sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1061 - 1062: Một Khúc Nhạc Nhớ Nhà

Lúc này người qua đường ngược lại rất bình tĩnh, người khác chỉ hưng phấn, nhưng hắn còn có nhiệm vụ, nhiệm vụ này là thần tượng Thần Tiễn đại nhân giao cho hắn, dù thế nào hắn cũng muốn mình viên mãn hoàn thành.

Khoảng chừng mười phút sau, mấy đạo nhân ảnh giống như thiểm điện đáp xuống Hạo Thiên thành, những người này chính là đám người Khâu Vân Bình, nhưng bọn họ đã biết xảy ra chuyện gì. Khi bọn họ tới nơi cũng đã nghe được lôi điện bi ca, quá nhanh, tất cả đều xảy ra quá nhanh, Trịnh Tú Nhi lại không thể chống đỡ được hai mươi phút trong tay Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập...

Khâu Vân Bình ở trong thành, hắn có thể nghĩ đến trận chiến này có lẽ không thảm liệt như trong tưởng tượng, dù sao năng lực chiến đấu chính diện của Trịnh Tú Nhi cũng không mạnh, năng lực chủ yếu của nàng là cấm chú, nếu bị Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đột nhiên xuất thủ đánh lén, có thể ngay cả cơ hội đào tẩu nàng cũng không có.

- Đại nhân...

Bỗng nhiên, một thanh âm xuất hiện bên tai Khâu Vân Bình, Khâu Vân Bình nhìn về phía người đó. Người kia chính là người qua đường, lúc này người qua đường nơm nớp lo sợ đứng ở đó, nhưng hắn biết, người trước mặt chính là cường giả thiên đình Khâu Vân Bình trong truyền thuyết, bình thường mà nói ngay cả tư cách thấy người này hắn cũng không có, chứ đừng nói là chính diện đối thoại.

Thế nhưng trong nháy mắt người qua đường lại nghĩ, mình là đại diện cho Âu Dương, là đại diện của Thần Tiễn, hắn có tư cách đứng đối diện với Khâu Vân Bình, cho nên người qua đường mượn luồng khí thế này, trực tiếp ưỡn thẳng ngực nhìn Khâu Vân Bình.

Khâu Vân Bình cũng ngẩn người, phải biết rằng, một phàm nhân dám ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trực diện với hắn như vậy là chuyện trước nay chưa từng có. Nếu là trước đây, Khâu Vân Bình tuyệt đối sẽ dùng một chiêu đập chết người kia, nhưng nhìn thấy người này có ý tứ, Khâu Vân Bình thật sự muốn xem xem tên gia hỏa này muốn làm trò gì!

- Thần Tiễn đại nhân có lời kêu ta chuyển cho ngươi!

Người qua đường ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc này hắn thật sự không làm yếu đi khí thế của Âu Dương!

- Ha ha ha ha! Ta cứ thắc mắc tại sao một phàm nhân dám dối diện với ta như vậy, thì ra ngươi mượn đại thế của Âu Dương!

Khâu Vân Bình cũng minh bạch, với thần thế cường đại của mình, đừng nói là một phàm nhân, cho dù là Tiên Tôn cũng không dám đối diện với mình, nhưng lúc này người qua đường lại mượn đại thế của Âu Dương, đứng đối diện với Khâu Vân Bình, hắn phảng phất giống như hóa thân của Âu Dương, đương nhiên có thể thong dong bình tĩnh.

- Nói đi!

Khâu Vân Bình cũng không làm khó hắn, dù sao có câu nói rất hay, lưỡng quân giao chiến không chém sứ giả!

- Lời này là Trịnh Tú Nhi nói trước khi chết, Trịnh Tú Nhi kêu Thần Tiễn chuyển lại cho ngươi, đừng để đến lúc sắp chết mới hiểu được ý nghĩa của sinh tồn không phải cừu hận và đối lập!

Người qua đường nói xong câu đó cũng không đợi Khâu Vân Bình nói gì, xoay người rời đi.

Hành động của người qua đường khiến những người không dám hé răng xung quanh đều giật mình. Trong Hạo Thiên thành người này chỉ là một phế vật điển hình, nhưng lúc này hắn lại dám chính diện đứng trước mặt cường giả thiên đình Khâu Vân Bình, bình tĩnh nói ra những lời này, cuối cùng không đợi Khâu Vân Bình nói gì, tự mình rời khỏi, đây là khái niệm gì chứ?

Lúc này cho dù là cường giả cấp Tiên Tôn cũng phải coi trọng người qua đường, không từ mà biệt, vừa rồi Khâu Vân Bình nói ngươi mượn đại thế của Âu Dương đã đủ chứng minh!

Một người có thể mượn đại thế của Thần Tiễn, trong mắt những người khác khẳng định nghĩ hắn có quan hệ không bình thường với Âu Dương, sau đại chiến lần này uy danh của hắn trong Hạo Thiên thành trong khoảng thời gian ngắn cũng vang vọng khắp nơi, không ai dám đắc tội với người từng là phế vật này nữa.

Chuyện người qua đường chính là sứ giả của Âu Dương cũng lan truyền nhanh chóng, thậm chí có rất nhiều cường giả nhìn thấy người qua đường đều có lễ tiết, chuyện này ngay cả bản thân người qua đường cũng không ngờ.

- Đại ca, làm sao đây?

Trong mắt Kim Chung Đồng Tử cũng chứa đầy nghi vấn.

- Thu Linh đi theo ta, ngươi và Phiến Tử đi cùng nhau, đừng tách ra, hai người bọn họ ở cùng nhau, trong nháy mắt có thể đánh chết bất cứ người nào trong chúng ta.

Lúc này Khâu Vân Bình đã cẩn thận hơn, nhưng hắn cẩn thận cũng vô ích, bởi vì lúc này Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đã lần thứ hai tiến về Minh Khê thành.

Mặc dù lần trước thiên đình đại náo Minh Khê thành, nhưng sau khi mọi chuyện trôi qua, Minh Khê thành cũng hồi phục lại phồn vinh trước đây, nhưng ai có thể nghĩ đến, trong Minh Khê thành cách tổng bộ thiên đình gần như vậy lại ẩn giấu hai đại tôn thần!

Trong một tòa thanh lâu... Không sai, chính là trong một tòa thanh lâu, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đang uống hoa rượu, đương nhiên, cái mà bọn họ gọi là uống hoa rượu cũng chỉ là uống rượu, nhiều nhất chính là tìm mấy cô nương xinh đẹp nhảy múa, tuyệt đối không dùng đao thương làm cái gì, dù sao hai người cũng không thể bày ra thân phận ở đây.

Nếu như tin tức tổ hợp Thần Tiễn Âu Dương và Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập đi chơi gái truyền ra ngoài, sợ rằng còn chấn động gấp trăm lần chuyện Âu Dương náo loạn thiên đình.

Ở nơi như vậy, hai người bọn họ đều liệu định thiên đình tuyệt đối sẽ không đến kiểm tra, ai có nghĩ đến hai nhân vật tổ cấp lại trốn trong thanh lâu uống hoa rượu? Chuyện này quá điên cuồng.....

Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập ngồi trước cái bàn, lúc này những người xung quanh đều đang thảo luận chuyện hai người bọn họ giết chết Trịnh Tú Nhi ở Hạo Thiên thành, nhưng nghe đồn và hiện thực vốn không bao giờ giống nhau, tin đồn thì kiểu gì cũng có.

Có người nói Âu Dương dùng một mũi tên giết chết Trịnh Tú Nhi! Có người nói Âu Dương để Trịnh Tú Nhi kêu khóc thấu trời trước, cuối cùng đột phát thần uy giết chết Trịnh Tú Nhi.

Kỳ quái nhất là có người nói Trịnh Tú Nhi và Âu Dương kỳ thực là tình nhân gì đó, sở dĩ Trịnh Tú Nhi đối nghịch với Âu Dương là vì nàng bị Âu Dương vứt bỏ! Đồn đại thật là đáng sợ, hai người cả đời đối địch, chỉ là đến thời khắc cuối cùng mới hóa giải thù hận mà thôi, kết quả tới miệng người khác lại biến thành Âu Dương vứt bỏ Trịnh Tú Nhi, Trịnh Tú Nhi trong cơn tức giận mới đối nghịch với Âu Dương...

- Khoản nợ phong lưu của tiểu tử ngươi thật sự không ít!

Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy những chuyện này đều mỉm cười, mặc dù từ đầu tới cuối, người chính diện giao phong với Trịnh Tú Nhi đều là Ngụy Bỉnh Dập, nhưng nhân vật chính trong lời đồn lại trở thành Âu Dương. Nhưng Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối không tức giận, có thể nhìn thấy Âu Dương bị chê cười, cơ hội như vậy thật sự không dễ tìm.

- Nhiều sơn hào hải vị như vậy còn chưa lấp đầy miệng ngươi sao!

Âu Dương liếc mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập, lúc này tên gia hỏa đó đang trái ôm phải ấp, hoàn toàn không còn sự thận trọng mà một cường giả tổ cấp nên có.

- Ha ha ha, tiểu tử, ngươi không phải còn là một xử nam chứ?

Ngụy Bỉnh Dập cười ha ha, ôm một mỹ nữ bên cạnh đùa giỡn, còn Âu Dương lại vì câu nói vừa rồi của Ngụy Bỉnh Dập làm cho đỏ mặt.

Trong lòng Âu Dương cũng có chút bi ai! Mình cũng quá thê thảm, người ta nói lão xử nữ lão xử nam gì đó, nhưng xử nam có già thế nào tuyệt đối cũng không thể già như mình!

Mình chuyển thế tính ra cũng đã bốn đời, thời gian tính ra cũng vạn năm, nhưng mình lại làm một xử nam cả bốn đời, còn là một lão xử nam vạn năm......

- Thật sự như vậy sao!

Ngụy Bỉnh Dập cũng sửng sốt, theo hắn biết trước kia Lý Uyển Như đã ở với Âu Dương mấy chục năm, lẽ nào đại mỹ nữ ôn nhu như vậy ở bên cạnh mà tên gia hỏa này cũng không ăn? Chuyện này Ngụy Bỉnh Dập hiển nhiên không thể lý giải!

- Ngươi bớt nhiều lời đi!

Âu Dương uống một ngụm rượu, tiếp tục không để ý đến thái độ của Ngụy Bỉnh Dập.

- Ha ha ha! Không ngờ, không ngờ! Đường đường là......

Ngụy Bỉnh Dập vốn muốn nói đường đường là Thần Tiễn mà lại là một xử nam, nhưng nghĩ đến trạng thái của bọn họ vẫn đang bị truy sát, hắn vẫn cố khắc chế bản thân, tiếp tục nói:

- Ngươi đúng là một nhân vật đặc biệt, nhưng không ngờ ngươi vẫn là một xử nam, nếu để mọi người biết được chuyện này, ta thật sự muốn xem xem biểu tình của bọn họ như thế nào!

- Nếu ngươi dám nói, ta dám để ngươi biến mất!

Âu Dương tràn ngập sát khí nhìn Ngụy Bỉnh Dập, nhưng hiển nhiên hắn không hù dọa được Ngụy Bỉnh Dập!

- Ta đã tạo ra nghiệp chướng gì chứ! Sớm biết như vậy, tuyệt đối không nên tới đây!

Âu Dương hối hận, đến thanh lâu ẩn núp chính là chủ ý của Âu Dương, nhưng không ngờ khi đến đây hắn lại tự mua dây buộc mình......

- Hắc hắc hắc...

Ngụy Bỉnh Dập cười âm hiểm, hắn biết lúc này Âu Dương nhất định còn phiền muộn hơn là bị đánh bại, có thể vũ nhục Âu Dương một phen như vậy, đối với hắn mà nói còn sảng khoái hơn trước đó chính diện đánh bại Âu Dương đồng thời đoạt lưỡng hồn lục phách của Âu Dương!

- Chư vị chư vị! Đêm nay chính là ngày Hồng Danh cô nương nhất bảng của Dục Tiên lâu chúng ta xuất giá, chư vị thật có phúc khí, không biết đêm nay vị nào có thể cùng Hồng Doanh cô nương... Hắc hắc hắc...

Một tú bà còn hèn mọn hơn Ngụy Bỉnh Dập đứng trên đài bắt đầu kêu to.

Cùng với tiếng kêu của tú bà, phòng khách vốn tương đối hỗn loạn nhất thời trở nên yên tĩnh, có thể nhìn ra trong số người ở đây hôm nay có không ít người có lẽ đến vì Hồng Doanh cô nương.

Ngụy Bỉnh Dập đẩy mỹ nữ bên cạnh ra, đi tới bên cạnh Âu Dương, sau đó vỗ vai Âu Dương nói:

- Thế nào ca ca, chỉ cần ngươi nói một tiếng, đêm nay ta sẽ bắt Hồng Doanh cô nương này hầu hạ ngươi, nếu dám nói là nhất bảng, nhất định bất phàm!

Ngụy Bỉnh Dập cười xấu xa.

- Ta là người như vậy sao!

Âu Dương tỏ vẻ khinh thường.

- Xuân tiêu một khắc đáng giá nghìn vàng, huynh đệ!

Ngụy Bỉnh Dập còn đang cổ động Âu Dương, nhưng lúc này Âu Dương lại không có cảm giác, tuy nhiên lời nói cuồng vọng của Ngụy Bỉnh Dập lại khiến những người xung quanh bất mãn.

- Khẩu khí thực sự không nhỏ, các ngươi biết Hồng Doanh cô nương là bảng giá gì không!

Một công tử mặc bạch y, vừa nhìn đã biết là điển hình của loại công tử ăn chơi, phe phẩy chiếc quạt trong tay nói.

- Tần huynh hà tất với chấp nhặt với đám nhà quê này. Hôm nay Tần huynh nhất định có thể sánh duyên với Hồng Doanh cô nương!

Một diễn viên phụ siêu cấp lớn thuộc về loại sinh ra đã bị nhân vật chính ngược đãi cũng xuất hiện...

Tên gia hỏa này cũng giống như Tần huynh, loại người như vậy cả ngày chỉ biết nịnh bợ, nhưng hạ tràng cuối cùng của loại người này đều rất thê thảm. Cũng may hôm nay Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cũng không có hứng khởi thái rau, hai người chỉ cười khinh bỉ, không nói gì nữa.

- Vu huynh, Hồng Doanh cô nương xuất thân thế gia, có người nói nàng không chỉ có dáng người ưu mỹ, cầm kỳ thư họa cái gì cũng tinh thông, khó nhất chính là Hồng Doanh cô nương còn là một Linh Tiên!

Tần huynh tặc lưỡi nói.

- Ta thật sự không biết Hồng Doanh cô nương chính là một Linh Tiên!

Vu huynh rất kinh ngạc. Đối với cường giả tiên giới chân chính mà nói, Linh Tiên chỉ là mảnh vụn! Giống như Âu Dương, hắn cũng không thèm xuất thủ với Linh Tiên, nhưng đối với người bình thường sinh sống ở tiên giới mà nói, thực lực của Linh Tiên vẫn là không tồi.

Dù sao đối với thành thị như Minh Khê thành, mặc dù sau đại thời đại, cũng chỉ có mấy người là Tiên Tôn mà thôi, nếu là thời kì hòa bình, nhân vật cấp Tiên Đế đều chưa chắc có thể đụng tới, phỏng chừng tu vi tối cao cũng chỉ là Kim Tiên.

- Vu huynh cũng có hứng khởi?

Tần huynh nhấp một ngụm rượu, dâm đãng cười nói.

- Hắc hắc, không dối gạt Tần huynh, hôm nay tiểu đệ nhất định phải có được Hồng Doanh cô nương!

Vu huynh cười rộ lên rất hèn mọn, nhưng từ trong lời nói của hắn có thể minh bạch, đây cũng là một đệ tử thế gia.

- Các vị, hiện tại cho mời Hồng Doanh cô nương!

Tú bà vừa lên tiếng, một nữ tử mặc sa y hồng sắc xuất hiện trên đài, trong tay nàng ôm một cây tỳ bà được làm từ ngọc bích, toàn thân ngồi trên đài, cánh tay lộ ra dưới sa y giống như được điêu khắc từ bạch ngọc.

Khuôn mặt của Hồng Doanh cô nương vừa hiện ra, cho dù là Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương cũng không khỏi kêu lên một tiếng tuyệt sắc. Đây tuyệt đối là một nữ tử cấp tai họa, thậm chí chỉ nhìn hình dạng, nữ tử này hoàn toàn không thua kém Sở Yên Nhiên.

Đương nhiên, nàng khẳng định không thể so sánh với Sở Yên Nhiên, trên người Sở Yên Nhiên mang theo một sự cao quý, đó là một loại khí tức chỉ thuộc về Sở Yên Nhiên, còn nữ tử này mặc dù có vẻ đẹp kinh tâm động phách, nhưng chỉ là da thịt mà thôi.

- Trong thanh lâu lại có mỹ nữ tuyệt sắc như vậy sao!

Ngụy Bỉnh Dập kinh hãi kêu lên.

- Ngươi chỉ thấy được dung mạo của nàng, ngươi có nhìn thấy trái tim của nàng không?

Âu Dương phát hiện, những người khác đều dùng mắt thường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Doanh, duy độc có Âu Dương dùng Quan Tâm Chiến Ý nắm bắt được vẻ đau thương phát ra trên người Hồng Doanh.

Loại đau thương này không khỏi khiến Âu Dương nhớ tới dáng dấp trước khi đi của Lý Uyển Như, Âu Dương biết nữ tử này từ ngày bước vào thanh lâu đã định trước số phận của nàng.

Bất luận nàng tuyệt sắc cỡ nào, bất luận nàng xuất chúng cỡ nào, thậm chí nàng là Linh Tiên cũng không cách nào thoát khỏi số phận bị vô số nam nhân dày vò. Một nữ tử xuất thân thế gia lưu lạc đến nông nỗi này, trái tim nàng có lẽ đã sớm chết, cho nên cho dù có được nàng cũng chỉ có thể là một cái xác, một con rối mà thôi.

- Đúng vậy, lúc này nàng chính là một khối khôi lỗi, chỉ có thể xác chứ không có tinh thần, thật là đáng tiếc.

Ngụy Bỉnh Dập thở dài, một nữ tử tuyệt sắc như vậy lại chỉ là một khôi lỗi, không đáng tiếc sao được?

- Ngươi có nhiều tiền không?

Âu Dương nhìn Ngụy Bỉnh Dập, nhưng sau khi hỏi câu này Âu Dương cảm thấy mình đặc biệt ngu ngốc! Ngụy Bỉnh Dập không giống với mình, mình cô độc một mình, trên người mình chỉ có thể lấy ra vài món chí bảo, nhưng Ngụy Bỉnh Dập đã từng là Ma Vương chấp chưởng Ma giới, với thân phận như vậy, Ngụy Bỉnh Dập làm sao có thể không có tiền!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx