sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Sụt sịt ấy ạ? – Tôi cố giấu cái giọng nghẹt mũi của mình. – Bà cứ đùa. Cháu khoẻ như vâm ấy chứ.

Tôi chẹn tay vào ngực. Một cơn ho đang dâng lên.

Bà quan sát hết với sự hoan hỉ khó hiểu.

— Bà biết mà. – Bà reo lên, hai tay đập vào nhau. – Bà biết là cháu ốm rồi mà.

— Không. – Tôi bật được một tiếng khản đặc. – Cháu chỉ bị vướng cổ thôi. – Tôi giật cổ áo ngủ ra cố ngăn mình không ho, hắt hơi hay chỉ là sụt sịt.

— Bà sẽ phải để mắt đến cái cổ họng của cháu đây. – Bà ngân nga rồi tiến sát hơn tới giường của tôi.

Giờ tôi mới để ý hôm nay bà mặc một chiếc váy trắng cộc tay, đi đôi tất cao cổ trắng, giày trắng. Trông bà không khác gì một y tá, ngoại trừ nụ cười gằn đáng sợ của bà.

Tôi thấy bà thọc tay vào túi rồi rút ra một ống nhựa màu xám.

— Nào để xem, nếu chúng ta có một cơn sốt thì…

— Chúng ta ạ? Chúng ta nghĩa là sao ạ? – Tôi thắc mắc rồi cố ngồi dậy.

Bà tháo nắp, vẩy vẩy chiếc cặp nhiệt độ.

— Há miệng ra!

— Khoan đã bà. Cháu không…

Quá muộn. Bà đã ấn chiếc cặp nhiệt độ vào mồm tôi.

— Không được nói. – Bà ra lệnh. – Đừng có cắn vỡ. Nó mà vụn ra trong mồm cháu thì cháu sẽ gặp rắc rối to đấy.

Mở to mắt, tôi cố chỉ ngậm mớm vào chiếc cặp nhiệt độ.

Bà giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ. Chiếc đồng hồ bà đeo thật là to, tôi có thể nghe rõ tiếng nó đập. Từng nhịp một vang lên. Tích-tắc-tích-tắc.

Không được sốt, không được sốt. – Tôi tâm tâm niệm niệm.

— Được rồi. – Bà với lấy cái cặp nhiệt độ rồi từ tốn rút ra khỏi miệng tôi. Bà ngó chăm chú vào cái vạch đỏ, mồm chặc chặc.

Tim tôi như ngừng đập.

— S… s… sao ạ? – Tôi lắp bắp. – Thế nào ạ?

— Rõ là cháu đang sốt. Đúng như ta đã ngờ. Ba mươi chín độ.

— Không thể như thế được. – Tôi giơ tay sờ trán. Có hơi ấm thật. Nhưng không thể nóng đến thế. – Cho cháu xem nào.

Tôi chộp lấy chiếc cặp nhiệt độ nhưng bà đã giật mạnh ra xa. Tôi ngã nhào khỏi giường.

— Oái…! – Tay rồi chân tôi đâm huỵch xuống sàn.

Bà đưa tay kéo tôi lên.

— Thấy chưa? Cháu ốm rồi, chóng mặt phải không?

— Cháu chỉ mất đà thôi. – Tôi chống chế, xoa xoa đầu gối đau ê ẩm.

— Bà sẽ bắt đầu chữa trị cho cháu ngay đây. – Bà bỏ chiếc cặp nhiệt độ vào túi.

— Chỉ là một vết bầm thôi mà bà. – Tôi cố gượng đứng dậy. – Vài ngày là cháu khỏi ngay.

— Bà không lo cho vết bầm của cháu. – Bà đáp, quay lưng lại phía tôi. – Bà phải làm một cái gì đó đối phó với nó, một cơn sốt nguy hiểm.

Làm gì kia? Tôi cố vắt óc nhớ xem mỗi khi tôi ốm mẹ đã làm gì.

— Bà có một thứ giúp cháu… – Bà đi lại phía cái tủ chiếu thẳng góc với mái hiên, đặt tay lên nắm đấm cửa. – Trong này đây.

Điều gì ẩn sau cánh cửa gỗ kia? Tôi dám cá là một cái gì đó rất kinh khủng.

Bà từ từ mở cánh cửa tủ, ngay lập tức một mùi khó chịu tràn ngập căn phòng. Ôi, không! Tôi nhắm mắt chờ đợi điều tồi tệ nhất có thể xảy đến.

— Đây!

Tôi hé mắt nhìn ra. Bà đang chỉ tay vào ba tấm khay, trên đó để đầy khăn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Khăn à? Chỉ thế thôi sao? Đó hoá ra chỉ là mùi của mấy chiếc khăn cũ? Tôi bật cười to.

— Có gì đáng cười à? – Bà đi vòng quanh, chằm chằm nhìn tôi. Tôi im bặt. – Cơn sốt tồi tệ có thể khiến một đứa trẻ hành động điên rồ. – Bà nói.

Điên rồ ư? Cổ họng khô khốc nhưng tôi vẫn tỏ ra thật bình thường. Nhưng rồi bỗng nhiên tôi có cảm giác mình đang nóng lên. Không phải vì sốt mà là vì sợ.

Bà cẩn thận nâng một chồng khăn màu xanh lá cây lên.

— Chỉ có một cách đối phó với cơn sốt này thôi. Cháu phải xông.

— Xông à? – Tôi đã nóng lắm rồi. – Cháu có phải uống thuốc hạ sốt không bà?

Bà quay phắt lại. Mắt bà lúc này trông như hai hòn bi xám, long lên. Tôi nín thở. Tôi liên tưởng đến một con quái vật đang từ từ tiến về phía giường tôi.

— Những chiếc khăn len này đã làm nên một phép thuật.

— Khăn này bằng len ạ? – Tôi kêu lên. – Bà ơi, đợi đã. Cháu ghét len. Nó làm cháu ngứa.

— Không việc gì đâu. – Nói rồi bà vẫn phủ chúng lên người tôi.

— Không, cháu biết mà! – Tôi nói, cố hất mấy chiếc khăn xuống giường. – Chỉ cần nhìn thấy áo len là cháu đã mẩn đỏ lên rồi.

— Đừng có trẻ con như thế. – Bà đẩy tôi lùi lại rồi tức thì trải rộng một chiếc khăn, luồn mép qua phía dưới tấm nệm trải giường sang phía thành giường bên kia.

— Bà, làm ơn đừng làm thế! – Tôi van nài khi bà vẫn tiếp tục dùng những chiếc khăn cột tôi vào giường.

Một nụ cười khó hiểu toả nhanh trên gương mặt bà.

— Khăn len là thứ tốt nhất làm vã mồ hôi. – Bà giảng giải và xiết chặt tay hơn.

— Thôi được, đây là trò vui của bà. – Tôi càu nhàu khi bà lại quấn một chiếc khăn nữa qua người tôi. – Đây chỉ là trò đùa thôi phải không bà?

— Bị sốt không phải là trò đùa. – Bà nghiêm mặt nói, tay vẫn gài mép khăn vào nệm giường.

Tôi cố vùng cánh tay ra nhưng bà đã bó cứng chúng lại vào mạng sườn tôi.

Tôi cười mà như mếu.

— Ui, bà. Cháu không rút được tay ra.

Bà không đáp, giở tiếp hai chiếc khăn ra luồn xuống nệm giường làm lớp khăn cứ dày dần, dày dần lên.

Tôi cố thử gập đầu gối nhưng đống chăn bó tôi quá chặt. Tôi nhúc nhích chân. Vô ích. Tay tôi cũng cứng đờ. Tôi đã bị trói cứng.

— Cháu xin bà. – Đến lượt ngực tôi bị quấn chặt. Tôi thấy khó thở. Nhưng bà vẫn chưa dừng lại.

— Thông thường năm chiếc là đủ. – Bà nói, với tay lấy thêm một chồng khăn bốc mùi. – Nhưng với khổ người cháu bà nghĩ phải dùng mười chiếc.

Mười chiếc!

Ôi, không! Nó bắt đầu rồi. Cơn ngứa. Đầu tiên là ở lưng. Lan xuống cánh tay. Sang chân. Rồi khắp cả người.

— A… a… a… a!

Một dòng mồ hôi đang chảy từ cổ, xuống đến lưng. Kinh khủng! Ngứa ngáy không chịu được.

— Cháu nóng! Nóng lắm rồi. – Tôi rên lên.

— Chín… mười. – Bà đếm, tay xoa xoa vào nhau. – Rồi, phải như thế mới được!

Phổi tôi khò khè thiếu không khí.

— Cháu nghẹt thở!

Tôi cố sức rướn cằm lên. Tôi cần ô xy. Tôi thét lên.

— Bà, cháu xin bà! Cháu… khó… thở… Bà!

Không một tiếng trả lời.

Tôi ngoái đầu sang trái rồi sang phải, rối rít:

— Bà ơi, bà đâu rồi?

Căn phòng trống rỗng. Bà Marsha đã biến mất.

Tôi cố vùng dậy nhưng vô ích, tôi đã bị ghim chặt xuống giường.

Một nỗi khiếp đảm bao trùm lấy tôi.

Tôi ra sức đá chân, cựa cánh tay, nện đầu thùm thụp vào gối. Đống khăn vẫn không xê dịch chút nào.

Càng vùng vẫy tôi càng kiệt sức. Mỗi lúc một khó thở hơn. Mồ hôi đầm đìa đầy mặt. Không khí lọt được vào phổi quá ít khiến hơi thở tôi nghe khò khè.

Tôi ngứa ngáy, nhớp nháp mồ hôi và nghẹt thở.

— Cứu! – Tôi chỉ còn rên được khe khẽ. – Có ai không! CỨU TÔI RA KHỎI ĐÂY!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx