Xuân Noãn Hương NùngTiếu Giai Nhânwww.
Chương 44
trên đường trở về Lục gia, Lục Minh Ngọc, Lục Cẩm Ngọc và Đại phu nhân cùng ngồi một xe trở về.
“Nương, người đưa nhiều trang sức cho Trần tỷ tỷ như vậy, nhưng tỷ ấy cũng không lấy, vậy sao hôm nay phải trộm nam châu của Tương Tương? Con nghĩ tỷ ấy bị người ta vu oan.” Lục Cẩm Ngọc thân với Trần Liên Song nhất, khi thấy tỷ tỷ mình thích nhất gặp chuyện này, nàng bất bình thay tỷ ấy, nhỏ giọng cầu xin mẫu thân: “Nương, ngài giúp Trần tỷ tỷ đi...”
Đại phu nhân nhìn Lục Minh Ngọc.
Lục Minh Ngọc im lặng rũ mắt xuống. thật ra lúc Đại phu nhân hãm hại Trần Liên Song, dù nàng chưa làm cái gì, nhưng cũng không đứng ra nói sự thật, chỉ bàng quan nhìn Trần Liên Song chịu oan uổng, nhiêu đó cũng đủ chứng minh nàng là đồng lõa với Đại phu nhân. Vì để Đại phòng cùng Nhị phòng Lục gia hòa thuận vui vẻ, Lục Minh Ngọc nàng cũng đã tận lực. Mặt khác, nàng cũng không muốn dính vào chuyện của trưởng bối.
Thấy tiểu chất nữ ngoan ngoãn, đáp ứng bà im lặng thì cũng không hé răng nói ra sự thật. Đại phu nhân vừa vừa lòng cũng vừa áy náy, dù nói như thế nào thì bà cũng đã lợi dụng cháu gái để hất nước bẩn lên người Trần Liên Song, đều không phải là chuyện tốt lành gì, nếu để cho Tam đệ muội biết được, chắc chắn sẽ tức giận. Nhưng bà cũng không còn cách nào khác, phẩm hạnh của Trần Liên Song khôngtốt, lả lơi ong bướm, mà bà cũng không thể để cho người ngoài biết được, vì tội danh
“không giữ đạo hiếu” đối với một cô nương mà nói thì quá nặng, có thể hủy hoại cả đời Trần Liên Song.
Đại phu nhân cũng không muốn nháo chuyện này lớn thêm, bà chỉ định đem Trần Liên Song gả đi nơi khác, miễn cho tương lai Trần Liên Song liên lụy đến Lục gia,đồng thời cũng hy vọng Trần Liên Song nhớ rõ giáo huấn này, để sau khi xuất giá thì nên hòa thuận ở chung cùng trượng phu. Chuyện tiểu cônương nhất thời xúc động ăn trộm không phải là tội lớn, trượng phu biết được cũng không so đo tính toán, nhưng có ý đồ câu dân nam nhân, thì không có bất kì trượng phu nào có thể chịu được.
Đè những suy nghĩ xuống đáy lòng, Đại phu nhân sờ sờ đầu của nữ nhi, nhỏ giọng hỏi nàng: “Vậy Lục Cẩm Ngọc nói cho mẫu thân nghe vô duyên vô cớ ai sẽ hãm hại Trần tỷ tỷ của con?. Cẩm Ngọc a, nương biết con thích Trần tỷ tỷ, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, có một số người trước mặt chúng ta nhìn trông rất tốt, nhưng những lúc chúng ta không biết, có khả năng họ sẽ có những mặt khác. Ví dụ những lời nương nói, con thấy nương có dễ gần không? Nhưng khi nương xử phạt hạ nhân đặt biệt dữ, cho nên các quản sự đều rất sợ nương.” Lục Cẩm Ngọc cái hiểu cái không, mày nhíu lại, hiển nhiên vẫn không tin được Trần Liên Song có lòng tham ăn cắp.
“Cẩm Ngọc, nương cùng với Trần tỷ tỷ con tin ai?” Đại phu nhân thấy nữ nhi vẫn không hiểu, nên ra chiêu cuối cùng.
Lục Cẩm Ngọc đương nhiên tin mẫu thân của mình, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của mẫu thân, Lục Cẩm Ngọc gật gật đầu,khuôn mặt nhỏ tràn đầy thất vọng, vì mất đi một người bạn chơi cùng.
không ai nói chuyện, trong xe rơi vào trầm mặc.
Xe ngựa dừng trước cửa Lục gia, Lục Minh Ngọc được nha hoàn đỡ xuống xe, chờ hai mẹ con Đại phu nhân xuống xong, nàng lễ phép nhìn trưởng cáo biệt: “Đại bá mẫu, con đi tìm nương trước.”
Tiểu cô nương bị bà dọa thành như vậy. Lòng Đại phu nhân càng tự trách, nhưng những điều cần dặn dò cũng phải dặn dò,sờ sờ đầu Lục Minh Ngọc, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe nói: “A Noãn, đó là bí mật của hai ta, nhớ kĩ không được nói cho ai biết được không?”
Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.
Đại phu nhân nửa tin nửa ngờ nhìn bóng dáng của tiểu cô nương.
Trong lòng Lục Minh Ngọc cũng đã cân nhắc trước sau, chuyện tình này nếu như nàng nói sự thật cho mẫu thân nghe, thì chắc chắn mẫu thân cùng đại bá mẫu sẽ tranh cãi ầm ỹ mà ngăn cách nhau, bởi vậy nàng chỉ nói chuyện Trần Liên Song trộm nam châu của Tương Tương, bị Tương Tương phát hiện. Tiêu thị đã sớm biết được đức hạnh không tốt của Trần Liên Song từ miệng của nữ nhi, nên khi nghe được chuyện này, có chút kinh ngạc, nhưng cũng liền tin.
Bên Đại phòng, sau khi thu xếp xong cho nữ nhi, Đại phu nhân đi đến phòng của Trần Liên Song. Mới vừa bước đến nhà chính, đã nghe được tiếng khóc thất thanh của Trần Liên Song, Đại phu nhân lệnh cho hai nha hoàn canh giữ bên ngoài, một mình bà đi vào nội thất.
“Bá mẫu, thật sự không có trộm đồ đó, bá mẫu người hãy giúp ta...”
Nhìn thấy Đại phu nhân đi vào, Trần Liên Song như bắt được cộng rơm cứu mạng, lảo đảo nhào trước người Đại phu nhân, quỳ xuống cầu xin bà. Nàng tưởng mình lưu lại kinh thành, gặp được nhiều nhà quyền quý, cho dù không thể làm một phu nhân chính thất, thì một cái di nương cũng được hưởng những vinh hoa phú quý, đặc biệt là Lục Nhị gia cũng để ý tới nàng, nếu bây giờ nàng mang ô danh trộm cắp nam châu của Sở Tương, khẳng định Đại phu nhân sẽ nghĩ cách nhanh chóng đem nàng gả ra ngoài, mà Lục Nhị gia, Lục Nhị gia cũng không thích một người manh danh xấu như nàng nữa.
“Bá mẫu, ta cầu người...” Trần Liên Song nước mắt tuôn như mưa, lớp trang điểm đã sớm không còn.
Đại phu nhân vẫn đứng vững vàng, nhíu mày nói: “Ngươi luôn miệng nói mình bị oan, vậy nam châu kia làm sao ở trong túi ngươi?”
Dọc đường Trần Liên Song đều suy nghĩ cái này, nên nghe vậy lập tức nói: “Ta không biết, trên đường đi tới nhà vệ sinh đã mất túi tiền, lúc ấy cũng không phát hiện, sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, có một tiểu nha hoàn đem túi tiền lại trả cho ta... Bá mẫu, chắc chắn là nàng ấy đã đem nam châu bỏ vào túi ta, để hãm hại ta, bá mẫu người thay ta làm chủ được không?”
“Vậy ngươi biết nha hoàn kia là ai không?” Đại phu nhân nâng Trần Liên Song dậy, lời nói có chút độ ấm.
Cuối cùng Trần Liên Song cũng thấy được hy vọng, thút tha thút thít cam đoan nói: “Chỉ bá mẫu đưa ta tới Sở Quốc Công phủ để phân biệt, chắc chắn ta có thể nhận ra nàng ấy.”
thật ra Trần Liên Song có thể đi đến bước này, cũng đã hiểu rõ được đạo đối nhân xử thế, nhưng lúc này thanh danh bị bôi xấu, Trần Liên Song chỉ một lòng muốn rửa sạch oan khuất, nên đã quên mất. Đại phu nhân nghe vậy thì thở dài, vỗ tay Trần Liên Song nói: “Liên Song, ngươi là một cô nương tốt, bá mẫu biết, nghe ngươi nói như vậy, bá mẫu cũng tin ngươi. Nhưng mà, phủ Sở Quốc Công mà hôm nay chúng ta dự tiệc là đệ nhất quan gia ở kinh thành, mặc kệ là nha hoàn nhà ai, nếu bá mẫu đưa ngươi đi nhận người, đều...”
Trần Liên Song khiếp sợ mà ngẩng đầu.
Đại phu nhân biết nàng nghe hiểu, dường như như không dám nhìn thẳng vào Trần Liên Song, Đại phu nhân dời mắt, thấp giọng thở dài: “Liên Song, không phải bá mẫu không muốn giúp ngươi, nhưng mà, bá mẫu xuất thân từ thương gia, thật vất vả mới đứng vững gót chân ở Lục gia, thực sự không dám đem phiền toái đến cho Lục gia, tội danh này, ngươi, ngươi, nhận đi...”
Trần Liên Song ngơ ngác, nàng hiểu được, Đại phu nhân sẽ không giúp nàng, nàng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của bà ấy, nhưng còn nàng thì sao?
“Vậy ta phải làm sao?” Trần Liên Song vừa mới ngừng khóc thì nước mắt lại tuôn rơi.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi tìm kiếm một cửa hôn sự tốt.” Đại phu nhân nắm tay Trần Liên Song nói,
“Nhưng chuyện đã xảy ra, nếu ngươi còn lưu lại kinh thành sẽ rất phiền toái, phụ nhân thích nhất là nói chuyện thị phi, ngươi cũng biết. Nếu như gả đến nơi khác, ít người biết chuyện, ngươi cũng yên tâm thoải mái mà làm phu nhân quan gia, cũng từ từ quên đi chuyện này.”
một câu” Phu nhân quan gia” làm đáy lòng Trần Liên Song cháy lên hy vọng, nàng còn có thể làm phu nhân quan gia?
Đại phu nhân lần nữa an ủi nàng: “Ngươi hãy yên tâm nghỉ ngơi, chờ chuyện này lắng xuống, bá mẫu sẽ an bài tốt cho ngươi.”
Trần Liên Song khóc lóc gật đầu.
Chuyện tới nước này, mà nàng lại ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể nghe theo Đại phu nhân.
Trần Liên Song tuy rằng là cô nương nhà khác, nhưng hiện tại được nuôi dạy bên người Đại phu nhân, nên khi Trần Liên Song mất mặt, thì Đại phu nhân cũng mất mặt không thua kém, từ trước đến nay Nhị phu nhân chướng mắt trưởng tẩu này nên khi nghe được chuyện này thì tâm tình rất tốt, chạng vạng Nhị gia từ Hộ bộ trở về, Nhị phu nhân ân cần hầu hạ trượng phu tắm gội, rồi kể lại chuyện này mang biểu hiện vui sướng khi người gặp họa.
Nhị gia nhắm mắt dựa vào thùng tắm, trên mặt đều là bộ dạng chuyện không liên quanđến mình, nhưng trong lòng tràn đầy tiếc nuối. Trần Liên Song một bé gái mồ côi, không nơi nương tựa, dễ dàng động tay động chân, sau khi chơi chán khi vứt một bên, Trần Liên Song cũng không dám lộ ra bên ngoài. Nhưng hiện giờ Trần Liên Song bị người ta nắm đuôi, trưởng tẩu bảy tám sẽ quản giáo nghiêm Trần Liên Song, vậy sẽ hỏng chuyện tốt của ông rồi.
Đáng tiếc một đôi tam tấc kim liên quyến rũ kia.
“Ngươi thật không nói chuyện a.” thấy trượng phu không hưởng ứng với bà, Nhị phu nhân đẩy nhẹ đẩy ông một cái.
Nhị gia lúc này mới mở mắt ra, không vui mà nhìn chằm chằm thê tử: “Đại tẩu hiền lương thục đức, quản gia có chừng mực, ngươi ít khua môi múa mép loạn sau lưng người ta.”
Thê tử cái người này, thường người khinh thường xuất thân hèn mọn của đại tẩu, nhưng nhìn xem đại tẩu dưỡng ra một chất nữ hiểu chuyện, ngoan hiền, rồi lại nhìn lại nữ nhi tùy hứng điêu ngoa của mình, Nhị gia càng thấy bất mãn với thê tử của mình.
Nhị phu nhân vừa nghe trượng phu giáo huấn mình, liền đem khăn ướt trong tay ném lên người ông: “Ta khua môi múa méo sao? Trần cô nương phạm phải sai lầm,còn không phải do bà ấy dạy không tốt? Thượng bất chính hạ tắc loạn, đại tẩu quản gia, không chừng sau lưng còn tham tài, ngươi chờ coi đi, Cẩm Ngọc lúc này ngoan, lớn lên còn không biết bộ dạng gì...”
Còn đem cả tiểu chất nữ ra mắng, Nhị gia bực bội đứng lên, lạnh lùng trừng mắt thê tử: “Ngươi thử nóithêm một câu nữa xem? “
Nhị phu nhân nhìn mặt ông, rồi lại nhìn xuống phía dưới, mặt lúc trắng lúc hồng, cũng lười cùng trượng phu tranh cãi, thở phì phò đi ra ngoài.
Nhị gia ngồi trở lại trong nước, tắm rửa xong, trực tiếp đi đến Viện của Miêu di nương, Nhị phu nhân nghe được tức giận đến cắn nát môi.
Nam nhân chết tiệt, nếu không muốn ngủ cùng bà thì thôi, còn to tiếng cái gì?
Cuối tháng năm, chuyện của Trần Liên Song ở kinh đã lắng xuống, Lục Minh Ngọc ra cửa làm khách, nghe được chuyện Sở Tùy ra ngoài học hỏi.
Trong lòng có chút khó chịu, nhưng nàng cũng không thể làm gì, trở lại Mai Uyển, Lục Minh Ngọc buồn bã ủ rủ mà ngồi trên xích đu, nhìn bầu trờ xanh thăm thẳm, vừa nhẹ nhàng đung đưa, vừa tự an ủi mình. đi thì cứ đi, Sở Tùy đi ra ngoài để tăng thêm sự chững trạc, nếu hôm nay không ra ngoài học hỏi, thì làm sao có được Sở Tùy ưu tú sau này? đi cũng đúng lúc, nàng có thể một lòng hưởng thụ thời gian hạnh phúc có cha đau mẹ sủng, để đền bù tiếc nuối của kiếp trước.
Buồn bã hai ngày, Lục Minh Ngọc trở lại bình thường.
Tới đầu tháng sáu, kinh thành xảy ra một chuyện làm Lục Minh Ngọc ngoài ý muốn vui vẻ. người Hồ suốt đêm xâm chiếm Liêu Đông, may mắn quan binh thủ thành đã sớm phòng bị,chặn được trận đánh lén đầu tiên của người Hồ, tổn thất rất nhỏ, nhưng đại quân người Hồ tiến đánh hung hăng, nên tướng quân ở Liêu Đông phái người đem chiến sự gấp báo cho Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng phái tiếp viện.
“Cha, có pải điều người nói có tác dụng?” Lục Minh Ngọc hưng phấn mà hỏi phụ thân.
Mắt Lục Vanh đã khỏi, hơn nữa còn sánh như tinh, càng làm cho ông tăng thêm vẻ anh tuấn. Thông qua nữ nhi biết được năm nay sẽ có chiến sự ở Liêu Đông, tùy rằng Lục Vanh mắt mù, nhưng ông vẫn luôn quan tâm đến yên ổn ở biên quan, bởi vậy tháng tư sau khi mắt trị khỏi, Lục Vanh đã cùng phụ thân là Thượng Thư bộ binh Lục Trảm đến quan phòng bàn luận một hồi lâu.
Lục Minh Ngọc là nữ quyến, đối với chiến sự cụ thể cũng không hiểu biết nhiều, Lục Vanh chỉ có thể căn cứ vào tư duy mà suy đoán được lộ tuyến của người Hồ.Nhi tử sống yên ổn nhưng vẫn nghĩ tới biên quan xa xôi, Lục Trảm rất vui mừng những khát vọng của nhi tử, vui mừng nhi tử không vì bị mù mà ý chí tinh thần sa sút, ngay từ đầu Lục Trảm bồi nhi tử thảo luận biên phòng Liêu Đông, thật sự có chút ý nghĩ dỗ nhi tử, không nghĩ làm thật, không ngờ nhi tử phát hiện ra được điểm ngờ.
Như vậy mới thắng được trận đầu của người Hồ.
Lục Vanh không phải là người kiêu ngạo kể công, nhưng hắn thích dỗ nữ nhi, vỗ vỗ bả vai nữ nhi, tựa như tướng quân cổ vũ binh sĩ: “Đây đều là công lao của A Noãn, nếu A Noãn không báo tin trước, thìbiên quan không biết chết bao nhiêu tướng sĩ bá tánh.”
thật ra trận chiến mở màn thắng lớn, có công lao của nữ nhi, có công lao của phụ thân, cũng có công phao phó tướng Cao Quan Hùng ở Liêu Đông. Nếu như không phải Cao Quan Hùng tận trung cương vị, chỉ là người vô năng lâm trận bỏ chạy, cho dù phụ thân thành công xin được Hoàng Thượng an bài xuống, nhưng tôi tớ bằng mặt không bằng lòng, thì trận này cũng sẽ thua.
Lục Minh Ngọc không biết được điều đó, nàng cũng hiểu được công lao của nàng chỉ có chút ít, nhưng bấy nhiêu thôi cũng làm nàng thỏa mãn, càng cảm thấy nàng sống lại có thêm một tầng ý nghĩa.
Trong lòng Lục Minh Ngọc cao hứng, nên cố ý bưng một hộp điểm tâm, chuẩn bị hiếu kính tổ phụ, đây mới là công thần thực sự.
không ngờ đang vui mừng đi đến sân của tổ phụ, đúng lúc gặp được quản sự dẫn một vị khách đi lại.
“Biểu cữu cữu?”
Lục Minh Ngọc kinh ngạc mà dừng bước chân, nhìn nam nhâm mặc một thân ngân giáp cách nàng vài chục bước, mạc danh không rời mắt được.
@by txiuqw4