Trời sáng, ánh mặt trời lên dần, Lan Uyển được ánh mặt trời chiếu sáng rất chói mắt, trong nó như một viên bảo thạch lóa mắt.
Trên đỉnh chóp phòng khách biệt thự là những hoa văn màu xanh da trời, hình vẽ hoa bách hợp màu vàng. Dọc theo cầu thang là những cái trụ có khắc hình La Mã, mặt trên được khảm ngọc lưu ly tinh xảo, phô trương như vậy chỉ có ở nhà họ Lăng mà thôi.
Phía chỗ cầu thang hình nửa vòng tròn là một bóng dáng to lớn, người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ trời sinh mị hoặc, trên người là chiếc áo sơ mi màu đen đính những hột nút màu vàng rực rỡ, tinh xảo xa hoa.
Lăng Cận Dương đi vào phòng khách, nhìn bàn cờ gỗ lim trước mặt, ba của anh đang đánh cờ một mình.
“Ba!” Anh cúi đầu cười, bước nhanh tới, ngồi xuống bên cạnh ba mình.
Lăng Trọng ngẩng đầu lên nhìn thấy con trai, đã tươi cười: “Bồi ba đánh ván cờ, đã lâu cha con chúng ta chưa có chơi rồi.”
Nghe cha mình nói như vậy, Lăng Cận Dương vội buông áo khoác tây trang trong tay xuống, mỉm cười bắt đầu đánh cờ. Ngón tay thon dài của anh nắm những quân cờ, đáy mắt thâm thúy hiện lên tia sáng, lại hạ một quân cờ xuống trước.
Nhìn con trai hăng hái, đáy lòng Lăng Trọng vui vẻ, ánh mắt ông ôn hòa, trước mắt hiện ra hình dáng ấu thơ của con trai mình. Khi đó ông ôm anh vào trong ngực, nắm cánh tay nhỏ bé mập mạp của anh, dạy anh đọc sách đánh cờ, từng giọng non nớt của trẻ con còn như quanh quẩn bên tai. Nhưng chỉ chớp mắt anh từ một tiểu Cận Dương đã trưởng thành, có được sự cơ tri và năng lực hơn người đủ giúp anh xưng vương một cõi.
“Con à…” Chuyện cũ ùa về, làm lòng Lăng Trọng trĩu nặng, mặt mày trở nên ôn hòa nhẹ nhàng hơn, ông kêu một tiếng.
Lăng Cận Dương chỉ chăm chú nhìn bàn cờ nên khi nghe ba mình gọi liền ngẩng đầu, vừa nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của ông: “Ba, chỉ cần có con ở đây, tâm huyết cả đời của ba sẽ không uổng phí.”
Lăng Trọng tiếp nhận tập đoàn Lăng thị từ lúc hai mươi tuổi, trải qua hơn ba mươi năm đã có thể hô phong hoán vũ. Nhưng thế gian này không có ai mà không trải qua chuyện sinh lão bệnh tử, từng là người đứng đầu gia tộc họ Lăng hiện giờ cũng đã tuổi già. Cha con hai người tâm ý tương thông, không cần nói nhiều cũng có thể hiểu được tâm ý đối phương.
Lăng Trọng vui mưng gật gật đầu, vỗ mu bàn tay của con trai mình: “Cận Dương, con là niềm kiêu ngạo lớn nhất đời này của ba!”
Ánh nặt trời theo cửa sổ sát đất chiếu vào, Lăng Cận Dương ngửa đầu nhìn về phía cha mình, chỉ thấy mái tóc đã bạc, cha anh từng đứng trên đỉnh khai thiên lập địa, cuối cùng cũng phải chịu thua thời gian. Nhưng không sao anh đã đủ mạnh để lo hết tất cả, anh có thể tự bảo vệ lấy chính cuộc đời mình
Thời điểm Đồng Niệm xuống lầu, xa xa nhìn thấy hai cha con đang ngồi trước bàn cờ, vui vẻ trò chuyện. Cô không có ý định quấy rầy, hờ hững xoay người đi dùng bữa sáng.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để ăn sáng, sau đó nhíu mày uống hết ly sữa, rồi đứng đậy đi đến trường. Lúc đi ngang qua phòng khách, tiếng cười sang sảng của Lăng Trọng vang lên, phá lệ làm cho người ta phải chú ý.
Đồng Niệm không có nhìn kỹ, chỉ cúi đầu ngồi vào xe, đi đến trường.
Ngày tốt nghiệp càng đến gần, Đồng Niệm mỗi ngày đều đi tìm cuộc sống tương lai của mình, dựa theo tình hình trước mắt cô có thể tiếp tục ở lại nhà họ Lăng, nhưng cô không muốn, không muốn tiếp tục cuộc sống ăn nhờ ở đậu này.
Loại cuộc sống bị cô độc bao quanh này chỉ có thể là người đã từng trải qua mới hiểu nổi.
Lúc nghỉ giữa giờ, Duẫn Mạch chạy đến bên tai cô lại chi choe, Đồng Niệm mặt mày phờ phạc rũ rượi.
“Niệm Niệm, cậu có tâm sự à?” Duẫn Mạch tuy ngày thường sơ ý nhưng những lúc này cô ấy thường hay để ý đến bộ dạng của cô.
Đồng Niệm thở dài, thấp giọng hỏi: “Mạch Mạch, tốt nghiệp xong cậu có dự định gì không?”
“Mình ư?” Nhắc tới chuyện này, trên mặt Duẫn Mạch lộ ý cười: “Ba mẹ và anh trai mình đều đồng ý để mình tự do hai năm, hai năm rong chơi rồi sau đó về nhà.”
Đồng Niệm vểnh môi nói: “Biết cậu hạnh phúc rồi nhưng đừng có đả kích mình như vậy chứ!” Nhà họ Duẫn chỉ có hai anh em, Duẫn Mạch từ nhỏ lớn lển đã được chiều chuộng.
Bị cô nói như vậy, Duẫn Mạch ngây ngô cười đứng lên không cãi lại. Cô xoa đầu, bỗng dưng nhớ đến cái gì, tiếng nói liền thấp xuống: “Niệm Niệm, nhân lúc người nhà họ Lăng còn yêu thương cậu, thì cậu nên tính toán cho bản thân mình thật tốt vào.”
Ánh mắt Đồng Niệm đen lại, cô có nỗi khổ không nói nên lời, chỉ có thể vùi nó vào sâu đáy lòng mình.
Lái xe đưa cô về biệt thự, trên đường lòng cô đầy tâm sự, xuống xe xong mới phát hiện xe của Lăng Cận Dương cũng đã về. Thường thì anh ít khi ở nhà dùng bữa tối.
Đồng Niệm cũng không nghĩ nhiều, cất bước đi vào trong, xa xa đang nghênh đón cô là Rella, bộ dạng rất đáng yêu. Lúc đi tới phòng khách cô mới phát hiện có gì đó không đúng.
Đèn đuốc ở phòng khách sáng trưng, Đồng Niệm đứng ở cửa đảo mắt, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế sofa, hai mắt đang chăm chú xem tin tức, mà ở phòng bếp phía sau anh, truyền tới tiếng cười vui vẻ.
Trong lòng hơi động, cô nhịn không được đi vào, đã thấy Lăng Trọng đeo tạp dề, động tác vô cùng thuần thục đứng ở trước tủ bát, đang cùng người bên cạnh nói chuyện vui vẻ.
Một cô gái có mái tóc xoăn màu nâu, xõa ngang hông, dáng người cao gầy lả lướt, cùng với ngũ quan xinh xắn, minh tinh cũng không theo kịp phong thái của cô.
Đồng Niệm biết cô, hoặc có thể nói là rất quen thuộc, bởi cô ta chính là vị hôn thể của Lăng Cận Dương, trưởng nữ của nhà họ An, An Hân.
Cô sợ sệt đứng tại chỗ, cho đến khi người kia quay đầu: “Niệm Niệm đã về!”
“Cô trở về khi nào?” Đồng Niệm mím môi cười cười, nhẹ giọng hỏi cô.
An Hân trừng mắt nhìn cô, mặt cười giảo hoạt: “Mới vừa xuống máy bay không lâu, muốn cho mọi người một kinh hỉ.” Cô cười chỉ về phía người đàn ông ngồi ở phòng khách nói: “Ngay cả Cận Dương tôi cũng không có nói, lúc anh ấy thấy tôi, cũng hoảng sợ!”
Lăng Trọng giơ hai tay xoay người, sắc mặt ôn hòa: “Niệm Niệm, đêm nay ba tự xuống bếp, con đi ra bên ngoài chờ cơm đi, nơi này có ba và tiểu Hân là được rồi.”
“Vâng!” Đồng Niệm không hề nói nhiều, xoay người đi tới, lại mới nhìn thấy ánh mát đối diện rất sắc bén kia. Tầm mắt cô dừng ở trên mặt anh một lát rồi rất nhanh dời đi.
Cô không nghĩ tới, cúi đầu lên lầu, mơ edit by cát hồ còn có thể nghe được tiếng nói dễ nghe uyển chuyển của An Hân. Trở lại phòng ngủ, thay quần áo xong, cô đứng ở cửa sổ ngẩn người, cho đến khi người hầu lên nhắc cô dùng cơm.
Đi vào nhà ăn, bữa tối phong phú dược dọn lên, hơi nóng hôi hổi bốc lên. Bình thường Lăng Trọng hiếm khi tự mình xuống bếp, trừ khi tâm tình tốt mới có thể xuống bếp trổ tài.
Mọi người ngồi vào bàn ăn, Đồng Niệm đang muốn ngồi vị trí cô hay ngồi liền bị người khác chiếm trước.
“Tôi nghĩ tôi phải ngồi gần chú…” An Hân nghịch ngợm chiếm chỗ của cô, đẩy cô qua chỗ đối diện: “Niệm Niệm, cô ngồi cạnh anh trai mình đi.”
Đồng Niệm ngẩn ra, đồng tiễn đen láy hiện lên cái gì, sắc mặt thoáng chốc khó chịu.
@by txiuqw4