sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1122 + 1123: Hành Động Trảm Thủ

Từ lần đầu tiên gia hỏa đó quay về tiên giới, thiên đình đã xuất hiện tràng cảnh hầu như muốn tan vỡ. Chỉ trong một ngày một đêm liên tục ngã xuống ba cường giả. Sau đó hai đại cường giả Nghi Quân, Trịnh Tú Nhi cũng lần lượt ngã xuống, kể từ khi gia hỏa đó xuất hiện tới nay đã tru sát quá nhiều cường giả tổ cấp, rốt cuộc hắn còn muốn giết bao nhiêu người?

Trịnh Tú Nhi, Nghi Quân, tam đại cường giả thiên đình, Trầm Linh! Tính ra bắt đầu từ đại thời đại đến bây giờ, Âu Dương đã một đường chém giết sáu gã cường giả tổ cấp. Trước đây đó là con số mọi người không dám tưởng tượng, cho dù là đại thời đại trước đây cũng chưa từng xuất hiện nhân vật điên cuồng như vậy.

Giống như hiện tại, hoa tuyết huyết sắc bay lả tả khắp bầu trời cũng là chuyện trước đó chưa từng có, tất cả điều này đều nói lên tru sát thiên đình đã bắt đầu.

- Đây là nhạc dạo huyết sắc!

Âu Dương đứng từ xa nhìn phương bắc bị nhuộm thành huyết sắc, lúc này trên mặt hắn có một chút hưng phấn, một chút hưng phấn đã lâu không thấy...

Nhạc dạo huyết sắc mở ra, lúc này hầu như tất cả mọi người của tiên giới đều đang bàn luận chuyện này. Tiên giới liên quân cũng vì trận đại tuyết huyết sắc này mà sĩ khí đại chấn, tất cả hầu như đều có xung động muốn tiến vào thiên đình.

Nhưng Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập lại không bị sĩ khí này làm cho u mê đầu óc. Đúng! Hiện tại nếu như Âu Dương trở về, ba người bọn họ thu thập tứ đại cường giả thiên đình tuyệt đối là không có áp lực, nhưng lẽ nào thiên đình là quả hồng mềm dễ nắn?

Trước kia khi thiên đình binh hùng tướng mạnh cũng sát không tới tuyết sơn, còn hiện tại dưới tình huống chỉnh thể thực lực của bọn họ ngang ngửa với thiên đình, muốn dễ dàng sát nhập thiên đình căn bản là vọng tưởng và nằm mơ.

- Nếu có người nói cho ta biết, thiên đình không thi thố bất cứ phòng hộ nào, ta nhất định sẽ đánh hắn một trận!

Đây là lời nói của Bạch Tinh. Bạch Tinh từ trước đến nay không phải là một người tự đại, bằng không trước kia ở yêu tổ mộ hắn tuyệt đối không có khả năng ẩn giấu tốt như vậy, ngay cả Âu Dương cũng hoàn toàn không hoài nghi đến hắn.

- Bạch Tinh nói không sai, trước đây trên thần điện của chúng đã có đại trận hộ sơn tồn tại, sợ rằng hiện tại thiên đình càng hung hiểm không gì sánh được.

Bạch Hủ Minh rất tán thành gật đầu. Trong những người ở đây, lúc này có thể chen vào nói cũng chỉ có Bạch Hủ Minh. Chuyện này đương nhiên không phải vì Bạch Hủ Minh cũng họ Bạch.

Tất cả đều là vì thân phận của Bạch Hủ Minh. Trong mắt Bạch Tinh những người khác đều là người yếu, cho dù bình thường ở cùng nhau, Bạch Tinh cũng không cho rằng bọn họ là nhân vật cùng cấp bậc với mình. Nhưng chỉ có Bạch Hủ Minh là khác, mặc dù tu vi của Bạch Hủ Minh cũng không cao lắm, nhưng hắn lại là sư phụ của Thần Tiễn.

Cũng chính vì thân phận này khiến Bạch Hủ Minh có thể hoành hành không cố kỵ. Cho dù là Bạch Tinh yêu tổ hay Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, trước mặt Bạch Hủ Minh cũng chỉ có thể biểu thị tán đồng. Dù sao đắc tội với Bạch Hủ Minh không sợ, đáng sợ chính là phía sau Bạch Hủ Minh có một sát thần Âu Dương.

Sát Thần, đây là danh hào người của tiên giới tặng cho Âu Dương gần đây. Danh xưng này cũng rất phù hợp với Âu Dương. Âu Dương một đường trưởng thành tới nay, hắn đã giết bao nhiêu người bản thân hắn có thể cũng không nhớ được. Hiện giờ hắn lại tuyên bố muốn đồ tẫn thiên đình, có bao nhiêu giết bấy nhiêu. Muốn để huyết dịch của cường giả nhuộm đỏ đại tuyết năm nay. Ngay cả ông trời cũng tán đồng khí phách hào hùng của hắn, để bầu trời đột nhiên rơi xuống trận đại tuyết huyết sắc này. Như vậy càng khiến cái tên Sát Thần Âu Dương được chứng thực...

- Chúng ta có vài lựa chọn, hiện nay thiên đình hoàn toàn lùi bước tới phía nam, nội bộ bọn họ cũng bắt đầu xuất hiện bất ổn. Nếu chúng ta toàn lực công kích, đây là lựa chọn thứ nhất, chỉ có điều mặc dù lựa chọn này có khí thế, nhưng tuyệt đối thương vong thảm trọng.

Bạch Hủ Minh nhìn thoáng qua mọi người, sau khi phát hiện mọi người rất có ăn ý cúi đầu thừa nhận cách nói này của hắn, mới tiếp tục nói:

- Như vậy chúng ta chỉ có lựa chọn thứ hai.

- Ngươi nói chính là trảm thủ?

Ngụy Bỉnh Dập cũng nghe ra ý tứ của Bạch Hủ Minh. Không sai, thiên đình sở dĩ có thể duy trì như vậy, đương nhiên bởi vì có bốn người của Khâu Vân Bình tọa trấn, nếu có người ra tay hoàn thành trảm thủ, như vậy thiên đình tự nhiên không tấn công mà tự tan vỡ.

- Đúng! Chính là trảm thủ, thoạt nhìn như vậy rất nguy hiểm, nhưng tuyệt đối an toàn hơn nhiều toàn thể xuất kích. Thiên đình là nơi vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu hai người các ngươi cùng Âu Dương liên hợp lại sát nhập thiên đình, cho dù Khâu Vân Bình thủ đoạn thông thiên cũng chỉ có thể bị động phòng thủ, muốn giết chết bất cứ ai trong ba người các ngươi cũng không có khả năng.

Bạch Hủ Minh nhìn Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập, hai người này rất tán đồng gật đầu.

Nếu như toàn quân xuất động, rất dễ bị hộ sơn đại trận của người ta tiến hành rất nhiều sát thương. Nhưng nếu trảm thủ, để ba siêu cấp cường giả bọn họ tiến vào thiên đình, cho dù là hộ sơn đại trận cũng đừng mơ tưởng lưu lại ba người bọn họ.

Nếu có thể hoàn thành trảm thủ đương nhiên là hay nhất, nếu không thể chí ít cũng có thể toàn thân trở ra, đồng thời còn có thể thăm dò được hư thực. Đây tuyệt đối là mưu kế hoàn mỹ nhất trong giai đoạn hiện nay.

Ba người xuất thủ, cho dù thiên đình chuẩn bị âm mưu lớn thế nào, trước mặt thực lực tuyệt đối cũng sẽ bị ba người liên thủ đánh bại, cho dù không thể bị đánh bại, toàn thân trở ra vẫn hoàn toàn không có vấn đề.

- Ta tán thành phương pháp này!

Bạch Tinh là người đầu tiên giơ tay tán thành, người khác không biết Âu Dương mạnh thế nào, nhưng hắn lại biết. Trước kia khi hắn bị hai đại cường giả vây công, Âu Dương bất ngờ sát ra, một mũi tên miểu sát người thứ nhất, sau đó làm thịt người thứ hai, truy sát người thứ ba tới cửa thiên đình. Không chỉ lừa gạt Vệ Thi, còn dễ dàng hoàn thành sát nhân chạy trốn, một loạt biểu hiện này đều thần hóa Âu Dương.

- Ta cũng không có vấn đề.

Ngụy Bỉnh Dập cũng biểu thị đồng ý. Nếu như nói trong những người ở đây, ai cùng Âu Dương trải qua đại chiến nhiều nhất, vậy khẳng định chính là Ngụy Bỉnh Dập. Mấy tháng truy sát hoặc chạy trốn khiến hai người bọn họ đã phối hợp rất hoàn mỹ. Ngụy Bỉnh Dập biết, bất luận là chiến lực hay tâm trí của Âu Dương đều khiến Ngụy Bỉnh Dập vô cùng bội phục. Cùng với một người sở trường đánh cờ, đồng thời chiến lực cực cao như vậy tiến hành hành động trảm thủ, hắn còn có gì không hài lòng.

- Như vậy rất tốt, ta tin tưởng Âu Dương cũng sẽ rất nhanh xuất hiện!

Bạch Hủ Minh mỉm cười, ngay khi hắn vừa mới nói xong câu đó, nhìn thấy hư không vặn vẹo, sau đó nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người.

- Sư phụ thật sự rất hiểu ta!

Âu Dương đi tới trước người Bạch Hủ Minh, hành lễ đệ tử. Bất cứ lúc nào, tư tưởng tôn sư trọng đạo của Âu Dương vẫn tồn tại. Đại ân đại đức mà Bạch Hủ Minh dành cho hắn thật sự là suốt đời khó quên.

- Tiểu tử thối!

Mặc dù lúc này Âu Dương đã trở thành truyền kỳ, nhưng khi Bạch Hủ Minh nhìn tên đệ tử này vẫn không khác với trước kia. Trong mắt Bạch Hủ Minh, bất cứ lúc nào Âu Dương vẫn là Âu Dương, vẫn là tiểu gia hỏa chạy đến Âm Vân phong kêu to mình không tiến vào quỷ phong.

Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hủ Minh, Âu Dương thật sự tưởng rằng mình nhìn thấy quỷ, còn nghĩ mình bị hãm hại, ném vào một nơi xui xẻo như vậy. Nhưng ai có thể nghĩ đến, nơi đó chính là khởi điểm huy hoàng của Âu Dương, khiến Âu Dương khi còn chưa đủ cường đại có được một ô dù như vậy, để hắn có thể thoải mái trưởng thành.

- Sư phụ, toàn quân tấn công, hiện tại sĩ khí của chúng ta đã đủ rồi, nhưng thực lực của chúng ta vẫn còn khiếm khuyết, kế hoạch trảm thủ tuyệt đối là phương thức hoàn mỹ nhất trong giai đoạn này.

Âu Dương cũng vô cùng tán thành đề nghị của Bạch Hủ Minh.

- Tiểu tử ngươi gần đây chạy đi đâu vậy!

Ngụy Bỉnh Dập cũng không có tiếp tục thảo luận với Âu Dương hành động trảm thủ hay không trảm thủ gì đó, hắn kéo Âu Dương lại, quan sát trên dưới, sau đó nói:

- Tại sao ta cảm giác ngươi mạnh hơn trước đây?

- Hắn chính là biến thái, sau mỗi lần biến mất đều trở nên mạnh hơn trước đó, cái này còn cần giải thích sao!

Lăng Túc ở bên cạnh nhìn Âu Dương, tên gia hỏa ở trong tiểu sơn thôn bất ngờ bị hắn dẫn đi không ngờ lại biến thái như vậy, chỉ sợ bản thân Lăng Túc cũng không ngờ đến điều này.

- Thân thể của ngươi còn biến thái hơn ta!

Tiểu Nhạc chạy đến cạnh Âu Dương, sau đó nắm bóp cánh tay và hai chân Âu Dương, cười lớn chỉ vào Vệ Thi nói:

- Các ngươi thật không hổ là một đôi, ngay cả thân thể cũng giống nhau!

Những lời này vừa ra, cho dù là Vệ Thi cũng đỏ mặt. Mặc dù quan hệ giữa nàng và Âu Dương đã không cần công khai gì nữa, nhưng dù sao hai người còn chưa thành thân, hiện tại bị Tiểu Nhạc kêu lên như vậy, nàng vẫn cảm thấy ngại ngần.

- Cái miệng chó của ngươi lúc nào cũng nôn ra những lời không giống ai! Ta thực sự là mắt mù!

Mục Uyển cũng không biết nói gì, mặc dù dáng dấp của Tiểu Nhạc nhìn qua đã là một người bình thường, nhưng bất luận là lời nói hay việc làm của hắn đều giống như một đứa trẻ trước kia.

Âu Dương còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu gia hỏa này, hắn còn rất kiêu ngạo nói với mình: Bạch Hủ Minh, Lỗ Tu cái gì, năm đó lão tử còn không phải đánh cho bọn họ đái ra quần....Chính vì câu nói này, Âu Dương mới biết, Tiểu Nhạc chính là một kẻ đặc biệt không bình thường.

- Hắn biến thái đã không thể nghi ngờ. Trước đây khi ở tiểu thế giới, ta được đánh giá làm Trận Đồ Sư cho rằng có thể vượt qua hắn, kết quả... Ài... Thương tâm a thương tâm...

Lý Vĩ làm bộ tại sao ta lại không may mắn như vậy nhìn Âu Dương, Lý Vĩ hiện nay so với trước kia, mặc dù còn rất thật thà chất phác, nhưng cũng không còn ngốc như trước, dù sao trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng trưởng thành hơn nhiều.

Yên Hồng nghe mọi người trò chuyện rôm rả như vậy, ở bên cạnh có chút đau lòng, nàng thích Âu Dương từ rất lâu rồi, nhưng nàng nhìn ra được, Âu Dương căn bản không có tình cảm với nàng. Hơn nữa Yên Hồng nghĩ tới ma chú trong tin đồn, áp lực vẫn rất lớn.

Ma chú này chính là bất cứ người nào thích Âu Dương cuối cùng đều không thể chết tử tế. Lý Uyển Như thích Âu Dương, cuối cùng tự sát.

Sở Yên Nhiên cũng thích Âu Dương, cuối cùng cũng trốn không thoát con đường tự sát. Cũng may Vệ Thi tới bây giờ cũng không nói gì, cho nên nàng có thể là người duy nhất có thể chạy trốn ma chú này. Mình cũng thích Âu Dương, nhưng Yên Hồng biết đây chỉ có thể là hy vọng xa vời, hơn nữa nàng cũng không định vì hy vọng xa vời này mà chết đi...

- Sư phụ, chừng nào ngươi mới dạy ta tiễn thuật, đại sư huynh của ta đều đã là Tiên Tôn, nhưng ta vẫn là một phàm nhân!

Một thanh âm giòn vang từ bên cạnh truyền đến, thanh âm này mang theo một tia bất mãn, đây chính là Thanh nhi.

Âu Dương quay đầu nhìn Thanh nhi đeo sau lưng một cây tiểu chiến cung màu xanh, nhiều năm qua, Thanh nhi vẫn chờ đợi ở phương bắc, nàng sắp kìm nén không nổi rồi. Trước đây khi ở trong làng Thanh nhi chính là một viên minh châu, hơn nữa tiễn thuật của Thanh nhi cũng rất mạnh, có thể xem như một cường giả. Nhưng sau khi đến đây, tùy tiện lôi ra một người quét rác cũng là cấp Tiên Đế, điều này sao có thể khiến Thanh nhi thoải mái. Cho nên những ngày qua nàng liên tục quấn quít lấy Dạ Thiên, muốn Dạ Thiên chỉ điểm cái gì đó cho nàng. Nhưng Dạ Thiên cũng không dám xằng bậy, hắn biết Âu Dương không thể vô duyên vô cớ thu nhận một phàm nhân làm đồ đệ, cho nên hắn chỉ có thể chịu đựng sự quấy nhiễu hàng ngày của Thanh nhi, sau đó không ngừng nói cho Thanh nhi, sư phụ dạy dỗ mỗi người đều là tùy theo tài năng tới đâu mà dạy. Thứ hắn học chính là Hóa Yêu Quyết của sư phụ, còn tương lai nàng học tập cái gì phỏng chừng sư phụ cũng đã thiết kế cho nàng.

Cũng may tử thần Trát Khắc đi xa rèn luyện đến bây giờ vẫn chưa trở về, bằng không phỏng chừng Trát Khắc cũng sẽ trở thành đối tượng để tiểu sư muội này dây dưa.

- Dạy ngươi! Ha ha, trước tiên cứ học kéo cung bắn tên cơ bản nhất đi đã, lúc nào ngươi có thể nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác của mình cũng có thể tìm được quỹ tích di động của địch nhân, ta sẽ dạy cho ngươi cái khác.

Âu Dương cười ha ha, hắn cũng không nói rõ, kỳ thực đây mới là vương bài của hắn.

Cũng chính là dự phán thuật trước kia Bạch Hủ Minh giúp hắn đại phát dương quang.

Cung tiễn không giống với những vũ khí khác. Những vũ khí khác như thương, như kiếm, chỉ cần ngươi đủ điên, xông lên đánh một trận là đủ. Nhưng cung tiễn thì khác, nếu như ngươi không có kỹ thuật xuất sắc, ngươi căn bản đừng nghĩ đến bắn người khác...

Đương nhiên, nếu như ngươi đủ buồn chán, có thể giống như Yên Hồng, làm một cây Tu La tiễn, sau đó nhìn thấy người trực tiếp dùng tiễn đâm người...

Thứ Âu Dương muốn dạy Thanh nhi đương nhiên không thể chỉ dùng tiễn đi đâm người. Từ trình độ nào đó mà nói, kỳ thực Thanh nhi mới rốt cuộc là y bát truyền nhân chân chính của hắn, tiễn thuật của hắn cuối cùng khẳng định đều có thể lấy ra cho đồ đệ này.

Dạ Thiên rất cố gắng, cũng không chịu thua kém, mấy năm nay tu luyện cũng đủ khắc khổ, hắn cũng xem như là một sử trưởng thành căn bản. Đáng tiếc chính là Dạ Thiên không đuổi kịp, nếu như ở thời đại khác, Dạ Thiên hiện nay có thể xem là cường giả một phương. Nhưng không may hắn lại sinh ra trong thời đại này, mặc dù Dạ Thiên rất mạnh, nhưng đại thời đại là thời đại Tiên Đế nhiều như cẩu, Tiên Tôn đi đầy đường. Ở thời đại này, trừ phi Dạ Thiên có thể giống như chó điên khoác lên mình ánh sáng của nhân vật chính, sau đó đụng phải mấy lão gia gia ngưu bức tới cực điểm, đưa cho hắn mấy loại trái cây cũng ngưu bức tới cực điểm, bằng không hắn không có khả năng bước vào tổ cấp.

Trát Khắc thì sao? Mặc dù thứ Trát Khắc học chính là phương pháp thánh chiến rất cường đại, thế nhưng Âu Dương cũng hiểu được, phương pháp thánh chiến đối với Trát Khắc mà nói quá khó khăn, Trát Khắc chính là liều mạng cũng chỉ đạt được tiêu chuẩn của Dạ Thiên, muốn đạt được trình độ giống như mình là hoàn toàn không có khả năng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx