩn gì nhiều chỉ cần anh luôn ở bên cô như vậy. Tuy nhiên, cô cũng sợ rằng đây vốn dĩ chỉ là một giấc mộng dài rồi đến một ngày sẽ tỉnh giấc. Bởi lẽ, trong lòng cô tận sâu bên trong luôn có một cảm giác lo lắng không nguôi. Khẽ siết chặt tay anh, bàn tay đó lớn gấp đôi bàn tay cô, ấm áp bao phủ trái tim cô và cho cô thêm sức mạnh để đối đầu với những gì của hiện tại và cho quá khứ phía sau này. Anh quay lại nhìn cô, khẽ mỉm cười. Nụ cười đó nhẹ như nắng ban mai nhưng lại ngọt ngào khiến người ta dịu lòng mà cũng bị nó nhấn chìm. Có lẽ, từ lúc yêu anh đến giờ anh chưa bao giờ khiến cô ngừng yêu anh cả.

- Sắp đến rồi, em nhắm mắt lại đi. Anh nói, dắt tay cô đi qua một cánh cổng sắt đã cũ đến một khu vườn rộng chỉ trồng một mình loài hoa Tử Đằng – loài hoa tượng trưng cho nét đẹp của tình yêu. Vòng qua những phiến đá dài bên ngoài đi đến vào sâu bên trong khu vườn rồi dừng lại ở phía giữa khu vườn là một bãi cỏ rộng thênh thang. Ở đó, có hai đứa nhỏ đang vui đùa với nhau như hai chú chim sẻ nhỏ tinh nghịch. Lại gần một chút ta có thể nhận ra đó là một cô gái với mái tóc ngắn đen ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh mặc một chiếc yếm đỏ cùng một chiếc quần đỏ dễ thương. Chạy bên cạnh cô nhóc là một nhóc trai đầu đinh, ánh mắt từ nhỏ đã mang vài phần ngang tàng, mặt mũi chân tay sứt sẹo do quá nghịch ngợm. Cậu nhóc đuổi theo cô nhóc đang chạy né khỏi cậu đó. Tới khi bắt được cô nhóc thì cậu nhóc ôm chặt cô không cho đi mặc cô giãy giụa thế nào cũng không được.

- Tại sao không thả tôi ra? Tôi có làm gì cậu đâu - Cô nhóc mếu máo quay lại nói với cậu nhóc đang ôm mình.

- Có!

- Làm gì cơ, chúng ta mới quen nhau mà - Cô nhóc nghệch mặt nhìn cậu nhóc tuyên bố rõ hùng hồn.

- Cậu cướp mất trái tim tôi, ở đây nè. - Cậu nhóc đặt tay cô nhóc lên ngực nhỏ của mình đang đập liên hồi. Cô nhóc nhíu mi không hiểu. Rõ ràng tim cậu nhóc vẫn ở trong ngực mà, cô đâu có trộm cướp gì đâu. Anh hai dạy cô rằng trộm đồ của người ta là không tốt mà. Nhưng chưa kịp để cô nhóc ý kiến gì thì cánh môi của cô nhóc đã ươn ướt bởi bờ môi ai đó chạm vào. Cậu nhóc hôn lên đôi môi hồng hồng, đỏ đỏ cực kì đáng yêu của cô nhóc đang bĩu dài kia rồi tuyên bố:

- Cậu hôn tôi rồi nên giờ là của tôi. Nhất định không thể khác được.

- Hả?

- Nhớ đó, sau này lớn lên cậu sẽ làm vợ tôi. Dù có trốn như thế nào tôi cũng bắt về! - Cậu nhóc nói rồi hôn một cái nữa lên cái má phúng phính của cô nhóc. Chẳng hiểu sao nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên cậu nhóc đã muốn cô sau này sẽ là của mình rồi. Cậu tự nhủ rằng cho dù phải dùng cách nào, thủ đoạn nào cũng sẽ phải khiến cô nhớ mãi tới mình không quên... Còn bấy giờ, bên ngoài hai người kia chứng kiến mọi việc đều không thể ngờ được. Đặc biệt là cô không thể ngờ được những gì xảy ra trước mắt. Anh hôn nhẹ lên má cô, khẽ thì thầm vào tai cô nhè nhẹ mà đầy yêu thương:

- Sau này cậu nhóc đó sẽ chăm sóc cho Linh... bằng tất cả tính mạng của mình. Cô quay lại nhìn anh. Quả thực cô không thể ngờ được rằng anh có thể nhìn ra cô lo cho cô em gái song sinh của mình. Phải, cô nhóc mặc yếm đỏ kia chính là Linh – em gái song sinh của cô. Linh hồn nhiên nhưng tinh nghịch hơn cô. Nhưng lại luôn khiến cô lo lắng cho tương lai mà Linh phải chịu phía trước. Thực không ngờ rằng anh có thể đọc ra được nỗi lo đó. Ôm chặt lấy anh, cô khẽ thì thầm vào tai anh: “Em yêu anh!” Lời nói này cô đã nói không biết bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn không đủ thì phải. Tình yêu của anh nhẹ nhàng, ấm áp nhưng to lớn lắm làm cho cô chỉ biết yêu anh nhiều nhiều hơn nữa mà thôi. Bất ngờ này quả thực cô không thể không ngạc nhiên nhưng cô tin những gì anh nói sẽ là thực. Cậu nhóc kia không biết xuất hiện từ đâu nhưng nhìn ánh mắt đó cô tin cậu sẽ đem lại hạnh phúc cho em gái mình. Nhìn lên trời xanh, cô thầm nguyện ước rằng thời gian hãy cứ như thế này mãi mãi để cô có thể đón nhận tình yêu của anh và nhẹ yêu anh từng chút một như thế này!

Ngoại Truyện: Gặp Lại

Vào một ngày trời trong xanh, gió nhè nhẹ thổi, nắng dát vàng khắp nơi trên các mái nhà và đường đi, Thái Duy rảo bước trên đường đông đúc của phố phường vào ngày cuối hè nhộn nhịp. Thái Duy - anh bây giờ không còn phải là CIA nữa mà từ ngày đó anh đã từ chức và trở về thành phố này làm một cảnh sát bình thường. Anh đã nghĩ rất nhiều, thời gian làm một cảnh sát tuần tra ngày trước vẫn thoải mái hơn là với vị trí CIA kia. Bạch Xà – cô nhóc đã cho anh nhìn thấy những thứ giản đơn nơi này nên anh đã chọn nó cho quyết định từ chức của mình. Tuần tra khu vực, đảm bảo tốt an ninh cho các hộ dân có lẽ cũng chính là cách anh tạo dựng nên công lí riêng cho mình rồi. Không phải bắt trộm, bắt cướp, giết kẻ giết người mới là người tạo ra công lí mà vốn chỉ cần đảm bảo an toàn cho các hộ dân cũng đủ. “BỐP...” Một cô nhóc tóc buộc hai bên, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ in trên ngực là một chú lợn con màu hồng vội vã chạy mà tông vào anh. Cô bé ngã bệt xuống đất nhưng lại không khóc, tự đứng dậy phủi bụi trên váy mình rồi khoanh tay xin lỗi anh:

- Con xin lỗi chú ạ. Phì cười vì hành động rất đáng yêu của cô nhóc. Anh ngồi xuống giúp cô chỉnh lại váy nhỏ, phủi bụi ở hai đầu gối của cô bé. May rằng đây chỉ là ngã nhẹ nên không có xước xát gì cả. Không biết cô bé này là con nhà ai nữa nhưng không hề khóc thét, lại ngoan ngoãn tới như vậy thì thực sự hiếm có. Nhìn cô nhóc anh có thể đoán được rằng cha mẹ của cô bé phải là một người rất tuyệt với nên cô bé mới ngoan như thế.

- Em nhỏ, không sao chứ?

- Dạ, con không sao ạ. Cô bé mỉm cười ngẩng lên nhìn anh. Vừa nhìn thấy gương mặt và nụ cười của cô bé anh chợt sững lại. Bởi lẽ, nó quá giống với gương mặt của Bạch Xà – cô gái mà anh vẫn hằng yêu quý của cách đây mấy năm. Tuy nói rằng sẽ truy đuổi cô nhưng anh biết chắc rằng cô sẽ không còn sống cuộc sống của những ngày u ám đó nữa đâu. Phía sau cô, bên cạnh cô là bao nhiêu người bảo hộ như vậy anh tin rằng cô sẽ có được hạnh phúc mà mình muốn. Chính vì vậy sau một thời gian anh rốt cục quyết định rời CIA để đi tìm cho mình những hạnh phúc riêng.

- Nguyệt! Tiếng nói nhẹ, khẽ vang lên và cũng là giọng nói anh chưa quên suốt bao nhiêu năm nay. Quay lại, đứng trước mặt anh vẫn là ánh mắt cười, nụ cười mỉm đó quen thuộc nhưng chỉ khác rằng cô nhóc ngày xưa bây giờ đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ động lòng người hơn trước mà thôi. Cô đẹp, một nét đẹp của một người phụ nữ một con. Anh nhìn cô một lúc đâu, xác định giờ đây cô đang rất hạnh phúc rồi mới nói:

- Bạch Xà! Bạch Xà nghiêng người nhìn anh rồi khẽ cười. Cô vuốt nhẹ mái tóc của đứa nhỏ đang ôm lấy mình, vui vẻ nói:

- Em là Linh. Vương Hoàng Diệp Linh. Nghe Bạch Xà nói vậy anh cũng biết rằng cô đã từ bỏ quá khứ của mình. Và sau bao nhiêu năm cuối cùng anh cũng biết được tên thật của cô. “Diệp Linh” là một cái tên thật đẹp và nó y như con người của cô vậy. Giờ đây đã thành một người phụ nữ vui vẻ, hạnh phúc và qua bao sóng gió đã trưởng thành hơn chứ không còn ngông cuồng tinh nghịch nữa. Anh hỏi:

- Diệp Linh, em hạnh phúc chứ?

- Hiện tại thì hạnh phúc lắm ạ. Thiên thần nhỏ này là minh chứng cho hạnh phúc của em. - Bạch Xà bế đứa nhỏ lên. Nó tên Nguyệt là hạnh phúc của cô cũng là đứa con chứng giám cho tình yêu của cô. Ánh mắt cô nhìn về phía xa đang có một người đàn ông lịch lãm, điển trai bước về phía này. Cô và người đó đặt tên nó là Nguyệt bởi lẽ ngày anh cầu hôn cô chính là buổi đêm của sa mạc rộng lớn kia. Hôm đó, ánh trăng tròn vành vạnh chiếu sáng cả khoảng trời rộng lớn. Nhìn anh, sau bao nhiêu năm gặp lại anh vẫn vậy vẫn chính trực, hiền lành và ấm áp nhìn cô như ngày xưa. Khi phải đối mặt với tất cả thì cô vẫn luôn sợ phải đối mặt với anh nhất. Cô nợ anh một ân huệ bởi ngày đó nếu anh không buông súng chắc chắn cho dù Huyết Xà hay Hắc Xà làm gì cũng không cản được việc cô tìm đến cái chết. Và... có lẽ cô cũng không có một cuộc sống hạnh phúc nhường này. Người con trai mặc vest đen bước tới ôm cô. Ánh mắt nhìn anh nhưng không hề mang ý thù địch mà chỉ đơn giản là như nhìn một người bình thường mà thôi. Anh khẽ nhẹ gọi tên cô bên tai trong khi đứa bé tên Nguyệt nhìn thấy anh liền ôm chầm lấy. Linh quay lại cười với người đó rồi nói với anh:

- Anh! Hãy hạnh phúc nhé. Hẹn gặp lại. Rồi cô và người kia ôm đứa nhỏ biến mất vào trong biển người. Phía xa, anh chỉ còn thấy thấp thoáng dáng cao gầy của người con trai kia. Cậu ta, sau bao nhiêu năm dường như chẳng thay đổi chút nào cả. Vẫn lạnh lùng như vậy nhưng đó chỉ là vẻ ngoài thôi. Bởi ánh mắt cậu ta nhìn Bạch Xà dịu dàng, ấm áp lại độc chiếm cho anh biết cậu ta đã thay đổi rất nhiều rồi. Một bàn tay nhỏ, mảnh ôm lấy anh từ phía sau, anh quay lại nhìn cô gái tóc ngắn ngang vai đôi mắt tinh nghịch đang bĩu môi với mình. Xoa đầu cô, hôn nhẹ lên môi cô anh khẽ nói:

- Đã học xong rồi sao?

- Anh đứng nói chuyện gì với chị xinh đẹp đó vậy? Chị ấy là ai?

- Là một người quen cũ - Nhìn gương mặt phùng lên vì ghen của cô anh khẽ cười. Cô thật sự rất đáng yêu.

- Chứ không phải ngoại tình đấy chứ? Anh mà ngoại tình thì chết với em. - Cô ôm anh thật chặt. Ai bảo anh điển trai lại ấm áp vậy thiếu gì cô gái theo đâu. Cô sợ mất anh lắm. Biết cảm giác của cô anh khẽ hôn vào trán cô. Cô – sinh viên năm cuối đại học cũng là hạnh phúc của anh hiện tại đã cho anh tất cả những gì anh cần. Anh cũng không biết vì sao lại chịu sự tấn công của cô rồi yêu cô từ lúc nào anh cũng không biết. Chỉ biết rằng, giờ đây anh có trách nhiệm mang lại hạnh phúc cho cô thật nhiều. Với anh Bạch Xà – Linh là người em gái thân thiết anh chưa bao giờ nỡ bỏ còn với cô – Thanh Du mới là người anh yêu thực sự. Nét đẹp của Thanh Du không được thể hiện bên ngoài nghịch ngợm, gai góc mà ở bên trong đầy thuần khiết và hồn nhiên. Một cô gái hai mươi hai tuổi nhưng anh lại cứ muốn bảo vệ mãi mãi. Ôm cô, anh thì thầm vào tai cô: “Anh yêu em!”

Ngoại Truyện: Phỏng Vấn

Tác Giả: E hèm, mời hai nhân vật chính bước lên phía trước chuẩn bị làm lễ thành hôn... À nhầm, làm lễ ra mắt khán giả nào *cười cười*. - Bạch Xà: *nhìn bằng ánh mắt kì dị* - Huyết Xà: *nhíu mày* - Tác Giả: *cười trừ* Nào bắt đầu thôi. Câu hỏi thứ nhất là hai người biết nhau từ bao giờ? - Bạch Xà: *nghĩ nghĩ* À! Chắc là từ cái hồi gặp nhau ở Vương Xà đấy (Chương 1 đó) - Huyết Xà: 5 tuổi *mặt tỉnh bơ*. - Bạch Xà: *ngạc nhiên* Có sao? Nào có? - Huyết Xà: *cười* Em không nhớ mà thôi. - Tác Giả: *hóng hớt* Ngày xưa cậu gặp Bạch Xà đã làm gì? - Huyết Xà: *liếc nhìn Bạch Xà* Cưỡng hôn, ép gả *cười tà*. - Bạch Xà: *đứng hình* - Tác Giả: *shock đơ* (À! Sao mình lại shock gì, chính mình viết mà) - Huyết Xà: Tiếp đi... - Tác Giả: À!... Ừm... ờ... Sở thích đặc biệt của hai người là gì? - Bạch Xà:... - Huyết Xà: *chen vào* Tôi là ôm cô ấy ngủ còn cô ấy là được tôi ôm ngủ. - Bạch Xà: *trừng mắt* Nào... - Huyết Xà: *nâng cằm* Sao cơ vợ?! - Bạch Xà: *lắc đầu lia lịa* Không... Không... - Tác Giả: *toát mồ hôi* Từ bao giờ mà Bạch Xà nhà ta bị thuần phục rồi vậy? - Huyết Xà: *lườm* Bớt nhảm đi, tiếp... - Tác Giả: *lẩm bẩm* Không hiểu sao mình đẻ ra đứa con láo vậy nữa. Ừm, câu tiếp là Huyết Xà yêu Bạch Xà từ bao giờ? Có phải từ lúc năm tuổi không? - Huyết Xà: *lắc đầu* Không! Từ lúc gặp ở Vương Xà. Vốn dĩ không nhận ra là người hồi bé. Sau này Hắc Xà nói mới biết. Đúng là duyên phận *cười hạnh phúc*. - Tác Giả: *há hốc mồm* Ồ, ra vậy!... - Huyết Xà: Chảy nước miếng kìa. Hỏi lẹ đi *nhìn khinh bỉ*. - Tác Giả: *quẹt miệng* Ừ, câu tiếp là sự thật sau cái chết của cậu là gì? Chẳng phải bị bắn mấy phát sao? Tưởng ngỏm rồi chứ? - Huyết Xà: Tính cả rồi. Tôi và Hắc Xà biết Bạch Xà sẽ đâm tôi nhưng cũng biết Bạch Xà không đủ khả năng giết tôi. Ba phát đạn sau là đánh cược ăn may thôi. Nếu trúng tim thì chắc... - Bạch Xà: *run run*. - Huyết Xà: *hôn lên trán* Vợ à, không sao đâu! - Tác Giả: Vậy sau này tiếp thì sao? - Huyết Xà: Sau đó Tứ Thần sẽ cứu tôi và đưa đi. Nhiệm vụ sau đó của Tứ Thần chính là thay phiên đến chỗ tôi cho tới lúc tôi hồi phục. Vậy nên mới gọi Ngũ Tướng Không Ngai trở về. *nhíu mày* Hỏi cái khác đi đừng làm vợ tôi không vui *xoa vai Bạch Xà*. - Tác Giả: Chậc! *tặc lưỡi* Bình thường rảnh rỗi hai người thường làm gì? - Huyết Xà: Chơi với vợ! - Tác Giả: *ngốc* Chơi? - Huyết Xà: Ừ, chơi. - Bạch Xà: *bịt miệng* Câu khác đi *mặt đỏ bừng*. - Tác Giả: *khó hiểu nhìn* Thế giữa Hắc Xà và Huyết Xà chọn ai? - Bạch Xà: *phân vân* - Huyết Xà: *nhíu mày* Vợ! - Bạch Xà: Chọn cả hai được không *cười hớn hở* - Huyết Xà: *cưỡng hôn* Chỉ được một. - Bạch Xà: *mặt đỏ bừng, lau môi* Người đâu mà... - Huyết Xà: *nhìn* Chọn. - Bạch Xà: *tiu ngỉu* Chọn chồng bá đạo. - Huyết Xà: *cưỡng hôn lần hai* Lần sau phải trả lời luôn, không được phân vân, không được thái độ với chồng nghe chưa? - Tác Giả: *nhìn* Hai người thực quấn quít a. Có định tính sanh thêm một đứa nữa cho vui cửa vui nhà không? - Huyết Xà: *cười hạnh phúc* Có. - Bạch Xà: *mặt đỏ bừng nhẹ vuốt bụng phẳng* - Tác Giả: *trợn tròn mắt* Không phải đã có rồi chứ? - Huyết Xà: *lườm xéo* Đừng có bắt nạt vợ tôi. - Tác Giả: *nín thinh* - Bạch Xà: *kéo áo* Đi ăn kem chồng ơi! - Huyết Xà: *cưng chiều* Được, đi thôi...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx