sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 649 : Ngang Nhiên Tuyên Chiến! (2)

Không thể không nói chiêu thức này của Tùy Qua thật sự dùng không sai. Hiện tại Mỹ Lệ Họa Thủy như mặt trời ban trưa, thế không thể đỡ, tiếc nuối duy nhất là không thể thỏa mãn thị trường lớn như Hoa Hạ, điều này làm thật nhiều người có lời phê bình. Lần này tốt lắm, Tùy Qua đem tội lỗi đổ lên bàn tay đen sau màn, ngược lại hắn biến thành người bị hại.

Quả nhiên cảm xúc của mọi người trào dâng, sôi nổi yêu cầu lên án công khai bàn tay đen sau màn, dù không ai biết rốt cục là ai.

- Tùy Qua! Tiểu tử quá cuồng vọng!

Lúc này có một người đeo kính ngồi trong nhóm khán giả tại hiện trường, là một trung niên nhìn có văn hóa lại đứng lên, lớn tiếng chỉ trích Tùy Qua:

- Anh luôn miệng nói bàn tay đen sau màn, cái gì mà bị hãm hại. Xin hỏi anh chỉ là một dược thương, quan hệ tới sinh mệnh cùng sức khỏe vô số người, vì sao không thể nhận dư luận giám sát! Còn nhục mạ, nghi ngờ chuyên gia chỉ đạo giám sát, mưu đồ của anh ở chỗ nào?

- Vị tiên sinh này xưng hô thế nào?

Tùy Qua nhìn trung niên hỏi:

- Có thể mời ông lên sân khấu không?

- Hừ! Tôi đang có ý đó!

Người trung niên hừ lạnh một tiếng, đi lên sân khấu:

- Bỉ nhân Ngô Hồng Giang, giảng dạy Đông y viện y học Bắc Thần. Người thanh niên, anh thật sự quá cuồng vọng, hơn nữa rất vô lễ!

- Ách…

Tùy Qua nhu nhu mũi:

- Ngô giảng dạy ngồi không yên, vậy chứng minh lời nói của tôi có tác dụng. Đúng rồi, ông nói tôi không nên nhục mạ cùng nghi ngờ giám sát cùng chỉ đạo của chuyên gia, học giả, phải không?

- Phải!

Ngô Hồng Giang trầm giọng nói:

- Anh là hậu bối của giới Đông y, vì sao không khiêm tốn, thẳng thắn thành khẩn nhận chỉ điểm cùng nghi ngờ của các tiền bối đây? Chẳng lẽ anh không biết đây cũng là một quá trình lớn dần sao?

- Ân, không hổ là giảng dạy học giả, nói chuyện có triết lý.

Tùy Qua nói:

- Nhưng ngàn vạn lần đừng tùy tiện cậy già lên mặt, nhất là từ “chỉ đạo”, càng không nên dễ dàng sử dụng!

- Tại sao?

Ngô Hồng Giang miệt thị:

- Anh hẳn còn là một học sinh đi, chẳng lẽ ngay cả tinh thần tôn sư trọng đạo cũng không có?

- Mặc dù ông là giảng dạy, nhưng tôi còn phải nhắc nhở ông một câu, từ ngữ thích lên mặt dạy đời, cùng chỉ đạo gì đó, thật sự không nên tùy tiện loạn dùng.

Tùy Qua thản nhiên nói:

- Trong tiểu thuyết, Tiểu Lý Phi Đao chỉ đạo a Phi, được xem là một đoạn giai thoại, đó là bởi vì cảnh giới võ học cùng phẩm đức của Tiểu Lý Phi Đao đều vượt trên a Phi. Nếu Tiểu Lý Phi Đao nhìn thấy một thiếu niên đi lại trong giang hồ, nhịn không được muốn kết bạn, chỉ điểm, mà thiếu niên kia không phải a Phi, mà là Kiếm Thần Độc Cô Cầu Bại, chỉ sợ sẽ gây thành bi kịch. Ngô giảng dạy, lời này ông nghe hiểu được sao?

- Tôi nghe hiểu được rõ ràng!

Ngô Hồng Giang cười lạnh nói:

- Anh lại dám đem chính mình so sánh với “Kiếm Thần” của Đông y giới, quả thật trâng tráo! Chẳng lẽ anh là dược thần hay sao? Anh nên biết Hoa Hạ đại địa, ngọa hổ tàng long, anh bảo thủ như vậy còn không sợ bị người cười đến rụng răng?

- Ách, danh hiệu dược thần có chút cao.

Tùy Qua nói:

- Nhưng danh hiệu dược vương thì có thể nhận được, ít nhất xem như một thiếu niên dược vương đi.

- Thiếu niên dược vương?

Thần sắc Ngô giảng dạy khinh thường:

- Anh có năng lực gì lại dám dùng danh hiệu này!

- Tôi dám, là bởi vì tôi mạnh mẽ hơn ông! Tôi mạnh mẽ hơn những người xưng là chuyên gia, học giả, danh y các ông!

Tùy Qua đột nhiên lớn tiếng nói:

- Những người như các ông, cả ngày chỉ biết phân biệt đối xử, cậy già lên mặt, bãi ra tư thế cao cao tại thượng, chứng kiến thanh niên mới ra đời, thuận mắt thì mới chỉ điểm, không thuận mắt không nghe lời thì trực tiếp chèn ép. Bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt nhân tài Đông y, đều bị các ông bóp chết, bị buộc đổi nghề! Cho nên những người như các ông tuyệt đối không phải công thần của Đông y giới, lại càng không xứng làm thái sơn bắc đẩu, mà là tội nhân! Cho nên những người không có đức hạnh như các ông không tư cách chỉ đạo tôi, càng không có y thuật cao siêu như vậy đến chỉ đạo tôi!

- Nếu các ông thật sự muốn chỉ đạo tôi, vậy đến đây!

Tùy Qua nhìn thẳng vào màn ảnh, thanh âm đề cao hơn một chút, tựa hồ đang tuyên chiến:

- Tôi! Tùy Qua! Hiện tại chính thức hướng các ông tự xưng chuyên gia, học giả, danh y khởi xướng khiêu chiến! Nghĩ muốn đến chỉ đạo tôi, thì cứ đến, chúng ta gặp nhau trên y thuật so tài!

Tiếng hoan hô như sấm động.

Vô luận là trước hiện trường hay trước ti vi.

Một thiếu niên Đông y như Tùy Qua, lại ở trên ti vi ngang nhiên khởi xướng khiêu chiến với các chuyên gia, danh y, học giả khắp cả nước, điều này thật sự quá cuồng vọng!

Bởi vì lời này của hắn lại làm các thanh niên đều cộng hưởng.

Người không khinh cuồng uổng thiếu niên!

Bên trong căn tin Đông đại, tiếng hoan hô vang vọng không ngừng.

Lúc này trong lòng thật nhiều người đều có chung ý nghĩ: vô luận Tùy Qua khiêu chiến thành công hay không, ít nhất hắn đã làm việc mà thật nhiều thanh niên muốn làm, nhưng vẫn không dám đi thực hiện!

- Kháo!

Bên trong phòng khách sạn truyền ra tiếng gầm lên giận dữ.

Kinh Nguyên Phượng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bởi vì phẫn nộ mà biến thành vặn vẹo của Ngu Kế Đô, thoáng rùng mình.

Ngu Kế Đô luôn cho người ta cảm giác trầm ổn, ôn nhã, Kinh Nguyên Phượng rất ít chứng kiến hắn tức giận đến mức lý trí như thế.

Tựa hồ vài lần tức giận trong đời của Ngu Kế Đô đều có quan hệ đến tiểu tử Tùy Qua.

Kinh Nguyên Phượng nghĩ thầm nhưng không dám nói nửa lời.

Nhưng lực tự khống của Ngu Kế Đô không tệ, chỉ một lúc hắn đã tỉnh táo lại, nói:

- Kinh Nguyên Phượng, ngươi nói cho ta biết vì sao biến thành tình huống này? Vì sao ta chỉ quay về Thiên Ngu sơn một chuyến, hết thảy đều thay đổi?

- Công tử, hết thảy vì tiểu tử Tùy Qua quỷ kế đa đoan…

Kinh Nguyên Phượng tranh thủ đem chuyện Mỹ Lệ Họa Thủy báo lại cho Ngu Kế Đô, sau đó khái quát:

- Công tử, thủ đoạn của tiểu tử Tùy Qua ùn ùn, không ai ngờ hắn lợi dụng một sản phẩm làm đẹp dưỡng nhan lại có thể xoay người.

- Hừ! Đều là phế vật, tất cả đều là phế vật!

Ngu Kế Đô hừ lạnh nói:

- Lần này xuất động nhiều lực lượng thế tục như thế, lại không thể đánh áp kinh doanh của hắn, thật sự làm người thất vọng! Nhất là nếu để cho mấy vị trưởng lão biết chúng ta hành sự bất lực, chỉ sợ ngay cả ta cũng không chịu nổi trách nhiệm!

- Vậy…làm sao mới tốt?

Kinh Nguyên Phượng hoang mang lo sợ nói.

Mặc dù nàng có tu vi trúc cơ kỳ, nhưng trong mắt mấy trưởng lão phường hội, chỉ là một con kiến mà thôi. Thậm chí cả Ngu Kế Đô cũng thật dễ dàng giết chết nàng.

- Việc phường hội muốn làm, sẽ không có chuyện gì làm không được!

Ngu Kế Đô nhìn vào ti vi, nói:

- Tùy Qua muốn mượn cơ hội thành danh, chúng ta không cho hắn như nguyện.

- Ý của công tử là…?

- Hắn không phải muốn khiêu chiến sao, muốn đấu võ đài sao, chúng ta không chơi với hắn!

Ngu Kế Đô nói.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx