sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 33 - Thoát Hiểm

Buổi trưa đó, ở nhà Lý Lâm. Lý Lâm lừ lừ đi vào nhà. Thấy Lý Lâm về, Mai Lan vẫy gọi bọn trẻ con ăn cơm. Hai người cùng bọn trẻ ngồi vào bàn ăn. Chỉ có bọn trẻ con nói chuyện vài ba câu. Còn giữa Lý Lâm và Mai Lan, bao giờ cũng vậy, thường im lặng, người nào cứ việc người ấy làm. Đôi lúc, cần thiết lắm, hai người mới trao đổi một vài câu cộc lốc, trống không. Sau đó, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng, chẳng ai nói với ai câu nào.

Hôm nay, ăn cơm xong, hình như không nén nổi, Lý Lâm bảo vợ:

- Ông Phan Thúc Định ấy mà…

Nói xong, gã ngừng lại. Mai Lan đã quen với lối nói nhấm nhẳng, diễn đạt ý nhiều khi khó khăn ấy của Lý Lâm, hỏi:

-Sao?

Lý Lâm buông một câu nặng nhọc:

- Chết rồi!

Mai Lan giật mình, tái mặt, hỏi dồn gã:

- Sao? Sao lại chết? Chết thực không?

Thấy Mai Lan hỏi dồn, gã bực mình:

- Không biết.

Mai Lan cố trấn tĩnh, hỏi lại với giọng nhẹ nhàng:

- Ông Định chết rồi à? Anh bảo không biết cái gì?

Lý Lâm thủng thẳng:

- Không biết tại sao ông ấy chết. Nghe nói Việt Cộng giết…

Mai Lan chép miệng thở dài. Tự nhiên một nỗi buồn sâu sắc choáng ngập tâm hồn chị. Chị nhớ đến cái buổi chị cho con đi cấp cứu gặp Định. Chị nhớ đến những buổi Định đi lại thăm nom, giúp đỡ chị và các con chị. Ở con người ấy toát lên một phẩm chất tốt đẹp, làm cho người ta có thể tin cậy được. Nhưng tại sao lại làm cố vấn cho anh em họ Ngô được? Tại sao lại có thể giữ một chức vụ cao và tin cẩn đối với bọn “quốc gia” như thế được? Tại sao anh ta lại liên lạc với những thằng phản động ở chiến khu của “ta”? Và nếu mà “ta” giết thì tất phải như thế nào “ta” mới giết? Hay tất cả những cử chỉ tốt đẹp kia của anh ta chỉ là giả tạo, chỉ để che đậy một âm mưu gì đó. Chỉ để nhằm mua chuộc mình? Thế này thì mình còn hiểu thế nào được nữa? Óc mình mụ đi mất rồi! Nhưng tại sao mình vẫn thấy buồn? Anh ta là người tốt hay người xấu?

Lý Lâm lại thủng thẳng:

- Nhưng lạ lắm!

- Lạ cái gì cơ?

- Lạ lắm! Hình như ông ấy là… Việt Cộng.

Mai Lan sững sờ nhìn Lý Lâm, không nói được câu nào nữa. Lý Lâm thấp giọng như nói cho một mình nghe, mắt không nhìn Mai Lan:

- Người Mỹ ghét ông Định. Cậu bắt khám nhà ông Định suốt cả buổi sáng. Hình như cậu mất cái gì quý lắm!

- Khám có thấy gì không?

- Không thấy gì cả!

Mai Lan cũng không hiểu ra làm sao nữa. Chị nhớ đến lời “các anh ấy” dặn, có gì đặc biệt phải báo cáo cho “các anh ấy” biết ngay. Phải báo cho “các anh ấy” ngay!…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx