Một buổi sáng tinh mơ, trong lúc Mạnh Chu vẫn đang giao tiếp thân mật với Chu Công, bị cắn vài cái trên mặt, nàng buồn phiền đưa tay quơ quơ, sau đó lật người ngủ tiếp.
Nhưng sau khi lật người vẫn cảm thấy phiền lòng, không thể nào gặp Chu Công được nữa, chỉ đành phất tay nói hẹn gặp lại. Nàng mở mắt, hưng dữ trừng mắt nhìn lại thấy một gương mặt nam nhân ở gần ngay trước mắt…
Nhất thời kinh hoảng, nàng tiện thể từ chối hoàn toàn, miệng hầm hừ: “Ngươi là ai, sao ở trên giường ta?”
Tần Kha vuốt vuốt mũi, vẻ mặt oan khuất: “Nương tử, đây cũng là giường ta, ta không ở đây thì ở đâu?”
Mạnh Chu dụi dụi hai mắt buồn ngủ mơ hồ, thấy rõ khuôn mặt Tần Kha trước mắt, đồng thời nhớ ra đêm qua là đêm tân hôn của bọn họ. Nàng vội vàng kéo chăn che đầu lại, giọng buồn bực trong chăn: “Chàng xoay người trước, ta muốn sửa sang lại trang phục.”
Còn tưởng rằng nàng xấu hổ vì chuyện tối qua, thì ra là… chỉ sợ trang phục không ngay ngắn. Tần Kha nhếch miệng cười, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm chiếc chăn, ngoài miệng nói: “Được rồi, ta xoay người qua chỗ khác rồi, nàng từ từ sửa sang lại.”
Mạnh Chu từ từ mở chăn ra, trước mắt chợt tối sầm, chỉ thấy khuôn mặt Tần Kha phóng to hơn vô số lần xuất hiện trong mắt nàng, hơn nữa lại bị hắn hôn trộm!
Mạnh Chu trợn to hai mắt, một tay đẩy hắn ra, dở khóc dở cười: “Sáng sớm, ta vẫn chưa súc miệng, chàng…thật muốn chọc giận chết ta.”
Tần Kha liếm liếm môi, giống như vừa thưởng thức rượu, tâm trạng rất tốt: “Ừ, quả thật là có mùi vị.”
Mạnh Chu nhặt chiếc gối mềm đánh nhẹ lên người hắn, trợn mắt nhìn: “Vậy chàng vẫn còn…khốn kiếp!”
Tần nào đó bị đánh cười lấy lòng: “Là hương vị ngọt ngào của nữ nhi, dường như ăn rất ngon.” Thấy Mạnh Chu còn chưa trở lại bình thường, Tần Kha thôi không đùa giỡn, nói: “Bây giờ dáng vẻ của nàng tuyệt đối không ké, nếu lúc nào cũng ăn mặc khéo léo tinh xảo, tất nhiên không phải là người, mà là tiên nữ. Nếu như đã xuống nhân gian khói lửa, dù sao cũng phải có thêm khí chất con người. Bây giờ dáng vẻ của nàng trông rất có khí chất con người.”
Tần Kha ngụy biện nghe rất lọt tai, Mạnh Chu liếc hắn, định ném chăn gấm lên người hắn, sau đó tránh ra, chuẩn bị xuống giường… Chỉ mới bước một chân, eo đã bị người nào đó ôm lấy, thuận thế cả người nàng té ngửa vào trong ngực Tần Kha.
Mạnh Chu nhìn chằm chằm đám nha hoàn đang chờ bên ngoài, nhỏ giọng trộm nói: “Đừng lộn xộn, bây giờ là giờ gì?”
“Giờ Mão.” Tần Kha dùng tay móc móc tóc nàng, dáng vẻ vô cùng thong thả nói.
Ngày đầu tiên về làm dâu phải đi vấn an công công bà bà (bố mẹ chồng) thật sớm, dâng trà nước, chuyện này không thể chậm trễ. Mạnh Chu tốn rất nhiều thời gian mới có thể khiến Tần Kha leo xuống giường, vẫn nên chủ động đưa môi để hắn thơm.
Sau khi để đám nha hoàn đi vào dọn dẹp, Tần Kha dẫn Mạnh Chu đến nhà chính Tần phủ.
Mặt trời vừa mọc, ánh sáng vừa xuất hiện, ánh sáng nhạt trải dài trên đất.
Phu thê Tần Kha vừa đến nhà chính không bao lâu, Tần Giác cũng dẫn Vạn Tuệ Như đến. Lúc đầu trông tinh thần Tần Giác cũng không được tốt, không biết là tối qua quá sức hay vì cái gì khác.
Tần Kha nắm tay Mạnh Chu, bước lên thi lễ, đồng thời nói: “Đại ca, đại tẩu, chào buổi sáng.”
Tần Giác không bình tĩnh lắm nhìn Tần Kha gật đầu, nhưng lúc hắn nhìn Mạnh Chu ngược lại khá bình tĩnh. Em dâu trước mặt đã từng có hôn ước với hắn, lúc ấy cho rằng nàng có mệnh khắc phu, vội vàng phủi sạch quan hệ với nàng. Hôm nay nhìn thấy phu thê nhị đệ vui vẻ hài hòa, Tần Giác cảm thấy không thể tiếp nhận nổi.
Lấy một nữ nhân mềm yếu nhát gan về nhà, chung quy cũng tốt hơn lấy hai nữ nhân điên.
Tần Giác lại nhìn Vạn Tuệ Như, không thể không than thở.
Vạn Tuệ Như vô cùng tức giận. Hôm nay nàng ta nhìn thấy Tần Kha và Mạnh Chu tay trong tay, dáng vẻ tình cảm sâu nặng càng thêm tức giận. Phải biết rằng tối hôm qua nàng ta và Tần Giác quấn lấy nhau không thể tách rời, thế mà sáng sớm mấy ngày trướcLiễu Phiêu Phiêu đã đến phủ dưỡng thai rồi. Thế mà đêm đó động phòng Vạn Tuệ Như mới biết, Liễu Phiêu Phiêu chỉ là một nữ nhân không có danh phận còn dám đường hoàng vào tần phủ, đêm tân hôn còn khiến Vạn Tuệ Như không thoải mái.
Vạn Tuệ Như căm tức trong lòng, vì vậy sau khi động phòng xong lập tức gây rối với Tần Giác.
Chỉ chốc lát sau, Tần lão gia và Đại phu nhân ra ngoài, Đại phu nhân còn thỉnh thoảng sửa sang lại quần áo cho lão gia, dáng vẻ hiền thê chân chính.
Nhìn hai đứa con trai đều đã yên bề gia thất, Tần lão gia vuốt râu, cười nói: “Được, tổ tiên ta từng nói, thành gia lập nghiệp*, hôm nay huynh đệ các con đã thành gia, đã đến lúc suy tính đến chuyện lập nghiệp. Giác nhi, đầu năm sau có tổ chức cuộc thi võ con phải đi, sao danh hiệu Võ Trạng nguyên có thể để rơi vào nhà khác!” Nói xong ông nhìn đến Tần Kha, khẽ thở dài nói: “Con cũng nên chăm sóc sức khỏe thật tốt, sau này tìm cơ hội tập võ.”
Đại phu nhân giận trách nhìn Tần lão gia, nói: “Lão gia, bọn nó vừa mới thành thân, lão gia nói chuyện này để làm gì?” Sau đó sau bọn hạ nhân đi chuẩn bị điểm tâm và trà.
Theo ý Đại phu nhân, Vạn Tuệ Như nhanh nhẹn nhận lấy trà nóng từ tay nha hoàn, dáng vẻ khiêm nhường quỳ trên mặt đất, dâng trà theo thứ tự, kính cẩn nói: “Công công uống trà, bà bà uống trà.”
Đại phu nhân nở nụ cười hòa nhã, cầm một bao lì xì đặt trong lòng bàn tay Vạn Tuệ Như, kéo tay nàng ta, dặn dò mấy câu nối dõi tông đường, giúp phu quân dạy con…
Mạnh Chu đi phía sau, liếc mắt nhìn nha hoàn đưa trà. Nha hoàn bưng trà nóng không được vững, chiếc khay lung lay, nắp ly trà nảy nảy vẩy ra vài ba giọt trà nóng bốc khói trắng. Mạnh Chu thầm nghĩ, trà nóng này cũng quá đầy, nếu rơi vào người nào đó chỉ sợ không thể không bị phỏng.
Nàng nhất định phải bưng vững.
Sau khi Vạn Tuệ Như lần lượt dâng trà, hạ nhân thuần thục đổi nệm. Mạnh Chu bước lên, đưa tay nhận ly trà trong khay của nha hoàn, cầm vững rồi mới quỳ xuống. Chợt nàng lung lay ngồi xuống, cũng may lấy tay che nắp trà, may mắn trà nóng không văng ra ngoài. Nàng áy náy dâng trà theo thứ tự cho công công bà bà, áy náy nói: “Là con không cẩn thận, công công uống trà, bà bà uống trà.”
Tần lão gia có vẻ không vui, mà Đại phu nhân vẫn nở nụ cười, trấn an nói: “Không sao, hôm sau nhớ chú ý cẩn thận là được. Đây ta cho con bao lì xì.”
Vạn Tuệ Như đứng bên thở dài nói: “Đệ muội, muội cũng không cẩn thận gì, nếu để nước trà nóng văng ra thì phải làm sao?”
Mạnh Chu đưa hai tay run rẩy nhận bao lì xì, sau khi được Lục Yêu dìu đứng dậy, chào Vạn Tuệ Như, tạ lỗi nói: “Đa tạ đại tẩu nhắc nhở, sau này Mạnh Chu nhất định sẽ làm việc cẩn thận.”
Hai vị trưởng bối lại dặn dò thêm mấy câu rồi mới để hai tân nương tử về nghỉ ngơi. Đại phu nhân vừa ra cửa lại lên tiếng: “Ta bảo Tử Diên qua trò chuyện với các con, sẽ khiến các con quen thuộc với môi trường xung quanh.”
Ra khỏi nhà chính, hai huynh đệ đi cùng nhau phía trước, Vạn Tuệ Như và Mạnh Chu đi sau. Nàng ta nhẹ cười nhìn Mạnh Chu: “Đệ muội có nghe đến chuyện gì không?” Thấy Mạnh Chu lắc đầu, nàng ta nhếch miệng, tay che che ghé miệng vào tai Mạnh Chu nói: “Hoàng Thượng thầm nói với công công, ai trong số hai người chúng ta có thể sinh trưởng tôn cho tần phủ, lập tức được phong làm sắc mệnh phu nhân*.”
*sắc mệnh phu nhân: phu nhân theo sắc chỉ của Hoàng thượng.
Cấp bậc phu quân từ Lục phẩm đến Cửu phẩm, phu nhân mới được phong là sắc mệnh phu nhân. Vì vậy ý của Hoàng thượng là nếu ai sinh được trưởng tôn tần phủ, lập tức ban quan chức? Nếu suy nghĩ thêm, chỉ sợ là hoàng thượng muốn bổ nhiệm người kế nhiếm tần phủ giả thôi.
Mạnh Chu khẽ mỉm cười, thành khẩn nói: “Đại tẩu cũng biết sức khỏe phu quân không được tốt, chuyện này e rằng không dễ.”
Nghe lời này, Vạn Tuệ Như che miệng cười: “Mà sao ta nghe nói tối qua khuê phòng nhị đệ và đệ muội rất náo nhiệt đúng không?”
Xem ra trong cùng một phủ, chuyện gì cũng không thể lừa gạt được. Vạn Tuệ Như lo lắng cho người thăm dò chuyện tình trong phòng nàng chắc chắn là sợ nàng và Tần Kha sinh con trước.
Suy nghĩ như thế, Mạnh Chu cười lạnh trong lòng, mặt lộ vẻ tiếc nuối nói: “Nói đến trưởng tôn, còn phải chúc mừng đại ca và đại tẩu, không biết chừng bây giờ đã có trưởng tôn trong bụng Liễu thị.”
Sắc mặt Vạn Tuệ Như lập tức khó coi, nhỏ giọng cười lạnh: “Vậy cũng để xem nàng ta có thể sinh được không!”
Hai huynh đệ đi được một đoạn đường thì tách nhau ra, Tần Kha xoay người, không hề báo trước bế Mạnh Chu lên đi.
Mạnh Chu cắn môi không để mình hét lên kinh ngạc, nàng đánh lồng ngực Tần Kha, trách cứ: “Chàng làm gì vậy? Nhanh thả ta xuống, để người ta nhìn thấy sẽ không hay.” Hôm qua Vạn Tuệ Như có thể biết chuyện bọn họ làm trong khuê phòng, hôm nay bên ngoài sẽ có nhiều người nhìn thấy hơn, không biết sẽ bị loan truyền thành thế nào.
Tần Kha mím chặt môi, cũng nhíu chân mày lại, hắn không để ý tới Mạnh Chu ôm nàng trở về phòng, sau đó nhanh chóng đuổi đám nha hoàn ra ngoài.
Cẩn thận đặt Mạnh Chu ở trên giường, giọng hắn lạnh lùng vang lên: “Là nàng tự mình cởi hay để ta ray tay?”
Mạnh Chu ho hai tiếng, đỏ mặt nói: “Tướng công, còn chưa dùng qua bữa sáng, có phải chàng quá…”
Sắc mặt Tần Kha càng lạnh hơn, hắn cũng không nói lời vô nghĩa nữa, trực tiếp dùng tay nâng chân Mạnh Chu lên, kéo mép quần, không để ý Mạnh Chu ngăn trở, dùng sức xé ngay giữa…
Mạnh Chu thấy không ngăn được hắn, cầu xin tha thứ: “Tướng công, ta đói rồi, có thể để nha hoàn đưa đồ ăn sáng lên trước có được không?”
Roạc – quần đã được giật ra, Tần Kha ngồi xổm trên đất, cẩn thận từng li từng tí xé gấu quần qua hai bên, quả nhiên nhìn thấy từng vết máu trên đầu gối, có vết đã khô, có vết vẫn còn chảy xuống chân.
Hắn trợn mắt nhìn Mạnh Chu, chỉ hơi tức giận, còn lại hoàn toàn đều là đau lòng. Hắn lấy hòm thuốc trong ngăn kéo ra, không nói lời nào, động tác thành thạo xử lý vết máu cho Mạnh Chu.
Mạnh Chu thở dài, cũng chỉ để mặc cho Tần Kha xử lý. Nàng làm động tác chọc cười, nói: “Cũng trách ta không cẩn thận, vừa mới quỳ xuống, dập đầu lên cục đá trên đất. Vừa hay nước trà trên tay cũng vững, may mà chỉ làm nóng tay, nếu làm phụ mẫu phỏng ta khó chối tội rồi.”
Trong phòng chỉ có tiếng Mạnh Chu nói và tiếng thổi hơi, bôi thuốc của Tần Kha. Mạnh Chu không còn sức để nói, cúi mặt xuống: “Tướng quân, ta sai rồi.”
Tần Kha đã xử lý xong đầu gối Mạnh Chu, ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Nàng nói xem nàng sai ở chỗ nào?”
“Ta… lúc nãy ở nhà chính nên khóc. Người ta nói đứa bé khóc sẽ có sữa ăn, phụ mẫu thấy đầu gối ta bị thương, nhất định sẽ tha thứ cho tội không cẩn thận của ta, không chừng còn trách phạt nha hoàn chuẩn bị đồ, sau này bọn họ không dám lừa bịp nữa… Không chừng bà bà còn có thể cho thêm bao lì xì, giống như bồi thường… không chừng…”
Tần Kha không nghe nổi nữa, đè người, giữ vững gáy nàng, mạnh mẽ hôn. Giữa răng môi còn vương hương vị rửa mặt sáng sớm, hắn dùng sức mút vào như muốn nuốt Mạnh Chu vào trong, không cho nàng cơ hội thở dốc.
Đầu óc Mạnh Chu trở nên mơ hồ, cảm giác vô lực trên người tiếp tục xuất hiện, nàng ngước nhìn nóc nhà, bất đắc dĩ: lại tới nữa!
Môi hết sức triền miên, tiếng thở gấp, cảnh xuân trong phòng vô cùng hoàn hảo.
Không biết sau bao lâu, Tần Kha buông nàng ra, thở dài: “Nữ nhân này, nếu có lần sau nữa ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho nàng như vậy.”
Mạnh Chu thở hồng hộc, khó khăn lắm mới hít được không khí trong lành, oán giận nói: “Trước khi gả cho chàng chàng nói rất dễ nghe, bây giờ thô bạo như thế, trên đời này điều không đáng tin nhất là lời của nam nhân!”
Tần Kha nổi giận một lúc, thấy Mạnh Chu sắp khóc đến nơi, hắn cũng không kịp làm gì khác, ngồi xổm xuống, nâng mặt Mạnh Chu, giọng nói lập tức nhu hòa: “Ta chỉ giận chính bản thân ta, tranh đấu với người đó nhiều năm như vậy lại không nghĩ đến người đó sẽ ra tay với nàng. Nếu ta có thể phát hiện ra trước, nàng sẽ không phải chịu tội này.”
Mạnh Chu hiểu được ý hắn, hai tay cầm lấy tay hắn, nhỏ giọng nói: “Chàng cũng không phải là con giun trong bụng người khác, sao có thể dự liệu chính xác mọi chuyện? Còn nữa, chàng nói người đó là ai?”
Tần Kha đỡ nàng nằm trên giường, há mồm, im lặng làm khẩu hình miệng, sau đó cười nói: “Đã nhiều năm như vậy, người đó vẫn không yên tâm về ta, xem ra chiêu giả bệnh này không còn tác dụng. Nương tử, không bằng chúng ta dọn ra ngoài có được không? Căn nhà chúng ta mua lần trước ta đã cho người quét dọn sạch sẽ, một vài hôm nữa chúng ta đi mua đồ đạc.”
Mạnh Chu liếc nhìn hắn: “Hôm nay là ngày đầu tiên đã ra tay, nếu chúng ta dọn ra không biết người đó còn giở chiêu trò gì. Thà rằng nếu như vậy, không bằng sống ở phủ thật tốt. Nàng ta cũng không phải là quỷ thần, chúng ta có thể tìm ra được điểm yếu.” Hình như nàng nhớ ra gì đó, chợt kéo tay Tần Kha, nói: “Tướng công, lát nữa nha hoàn tới chàng lợi dụng mắng ta thật độc… Cần thiết có thể đánh, nhưng nhớ đánh nhẹ thôi… ta sợ đau.”
Lông mày Tần Kha dựng lên, hất tay, chắc chắn như đinh đóng cột: “Không được! Ta thương nàng không xuể, sao có thể mắng nàng? Đánh nàng, không phải là chuyện người làm trượng phu phải làm.”
Nghe lời này, Mạnh Chu cảm thấy hết sức cảm động, có cảm giác “Đời này trùng sinh là vì hắn”. Nàng đưa tay ôm lấy Tần Kha, ghé sát vào lỗ tai hắn nói: “Cũng chỉ là diễn trò cho người khác xem thôi, ta sẽ không làm thật. Nếu chàng cảm thấy không mắng nổi ta, buổi tối tự mình chịu phạt đến thư phòng ngủ một đêm, vậy cũng công bằng thôi.”
Tần Kha nhéo nhéo mũi nàng, lắc lắc vài lần, giọng cưng chiều: “Còn dám mời ta đến thư phòng hả? Không biết trong cái hồ lô người này bán thuốc gì?”
Mạnh Chu giống như nghe không hiểu, nhoẻn miệng cười nói: “Ta có bán đương quy, hòa cô, trần bì, cây cát cánh*…khách quan người muốn loại nào” (*đều là thuốc Đông y.)
“Muốn nàng.” Tần Kha giả vờ như muốn hôn, cả người Mạnh Chu linh hoạt lăn vào bên trong tránh né, vừa cười: “Đừng lộn xộn, ai ôi, đầu gối ta đau.”
Khi Tần Kha cuống quít dừng tay, muốn kiểm tra vết thương, Mạnh Chu nhỏ giọng cười: “Ai ôi, không được, chàng bị lừa quá dễ, ngộ nhỡ những nữ nhân khác cũng dùng chiêu này để gạt lấy sự đồng cảm của chàng thì biết làm thế nào?”
Tần Kha nghiêm nghị: “Trên đời này người có thể gạt ta ngoài nàng ra không còn người khác, bởi vì ta chỉ tin nàng.”
Mạnh Chu ngây ngốc nhìn hắn, tâm trạng tốt đẹp như bị nện một cú, đau lòng, thế nhưng lúc này cũng không thể nói thêm lời nào. Nàng đẩy tướng công đến thư phòng chắc hẳn là vì lý do kia. Nói cho cùng chính nàng cũng lo lắng, nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng nên làm gì?
Trong lúc nhất thời tâm trạng khó có thể bình tĩnh.
@by txiuqw4