Editor: Nguyen Hien.
Ngồi trong phòng khách sạn, Lăng Cận Dương ngồi gác chân trên ghế sofa, đợi đến sáu giờ tối, không biết anh nâng đồng hồ lên xem bao nhiêu lần, nhưng từ đầu đến cuối một cuộc điện thoại cũng không có.
Công việc hôm nay được xử lý rất nhanh, khoảng bốn giờ chiều là đã giải quyết xong mọi việc, nên Lăng Cận Dương đã quay lại khách sạn sớm. Bữa cơm tối đã được đặt tốt trước đó, Lăng Cận Dương ngồi trong phòng, yên lặng chờ Đồng Niệm trở về.
Theo dự tính ban đầu thì buổi phỏng vấn sẽ không kéo dài trễ đến như thế này, tới năm giờ là có thể trở về rồi.
Xem đồng hồ lần nữa, đáy mắt sâu kín của Lăng Cận Dương thoáng qua cái gì đó, anh mím môi lại, rồi đột nhiên mở nụ cười. Có lẽ là do cô mắc cỡ nên không chủ động gọi điện thoại cho anh?
Nghĩ đến đây, anh cầm điện thoại di động lên gọi cho cô, nhưng không có bất cứ tín hiệu nào phản hồi.
Lăng Cận Dương trầm mặt đứng lên, mày kiếm nhíu chặt lại, anh mở cửa phòng đi ra ngoài, tiếp tục gọi điện thoại. Cuộc gọi lần nữa được gọi đi, nhưng vẫn không có tín hiệu như cũ.
Bước vào thang máy đi tới lầu bảy, Lăng Cận Dương đi thẳng tới bên ngoài phòng Đồng Niệm, anh nhấn chuông cửa, một hồi lâu cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng cận Dương trầm xuống, đáy mắt thâm thúy hiện lên vẻ lo lắng, trong lòng cảm thấy bồn chồn. Anh xoay người đi xuống lầu dưới, muốn đi hỏi thăm một chút xem những người trong tòa soạn có ai trở lại chưa.
Sau khi tới quầy tiếp tân, biết được mọi người trong tòa soạn còn chưa có trở lại, trong lòng mới cảm thấy buông lỏng một chút. Nghĩ thầm có lẽ là bọn họ vẫn còn ở trên núi, tín hiệu không tốt, đó là đương nhiên.
Xoay người ngồi ở trên sofa ngoài đại sảnh khách sạn, Mặt Lăng Cận Dương hướng ra cửa, hai mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài, những ngón tay thon dài đặt trên đầu gối, vẻ mặt có chút non nóng.
Sau đó không lâu, tiếng chuông đồng hồ ngoài đại sảnh kêu lên “Đinh đong.” Lăng Cận Dương ngẩng đầu lên, trầm mặt đứng dậy, định đi ra bên ngoài. Nhưng mới vừa cất bước, anh liền nhìn thấy có mấy người bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy mọi người đi tới, sắc mặt Lăng Cận Dương hòa hoãn xuống, anh nhíu mày nhìn sang, nhưng không nhìn thấy Đồng Niệm ở trong đó. Chân mày nhíu chặt lại lần nữa, anh lạnh nhạt hỏi: “Đồng Niệm đâu?”
Buổi sáng những người này đã nhìn thấy anh, cũng biết anh và Đồng Niệm quen biết nhau, lúc này nhìn thấy anh, tất cả mọi người đều cúi đầu, vẻ mặt buồn bã.
Thấy vẻ mặt kia của bọn họ, đáy lòng Lăng Cận Dương hung hăng nhéo một cái, trong nháy mắt giọng nói lạnh như băng: “Đồng Niệm đâu rồi?”
Người đàn ông dẫn đường, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, dđl/q'd đi về phía trước một bước, trầm giọng nói: “Cô ấy và chúng tôi lạc nhau, hiện tại đội cứu hộ đang tìm, nhưng chưa tìm được…”
Không kịp nghe người kia nói hết câu, Lăng Cận Dương đã sớm bước nhanh ra đường, anh lên xe, nhanh chóng lái xe rời đi.
Lái xe đến Phượng Hoàng Sơn, sắc trời đã tối. Xa xa có thể nhìn thấy đường lên núi có không ít người trong đội tìm kiếm, mặc đồng phục cứu hộ, chia làm mấy nhóm, được người phụ trách hướng dẫn lộ trình đi vào trong núi.
Lăng Cận Dương dừng xe lại, nhanh chóng nhảy xuống xe, anh hòa nhập vào trong đám người, cẩn thận hỏi thăm tình hình cụ thể. Hai tiếng trước, đã có đội cứu hộ đi vào núi, nhưng bởi vì địa hình trong núi phức tạp, có quá nhiều ngã rẽ, cho nên lần cứu hộ đầu tiên không có kết quả.
Người chỉ huy rất nhanh cử nhóm thứ hai đi cứu giúp người, bởi vì trời tối, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, nên việc cứu hộ gặp nhiều khó khăn hơn.
Đèn pha to lớn, lấn áp cả màn đêm, phát ra từng chùm ánh sáng. Những người cứu hộ xếp thành một đội hình, chia thành từng hướng khác nhau đi vào núi, mọi thứ xung quanh lại một lần nữa chìm vào bóng tối rất nhanh.
Lăng Cận Dưởng mở đèn trước xe ra, hai chùm ánh sáng chiếu trên mặt đất. Anh cũng muốn vào núi, nhưng bị người chỉ huy đội cứu hộ cản lại. Lúc này xung quanh tối đen như mực, cái gì cũng không phân biệt được, mà anh cũng không quen thuộc địa hình, đi theo vào chỉ làm cản trở công việc.
Ngẫm nghĩ lời của anh ta, cuối cùng Lăng Cận Dương cũng miễn cưỡng đồng ý, anh đứng ở bên cạnh xe, mắt vẫn nhìn về phía phương hướng mà đội cứu hộ vào núi. Mặc dù phía trước trời tối om, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng anh vẫn không dám động.
Anh đứng ở đây, cũng không biết trải qua bao lâu, cho đến khi phía chân trời dần dần sáng lên, nhưng đội tìm kiếm cứu nạn vào núi, vẫn không có bất cứ tin tức gì truyền về.
Sâu trong rừng cây, Đồng Niệm ngồi dựa lưng vào gôc cây khô, cả người đã sớm đông cứng. Nhiệt độ trong núi lúc nào cũng chênh lệch so với nhiệt độ bên ngoài đến mười mấy độ, quần áo trên người ban ngày còn có thể giữ ấm, nhưng đến ban đêm hiển nhiên không đủ giữ ấm.
Bánh bao trong ba lô Đồng Niệm đã ăn hết, lúc đầu sợ mang theo nhiều sẽ nặng cho nên chỉ mang theo một ít lót dạ, vì nghĩ chỉ đi mấy tiếng là trở về, cô còn hẹn đi ăn cơm tối với Lăng Cận Dương, cho nên để dành bụng để ăn cơm. Lần này thì tốt rồi, cơm chưa ăn mà cô đã bị vây ở rừng sâu núi thẳm này, còn không biết có người nào tìm thấy cô hay không nữa?
Đồng Niệm hít sâu một hơi, muốn đứng lên vận động, nhưng tay chân đã sớm tê cứng, cô cắn răng dùng sức mấy lần cũng không có kết quả. Chán nản lại dựa vào gôc cây khô, cô cắn môi, khóe mắt ê ẩm khó chịu.
Bất tri bất giác Đồng Niệm dựa vào gốc cây khô ngủ say, đợi khi cô tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. Đồng Niệm co hai chân lên, nhưng vẫn không kiềm chế được thân thể đang phát run của mình.
Xung quanh tiếng côn trùng kêu inh ỏi, cũng có rất nhiều tiếng kêu Đồng Niệm nghe thấy rất lạ, cô cầm lấy một hòn đá, nắm chặt trong tay, phòng hờ có thứ gì đó lao về phía mình.
Nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, hai hàm răng Đồng Niệm run lên cầm cập, cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng Đồng Niệm mong đợi sẽ có người tìm được mình, nhất định sẽ tìm thấy mình!
Nhưng trong hoàn cảnh đói rét này, Đồng Niệm căn bản không thể chống đỡ được bao lâu. Trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, dđl/q'd dựa vào gốc cây khô ngủ quên mất. Đợi đến khi Đồng Niệm mở mắt lần nữa, sắc trời đã trắng bệch, cô gượng người cố gắng ngồi dậy, nhưng trong nháy mắt lại ngồi xuống.
Cả người nóng như lửa đốt, ngay cả hơi thở cũng mang theo nhiệt độ, Đồng Niệm từ trong ba lô móc ra một chai nước, mở nắp uống một hớp nhỏ. Cô không dám uống nhiều, chỉ còn lại phân nửa nước trong chai, cô nhất định phải ráng chống đỡ, đợi đến khi có người tới cứu cô.
Cổ họng nóng như lửa đốt, Đồng Niệm hô hấp dồn dập, cô thở hổn hển, âm thanh vang vọng bên tai. Cảm nhận được nhiệt độ trên người càng lúc càng nóng, Đồng Niệm cảm thấy đầu óc hỗn loạn, mọi vật trước mắt bắt đầu mơ hồ. Từ trong chai đổ ra một ít nước, vỗ nước lạnh lên ót, cảm giác mát lạnh có thể làm cho cô cảm thấy thoải mái một chút. Nhưng nước không còn nhiều lắm, Đồng Niệm không dám làm như vậy nhiều sợ lãng phí hết, chỉ có thể cắn răng tiếp tục chịu đựng.
Mí mắt càng thêm nặng nề, cho đến khi đầu óc hoàn toàn hỗn độn, trong phút chốc Đồng Niệm đã hôn mê, trong lòng từ đầu đến cuối vẫn duy trì một ý niệm mãnh liệt, mình không thể chết được, mình phải sống!
Sau khi trời đã sáng choang, đội cứu nạn từ trong núi đi ra, nhưng tất cả mọi người vẫn không tìm thấy Đồng Niệm, cũng không có phát hiện đầu mối. Kết quả như thế, làm cho mọi người cảm thấy không lạc quan.
Sau khi nhận được điện thoại của Lăng Cận Dương, Mục Duy Hàm ngồi máy bay cả đêm chạy tới, anh thậm chí còn đưa tới những người lính tinh nhuệ trong quân đội tới để tìm người.
Lúc này Lăng Cận Dương cũng không còn kiên nhẫn nữa, người bị giam ở trong núi lâu như vậy, một người đàn ông thân thể cường tráng còn không chịu nổi, huống hồ gì là một cô gái.
Bảo phụ trách dẫn đường hôm qua đến, Lăng Cận Dương tỉ mỉ đề ra nghi vấn Đồng Niệm mất tích trong núi. Anh lập tức bảo người dẫn đường vẽ ra một tấm bản đồ, xác định ra phương hướng chính xác.
Xem xét lại bản đồ, anh thay một bộ đồ đồng phục của đội cứu nạn, đi vào trong núi tìm người.
“Cận Dương!” Mục Duy Hàm nhìn thấy cảm xúc Lăng Cận Dương bị kích động, muốn ngăn lại, hôm nay tình hình nơi này đã quá loạn, nếu cậu ta xảy ra chuyện gì còn bết bát hơn, “Cậu đừng đi, ở chỗ này chờ tin tức đi.”
“Mình mang tới những người này, mọi người đều trải qua huấn luyện đặc biệt, nhất định sẽ tìm được Đồng Niệm.” Mục Duy Hàm kéo cánh tay của anh, tận tình khuyên bảo. Tuy nói rằng Lăng Cận Dương thích leo núi, trước kia cũng thường một mình đi leo núi, nhưng địa hình ở đây, anh vẫn chưa quen thuộc, hơn nữa lại đang nóng lòng, không may sẽ xuất hiện những việc ngoài ý muốn.
“Duy Hàm.” Lăng Cận Dương giơ tay lên đẩy Mục Duy Hàm ra, sắc mặt vô cùng khó coi: “Cậu không nên nói với tôi những lời như vậy.”
Mục Duy Hàm nhíu mày, vẻ mặt u ám, anh có thể hiểu được cảm giác của Lăng Cận Dương, nhưng nhìn tình hình xảy ra, anh cũng chỉ có thể làm như thế.
“Cậu chính là không hiểu được!” Tựa hồ nhìn thấu được ý nghĩ của Mục Duy Hàm, Lăng Cận Dương nhếch môi, anh kiểm tra đồ trong ba lô, đặt bản đồ ở túi ngoài cùng ba lô, chậm rãi mở miệng: “Cô ấy là mạng sống của tôi!”
Mục Duy Hàm sửng sốt một chút, sắc mặt từ từ yên tĩnh lại, Lăng Cận Dương đã nói như vậy, anh không còn gì để nói nữa, chỉ có thể dặn dò Lăng Cận Dương trên đường phải lưu lại ký hiệu, nhất định phải cẩn thận.
Đưa tay vỗ vào vai Mục Duy Hàm, dđl/q'd Lăng Cận Dương gật đầu, hiểu được sự lo lắng của Mục Duy Hàm, đáy lòng anh tràn đầy cảm kích.
Sau khi mọi người chuẩn bị xong, cùng nhau đi vào trong núi, mọi người đi tới chỗ Đồng Niệm mất tích, chia ra năm đường. Lăng Cận Dương đứng ở ngã ba, đôi mắt sắc bén quan sát bốn phía, sau đó anh chọn lựa một con đường lộ tuyến, cùng mọi người tách ra, một mình đi tìm.
Anh chọn một con đường nhỏ, cỏ dại um tùm, rất là khó đi. Cũng may anh thích leo núi, các nơi trên thế giới đi qua rất nhiều nơi, Đại Hạp Cốc cũng từng đi qua, cho nên vốn sống bên ngoài so với người bình thường cao hơn rất nhiều.
Đồng Niệm dựa vào gốc cây khô ngủ mê man, cả người nóng như lửa đốt, hô hấp càng ngày càng dồn dập, hai gò má nóng đến đỏ bừng. Trước mắt từ từ hiện lên một mảnh sương trắng, cô giống như thấy mẹ, còn có ba, bọn họ nhìn hướng về phía cô mỉm cười, nụ cười rất hiền lành.
Đồng Niệm rất muốn vươn tay sờ bọn họ, nhưng cánh tay nặng như ngàn cân, cô làm thế nào cũng không nâng lên được, gấp đến độ toát ra mồ hôi. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn ba mẹ càng lúc càng đi xa. Cô ở phía sau gọi bọn họ, nhưng hai người bọn họ chỉ nhìn cô cười nhưng cũng không có tới gần, ngược lại xoay người tránh đi, cho đến khi biến mất không còn nhìn thấy gì nữa.
Đồng Niệm trơ mắt nhìn ba mẹ mình rời đi, cô buồn bã khóc, khóc rất lớn tiếng, tê tâm liệt phế kêu gào, cuối cùng có người ôm cô lên, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Bảo bối không khóc, anh trai sẽ ở bên cạnh em.”
Ngước mắt lên nhìn qua người đàn ông, cô ngừng khóc, khóe miệng nở nụ cười. Đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặt lòng bàn tay anh, muốn anh bảo đảm: “Anh hứa với em, vĩnh viễn không bao giờ bỏ lại em đi!”
Người đàn ông cười cưng chiều, lau khô nước mắt trên khóe mắt cô, trong đôi mắt dịu dàng ẩn chứa nụ cười: “Được, anh hứa!”
Đồng Niệm đột nhiên giựt mình tĩnh lại, cô mở mắt, lại nhìn thấy trước mắt một mảnh trắng xóa, hiện đầy sương mù. Cô giơ tay lên, sờ nước mắt trên mặt, trước mắt vẫn không thấy gương mặt tuấn tú đó, để cho đáy lòng cô một mảnh tối tăm.
Cả người đã sớm không còn hơi sức, Đồng Niệm dựa lưng vào gốc cây khô duy trì sức lực, trong lòng càng ngày càng tuyệt vọng. E rằng không có ai tìm được cô, e rằng cô sẽ chết ở chỗ này, im hơi lặng tiếng.
@by txiuqw4