sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hàn VI - Cơn Gió Mang Tên Em

Quán cà phê hãy còn vắng khách, dù vậy nhưng người đến đây không hề có cảm giác trống vắng, bởi gam màu ấm cúng đỏ tươi trang trọng. Giữa những ngày không khí vẫn còn dư âm của hơi lạnh mùa đông, Sunset quả là một lựa chọn thú vị cho những ai cần sự trầm lặng để suy tư. Cô và người con trai đó ngồi đối diện nhau, những ca từ quen thuộc của Trịnh vang lên nhẹ nhàng…

Biển nhớ. Bài hát cô rất thích, và mỗi đêm người con trai vẫn bật trước khi ngủ. Cô nhìn sang đồ uống của anh, tách cà phê bốc khói, những làn khói lơ lửng phả vào mặt cô hương vị Robusta. Cô cũng đã gọi một ly giống như thế. Mà cũng không hẳn là cô gọi, người chủ quán gần như nhớ được gương mặt cô, thức uống quen thuộc mà cô vẫn thường dùng khi đến vào mỗi chiều thứ Bảy. Cô gái có mái tóc dài lúc nào cũng xõa bồng bềnh và nụ cười luôn điểm sáng trên đôi môi tươi hồng. Cô không bao giờ đến Sunset một mình mà luôn khoác tay đi bên cạnh một người nữa. Cũng chính là người ngồi trước mặt cô lúc này. Nụ cười cô vẫn mỉm nhưng lại tắt dần. Anh nhấp một ngụm cà phê, cho những lời nói không mắc nghẹn nơi cuống họng:

“Đã tìm được bác sĩ giỏi về khoa xương ở nước ngoài để phẫu thuật cho cô ấy. Vấn đề chỉ còn là thời gian… Có lẽ cuối tuần này bọn anh sẽ bay qua đó luôn. Giấy tờ cũng xong đâu vào đấy rồi.”

“Thế cơ hội thành công là bao nhiêu hả anh?”

“Bác sĩ chưa thể khẳng định, nhưng giờ được 1% thì vẫn tốt hơn là không.”

“Vậy anh chị định chừng nào sẽ cưới?”

Người con trai chậm rãi nhấp tiếp một ngụm cà phê rồi lại quay mặt sang hướng khác như muốn lảng tránh câu hỏi của cô gái.

“Sau khi sang Mỹ anh sẽ tổ chức lễ cưới ở đó luôn, chắc là không về nữa. Nhưng cô ấy muốn đợi sau khi phẫu thuật mới làm lễ.”

“Cũng đúng. Cô dâu nên bước đi bên cạnh chú rể thì mới hạnh phúc. Nhưng nếu phải ngồi xe lăn thì cũng không sao, chỉ cần anh luôn đi bên cạnh chị ấy là được… giống như… cái cách anh đã từng che chở cho em…”

Cả hai chìm ngập trong khoảng không im bặt, cô liếc nhìn sang chiếc nhẫn đeo ở bàn tay trái của anh, vẫn còn vẹn nguyên vịtrí của nó, ngón áp út. Một thoáng suy nghĩ lướt nhanh qua, cô gỡ cái gì đó đang đeo trên cổ ra, đặt vào tay anh.

“Em không kịp chuẩn bị quà cưới, suy đi nghĩ lại tặng vật này là thích hợp nhất. Cứ xem ý nghĩa của nó chính là lời chúc của em vậy.”

Cô cúi xuống nâng trên tay tách cà phê ấm, thưởng thức với vẻ bình thản như trước giờ vẫn thế, không để cho người khác nhìn rõ được điều gì ẩn giấu sau nụ cười. Giọng người con trai trầm hẳn xuống, anh nhìn cô với đôi mắt kiên định pha lẫn chút hồ nghi.

“Đó là điều em muốn, phải không?”

“Vâng.”

***

Góc phòng vẫn chìm lấp trong một khoảng lặng vô định. Tôi để mặc như thế, không một động tĩnh, không một thứ âm thanh nào được chen chân vào phá hỏng sự yên ắng này. Chỉ còn tôi với cơn mộng mị bất an, bóng tối thi thoảng lại chập chờn vây quanh. Đêm qua giấc ngủ đến khá muộn, thế nên tôi cho phép biếng lười cứ thế lan khắp cả cơ thể. Ngoài kia, những tia nắng chói chang bắt đầu xâm chiếm khoảng không nhỏ hẹp của tôi. Từ khung cửa đến bốn mảng tường, bàn làm việc, rồi đến chỗ khuất nhất là chiếc giường nơi tôi đang trú mình dưới lớp chăn dày, trắng muốt. Tôi vẫn nằm bất động, cho đến khi chợt nhớ, tối qua… cửa sổ nhà tôi không hề mở.

Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy, nhưng nỗi sợ hãi nhanh chóng được xoa dịu khi thấy Quân đang ngồi ở salon đối diện phòng tôi nhìn vào. Người duy nhất có chìa khóa nhà, nơi ở mới của tôi.

“Em dậy trễ quá!”

“Tối qua ngủ muộn.”

“Anh muốn đưa em đến một nơi.”

“Mình ra biển trước được không?”

***

Gió biển cứ thế thổi vào tôi ào ạt mang theo mùi hương quen thuộc của đại dương. Ngồi trên xe, để hồn mình lãng đãng theo gió, tôi nhìn thấy được những mảng trắng trong suy nghĩcủa mình, trắng xóa. Xe lao vút trên đường vắng, biển đã gần kề, tôi cảm giác mình đang bắt đầu nhìn thấy hình ảnh của những con người mà ngày mai đây, tôi sẽ không còn gặp lại.

Anh không phải là một cơn gió, anh cũng chưa bao giờ rời xa tôi. Chỉ có tôi đã đến và rời khỏi cuộc đời anh như một sự an bài. Lúc này, dáng hình một con bé sáu tuổi bước đi bên bờ biển chợt hiện rõ trong ký ức tuổi thơ tôi, gương mặt ngây ngô lúc nào cũng cười toe toét. Bởi nó biết rằng nó được chở che tuyệt đối, bàn tay vững chắc luôn nắm chặt lấy nó, nó sẽ chẳng sợ bị lạc, cũng chưa bao giờ có cảm giác bị bỏ rơi giữa cái thế giới này dù những người đã tạo ra nó đã bỏ mặc nó một mình chống chọi với buốt lạnh và sợ hãi. Tôi đã được anh ban tặng cho một cuộc sống mới. Trong thế giới của anh, tôi không phải trải qua bất cứ nỗi đau, nỗi sợ hãi và bất an nào. Những cụm từ đó chưa từng xuất hiện trong từ điển trưởng thành của tôi.

Nhưng hôm nay không còn là ký ức của tuổi thơ, tôi đã lớn lên và những tháng ngày kia sẽ phải lùi lại phía sau. Khi đó tôi chẳng buồn nghĩ rằng có ngày mình sẽ phải rời xa chúng mãi mãi. Anh không hề thay đổi, tôi cũng không tìm được cảm giác hoài nghi nào khi ở bên cạnh anh. Mặc dù luôn gọi nhau là anh em, nhưng ánh mắt tôi không thể nào che giấu được anh điều gì. Thứ tình cảm gắn bó đó sao có thể chỉ dừng lại ở cụm từ “anh em”. Dường như anh cũng thế, chúng tôi không che giấu tình cảm của mình, chỉ còn thiếu một lời khẳng định để mọi người thấy rằng chúng tôi thực sự là của nhau. Và càng hạnh phúc bên anh tôi lại càng quên đi bài học từ nỗi ám ảnh khi vừa chào đời, tôi gần như bỏ quên tất cả những gì thuộc về thế giới ban đầu của mình, thế giới ấy khắc nghiệt và luôn nhắc nhở tôi phải cẩn trọng. Niềm vui được ban tặng thật ít ỏi, nhưng chỉ cần tôi buông lơi trong một phút giây nào đó, số phận có thể sẽ lấy đi của tôi tất cả.

Ánh hoàng hôn đứng lặng giữa đường chân trời, hắt vào tôi thứ ánh sáng đang nhạt dần. Gió bắt đầu thổi mạnh và sóng biển thét gào. Những âm thanh ấy gần như áp đảo tất cả mọi thứ, nhưng xen lẫn đâu đó tôi vẫn còn nghe được tiếng cười, tiếng cười chất đọng những giấc mơ đẹp không vướng bận âu lo. Tiếng nô đùa càng rõ rệt hơn, tôi giật mình nhận ra giọng cười quen thuộc, nhìn thấy khuôn mặt mình và cảcủa anh. Nó gần như ở trước mắt, gần đến nỗi cảm giác được nó đang hiện hữu. Nó vẫn tồn tại như chưa từng biến mất. Những vệt sáng cuối ngày lướt qua tóc, xuyên qua bàn tay và hằn lên những chuỗi ngày hôm qua. Tôi khẽ khép mắt, bất động ngồi trên mặt cát êm mịn. Để mặc cho sóng biển nhấn chìm cảm xúc lúc này, tôi ước gì mình có thể tàn nhẫn thêm chút nữa. Tôi đã dửng dưng đẩy người quan trọng nhất đời mình cho một cô gái xa lạ, thì sao lại không tàn nhẫn với bản thân hơn để đoạn tuyệt với tình cảm kia?

Hồi nhỏ tôi rất hay nằm mơ, những cơn mộng mị cứ chập chờn vây quanh mỗi khi tôi nhắm mắt ngủ. Nỗi ám ảnh, sự sợ hãi phải trở lại những ngày tháng không bình yên luôn đeo bám tôi dai dẳng. Những lần như thế anh lại ngồi cạnh bên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé. “Không phải sợ gì cả, anh vẫn luôn ở đây, bên cạnh em mà.” Giọng nói anh thì thầm và chờ đến khi tôi ngủ yên giấc mới thôi. Về sau, những giấc mơ đó biến mất hoàn toàn. Tất cả đều là nhờ có anh. Và cũng không biết từ bao giờ tôi đã tin rằng cuộc sống này là một đóa hoa luôn tươi thắm, sẽ không bao giờ lụi tàn. Cho đến khi chị xuất hiện, những giấc mơ của tôi lại đều đặn ập đến mỗi đêm, nhưng đã không còn bàn tay nào nắm chặt lấy tôi nữa. Nói đúng hơn, bàn tay anh không thể tiếp tục nắm lấy bàn tay tôi. Ngay cái khoảnh khắc lần đầu gặp chị, tôi đã hiểu, tất cả là sự sắp đặt của số phận, dù tôi có cố gắng thì cũng không thể nào tìm được cách thay đổi. Chị là bạn trong số những người bạn của anh, chị không đẹp nhưng mang gương mặt thánh thiện, nét dịu dàng hơn người và chắc chắn là hơn cả tôi. Chị có rất nhiều ưu điểm, một người con gái giỏi giang, chỉ có điều chị không thể có được tình yêu của anh. Nhưng đến cuối cùng anh vẫn thuộc về chị vì anh nợ chị một cuộc sống. Chị đã lấy thân mình làm lá chắn cho anh khi tai nạn bất ngờ xảy ra. Và hậu quả là đôi chân không còn khả năng đi lại. Tôi biết chị đã dành cho anh một tình yêu cũng lớn lao như tôi dành cho anh. Tôi có thể thay đổi được gì đây? Có thể trách ai đây? Có chăng chỉ biết mỉm cười. Vì anh không bao giờ muốn tôi phải khóc…

Lúc nhận ra anh không còn ở bên cạnh tôi được nữa, cũng là lúc tôi hiểu bao năm qua mình đã sống quá dựa dẫm vào anh, như một ký sinh trùng bám víu vào vật chủ để tìm cho mình sự sống. Cách cuối cùng tôi có thể chọn lựa là rời xa khỏi cuộc sống của anh, rời xa tất cả. Tôi nhờ Quân kiếm giúp một nơi ở mới, dù nhỏ hơn rất nhiều nơi tôi đã từng sống, không nhiều tiện nghi, cuộc sống của tôi không còn xa hoa và đầy đủ. Nhưng tôi biết một điều, đây mới chính là thế giới tôi được sinh ra và là nơi tôi thuộc về. Anh đã cố ngăn cản, nhưng tôi không muốn mình tiếp tục khép nép dưới bàn tay che chở của anh. Và hơn nữa, giờ anh đã có gia đình.

***

“Em để anh đợi lâu quá đấy!” Quân thình lình xuất hiện từ phía sau.

“Xin lỗi anh, mình về thôi.”

Nếu Quân không đi đến bãi biển gọi tôi thì có lẽ tôi đã bỏ quên anh thật sự. Quân là bạn thân của anh và cũng là người bạn duy nhất của tôi. Số phận không đến nỗi quá bất công khi còn để lại cho tôi một người bạn tốt. Những gì Quân làm thật sự khiến tôi rất biết ơn. Từ nơi ở ổn định đến công việc yêu thích hiện giờ đều là do Quân tìm giúp. Tất nhiên, tôi đã tập quen dần với cách sống độc lập, sẽ không dễ dàng nhưng không phải là không được. Chúng tôi trở về thành phố, nhưng xe dừng lại không phải trước cửa nhà tôi. Bất thần, tôi quay sang nhìn Quân, không giấu nổi kinh ngạc.

“Sao lại đến đây?”

Quân không đáp, im lặng bước ra khỏi xe. Tôi cũng đi theo và… đứng lặng.

Đêm đã khuya, là gió khiến tôi có cảm giác lạnh hay chính cảm giác thân thuộc kia đang làm tôi thổn thức. Ngôi nhà này, từng chất ngập bao nhiêu kỷ niệm của tôi và anh, nơi tôi lớn lên và cũng là nơi kết thúc cuộc sống êm đềm mà tôi từng ảo tưởng. Giấc mơ đẹp đã lụi tàn rồi, tại sao phải tìm lại làm gì nữa.

“Về thôi anh.” Tôi bước trở lại xe.

“Em vào đi!”

“Gì cơ?”

“Thật đấy!”

Quân nói và đặt lên tay tôi chùm chìa khóa. Sao Quân lại có được nó? Đưa cho tôi làm gì?

“Tại sao?”

“Vì đây mới đúng là nhà của em.”

“Điều đó đã không còn đúng từ lâu rồi.”

“Thử hỏi xem, em bây giờ đang sống hay chỉ đang tồn tại?”

Quân bỏ về, để lại tôi một mình. Tôi đứng trầm ngâm thật lâu, nhưng cũng chẳng hiểu được suy nghĩ của bản thân lúc này. Câu hỏi của Quân trở thành một cái gì đó ám ảnh trong đầu, không thể nào dứt ra được. Tôi nhìn vào trong, ngôi nhà tối mịt, đã không còn ai nữa. Một sự yên lặng đến đáng sợ, chưa bao giờ không khí nơi đây lại nặng nề khiến tôi nh ưmuốn chết ngạt đến thế. Một mình tôi, giữa bóng tối, không có bàn tay nào dẫn đường cho ánh sáng tìm đến. Tôi đang sợ hãi ngay trong chính nơi mình đã từng hạnh phúc nhất ư? Tôi mở cửa, bước lên từng bậc thang, ánh nhìn chạm đến tận cùng ngóc ngách, phòng khách, phòng ăn, phòng đọc sách của tôi, phòng làm việc của anh và phòng ngủ, sân thượng. Tất cả mọi thứ từ cái bàn, cái ghế hay cốc nước của tôi và anh vẫn nguyên vẹn vị trí ngày nào. Không một vết tích của sự thay đổi. Tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ bán nó đi, để những ký ức ở nơi đây có thể được xóa nhòa, để anh yên tâm dành trọn vẹn trái tim cho người con gái sẽ đi cùng anh đến cuối đoạn đường. Tôi ngồi lại phòng anh, nhìn lại từng quyển sách, những đồ vật anh vẫn thường dùng. Anh đã đi mà không mang theo gì hết sao? Tại sao lại thế?

Tôi mở các ngăn tủ ra xem anh còn để lại những gì. Và sững sờ khi nhìn thấy cặp nhẫn, nó từng được đeo trên tay anh và nằm trên sợi dây chuyền trên cổ tôi. Trước ngày anh đi tôi đã tháo nó ra để làm quà cưới. Tôi còn nhớ lúc đeo chiếc nhẫn vào cổ tôi, anh đã nói nó mang ý nghĩa tin tưởng và kiên định. Nhưng có lẽ ý nghĩa đó được hình thành không phải để dành cho tôi.

“Cô gái của tôi,

Anh đã ước gì nghe được một câu nói níu giữ từ em. Giá mà em nói anh đừng đi, nhưng rồi em lại khiến anh phải chờ đợi trong vô vọng. Ngôi nhà này đã chứa đựng những ngày tháng vui vẻ nhất mà có lẽ sau này chúng ta không thể tìm lại được. Vì thế anh không muốn mang theo bất cứ gì. Tất cả đều được đặt đúng vị trí của nó và cả thứ cuối cùng em trả lại anh cũng thế. Chúng thuộc về nơi này. Những ngày cuối cùng sống trong ngôi nhà thân thuộc, anh lại không ngừng suy ngẫm… có lẽ em đã đúng. Vấn đề không còn ở chỗ anh có muốn hay không mà chỉ đơn giản là trách nhiệm. Là trách nhiệm mà anh bắt buộc phải thực hiện. Em biết không? Trong ý niệm của anh, gặp người thích hợp trong hoàn cảnh thích hợp thì mới là thế giới đúng. Nhưng giữa cái cuộc sống đầy rẫy những bất công thì thế giới đúng làm sao để tồn tại? Ngoài kia bao cạm bẫy đen tối đang chờ em, nếu ngay cả nơi ta từng sống thật bình yên em cũng muốn rời bỏ thì dù đang ở bất kỳ đất nước nào, em nghĩ anh có thể yên tâm sống cho một tình yêu khác ư? Anh mong em sớm đọc được những dòng này. Lần cuối mình ngồi cùng nhau ở Sunset anh đã muốn em hãy bật khóc, chưa lúc nào anh để em phải khóc. Nhưng khi đứng trước một quyết định quan trọng như vậy em vẫn không nhỏ một giọt nước mắt. Sự chịu đựng đó đã vượt quá sức tưởng tượng của anh. Anh thật sự không biết em sẽ lại trốn ở một góc tối nào để giấu nhẹm những nỗi đau kia. Vậy nên xin em hãy khóc đi, dù cho bàn tay anh chẳng còn có thể lau khô nước mắt cho em… nhưng có lẽ giờ đây em không còn cần bàn tay đó nữa, phải không?

Anh chợt nhận ra khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của em. Mọi thứ bây giờ phải kết thúc để mở ra một khởi đầu. Khóc rồi thì hãy cười lên và bình yên em nhé!”

Cánh thư rơi xuống, tôi ngã quỵ trên nền gạch lạnh tê buốt, nước mắt từ đâu chảy xô nhau làm nhạt nhòa cả ánh nhìn. Cơn gió rét nào ùa vào làm vị mặn đọng trên môi càng xót xa chua chát. Ngày hôm nay, ngay lúc này, tôi đã khóc, những giọt nước mắt mong manh cho ngày xanh. Còn tôi ngày mai sẽ khóc cho ai đây? Cho tôi hay cho anh? Hay cho dòng đời dạng biến vô thường?

***

Thời gian chôn vùi tất cả sau những bước chân, chặng đường cô phải bước một mình đã rất dài, và bước chân mỗi lúc cũng càng thêm vững chãi. Dù có gục ngã thêm lần nữa, cô vẫn tự đứng dậy và đi tiếp. Có lẽ vì cô như cơn gió phiêu lãng bất tận, gió đi qua nơi nào rồi sẽ không trở lại nữa. Nỗi đau có đến rồi sẽ lại tan. Sunset vẫn thường xuất hiện hình ảnh cô ngồi nơi khung kính nhìn ra bên ngoài. Người chủ quán nhìn thấy cô là biết phải mang thức uống gì đến, vẫn là hương vị Robusta phảng phất. Nhưng giờ cô gái chỉ đến đây một mình, luôn luôn một mình với bước chân lặng lẽ. Dáng ngồi bất động hàng giờ, cô khuấy tách cà phê và mông lung ngắm những chiếc xe đang tất bật qua lại bên đường. Gương mặt không vương chút sắc buồn. Cô luôn đến đây với nụ cười và ánh mắt rạng rỡ nét bình yên.

Có cơn gió xuân nào thoảng qua bên đời… mang theo câu chúc của người phương xa…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx