sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Xin lỗi! Nhưng tớ thích cậu. Được chứ?- Phần 2

Truyện ngắn: Xin lỗi. Nhưng tớ thích cậu. Được chứ!

Tác giả: CheeryChip

Facebook: https://www.facebook.com/mai.le.7731

-----------

Phần 2

Chiều hôm ấy tôi đã từ chối đèo Ly về, mặc dù Ly cứ nhì nhằng nhõng nhẽo suốt. Ly không biết, đó là vì tôi thấy lúc Linh đi qua đã cố tình đánh mắt sang nhìn về phía chúng tôi. Tự dưng tôi cảm thấy giật thột. Một chút cảm giác áy náy, khó xử và xấu hổ… len lên đan xen lẫn giữa cả hai cô gái.

Tối hôm ấy trở về nhà, tôi lại ngồi ôm cái máy tính. Chưa đến giờ bọn bạn rủ đánh DotA, thôi thì cứ vào yahoo cái đã. Nick Linh online, tôi giật mình sững lại. Add nick Linh lâu rồi nhưng chưa một lần tôi có đủ dũng khí để pm bắt chuyện với cô ấy. Không như những ngày hồn nhiên trò chuyện đầu tiên nữa, càng quen nhau lâu, tôi càng cảm thấy khó nói chuyện với Linh. Cảm giác như là khi ta biết mình thích một ai đó, ta chỉ muốn nói những lời hay ho tốt đẹp nhất, sợ rằng nếu nói ra mà không suy nghĩ thì sẽ trở thành sự thừa thãi nhạt nhẽo. Bởi vậy mà tự dưng ta chìm vào im lặng. Sự im lặng đó dần dần sẽ giết chết mối quan hệ đang còn mập mờ dang dở. Như là mối quan hệ giữa tôi và Linh bây giờ vậy!

…………..

Tôi đang ngẩn ngờ ngắm nhìn cái ava để màu đen trắng với mái tóc dài và nụ cười tỏa nắng (nghe tả giống ảnh ma hơn thì phải), bỗng, màn hình rung lên bần bật.

Có người đột ngột “buzz” tôi, giật bắn cả mình. Tôi có ba giây để trấn tĩnh, xong xuôi mới nhìn lại và phát hiện ra đó là nick của Linh.

Lần đầu tiên chúng tôi chat yahoo với nhau, lại là nhỏ chủ động pm trước.

-         Hải đang làm gì đấy?

-         On thôi.

Thấy tôi trả lời khá lâu, dòng chữ “reply” cứ hiện lên nửa chừng rồi lại vụt tắt, phải mãi một lúc sau tôi mới dám bấm “enter” sau khi đã soạn ra một đoạn dài dằng dặc, nhưng cuối cùng thì lại đổi thành một dòng gọn lỏn như vậy.

-         Đang chat với Ly à?

-         Không. Sao Linh lại hỏi vậy.

Tôi khẽ giật mình khi Linh hỏi một cách thật kỳ quặc, nghe nồng nặc mùi ghen tuông. Tự dưng Linh im lặng một lúc lâu, lát sau mới căng thẳng trả lời lại.

-         Linh hỏi cái này, Hải trả lời thật lòng nhé.

-         Ừ! Linh hỏi đi.

Không hiểu sao tự dưng tôi cảm giác nhịp tim mình đập mạnh vô cùng, tôi biết ngày này sớm muộn gì cũng tới. Nếu như nhỏ có hỏi thằng tôi có thích nhỏ không, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời là có.

-         Hải thích Ly phải không?

-         Sao Linh lại hỏi lạ thế?

-         Lạ gì? Người ngoài nhìn vào ai chả biết. Thấy Ly với Hải suốt ngày chọc nhau cười, rồi Hải còn đèo nó về nữa.

Thôi xong, thì ra những điều chị tôi phán đoán đều là thật. Linh ghen rồi… Vậy cũng có nghĩa là nhỏ có thích tôi? Tôi biết trả lời sao cho vẹn cả đôi đường bây giờ nhỉ?

-         Chẳng phải Ly là bạn thân của cả Hải và Linh sao? Hải đối với ai cũng thế thôi. Không có ý gì khác đâu.

-         Với ai cũng thế? Với Linh cũng thế?

Tôi sững người, cuối cùng thì cơ hội cũng đã đến. Tôi sẽ nhân cơ hội này để thổ lộ hết tình cảm của mình.

“ Không… Linh khác chứ… đối với Hải, Linh là người đặc biệt mà!”

……

Đáng nhẽ ra tôi nên nói như thế!

Thế nhưng, câu trả lời của tôi lại chỉ tóm gọn trong một chữ “Ừ!”.

Nói xong mà thấy mình ngu kinh khủng. Chỉ muốn chặt đứt tay đi luôn!

-         Ừ! Linh hiểu rồi. Nhưng mà Hải này, cái Ly nó thích Hải. Thật lòng đấy. Nó tâm sự với Linh như thế mà. Vậy nên… nếu có tình cảm cả nó thì Hải hãy trân trọng nó nhé. Ly ăn nói mạnh miệng vậy thôi, nhưng mà nó dễ tổn thương lắm đấy!

-         Ly nói với Linh như vậy à? Là Ly thích Hải?

-         Ừ!

Ly thích tôi?

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều này.

Nói dối!

Thật ra là tôi biết. Nhưng không bao giờ dám khẳng định. Cũng không dám nghĩ đến một mối quan hệ xa hơn với Ly ngoài bạn bè. Bởi vì Ly là bạn thân của Linh, dù giữa tôi và Linh chưa có gì cả, nhưng ít ra tôi cũng tự biết mình không thể tiến tới.

Nhưng lúc này tôi thật sự không nghĩ được xa đến vậy. Mọi vấn đề trong đầu chỉ còn đọng lại được ba từ “Ly thích Hải”.

Nhỏ thích tôi từ bao giờ nhỉ? Có phải từ lần đầu tiên tôi ném phao cho không?

Không… không phải! Như thế thì bình thường quá!

Hay là lần nhỏ thấy cơ bụng sáu múi của tôi?

Chả có nhẽ Ly lại “dê” như vậy?

Chậc! Cũng có lý lắm!

Hay là từ cái lần nhỏ chọc bút vào lưng tôi khiến tôi phải quay ngoắt lại cảnh cáo như thế này nhỉ.

-         Này! Đừng chọc bút vào lưng tôi nữa!

-         Tôi cứ chọc đấy! Thì làm sao?

Ly bĩu bờ môi hồng căng mọng lên cong cớn.

-         Hừm. Bây giờ bà đánh tôi, sau này con tôi sẽ đánh bà để trả thù. Rồi con bà sẽ đánh con tôi. Oan oan tương báo, bể khổ trùng luân. Hãy quay đầu lại khi còn thấy bờ.

-         Nhưng tôi vẫn cứ thích đánh ông đấy!

-         Yêu nghiệt. Bà nói thế thì tôi chịu rồi.

Nhỏ vừa chọc bút vào lưng tôi, vừa phì cười. Nhưng lúc đó tôi biết, nhỏ đã chẳng còn nỡ dồn hết sức chọc vào lưng tôi nữa rồi, cảm giác như lực đánh chỉ còn lại ở mức zê-rô. Thay vào đó là nụ cười tít mắt hấp háy hiện lên trên khuôn mặt trắng ngần, với mái tóc cắt bằng trông đáng yêu vô cùng.

Ly là vậy, một cô gái nghịch ngợm và vô cùng lười học, thường vịn vào tôi để hỏi bài mỗi khi thắc mắc. Tôi cảm giác như mình trở thành cái phao cứu trợ miễn phí vào tất cả các giờ kiểm tra Toán, Lý, Hóa cho cô ấy vậy. Lại tiện cái bọn tôi ngồi ngay gần nhau, tính tôi lại hay cả nể, nghĩ rằng làm thân với nhỏ để lấy lòng Linh cũng tốt. Có bao giờ nghĩ đến ngày để mọi chuyện đều đi quá xa như thế này?

Nhưng giờ đây, khi biết Ly thích tôi, thật lòng. Tôi bỗng cảm thấy bối rối vì điều ấy.

Tim cũng bỗng trật đi mất một nhịp.

Lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng… hình như mình cũng đã lỡ thích Ly mất rồi…

……….

Sáng hôm sau đến lớp, Linh lướt qua tôi rồi trở về chỗ ngồi của cô ấy một cách vô cùng thờ ơ khi tôi vừa mới định mở miệng ra chào. Hình như cuộc nói chuyện ngày hôm qua đã ảnh hưởng không ít đến thái độ ngày hôm này của cô ấy. Tôi lại vốn thuộc tuýp người bị động. Thực tế thì từ ngày mới quen nhau đến bây giờ, tất cả những lần chúng tôi nói chuyện đều là do Linh và Ly chủ động.

Tôi là người lạnh lùng và rất tự trọng. Vậy nên tôi cũng tuyệt đối không lẽo đẽo chạy theo nếu như cô ấy tự dưng bơ mình như vậy.

Đúng lúc ấy thì Ly xuất hiện, đột ngột vỗ vào vai tôi rồi tròn xoe mắt cười, khoe với tôi rằng ngày hôm nay không cần chải mascara mà mắt vẫn rất to nhé! Tôi chỉ mỉm cười, nhưng cũng không còn tâm trí đâu mà đùa cợt nữa.

……………..

Giờ ra chơi ngày hôm ấy, Linh cùng đám con trai trong lớp tham gia trò uyn sai khiến. Mấy lần uyn thua, nhỏ bị tụi nó sai đi ôm hết thằng Long rồi đến thằng Nhật. Tôi ngồi nhìn mà máu nóng dâng lên tận óc. Thật không thể hiểu nổi người con gái hằng ngày ý tứ như Linh sao bây giờ có thể cư xử dễ dãi đến như thế. Tự dưng trong tôi cảm thấy vô cùng thất vọng. Phải! Đúng là mình cũng có lỗi, nhưng điều đó đâu đáng để khiến cô ấy trở nên như vậy?

Chiều hôm đó, tan học, Ly lại lẽo đẽo chạy theo tôi xuống nhà gửi xe, đòi tôi đèo về. Còn đang lúng túng không biết phải nói thế nào thì chiếc xe đạp chở Linh đột ngột phóng vút qua, hiện lên trước mắt tôi là hình ảnh thằng Long đang đèo cô ấy, hai người cười nói hớn hở, cứ như trong mắt nhỏ bây giờ tôi đã trở thành người vô hình vậy. Tay nắm chặt vô lăng, tôi bặm môi giận dữ. Thứ cảm giác sục sôi như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh nhưng vẫn phải kìm nén. Liệu đây có phải cảm giác mà ghen tuông mang lại?

Cũng kể từ ngày hôm ấy, tôi không còn nhận lời đèo Ly về nhà nữa. Tự dưng tôi có cảm giác chán nản, không muốn đối mặt với bất kỳ ai. Mất lòng tin vào con gái, tôi càng tránh xa Ly mọi lúc có thể, mặc dù nhỏ vẫn không ngừng bắt chuyện với tôi. Nhiều lúc cũng tự thấy có lỗi với Ly thật. Nhưng nghĩ về những chuyện đã qua, mối quan hệ tay ba giữa hai cô gái là bạn thân của nhau khiến tôi thấy thật hổ thẹn. Biết vậy ngay từ đầu tôi nên dứt khoát.

Những ngày sau đó, tôi sống trong im lặng, tránh xa lũ con gái phức tạp, bỏ quên mất một cô bạn thân luôn ngồi chọc bút vào mặt bàn ở phía sau lưng. Đã lâu lắm rồi Ly không còn chọc bút vào lưng tôi, đôi lúc cũng cảm thấy nhớ cái cảm giác nhoi nhói, giật nảy mình ấy thật.

……

Tôi vốn là một thằng hòa đồng nhưng kín tiếng, vì giỏi che giấu cảm xúc nên dù mọi chuyện đang diễn ra thật tệ nhưng trước mặt, vẫn chẳng ai nhận ra rằng tôi đang cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Thật sự tôi không cảm thấy tin tưởng khi tâm sự chuyện tình cảm với đám bạn cùng lớp lắm. Bạn biết đấy! Chuyện tình cảm là thứ mà đám học sinh cấp ba thích đem ra mổ xẻ nhất mà! Tôi chẳng tin được ai cả. Tất cả đều phải khựng lại ở chữ “Nhỡ…”.

Chả may kể cho thằng này, rồi “nhỡ ra” nó bép xép lại với thằng kia… thế là hết!

Vậy là tôi cứ ôm cái bọc rối rắm ấy trong suốt một học kỳ, thời gian không còn dành cho các cô gái, tôi lao vào học. Nghĩ đến kì thi tốt nghiệp sắp tới, tôi chẳng thể làm ngơ. Cậu học sinh chuyển lớp học kém môn Văn, Hóa ngày nào nay đã trở thành người đứng đầu lớp. Cảm giác khi thằng Hoàng đứng lên hùng hồn tuyên bố rằng nếu sau này ra trường, không còn gặp lại đám bạn nữa, chắc chắn người mà nó nhớ nhất sẽ là tôi- một thằng chuyên gia trình bày- nghe cũng thật tự hào.

Quả nhiên khi buồn tình, việc tốt nhất mà ta nên làm là lấp đầy khoảng thời gian trống bằng những việc làm có ích- như là học, như là vui chơi lành mạnh, như là bù đầu với công việc.

……………

Vào một ngày cuối học kỳ hai, tối hôm ấy, sau một quãng thời gian dài trằn trọc không biết tâm sự cùng ai, rút cục tôi lại chạy sang phòng bà chị là chuyên gia tình trường nhờ tư vấn.

Gác tay lên trán, tôi nằm kềnh ra giường, ngước mắt lên trần nhà hỏi chị.

-         Chị ơi, em bảo này. Có chuyện này em muốn hỏi chị.

-         Chuyện cái Linh à?

-         Không. Chuyện cái Ly.

-         Ly? Cái đứa hay nói bậy ấy á? Sao sao! Nó lại chọc bút vào lưng mày à?

-         Không. Lâu lắm rồi nó không trêu em nữa. Nhưng thế mới nói. Có chuyện này lâu rồi em không kể cho chị.

-         Ừm. Thế mày kể đi. Tao nghe.

Nói rồi, tôi liền kể cho chị ấy nghe diễn biến toàn bộ câu chuyện, vậy mà rút cục bà ta chỉ kết luận lại được có hai từ vỏn vẹn: “Ngớ ngẩn”.

“Sao mày ngu thế hả em? Sắp hết ba năm phổ thông rồi, mày định độc thân đến bao giờ? Không thể hiểu nổi! Sao mày có thể im lặng suốt một thời gian dài mà không nhờ tao tư vấn? Đậu xanh! Còn có vài ngày học cùng nhau thôi đấy! Nếu mày thật sự có tình cảm với nó như thế này thì liệu liệu mà níu lại đi. Đừng để mất rồi nuối tiếc, sau này ra trường không có cơ hội gặp nhau nhiều nữa đâu.”.

“Tràng đại bác” của chị ấy thật sự đã khiến tôi phải suy nghĩ. Nhưng níu kéo bằng cách nào? Một thằng đã trải qua mười tám mùa khoai sọ một mình lọ mọ như tôi đến yêu còn chẳng biết thì níu kéo cái nỗi gì? Thật không thể hiểu nổi, chắc phải lên mạng google tìm hiểu.

……………………………

Tháng sáu, kì thi tốt nghiệp, ngày trọng đại nhất trong năm (sau kì thi đại học) cuối cùng cũng đã tới. Một nửa trường được chỉ định thi ở tại trường, trong đó có tôi và Ly vô tình được xếp chung một lớp.

Lại một lần nữa, không biết là do vô tình hay ông trời cố ý mà nhỏ được xếp ngồi ngay sau lưng tôi. Cầm cái đề thi trong tay mà chỉ nghe thấy tim đập thình thịch, mồ hôi chảy ra ướt nhoẹt hai lòng bàn tay. Đầu óc chỉ xoay mòng mòng quanh cô gái đang ngồi cặm cụi so sánh đề với tập phao ở bàn sau. Tôi khẽ lắc đầu ngán ngẩm.

Thôi, cứ chú tâm vào bài thi cái đã. Sẩy một li lại đi cả dặm thì chết!

Ba mươi phút đầu trôi qua, tôi đã giải được hết ba bài toán, cộng vào cũng được trên bảy điểm, tôi thở phào nhẹ nhõm. Đang ngồi thẳng người, bỗng, có một cái ngòi bút bất ngờ chọc vào lưng tôi, cảm giác nhói lên đau điếng. Tôi bần thần khẽ nghiêng đầu quay lại, thấy nhỏ đang lúi húi trốn sau lưng tôi, rướn mắt lên thì thầm nói: “Ông làm đến đâu rồi? Chép cho tôi vài bài với!” mà tôi chỉ muốn phì cười.

Lạnh lùng quay đầu lên, tôi thậm chí còn không thèm trả lời nhỏ nữa, mặc kệ cho Ly cứ liên tục chọc bút vào lưng tôi như thể để trả thù. Con nhỏ này xấu tính thật! Đâu biết rằng mình đang viết phao cho nhỏ cơ chứ?

Vài phút sau, tôi đột ngột khua tay quăng tờ phao xuống mặt bàn của Ly, nhỏ giật bắn mình, vội vàng vồ lấy tờ phao rồi giấu nhẹm vào trong tay áo, tròn mắt lên nhìn tôi vẻ cảm tạ. Xong đâu đấy mới lôi ra đọc, rồi lại hí hoáy cầm bút lên nhưng không bấm ra mực, lẳng lặng viết lên lưng tôi một câu gì đấy. Tôi đang cố gắng nhắm mắt tập trung lại để luận ra xem Ly vừa viết cái gì thì đột nhiên thầy giám thị đi tới, đánh ánh mắt như sấm sét nhìn về phía chúng tôi, đưa tay xòe ra trước mặt Ly, cao giọng.

-         Đưa cái tờ phao trong tay áo cô ra đây!

-         Ơ… thầy… làm gì có phao nào ạ?

-         Đừng có chối! Tôi nhìn thấy cả rồi đấy! Còn cái cậu này nữa! Bao che cho đồng bọn hả? Hai anh chị này học cùng lớp nhau phải không! Biên bản đây! Ký đi!

….

Giá như mà đó là phao thật!

Giá như mà ngày hôm ấy mọi chuyện trôi qua trót lọt thì bây giờ, cả lớp đã không gọi bọn tôi với một cái tên cặp đôi mới thật là củ chuối “Cặp đôi Hải Ly”. Nghe như tên của một loài sinh vật nào đó tròn trĩnh và bóng bẩy, có màu đen thù lù nhưng còn mang đuôi như cá heo mà người ta hay gọi nôm na là “lợn biển” ấy. Cay… nhưng mà cũng vui thật!

Bạn biết không? Tờ giấy nhỏ hôm ấy, tôi đã dùng hết bình sinh dũng cảm của mình để viết rằng…

“Xin lỗi vì những chuyện đã qua. Nhưng tớ thật sự rất thích cậu. Được chứ?”

“Tất nhiên!”

…Là những gì mà cô ấy đã hí hoáy viết lại trên lưng tôi ngay lúc ấy.

Bạn biết đấy! Trong cuộc sống, cơ hội may mắn đôi khi chợt đến rồi chợt đi, nhưng ở lại mãi mãi thì không nhiều. Vậy nên khi nó đến ta hãy đừng ngại ngần mà nắm lấy. Bản thân tôi đã vô tình làm tuột mất hai lần, nhưng lần này thì không, tôi đã nắm lấy, và sẽ giữ thật chặt cho mà xem! Hứa chắc đấy!

Hạnh phúc là ở trong tầm tay, quan trọng là ta có biết tạo ra và giữ gìn nó một cách đúng đắn hay không mà thôi.

Sau mười tám năm trồng khoai sọ một mình, cuối cùng cũng đã đến lúc có người cùng tôi “cày ruộng” được rồi!

The end


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx