Tròn bốn phút sau, tên của Leo xuất hiện trong hộp thư đến của tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình trong nỗi sửng sốt, y như thể bà tôi khi kinh ngạc trước công nghệ vậy - Làm thế quái nào mà chuyện đó lại ra thế này? - và trong một giây, cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã khơi mào. Thực sự tôi định xóa thư của anh, hoặc ít nhất là đứng dậy thoát khỏi máy tính vài tiếng để giải tỏa cơn quặn thắt trong lồng ngực.
Nhưng sự cám dỗ quá khủng khiếp. Thế nên thay vì làm vậy, tôi khởi động hệ thống tăng tốc khả năng hợp lý hóa và nói với chính mình rằng tôi không dễ gì có được giây phút này. Tôi đâu có nảy ra ý nghĩ liên lạc với Leo một cách bất chợt. Tôi đâu có viết cho anh sau một vụ tranh luận vô nghĩa của vợ chồng. Mà là nhiều tuần liền trong cô đơn, phiền muộn và thất vọng - đặc biệt là phiền muộn - mới dẫn tới chuyện này. Chính chồng tôi đã quay lưng lại với tôi đêm qua - và rồi sáng nay vẫn thế. Hơn nữa, chỉ một bức e-mail. Tổn hại gì được chứ?
Thế nên tôi hít thở thật sâu, rồi nhấp chuột mở thư trả lời của Leo, tim tôi đập mạnh hơn bao giờ hết khi tôi đọc thư anh, tất cả đều là chữ thường thân mật:
cảm ơn. anh mừng là em thích nó. ngày hôm ấy thật tuyệt vời. leo.
tái bút: sao lâu quá vậy em?
Tôi cảm thấy vô cùng xáo động trong khi vội vã gõ thư trả lời:
Đọc bài viết hay liên lạc?
Anh đáp lại gần như ngay lập tức:
cả hai.
Tôi cảm thấy cơn stress bay biến hẳn khi tôi mỉm cười, và rồi vắt óc để tiếp tục một câu gì đó thông minh nhưng vẫn chân thực. Một câu đáp thật cẩn trọng giúp cuộc trò chuyện tiếp tục nhưng không lầm lỡ sa chân vào lãnh địa tán tỉnh luyến ái. Cuối cùng tôi gõ:
Muộn còn hơn không?
Tôi nhấn gửi, rồi trườn người về phía máy tính, những ngón tay lơ lửng trên bàn phím vào đúng vị trí gốc của mười ngón tay mà tôi đã học được từ buổi dạy đánh máy thời trung học, cả người căng lên khi tôi cố đoán câu trả lời của anh. Một lát sau nó xuất hiện:
đúng ý anh từ xưa đến nay.
Tôi nghiêng đầu, miệng mở ra trong khi nghiền ngẫm ý nghĩa thật chất câu đó. Tôi nghĩ về tất cả những năm trôi qua không hề liên lạc, và rồi những ngày kể từ sau chuyến bay. Tôi nghĩ tôi đã nỗ lực, và vẫn đang nỗ lực, thế nào để chối bỏ anh - và thứ từ trường nguy hiểm giữa chúng tôi. Tôi băn khoăn tự hỏi toàn bộ ý nghĩa câu đó - nó hẳn phải có nghĩa gì đấy. Và cái nghĩa gì đấy đã làm tôi sợ hãi và khiến tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi kiểu nữ-sinh-hư-đốn.
Nhưng rồi tôi hình dung ra Andy-môi-mím-chặt bên bàn tối qua, rồi khi anh cài kín bộ pyjama cứng quèo trước lúc lên giường, rồi khi anh đứng cạnh trường kỷ sáng nay với vẻ chỉ trích hiện rõ trên gương mặt. Và, tôi hình dung ra anh lúc này, đang vui tươi xuống phố, vẫy tay chào cả người quen người lạ như nhau, râm ran trò chuyện tại bất cứ chỗ nào anh đến. Trò chuyện một chút ở sân golf, trò chuyện một chút trong nhà thờ, trò chuyện một chút ở cây xăng. Trò chuyện một chút xíu xiu, vô tư và khoái chí.
Hơi thở tôi dồn dập khi tôi gõ:
Em nhớ mình trò chuyện.
Tôi nhìn chằm chặp vào dòng chữ in đậm, rồi xóa đi, ngắm nhìn những con chữ chầm chậm đã biến mất, tôi vẫn có thể nhìn thấy chúng trên màn hình. Vẫn có thể cảm thấy chúng khắc sâu trong tâm trí. Đó là sự thực, chính xác điều tôi cảm thấy, chính xác điều tôi muốn nói. Tôi luôn nhớ những lúc được trò chuyện với Leo. Đã vậy bao năm rồi - nhất là kể từ sau chuyến bay. Thế nên tôi gõ lại, rồi nhắm mắt và gửi đi, lập tức cảm thấy cả nôn nao lẫn thanh thản. Khi tôi mở mắt ra, Leo đã trả lời:
anh cũng luôn nhớ em, ellen.
Tôi thở gấp. Có một cái gì đó trong chuyện anh gọi tên tôi. Cái gì đó trong từ cũng - như thể anh biết, mặc cho tôi không nói, rằng tôi không chỉ nhớ khi được trò chuyện với anh, mà còn nhớ anh. Và có cái gì đó trong dáng vẻ những con chữ của anh hiện trên màn hình - giản dị, rõ ràng và thẳng thắn, như thể chẳng có gì nghiêm trọng khi nói thế, bởi vì đó là điều rành rành không thể phủ nhận trên cõi đời. Tôi đờ người ra suy xét những lựa chọn trả lời của mình trong khi một e-mail nữa xuất hiện trong hộp thư đến.
Tôi mở ra và đọc:
em vẫn đó chứ?
Tôi gật đầu với cái màn hình, tưởng tượng ra khuôn mặt anh khắc khoải chờ đợi hồi âm của tôi, và nghĩ rằng Andy có thể về nhà, bắt đầu bật điện trong gian bếp, rồi lên đứng sau lưng nhìn qua vai tôi, và tôi có lẽ sẽ đóng đinh luôn vào chiếc ghế này.
Vâng.
Tôi nhấn gửi, chờ đợi. Anh viết lại:
tốt.
Và rồi, mấy giây sau, trong một e-mail khác:
thế này sẽ dễ hơn với điện thoại... anh gọi cho em nhé?
Thế này, tôi nghĩ. Thế này là cái gì? Cuộc trò chuyện này? Sự thú nhận này? Bước nhảy về phía sự không chung thủy này? Tôi lưỡng lự, biết rằng e-mail sẽ an toàn hơn rất nhiều và rằng đồng ý với một cuộc điện thoại là bắc thêm một nhịp cầu nữa. Nhưng trong tôi cái phần muốn nói chuyện với anh, muốn hiểu xem chúng tôi đã có với nhau những gì và tại sao chấm hết, khiến tôi không thể ngăn mình gõ:
Vâng.
` `
Và anh làm đúng như vậy. Tôi nghe thấy tiếng chuông di động nghèn nghẹt reo vui trong chiếc túi xách tay đã bị quẳng vào tủ từ đêm kia, thế là tôi chạy vội lại lấy ra trước khi cuộc gọi chuyển qua hộp thư thoại.
"Chào," tôi nói, cố kiềm hơi thở và làm ra vẻ bình thường, như thể không phải tôi đang sung sướng cực độ vì được nghe lại giọng nói của anh.
Tôi có thể nhìn thấy nụ cười của anh khi anh nói, "Chào, Ellie."
Tim tôi tan chảy, và tôi rạng rỡ cười lại với anh.
"Thế," anh nói. "Em thật sự vừa mới đọc bài của anh hả?"
"Uh-huh," tôi nói, nhìn qua cửa sổ xuống lối dành cho xe cộ bên dưới.
"Đại diện của em không đưa cho em tờ báo anh gửi à?" anh hỏi.
"Có," tôi nói, cảm thấy áy náy một cách kỳ lạ vì đã tỏ ra dửng dưng trước bài báo của anh. Tuy nhiên, tôi vẫn lúng búng một lời giải thích, "Cô ấy có đưa. Chỉ là gần đây em... bận quá."
"Ồ, thế ư?" anh nói. "Làm việc nhiều lắm hả?"
"Không hẳn," tôi nói, rồi lắng nghe bài "Tangled Up in Blue" của Bob Dylan văng vẳng phía trên đầu dây của anh.
"Thế bận gì vậy?" anh dồn ép.
Bận dán nhãn đồ đạc, xem chương trình của Oprah và là ủi, tôi nghĩ thế, nhưng lại nói, "Ừm, em chuyển xuống Atlanta, ví dụ thế." Tôi ngừng lại, lòng tràn ngập cảm giác có lỗi khi sử dụng từ em. Nhưng tôi không sửa lại trong lòng. Nói cho cùng, những ngày này cảm giác như đúng là tôi.
Leo nói, "Atlanta, hả?"
"Phải."
"Em thích chỗ đó?"
"Không một mảy!" tôi nói với giọng thoáng châm biếm vui vẻ.
Leo cười nói, "Thật sao? Một cậu bạn thân của anh sống ở Atlanta - thành phố Decatur, phải nhỉ? Cậu ấy bảo dưới đó tuyệt lắm. Bao nhiêu thứ hay... âm nhạc, văn hóa thú vị."
"Không nhiều lắm, thực đấy," tôi nói, nghĩ rằng có lẽ tôi đang chẳng mấy công bằng với Atlanta. Rằng có lẽ chỉ là tôi gặp vấn đề với lối bày tỏ của gia đình Graham về mảnh đất ấy. Điều này, dĩ nhiên rồi, lại là một vấn đề rất quan trọng.
"Em không thích nó ở điểm nào?" Leo hỏi.
Tôi ngần ngừ, thầm nghĩ mình nên giữ cho câu trả lời mơ hồ, chung chung, sơ lược, nhưng thay vì vậy tôi lại liệt kê tất cả nỗi quan ngại của mình về cái gọi là cuộc sống tốt, tuôn ra một tràng những từ kiểu như hẹp hòi và hư hỏng, bợ đỡ xã hội thượng lưu và ngột ngạt.
Leo huýt sáo. "Ôi trời," anh nói. "Đừng kìm nén quá."
Tôi mỉm cười, nhận ra mình cảm thấy thoải mái hơn hẳn sau bài công kích - và càng cảm thấy thoải mái hơn khi Leo nói, với giọng nói chứa chan hy vọng, "Em có thể chuyển về lại New York không?"
Tôi khẽ cười căng thẳng và buộc mình phải nhắc ra tên chồng. "Em không nghĩ Andy đánh giá cao chuyện đó cho lắm."
Leo hắng giọng. "Phải. Anh chắc vậy... anh ấy... quê ở đó, đúng nhỉ?"
"Vâng," tôi nói, nghĩ, Anh ấy thật sự là người hùng của quê hương.
"Thế em có nói với anh ấy em nghĩ thành phố của anh ấy là thứ vứt đi?" Leo nói. "Rằng sống ở bất cứ đâu khác New York cũng hệt như uống sô đa nóng chẳng còn tiếng bọt xèo xèo?"
"Không hẳn thế," tôi khẽ nói, đi chênh vênh trên sợi dây chung thủy. Tôi luôn cảm thấy ta thán về người bạn đời của mình, trên một số phương diện, còn tệ hơn sự phản bội về mặt thể xác; tôi gần như nghĩ thà rằng Andy hôn một cô gái nào đó khác còn hơn là nói với cô ta rằng tôi, ví dụ, kém cỏi trên giường. Thế nên, mặc cho cuộc cãi nhau của chúng tôi đêm qua, tôi đổi giọng và cố tỏ ra công bằng hết sức. "Anh ấy thực sự hạnh phúc ở đây... giờ anh ấy làm việc với bố... anh biết đấy, kiểu công ty gia đình... với lại bọn em cũng đã mua nhà."
"Để anh đoán nhé," Leo nói. "Một ngôi nhà to khiếp hồn, sang hạng nhất với tất cả đồ đạc quý báu?"
"Gần như thế," tôi nói, cảm thấy xấu hổ về sự giàu có của mình - nhưng cũng có một chút phòng vệ. Dù sao, tôi bằng lòng với những thứ đó. Tôi đã chọn Andy. Chọn gia đình anh. Cuộc sống này.
"Hmm," Leo nói, như thể đang suy ngẫm về tất cả những thứ đó.
Tôi tiếp tục. "Gia đình anh ấy sẽ rất đau khổ nếu bọn em chuyển lại."
"Thế Margot cũng ở đó?" Leo hỏi với thoáng coi thường.
Lòng đầy mâu thuẫn, tôi nói, "Vâng. Cô ấy về đây được một năm rồi... và cô ấy sắp sinh cháu... Thế nên... thật sự... quá muộn để chuyển lại."
Leo bật ra một âm thanh - như thể anh đang cười hoặc thở ra khó nhọc.
"Sao?" tôi hỏi.
"Không có gì," anh nói.
"Nói em nghe," tôi nhẹ lời.
"À," anh nói. "Không phải chính chúng mình vừa nói... rằng không bao giờ quá muộn?"
Tôi cảm thấy dạ dày thắt lại, lắc đầu và nói to chết tiệt. Mình thật chết tiệt. Và cảm giác đó chỉ càng mãnh liệt hơn lên khi Leo nói, "Có lẽ em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu em trở lại vì một vụ chụp ảnh khác?"
"Về New York?"
"Phải," anh nói.
"Với anh?" tôi nói lưỡng lự, đầy hy vọng.
"Phải," Leo nói. "Với anh."
Tôi hít thở, day day môi dưới và nói, "Em không biết đó có phải ý hay không nữa..." Giọng tôi nhỏ dần, để lại chúng tôi trong lặng yên nặng nề, tim đập thình thịch.
Anh hỏi tại sao - mặc dù anh hẳn biết tại sao.
"Để em xem nào," tôi nói, lôi ra tấm chắn dựng bằng những lời châm biếm khôi hài. Để xem nào... Có thể vì em đã kết hôn?... Mà anh lại là người yêu cũ của em chăng?" Rồi, dù biết thừa là không nên, tôi vẫn không thể ngăn mình nói thêm, "Người yêu cũ của em đã biến mất vào thinh không nhiều năm trước, không bao giờ gặp lại hay nghe ngóng tin tức gì, cho đến khi anh ấy tình cờ gặp lại em một cách hoàn toàn ngẫu nhiên một ngày nọ?"
Tôi chờ anh trả lời, lo lắng rằng mình đã nói quá nhiều. Sau một lúc tưởng chừng như đã rất lâu, anh gọi tên tôi - Ellie - nghe hệt như cách anh thường gọi, trong ngày tháng ban sơ.
"Vâng?" tôi thì thầm đáp.
"Anh phải hỏi em một điều..."
Tôi cứng người, vừa áng chừng câu hỏi của anh vừa nói, "Đó là gì?"
Anh hắng giọng rồi nói, "Margot có từng nói với em... anh có quay lại?"
Đầu óc tôi chao đảo, tự hỏi anh đang nói về cái gì vậy. E sợ điều tệ nhất - mà cũng là điều tốt đẹp nhất.
"Anh quay lại?" cuối cùng tôi lên tiếng, ý nghĩa của những lời anh nói khiến tôi quay cuồng. Tôi quay người khỏi cửa sổ. "Anh trở lại khi nào?"
"Khoảng hai năm sau," Leo nói.
"Sau cái gì?" tôi nói, biết rõ câu trả lời.
Quả nhiên, anh nói. "Hai năm sau ngày bọn mình chia tay..."
"Chính xác là khi nào?" tôi nói, điên cuồng lắp ghép những mảnh thời gian lên khung - khoảng một tháng sau khi Andy và tôi bắt đầu hò hẹn, có thể thậm chí vào chính ngày chúng tôi ngủ với nhau lần đầu - ngày hai chín tháng Mười hai.
"Ôi, anh không biết nữa. Hôm nào đấy sau ngày Giáng sinh..."
Tôi suy nghĩ khung thời gian mơ hồ điên loạn đó, và rồi hỏi, "Đến chỗ bọn em ở?"
"Ừ. Anh có việc ở khu đó... và chỉ... tạt qua gặp em thôi. Cô ấy không nói với em à?"
"Không," tôi nói hụt hơi. "Cô ấy không nói... Cô ấy chưa bao giờ nói với em chuyện đó."
"Ừ," anh nói. "Anh đã không nghĩ vậy."
Tôi ngừng lại, cảm thấy náo động, yếu đuối và thậm chí còn rối bời hơn hôm ở giao lộ đó. "Anh nói gì với cô ấy? Anh đã muốn gì?"
"Anh không nhớ... chính xác," Leo nói.
"Anh không nhớ anh muốn gì? hay nói gì?"
"Ôi, anh nhớ anh muốn gì chứ," Leo nói.
"Là?"
"Anh muốn nói với em rằng... Anh xin lỗi... Rằng anh nhớ em..."
Trong cảm giác lộn lạo và choáng váng, tôi nhắm mắt lại và nói, " Anh nói với Margot thế?"
"Anh không có cơ hội nào."
"Sao không? Có chuyện gì? Kể em nghe hết đi," tôi yêu cầu.
"Ừm. Cô ấy không để anh lên... cô ấy xuống dưới... Bọn anh nói chuyện ở sảnh... Cô ấy nói rất rõ cô ấy cảm thấy thế nào về anh."
"Và nó như thế nào?" tôi nói.
"Cô ấy ghét anh," anh nói. "Rồi cô ấy nói với anh rằng em đang yêu... rằng em rất hạnh phúc. Cô ấy nói anh hãy để em yên - rằng em không muốn có bất cứ dính líu gì với anh nữa. Đại loại thế..."
Tôi cố gắng xử lý từng lời của Leo trong khi anh nói tiếp, "Thế lúc đó em đang... yêu thật chứ?"
"Bắt đầu," tôi nói.
"Với Andy?"
"Vâng." Tôi lắc đầu, cơn giận cuộn trào trong lòng. Cơn dư chấn từ đêm qua. Cơn giận sự oái oăm của thời gian. Cơn giận với chính mình vì cảm thấy yếu ớt đến thế, bị phơi trần đến thế. Và hơn tất cả, cơn giận với Margot vì đã không nói với tôi một chuyện quan trọng như vậy. Thậm chí sau ngần ấy năm.
"Em không thể tin được cô ấy không hề nói gì với em," tôi nói, nước mắt rát buốt trong mắt, tại sao anh không gọi điện hay e-mail. Sao anh có thể tin tưởng vào Margot?
"Ừ," anh nói. "Mặc dù vậy... anh biết có như thế thì cũng chẳng thay đổi được gì."
Im lặng bao phủ hai đầu dây lần nữa, trong khi tôi cân nhắc câu trả lời. Tôi biết điều mình nên nói. Tôi nên nói rằng anh đúng - chuyện đó sẽ không thay đổi được gì. Tôi nên nói với anh rằng anh đã quá muộn, rằng tôi vẫn quyết định vậy thôi cho dù Margot có nói ra. Tôi nên nói với anh rằng cô ấy đã làm điều gì tốt nhất cho tôi. Rằng Andy vẫn là người quan trọng hàng đầu với tôi.
Nhưng tôi không thể khiến mình nói bất kỳ lời nào trong đó. Tôi không thể vượt qua cảm giác bị lừa dối. Và quan trọng hơn cả, tôi đã bị lừa dối đánh mất sự lựa chọn cho một cuộc sống khác - một lựa chọn mà tôi có quyền thực hiện và rằng chẳng ai khác nên thực hiện cho tôi. Chí ít thì, tôi đã bị lừa dối, đánh mất sự kết thúc quan trọng nhất - nếu biết được điều đó hẳn tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn về những điều tồi tệ nhất từng xảy ra với tôi chỉ xếp sau cái chết của mẹ, cũng như sẽ có cơ hội điều hòa cảm nhận của tôi với Leo về cách kết thúc mọi chuyện giữa chúng tôi. Phải, chúng tôi đã chia tay. Phải, Leo đã làm tan vỡ tình yêu đó. Nhưng anh ấy hối tiếc. Anh ấy yêu tôi đến mức đã quay trở lại. Tôi đáng để được người ta quay trở lại. Chuyện đó có thể không tạo ra thay đổi gì với cuộc đời tôi, nhưng nó tạo ra thay đổi trong tim tôi. Tôi nhắm mắt lại, cuộn trào đợt sóng oán hờn, phẫn nộ với cơn tức giận còn nguyên đó.
"Dù sao," Leo nói, nghe hơi khó khăn khi anh cố gắng thay đổi chủ đề, quay lại hiện tại.
"Dù sao," tôi nhắc lại.
Rồi, ngay khi tôi nghe tiếng mở cửa ga ra và tiếng Andy trở về từ bất kể nơi nào đó anh vừa tới, tôi nhượng bộ trước điều tôi đã muốn làm từ lâu lắm. "Thế," tôi nói. "Nói với em về buổi chụp hình đó."
"Em sẽ lên?" Leo hỏi, giọng vui tươi.
"Vâng," tôi nói. "Em sẽ lên."
@by txiuqw4