sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 591 : Đi Một Bước Giết Một Bước. (1)

Tùy Qua bình thản nói:

- Lần này, hắn không phải phạm phải vận xui, mà là phạm vào ta.

Sơn trang Tử Đàn Sơn là một khu biệt thự lưng chừng núi, cách trung tâm thành phố Minh Phủ ước chừng mười lăm cây số. Bên trong khu biệt thự, có sân Golf, hồ bơi, quầy rượu….có thể ca hát hàng đêm, sống ung dung tự tại.

Toàn bộ khu biệt thự này đều thuộc về một người, người này chính là lão Đại đệ nhất hắc bang của tỉnh Minh Hải, Phương Đông Trạch.

Nói ra, khu biệt thự này còn do công ty bất động sản của Lâm Thập thiết kế khai thác.

Chỉ có điều tối nay, Phương Đông Trạch đại khái cũng sẽ đi theo vết xe đổ của Lâm Thập.

Sau khi đến chân núi Tử Đàn Sơn, Tống Lập Hào dừng xe.

Mục Ngọc Giao nói:

- Người của tôi đã điều tra xong, nửa giờ trước, đầu mục lớn nhỏ của Tam Giang đường đều đã mang theo thủ hạ lên núi. Hiện tại trong sơn trang Tử Đàn Sơn, có ít nhất mấy ngàn người gác, những người này đều là phần tử tinh nhuệ của Tam Giang đường.

- Ngoài ra, tôi nhận được tin tức, vũ cảnh tỉnh Minh Hải đã nhận được tin. Hơn nữa, các đại lão trên tỉnh còn rất căm tức hành động gây chiến của Phương Đông Trạch, cho nên lần này đã quyết định bất luận như thế nào, cũng phải hung hăng đả kích Tam Giang đường.

Mục Ngọc Giao tiếp tục nói:

- Phương Đông Trạch, thật sự là một yêu tinh hại người, lần này Tam Giang đường không biết phải hi sinh bao nhiêu người. Còn nữa, trước hừng đông, vũ cảnh chắc chắn sẽ không can thiệp vào xung đột của sơn trang Tử Đàn Sơn, xem ra phía vũ cảnh cũng rất vui lòng nhìn thấy một trận đại hỏa giữa hắc bang.

- Ừ.

Tùy Qua nói:

- Nếu xác định Phương Đông Trạch ở đây, như vậy mọi việc đều dễ làm. Lên núi, giết chết hắn, sau đó trở về thành phố Đông Giang, mọi người ngủ bù.

- Tùy tiên sinh, tôi đề nghị anh nên cẩn thận.

Mục Ngọc Giao nói:

- Hiện giờ mặc dù biểu hiện của Phương Đông Trạch có chút phát điên, nhưng bản thân người này tuyệt đối không phải kẻ điên. Anh xem hắn đem bố trí mọi người trên núi Tử Đàn, chứng tỏ hắn biết tối nay chúng ta nhất định sẽ tìm đến hắn. Hơn nữa, tôi nghĩ lão hồ ly này nhất định đã nghiên cứu qua tư liệu của anh, cho nên hắn nhất định có đề phòng với anh.

- Có tính khiêu chiến, vậy không phải tốt hơn sao?

Tùy Qua cười nói:

- Hắc bang cuối cùng vẫn là hắc bang, ở Hoa Hạ, hắc bang và cơ quan quốc gia quả thực không đáng nhắc tới. Phương Đông Trạch dù lợi hại, cũng chỉ là một đầu lĩnh hắc bang mà thôi, hắn không thể nào khiến người của Long Đằng tới bảo vệ hắn?

- Long Đằng?

Mục Ngọc Giao nghi ngờ nhìn Tùy Qua.

Tùy Qua biết mình lỡ miệng, lường trước Mục Ngọc Giao có lẽ không biết tồn tại của Long Đằng, cho nên cười nói:

- Không có gì, tôi chỉ nói Phương Đông Trạch chính là một con cọp giấy mà thôi.

Cũng không phải sao, đối với rất nhiều dân chúng, ở tỉnh Minh Hải Phương Đông Trạch có thể hô phong hoán vũ, không gì không làm được, nhưng trong mắt thượng tầng tỉnh Minh Hải, Phương Đông Trạch chính là một con chó cắn người mà thôi. Khi những vị thượng tầng này cần lợi dụng Phương Đông Trạch, sẽ phóng ra một số thứ hù dọa người, nhưng khi những cấp trên này cảm thấy Phương Đông Trạch biến thành một con chó điên không nghe lời, sẽ không chút do dự đánh chết con chó điên này.

Tiểu đệ hắc bang dù hung tàn, dù lợi hại, nhưng khi đối mặt với đặc công, vũ cảnh võ trang đầy đủ, đối mặt với xe thiết giáp, phi cơ trực thăng võ trang, bọn họ cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ run rẩy.

Còn Tùy Qua, làm cường giả Tiên Thiên kỳ, ngay cả quan viên hủ bại như Trần Quang Hoa hắn cũng dám xử lý, huống chi chỉ là một đầu lĩnh hắc bang.

Chỉ cần không có người của Long Đằng nhúng tay vào, cho dù Phương Trạch Đông triệu tập hơn vạn tiểu đệ của Tam Giang đường cũng vô dụng.

- Lên núi thôi.

Tùy Qua nói, cất bước đi về phía đại môn sơn trang.

- Cứ đi tới như vậy sao?

Mục Ngọc Giao kinh ngạc nói, theo nàng thấy, Phương Đông Trạch đã an bài rất nhiều người sẵn sàng đón địch. Nếu như Tùy Qua cứ ngênh ngang đi lại trên núi như vậy, đây không phải là chờ làm mục tiêu sống sao?

- Cứ đi như vậy thôi.

Tùy Qua nói:

- Đối phó với người như Phương Đông Trạch, tôi khinh thường đánh lén gì đó. Đúng rồi, cô đi phía sau là được rồi, bảo đảm cô không có chuyện gì. Dĩ nhiên, nếu cô không có can đảm, cũng không cần phải đi.

- Ai nói tôi không có can đảm!

Mục Ngọc Giao hừ lạnh một tiếng, cất bước đi tới bên cạnh Tùy Qua, đứng song song với hắn.

Tùy Qua cười nói:

- Thế nào, cô muốn làm tấm chắn cho tôi sao?

Tùy Qua cười một tiếng, Mục Ngọc Giao cũng lui về phía sau môt bước, ngoan ngoãn đứng phía sau Tùy Qua.

Mặc dù tính tình Mục Ngọc Giao dã tính, cương liệt, giống như con hổ không thể thuần phục, nhưng nàng cũng không phải con hổ ngu ngốc, với tu vi hiện tại của nàng, không thể nào ngăn trở đạn. Nếu đánh lén nàng còn có thể tiến hành, nếu muốn ngênh ngang đi vào, nàng cũng không có bản lĩnh.

- Hàn lão, ngươi chiếu cố an toàn của Hàn Trình và Tống Lập Hào.

Tùy Qua nói.

Hàn Côn đồng ý.

Đối với cường giả Tiên Thiên kỳ đỉnh cao như Hàn Côn, đương nhiên sẽ không thèm để mắt đến hỏa khí hiện đại.

Nếu những cường giả Tiên Thiên kỳ này có thể dễ dàng bị hỏa khí giết chết, vậy cũng sẽ không có tồn tại của tổ chức như Long Đằng.

- Lý Nghệ Cơ, ngươi tự lưu ý. Chớ bị súng bắn chết, dị năng giả đã chết, đối với ta cũng không có giá trị lợi dụng.

Tùy Qua lại phân phó Lý Nghệ Cơ, nhưng cũng không quay đầu lại.

Lý Nghệ Cơ đáp một tiếng, trong lòng cũng đang thầm mắng tiếu diện hổ Tùy Qua này thật sự lương bạc, đối với con bé Mục Ngọc Giao thì tầng tầng bảo vệ, còn kêu cô ta ở sau lưng hắn. Còn đối với nàng, lại không có một chút phong độ, không biết thương hoa tiếc ngọc. Nếu bàn về dáng vẻ, Lý Nghệ Cơ tự nhận không thua kém tiểu nha đầu này, hơn nữa Lý Nghệ Cơ trước sau lồi lõm, có phong cách nữ nhân hơn con bé này, tại sao tiểu tử này vẫn thờ ơ chứ?

- Không biết thưởng thức!

Lý Nghệ Cơ đưa ra kết luận như vậy.

- Ầm!

Lúc này, Tùy Qua bước về phía trước, cửa sắt bên ngoài sơn trang giống như gặp gỡ một luồng lực lượng vô hình oanh kích, trực tiếp bay ra ngoài.

Tùy Qua rốt cục lên núi rồi, cũng ngênh ngang đi lên, hoàn toàn không thấy Phương Đông Trạch có bất cứ an bài gì.

Mục Ngọc Giao thấy trận thế này, lần đầu cảm giác được sự cường đại của thiếu niên nam tử này, đi theo sau hắn, lại làm cho nàng cảm giác vô cùng an toàn. Nhưng, Mục Ngọc Giao rất nhanh đè áp thứ tình cảm này, nàng không ngừng nhắc nhở bản thân, phải giữ vững lý tưởng của mình, thân phận của mình, nàng phải lấy lại những thứ thuộc về cha nàng, nàng muốn trở thành đầu lĩnh tiếp theo.

Vù!

Mới vừa lên núi không lâu, một viên đạn phá nát sự yên tĩnh cuối cùng, bắn về phía đầu Tùy Qua.

Phốc!

Tùy Qua vươn ra hai ngón tay, thoáng cái kẹp viên đạn giữa hai ngón tay.

Sau đó, Tùy Qua cong ngón tay búng viên đạn về chỗ hắc ám nào đó.

A!

Một tiếng hét thảm vang lên, tay súng nào đó đã bị mất mạng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx