“Ngươi nói ngươi đến từ đại lục thú nhân?”
“Ngươi nói Bách Nhĩ chính là Tiêu Mạch ta?”
“Ngươi nói sau khi ta chết trận thì tá thi hoàn hồn vào người tên là Bách Nhĩ?”
Sau khi kiên nhẫn nghe Đồ nói cả buổi, mặc dù có vài thứ y chưa bao giờ nghe qua, nhưng Tiêu Mạch vẫn nắm bắt được vài điểm quan trọng trong đó. Chỉ là chưa kịp tìm hiểu rõ ràng đã bị một tin quân tình khẩn cấp triệu tới doanh trại, trước khi rời đi y chỉ nói với Đồ một câu.
“Ta không câu nệ với ngươi, ngươi ở trong phủ, đừng có gây ra chuyện, chờ ta trở về.”
Ngược lại không phải Tiêu Mạch thoái thác, nếu không phải có chuyện quan trọng y cũng không yên tâm để con yêu quái lại một mình trong phủ. Thật sự là bởi vì không biết phải làm sao mới giam cầm được một con yêu quái, nhất là trong tình huống con yêu quái này không biểu hiện ra một chút ác ý nào. Y càng không muốn vì lỗ mãng mà chọc giận nó, như vậy trái lại mất nhiều hơn được, nên chỉ có thể dùng cách này tạm thời ổn định lại. Còn những lời yêu quái nói, đương nhiên không có khả năng là y tin hết, nhưng nếu nói không hề tin tưởng thì cũng không phải. Quan trọng là tới giờ y vẫn chưa biết rõ mục đích con yêu quái này tới đây, nên vẫn chưa phán đoán được chân tướng sự việc.
Đồ không thể đi theo đương nhiên rất buồn bực. Có điều nếu Tiêu Mạch đã nói như vậy, dĩ nhiên hắn sẽ thành thật nghe lời, ai bảo Tiêu Mạch là Bách Nhĩ trước đây chứ.
Vừa nghĩ đến Tiêu Mạch là Bách Nhĩ, Bách Nhĩ là Tiêu Mạch, trong đầu hắn liền thấy đau lên từng cơn, hoàn toàn không có cách nào làm rõ. Rõ ràng Bách Nhĩ chính là Tiêu Mạch, vậy tại sao Tiêu Mạch lại không phải là Bách Nhĩ?
Phiền não kéo bộ y phục hơi ngắn lại hơi nhỏ, Đồ cảm thấy rất không thoải mái, vì thế lại hóa thành hình thú, đi vài vòng trong phòng, cuối cùng đơn giản nằm sấp trên mặt đất, bắt đầu ngủ.
Vừa ngủ liền cảm thấy cơ thể bị ai đó lay mấy cái.
“Đi gọi người, ta muốn sinh rồi.” Trong tai vang lên giọng nói quen thuộc, Đồ sửng sốt trong chốc lát, không rõ rốt cuộc mình đang nằm mơ hay là hiện thực, mãi tới khi nhìn thấy trên mặt Bách Nhĩ đầy mồ hôi và cái bụng lớn của y, hắn mới lấy lại *** thần, lập tức luống cuống tay chân.
Cho tới khi Bách Nhĩ sinh hai con thú con ra, thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt y, hắn rốt cuộc mới cảm thấy một tia chân thật, khẽ hôn lên mặt Bách Nhĩ, cầu nguyện sau này kể cả trong mơ cũng hi vọng có Bách Nhĩ bên cạnh. Cảm giác không tìm thấy Bách Nhĩ thật là đáng sợ.
“Ngươi nói ngươi nằm mơ thấy bộ dáng của ta trước kia?” Ngày nào đó, Đồ đột nhiên kể giấc mơ kia của mình khiến cho Bách Nhĩ kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng vậy, bộ dạng rất đẹp, chỗ này còn có một nốt ruồi nhỏ.” Đồ ừ một tiếng, nghiêm túc nhìn mặt Bách Nhĩ, sau đó chỉ ngón tay lên phía trên lông mày của y.
Bách Nhĩ vốn chỉ cho rằng Đồ nằm mơ thôi, cũng không quá để vào lòng. Y chỉ hơi cười cười, nhưng khi nghe tới câu cuối y lại sửng sốt một lát, chỉ thấy đầu ong lên, giống như có cái gì muốn chui từ đất mà ra.
“Ngươi mơ thấy gì?” Y hỏi. Mặt trời vào mùa mưa nóng tới mức đầu óc người ta có chút lơ mơ.
Đồ thuật lại cảnh trong mơ một lần, nhấn mạnh sự hoang mang lúc đầu và rối rắm lúc sau của hắn, đương nhiên cũng không thiếu oán niệm về Thích Viễn Sơn và vài nữ nhân kia.
Bách Nhĩ nhắm mắt lại, theo lời Đồ kể, trong đầu y hiện rõ cảnh tượng như trở lại trước đây. Y thấy mình được bẩm báo trong thành có một con hổ trắng đang hành hung người khác, dân chúng sợ hãi, vì thế dẫn hộ vệ *** nhuệ bên người nhanh chóng đi tới, sơ tán dân chúng, đồng thời bao vây con thú trắng không biết tại sao lại xông loạn ở trên đường. Y thấy mình đưa con thú trắng ra khỏi thành, rồi cuối cùng giữ nó lại. Y thấy con thú trắng thân thiết với mình, còn thấy nó từ từ mất đi sức sống. Cuối cùng dưới sự ép hỏi của y mà hóa thành người. Y còn thấy được rất nhiều sự việc Đồ không nói cũng chưa từng trải qua. Y biết đó là vài ký ức của mình.
Đi đến thế giới thú nhân mười lăm năm, ký ức Đồ xuất hiện tại Đại Tấn dường như bị một bàn tay lớn thần bí ngắt đi. Y vẫn chưa bao giờ nhớ tới, thậm chí không cảm thấy nó từng tồn tại, mãi tới khi giấc mơ của Đồ phát sinh, nó lại đột ngột xuất hiện rõ ràng, khiến y có chút trở tay không kịp.
“Ta tìm không thấy ngươi.” Đồ bỗng nhiên ôm chặt Bách Nhĩ vào lòng. Bởi vì nhìn thấy người, hắn càng cảm thấy uất ức, tới bây giờ hắn vẫn có thể nhớ rõ sự bàng hoàng và bi thương lúc đó.
“Xin lỗi ngươi.” Bách Nhĩ sờ đầu của Đồ đang đặt trên vai mình, không đầu không đuôi nói một câu.
Cứ như vậy, Đồ lại ngượng ngùng, hôn lên mặt Bách Nhĩ “Ta không trách ngươi. Chỉ trách ta, lẽ ra đi đâu cũng phải mang ngươi theo.” Cho dù là ở trong giấc mộng.
Khóe môi Bách Nhĩ cong lên, trong mắt lại như có chút đăm chiêu. Đến lúc này y mới hiểu, đã có được “quả” này, ắt phải có “nhân”. Nếu không phải Đồ, có lẽ y sẽ cứ như vậy chết đi, lấy thân tuẫn quốc, đầu bị treo cao trên tường thành, không bao giờ tỉnh lại, thì còn làm sao mà biết đến thế giới thú nhân này.
“Nếu sau này ngươi còn nằm mơ như thế, ngươi phải nhớ, Tiêu Mạch chính là ta, là ta mới quen biết ngươi, ta vẫn ở bên cạnh ngươi, không cần phải tới nơi khác tìm kiếm.” Y chậm rãi mở miệng, quay đầu qua hôn lại Đồ, trầm giọng nói.
Đồ không rõ tại sao Bách Nhĩ lại nói vậy, mãi tới một ngày không hiểu sao lại xuất hiện giấc mơ tương tự như thế. Không, có lẽ không phải là mơ, mà là hắn thật sự đi tới cố hương của Bách Nhĩ, nếu không sẽ không chân thật như vậy. Nghĩ tới lời Bách Nhĩ từng nói, tuy trong lòng hắn vẫn có chút thấp thỏm, nhưng so với lần đầu thì tốt hơn nhiều. Hắn nghĩ, Bách Nhĩ muốn trở về cũng không được, cho nên hắn nhất định phải giúp y xem kỹ nơi này.
@by txiuqw4