sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng! - Chương 154

Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!Chương 154: Cậu cứ ngốc đi (2)

Tên ngốc kích động: “Sư thúc công, con muốn gặp...”

“Hỏi sư thúc cậu đi.”

Yêu Nghiệt thấy vợ mình hờn dỗi như bị người đoạt tiểu sư điệt, cơ trí ném vấn đề sang cho Đậu Đậu. Sau đó, tiểu sư điệt lập tức ngựa không ngừng vó bưng trà xum xoe.

Nhân lúc tên ngốc đi tới tủ lạnh tìm nước chanh, Đậu Đậu hung hăng trừng Yêu Nghiệt một cái: “Anh đã làm gì với nó?”

Yêu Nghiệt vô tội sờ mũi: “Đâu có làm gì.”

“Cái rắm ấy! Không làm gì mà nó lại thành thế này! Tôi cảnh cáo anh, nếu Diệp Tinh Trạch có chuyện gì, bà cô đây nhất định liều mạng với anh!”

Nói xong còn chỉ chỉ bụng có chút lớn của mình: “Mang theo con anh luôn.”

Yêu Nghiệt hơi sửng sốt, lại uất ức nói: “Bà xã, em nói vậy khiến anh rất đau lòng.”

“...”

“Anh chỉ cho nó xem quyển sách thôi, thật đó.”

Lúc này Diệp Tinh Trạch đã ép xong một ly nước chanh, vừa bưng cho Đậu Đậu vừa ôm quyển sách như bảo bối.

“Sư thúc, người uống đi. Làm ơn, người đồng ý đi mà.”

Đậu Đậu nhận nước chanh uống, chậm rì rì nhìn tên ngốc một cái: “Đưa sách đây tôi xem.”

Tên ngốc theo bản năng giấu sách trong ngực, thấy Yêu Nghiệt trừng mình, lại lập tức đưa cho Đậu Đậu: “Đây ạ.”

Đậu Đậu cầm sách đặt lên bàn trà, tùy ý lật hai phát liền co rút khóe miệng___Mẹ nó chứ, kẻ nào nhàn rỗi không việc gì mà lại đi viết ra cái thứ ngu ngốc này đây? Chỉ cái này thôi, vậy mà có thể lừa được tên ngốc.

Đậu Đậu quả thực hận rèn sắt không thành thép: “Cái này mà cậu cũng tin?”

Tên ngốc thành khẩn gật đầu: “Vì sao không tin?”

“Vì sao phải tin?”

“Vì sao lại không thể tin?” Vẻ mặt tên ngốc khờ dại: “Nói rất đúng, có nhiều đạo lý!”

“Phụt.”

Yêu Nghiệt không nhịn được, thấy Đậu Đậu trừng mình, hắn nhanh chóng làm bộ uống trà. Cho nên, biết vì sao hắn không ăn giấm chua của tên ngốc rồi chứ? Đứa nhỏ này chỉ là khỉ con làm trò cho Đậu Đậu vui thôi. Dù hắn có thích ăn giấm chua cũng không thể so đo với đứa nhỏ ngốc nghếch thế này được.

Đậu Đậu muốn câm nín rồi: “Tinh Trạch, cậu cũng đã mười bảy mười tám rồi, sao lại khờ như vậy? Chúng sinh bình đẳng, sáu giới hòa bình? Cậu làm nhân loại bình đẳng một cái tôi xem nào.”

Tên ngốc nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, vô tội tỏ vẻ: “Cô giáo thường dạy chúng ta, là người phải bình đẳng...”

Giống như nghĩ đến gì đó, tên ngốc hoảng sợ: “Á! Nhân loại có bình đẳng sao?”

Đậu Đậu: “... Tôi muốn yên tĩnh.”

“Sư thúc, người nói đi, nhân loại vốn không bình đẳng, vậy vì sao bản tin dán trên tường ở trường còn dạy người người bình đẳng?”

Đậu Đậu đỡ trán: “Theo pháp luật thì đúng là mỗi người đều bình đẳng, nhưng bình thường thì sao? Bình thường có bình đẳng không?”

Tên ngốc nhíu mày, khó được lúc dùng não tự hỏi.

“Cậu có thể lái xe đắt, con cái nhà bình thường có được thế không? Cậu chơi bời lêu lổng cả ngày, những đứa trẻ khác sao phải nỗ lực cố gắng? Xuất thân khác nhau, sẽ không thể bình đẳng. Còn muốn sáu giới hòa bình? Cậu có ngốc không vậy?”

Tên ngốc trầm mặc.

Lúc lâu sau, lúc Đậu Đậu nghĩ cậu ta đã bị thuyết phục, thì tên ngốc nắm tay thành nắm đấm, nói: “Bởi vì còn chưa thực hiện được, nên con mới phải phấn đấu!”

Đậu Đậu hoàn toàn buông tha: “Được, cậu cứ ngốc đi. Về mà cầu nguyện, đừng có gặp phải đa cấp thì lạy trời rồi.”

Tên ngốc nghe hiểu cái này: “Gì... Chút tiền bán hàng đa cấp còn chưa đủ con ăn chút cơm đâu.”

“...”

“Cho nên sư thúc đồng ý cho con gặp cái vị tài năng này rồi phải không?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx