sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Yêu phải bọ cạp - Chương 10

Chương 10: Phía trước là ánh sáng

Tôi gắng gượng bước ra khỏi bóng tối của ga tàu điện ngầm. Cạnh cổng ra băng qua một làn đường có cửa hàng tiện lợi, tôi vào mua vội chai nước suối. Đến khi dòng nước mát lạnh trôi qua cuống họng mới đè ép được cảm giác nôn nao, khó thở trong người. Tôi lưu luyến bóng dáng của An, nhưng đành lắc mạnh đầu xua đi hình ảnh cậu ấy vẫy tay với mình. Hít một hơi thật sâu, tôi đi đến chiếc ghế trống kê dưới hàng cây phía đối diện. Vừa ngồi xuống thì một người đàn ông chống gậy đi từng bước nhỏ về phía này, tôi vội ngồi dịch sang nhường chỗ trống. Người đàn ông lớn tuổi mỉm cười nói cảm ơn.

Nghỉ ngơi chừng hơn mười phút đồng hồ, định bụng đứng dậy rời đi thì mới chú ý đến người bên cạnh nãy giờ đều chăm chú quan sát phía xa. Tôi không có thói quen tò mò chuyện riêng của người khác, chỉ là gương mặt điềm tĩnh của ông ấy mang đến cảm giác bình yên kì lạ. Trong đám đông con người kia, có điều gì khiến người này nhập tâm đến vậy?

Tôi đưa mắt nhìn theo, hướng đến nơi ánh mắt người đàn ông lưu chuyển. Mới đầu còn đoán có lẽ ông ấy nhìn thấy người quen cũ, sau nhận ra ông ấy không chỉ nhìn một người. Có lúc ông nhìn một cô gái trẻ, nhưng khi cô gái ấy đi khuất, ông lại nhìn đến người thanh niên mặc đồng phục quán ăn chạy xe mô tô dừng trước vạch đường khi đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. Hồi sau ông lại như đang chăm chú quan sát người đàn ông trung niên đứng trước cửa hàng đồ chơi phía bên kia. Mỗi lần tập trung ánh nhìn vào ai đó, gương mặt người bên cạnh có cảm giác hiền hòa và đôn hậu thật dung dị. Nhưng vì ông ấy không chào hỏi những người kia nên đoán chừng bọn họ đều không phải người quen của ông. Cuối cùng không nén nổi cảm giác hiếu kỳ lạ lẫm, tôi nhẹ giọng hỏi:

"Ông ơi, ông đang nhìn gì vậy?".

"Con người".

Khi nói ra hai tiếng ấy, giọng người đàn ông nghe rất ấm áp. Tôi lại hỏi:

"Ông quen những người lúc nãy ạ? Cô gái ôm bó hoa, người thanh niên đi mô tô mặc đồng phục quán ăn nhanh, còn có người đàn ông mới rời khỏi cửa hàng đồ chơi nữa?".

Người bên cạnh chậm chạp lắc đầu.

"Không quen".

Có lẽ ông ấy muốn yên tĩnh ngồi đây một mình hơn là trò chuyện với một người trẻ tuổi xa lạ, tôi định chào hỏi để rời đi thì người đàn ông không ngắm nhìn phía trước nữa mà quay đầu sang đối diện ánh mắt với tôi. Đôi mắt ông rất sáng, không hề giống ánh mắt của một người cao tuổi.

"Cậu còn rất trẻ, nên quý trọng bản thân hơn". Thấy tôi tỏ vẻ ngỡ ngàng khó hiểu, ông điềm đạm nói tiếp, "Lúc nãy, trong nhà ga, tôi cũng có mặt ở đấy".

Giật mình trước câu nói kia, tôi cúi đầu như đứa trẻ phạm lỗi.

"Không phải cháu cố ý... làm thế đâu. Lúc nào cháu cũng tự nhắc nhở bản thân không được từ bỏ, thật đấy ạ! Nhưng giây phút nhìn thấy cảnh tượng kia, không hiểu sao ngực như bị bóp nghẹt không thở nổi, cũng không nghĩ ngợi được điều gì nữa".

"Vậy à. Cậu, từng đánh mất một điều rất quan trọng phải không?".

Không rõ sao ông ấy lại đoán được, song tôi vẫn gật đầu.

"Một người rất quan trọng ạ".

"Vậy à". Người đàn ông chuyển ánh nhìn sang nơi khác, "Khi mất đi thứ mà bản thân cho là quan trọng nhất, con người thường không để tâm đến những điều khác nữa".

Khi ông nói câu ấy, ánh mặt trời xuyên qua tán cây trên người ông như bị dời đi, trong khoảnh khắc lại đột ngột phủ lại lên người ông. Bóng của người đàn ông in trên mặt đường như đang chuyển động, mặc dù người ngồi cạnh tôi vẫn bất động nãy giờ. Tôi yên lặng suy nghĩ về điều người đàn ông vừa nói. Thứ quan trọng nhất và những thứ không quan trọng bằng song lại mang ý nghĩ đủ nhiều để tôi phải trân trọng là gì?

"Cô gái lúc nãy cậu thấy, cô ấy đi thăm em trai đang nằm bệnh viện. Cậu bé đó bị tai nạn tháng trước, ngay chỗ kia kìa". Người đàn ông chỉ tay, rồi lại nói tiếp, "Cậu thanh niên đi mô tô chính là người tông phải cậu bé. Chỉ vì không kịp dừng xe khi đèn giao thông đã chuyển sang màu vàng. Chị gái cậu bé không thưa kiện. Mỗi ngày cậu thanh niên đều làm thêm rất nhiều việc, tiền viện phí cũng không rẻ mà. Còn người đàn ông mua đồ chơi, lúc xảy ra vụ tai nạn, ông ta đứng gần cậu bé nhất".

Một cơn gió ngang qua, thổi đám lá trên đầu chúng tôi kêu xào xạc. Người đàn ông hơi ngước lên nhìn.

"Con người chúng ta ở gần nhau lắm, chỉ là do không để ý nên chẳng nhìn thấy đấy thôi".

Giọng ông hơi nhẹ, bị cơn gió cuốn lấy, mang đi đâu mất. Tôi nhìn theo hướng gió thổi, dường như cảm xúc hỗn độn nơi đáy lòng cũng trở nên bình ổn. Cũng đến lúc quay trở lại với công việc rồi. Chào tạm biệt người đàn ông, tôi đẩy nhanh bước chân đi đến bảo tàng. Hoàn thành việc thu thập tư liệu xong lại đón xe bus đến chỗ hẹn với Hattori. Từ xa đã trông thấy hai người bạn đồng hành của mình đứng đợi bên ngoài cổng thành. Hattori phát hiện thấy tôi thì hệt như lính canh cổng nhìn thấy quân đồng minh đến cứu viện, vẫy tay hô lớn:

"Alex-san".

Những con sóng lăn tăn còn sót lại bên trong bị đánh bay đi bởi tiếng gọi của cậu ấy, tôi mỉm cười đi đến.

"Hai người đợi lâu chưa, tôi không trễ giờ hẹn chứ?".

Hattori lắc đầu.

"Còn chưa đến ba giờ mà anh. Cô bạn này của anh cứ giục đến đây sớm kẻo để anh đợi đấy. Hai người thật sự chỉ là quen biết thôi à? Cô ấy đi công viên mà không hào hứng gì cả, toàn hỏi chuyện của anh thôi".

Hattori và tôi vẫn trò chuyện bằng tiếng Nhật nên Trân không nghe hiểu những gì bọn tôi vừa nói. Tôi nhìn cô nàng, trước sau vẫn là cảm giác bất đắc dĩ. Không thể lý giải nổi cảm xúc và sự ương bướng của cô gái này. Đành giải thích qua loa với Hattori.

"Cô nàng còn trẻ con lắm, cậu đừng để ý. Cô ấy không gây rắc rối gì cho Hattori-chan đấy chứ?".

Hattori nhảy dựng lên.

"Ôi trời, đã bảo anh đừng gọi thế nữa mà. Anh cũng không cần cả ngày khách sáo với em thế đâu".

Thành công đánh lạc hướng cậu ấy, tôi hài lòng gật đầu:

"Vậy thì tốt. Chúng ta vào thành thôi".

Mua vé xong, tôi cùng hai người họ đi qua cổng để vào tham quan lâu đài. Theo hướng dẫn cách tham quan hiệu quả nhất là đi thang máy lên tầng cao nhất sau đó xem triển lãm từng tầng riêng biệt, từ tầng tám xuống tầng một. Tầng trên cùng được thiết kế để quan sát, thời chiến tất nhiên là để quan sát kẻ địch còn hiện nay tác dụng duy nhất là giúp khách du lịch ngắm cảnh cho thích mắt. Nhưng cô gái bên cạnh tôi có vẻ không thỏa mãn cho lắm. Thấy cô nàng nhìn ngó xung quanh với biểu cảm như đứa trẻ không vừa ý với món đồ chơi, tôi không nhịn được bèn hỏi:

"Sao vậy?".

"Ở ngoài nhìn vào thì thật tráng lệ, vàng ở khắp nơi cơ mà. Nhưng từ trên này nhìn xuống thì xung quanh chẳng có gì đặc biệt cả. Hơi chán đúng không anh?".

Các mái ngói của lâu đài đều được dát vàng, nghe cô nàng diễn tả tôi có chút buồn cười.

"Tại chúng ta đến không đúng lúc, nhỉ, Hattori?".

Hattori chống tay lên tấm lưới chắn, gật gù rồi giải thích cho Trân:

"Chỗ này mùa xuân đúng kì hoa anh đào nở sẽ rất náo nhiệt. Du khách đến tham quan chủ yếu để ngắm hoa nữa cơ. Cũng có không ít gia đình dắt nhau đến ngồi dưới hàng cây hoa anh đào vừa ăn vừa thư giãn, chỗ này lý tưởng để đi picnic đấy. Đến mùa thu thì hàng cây bao quanh công viên nối từ chỗ lối vào đến tận xung quanh lâu đài, sắc lá toàn bộ sẽ chuyển sang màu đỏ. Đẹp mắt lắm. Còn giờ em thấy chán cũng phải, màu vàng lấp lánh nhưng không có phông nền đẹp của cảnh sắc tôn lên. Hay em quay lại vào mùa thu đi, đảm bảo sẽ thích mê cho mà xem".

Trân phụng phịu đầy vẻ tiếc nuối:

"Em không có số hưởng rồi. Muốn sang đây đâu có dễ chứ".

Hattori và tôi nhìn nhau cười trừ. Tôi đành khích lệ:

"Khó mới có dịp, chúng ta còn chưa xem hết các tầng mà. Bên dưới có trưng bày rất nhiều món đồ thú vị, còn mở cả gian hàng bán quà lưu niệm. Em nhăn nhó như vậy Thái Cáp đại nhân sẽ nổi giận đấy!".

"Sao anh biết tầng dưới có gì, anh đã đến đây rồi à? Mà Thái Cáp đại nhân là ai, sao ông ấy lại nổi giận với em chứ!".

Tôi chịu thua lắc đầu, chỉ tờ hướng dẫn tham quan trong tay cô nàng.

"Em chẳng chịu xem gì cả. Bên trong có ghi rất chi tiết, còn chú thích bằng tiếng Anh mà. Thái Cáp đại nhân là chủ nhân nơi này: lãnh chúa Hideyoshi Toyotomi. Nghe bảo là rất đẹp trai, đúng không Hattori?".

Nghe tôi dùng tiếng Anh hỏi, Hattori làm bộ suy nghĩ nghiêm túc rồi đáp:

"Chắc cỡ Alex-san đó. À, ở tầng hai có cho thuê mũ Kabuto với cả giáp sắt luôn đấy". Còn quay sang Trân hỏi, "Em có muốn xem anh ấy hóa thân thành Hideyoshi-sama không?".

Trân hai mắt phát sáng, reo lên:

"Muốn xem. Muốn xem".

Nhìn vẻ mặt hai người bên cạnh, nếu không có lưới sắt sau lưng chắc tôi đã trượt chân ngã xuống mặt đất phía dưới rồi. Thật là... Thái Cáp đại nhân, không phải ngài về phe với hai người họ muốn trêu tôi đấy chứ? Tôi chắp tay sau lưng, ngửa cổ nhìn lên trời một hồi rồi nói với giọng buồn rầu:

"Ông ấy bảo tôi thế này mới là đẹp trai nhất. Hattori-chan trông rất giống ông ấy, biết không chừng là cháu đời sau của ổng nữa".

Trân trố mắt. Hattori lập tức phản bác:

"Em với ông ấy đâu có cùng họ, anh đừng có mà nói lảng".

Tôi nắm thóp ngay.

"Thế thì tôi càng không thể giống ông ấy, không thể mặc giáp hóa thân thành Hideyoshi-sama rồi. Tổ tiên của tôi còn chưa bao giờ đến Nhật nữa là".

Hattori bĩu môi.

"Em chẳng bao giờ nói lại anh cả".

Tôi híp mắt, hỏi người còn lại:

"Em thì sao, có ý kiến gì không?".

Cô nàng xị mặt.

"Em càng không phải đối thủ của anh...".

Hai cô cậu này, như thế mới ngoan chứ. Tôi đủng đỉnh đi trước dẫn đường xuống tầng dưới, còn không quên quay đầu gọi:

"Tiếp tục nào. Hai người không đói à, tham quan xong tôi mời hai người bữa tối".

Trân đuổi theo bắt kịp tôi.

"Em sẽ ăn cho anh nhẵn túi".

Hattori phụ họa theo: "Đúng đấy, em chọn nhà hàng. Sau đấy chụp lại vẻ mặt khóc không ra nước mắt của anh lúc thanh toán. Anh nên chuẩn bị tiền trước đi kẻo không kịp".

Tôi nhún vai: "Không cần chuẩn bị. Không đủ cứ gán Hattori-chan cho chủ quán, cậu ở lại rửa chén cho người ta trừ nợ".

Cậu ta ôm đầu rên rỉ: "Anh đừng có gọi như thế nữa mà...".

Đoạn đối thoại quen thuộc này làm tôi nhớ đến tên kia. Mỗi khi bị tôi gọi là "công công", tên thái giám chuyên gây rối đó lại gào lên, bảo tôi im miệng. Điều mà người đàn ông trên chiếc ghế đá nói đến, có lẽ tôi đã hiểu ra được phần nào. Từ rất lâu rồi, tôi tự phong bế cảm xúc của chính mình mà không nhận ra. Không phải tôi xem nhẹ những người thân, người bạn của mình. Chỉ là trong vô thức tôi đã cố xây nên bức vách nhằm bảo trì nguyên vẹn ký ức về cậu ấy. Cậu không muốn nhìn thấy một Quân Soạn hèn nhát như vậy đâu, đúng không An? Xin lỗi nhé, đã để cậu và mọi người lo lắng.

Tôi mỉm cười, năm nay về thăm nhà, có lẽ nên mua hai chiếc vé.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx