sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Xứ OZ diệu kỳ - Chương 01 - 02

Ghi chép của tác giả

_ Sau khi cuốn "Phù thủy xứ OZ" được xuất bản tôi bắt đầu nhận được những lá thư từ các bạn thiếu nhi, kể cho tôi nghe niềm vui thích của các em khi đọc truyện và thỉnh cầu tôi "viết thêm nữa" về Bù nhìn rơm và Thợ rừng Thiếc. Ban đầu tôi xem những bức thư ngắn này, dù rằng chúng đều thẳng thắn và nghiêm túc, thật sự chỉ là những lời hỏi thăm tốt đẹp; nhưng trong nhiều tháng, thậm chí là nhiều năm kế tiếp, những bức thư vẫn tiếp tục được gởi đến.

Cuối cùng tôi đã hứa với một cô bé, người đã đi một chặng đường dài để gặp tôi và thỉnh cầu, -- à mà tiện thể, cô bé ấy là một "Dorothy," -- rằng khi có một ngàn cô bé viết cho tôi một ngàn lá thư ngắn yêu cầu Bù nhìn rơm và Thợ rừng Thiếc tôi sẽ viết cuốn sách. Hoặc Dorothy bé nhỏ là một cô tiên trá hình, và vẫy cây đũa phép của mình, hoặc thành công của "Phù thủy xứ OZ" tạo nên cho câu chuyện nhiều người bạn mới, bởi hàng ngàn lá thư đã đến được đích từ lâu -- và vẫn còn rất nhiều lá thư khác theo sau chúng.

Và bây giờ, dù rằng phải chịu tội dông dài thời gian, tôi đã giữ được lời hứa của mình trong cuốn sách này.

L. FRANK BAUM.

Chicago, tháng sáu, năm 1904

Dành tặng những người đồng nghiệp xuất sắc và diễn viên hài David C. Montgomery và Frank A. Stone, người đóng vai Thợ rừng Thiếc và Bù nhìn rơm một cách tài tình làm hàng ngàn đứa trẻ thích thú, cuốn sách này được tác giả đề tặng với tất cả lòng biết ơn _

Chương 1. Tip chế tạo Đầu bí ngô

Xa về phía Bắc xứ Oz, tại vương quốc Gillikins có một chàng trai trẻ tên Tip. Thật ra thì tên cậu dài hơn thế, mụ Mombi thường khẳng định tên đầy đủ của cậu phải là Tippetarius; nhưng chẳng ai lại muốn gọi một cái tên dài như thế khi Tip cũng chẳng khác là bao.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Tip không hề có kí ức nào về cha mẹ mình bởi từ khi còn quá nhỏ cậu đã được Mombi nuôi lớn. Danh tiếng của mụ Mombi, tôi rất tiếc phải nói, là chẳng phải tuyệt vời gì cho cam. Người Gillikin có lí do để nghi ngờ mụ ta đang ấp ủ nghệ thuật hắc ám, và vì vậy họ có phần chùn tay khi kết giao với mụ.

Mombi không hẳn là một Phù thủy, vì Phù thủy Tốt trị vì phía Bắc xứ OZ đã cấm tiệt sự tồn tại của bất kì Phù thủy nào khác trên lãnh địa của bà. Vì thế người bảo hộ của Tip, dù cho mụ có tha thiết mong mỏi được làm phép thế nào đi nữa, cũng nhận thấy rằng việc trở thành ai đó hơn là một Nữ Pháp Sư, hoặc cao hơn cả là một Nữ Phù Thủy tài ba, là trái pháp luật.

Hằng ngày Mombi bắt Tip mang vác củi từ rừng về để mụ có thể đun cái vại của mình. Cậu cũng làm công việc cuốc đất và lột vỏ trên cánh đồng ngô; cậu cho đám lợn ăn và vắt sữa con bò bốn sừng vốn là niềm tự hào của Mombi.

Nhưng bạn cũng đừng có cho rằng cậu chàng lúc nào cũng làm việc, vì cậu thấy rằng lao động chẳng có lợi gì cho mình. Khi vào rừng, Tip thường trèo cây lấy trứng chim hay tự vui đùa bằng cách đuổi bắt thỏ trắng hay ra suối bắt cá bằng chiếc kẹp cong cong. Sau đó cậu vội vàng gom củi ôm đầy tay và vác về nhà. Và khi cậu chàng lẽ ra phải làm việc trên cánh đồng ngô, nhờ những thân ngô cao to giúp cậu giấu mình khỏi tầm nhìn của mụ Mombi, Tip thường sẽ đào hang chuột chũi, hoặc nếu không có tâm trạng thì cậu sẽ nằm ngả lưng giữa những hàng ngô và đánh một giấc dài. Bởi vậy, có lẽ bằng cách "chăm sóc" khiến mình không bị kiệt sức này, Tip lớn phổng thành một chàng trai khỏe mạnh và rắn chắc như bất cứ chàng trai nào.

Ma thuật đáng tò mò của Mombi thường làm hàng xóm sợ chết khiếp, và họ đối xử với mụ với cung cách bẽn lẽn nhưng đầy tôn kính vì sức mạnh kì quặc mụ mang trong mình. Nhưng Tip ghét mụ cực, và cậu cũng chẳng ngại mà bày tỏ điều ấy ra. Thực sự là thi thoảng Tip còn tỏ ra thiếu tôn trọng mụ Mombi - dù rằng cậu không nên làm thế, bởi xét cho cùng thì dù sao mụ cũng là người bảo hộ của cậu.

Cánh đồng ngô của Mombi cũng trồng bí ngô, nổi bật cái màu đỏ vàng giữa những hàng cây xanh ngát; những quả bí ngô này được trồng và chăm sóc kĩ lưỡng để dành làm thức ăn cho con bò bốn sừng vào mùa đông.

Nhưng một ngày nọ, sau khi tất cả cây ngô đều đã bị chặt và xếp thành đống, và Tip thì đang mang đống bí ngô tới chuồng bò, cậu đột nhiên nảy ra ý định làm một chiếc "Đèn bí ma" [1] để hù doạ mụ chơi.

Thế là cậu liền lựa lấy một quả bí to to nom có vẻ ổn - nó có màu đỏ cam bóng láng - và bắt đầu khoét nó. Cậu dùng đầu nhọn của dao khoét thành hai con mắt tròn, chiếc mũi hình tam giác và cái miệng hình trăng non. Khuôn mặt, khi hoàn thành, không thể được xem là đẹp; nhưng nó có một nụ cười to và rộng, và biểu cảm trên khuôn mặt đó nhìn vui đến nỗi cả Tip cũng phải phì cười khi cậu ngưỡng mộ nhìn ngắm thành quả của mình.

Tip không có bạn cùng chơi, vì thế cậu không hề biết rằng đám con trai thường khoét ruột quả bí ma rồi đặt vào trong đó một cây nến đã được thắp sáng để làm cho khuôn mặt nom đáng sợ hơn; nhưng cậu đã có ý tưởng cho riêng mình mà hứa hẹn mang lại hiệu quả không kém. Cậu quyết định tạo ra một hình dạng con người, cho nó đeo cái đầu bí ngô này, và đặt nó ở nơi mà mụ Mombi ắt hẳn sẽ phải "mặt đối mặt" với nó.

"Và sau đó," Tip mỉm cười tự nhủ, "bà ta sẽ ré lên còn to hơn cả tiếng của con lợn nâu khi mình kéo đuôi nó, và run rẩy vì sợ hãi còn hơn cả mình năm ngoái khi bị sốt rét cho mà coi!" Cậu có khá nhiều thời gian để thực hiện kế hoạch vì Mombi đã vào làng - để mua đồ tạp hóa, mụ nói - và đó là một chuyến đi tốn ít nhất cũng phải hai ngày trời.

Thế rồi cậu vác rìu vào rừng và chọn lấy vài cây non thẳng, chắc để chặt và xén hết cành lá của chúng. Rồi cậu dùng chúng làm thành cánh tay, cẳng và bàn chân cho người bí. Rồi cậu tước một lớp vỏ dày từ quanh một thân cây lớn, và với khá nhiều sức lực biến nó thành một hình trụ đúng cỡ, gắn các cạnh với nhau bằng miếng gỗ để làm phần thân của người bí. Rồi, vừa làm việc vừa huýt sáo một cách hạnh phúc, cậu cẩn thận nối các chi và gắn chặt chúng vào cơ thể người bí bằng cái chốt đã được cậu dùng dao đẽo gọt thành.

Khi công việc hoàn thành thì trời cũng đã nhá nhem tối, và Tip nhớ ra là mình còn phải vắt sữa bò và cho đàn heo ăn. Thế nên cậu cầm lấy tên người gỗ và mang theo nó vào nhà.

Suốt buổi tối, nhờ ánh lửa chập chờn trên lò bếp, Tip cẩn thận đẽo tròn cạnh của các khớp và và làm nhẵn những mặt gồ ghề như một người thợ thực thụ. Rồi cậu dựng nó lên tường và ngắm nhìn một cách thán phục. Nó dường như cao đáng kể, thậm chí đối với một người đàn ông trưởng thành; nhưng đó lại là một điểm tốt trong mắt một cậu nhóc, và Tip chẳng hề cảm thấy khó chịu với kích thước tạo vật của mình.

Sáng hôm sau, khi nhìn lại thành quả của mình, Tip nhận thấy rằng cậu đã quên tạo cho gã bù nhìn một cái cổ, bằng cách cậu có lẽ đã gắn chặt cái đầu bí ngô vào cơ thể. Thế nên cậu lại vào rừng lần nữa, cũng không xa lắm, và chặt nhiều mẩu gỗ nhỏ từ một cái cây để hoàn thành công việc. Khi quay lại cậu gắn miếng gỗ hình cây thánh giá xuyên suốt thân bù nhìn, tạo thành một cái lỗ ở giữa để giữ thẳng cổ. Mẩu gỗ dùng để làm cổ cũng được mài nhọn, và khi mọi thứ đã sẵn sàng thì Tip đặt cái đầu bí ngô lên, ép nó xuống cổ, và nhận thấy nó rất vừa vặn. Tip thấy hài lòng khi cái đầu có thể quay từ bên này sang bên khác, và các khớp tay chân giúp cậu có thể để gã bù nhìn đứng ngồi kiểu nào cũng được.

"Giờ thì," Tip tuyên bố đầy tự hào, "đây quả là một anh chàng tuyệt hảo, và hẳn là nó sẽ làm cho bà già Mombi phải ré lên sợ hãi! Nhưng nó sẽ còn giống thật hơn nữa nếu được mặc quần áo đúng cách."

Tìm quần áo cũng không phải việc dễ dàng gì; nhưng Tip bạo gan lục tìm trong cái hòm mà mụ Mombi dùng để đựng tất cả những kỉ vật và kho báu của mình, và dưới đáy hòm cậu phát hiện ra vài cái quần tím, một cái áo thun đỏ và một chiếc áo gi lê hồng chấm bi trắng. Cậu mang chúng tới chỗ gã bù nhìn và thành công, dù rằng đám đồ này nom không hợp lắm, trong việc mặc cho gã theo một phong cách thời trang vui nhộn. Vài cái vớ đan vốn thuộc về Mombi và một đôi giày đã cũ mòn của cậu giúp hoàn tất việc phục trang cho gã, và Tip mừng rỡ nhảy cẫng lên và cười to đầy thích thú đúng kiểu của một cậu nhóc.

"Mình phải đặt cho nó một cái tên!" cậu la lớn. "Một người đàn ông tốt như vầy hẳn là phải có một cái tên. Mình tin thế," cậu nói thêm, sau một khoảng thời gian suy nghĩ, "Mình sẽ đặt cho nó cái tên sau: 'Jack Đầu bí ngô!' [2]"

[1] Nguyên tác: Jack Lantern: Đèn bí ma.

[2] Nguyên tác: Jack Pumpkinhead: Jack Đầu bí ngô.

Chương 2. Bột sự sống diệu kỳ

_ Sau khi xem xét vấn đề một cách kĩ lưỡng, Tip quyết định rằng nơi tốt nhất để đặt Jack phải là khúc ngoặt trên đường hơi cách nhà một chút, thế là cậu bắt đầu mang gã tới đó. Nhưng rồi Tip bỗng nhận ra gã thật là nặng và cậu khó lòng mà xoay sở được. Sau khi kéo Jack đi được một quãng ngắn, Tip dựng gã đứng thẳng lên và đầu tiên uốn cong khớp của một chân rồi tới chân kia, cùng lúc đẩy gã từ đằng sau, và cậu chàng đã khiến cho Jack đi bộ được tới chỗ ngoặt trên đường. Dù có đôi lần ngã dúi dụi, Tip thật sự đã làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết, chăm hơn cả lúc cậu ở trên cánh đồng ngô hay ở trong rừng; nhưng rồi tính nghịch ngợm trong người lại trỗi dậy, và cậu muốn thử kiểm tra tay nghề của mình.

"Jack có vẻ ổn và hoạt động tốt!" cậu tự nhủ, thở hổn hển vì phải gắng sức hơn thường ngày. Nhưng rồi cậu phát hiện ra cánh tay trái của con bù nhìn đã rơi mất trên đường nên cậu đành phải quay về tìm nó, và sau đó, bằng cách chuốt lấy một cái chốt bền mới cho mối nối vai, cậu sửa lại chỗ bị hư và sau khi hoàn thành, cánh tay thậm chí còn khỏe hơn trước. Tip cũng nhận thấy rằng cái đầu bí ngô của Jack đã bị quay ngược ra sau, nhưng việc này thì cũng dễ sửa thôi. Cuối cùng khi Jack được dựng đứng lên đối mặt với khúc quẹo trên đường nơi mà mụ Mombi sẽ xuất hiện, gã nom chẳng khác gì một tay nông dân Gillikin - và cũng nom quái dị đến nỗi những ai bất chợt đi ngang qua đều phải giật bắn mình.

Nhưng giờ này trong ngày thì cũng là quá sớm để ngóng trông bà lão ấy quay về, thế nên Tip đi xuống thung lũng dưới trang trại và bắt đầu nhặt quả hạch từ những cái cây mọc gần đó.

Tuy nhiên, Mombi lại quay về sớm hơn thường lệ. Mụ đã gặp được một lão phù thủy gian xảo trú trong một cái hang trên núi, và họ đã trao đổi với nhau khá nhiều bí mật phép thuật quan trọng. Nhờ đó mụ ta có thêm ba công thức làm phép mới, bốn lọ bột màu nhiệm và một loại thảo dược có sức mạnh phi thường đầy hiệu nghiệm; và giờ thì mụ đang đi cà nhắc về nhà nhanh nhất có thể để thử nghiệm ma thuật mới của mình.

Mombi quá mải mê vào những thứ quý giá mà mụ vừa có được đến nỗi khi mụ quẹo vào góc đường và thoáng trông thấy gã bù nhìn, mụ chỉ gật đầu và nói:

"Chào buổi tối, thưa ngài."

Nhưng một lúc sau, nhận thấy rằng gã này chẳng buồn di chuyển hay đáp lời, mụ ném ánh mắt sắc bén của mình lên khuôn mặt gã và phát hiện ra cái đầu bí ngô được khắc một cách tỉ mỉ bằng con dao bỏ túi của Tip.

"Hơ!" Mombi làu bàu thốt lên; "cái thằng nhóc đểu cáng này lại giở trò lần nữa! Tốt lắm! Rấ--ất tốt! Tao sẽ đánh cho mày tơi tả vì dám hù dọa tao bằng kiểu này!"

Mụ tức giận vung cây gậy của mình lên tính đập vỡ cái khuôn mặt bí ngô đang toe toét cười của gã bù nhìn; nhưng rồi một ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu khiến mụ dừng tay, cái gậy trên tay mụ nâng lên bất động giữa không trung.

"Việc gì phải làm thế nhỉ, đây hẳn là cơ hội tốt để ta thử món bột mới này!", mụ nói đầy phấn khích. "Và rồi ta sẽ biết được lão phù thủy gian xảo đó có thật sự nói cho ta bí mật không, hay là lão già đó cũng chỉ tinh quái lừa ta như ta đã lừa lão."

Thế rồi mụ đặt cái giỏ trên tay xuống và sờ soạng kiếm thứ bột quý giá mụ vừa vớ được. Trong khi mụ đang bận rộn kiếm tìm thì Tip thơ thẩn tản bộ trở lại với chiếc túi đầy nhóc quả hạnh, và phát hiện ra mụ phù thủy đang đứng kế cạnh con bù nhìn của mình và rõ là chẳng hề có một chút gì sợ hãi.

Ban đầu cậu thấy khá là thất vọng, nhưng ngay sau đó cậu lại tò mò muốn biết mụ Mombi tính làm gì. Thế nên cậu giấu mình sau bụi cây nơi cậu có thể nhìn thấy mà không bị nhìn thấy, và dõi theo động thái của mụ phù thủy.

Sau khi sục sạo một hồi mụ Mombi liền lôi từ trong giỏ ra một lọ hạt tiêu cũ, trên cái nhãn đã mờ là dòng chữ viết bằng bút chì của lão phù thủy:

"Bột của sự sống."

"À -- mày đây rồi!" mụ mừng rỡ reo lên. "Và giờ thì hãy xem thử xem nó có hiệu lực hay không. Lão phù thủy keo kiệt chẳng chịu cho ta nhiều, nhưng ta đoán là nó có thể đủ cho ta dùng khoảng hai hay ba lần nữa."

Tip ngạc nhiên khi nghe được những lời này. Cậu thấy mụ Mombi nâng cao cánh tay và rắc bột từ chiếc lọ xuống cái đầu bí ngô của Jack. Mụ hành động chẳng khác gì khi người ta rắc tiêu lên một củ khoai nướng; bột rắc xuống đầu Jack, vung vãi sang cái áo đỏ và áo ghi lê hồng và cái quần tím mà Tip mặc cho gã, và một phần bột thậm chí còn rơi trên đôi giày vá cũ mòn.

Sau khi cất lọ tiêu lại vào giỏ, Mombi nâng tay trái lên, ngón út chĩa lên và nói:

"Weaugh!"

Tiếp mụ nâng tay phải lên, ngón cái chĩa lên và nói:

"Teaugh!"

Rồi mụ nâng cả hai tay lên, tất cả ngón tay và ngón cái mở rộng ra, và la to:

"Peaugh!"

Jack Đầu bí ngô bỗng bước lùi lại một khúc, và nói giọng quở trách:

"Đừng có hét lên như thế chứ! Bà nghĩ tôi bị điếc à?"

Thế là mụ Mombi già mừng rỡ điên cuồng nhảy nhót quanh gã.

"Nó sống rồi!" mụ gào lên: "Nó sống rồi! Nó sống rồi!"

Mụ tung cây gậy của mình lên trời và chụp lấy khi nó rớt xuống; mụ dùng hai cánh tự ôm lấy mình, và thử nhảy vài bước trong điệu jig [1] ; và mụ cứ sung sướng lập lại suốt: "Nó sống rồi! -- Nó sống rồi! -- Nó sống rồi!"

Giờ hẳn là bạn có thể đoán được rằng Tip đã quan sát mọi việc với sự thích thú.

Ban đầu cu cậu sợ chết khiếp và chỉ muốn chạy biến khỏi đó, nhưng hai chân cậu cứ run bần bật đến nỗi bước đi cũng khó. Rồi cậu cũng cảm thấy thiệt là ngộ khi Jack có thể sống được, đặc biệt là biểu cảm trên khuôn mặt bí ngô của gã nom hài hước và tức cười đến nỗi nó làm cậu bật cười ngay tức khắc. Thế nên sau khi nỗi khiếp sợ ban đầu đã qua đi, Tip bắt đầu cười; và tràng cười vui vẻ chạm đến tai Mombi khiến mụ nhanh chóng bước tập tễnh tới chỗ hàng rào, tóm lấy cổ áo của Tip và kéo cậu về lại chỗ cái giỏ của mụ và gã đầu bí.

"Thằng nhóc nghịch ngợm, lén lút, độc ác này!" mụ la lên đầy giận dữ: "Tao sẽ dạy cho mày bài học vì tội rình rập moi móc bí mật của tao và lấy tao ra làm trò đùa!"

"Tôi đâu có lấy bà ra làm trò đùa," Tip kháng cự. "Tôi chỉ cười con bù nhìn thôi! Nhìn nó mà xem! Chẳng phải nó giống y như thật đấy ư?"

"Hi vọng là cậu không bôi nhọ bộ dáng của tôi," Jack nói; thật là tức cười khi nghe giọng điệu nghiêm nghị của gã, trong khi mặt gã thì vẫn nở nụ cười vui; Tip lại lần nữa cười như sấm dội.

Thậm chí cả Mombi cũng không phải là không tò mò về gã bù nhìn mà mụ đã dùng ma thuật làm sống dậy; thế nên, sau khi đã nhìn chằm chằm vào gã một cách chăm chú, mụ liền cất tiếng hỏi:

"Ngươi có biết gì không?"

"Thật khó mà nói được," Jack đáp lời. "Dù rằng tôi cảm thấy là tôi biết rất rất nhiều điều, tôi vẫn chưa ý thức được thế giới này có bao nhiêu điều tôi cần phải tìm hiểu. Có lẽ phải tốn chút ít thời gian để tôi khám phá ra là mình cực kì thông minh hay tột cùng ngu xuẩn."

"Chắc rồi," Mombi đáp đầy đăm chiêu.

"Nhưng bà sẽ làm gì với nó đây, khi giờ nó sống dậy rồi?" Tip thắc mắc.

"Tao phải suy nghĩ thêm," Mombi đáp lời. "Nhưng giờ chúng ta phải về nhà đã, trời sắp tối đen rồi. Mày hãy đỡ gã Đầu bí ngô đi về đi."

"Đừng bận tâm đến tôi," Jack bảo; "Tôi có thể đi lại y như bà. Chẳng phải tôi có cẳng và bàn chân, và chẳng phải chúng đều có khớp nối hết sao?"

"Thật à?" mụ già quay sang hỏi Tip.

"Dĩ nhiên rồi, tôi tự làm đấy," cậu nhóc đáp lời đầy tự hào.

Thế rồi họ đi về nhà, nhưng khi đến sân trại mụ Mombi liền dẫn gã đầu bí tới chuồng bò và nhốt gã lại trong một cái chuồng trống không và khóa cửa cận thận ở bên ngoài.

"Tao phải "chăm sóc" mày trước đã," mụ nói, quay đầu sang Tip.

Cậu nhóc thấy thực không thoải mái khi nghe vậy; vì cậu biết mụ Mombi có một trái tim độc ác đầy thù hằn, và mụ sẽ chẳng hề tỏ ra chút do dự nào khi thực hiện những hành động xấu xa.

Họ tiến vào nhà. Đó là căn nhà mái vòm có hình tròn, giống như hầu hết mọi nhà xây trong trang trại tại xứ OZ.

Mụ Mombi bảo cậu thắp nến trong khi mụ đặt cái giỏ của mình vào tủ bát và treo áo khoác lên móc. Vì sợ mụ, Tip ngay lập tức vâng lời.

Thắp nến xong mụ lại lệnh cho cậu nhóm lửa lò sưởi, và lúc Tip đang tất bật chạy đôn chạy đáo thì mụ thản nhiên ngồi ăn tối. Khi ngọn lửa nổ lách tách trong lò, cậu nhóc bèn đến gần và hỏi xin mụ một phần bánh mì và pho mát; nhưng mụ Mombi từ chối không cho cậu dù chỉ một miếng.

"Tôi đói!" Tip nói bằng giọng hờn dỗi.

"Mày sẽ không đói lâu đâu," mụ đáp lời với cái nhìn đầy cay nghiệt.

Cậu nhóc không hề thích câu nói ấy, nghe nó như là một lời đe dọa vậy; nhưng cậu chợt nhớ ra mình còn quả hạnh trong túi quần, thế nên cậu tách vài quả ra ăn trong khi Mombi đứng dậy, phủi vụn bánh mì trên tạp dề và đặt một ấm nước nhỏ màu đen lên ngọn lửa.

Rồi mụ đo lường, chia giấm và đường thành hai phần bằng nhau rồi đổ vào trong ấm. Tiếp đến mụ lôi ra vài gói bột và thảo dược rồi bắt đầu lấy từng chút nguyên liệu trong các gói đó để thêm vào ấm. Thỉnh thoảng mụ nhích lại gần cây nến và đọc công thức của hỗn hợp mụ đang pha chế từ một mẩu giấy vàng.

Tip nhìn mụ và ngày càng thấy lo lắng hơn nữa.

"Cái đó để làm gì vậy?" cậu hỏi.

"Dành cho mày đấy," Mombi gỏn lọn đáp lời.

Tip len qua chiếc ghế đẩu của mình và nhìn chằm chằm một lúc lâu vào ấm nước đang chuẩn bị sôi. Rồi cậu liếc nhìn nét mặt lạnh lùng và nhăn nheo của mụ phù thủy và ước gì mình đang ở bất kì đâu miễn không phải là trong căn bếp tối tăm đầy khói này, nơi thậm chí những cái bóng đen được ánh nến hắt lên tường cũng đủ khiến sống lưng người ta trở nên lạnh buốt.

Một giờ đồng hồ trôi qua trong im lặng, duy chỉ có tiếng nước sôi lục bục và tiếng lửa cháy lách tách trong lò là vẫn còn vang vọng trong không gian.

Cuối cùng, Tip lên tiếng.

"Tôi phải uống cái thứ đó à?" cậu hỏi, ngoắc đầu chỉ cái ấm.

"Phải," Mombi đáp.

"Nó sẽ làm gì tôi?" Tip hỏi.

"Nếu được chế tạo đúng cách," Mombi đáp, "nó sẽ biến mày thành một bức tượng cẩm thạch."

Tip rên rỉ, chùi đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán bằng ống tay áo.

"Tôi không muốn thành tượng cẩm thạch!" cậu kháng nghị.

"Mày muốn gì không quan trọng, tao muốn biến mày thành tượng," mụ già đáp, nhìn nó cay độc.

"Rồi tôi sẽ được dùng làm gì?" Tip hỏi. "Sẽ chẳng có ai giúp việc cho bà cả."

"Tao sẽ sai thằng Đầu bí ngô làm việc cho tao," Mombi nói.

Tip lại rên rỉ.

"Sao bà không biến tôi thành một con dê, hay một con gà?" cậu lo lắng hỏi. "Bà chẳng thể làm được gì với một bức tượng thạch cả."

"Ồ, có chớ, Mombi đáp lời. "tao sẽ trồng một vườn hoa, vào mùa Xuân tới, rồi tao sẽ đặt mày vào giữa vườn làm vật trang trí. Tao tự hỏi sao trước đây tao chưa từng nghĩ đến chuyện đó nhỉ; mày đã là một mối phiền nhiễu nhiều năm trời rồi."

Nghe vậy, Tip thấy cả người mình đẫm mồ hôi. Nhưng cậu vẫn ngồi yên, run rẩy và đánh cái nhìn đầy lo âu lên chiếc ấm nước.

"Có lẽ nó sẽ chẳng hiệu nghiệm đâu," cậu lẩm bẩm bằng giọng nói chán nản và yếu ớt.

"Ồ, tao lại nghĩ là nó sẽ đấy," Mombi đáp đầy phấn khởi. "Tao ít khi nào phạm lỗi lắm."

Quãng thời gian im lặng lại tiếp diễn. Khoảng tĩnh lặng đầy ảm đạm này kéo dài lâu đến nỗi khi Mombi cuối cùng cũng nhấc ấm nước lên thì lúc ấy đã là nửa đêm.

"Mày không thể uống cho tới khi nó nguội," mụ phù thủy già thông báo, mặc cho đạo luật cấm dùng phép thuật mà mụ đã được nghe. "Giờ thì cả hai ta đều phải đi ngủ, và vào rạng đông tao sẽ gọi mày dậy và khi đó thì hoàn thành việc biến mày thành bức tượng thạch."

Nói rồi mụ tập tễnh đi vào phòng mình, mang theo cái ấm nước bốc khói nghi ngút. Tip nghe thấy tiếng mụ đóng và chốt cánh cửa phòng.

Cậu nhóc không đi ngủ như mụ đã chỉ thị, mà vẫn ngồi nhìn chằm chằm vào những cục than hồng trong đám lửa sắp tàn bên lò sưởi. _

[1] Điệu Jig: một điệu múa dân gian của nước Anh thế kỉ XVI. Ngày nay nó gắn liền với nhạc nhảy của Ái Nhĩ Lan, nhạc đồng quê của Scotland và thổ dân Canada.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx