sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tại Sao Ngài Rưphát Bị Ngứa?

Alô! Alô!... Anh Rưphát đấy à? Chào anh! Anh biến đi đâu đấy? Mấy hôm nay chẳng thấy anh đâu cả!

- Anh Kêmal đấy à? Chà, anh Kêmal ơi...

- Không thấy anh ở bữa tiệc nhà ông tỉnh trưởng, tôi đâm lo. Rồi mấy tối liên tiếp theo ở nhà các bạn vẫn không thấy anh ló mặt. Vắng anh nên chúng tôi chơi bài bê-dích cũng vui... Anh vẫn khoẻ đấy chứ!"

- Tốt nhất anh đừng hỏi sức khoẻ tôi làm gì!

- Anh làm sao vậy?

- Ốm, tôi bị ốm.

- Chà, chà! Cầu trời cho anh chóng khỏi bệnh! Anh làm tôi lo lắng quá! Anh bị bệnh gì vậy?

- Tôi bị mọc mày đay.

- Cái gì?

- Mày đay...

- Mày đay à?

- Phải, tôi bị ngứa, anh hiểu không. Ngứa không sao chịu nổi!

- Thế à? Rõ khổ! Thế ngứa ở chỗ nào?

- Không có chỗ nào không bị ngứa!

- Ôi lạy đức Ala! Cái bệnh ngứa ấy gọi là mày đay à?

- Phải, các bác sĩ nói vậy.

- Tại sao anh mắc bệnh ấy, anh có biết không?

- Tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Cách đây ít lâu nhà tôi có nấu món gà tây nghiền. Tuyệt quá, chưa đặt vào môi đã trôi vào họng. Không kiềm chế được, tôi ăn liền ba miếng. Anh bảo có thể vì vậy mà bị không?

- Anh nói gì lạ thế! Ăn có ba miếng gà tây mà bị mọc mày đay à? Nếu thế thì tôi bị mày đay từ tám đời rồi. Tôi có xơi hết cả con cũng chẳng làm sao cả!

- Anh không bị ngứa?

- Không.

- Trước món gà tây nghiền tôi còn ăn món rán...

- Món gì rán?

- Bầu dục.

- Bầu dục? Chưa thấy ai nói ăn bầu dục rán lại bị ngứa cả! Có thể anh ăn phải cái gì khác chăng?

- Tôi còn ăn những thứ khác nữa, nhưng không nhớ chính xác được đó là những món gì. Thoạt đầu, để cho ngon miệng tôi đã làm một đĩa salát dưa chuột trộn tỏi.

- Anh bạn ơi, ăn tỏi chỉ có buồn ngủ thôi, chứ không thể ngứa được.

- Có ngủ nghê được gì đâu. Tôi ngứa suốt đêm, không sao chợp mắt nổi. Cầu mong các anh đừng bao giờ bị như tôi. Món tráng miệng tôi dùng ít chè Khalva.

- Chắc là ngon tuyệt.

- Ngon là cái chắc! Nhưng khắp người nổi mẩn hết cả!

- Bạn ơi món Khalva chẳng có liên quan gì, đừng đổ oan cho nó. Tối qua mình đánh gọn cả hai đĩa mà có làm sao đâu!... Nguyên nhân là ở thứ khác đấy..

- Có thể... Nhưng thứ gì nhỉ? Bữa tối hôm qua nhà mình làm món cá rô sốt dầu maiône.

- Cá rô sốt dầu thì có gì hại. Theo kinh nghiệm của tôi thì món ấy hoàn toàn vô hại.

- Nhưng tôi ăn liền một lúc hai con.

- Cho đến cả hai mươi hai con cũng chẳng làm sao! Đã sốt maiône thì không sao cả. Tôi hâm mộ món này lắm!

- Lạy trời cho tôi bình phục, tôi với anh sẽ cùng đi thưởng thức món ấy...

- Mong cho anh nhanh khỏi! Vậy là anh không đoán ra được tại sao anh bị ngứa ạ?

- Này, hay tại món bánh ngọt ăn với váng sữa?

- Đâu có! Món ấy mình cũng thích lắm.

- Nhưng tôi ăn đến bốn tuýp váng sữa trâu khô nguyên chất.

- Lẽ nào lại nổi mẩn vì váng sữa khô này được.

- Thế thì vì cái gì?

- Chắc là anh còn ăn cái gì đó khác nữa.

- Nhưng tôi có ăn cái gì độc hại đâu... Vài quả chuối, ít hạt hồ đào.

- Ăn nhiều không?

- Không nhiều lắm.

- Hồ đào là loại hạt chữa bệnh, không thể gọi là độc hại được. Ăn nó chỉ có bổ thôi.

- Thế thì vì đâu?

- Có thể bác sĩ nhầm. Anh chẳng bị mày đay quái gì cả!

- Cũng có thể, nhưng khắp người tôi ngứa điên lên được.

- Không phải cứ nổi mẩn là bị mày đay đâu?

- Thế thì bị cái gì?

- Có khi là bệnh gì khác đây!

- À, tôi nhớ ra rồi, trước khi đi ngủ tôi có ăn ít hạnh nhân ngâm muối và vài quả hồ trăn tử rang. Có khi tại mấy thứ quả chết tiệt ấy cũng nên...

- Thế mà cũng nói! Buổi tối, đã đi ngủ rồi tôi vẫn thường ăn hạnh nhân đấy thôi...

- Mà không bị ngứa?

- Kh-ô-ô-n-g... chúng chỉ làm tăng thêm sức khoẻ.

- Hay tôi bị ngứa vì sữa? Trước khi đi ngủ bao giờ tôi cũng uống một cốc đầy. Riêng tối hôm qua tôi uống những hai cốc...

- Sữa chỉ có lợi cho sức khoẻ thôi, anh Rưphát ạ! Dù anh có uống bao nhiêu vẫn không bị ngứa.

- Sáng sáng tôi xơi hai quả trứng gà tươi đánh kem với sữa. Anh bảo có phải vì thế mà bị không?...

- Nếu phải thế thì tôi bị ngứa ba chục năm nay rồi!

- Còn buổi tối trước nữa, tôi ăn trứng cá đen với bơ và pho mát cừu hay có thể là pho mát Thuỵ Sĩ, tôi không nhớ chính xác, chỉ biết là ăn khá nhiều.

- Có ăn bao nhiêu trứng cá đen đi nữa cũng chẳng làm sao hết.

- Có thể không sao cả. Vậy những nốt mày đay ấy là do đâu?

- Anh hãy cố nhớ lại thật kỹ, anh còn ăn món gì nữa không?

- Gì nữa, gì nữa! Đến ngay tối qua ăn gì tôi còn không nhớ nổi, huống hồ cách đây cả tuần! Hay tại món rau nhồi thịt làm tôi ngứa. Lúc ăn món cừu rán tôi ăn kèm với món rau nhồi thịt.

- Rau gì?

- Cà tím trộn dầu ô liu. Ngon quá, tôi không kìm được, ăn liền sáu, bảy quả.

- Trộn dầu ô liu à?

- Phải.

- Thế thì không sao. Đó là món nhẹ. Còn gì nữa không?

- Sau đó là mì ống... Với pho mát. Này, hay là do dấm?

- Anh bảo sao, anh uống dấm à?

- Không, chỉ có món salát trộn dấm.

- Dấm giúp tiêu hoá dễ dàng hơn...

- Trong món salát còn có hạt tiêu... Nhưng khi ăn, tôi thường uống kèm nước khoáng.

- Anh còn ăn món gì nữa không, cố nhớ lại đi...

- Ăn gì nữa à? Uống gì nữa à? Có, tôi có uống một li uytxki pha sôda. À, phải rồi, ở tiệm ăn tôi và anh bạn mỗi người ăn một xuất chả viên nướng, ba cái bánh mì tròn với thịt... cơm, cháo kiều mạch. Trong bữa ăn tôi dùng khá nhiều mù tạt. Tôi thích ăn thịt chấm mù tạt. Giá như anh nhìn thấy tôi lúc này nhỉ, một tay tôi cầm điện thoại, tay kia thì gãi sồn sột!... À, tôi còn ăn bánh rán nữa, hay là tại nó? Rồi lại cả món salát cá trộn trứng nữa... nhưng món ấy thường thì có bị sao đâu.

- Hay là món xúp đậu? Cách đây ít hôm tôi thèm món xúp này quá. Vợ tôi khuyên, trời nóng không nên ăn món xúp này. Nhưng tôi mặc, cứ chén thoải mái. Bà vợ tôi nấu món xúp này ngon lắm.

- Anh ăn nhiều không?

- Kh-ô-ô-n-g, hai đĩa thôi...

- Thế bác sĩ bảo sao?

- Tôi kể hết cho ông ấy như vừa kể cho anh. Ông bác sĩ bảo tôi: "Không phải do thức ăn, ông không ăn phải cái gì có hại cả..." Hay là do các thức ăn ướp muối?

- Thức ăn ướp muối nào?

- Các loại khác nhau... Hay là tại món mứt hạnh nhân?"

- Nếu hạnh nhân gây ngứa thì các cửa hiệu bánh kẹo bị đóng cửa từ lâu rồi!

- Thế thì vì cái quái gì mà tôi nổi mày đay khắp người thế này.

- Anh cố nhớ xem, trong vài ngày gần đây anh còn ăn gì nữa không?

- Không, không ăn gì nữa. Anh thừa biết, tôi vốn kém ăn...

- À này, mấy ngày gần đây anh có ăn bánh mì không?

- Bánh mì ấy à?

- Phải, bánh mì.

- Bánh mì gì?

- Bánh mì bình thường, người ta vẫn nướng ở lò ấy...

- Bánh mì là đồ ăn nặng, tôi hay bị béo ra vì bánh mì đấy! Thường tôi chỉ ăn một miếng bánh mì rán. Miếng bé tí thôi, hay một miếng bánh mì Pháp... Hôm rồi nhà tôi có khách. Không có tí bánh mì Pháp nào. Ở quầy bánh cũng hết bánh mì rán. Thế là tôi đành ăn nửa cái bánh mì thường.

- Thế là rõ rồi... Anh bị ngứa chính là vì nó đấy. Bánh mì thường không phải ai cũng ăn được. Phải có thời gian rồi mới quen. Thế anh có nói với bác sĩ là anh ăn bánh mì thường không?

- Không, tôi quên... May mà anh nhắc, tôi nhớ ra. Bây giờ tôi mới biết, tại sao tôi bị mày đay... Ngứa quá, gãi đến sứt cả da! Giá như anh nhìn thấy tôi!

- Lạy thánh Ala, may mà anh chỉ ăn nửa cái, nếu anh ăn cả cái bánh mì thì chắc là phải lăn ra đất mà giẫy giụa vì ngứa, như ngựa rồi... Thôi anh đi nghỉ đi, chúc ăn mau khỏi!

- Cảm ơn anh!

- Tôi sẽ còn gọi điện cho anh. Tạm biệt!

- Cầu thánh Ala phù hộ anh. Tạm biệt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx