Chương 113 — Thập tử nhất sinh
Mạn Tâm trơ mắt nhìn người mới vừa rồi vẫn còn rành rành đứng trước mặt mình, trong nháy mắt đã vĩnh viễn đi xa, trong lòng đau đến không nói nên lời, hơn nữa người đó lại là Song nhi của mình. Nhưng vì nàng ta đã không chút lưu tình nào đâm nhát dao kia, khiến lòng nàng cũng có chút giá lạnh.
“Đại ca, chúng ta nên đem cô ấy về khách điếm băng bó vết thương trước.” Tiêu Lăng đi tới, nhắc nhở Mộ Dung Ưng.
“Đi.” Mộ Dung Ưng lập tức ôm lấy nàng.
Mạn Tâm nhìn Song nhi đang nằm trong lòng Hạ Duẫn Ngân, có đáng không? Vì một người đàn ông không thương mình mà phải trả giá như vậy có đáng không? Nhưng nàng cũng không phải là Song nhi, không thể hiểu được ý nghĩ trong lòng Song nhi.
“Thái tử.” Thị vệ đứng bên cạnh đỡ hắn dậy.
Hạ Duẫn Ngân nhìn Mạn Tâm được Mộ Dung Ưng ôm đi xa, vung tay lên truyền lệnh: “Đem theo Song nhi, chúng ta trở về.”
“Dạ, thái tử.” Mấy tên thị vệ ôm lấy thi thể Song nhi lập tức lên ngựa.
Hạ Duẫn Ngân không còn chút lưu luyến cưỡi ngựa biến mất trên đường cái……
Trong khách điếm.
Mạn Tâm nằm sấp ở trên giường, trên lưng vẫn còn cắm con dao kia. Đại phu ở bên cạnh đang xem xét vết thương.
“Đại phu, thế nào? Nàng sẽ không có việc gì chứ?” Mộ Dung Ưng lo lắng hỏi. Tuy thần trí của nàng vẫn rất tỉnh táo, nhưng tâm tư của hắn vẫn không thể buông lỏng.
“Đại ca, không cần lo lắng, cô ấy sẽ không sao, đừng quấy rầy đại phu.” Tiêu Lăng nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Mộ Dung Ưng gật đầu, trên nét mặt vẫn thấy rõ sự bất an.
“Đại ca, yên tâm đi, cô ta là mầm tai họa, đã là tai họa thì không thể chết được.” Dương Tử Vân ôn tồn nói.
“Tam đệ.” Tiêu Lăng dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo hắn. Hắn không nhìn thấy được đại ca rất lo lắng sao?
“Được, đệ không nói, đệ không nói nữa.” Dương Tử Vân biết điều ngậm miệng lại.
Mạn Tâm chỉ cảm thấy phía sau lưng nóng hừng hực đau rát nhức nhối, đau đến đầu đổ đầy mồ hôi nhưng nàng vẫn cố nén nhịn, không phát ra dù chỉ là một tiếng rên nhỏ vì sợ làm cho hắn lo lắng thêm.
Đã hơn nửa ngày, vị đại phu hơn năm mươi tuổi mang sắc mặt trầm trọng nói: “Các vị công tử, mặc dù vị tiểu thư này bị thương không trúng chỗ hiểm nhưng do vết đâm quá sâu. Các vị xem, lưỡi dao có lẽ đã đâm gần hết…..”
Nghe vị đại phu nói vậy, Tim Mộ Dung Ưng lập tức chùng xuống…
“Đại phu, xin cứ nói thẳng, rốt cuộc cô ấy thế nào?” Tiêu Lăng hỏi thẳng.
“Vấn đề chính là lão phu cũng không phải hoàn toàn nắm chắc. Lúc rút dao ra, có lẽ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lão phu không dám đảm bảo.” Vị đại phu chân thành nói.
Sắc mặt Mộ Dung Ưng bỗng chốc hóa trắng bệch, lập tức hỏi: “Sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn?”
“Việc này lão phu cũng không thể nói rõ. Có lẽ là đột ngột xuất huyết rất nhiều, có lẽ cô ấy sẽ bị hôn mê không thể tỉnh lại.” Vị đại phu nói, cụ thể thế nào, ông cũng không thể nói chính xác.
“Lão già này, cái gì mà có lẽ, ông là đại phu mà lại nói là không biết chắc, vậy không phải là một tên lang băm sao?” Dương Tử Vân quát lên.
“Tam đệ, không được vô lễ.” Tiêu Lăng nói. Ở nơi quan ngoại này tìm được đại phu cũng không phải dễ dàng, đương nhiên không thể so sánh với thái y trong cung. Đột nhiên sực nhớ đến đại phu quân y, lập tức nói: “Tam đệ, đệ cho người đến doanh trại mời đại phu đến đây.”
“Được, đệ đi ngay đây.” Dương Tử Vân đáp rồi xoay người rời đi.
“Đại phu, trước tiên chúng ta hãy ra bên ngoài ngồi đợi, xem đại phu quân y đến nói thế nào. Có lẽ nhiều người cùng thương lượng sẽ tìm ra được biện pháp.” Tiêu Lăng nói.
“Dạ, công tử.” Đại phu muốn nghĩ cũng nghĩ không ra.
Mộ Dung Ưng đi đến bên giường, một mặt nắm lấy tay nàng, mặt khác giúp nàng lau mồ hôi trên trán, trong mắt tràn ngập đau lòng, dịu dàng hỏi: “Có đau lắm không?”
“Một chút.” Sắc mặt Mạn Tâm đều đã trở nên trắng bệch, nhưng đôi môi lại luôn mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên chàng quan tâm đến ta. Trước đây chàng vẫn luôn cách xa ta hàng ngàn dặm, bị thương thế này cũng xứng đáng.”
“Nói bậy bạ gì đó, chờ đến khi nàng khỏe lại, ta mỗi ngày đều đối với nàng như vậy.” Mộ Dung Ưng giả vờ dọa nạt.
“Ta rất muốn, nhưng chỉ sợ ta không có được cơ hội này.” Mạn Tâm nói xa xôi. Theo lời đại phu nói, nàng đã nhận ra. Bây giờ nàng đã có được tình yêu của hắn, có lẽ cũng là lúc nàng phải rời đi. Nếu biết trước sẽ như vậy, nàng tình nguyện không để cho hắn yêu mình. Nhưng không bao giờ có từ ‘nếu’, giống như nàng không biết, mình cũng sẽ yêu hắn.
“Cái gì mà không còn cơ hội? Ta không cho phép nàng nói như vậy. Hãy tin tưởng ta, nàng sẽ ổn thôi. Mạn Tâm, từ giờ chúng ta hãy bắt đầu lại.” Mộ Dung Ưng hơi hoảng sợ.
“Chàng tin ta là Mạn Tâm sao? Chàng tin ta không phải là Trữ An?” Mạn Tâm đột nhiên nắm chặt tay hắn. Có lẽ nhờ kiếp nạn này của mình khiến cho hắn đã tin tưởng mình, cũng là lúc mình phải rời đi. Nhưng nghĩ đến việc phải rời xa hắn, tim thật sự rất đau.
“Ta tin, ta tin nàng là Mạn Tâm, Mạn Tâm của ta.” Mộ Dung Ưng thấy nàng nắm thật chặt tay mình, nghĩ rằng nàng đang rất xúc động, liền dùng sức gật mạnh đầu. Đúng vậy, hắn nguyện ý tin tưởng nàng chính là Mạn Tâm.
“Ưng.” Mạn Tâm khẽ gọi hắn, lệ rơi đầy mặt. Đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn như vậy, cũng có thể là lần cuối cùng.
“Ta ở đây.” Mộ Dung Ưng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhìn thấy nàng ra thế này, đau lòng vô cùng.
“Nếu ta ra đi, chàng nhất định không nên quá đau lòng, biết không? Ta vốn không thuộc về nơi này. Có lẽ, đã đến lúc ta phải quay trở về thế giới của ta. Chàng nhất định phải sống cho tốt.” Mạn Tâm nghẹn ngào nói xong, nước mắt không cầm được lại rơi xuống.
“Không. Mạn Tâm, nàng là của ta. Nàng không thể trở về. Ta sẽ không cho phép nàng trở về.” Nghe nàng nói phải quay về, Mộ Dung Ưng đột nhiên có chút hoảng hốt. Tuy rằng hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng có Tá Thi Hoàn Hồn, nhưng hắn càng lo sợ việc Trữ An sẽ trở về hơn.
“Ta không hề muốn trở về, việc này không tùy thuộc vào ta, cũng giống như lúc ta xuyên không tới đây vậy. Nhưng ta đã thật may mắn đã đến nơi này và gặp được chàng.” Mạn Tâm ôm lấy tay hắn để sát mặt mình, “Có điều, chàng hãy yên tâm, cho dù ta có chết đi ở thế giới này, nhưng ở một thế giới khác nhất định ta đang sống rất tốt, ta sẽ luôn nhớ chàng……”
“Không, ta không cho, ta tuyệt đối không cho phép.” Mộ Dung Ưng đột nhiên không thể hình dung ra bộ dạng nàng rời đi lên thiên đường. Sẽ không phải quá tàn nhẫn như vậy chứ? Để cho hắn có được tình yêu, nhưng rồi trong nháy mắt lại tước đi mất.
Mạn Tâm vẫn luôn khóc nhìn hắn. Bản thân làm sao có thể sẵn sàng để rời xa hắn đây, nhưng ở bên thế giới xa xôi kia, nàng tin tưởng vẫn còn một người đàn ông khác cũng đang chờ đợi nàng. Việc sinh tử đã không thể do nàng tự quyết định nữa rồi. Dù sao có thể có được tình yêu của hắn, nàng cũng cảm thấy thật thoả mãn. Sức lực thân thể phút chốc bị thoát đi hết, ánh mắt cũng biến u ám. Nàng cảm thấy thật sự muốn ngủ, không cưỡng được nhắm hai mắt lại, dựa vào trong ngực hắn, giọng nói đã suy yếu đến vô lực, “Ưng, ta muốn ngủ.”
“Không, nàng không được ngủ, mau mở mắt ra nhìn ta, không được ngủ, mau tỉnh lại.” Mộ Dung Ưng cực kỳ hoảng sợ, không ngừng lay gọi nàng dậy, sợ rằng nếu nàng thiếp đi, thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Nhưng ta thật sự rất mệt mỏi.” Mạn Tâm mở mắt ra nhưng không thể cầm cự được nữa liền nhắm mắt lại……
@by txiuqw4