sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Xứ OZ diệu kỳ - Chương 06 - 07

Chương 6. Chuyến cưỡi ngựa của Jack Đầu Bí Ngô tới Thành phố Ngọc Lục Bảo

_ Rạng sáng ngày hôm sau, Đầu bí ngô tới đánh thức Tip dậy. Cậu nhóc dụi dụi cặp mắt mơ màng vì ngái ngủ, đầm mình tắm táp trong một con suối nhỏ, và sau đó ăn một phần bánh mì và phô mai. Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ cho một ngày mới, cậu cất tiếng:

"Chúng ta khởi hành ngay luôn nhé. Chín dặm là một khoảng cách khá xa đấy, nhưng nếu không có tai nạn gì xảy ra thì chúng ta sẽ đến Thành phố Ngọc Lục Bảo trước lúc giữa trưa."

Thế là Đầu bí ngô lại một lần nữa bị treo trên lưng của con Ngựa bàn cưa và cuộc hành trình lại tiếp diễn.

Tip để ý thấy sắc tía của cỏ cây giờ đây đã nhạt phai thành sắc màu hoa oải hương nhợt nhạt, và chẳng mấy chốc sắc hoa oải hương này dường như nhuốm màu xanh lục và dần trở nên sáng hơn khi họ tiến đến gần Thành phố to lớn nơi Bù nhìn rơm ngự trị.

Cả nhóm đi được khoảng hai dặm trên con đường lát gạch vàng thì bắt gặp một con sông rộng và chảy xiết. Tip lúng túng không biết làm thế nào để vượt qua; nhưng sau đó cậu bỗng phát hiện thấy một người đàn ông trên một chiếc phà đang tiến đến gần từ bờ bên kia.

Khi người đàn ông cập bờ Tip bèn cất tiếng hỏi:

"Ông chở chúng cháu đến bờ bên kia nhé?"

"Được thôi, nếu mày có tiền," người chở phà đáp, khuôn mặt đầy khó chịu và gắt gỏng.

"Nhưng cháu không có tiền," Tip nói.

"Không có đồng nào cả à?" người đàn ông hỏi.

"Không có đồng nào cả," cậu nhóc đáp lời.

"Thế thì tao sẽ chẳng è người ra mà chở tụi mày sang chi cho gãy lưng cả đâu," người chở phà nói đầy quả quyết.

"Thật là một con người dễ chịu làm sao!" Đầu bí ngô tươi cười nhận xét.

Người chở phà nhìn gã chằm chằm không đáp. Tip vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ, bởi cậu thật thất vọng khi nhận ra chuyến du hành bỗng dưng phải kết thúc sau khi đã đi được một quãng đường khá dài.

"Cháu nhất định phải đến được Thành phố Ngọc Lục Bảo," cậu nói với người chèo thuyền; "nhưng làm thế nào cháu có thể vượt qua con sông này được nếu ông không chở cháu qua?"

Người đàn ông phá ra cười, nhưng đó không phải là một điệu cười tử tế.

"Con ngựa gỗ đó sẽ nổi được đấy," ông nói; "và mày có thể cưỡi nó để vượt sông. Còn với cái thằng du đãng đầu quả bí ngô đi chung với mày kia, cứ để cho nó chìm hay nổi cũng chẳng phải là một vấn đề gì."

"Đừng lo cho tôi," Jack nói, mỉm cười vui vẻ với tay lái phà quạu cọ; "Tôi chắc là mình sẽ nổi được thôi."

Tip nghĩ cũng đáng để thử một phen, và con Ngựa bàn cưa, không hề biết nguy hiểm nghĩa là gì, nên cũng chẳng phản đối gì cả. Thế là cậu nhóc dẫn con ngựa xuống nước và trèo lên lưng nó. Jack cũng lội nước tới đầu gối và túm lấy đuôi con ngựa để giữ cho chiếc đầu bí ngô của mình nổi trên mặt nước.

"Giờ thì," Tip hướng dẫn con Ngựa bàn cưa, "nếu mày quẫy quẫy chân thì có lẽ mày sẽ bơi được đấy; và nếu mày bơi thì có lẽ chúng ta có thể đến được bờ bên kia thôi."

Ngay lập tức con Ngựa bàn cưa bắt đầu quẫy chân như một tay chèo và di chuyển những nhà phiêu lưu vượt sông tới bờ đối diện. Chuyến đi thành công đến nỗi chẳng mấy chốc họ đã đang leo lên bãi cỏ, ướt nhẹp và lõng tõng nước.

Ống quần và giày của Tip hoàn toàn sũng nước; nhưng con Ngựa bàn cưa đã nổi một cách hoàn hảo nên từ đầu gối trở lên cậu nhóc hoàn toàn khô ráo. Còn với Đầu bí ngô, từng tấc vải đẹp đẽ của gã đều ướt đẫm cả.

"Mặt trời sẽ sớm hong khô chúng ta thôi," Tip nói "và giờ, dầu sao đi chăng nữa, chúng ta cũng đã vượt sông an toàn, chẳng cần nhờ đến người lái phà, và có thể tiếp tục cuộc hành trình của mình."

"Tôi chẳng phiền bơi lội tí nào," con ngựa nhận xét.

"Tôi cũng không," Jack chêm vào.

Họ sớm lại tiếp tục cuộc hành trình trên con đường lát gạch vàng vốn bị đứt quãng ở phía bờ bên kia, và Tip lại một lần nữa đỡ Đầu bí ngô trèo lên lưng con Ngựa bàn cưa.

"Nếu anh cho ngựa chạy nhanh," cậu nói, "gió sẽ giúp anh hong khô quần áo. Tôi sẽ bám lấy đuôi ngựa và chạy theo sau. Bằng cách này thì tất cả chúng ta đều sẽ mau khô nhanh thôi."

"Vậy thì con ngựa phải bước hăng hái sôi nổi lên," Jack nói.

"Tôi sẽ cố hết sức mình," con Ngựa bàn cưa vui vẻ đáp lời.

Tip nắm lấy một đầu của nhánh cây vốn được dùng làm đuôi của con Ngựa bàn cưa và la lớn: "Đi!"

Con ngựa bắt đầu những bước chạy chầm chậm, và Tip bám theo sau. Rồi, quyết định rằng cả bọn có thể đi nhanh hơn, cậu hô lớn: "Chạy nước kiệu!"

Con Ngựa bàn cưa nhớ từ đó là lệnh cho nó phải chạy nhanh hết mức có thể; thế là nó liền bắt đầu lắc lư chạy những bước dữ dội, và Tip phải vất vả - đời cậu chưa từng chạy nhanh hơn thế - để bắt kịp.

Trong phút chốc Tip đã mệt đến tắt thở, và dù rằng cậu muốn hô "Ngừng lại!" với con ngựa, Tip nhận thấy mình không tài nào nói nổi dù chỉ một từ. Thế rồi phần đuôi ngựa mà cậu đang túm lấy, vốn chỉ là một cành cây chết không hơn, đột ngột gãy gọn, và phút kế tiếp ta thấy thằng bé ngã lộn nhào trong đám đất cát bụi bặm bên đường, trong khi con ngựa và gã đầu bí ngô đang cưỡi nó cứ lao tiếp và nhanh chóng biến mất ở phía chân trời xa.

Đến khi Tip có thể tự đứng dậy và nhổ sạch hết cát bụi trong cổ họng để có thể nói "Ngừng lại!" thì cậu đã chẳng cần phải nói lời nào nữa, bởi lẽ con ngựa đã biến mất hút khỏi tầm mắt cậu từ lâu rồi.

Thế là Tip bèn thực hiện điều hợp lý duy nhất mà cậu có thể làm được. Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi cho đã rồi sau đó tiếp tục bước bộ trên đường.

"Hẳn là lúc nào đó mình sẽ bắt kịp họ thôi," cậu ngẫm nghĩ; "bởi lẽ Thành phố Ngọc Lục Bảo nằm ngay cuối con đường này, và họ sẽ chẳng thể đi xa hơn được nữa."

Trong lúc đó Jack đang nắm chặt lấy chiếc cột và con Ngựa bàn cưa thì xé gió như một tay đua cự phách. Cả hai đều không hề hay rằng Tip đã bị bỏ rơi lại phía sau, bởi lẽ Đầu Bí Ngô không hề nhìn quanh và con Ngựa bàn cưa thì lại không thể làm thế.

Ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa, Jack để ý thấy màu cỏ cây đã ngả sang màu xanh ngọc lục bảo, thế nên gã đoán họ đang tới gần Thành phố Ngọc Lục Bảo thậm chí trước khi những ngọn tháp chọc trời và những toà nhà mái vòm hiện lên trong tầm mắt.

Một bức tường đá xanh cao, nạm đầy những viên ngọc lục bảo, lờ mờ hiện ra trước mắt họ; sợ rằng con Ngựa bàn cưa không biết khi nào nên dừng và có thể khiến cả đám tông thẳng vào tường thành, Jack bèn đánh bạo hét "Ngừng lại!" với tông giọng lớn nhất có thể.

Con ngựa vâng lời và làm theo đột ngột đến nỗi nếu không nhờ có chiếc cột trên lưng nó thì Jack đã có thể bị ngã chúi dụi đầu về phía trước, và dập nát hết cả khuôn mặt xinh đẹp của gã.

"Chuyến đi này nhanh thật đấy, cha yêu quý!" gã la lên; và rồi, bởi không nghe thấy tiếng trả lời, gã liền quay đầu lại và lần đầu phát hiện ra Tip không hề có ở đó.

Thấy có vẻ như mình bị bỏ rơi thế này làm Đầu Bí Ngô cảm thấy thật bứt rứt và khó xử. Và trong khi gã băn khoăn tự hỏi chuyện gì đã xảy đến với cậu nhóc, và tiếp theo gã nên làm gì trong tình huống gay go này, cánh cổng ở bức tường thành màu xanh bỗng hé mở và một người đàn ông bước ra.

Đó là một người thấp tròn với khuôn mặt mập mạp và dường như trông có vẻ đặc biệt đôn hậu. Anh ta vận y phục xanh lục từ đầu đến chân, đầu đội một chiếc mũ xanh chóp nhọn cao và kiếng mắt của anh ta cũng là một màu xanh lục. Anh cúi đầu chào gã Đầu bí ngô và cất tiếng:

"Tôi là Người gác Cổng của Thành phố Ngọc Lục Bảo. Mạn phép cho tôi được hỏi danh tính của các vị, và các vị tới đây để làm gì?"

"Tôi tên là Jack Đầu bí ngô," Jack mỉm cười đáp; "nhưng còn về việc tôi đến đây để làm gì thì tôi cũng chẳng biết xíu xiu nào đó là gì cả."

Người gác Cổng trông có vẻ ngạc nhiên và lắc đầu như thể không hài lòng với đáp án ấy.

"Anh là cái gì, một con người hay một quả bí ngô?" anh ta lịch sự hỏi.

"Cả hai, không phiền anh chứ," Jack đáp.

"Và con ngựa gỗ này - nó có phải sinh vật sống không đây?" Người gác Cổng thắc mắc.

Con ngựa đảo tròn một con mắt gỗ và nháy mắt với Jack. Rồi nó bỗng nhảy dựng lên và dẫm một chân lên những ngón chân của Người gác Cổng.

"Ối!" anh ta la lớn; "Xin lỗi vì tôi đã hỏi câu hỏi đó. Nhưng câu trả lời quả thật là có sức thuyết phục. Anh có công việc gì cần làm trong Thành phố Ngọc Lục Bảo không, thưa ngài?"

"Có vẻ như là tôi có đấy," Đầu bí ngô nghiêm trang đáp; "nhưng tôi không thể ngẫm ra đó là gì. Cha tôi biết hết về mấy việc này, nhưng cậu ấy lại không có ở đây."

"Đây quả là một vụ việc kì lạ, cực kì kì lạ!" Người gác Cổng thốt lên. "Nhưng anh trông có vẻ vô hại. Người ta không có cười rạng rỡ đến thế nếu họ có ý định gieo rắc tai họa."

"Nói về việc đó thì," Jack nói, "Tôi không thể thay đổi gì cho nụ cười của mình được, bởi lẽ nó đã được khắc trên mặt tôi với con dao bỏ túi rồi."

"Thôi thì, ta cùng đi tới phòng của tôi nào," Người gác Cổng tiếp tục, "và tôi sẽ xem có thể làm gì với anh."

Thế là Jack cưỡi chú Ngựa bàn cưa vượt cổng thành tiến vào trong một căn phòng nhỏ được xây lõm vô tường. Người gác Cổng giựt dây chuông, và chẳng mấy chốc một tay lính cực kì cao -- với bộ đồng phục màu xanh -- tiến vào từ cánh cửa phía đối diện. Anh lính này đeo một khẩu súng màu xanh dài trên vai và có bộ ria xanh dễ thương dài gần tới đầu gối. Người gác Cổng ngay lập tức chỉ anh ta và nói:

"Đây là một quý ông lạ mặt không hề biết vì sao mình lại tới Thành phố Ngọc Lục Bảo, hay mình muốn cái gì. Nói tôi nghe, chúng ta nên làm gì với anh ta đây?"

Người lính Râu Xanh nhìn Jack đầy vẻ bận tâm và tò mò. Sau cùng anh ta lắc đầu quả quyết đến nỗi bộ râu của anh ta gợn những vệt sóng lăn tăn, và cất tiếng:

"Tôi phải đưa anh ta tới gặp đức vua, ngài Bù nhìn rơm."

"Nhưng Đức vua, ngài Bù nhìn rơm, sẽ làm gì với anh ta?" Người gác Cổng hỏi.

"Đó là việc của Đức vua," Người lính đáp. "Tôi đã có đủ rắc rối cho mình rồi. Tất cả những rắc rối bên ngoài phải được chuyển giao cho Đức vua. Vậy nên hãy đeo kính cho anh bạn này đi, và tôi sẽ dẫn anh ta đến cung điện hoàng gia."

Thế là Người gác Cổng mở chiếc hộp kính lớn ra và cố gắng kiếm một cặp vừa với cặp mắt bự tròn của Jack.

"Ở đây không có chiếc kính nào thật sự đủ lớn để che hết cặp mắt đó lại cả," người đàn ông nhỏ bé nói với một tiếng thở dài; "và đầu anh lại quá lớn nên tôi buộc phải cột cặp kính này lại."

"Nhưng tại sao tôi lại phải cần đeo kính cơ chứ?" Jack thắc mắc.

"Đó là mốt ở đây," Người lính nói, "và nó sẽ giúp anh khỏi bị vẻ lộng lẫy và hào nhoáng của thành phố Ngọc Lục Bảo tráng lệ làm cho đui mù."

"Ồ!" Jack thốt lên. "Cột nó lại, dĩ nhiên rồi. Tôi chẳng mong mình sẽ bị mù đâu."

"Tôi cũng vậy!" con Ngựa bàn cưa chen vào; thế là một cặp kiếng xanh nhanh chóng được đeo vào hai mấu gỗ lồi ra vốn là cặp mắt của nó.

Thế rồi Người lính Râu Xanh dẫn họ qua cánh cổng phía trong và ngay lập tức họ thấy mình đang đứng trên lộ đường chính của Thành phố Ngọc Lục Bảo tráng lệ.

Những viên ngọc xanh sáng lấp lánh được trang hoàng phía trước những căn nhà xinh đẹp và những tòa tháp và những tháp canh thì đều được phủ đầy ngọc lục bảo. Thậm chí những tấm lát sàn cẩm thạch cũng lấp lánh những viên đá quý, và đó quả thật là một quang cảnh huy hoàng và kì diệu với những ai lần đầu được nhìn ngắm.

Tuy vậy, Đầu Bí Ngô và con Ngựa bàn cưa, vốn chẳng biết gì về cái đẹp cũng như sự giàu sang, lại rất ít bận tâm đến quang cảnh tuyệt diệu mà họ thấy được qua cặp kính xanh. Cả hai yên lặng theo sau người lính xanh và không hề nhận ra rằng đám đông những con người xanh xao đang ngạc nhiên nhìn họ. Khi một con chó xanh chạy bổ ra và sủa họ, con Ngựa bàn cưa mau mắn dùng chiếc chân gỗ của mình đá nó khiến con vật bé nhỏ cong đuôi rên rỉ chạy vào một trong những căn nhà; nhưng ngoài chuyện đó ra thì cũng chẳng còn gì nghiêm trọng hơn xảy đến có thể làm gián đoạn chuyến viếng thăm lâu đài hoàng gia của họ.

Đầu bí ngô muốn cưỡi ngựa lên những bậc thang cẩm thạch xanh và tiến thẳng tới nơi có mặt Bù Nhìn Rơm; nhưng người lính không cho phép gã làm điều đó. Thế nên Jack xuống ngựa, khá là chật vật, và một người hầu dẫn con Ngựa bàn cưa đi vòng ra phía sau trong khi Người lính Râu Xanh hộ tống Đầu bí ngô tiến vào cung điện bằng cửa trước.

Kẻ lạ mặt bị bỏ lại trong một phòng chờ trang hoàng rất nhiều đồ đạc trong khi người lính đi bẩm báo với nhà vua Bù Nhìn Rơm. Chuyện xảy ra đúng lúc đức vua đang an nhàn rỗi rãi và cực kì buồn chán vì không có gì để làm, thế là ngài ra lệnh cho vị khách phải ngay lập tức trình diện trong phòng ngai của mình.

Việc phải gặp người trị vì thành phố nguy nga tráng lệ này chẳng khiến Jack mảy may lo lắng hay lúng túng, bởi lẽ gã hoàn toàn chẳng biết gì về tất cả những phong tục tập quán trần thế. Nhưng khi gã tiến vào căn phòng và lần đầu nhìn thấy Đức vua Bù Nhìn Rơm ngồi trên ngai vàng lộng lẩy của ngài, gã bất chợt dừng chân đầy kinh ngạc.

Chương 7. Đức vua Bù nhìn rơm

Tôi cho rằng mỗi độc giả của cuốn sách này chắc hẳn đều biết một tên bù nhìn rơm là gì rồi; nhưng Jack Đầu bí ngô, chưa từng một lần được nhìn thấy tạo vật ấy, ngạc nhiên trước cuộc gặp gỡ với vị vua xuất chúng của Thành phố Ngọc Lục Bảo hơn bất cứ trải nghiệm nào khác trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Đức vua Bù nhìn rơm diện trên mình bộ áo vải xanh lam nhạt màu, và đầu của ngài chỉ đơn thuần là một bao tải nhỏ nhồi đầy rơm với mắt, tai, mũi và miệng được vẽ sơ sài giản đơn tượng trưng cho khuôn mặt. Quần áo ngài cũng được nhồi đầy rơm, và bởi do nhồi không đồng đều hay cẩu thả nên cẳng chân và cẳng tay của Đức vua nom có vẻ mấp mô hơn cần thiết. Trên tay ngài là đôi găng với những ngón tay dài, tất cả đều được độn bông. Từng búi rơm ló ra khỏi chiếc áo khoác của nhà vua cũng như khỏi chiếc cổ và đôi giày ống cao của ngài. Ngài đội trên đầu một chiếc vương miện vàng nặng trịch khảm đầy những đá quý lấp lánh, và sức nặng của chiếc vương miện khiến hàng lông mày của ngài như võng xuống thành những nếp nhăn, biến khuôn mặt sơn vẽ kia lộ ra biểu cảm trầm ngâm tư lự. Quả thật, chỉ riêng chiếc vương miện là báo hiệu đó chính là nhà vua; còn tất cả những phần khác, vị vua Bù nhìn rơm đơn giản chỉ là một con bù nhìn - tầm thường, vụng về và dễ vỡ.

Nhưng nếu diệu mạo kì lạ của Đức vua Bù nhìn rơm dường như khiến Jack phải sửng sốt thì bộ dáng của Đầu bí ngô cũng lạ kì chẳng kém cạnh gì với Bù nhìn rơm. Chiếc quần tím cùng áo gi lê hồng và sơ mi đỏ treo lỏng lẻo trên những mối nối bằng gỗ mà Tip đã tạo ra, và khuôn mặt được chạm khắc cứ không ngừng nở nụ cười rộng đến mang tai như thể người khoác nụ cười ấy xem cuộc sống là điều thú vị nhất mà gã có thể tưởng tượng được.

Quả thực ban đầu Đức Vua ngỡ rằng vị khách kì quặc này đang cười nhạo ngài, và có phần cảm thấy bực dọc với thái độ coi thường đó; nhưng chẳng phải không đâu mà Bù nhìn rơm lại được gắn cho cái danh là người thông thái nhất Xứ Oz. Ngài cẩn thận soi xét vị khách của mình, và chẳng mấy chốc phát hiện ra rằng nét mặt của Jack được khắc thành một nụ cười và rằng gã chẳng thể tỏ vẻ nghiêm trang dù có muốn đi chăng nữa.

Nhà vua cất tiếng trước. Sau vài phút nhìn Jack đánh giá ngài lên tiếng với chất giọng đầy ngạc nhiên:

"Ngươi đến từ chỗ nào trên Trái đất vậy, và làm thế nào mà ngươi lại sống được?"

"Xin lỗi thưa Bệ hạ," Đầu bí ngô đáp lời; "nhưng tôi không hiểu ngài."

"Ngươi không hiểu cái gì cơ?" Bù nhìn rơm thắc mắc.

"Sao, tôi không hiểu ngôn ngữ của ngài. Ngài thấy đấy, tôi đến từ Đất nước của những người Gillikin, thế nên tôi là người ngoại quốc."

"Chà, hẳn là thế rồi!" Bù nhìn rơm thốt lên. "Bản thân ta nói ngôn ngữ của người Munchkin, cũng chính là ngôn ngữ của Thành phố Ngọc Lục Bảo. Nhưng ta cho rằng ngươi lại nói tiếng của những người Đầu bí ngô hay chăng?"

"Chính xác là như vậy, thưa Đức Vua" người kia cúi mình đáp; "vậy để chúng ta có thể hiểu nhau là điều không thể."

"Quả thật là không may, hẳn rồi," Bù nhìn rơm trầm tư suy nghĩ. "Chúng ta phải có một nhà phiên dịch."

"Một nhà phiên dịch là cái gì cơ?" Jack hỏi.

"Một người có thể hiểu cả ngôn ngữ của ta và của ngươi. Khi ta nói bất cứ điều gì, nhà phiên dịch có thể diễn đạt ý của ta cho ngươi hiểu; và khi ngươi nói bất cứ điều gì, nhà phiên dịch có thể diễn đạt ý của ngươi cho ta hiểu; Bởi lẽ nhà phiên dịch có thể nói cũng như hiểu được cả hai thứ tiếng."

"Quả thật là tài tình," Jack nói, cực kì hài lòng bởi đã tìm ra một cách thực đơn giản để giải quyết khó khăn.

Thế là Bù nhìn rơm ra lệnh cho Người lính Râu Xanh tìm kiếm trong số những thần dân của ngài cho đến khi anh ta tìm thấy người có thể hiểu được ngôn ngữ cùa người Gillikin cũng như là ngôn ngữ của Thành phố Ngọc Lục Bảo, và ngay lập tức mang người đó đến đây gặp ngài.

Khi Người lính đã rời khỏi Bù nhìn rơm nói:

"Ngươi có muốn kiếm một chiếc ghế trong khi chúng ta ngồi chờ hay không?"

"Hẳn Đức Ngài đã quên rằng tôi không thể hiểu được tiếng của ngài," Đầu bí ngô đáp. "Nếu ngài muốn tôi ngồi xuống ngài phải ra dấu bảo tôi làm thế."

Bù nhìn rơm bước xuống ngai vàng của mình và lăn một chiếc ghế bành tới vị trí đằng sau gã Đầu bí ngô. Rồi ngài đột nhiên đẩy Jack ngã sõng soài ra trên những chiếc gối trong một tư thế cực kì kì cục khiến gã gập đôi như một con dao xếp, và phải vất vả gỡ rối cho mình.

"Ngươi có hiểu dấu hiệu đó không?" Đức Vua nhã nhặn hỏi.

"Một cách hoàn hảo," Jack thốt lên, vươn tay lên để quay đầu mình - quả bí ngô vốn đã xoay tít 180 độ quanh cây gậy đỡ nó - lại về phía trước.

"Ngươi trông có vẻ được làm một cách khá là cẩu thả," Bù nhìn rơm nhận xét, ngắm nhìn Jack đang cố gắng đứng thẳng dậy.

"Cũng chẳng hơn ngài là bao thưa Đức vua," là câu trả lời thành thật của Đầu Bí Ngô.

"Có sự khác biệt này giữa hai ta," Bù nhìn rơm nói, "đó là trong khi ta có thể bị uốn cong nhưng không vỡ nát, ngươi trái lại có thể vỡ nát nhưng không bị uốn cong."

Lúc này đây người lính đã trở lại, tay dẫn một cô gái trẻ theo sau. Đó là một cô gái có vẻ ngọt ngào và thùy mị, với khuôn mặt xinh xắn cùng cặp mắt xanh và mái tóc đẹp tuyệt trần. Cô khoác trên mình một chiếc váy lụa xanh thanh nhã dài tới đầu gối, để lộ ra đôi bít tất lụa dài thêu hình đậu Hà Lan, và cặp dép lê bằng vải xa tanh xanh điểm tô hàng chùm rau diếp thay cho những chiếc nơ con bướm hay khoá trang trí. Những lá cỏ ba lá được thêu lên thắt lưng lụa của cô, và cô mặc một chiếc áo khoác nho nhỏ trông vui nhộn với đường viền làm bằng những viên ngọc lục bảo lấp lánh có kích cỡ ngang nhau.

"Ôi, Jellia Jamb bé nhỏ đây mà!" Bù Nhìn Rơm kêu lên khi cô thiếu nữ xanh cúi cái đầu xinh xắn chào ngài. "Cô có hiểu được ngôn ngữ của những người Gillikin không, hỡi cô gái yêu quý?"

"Dạ có, thưa Đức vua," cô đáp, "bởi lẽ thần được sinh ra ở đất nước phía Bắc."

"Thế thì cô sẽ là phiên dịch viên của chúng ta," Bù Nhìn Rơm nói, "và diễn giải cho anh chàng Đầu bí ngô này tất cả những lời ta nói, và cũng diễn giải lại cho ta tất cả những gì anh ta nói. Việc sắp xếp này có thoả đáng hay chăng?" ngài quay sang hỏi vị khách.

"Quả thật là rất thoả đáng," có tiếng đáp lời.

"Vậy trước tiên hãy hỏi anh ta," Bù Nhìn Rơm quay sang Jellia và tiếp tục, "cái gì đã đưa anh ta đến với Thành phố Ngọc Lục Bảo này."

Nhưng thay vào đó cô gái, vốn vẫn luôn chằm chằm nhìn Jack, nói với gã:

"Anh quả thực là một tạo vật kì diệu. Ai đã làm ra anh vậy?"

"Một cậu nhóc tên Tip," Jack đáp.

"Anh ta nói gì thế?" Bù Nhìn Rơm thắc mắc. "Hẳn đôi tai ta đã phản lại ta rồi. Anh ta nói thế nào?"

"Hắn nói coi bộ não của Bệ Hạ đã trở nên ngớ ngẩn mất rồi," cô gái từ tốn đáp.

Bù Nhìn Rơm bứt rứt cựa quậy trên chiếc ngai vàng của mình, và dùng tay trái sờ sờ đầu.

"Có thể hiểu được hai ngôn ngữ khác nhau thật là tốt," ngài nói với một tiếng thở dài bối rối. "Hãy hỏi hắn, cô gái yêu quý, coi hắn có phản đối gì không nếu bị tống vào tù vì tội xúc phạm người đứng đầu của Thành phố Ngọc Lục Bảo."

"Tôi không có xúc phạm ngài!" Jack căm phẫn kháng nghị.

"Thôi đi!" Bù nhìn rơm quở trách "hãy chờ, cho đến khi Jellia thuật lại những lời ta nói. Chúng ta cần một nhà phiên dịch để làm gì, nếu ngươi cứ chen vào bừa bãi như vậy?"

"Được rồi, tôi sẽ đợi," Đầu bí ngô cáu kỉnh đáp - dù rằng mặt gã vẫn tươi cười vui vẻ. "Hãy dịch mấy lời đó đi, cô gái trẻ."

"Đức vua hỏi anh có thấy đói không," Jellia nói.

"Ồ, không hề!" Jack trả lời, có phần hòa hoãn hơn, "bởi tôi không thể ăn được."

"Ta cũng vậy," Bù nhìn rơm nhận xét. "Hắn nói gì thế, Jellia yêu quý?"

"Anh ta hỏi liệu ngài có nhận thấy rằng một bên mắt ngài được vẽ bự hơn bên còn lại chăng," cô gái tinh nghịch nói.

"Ngài đừng có tin lời cô ta nói, thưa bệ hạ," Jack la lớn.

"Ồ, ta không đâu," Bù nhìn rơm điềm tĩnh đáp lời. Rồi ngài đánh cái nhìn sắc bén về phía cô gái và hỏi:

"Ngươi có chắc là mình hiểu được cả hai thứ tiếng của người Gillikin và Munchkin không?"

"Chắc ạ, thưa Đức vua," Jellia Jamb nói, cố nén không cười vào bản mặt hoàng gia.

"Vậy làm thế nào mà dường như chính ta cũng có thể hiểu được chúng?" Bù nhìn rơm chất vấn.

"Bởi vì chúng đều là cùng một ngôn ngữ cả mà!" cô gái vui vẻ cười công bố. "Chẳng lẽ Đức ngài không biết rằng mọi vùng đất thuộc xứ Oz đều chỉ nói một thứ tiếng thôi sao?"

"Thực vậy sao?" Bù nhìn rơm thốt lên đầy nhẹ nhõm khi nghe vậy; "vậy thì ta dễ dàng là phiên dịch viên của chính mình!"

"Tất cả đều là lỗi của tôi, thưa Đức vua," Jack nói, trông khá là ngu ngốc, "Tôi đã nghĩ rằng chúng ta hẳn phải nói những thứ tiếng khác nhau, bởi lẽ chúng ta đến từ hai đất nước khác nhau."

"Đây sẽ là một lời cảnh báo ngươi đừng bao giờ nghĩ ngợi," Bù nhìn rơm nghiêm khắc đáp. "Bởi trừ khi ngươi có những suy nghĩ sáng suốt, nếu không thì tốt hơn hết là cứ làm một thằng ngốc thì hơn -- mà ngươi nhất định là một tên ngốc rồi."

"Đúng vậy! Chắc chắn tôi là vậy!" Đầu bí ngô tán đồng.

"Theo ta thấy," Bù nhìn rơm tiếp tục, giờ đây đã hòa nhã hơn, "thì người tạo ra ngươi đã phí phạm mấy cái bánh ngon để làm ra một kẻ bàng quang như này."

"Tôi cam đoan với bệ hạ rằng tôi không hề yêu cầu mình được tạo ra," Jack đáp.

"À! Vậy thì trường hợp của ngươi cũng chẳng khác gì so với của ta," Nhà vua thích thú nói. “Nếu vậy thì, bởi lẽ chúng ta khác biệt so với những người bình thường, hãy kết bạn nào."

"Với cả trái tim tôi!" Jack kêu lên.

"Cái gì! Ngươi có một trái tim sao?" Bù nhìn rơm ngạc nhiên hỏi.

"Ồ không; chỉ là ẩn dụ mà thôi - đó chỉ là một cách nói," kẻ kia đáp.

"Nếu vậy thì, cách nói nổi trội nhất của ngươi dường như là cách nói của gỗ; thế vậy ta phải đề nghị ngươi hạn chế trí tưởng tượng mà, do không hề có não, ngươi không có quyền được sử dụng," Bù nhìn rơm cảnh cáo.

"Chắc rồi!" Jack nói mà không hề có một chút nhận thức thấu đáo.

Thế rồi Đức vua cho Jellia Jamb và Người lính Râu Xanh lui ra, và khi họ đi rồi ngài bèn khoác tay người bạn mới và dẫn vô sân trong để chơi trò ném vòng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx