Xuân Noãn Hương NùngTiếu Giai Nhânwww.
Chương 98
Đầu tháng tám, thánh thượng tránh nóng trở về từ Lương Sơn, đám người Sở Hành cũng theo về kinh.
đang lúc hoàng hôn, Sở Hành, Sở Tùy cùng trở về Quốc công phủ, đi đến Tam Thu Đường bái kiến thái phu nhân.
Xa cách hai tháng, thái phu nhân thật lòng nhớ hai tôn tử, hảo hảo hỏi han ân cần một phen.
Hàn huyên nửa cái canh giờ, Sở Tùy nhìn xem huynh trưởng, đoán ra được huynh trưởng muốn cùng tổ mẫu đề cập chuyện của Lục Minh Ngọc.Nếu đổi một tẩu tử khác, Sở Tùy khẳng định muốn trêu chọc huynh trưởng một phen, nhưng người nọ là Lục Minh Ngọc, Sở Tùy thật sự không có tâm tình, lấy lí do thân thể mỏi mệt cáo từ đi trước, thuận tiện mang theo muội muội Sở Tương.
“Doanh Doanh, đại ca mua cho muội rất nhiều lễ vật, đã kêu người đưa đến viện của muội, muội đi xem có thích hay không.” Sở Hành hướng muội muội cười cười.
Sở Doanh vui vẻ mà đi xem lễ vật.
Thái phu nhân cười tủm tỉm mà nhìn theo cháu gái cùng nha hoàn ra cửa, tiếng bước chân đi xa, bà mới nghi hoặc mà chuyển hướng nhìn trưởng tôn, ngạc nhiên nói: “Thế Cẩn có việc?” Trưởng tôn sợ nhất là bà lải nhải, nếu như không có việc gì, trong bọn nhỏ trưởng tôn nhất đi sẽ lui ra đầu tiên.
Sở Hành ngồi bên trái phía dưới thái phu nhân, lặng im một lát, hắn rũ mắt nói: “Tổ mẫu, con muốn cưới tứ tiểu thư Lục gia làm vợ, muốn phiền tổ mẫu ngày mai đi Lục gia một chuyến, thay con nói tốt.”
hắn biết Lục Minh Ngọc còn oán hắn, nhưng Sở Hành đã quyết định cưới nàng, liền không thể dễ dàng từ bỏ. Ở Lương Sơn, hắn qua loa cầu hôn chỉ là nóng lòng làm Lục Minh Ngọc biết tâm ý của hắn, hiệngiờ hai tháng đã qua, nàng hẳn oán giận cũng giảm nhiều, nên hắn lại thỉnh tổ mẫu chính thức đi mộtchuyến, có lẽ, Lục Minh Ngọc sẽ xem phần thành tâm này của hắn,mà đồng ý hôn sự.
“Tứ nha đầu? A Noãn?” Thái phu nhân khiếp sợ mà nhìn chằm chằm tôn tử, có điểm hoài nghi chính mình nghe lầm. Lục Minh Ngọc mới mười ba, so trưởng tôn nhỏ hơn một con giáp, nguyên nhân chính là vì như thế, thái phu nhân tuy rằng cảm thấy Lục Minh Ngọc là cô nương tốt, nên trước nay không có nghĩ tới muốn đem người xứng cấp trưởng tôn, chỉ là vẫn luôn thay thứ tôn lưu ý một chút, hiện tại trưởng tôn ít khi nói cười không gần nữ sắc, thế nhưng nói hắn coi trọng một tiểu nha đầu?
Sở Hành đã sớm tưởng tượng cuộc nói chuyện này, nên phản ứng của tổ mẫu cũng như hắn dự liệu, bởi vậy khuôn mặt Sở Hành bình tĩnh, thong dong nói: “Đúng vậy, chính là A Noãn.” Rồi tiếp tục thuật lại một lần lời nói mà hắn nói với Chu thị, “... Tổ mẫu, ngài vẫn luôn hy vọng con sớm ngày thành thân, trước kia con không quá để tâm, chỉ là,lúc đó con biết con cùng với A Noãn tuổi không hợp, nhưng nhiều năm như vậy con chỉ coi trọng một mình nàng, khẩn cầu tổ mẫu thay con làm chủ.”
Thái phu nhân trầm ngâm một tiếng, “Ngươi, ngươi là nói, phụ tử Lục Trảm đều cự tuyệt ngươi?”
Gương mặt lạnh lùng của Sở Hành hiện lên một tia xấu hổ, hắn âm thầm nắm tay, thấp giọng nói: “Con cùng với A Noãn có chút hiểu lầm, nàng giận con, không chịu tha thứ cho con, phụ tử Lục đại nhân tự nhiên sẽ không đáp ứng. Tổ mẫu yên tâm, con sẽ viết phong thư cho nàng, hướng nàng bồi tội,khi đi tổ mẫu mang theo Doanh Doanh, con nhờ Doanh Doanh chuyển giao cho nàng, hy vọng nàng có thể tha thứ cho con.”
Lòng hiếu kỳ Thái phu nhân lại dâng cao, nhỏ giọng hỏi: “Ý của ngươi là, nếu A Noãn không sinh khí, nàng sẽ đáp ứng ngươi? Vậy ngươi làm cái gì đắc tội A Noãn?”
Nhớ tới lỗi lầm của mình, áy náy cùng tự trách, sắc mặt Sở Hành ảm đạm, nhìn vạt áo của trưởng bối nói: “Tổ mẫu, con cùng với chuyện của nàng không tiện nói tỉ mỉ, tóm lại là con thực xin lỗi nàng, con muốn mau chóng đền bù, bằng không con sợ nàng thật sự không bao giờ chịu tha thứ con. Tổ mẫu, đời này trừ bỏ A Noãn, ai con đều sẽ không muốn cưới.”
Thái phu nhân kinh ngạc há miệng, nhìn trưởng tôn tựa như nhìn một người xa lạ.
Trưởng tôn đối Lục Minh Ngọc đã tình thâm đến không phải khanh thì không cưới rồi sao?
Thái phu nhân quá hiểu biết đại tôn tử chính mình một tay dạy dỗ, trong lòng biết lời nói kia của Sở Hành tuyệt không phải là lời nói xúc động, thái phu nhân cúi đầu, ngưng mi suy nghĩ sâu xa. Nàng vẫn là cảm thấy Lục Minh Ngọc cùng trưởng tôn không thể nào xứng đôi, một người thì như núi băng nghìn năm, một người ngoan ngoãn ngây thơ giống hài tử, nhìn như không giống dám đối với trưởng tôn hỏi han ân cần. Mà Lục Minh Ngọc mới mười ba, phụ tử Lục Trảm yêu hài tử như vậy, nói không chừng cũng đến mười sáu mới có thể xuất giá, khi đó trưởng tôn đã già...
Chỉ là, tâm ý trưởng tôn đã quyết, bà lại thực vừa lòng Lục Minh Ngọc...
Thôi nếu trưởng tôn đã yêu cầu thì theo ý trưởng tôn đi, dù gì thứ tôn khẳng định cũng biết tâm tư của huynh trưởng, không có khả năng lại cưới Lục Minh Ngọc.
“Khó được ngươi có tâm tư thành gia, vậy tổ mẫu vì ngươi đi một chuyến.” Thái phu nhân cười nói, “Chỉ là hôm nay sắc trời đã tối, sáng mai ta cấp Lục gia đưa thiệp, ngày sau lại tới cửa, vừa lúc ngày mai chuẩn bị tốt một phần lễ vật. Chuyện này giao cho tổ mẫu, chỉ cần con cẩn thận ngẫm lại viết thư cấp A Noãn bồi tội như thế nào đi.”
Tổ mẫu đáp ứng rồi, đầu tiên là Sở Hành thả lỏng lại, nghe được viết thư, tức khắc hắn lại có chút vô thố.
Viết thư, hắn là quyết định viết, nhưng viết như thế nào...
Hai đời, Sở Hành chỉ viết qua tấu chương, công văn, thư nhà, chưa bao giờ viết thư cho nữ tử.
Thái phu nhân sống lớn tuổi như vậy, vừa thấy thần sắc này của tôn tử liền biết hắn sầu cái gì. Vì có thể cưới vợ sớm một chút cho trưởng tôn,để đại phòng sớm có hậu, thái phu nhân khụ khụ, hạ giọng chỉ điểm tôn tử: “Thế Cẩn, này nếu là Nhị đệ ngươi muốn lấy lòng cô nương nào, ta cái gì đều không cần nhọc lòng, nhưng ngươi sao...”
Đoán được tổ mẫu kế tiếp muốn nói cái gì, Sở Hành hơi hơi cúi đầu, nhưng người không chút sứt mẻ, vừa thấy chính là tự mình hiểu lấy, nguyện khiêm tốn thỉnh giáo.
Thái phu nhân cười trộm, nhấp nhấp môi, thanh âm càng thấp, “Thế Cẩn a, nếu nữ nhân tức giận, nàng muốn nghe nhất không phải ngươi giải thích ngươi sai chỗ nào, cũng không phải ngươi xin lỗi, nhưng điều này cũng cần phải nói, nàng muốn nghe nhất là lời ngon tiếng ngọt. nói cách khác, A Noãn cùng người có một đoạn thời gian không gặp, vậy khi ngươi viết thư, nhớ rõ thêm chút như một ngày khôngthấy như cách tam thu...”
“Tổ mẫu, con còn có việc, thư con sẽ tự viết, chuyện cầu hôn làm phiền người.”
Đột nhiên Sở Hành đứng dậy, nói mau, người đi nhanh hơn, đảo mắt liền bước ra nhà chính. Chờ thái phu nhân lấy lại tinh thần, người đã không thấy ảnh!
Thái phu nhân chớp chớp mắt, ngẫm lại lời nói của chính mình,bà vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, chỉ là một câu “một ngày không thấy như cách tam thu” mà tôn tử đã thẹn thùng nói không nên lời, vậy hắnmuốn viết thư như thế nào? Viết ra có thể chọc tiểu cô nương nổi nóng hay không? Thái phu nhân biểu hiện hoài nghi, nhíu nhíu mi, phân phó đại nha hoàn Hỉ Thước canh giữ ở bên ngoài “đi chọn hai thoại bản của thư sinh cùng thiên kim tiểu thư hoa nguyệt đưa tới cho quốc công gia.”
Ngượng ngùng nghe bà nói giáp mặt,vậy thì bà đem lời ngon tiếng ngọt vẽ ra tới, đưa qua cho hắn xem là được đi?
Màn đêm buông xuống,bên ngoài Định Phong Đường.
Ngụy Đằng chần chờ mà tiếp nhận hai quyển sách trong tay Hỉ Thước, “Đây là?”
Hỉ Thước không biết thái phu nhân cùng quốc công gia hàn huyên cái gì, nhưng nàng nhận được sách, có thể đoán được mong đợi của thái phu nhân đối với quốc công gia một bó tuổi còn không chịu cưới vợ, bởi vậy nhịn không được nghiêng đầu cười, “Thoại bản, thái phu nhân cố ý đưa cho quốc công gia xem giết thời gian, đúng rồi, thái phu nhân nói, thỉnh quốc công gia cần phải đọc kĩ ngôn từ trong đó.”
nói xong che miệng bỏ đi,trước khi khuất bóng còn truyền đến hai tiếng cười khẽ.
Ngụy Đằng cúi đầu,nhìn như thế nào cũng không đoán được chuyện gì xảy ra, tận chức tận trách mà ôm sách đi thư phòng.
Sở Hành ngồi ở án thư, trước mặt phô một trương giấy Tuyên Thành, một chữ cũng chưa viết, nghe được tiếng bước chân của Ngụy Đằng, lại nhanh chóng đem giấy Tuyên Thành xoa thành một cục tròn rồi ném tới giỏ tre bên cạnh, lại rút ra một quyển binh thư giả vờ lật xem.
“Quốc công gia, thái phu nhân tặng hai quyển thoại bản, nói là cho ngài giết thời gian, còn dặn dò ngài nên đọc kỹ ngôn từ trong đó.” Ngụy Đằng đem thoại bản tử đặt tới bên cạnh Sở Hành, thấp giọng nói.
Sở Hành liếc bìa mặt của hai bản thoại bản tử, bìa của quyển thứ nhất gọi là 《 Mai Viên nhớ 》.
“đi xuống đi.” Sở Hành nhàn nhạt nói.
Ngụy Đằng cúi đầu đi ra.
Sở Hành khó hiểu mà cầm lấy quyển《 Mai Viên nhớ 》, tùy tay mở ra trang đầu tiên, liếc mắt một cái nhìn thấy một đoạn bên trong được người phác hoạ, theo bản năng Sở Hành xem từ đầu đến cuối, lại là thư sinh họ Lý ở trong hoa viên ngăn lại Phương cô nương một vị tiểu thư khuê các, ít ỏi vài nét bút miêu tả mỹ mạo của Phương cô nương, tiếp theo Lý thư sinh nói: “cô nương, ba ngày qua nàng chưa từng liếc mắt nhìn xem ta một lần, chẳng lẽ muốn mệnh của ta...”
Sở Hành không chịu khống chế mà rùng mình, một tay đem bản thoại ném qua một bên, lại nhặt lên một một quyển khác cũng vứt qua một bên. Tổ mẫu thật là, bản thoại về tài tử cùng mỹ nhân viết người ta đọc để giết thời gian, Lục Minh Ngọc lại là tiểu thư khuê các chân chính,làm sao hắn có thể dùng loại lời nói này để mà vũ nhục nàng được?
một lần nữa mở ra một trương giấy Tuyên Thành, Sở Hành nhắc bút lên, một cái đề bút động tác khôngbiết duy trì bao lâu, mới rốt cuộc rơi xuống cái thứ nhất tự.
Đêm nay, đèn thư phòng của Định Phong Đường, trắng đêm chưa tắt.
“Quốc công gia, nên đi thượng triều.” Mặt trời ló dạng, Ngụy Đằng ngáp một cái, đi đến trước cửa nhắc nhở nói.
Nam nhân bên trong nghe được, qua khoảng một khắc sau, sắc mặt lạnh lùng mà đi ra. Ngụy Đằng hầu hạ chủ tử rửa mặt thay quần áo, Sở Hành đi thượng triều, hắn ở lại thư phòng thu thập. Vừa vào cửa, liền thấy trong giỏ tre đầy giấy Tuyên Thành, còn bị người dùng lực ấn xuống, giấy Tuyên Thành dự phòng ở trên bàn thật dày một chồng bây giờ thiếu hơn phân nửa.
Ngụy Đằng đứng thẳng bất động giữa phòng, đôi mắt nhìn giỏ tre, trong đầu giằng co một lúc lâu, mới dằn xuống ý nghĩ mở giấy ra nhìn xem rốt cuộc xúc động chủ tử viết cái gì, bưng giấy sọt đi đốt. Tiêu tốn cả đêm thời gian của quốc công gia, khẳng định là thư tín quan trọng, cần thiết tiêu hủy, để tránh truyền ra ngoài, chậm trễ đại sự của chủ tử.
Chỉ là giấy trong giỏ tre quá đầy, đi ra ngoài không cẩn thận rớt vài cái, Ngụy Đằng không nhìn thấy, Phạm Dật vừa lúc đi ngang qua,định kêu Ngụy Đằng trở về thu thập, nhưng Ngụy Đằng đi quá nhanh, nên không kịp. Phạm Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, khom lưng nhặt giấy lên, tò mò mở ra xem, liền thấy chính giữa giấy Tuyên Thành có vài nét bút thô thô nét mực, nhưng lại không có nội dung gì...
Mặ trời ngả về tây, Sở Hành trở về nhà sớm hơn so với thường ngày, như cũ đi Tam Thu Đường thỉnh an trước.
“Viết thư xong chưa?” Thái phu nhân chế nhạo hỏi.
Sở Hành gật đầu, rũ mi mắt nói: “Con đi xem Doanh Doanh.”
Thái phu nhân phi thường muốn biết phong thư này của trưởng tôn viết cái gì, nhưng trưởng tôn lớn, nếu trưởng tôn không cho bà xem, bà cũng phải thu hồi lòng hiếu kỳ, “đi thôi, chốc lát hai người các ngươi cùng nhau lại đây dùng cơm.”
Sở Hành không đáp ứng cũng không cự tuyệt, đi đến viện bên cạnh.
“Đây là đưa cho A Noãn tỷ tỷ?” Nhìn ống trúc nhỏ huynh trưởng đặt lên bàn, Sở Doanh hơi hơi nhíu mày. Lần trước Nhị ca buộc nàng lừa A Noãn tỷ tỷ, ca ca còn nhắc nhở nàng một lúc lâu,kêu nàng về sau không nên giúp bất kì nam nhân nào đưa lời nhắn hoặc truyền đồ vật cho cô nương, hôm nay ca ca làm sao biết rõ còn cố phạm vào?
“Bên trong là cái gì a?” Sở Doanh lắc lắc ống trúc, không quá nguyện ý, lỡ như chọc A Noãn tỷ tỷ khôngcao hứng...
“Doanh Doanh không cần biết, ngươi giúp đại ca chuyển giao cho nàng, nhớ rõ ngàn vạn đừng để cho người khác thấy.” Sở Hành trịnh trọng dặn dò muội muội.
Rốt cuộc là thân ca ca, Sở Doanh nguyện ý phá lệ, nhưng vẫn là thấp thỏm hỏi: “A Noãn tỷ tỷ nhìn đến đồ vật bên trong, có tức giận hay không?”
Sở Hành ngẩn ra, Lục Minh Ngọc nhận được thư của hắn, sẽ tức giận sao?
Sở Hành không biết, hắn chỉ biết là, những lời trong lòng này, hắn cần thiết phải nói cho nàng nghe, lại không giải thích, hắn sợ mình nhịn không được mà đi tìm nàng.
Vô pháp trả lời, Sở Hành lựa chọn lảng tránh, đem thư bỏ vào ống trúc nhỏ đưa cho muội muội, lại lần nữa dặn dò muội muội đừng để rớt.
“Có phải ca ca thích A Noãn tỷ tỷ hay không?” Sở Doanh dù sao cũng mười một tuổi, nhìn ca ca trước mắt, nàng nhỏ giọng suy đoán nói.
Ánh mắt muội muội trong suốt, Sở Hành chần chờ một lát, cuối cùng gật đầu.
Sở Doanh cao hứng mà cười, hưng phấn nói: “Ca ca yên tâm, muội khẳng định sẽ đem đồ này giao tận tay cho A Noãn tỷ tỷ!”
Nàng thích A Noãn tỷ tỷ, nếu A Noãn tỷ tỷ có thể làm đại tẩu của nàng,khi đại tẩu gả qua đây,thì nàng có bạn rồi.
( Rốt cuộc Quốc Công Gia chúng ta đã viết thư xin lỗi như thế nào thì xin m.n đợi chương tiếp theo. Spoil một chút là thư ảnh viết đúng ngầu luôn, làm thơ nữa cơ)
@by txiuqw4