sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 217 : Cúi Đầu.

Tóm lại có đôi khi cũng nên ra vẻ huyền bí một chút tốt hơn.

Trữ Bội quả nhiên trịnh trọng tiếp lấy viêncất kỹ, sau đó nói:

- Tùy…tiên sinh yên tâm, trong vòng một tuần tôi nhất định chuyển phí tổn vào tài khoản của cậu. Đúng rồi, giờ tý là giờ nào vậy?

Tùy Qua vốn định đứng dậy rời đi, nghe Trữ Bội hỏi giờ tý là lúc nào thiếu chút nữa té xỉu, phải biết rằng tốt xấu gì nàng cũng tốt nghiệp Đông đại ah, làm bình hoa nhiều năm ngay cả giờ tý là lúc nào cũng không biết. Thời gian sao, đúng là một thanh đao giết người, chẳng những mài mòn dung nhan của phụ nữ, cũng sẽ làm tổn thương chỉ số thông minh của họ.

Tùy Qua đành kiên nhẫn giải thích cho nàng, sau đó cùng Đường Vũ Khê rời đi.

Mới đi ra tòa lầu, hai người dọc theo đường nhỏ rừng cây đi tới, lúc này chợt nhìn thấy có một bóng người vọt qua, ngăn cản trước mặt Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê.

Tùy Qua vừa nhìn, đây không phải Lưu Trung Hải sao?

Chẳng lẽ người này giận dữ còn muốn tìm đến trả thù hắn hay sao?

Chẳng qua với hình thể của Lưu Trung Hải, muốn giương oai trước mặt Tùy Qua chẳng khác gì nằm mơ.

- Lưu chủ nhiệm, ông ngăn đón chúng tôi có chuyện gì đây?

Tùy Qua hỏi.

- Tùy Qua đồng học tôi…con mẹ nó tôi không phải là người!

Lưu Trung Hải đột nhiên hung hăng cho mình một bạt tai:

- Tôi thật có mắt không tròng, không biết quan hệ giữa anh cùng Dương hiệu trưởng, ngài đại nhân không trách lỗi tiểu nhân, xin rộng lòng giúp đỡ, tha thứ tôi đi…

Lưu Trung Hải tận lực cầu xin, lúc này mất đi danh hiệu “chủ nhiệm viện hệ”, nhìn hắn đột nhiên già đi rất nhiều.

- Lưu chủ nhiệm, ông tội gì đây?

Tùy Qua nói:

- Tôi vốn không hề có ý tứ đối phó ông. Từ đầu tới đuôi chỉ có ông muốn tìm tôi phiền phức, trùng hợp Dương hiệu trưởng muốn chỉnh đốn tầng quản lý của trường học, cho nên đem ông khai đao, việc này chỉ oán vận khí của ông không tốt thôi. Về phần tôi, tôi không có oán hận gì với ông, cho nên không cần nói tha thứ.

Lưu Trung Hải nghĩ thầm:

- Trùng hợp cái rắm, nào có nhiều trùng hợp như vậy. Nếu không phải quan hệ giữa tiểu tử này cùng hiệu trưởng không bình thường, hôm nay Dương Chấn Thanh sẽ thay thằng nhãi này xuất đầu? Làm cho mặt mũi lão tử mất sạch?

Nhưng những lời này hắn chỉ ngẫm lại trong lòng mà không dám nói ra.

Lưu Trung Hải vốn không muốn cúi đầu với Tùy Qua, nhưng vừa rồi hắn lén lút hỏi thăm Trần phó hiệu trưởng, đối phương ném cho hắn một câu “lão bản thật tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng” sau đó rời đi. Hậu quả nghiêm trọng nhất là gì, là bị đuổi việc, đuổi hắn khỏi Đông đại. Vì thế Lưu Trung Hải báo tin xấu cho vợ mình, vợ của hắn thật vất vả mới đợi được hắn lên chức chủ nhiệm viện hệ, mấy năm nay cuộc sống sung sướng, ai biết nhanh như vậy nhận được tin sấm sét, mắng cho hắn một trận, nói hắn ăn no rửng mỡ, đi thống rắc rối! Theo sau lão bà nói với hắn, nếu hắn bị đuổi khỏi Đông đại, hôn nhân giữa họ cũng tới cuối, huống chi hắn còn một đứa con gái đang du học tại Anh quốc, nếu không có công việc béo bở này, học phí cùng sinh hoạt phí kếch xù của con gái làm sao bây giờ?

Nhớ tới trước đó vì lửa giận nhất thời tạo thành cục diện trước mắt, Lưu Trung Hải thật sự hối hận muốn chết. Đối mặt với uy hiếp ly hôn của lão bà, phí tổn du học của con gái, tôn nghiêm nam nhân chẳng còn chút ý nghĩa.

Nghĩ tới nghĩ lui, bị lão bà cưỡng bức, Lưu Trung Hải mới quyết định cúi đầu với Tùy Qua. Có câu nói “cởi chuông phải tìm người buộc chuông”, Lưu Trung Hải cho rằng mấu chốt sự tình nằm ở Tùy Qua, nếu Tùy Qua chịu gật đầu, dù hắn không thể tiếp tục làm chủ nhiệm viện hệ, cũng không đến nỗi bị đuổi khỏi Đông đại.

- Tùy Qua đồng học, tôi xin anh được không?

Lưu Trung Hải tận lực cầu xin, xem điệu bộ này còn muốn quỳ xuống. Nếu quỳ xuống có thể giúp hắn ngồi lên vị trí chủ nhiệm lần nữa, tin tưởng hắn sẽ làm như vậy.

- Lưu chủ nhiệm, ông như vậy không tốt, để cho những bạn học khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không hay.

Tùy Qua nói:

- Kỳ thật tôi không oán hận ông cái gì, bởi vì nói thật ra ông cũng không đáng cho tôi đi oán hận. Mấu chốt vấn đề là ở chỗ, ông còn oán hận hay không? Tôi dám khẳng định, tuy ông đã cúi đầu, nhưng trong lòng vẫn hận tôi muốn chết, đúng không?

Trong lòng Lưu Trung Hải đúng là nghĩ như vậy, bởi vì hắn cảm giác Tùy Qua hại hắn thành nông nỗi bây giờ. Nhưng hắn vội vàng nói:

- Không có, tôi đối với ngài tuyệt đối không có lòng oán hận.

Tùy Qua thở dài:

- Ông xem đi, làm gì lừa mình dối người đâu. Như vậy đi, ông tạm thời bình tĩnh vài ngày, chờ khi nào ông thông suốt rồi nói sau. Mặt khác tôi sẽ nói với Dương hiệu trưởng tạm hoãn xử lý ông, cứ như vậy đi.

Nói xong Tùy Qua kéo Đường Vũ Khê rời đi.

Lưu Trung Hải không dám tiếp tục ngăn trở hắn, ngây người đứng ở đó cẩn thận suy nghĩ hai chữ “tạm hoãn”.

- Tạm hoãn? Đây là đáp ứng tha cho mình một lần? Hay là ám chỉ cho hắn ưu đãi? Hay ý tứ gì khác…

Lưu Trung Hải càng suy nghĩ càng cảm thấy thật khó hiểu.

Thật lâu sau hắn mới thở dài một tiếng, nói:

- Ai, không nghĩ tới tiểu tử này nói chuyện cũng có “nghệ thuật lãnh đạo” như vậy!

- Dương Chấn Thanh, ông là lão sắc quỷ! Con mẹ nó ông chỉ có bao nhiêu đó tiền đồ sao! Trước kia một tuần cho ông đến một lần, ông không nói đau đầu thì than khó thở, hai ngày này giống như háo sắc quỷ quấn thân, ông muốn vội vã đi gặp Diêm Vương gia đầu thai sao!

Lúc này đang đêm dài yên tĩnh, thanh âm Trữ Bội vang xa xa, hàng xóm bốn phía đều bị thanh âm dũng mãnh của nàng đánh thức.

Dương Chấn Thanh có chút xấu hổ nói:

- Cưng ơi, em có mắng chửi người cũng nói nhỏ thôi được chưa?

- Như thế nào, ông còn biết xấu hổ sao?

Thanh âm mắng chửi người của Trữ Bội giảm thấp xuống:

- Sắc là đao cạo xương, với thể cốt của lão gia hỏa ông đây, còn có thể bị cạo được mấy lần?

- Anh tình nguyện bị em ngàn đao vạn cạo.

Lúc này Dương Chấn Thanh cũng hài hước một phen.

Trữ Bội cười khanh khách, cười run rẩy cả người, khiến bộ ngựa vun cao loạn bật, làm sắc tâm của Dương Chấn Thanh đại thịnh.

Nhưng khi Trữ Bội nhớ tới lời dặn của Tùy Qua muốn Dương Chấn Thanh cấm dục, vội vàng đè nén xúc động, nhắc nhở:

- Lão gia hỏa, đừng nói giỡn, anh phải yêu quý thân thể của chính mình, ngàn vạn lần đừng để thất bại trong gang tấc.

- Đến một lần cũng không được sao?

Dương Chấn Thanh tựa hồ còn chưa từ bỏ ý định.

Không có biện pháp, thật vất vả trong hai ngày này tìm lại được “cảm giác làm đàn ông” đã lâu không có, Trữ Bội lại không cho hắn cơ hội hiển lộ. Đây thật giống như một tướng quân, binh mã lương thảo đã chuẩn bị xong, mỗi ngày đều sẵn sàng ra trận nhưng lại không có chỗ nào đánh giặc, đây không phải muốn ngạt chết người sao.

- Một lần cũng không được, trừ phi anh thật sự không muốn sống nữa!

Trữ Bội cắn môi nói.

- Em tin tưởng lời của tiểu tử đó như vậy?

Dương Chấn Thanh hừ một tiếng, cảm giác có chút buồn bực.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx