Tin tức con gái của Martin Stone sẽ khăn gói đến Pháp nhanh chóng lan khắp miền quê như một mồi lửa trong đống củi khô. Trong một vùng nông thôn buồn tẻ nơi dân cư thường sống cách biệt và dè dặt, Whitney Stone lại mang đến cho dân tình một chút xôn xao thích thú. Trên những đường phố trải đá cuội và trong những ngôi nhà dù giàu hay nghèo, phụ nữ ở mọi độ tuổi tập trung để thưởng thức mẩu tin tức mới nhất này. Với nhiều điều thêm thắt và ngày càng dài dòng hơn, họ bàn tán về mọi hành động phá phách gây sốc trong cuộc-đời-đầy-tai-tiếng của Whitney, bắt đầu bằng với vụ con cóc được nàng để sổng ra trong nhà thờ vào một Chủ nhật khi tám tuổi, cho đến vụ nàng rơi xuống từ một cái cây trong mùa hè vừa rồi trong khi đang nhìn trộm Paul Sevarin và một quý cô trẻ đang ngồi bên dưới. Chỉ khi những sự kiện này được nhớ lại một cách chi tiết, họ mới cho phép mình phỏng đoán về lý do mà Martin Stone rốt cuộc phải gửi con gái đến Pháp. Nói chung, họ cảm thấy rằng đứa trẻ ngỗ nghịch đó có thể đã quá thúc ép người cha bức bối tội nghiệp khi xuất hiện trong chiếc quần của đàn ông. Bởi vì cô có quá nhiều khuyết điểm nên có một số tranh cãi về nguyên nhân chính xác khiến cha nàng quyết định như vậy, nhưng nếu có lý do gì đó mà họ đều nhất trí, thì đó chính là Paul Sevarin sẽ nhẹ nhõm vô cùng khi không có cô gái này quẩn quanh bên chân mình. Trong ba ngày tiếp theo, hàng xóm của Martin Stone đến nhà ông theo từng đoàn, với vẻ bề ngoài là thăm hỏi Quý bà Gilbert và nói lời tạm biệt với Whitney. Vào buổi tối trước khi họ về Pháp, Anne Gilbert ngồi trong phòng khách và chịu đựng một trong những cuộc trò chuyện đó với ba quý bà và những người con gái của họ. Nụ cười của bà khách sáo hơn là thân thiện khi ngồi nghe với thái độ bực tức ít được che giấu với những người đàn bà tự xưng là những người đến chúc mừng với ý định tốt và hào hứng thuật lại chi tiết những sai phạm trẻ con của Whitney. Dưới vẻ giả bộ quan tâm một cách thân mật, họ bày tỏ rõ ràng rằng, theo ý kiến của đông đảo bọn họ, Whitney sẽ tự làm mình xấu hổ ở Paris, phá hoại sự đúng mực của Anne và rất có thể sẽ hủy hoại sự nghiệp ngoại giao của Edward. Bà đứng dậy khi họ đã sẵn sàng đi về và chào tạm biệt họ một cách cụt lủn; sau đó bà ngồi sụp xuống ghế, đôi mắt ánh lên sự tức giận cùng cực. Chính bởi sự chỉ trích thường xuyên của Martin Stone mà chính đứa con của ông đã trở thành mục tiêu nhạo báng cho cả làng. Tất cả những gì Anne sẵn sàng làm là lôi Whitney tránh xa những hàng xóm hằn học và đầu óc hạn hẹp và giúp nàng tỏa sáng ở Luân Đôn, nơi không khí của xã hội không quá ngột ngạt như thế này. Người quản gia đứng ở cửa phòng khách đằng hắng giọng. “Thưa bà, Anh Sevarin đang ở đây.” “Mời cậu ấy vào đi,” Anne nói, cẩn thận che giấu sự thích thú bất ngờ trước mục tiêu niềm say mê trẻ con của Whitney đến nói lời tạm biệt với cô bé. Nhưng sự thích thú của Anne nhanh chóng giảm đi khi Sevarin đi vào phòng khách cùng với một cô gái tóc vàng nhỏ bé xinh đẹp một cách nổi bật. Vì mọi người trong vòng mười lăm dặm đều biết rằng Whitney quý mến cậu ta, Anne không nghi ngờ gì là Paul Sevarin cũng biết điều đó, và bà nghĩ cậu ta thật nhẫn tâm khi mang theo một cô gái trẻ khi đến chào tạm biệt cô gái yêu mến mình. Bà vừa quan sát cậu ta đi qua phòng tiến về phía bà, vừa mong muốn tìm được điều gì đó ở cậu ta để chê bai, nhưng không có gì. Paul Sevarin cao và đẹp trai, với vẻ quyến rũ tự nhiên của một quý ông giàu có và được giáo dục tử tế ở một vùng quê. “Chào cậu Sevarin, Whitney đang ở trong vườn.” bà nói với vẻ trang trọng lạnh nhạt. Dường như đoán được lý do bà tỏ ra xa cách như vậy, đôi mắt xanh của Paul sáng lên một nụ cười khi anh đáp lại lời chào hỏi của bà. “Cháu biết thế,” anh nói, “nhưng cháy hy vọng cô sẽ trò chuyện với Elizabeth trong khi cháu chào tạm biệt Whitney.” Sự thất vọng của Anne giảm đi phần nào. “Ta rất vui lòng.” ***** Whitney rầu rĩ nhìn chằm chằm vào bụi hồng trong bóng tối. Dì nàng đang ở trong phòng khách, không nghi ngờ gì là đang được kể lại nhiều câu chuyện trước đây về cô cháu gái, và những dự đoán thảm khốc về tương lai. Emily đã đi Luân Đôn với cha mẹ, và Paul... Paul vẫn chưa đến chào tạm biệt. Không phải nàng thực sự nghĩ là anh sẽ đến; có thể anh đang ở bên bạn bè và nâng cốc chúc mừng vì sự ra đi của nàng. Cứ như là nàng phù phép ra anh, giọng nói đầy nam tính và sâu lắng của anh vang lên từ bóng tối sau lưng nàng. “Chào, cô gái xinh đẹp.” Whitney giật mình quay lại. Anh đang đứng chỉ cách vài inch với một bên vai thư thái dựa vào một thân cây. Dưới ánh trăng, chiếc áo sơ mi và ca-vát trắng như tuyết đối lập với chiếc áo khoác sẫm màu gần như không nhìn thấy trong bóng tối. “Anh hiểu là em đang rời bỏ bọn anh,” anh nhẹ nhàng nói. Im lặng, Whitney gật đầu. Nàng đang cố gắng ghi lại trong trí nhớ chính xác hình dáng mái tóc vàng của anh và mọi đường nét trên khuôn mặt đẹp trai được chiếu sáng bởi ánh trăng. “Anh sẽ nhớ em chứ?” nàng buột miệng. “Tất nhiên là anh sẽ nhớ,” anh cười giã lả. “Mọi thứ sẽ trở nên buồn tẻ nếu không có em, quý cô trẻ.” “Phải, em cũng nghĩ thế,” Whitney thì thầm và cụp mắt xuống. “Khi em đi, còn có ai khác rơi từ cây xuống để phá hoại buổi picnic của anh, hoặc là làm anh gãy chân, hoặc...” Paul xen vào giữa một tràng những lời tự thú của nàng. “Không có ai.” Whitney ngước đôi mắt ngây thơ lên nhìn anh. “Anh sẽ chờ em chứ?” “Anh sẽ ở đây khi em quay về, nếu đó là ý của em,” anh lảng tránh câu trả lời. “Nhưng anh hiểu là ý em không phải thế!” Whitney thất vọng níu kéo. “Ý em là, anh có thể đừng cưới ai cho đến khi em-” Whitney bỏ dở vì xấu hổ. Tại sao, nàng tự hỏi, tại sao nàng luôn phản ứng như thế này trước anh? Tại sao nàng không thể lạnh lùng và tán tỉnh anh như các cô gái lớn hơn vẫn làm? “Whitney,” Paul trầm tĩnh nói, “em sẽ ra đi và quên mất tên anh. Ngày nào đó, em sẽ tự hỏi tại sao em lại yêu cầu anh chờ em.” “Em đã đang tự hỏi như thế rồi,” nàng khổ sở thừa nhận. Thở dài vì tức tối lẫn thông cảm, Paul dịu dàng chạm vào cằm nàng và buộc nàng nhìn thẳng vào anh. “Anh sẽ ở đây,” anh nói với một nụ cười lưỡng lự, “kiên nhẫn chờ đợi xem em sẽ lớn lên như thế nào?” Sửng sốt, Whitney chăm chú nhìn vào khuôn mặt đẹp trai đang mỉm cười lơ đãng của anh - và sau đó nàng phạm phải một sai lầm sau cùng: bốc đồng, nàng kiễng trên gót chân, quàng tay quanh vai anh rồi đặt một nụ hôn vội vã trên góc miệng Paul. Paul rủa thầm, kéo tay nàng xuống và đẩy mạnh nàng ra. Những giọt nước mắt tự khinh ghét chính mình chứa chan trong đôi mắt của Whitney. “Em rất xin lỗi, Paul. Em - em không bao giờ nên làm thế.” “Không, em không nên,” Paul đồng ý. Anh thò tay vào trong túi quần và cáu kỉnh lôi ra một chiếc hộp nhỏ rồi giúi nó vào tay nàng một cách không khách sáo. “Anh mang đến cho em một món quà chia tay.” Tinh thần của Whitney vút lên ngay lập tức. “Anh làm thế sao?” Những ngón tay nàng run rẩy khi bật nắp hộp lên và nhìn chằm chằm vào một đôi hoa tay bằng đá đu đưa trên một vòng tròn vàng mảnh mai với vẻ kinh ngạc vô cùng. “Ôi, Paul,” nàng thì thầm, đôi mắt rực sáng, “đây là món quà đẹp nhất và quý giá nhất - em sẽ trân trọng nó mãi mãi.” “Đó chỉ là một món đồ trang sức bình thường,” anh thận trọng nói. “Không gì hơn.” Whitney gần như không nghe thấy anh nói khi nàng chạm vào đôi hoa tai với vẻ sùng kính. “Anh tự chọn nó cho em à?” Paul nhăn mặt ngập ngừng. Sáng nay anh đã quyết định vào làng để chọn cho Elizabeth một món đồ trang sức đắt tiền xinh xắn. Khi anh ở đó, người chủ tiệm đã hớn hở thông báo rằng Cô Stone sẽ đi Pháp, Paul chắc chắn là ở trong tâm trạng ăn mừng tự do của mình. Tất nhiên là anh đã thế. Vì vậy, với sự bốc đồng, anh đã hỏi người chủ tiệm để chọn một thứ gì đó phù hợp cho một cô gái mười lăm tuổi. Cho đến một phút trước khi Whitney mở chiếc hộp đó, anh cũng không biết trong đó là cái gì. Nhưng có ích gì không nếu nói với Whitney như thế? Nếu may mắn, dì và chú cô ấy sẽ tìm được một anh chàng người Pháp nào đó để kết hôn với cô ấy - hoặc tốt hơn là một anh chàng ngoan ngoãn người sẽ không than phiền khi Whitney áp bức anh ta. Theo phản xạ, Paul định vươn tay về phía cô, thúc giục cô đi Pháp để tìm kiếm cơ hội tốt nhất của mình. Thay vào đó, anh giữ hai bàn tay ở hai bên mình, rốt cuộc anh nói. “Anh tự chọn nó - một món quà từ một người bạn dành cho một người bạn.” “Nhưng em không chỉ muốn làm bạn của anh,” Whitney thốt ra, sau đó nàng kiềm chế lại mình. “Làm bạn bè sẽ rất tốt... lúc này,” nàng thở dài. “Trong trường hợp đó,” anh nói, thái độ trở nên dí dỏm, “Anh cho là hoàn toàn đúng đắn khi hai người bạn trao nhau một nụ hôn tạm biệt.” Với một nụ cười ngơ ngác vì ngạc nhiên vui mừng, Whitney nhắm chặt mắt và chun môi lại, nhưng môi anh chỉ chạm nhẹ vào má nàng. Khi nàng mở mắt ra, anh đã sải bước ra khỏi vườn. “Paul Sevarin,” cô thì thầm với quyết tâm mãnh liệt. “Em sẽ thay đổi hoàn toàn ở Pháp, và khi em về nhà, anh sẽ kết hôn với em.” ***** Khi con tàu chở họ chạy đến Portmouth gập ghềnh và lắc lư trên eo biển sóng vỗ, Whitney đứng ở thành vịn của con tàu, ánh mắt nàng gắn chặt vào đường bờ biển nước Anh đang lùi xa dần. Cơn gió tạt vào vành mũ khiến nó bật ra treo lơ lửng trên sợi dây mũ, thổi bay tóc nàng phủ lên má. Nàng nhìn chằm chằm vào xứ sở quê hương và phác lên hình ảnh nó sẽ như thế nào khi một lần nữa nàng vượt qua eo biển này. Tất nhiên, tin tức về chuyến trở về của nàng sẽ được thông báo trên báo chí. “Cô Whitney Stone,” họ sẽ tuyên bố, “cuối cùng thì người đẹp của Paris, đã trở về nước Anh quê hương của nàng.” Một nụ cười yết ớt nở trên môi Whitney... Người đẹp của Paris... Nàng gạt những lọn tóc rối ra khỏi mặt, nhét chúng vào dưới chiếc mũ trẻ con của nàng, và cương quyết quay lưng lại với nước Anh. Eo biển dường như hiền hòa hơn khi nàng tiến dọc mạn tàu để nhìn về hướng nước Pháp. Và tương lai của nàng.
@by txiuqw4