sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1126 + 1127: Thần Tiễn, Bảo Đảm Ngươi Có Đến Mà Không Có Về

- Lợi hại!

Mọi người đều giơ ngón tay cái về phía Âu Dương. Nhưng Âu Dương hi vọng hiện tại bọn họ giơ ngón giữa với mình hơn, chí ít như vậy trong lòng mình còn có thể thoải mái hơn một chút.

- Ta là loại hình quật khởi, khác với các ngươi!

Âu Dương còn muốn biện giải một chút, nhưng Âu Dương phát hiện những người ở đây căn bản không cho hắn cơ hội, chỉ có Vệ Thi đi tới bên cạnh hắn sau đó cầm tay hắn an ủi nói:

- Không cần ngại ngần, người nào cũng có một số quá khứ không hoàn mỹ, việc này cũng không mất mặt, chúng ta sẽ không để cả tiên giới biết chuyện.

Cái này cũng xem là an ủi sao….Mình nhiều người quen như vậy, kết quả những người này đều đã biết. Lúc này Âu Dương thật sự hối hận, hắn hối hận vì sao khi đắp nặn pho tượng Lăng Túc ở Đại Vận lại làm phong độ như vậy, nếu như sớm biết có kết quả này, Âu Dương thề, hắn nhất định đắp nặn một đội trưởng Lăng Túc siêu cấp hèn mọn cho mọi người xem, để mọi người biết đây là một người chuyên đâm dao sau lưng huynh đệ.

Sau một phen vui cười, mọi người cũng kể cho nhau nghe những chuyện thú vị của mình, nhưng sau đó Âu Dương cũng không mở miệng, hắn có quá nhiều nhược điểm trong tay đàn cầm thú này, hắn rất sợ lại bị người ta lôi ra làm trò cười.

Thời gian vui vẻ qua đi rất nhanh, chớp mắt, bên ngoài đã hoàn toàn bị đại tuyết huyết sắc bao trùm, toàn bộ phương bắc đã biến thành một mảnh hồng sắc quỷ dị. Không, không riêng gì phương bắc, lúc này toàn bộ tiên giới đều đã là một mảnh huyết hồng. Huyết hồng này khiến một số người vô cùng hưng phấn, nhưng đối với một số người khác, đại tuyết hồng sắc này lại giống như một loại ma chú đòi mạng, khiến cho bọn họ cảm giác số mệnh của mình sắp đi đến thời khắc cuối cùng.

Buổi tối, Âu Dương và Vệ Thi ngồi trong tầng mây. Âu Dương rất ít khi có được thời gian yên ổn như vậy, cho nên lén lút kéo thê tử tương lai của mình chạy đến tầng mây nói chuyện lãng mạn, mặc dù Âu Dương cũng không cho rằng mình là một người lãng mạn.

- Ngày mai phải đi sao?

Vệ Thi nhìn Âu Dương, trong mắt nàng không có nhiều lo lắng, bởi vì nàng rất lý giải nam nhân trước mắt này, nam nhân này từ trước đến nay cũng không phải là người vì ngăn cản của ai mà từ bỏ. Nàng cũng biết rất rõ thực lực của nam nhân này, nàng tin tưởng, chỉ cần nam nhân này không muốn chết, cho dù toàn bộ tiên giới vây quét hắn, hắn cũng có thể dễ dàng rời khỏi.

- Đúng, loại chuyện này cần tốc chiến tốc thắng là tốt nhất. Ta rõ ràng có một loại cảm giác, Thiên Vương phảng phất sắp xuất hiện.

Âu Dương nhìn ánh trăng trên tầng mây, lúc này phía dưới tầng mây là tuyết bay, phía trên tầng mây là ánh trăng sáng tỏ, có vẻ rất quỷ dị.

- Thật không rõ vì sao hắn lại khư khư cố chấp như vậy!

Vệ Thi lắc đầu thở dài, nàng không rõ Thiên Vương rốt cuộc phát bệnh điên gì, vì sao cứ muốn triệt để hủy diệt thế giới này?

- Kỳ thực lý do rất đơn giản!

Âu Dương nhẹ nhàng ôm Vệ Thi vào trong lòng nói:

- Nói trắng ra là hai chữ, buồn chán! Từ khi ta bắt đầu ở tiểu thế giới cho tới bây giờ, tính ra đã vạn năm, cuối cùng cũng vượt qua quá trình không ngừng phấn đấu, cho nên ta cũng không cảm thấy có gì dài dằng dặc, nhưng Thiên Vương đã sống bao nhiêu năm? Cho dù thế giới này tuyệt đẹp như thế nào, sợ là hắn cũng đã chán ghét, cho nên hắn muốn nhanh chóng sáng tạo ra một thế giới mới mẻ hơn, để mình thoát khỏi cảm giác buồn chán này.

- Chính là như vậy sao?

Vệ Thi nghe thấy lời nói của Âu Dương càng thêm không rõ.

- Chẳng lẽ còn thiếu sao?

Âu Dương bất đắc dĩ nhún vai, nhưng Âu Dương suy đoán thật sự không sai, Thiên Vương quả thật có chút buồn chán.

- Nếu như ngươi thắng, sau này ngươi có trở thành Thiên Vương thứ hai hay không?

Vệ Thi nhìn Âu Dương, lời nói của nàng rất khéo léo, ẩn chứa cả hàm nghĩ bên trong.

- Ta? Ha ha, nếu ta buồn chán, ta sẽ kéo nàng xóa sạch ký ức tiến vào luân hồi, sau đó không ngừng sắm đủ loại vai, lại một lần nữa chạm mặt, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau trong các loại thế giới, sau đó già đi lại tiến vào luân hồi.

Ba cái bóng nhỏ phá trời cao bay về phía Thiên Nam, ba cái bóng này mang theo giấc mộng của rất nhiều người. Bọn họ chính là ba người mạnh nhất trong tiên giới liên quân, cũng chính là đám người Âu Dương.

- Rốt cuộc cũng xuất phát rồi! Ha ha ha!

Một thanh âm càn quấy cuồng tiếu trên bầu trời, thanh âm này đương nhiên chính là Bạch Tinh. Lần trước sau khi Bạch Tinh nghe thấy tất cả trải qua của Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cũng vô cùng chờ mong, đáng tiếc hắn không có cách nào rời khỏi, hắn phải tọa trấn toàn bộ phương bắc. Nhưng hiện nay, trận đại tuyết huyết sắc đã trực tiếp hù dọa toàn bộ thiên đình, khiến bọn họ kinh hãi trốn ở phía nam không dám ra ngoài, hắn cũng có cơ hội ra ngoài.

- Ngươi cao hứng như vậy sao? Nói cho ngươi biết, đi cùng gia hỏa đó sẽ là tranh đấu kinh tâm động phách, trái tim không tốt tuyệt đối không chịu nổi!

Khi Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập nói những lời này cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn thân là Ma Vương tự nhận không sợ trời không sợ đất, nhưng hai lần đi cùng Âu Dương lại sợ hãi, chuyện này thật sự rất mất mặt.

- Sinh mệnh của ta chính là tràn ngập kinh tâm động phách!

Bạch Tinh hiển nhiên cũng là người không chịu ngồi yên. Hắn nhìn Âu Dương nói:

- Lần này kích thích nhất định phải kích thích lớn một chút, nếu không ta sẽ rất hối tiếc.

Âu Dương nghe thấy câu này, hắn bỗng nhiên nhớ tới ba chữ "Thích ngược đãi"! Không sai, dáng vẻ này của Bạch Tinh chính là một người thích ngược đãi, khi hắn đi ra trong lòng chỉ nghĩ lần này có thể thuận lợi hay không. Nhưng Bạch Tinh lại la lên phải kinh tâm động phách, lẽ nào hắn cho rằng kinh tâm động phách là một chuyện rất tốt hay sao?

- Yên tâm đi, chúng ta sẽ phải đối mặt với toàn bộ thiên đình, cho dù ngươi không muốn kinh tâm động phách cũng khó.

Âu Dương có chút bất đắc dĩ, đi cùng một kẻ dở hơi như vậy không hề dễ dàng. Tại sao khi mình ở trong yêu tổ mộ lại không nhìn ra tên yêu tổ tương lai này lại là một kẻ dở hơi? Ngụy Bỉnh Dập cũng cười nói ha ha:

- Tiểu tử, tốt nhất hãy thông minh một chút, đi cùng Âu Dương, bản lĩnh khác có thể không có, nhưng ngươi phải chạy thật nhanh, bằng không tuyệt đối là đường chết.

- Nói bậy! Lần trước các ngươi đi một chuyến đã làm thịt Nghi Quân và Trịnh Tú Nhi, lần này tại sao chúng ta không lấy được mạng của bốn gia hỏa thiên đình!

Bạch Tinh nói, nhưng hắn lại phát hiện khi Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy tên hai người kia, nhãn thần lại có chút buồn bã.

Bạch Tinh chỉ biết hai người kia đã giết chết Nghi Quân, sau đó lại giết Trịnh Tú Nhi, nhưng lại hoàn toàn không biết tình huống lúc sắp chết của hai người kia. Nếu như hắn cũng ở đó, có thể hắn cũng sẽ không hận hai người kia nữa.

Trước khi sắp chết có thể giác ngộ được chân lý nhân sinh, hai người đó cũng coi như chết có ý nghĩa. Dùng lời nói của Âu Dương, bọn họ không nên mang theo cừu hận chết đi, bọn họ đều là cường giả tuyệt đối thiên địa một phương, cho dù bọn họ mất đi, cũng sẽ lưu lại truyền kỳ trong lịch sử, được hậu nhân bình luận.

Âu Dương biết, hai người này khẳng định sẽ tiếp thu lời bình của hậu nhân, những đánh giá này có tốt khẳng định cũng có xấu. Nhưng chuyện này đối với hai người mà nói cũng không trọng yếu. Đừng nói là hai người này, Âu Dương nghĩ, cho dù là mình một ngày kia ngã xuống, đánh giá của hậu nhân đối với mình chỉ sợ cũng xấu nhiều hơn tốt. Nói tóm lại chính là bốn chữ, được làm vua thua làm giặc.

Ngươi thành công, mọi người đều sẽ tán thưởng ngươi, tựa như Âu Dương hiện tại, Thần Tiễn, Sát Thần, truyền kỳ gì đó. Tất cả đều là tán thưởng Âu Dương. Nhưng nếu Âu Dương chết đi, những người có cừu oán với Âu Dương sẽ nhảy ra nói Âu Dương kỳ thực là một ác nhân hai tay nhuộm đầy máu tươi mà thôi.

- Con người, tại sao lại dối trá như vậy?

Âu Dương tự hỏi mình.

Kỳ thực không riêng gì người khác, ngay cả chính hắn cũng không làm sao giải thích. Nếu như để Âu Dương lựa chọn, hắn cũng không muốn làm thần tiên được mọi người tán thưởng, hắn muốn làm một ma quỷ tiêu diêu tự tại!

- Thần ma chỉ là một ý niệm mà thôi.

Âu Dương bỗng nhiên nói ra những lời này, Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập ở bên cạnh nghe được những lời này của hắn đều gật đầu. Đạt đến cao độ như bọn họ có cái gì không nhìn thấu? Đạo lý được làm vua thua làm giặc bọn họ làm sao không rõ.

- Bất luận ngươi giết nhiều người hơn nữa, làm nhiều chuyện ác hơn nữa, chỉ cần ngươi có thể đè áp những người khác, như vậy ngươi chính là thần. Nếu như ngươi thất bại, ngươi chính là ma. Hiện tại trong mắt người của tiên giới, ngươi là thần, Thiên Vương là ma. Bởi vì ngươi đang bảo hộ bọn họ, còn Thiên Vương muốn hủy diệt bọn họ. Nếu là có một ngày ngươi mất đi, chỉ còn lại Thiên Vương, bọn họ có thể sẽ vì sống sót tán thưởng Thiên Vương là thần, quên đi tất cả của ngươi, chỉ nhớ rõ ngươi là ma!

Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương, thân là Ma Vương hắn đương nhiên biết rõ tất cả chuyện này.

- Ta đương nhiên biết những điều này.

Âu Dương khẽ gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn tinh không, hắn minh bạch, thế giới mà mình đang ở chính là thế giới như vậy, hắn không thể nào thay đổi thế giới này. Mọi người chỉ có thể không ngừng khiến mình mạnh hơn, khiến mình không đến mức lưu lạc làm ác ma trong miệng người khác.

- Hi vọng ta có thể sống ở một thế giới không có nhiều đạo lý như vậy, mọi người trong thế giới đó đều vì sống sót mà chiến đấu!

Bạch Tinh cũng nhìn tinh không, trong mắt hắn cũng có vài phần chờ mong.

- Nếu thật sự có thế giới như vậy, có lẽ chúng ta đều không thể sống sót.

Ngụy Bỉnh Dập cười ha ha, sau đó không nói nữa, mà chỉ về phía trước nói!

- Đi thôi, chúng ta cách Thiên Nam còn rất xa, tiếp tục chạy đi!

- Đi!

Ba người hét lớn một tiếng, hóa thành ba đạo lưu quang lao về phía Thiên Nam. Dọc theo đường đi, bọn người Âu Dương phát hiện, toàn bộ tiên giới đều đang có hoa tuyết huyết sắc bay lả tả, tất cả mọi người đều đang bàn luận chuyện Thần Tiễn trở về sẽ phát động công kích với thiên đình.

- Ta đoán tiên giới liên quân của phương bắc nhất định sẽ lấy khí thế sấm sét quét ngang toàn bộ thiên đình!

Một lão giả gầy gò phát biểu quan điểm của mình. Theo hắn thấy, hiện nay dưới chiều hướng phát triển của tiên giới liên quân, nhất định sẽ lấy thế sấm sét trực tiếp diệt thiên đình.

- Cũng chưa chắc, thiên đình cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp, nếu như thiên đình thực sự không được, như vậy ngươi cho rằng thiên đình còn có thể ở chỗ này sao? Cho nên ta nghĩ cho dù là Thần Tiễn muốn xuất thủ cũng phải rất cẩn thận.

Một người khác cũng phát biểu ý kiến của mình.

Người còn lại lắc đầu nói:

- Kỳ thực thiên đình hiện tại cũng là người người cảm thấy bất an, ta hoài nghi nếu như hiện tại liên quân phương bắc quy mô tiếp cận, toàn bộ thiên đình sẽ tan rã.

- Tuyệt đối không có khả năng, thiên đình không yếu như vậy, Thần Tiễn rất mạnh, nhưng thiên đình có tứ đại cường giả, dưới tình huống như vậy, nếu như thực sự chiến đấu, Thần Tiễn cũng rất vướng tay chân, nếu như ta là Thần Tiễn ta có thể...

Một người mập mạp cười xấu xa nói.

- Làm sao ngươi biết?

Một đám người vây quanh người mập mạp, hiển nhiên bọn họ đều muốn biết tại sao hắn lại nói như vậy.

- Các ngươi mời ta uống rượu, ta sẽ nói cho các ngươi biết!

Tên mập mạp rất vô sỉ, chỉ chỉ vào chén rượu đã uống cạn trước mặt mình, ý tứ nói, rót đầy cho ta, ca ca sẽ nói cho các ngươi cái gì mới là vương đạo chân chính.

- Hừ...

Một đám người khinh bỉ nhìn thoáng qua tên mập mạp, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.

Nhưng khi bọn họ chuẩn bị muốn rời khỏi, lại có một thanh âm xuất hiện. Chợt nghe thanh âm này nói:

- Tiểu nhị, lấy cho vị bằng hữu này một bình rượu ngon, tính tiền cho ta.

Mọi người nhìn về phía thanh âm phát ra, đây là một thanh niên dáng vẻ thư sinh, trên bàn hắn đặt một cây trường thương không ngừng tản mát ra tinh quang, hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, bên cạnh còn có một người thanh niên và một người trung niên.

Không sai, ba người này chính là đám người Âu Dương đang trên đường đến Thiên Nam. Ba người bọn họ cũng không phải đồ ngốc trực tiếp sát lên thiên đình, bọn họ cũng không cho rằng thiên đình ngốc đến mức không nghĩ ra bọn họ sẽ thực thi trảm thủ. Cho nên bọn họ dừng lại trong Nam Tiên thành gần thiên đình nhất, cũng là nơi được xưng tụng là phồn hoa nhất thiên đình, tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tìm hiểu thiên đình rốt cuộc có chỗ dựa gì, cầu một kích tất sát.

Tên mập mạp nghe thấy có người thực sự mời hắn uống rượu cũng cười ha ha, sau đó ra lệnh cho tiểu nhị rót rượu cho mình. Nhưng tất cả mọi người phát hiện nhãn thần của tiểu nhị cũng không thành thật, từ nhãn thần của hắn mọi người phát giác, hắn hình như đang nhìn một tên lừa đảo và mấy đứa trẻ bị lừa đáng thương.

- Thái độ của ngươi như vậy là sao, nói cho ngươi biết, đại ca của lão tử chính là cường giả thiên đình!

Tên mập mạp cũng nhìn ra khinh bỉ của mọi người, hơn nữa hắn cũng biết, toàn bộ Nam Tiên thành đều biết hắn là kẻ lừa đảo, nếu không phải vì đại ca hắn, phỏng chừng hắn đã sớm bị người ta cắt chân vô số lần, thậm chí đã bị phân thây.

- Tiểu tử ngươi cuồng cái gì, hiện nay tự thân thiên đình cũng khó bảo toàn!

Một lão đầu ở bên cạnh mở miệng khinh thường, trong mắt hắn mang theo ý tứ trào phúng nồng đậm. Đương nhiên, nếu là trước đây, hắn khẳng định không dám nói như vậy, bởi vì hắn rất có thể vì câu nói này mà mất mạng, thế nhưng lúc này thiên đình thật sự đã khó bảo toàn, thiên đình căn bản là vô lực đi đối phó với những người không phục. Hiện giờ bọn họ đang toàn lực phòng bị phương bắc.

- Hừ!

Tên mập mạp cũng minh bạch lúc này mình xác thực đã không còn phong cảnh như trước, trước đây mình ở chỗ này uống rượu còn cần người ta mời khách sao? Mình chỉ cần ngồi ở chỗ này, ông chủ của tửu quản đã phải cung kính đến hầu hạ mình, làm sao có thể xuất hiện tình huống tiểu nhị khinh thường mình như vừa rồi chứ.

- Vị huynh đệ này, vừa rồi ngươi còn chưa nói hết, chúng ta thật sự rất muốn biết! Hơn nữa rượu của chúng ta, ngươi cũng uống rồi. Nếu không thể cho chúng ta một đáp án vừa ý, ta sẽ có cách khiến ngươi nôn ra hết số rượu ngươi vừa uống vào!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx