sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 359 : Ưu Đãi. (1)

Nhân viên xử lý ở đại sảnh có chút ngây ngẩn cả người, hiển nhiên không ngờ lại có người nước ngoài tới quyên tặng, nói:

- Tiên sinh, xin các vị chờ cho một chút, tôi mời một nhân viên thông dịch tới.

- Không cần, vị tiên sinh này cứ giao cho tôi tiếp đón.

Một thanh âm dễ nghe mà trấn định vang lên.

Nhân viên làm việc nhìn người đó, vội vàng đứng lên nói:

- Hoa chủ quản.

- Không sao, giao cho tôi.

Cô gái được gọi là “Hoa chủ quản” nói, rất có phong phạm của nữ cường nhân buôn bán.

La Bối và Hán Khắc nhìn người đẹp trước mắt, hai mắt không khỏi tỏa sáng.

Mỹ nữ, chỉ cần là mỹ nữ chân chính, đây tuyệt đối là thông sát của đông tây phương.

Còn Phan Minh, cũng hơi có chút ghen tỵ: nữ nhân này thật sự rất xinh đẹp, rất có khí phách!

Mỹ nữ trưởng phòng mời đám người La Bối đến một phòng làm việc, sau đó dùng vốn anh ngữ vô cùng lưu loát giới thiệu với La Bối:

- Quỹ Tiên Linh Thảo đường chúng tôi đặc biệt được xây dựng để cứu trợ những người không có tiền khám bệnh, xem thường bệnh nặng. Tiền của chúng tôi quản lý, là hoàn toàn trong sạch, mỗi khoản quyên tặng của ngài đều có thể thông qua internet kiểm tra hướng đi.

- Đặc biệt được xây dựng để cứu trợ những người xem thường bệnh? Chuyện này rất có tính châm chích.

La Bối gật đầu nói:

- Nữ sĩ xinh đẹp, tôi có chút không hiểu, tại sao khi tôi đến bộ phận phục vụ khách hàng bên kia đường mua thuốc dán, bọn họ nhất định bắt tôi phải tiến hành quyên tặng? Các vị làm như vậy, có phải là cưỡng chế quyên tặng hay không?

- Chúng tôi chưa bao giờ tiến hành cưỡng chế quyên tặng.

Mỹ nữ trưởng phòng dùng giọng điệu chuyên nghiệp giải thích:

- Quyên tặng cũng là tự nguyện. Nếu ngài không đồng ý, chúng tôi cũng sẽ không bắt buộc. Chẳng qua, bởi vì các vị không tiến hành quyên tặng, chúng tôi đương nhiên cũng không thể ra đưa thư đề cử cho các vị. Dù sao, chúng tôi chỉ có thể đề cử những người tốt chân chính “yêu thích” sự nghiệp từ thiện. Người tốt mới xứng có hồi báo, không phải sao?

- Vậy tôi lập tức quyên tặng một vạn, không, mười vạn! Cô cho tôi một lá thư giới thiệu được không?

Phan Minh nói.

Mỹ nữ trưởng phòng lắc đầu, nói:

- Tôi nói rồi, quỹ của chúng tôi chỉ đưa thư đề cử cho những người có lòng nhiệt tình chân chính, yêu thích sự nghiệp từ thiện. Ngài quyên tặng như vậy, có thể xem là chân chính yêu thích sự nghiệp từ thiện hay sao?

- Tôi làm như vậy cũng đâu có sao?

Phan Minh phản bác:

- Chẳng lẽ làm từ thiện còn có số tiền hạn mức hay sao?

- Ngài làm như vậy, không gọi là từ thiện.

- Vậy gọi là gì?

Mỹ nữ trưởng phòng cười nhạt, nói:

- Cái này gọi là bố thí, không phải từ thiện chân chính, chúng tôi không chấp nhận bố thí.

- Cô….

Phan Minh quả thực không biết nói gì.

- Tốt!

La Bối đột nhiên giơ ngón tay cái lên với chủ quản vị chủ quản xinh đẹp:

- Nữ sĩ xinh đẹp, cách cô nói quá đặc biệt, nhưng cũng rất có đạo lý. Từ thiện không phải là bố thí, không giống như đối đãi với tên hành khất, ném vào mấy đồng tiền coi như xong, mà phải xuất phát ra từ chính nội tâm hành thiện.

- Không sai, La Bối tiên sinh, ngài nói rất hay.

- Cô... Biết ta?

La Bối kinh ngạc nói.

- Dĩ nhiên.

Vị mỹ nữ kia chủ quản khẽ mỉm cười:

- Khi tôi ở Châu Âu, thường xuyên đi xem ngài tranh tài.

- Thật không ngờ tôi lại có người hâm mộ xinh đẹp như vậy, đây là vinh hạnh của tôi.

La Bối phong độ nói, sau đó lấy kính đen xuống, lộ ra dương quang, khuôn mặt anh tuấn.

Phan Minh vừa nghe mỹ nữ chủ quản này là người hâm mộ của La Bối, lập tức cười nói:

- Nếu tiểu thư là người hâm mộ của La Bối tiên sinh, vậy chuyện này dễ làm hơn nhiều, mau chuẩn bị cho La Bối tiên sinh một phong thư đề cử.

Mỹ nữ trưởng phòng còn chưa trả lời, La Bối cũng đã không vui nhìn Phan Minh, nói:

- Phan, tôi rất vinh hạnh có một người hâm mộ xinh đẹp như vậy, nhưng người Hoa các vị tại sao rất thích gộp việc công vào chuyện riêng. Cô ấy đúng là người hâm mộ của tôi, nhưng cũng là chủ quản của cơ hội bằng vàng này, anh kêu cô ấy làm việc thiên tư, không phải là làm khó cho cô ấy sao.

Phan Minh một lần nữa buồn bực, thầm nghĩ con mẹ nó còn không phải vì tôi muốn tiết kiệm tiền cho anh. Thấy tiện nghi còn không chiếm, đúng là khốn kiếp.

Mỹ nữ trưởng phòng cười nói:

- La Bối tiên sinh nói rất đúng, công và tư phải rõ ràng, tôi hiện giờ là chủ quản của quỹ, hơn nữa hiện tại lại đang ở phòng làm việc, đương nhiên không thể vì thân phận của La Bối tiên sinh mà đặc biệt đối đãi. Nói như vậy, không chỉ lộ ra vẻ tôi không có đạo đức nghề nghiệp, hơn nữa cũng là không tôn trọng La Bối tiên sinh. Cho nên, tôi lại giải thích cặn kẽ một chút nữa, thư đề cử của chúng tôi chỉ viết hoá đơn cho những nhân sĩ thật lòng làm từ thiện. Thư đề cử này rất hữu hiệu, không những được đến công ty dược Watson mua thuốc dán, hơn nữa sau này khi công ty dược Watson đẩy ra các loại dược phẩm khác, cũng sẽ chiếu cố hơn đối với mấy nhân sĩ làm từ thiện và gia đình của bọn họ.

- Nghe giống như không tệ, nhưng cô thoáng cái đã kêu người tôi quyên góp một phần ba tài sản, các người làm vậy không phải quá tham lam hay sao?

Phan Minh nói, hắn vẫn cố gắng vì La Bối.

- Mới một phần ba mà thôi, chúng tôi đã rất ưu đãi với La Bối tiên sinh.

Mỹ nữ trưởng phòng nói.

- Như vậy còn nói ưu đãi?

Phan Minh trực tiếp im lặng.

- Dĩ nhiên.

Mỹ nữ trưởng phòng nghiêm trang nói:

- Nếu như đổi thành những người khác, có lẽ không chỉ có một phần ba, mà là một phần hai! Bởi vì La Bối tiên sinh cũng từng làm từ thiện, hơn nữa không có việc gì xấu, chúng tôi mới dành cho hắn loại ưu đãi một phần ba này.

- Tôi hiểu rồi, đây là các người trắng trợn cướp đoạt.

Phan Minh nói.

- Nếu cô đã nói như vậy, vậy thì tôi cũng không có cách nào nói nữa.

Mỹ nữ trưởng phòng nói:

- Sức khỏe vô giá, lời này chắc ngài từng nghe qua. Dùng một phần ba gia sản đổi lấy sức khỏe vô giá, chuyện này rất khó lý giải sao? Chẳng lẽ, ngài tình nguyện ôm tiền bạc đi tìm cái chết, cũng không muốn bỏ ra ít tiền tài, sống khỏe mạnh vui vẻ sao?

Lời lẽ sắc bén của mỹ nữ trưởng phòng vẫn rất lợi hại.

Phan Minh tựa hồ không phải đối thủ, nhưng cũng không cam lòng nói:

- Tôi cũng không phải thần giữ của như vậy, nhưng chính là cảm giác cách làm của các người quá không công bằng. Một phần ba là quá nhiều, tối đa cũng chỉ nên là một phần mười, đúng không?

- Không cò kè mặc cả.

Mỹ nữ trưởng phòng nói:

- Một phần ba thật ra cũng không nhiều lắm. Ở nước ngoài Gates, Buffett cũng từng nói, bọn họ nguyện lấy ra một nửa tài sản dùng cho từ thiện. Cho nên, đừng nói một phần ba, một phần hai cũng không nhiều đâu.

- Nhưng đám người Buffett tới Hoa Hạ diễn thuyết làm từ thiện, muốn mời người giàu Hoa Hạ cũng không muốn đi đâu.

Phan Minh nói.

- Không hẳn.

Mỹ nữ trưởng phòng nói:

- Một vị Trần tiên sinh không phải tỏ thái độ, sẽ đem toàn bộ tư sản dùng cho sự nghiệp từ thiện sao?

- Được rồi, không tranh luận số tiền quyên tặng nữa.

La Bối không để Phan Minh tiếp tục tranh luận nữa:

- Vị nữ sĩ này nói rất đúng, sức khỏe vô giá, nếu quả thật có thể khôi phục sức khỏe, bỏ ra một phần ba tư sản cũng đáng. Chẳng qua, tôi có chút không rõ, vì sao phải tiến hành quyên tặng trong quỹ của các vị? Trước kia tôi cũng từng tiến hành quyên tặng cho tổng hội từ thiện và Hồng Hội của quý quốc, tôi có thể đưa ra ngân phiếu định mức.

- A, tinh thần từ thiện của ngài rất đáng khen. Nhưng ngài chắc chắn đã quyên tặng nhầm đối tượng. Tôi tin tưởng, vị Phan Minh tiên sinh bên cạnh ngài, sẽ rất vui lòng nói cho ngài biết bộ mặt thật sự của hai cơ quan từ thiện đó. Bởi vì Phan tiên sinh, luôn rất am hiểu đào móc bầu không khí không lành mạnh của xã hội.

Sắc mặt Phan Minh nhất thời có chút lúng túng, cũng chỉ thấp giọng giải thích mấy câu với La Bối.

La Bối vừa nghe, trên mặt nhất thời xuất hiện vẻ giận dữ, dùng anh văn mắng:

- Lũ khốn khiếp!

Sau đó, La Bối nói với mỹ nữ trưởng phòng:

- Quỹ từ thiện của các vị, thật sự có thể bảo đảm dùng cho những người không có tiền khám bệnh?

- Bảo đảm!

Mỹ nữ trưởng phòng khẳng định nói.

- Như vậy, cô xác định thuốc dán của các cô có thể chữa khỏi thương thế của tôi?

La Bối lại hỏi.

- Cái này, phải căn cứ vào thương thế bệnh tình của ngài mới có thể quyết định. Nhưng chúng tôi đã làm cho rất nhiều bệnh nhân khôi phục sức khỏe thành công, về điểm này, ngài có thể kiểm tra trên website của chúng tôi. Ngoài ra, nếu như ngài muốn xác định có thể chữa khỏi hay không, có thể đưa tài liệu bệnh tình của ngài cho chúng tôi, hoặc là, chúng tôi có thể mời một thầy thuốc tới trị liệu cho ngài.

- Hay là mời thầy thuốc tới trị liệu đi.

Hán Khắc nói, hiện tại hắn đã vô cùng không tín nhiệm với thầy thuốc Hoa Hạ. Lúc trước Tống Lập Hào đã từng tiết lộ thương thế của La Bối ra ngoài, nếu lần này lại bị người tôi tiết lộ giấy tờ bệnh án ra ngoài, vậy cơ hội giải thích cũng không còn.

- Được.

Mỹ nữ trưởng phòng nói:

- Vậy thì an bài đến xế chiều đi.

- Được, chúng tôi cũng cần thời gian bàn bạc cân nhắc.

Phan Minh vội vàng đáp thay La Bối. Phan Minh vẫn không cam lòng, thoáng cái ném vào một phần ba tài sản, hắn cũng thấy đau lòng thay La Bối. Đau lòng hơn chính là, loại quyên tiền từ thiện này, Phan Minh lại không lấy được phí nghiệp vụ.

Sau khi tiễn đám người La Bối về, mỹ nữ trưởng phòng lên lầu, trở lại phòng làm việc của mình.

Sau khi đóng cửa, nàng đột nhiên nhảy lên, kêu một tiếng:

- A!

Sau đó, mỹ nữ chủ quản vội bấm một số điện thoại, vui mừng nói:

- Đường Vũ Khê đồng học, biết hôm nay bổn cô nương gặp người nào không... La Bối! Oa, hắn thật sự rất đẹp trai, như mặt trời chói lọi vậy….Cô mới là đồ mê trai! Thật không biết cô thấy tiểu tử kia có cái gì hay, dáng vẻ thì bình thường, ngoại trừ y thuật khá hơn một chút, trẻ tuổi hơn một chút, tôi thật sự không nhìn ra hắn có ưu điểm gì... Được rồi, trong mắt người tình xuất Tây Thi, mình biết rồi. Bớt nói nhảm đi, chiều nay kêu tiểu tử kia tới đây một chút, khám bệnh cho La Bối, cầu thủ ngôi sao đẹp trai như vậy, nếu quả thật không thể tiếp tục thi đấu, sau này đại tỷ này có thể bị thiếu đi rất nhiều niềm vui thú.

- Đại tỷ, chị đã lớn tuổi như vậy rồi, còn mê giai sao?

Đường Vũ Khê nói trong điện thoại:

- Biết cái gì gọi là kín đáo, gọi là thận trọng không? ị biết không? Nhưng thật cao hứng, xem ra chị vẫn cảm thấy hứng thú với nam nhân, em cũng có thể yên tâm.

- Cô có ý gì? Ai nói với cô tôi không có hứng thú với nam nhân?

- À... Ách, không có gì..., có hứng thú với nam nhân là chuyện tốt, không phải sao?

-...

Sau khi tan lớp, Tùy Qua nhận được điện thoại của Đường Vũ Khê.

Đường Vũ Khê trở về thành phố Bắc Kinh, đang xử lý một số giấy tờ phê duyệt cuối cùng của quỹ Tiên Linh Thảo đường.

Trong điện thoại, Đường Vũ Khê nói cho Tùy Qua về chuyện của La Bối.

Tùy Qua vừa có chút kinh ngạc, lại có chút cảm giác trong dự liệu.

Hai ngày gần đây, lúc nào cũng nghe thấy Cao Phong và Giang Đào đàm luận về chuyện của La Bối.

Nhất là lời đồn đại về thương thế của La Bối, hai người lại càng càm ràm không ngừng, sắp trở suy nhược thần kinh rồi.

Nếu La Bối đã đáp ứng tiến hành quyên tặng, Tùy Qua đương nhiên sẽ rất vui lòng trị liệu cho hắn.

Chẳng qua, nhớ tới sự cuồng nhiệt của Cao Phong và Giang Đào đối với La Bối, Tùy Qua quyết định cho bọn hắn một cơ hội.

Cho nên, sau khi cúp điện thoại, Tùy Qua liền nói chuyện La Bối tới trị liệu cho Cao Phong và Giang Đào.

- Ha ha!

Cao Phong vừa nghe, nhất thời cười lớn:

- Tùy Qua, cậu muốn nói giỡn với bọn mình cũng phải đáng tin một chút. La Bối là ai, cho dù hắn thật sự tới Hoa Hạ, cũng sẽ không tới tìm cậu trị liệu. Bác sĩ của người ta, nhất định là bác sĩ đứng đầu thế giới…

Giang Đào cũng nói:

- Đúng vậy, Tùy Qua, cậu muốn chơi người, cũng không thể chơi như vậy, quá yếu trí rồi.

- Mẹ kiếp, hai người các cậu thật là biết biến hảo tâm thành lòng lang dạ thú. Dù sao chiều hôm nay mình sẽ trị liệu cho La Bối, hai người các cậu có muốn đi hay không!

Tùy Qua cũng lười giải thích với hai người này.

- Thật sao?

Cao Phong hỏi, nhưng vẻ mặt vẫn không dám tin tưởng.

- Mình nói với các cậu rồi, không đi thì thôi.

Tùy Qua nói.

- Mấu chốt là tiết học chiều nay, thầy giáo có thể điểm danh.

Giang Đào có chút lo lắng nói:

- Mình cũng không giống như cậu, có hiệu trưởng che chở, hiện tại ngay cả chủ nhiệm cũng không dám chọc giận cậu.

- Đừng nhiều lời như vậy.

Tùy Qua nói:

- Lải nhải, các cậu có thấy phiền không.

Mặc dù Cao Phong và Giang Đào cảm thấy chuyện này có chút không đáng tin, nhưng do lòng hiếu kỳ mãnh liệt và hi vọng điều khiển, đến buổi chiều vẫn theo chân Tùy Qua đến quỹ Tiên Linh Thảo đường.

Khi đến đại sảnh, đã sớm có người ra đón.

Không ít người của quỹ Tiên Linh Thảo đường từng thấy nhiều lần Tùy Qua và lão bản Đường Vũ Khê của bọn họ cùng nhau xuất hiện, thần thái thân mật, cảm giác tiểu tử Tùy Qua này hơn phân nửa chính là bạn trai của Đường Vũ Khê, hoặc là “Trai lơ” của nàng, cho nên thái độ đối với Tùy Qua đương nhiên vô cùng tốt.

Sau khi tiến vào đại sảnh, Cao Phong nhìn bảng quản lý công khai ở quỹ Tiên Linh Thảo đường, kinh ngạc nói:

- Ồ, thật không ngờ, Đường lão sư lại là pháp nhân của quỹ này, thật lợi hại! Khó trách cô ấy không muốn làm lão sư nữa. Oa, quỹ này thật sự sảng khoái, nhiều mỹ nữ như vậy, chủ quản cao cấp xem ra rất biết nhìn người!

- Tố chất, chú ý tố chất!

Giang Đào nhắc nhở Cao Phong.

Nhân viên mỹ nữ không nhịn được hé miệng mỉm cười, nói với ba người Tùy Qua:

- Xin theo tôi đến bên này.

Ba người Tùy Qua được dẫn tới một phòng làm việc.

Nhân viên đưa cà phê cho ba người, sau đó mời bọn họ ngồi chờ.

Bên trong phòng làm việc có một chiếc TV treo tường, ba người xem TV một lát thì thấy hai người ngoại quốc đeo kính đen, được một người Trung Quốc cao gầy dẫn vào phòng làm việc.

Sau khi tiến vào phòng làm việc, hai người ngoại quốc tháo kính đen xuống.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx