sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Yêu phải bọ cạp - Chương 12

Chương 12: Lời hứa đầu tiên

Quân Soạn đi học về, vừa bước vào sân đã trông thấy mẹ cậu một tay cầm mấy cuốn sách, một tay cầm... roi nhìn mình chằm chằm, ánh mắt xem chừng sắp sửa vụt cho cậu một trận. Bố cậu ngồi dưới bóng râm trong sân, đang bào gỗ, vừa làm việc vừa liếc về phía này, môi còn nhếch lên như đợi xem kịch hay. Bởi vì thằng con ranh mãnh của ông mọi lần thấy mẹ nó cầm roi thể nào cũng chạy khắp sân vừa cười vừa trêu mẹ nó, chẳng biết sợ là gì; thế mà hôm nay lại thẳng lưng đứng im ở đó.

"Bé An nói bữa nào con cũng nhịn đói vô lớp. Trước trường có bán xôi với bánh mì, tại sao không ăn sáng? Con để tiền mua đồ linh tinh hay cầm đi chơi cái gì rồi?".

Quân Soạn ngoẹo đầu không trả lời.

"Mấy quyển sách con giấu dưới gối là ai đưa cho con? Nào là Cẩm nan Mẹ và con gái, Sinh lý nữ,... mấy sách này con đọc làm gì? Rồi thì Dược học tham luận, Y học cổ truyền phương Đông, con có hiểu không mà đọc?".

Quân Soạn quay đầu lại nhìn mẹ.

"Đọc một lần không hiểu thì con đọc một trăm lần".

Mẹ cậu sững người, còn định hỏi chuyện thì bố cậu đã đi đến, cầm lấy mấy quyển sách, tiện thể rút luôn cái roi mây trong tay vợ, cười cười.

"Đổi ca nào. Em vào nấu cơm trưa đi, để anh nói chuyện với con".

Mẹ Quân Soạn nghi ngại nhìn chồng rồi gật đầu đi xuống bếp. Bố cậu lật mấy trang sách ra xem. Có cuốn rất phức tạp, nhiều thuật ngữ chuyên ngành, giới thiệu hàng chục, hàng trăm vị thuốc, bài thuốc; đừng nói một đứa con nít mới lớp một, ngay cả người lớn như ông đọc còn thấy khó hiểu. Cuốn thì hướng dẫn toàn tập cách chăm sóc con gái từ nhỏ đến khi dậy thì. Những cuốn sách này đều đã không còn mới nữa. Đây không phải là có người đưa cho, ai lại đưa một đứa con nít mấy cuốn sách như này? Bố Quân Soạn ho một tiếng, giơ mấy cuốn sách ngang tầm mắt, hất cằm hỏi:

"Con mua mấy cuốn sách cũ này bằng tiền ăn sáng phải không?".

Quân Soạn cúi đầu gật một cái. Bố cậu bèn ngồi xuống đối mặt với con trai. Ngày đó, mẹ bé An nhập viện cấp cứu xong thì chuyển viện, có lúc khá lên, có hôm lại hôn mê, tiêm thuốc truyền dịch cả tháng trời, cuối cùng vẫn không qua khỏi. Trong phòng bệnh mẹ bé An gọi Quân Soạn vào, ngoài hai người bọn họ ra, người khác ở bên ngoài đều không biết hai người đã nói những gì. Thằng con trai ông tính cách hiếu động, ham chơi lại chẳng bao giờ nghe lời người lớn. Nhưng kể từ hôm ở bệnh viện về, nó trở nên im lặng, hiền như cục đất, không còn chạy nhảy khắp nơi nữa. Bố mẹ Quân Soạn lo lắng cho nhà bên kia nên cũng không để tâm đến thằng con bỗng dưng đổi tính đổi nết. Bây giờ cách tang lễ cũng gần trăm ngày rồi mà cu cậu vẫn im phăng phắc, mặt mày trầm ngâm không còn giống một đứa con nít tiểu học. Bố cậu nhìn thấy không khỏi suy nghĩ. Ông không muốn đứa nhỏ này gánh trên vai cảm giác tội lỗi và trách nhiệm quá lớn cả đời. Vợ ông tuy không nói ra nhưng ngày nào cũng thở dài, nhìn thấy mấy cuốn sách này cũng không còn giữ được bình tĩnh như bình thường để xem xét cẩn thận, nghĩ ngợi tiêu cực cho là con trai sinh hư, bị kẻ xấu tác động. Thật ra con trai ông ông biết chứ. Nó đáo để lắm! Lễ thanh minh năm ngoái, cả xóm tập trung ở chỗ đền thờ ông Cọp, nhà nào cũng vắng tanh. Có thằng trộm chó vô xóm "kiếm ăn", thấy thằng Sáo con nhà ông một mình ngồi chơi với mấy con chó, mặt mũi cu cậu kháu khỉnh, còn cực kì lễ phép cười tươi rói nói chào chú! Thằng trộm chó thấy dễ ăn quá mà, muốn phỉnh thằng nhỏ rồi lừa bắt mấy con chó ai dè bị cu cậu chơi cho một vố. Cũng không biết nó làm cách nào xua nguyên đàn chó mười mấy con rượt theo cha nội kia, dí thằng chả chạy té khói. Về nhà đắc ý kể lại, ông hỏi thì nó bảo là chú người xấu đó ăn thịt chó, giết mổ chó nhiều quá nên người ám mùi, chó trong xóm ngửi được nên gầm gừ, cảnh giác dữ lắm. Nó rình đi theo thì thấy chú ta lén la lén lút mở bọc "đồ hành nghề trộm chó" ra, nó liền xua chó rượt cho chạy sút quần. Đấy, thằng con ông như vậy làm gì có chuyện nhiễm thói hư tật xấu từ ai. Nó không phải đứa ngờ nghệch dễ bị ảnh hưởng từ người khác. Càng như vậy, ông lại càng thấy lo, chỉ sợ ai khuyên nó cũng không nghe.

Bố Quân Soạn nhìn thẳng vào mắt con trai.

"Chuyện cô Tình, không phải lỗi của con. Cô Tình bị bệnh từ nhỏ rồi, mấy năm nay sức khỏe cũng không được tốt, hết bệnh này đến bệnh khác. Năm nào cũng phát bệnh mấy lượt phải nhập viện, đi đi về về suốt, con cũng biết mà".

"Nhưng hôm đó do con, cô Tình có đi mà không có về".

"Không phải do con!".

"Là lỗi của con!".

"Không phải!".

"Nếu là bố thì sao?".

Bố Quân Soạn lặng người trước câu hỏi ngược của con trai. Ông biết con mình, nó cãi nhau chưa bao giờ thua. Chỉ không ngờ nó lại cương quyết với ông lúc này, trong trường hợp này... Nếu là ông hay bất kì ai cũng không thể không cảm thấy tự trách. Nhưng mà...

"Mọi người không ai trách con cả. Cô Tình cũng...".

Quân Soạn đột nhiên siết chặt quai cặp, hai vai rung rung, cậu ngẩng phắt đầu, nước mắt lăn dài trên hai gò má, nói trong tiếng nấc nghẹn:

"An... buồn... lắm...".

Bố cậu sững sờ, đưa tay kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt.

"Bé An không trách con".

"...Con biết".

"Cô Tình không trách con".

"Con biết".

"Chú Phong cũng không trách con".

"Con biết".

"Con không cần phải tự trách mình".

Lần này Quân Soạn không đáp nữa, cậu bấu vào lưng áo của bố, cắn chặt môi mình. Đó là lần đầu tiên và duy nhất nếu không tính ngày cậu chào đời, Quân Soạn cho phép mình bật khóc.

Một ngày hè oi ả, ve kêu râm ran khắp xóm. Chú Phong đã quyết định ra Đà Nẵng làm việc trong một khu công nghiệp. Không giống bố Quân Soạn to lớn vạm vỡ, giọng nói vang dội ầm ầm trong lồng ngực; chú Phong dáng người cao gầy, rất kiệm lời. Bố Quân Soạn giỏi đánh nhau, còn chú Phong thích đọc sách viết chữ. Chữ của chú rất đẹp. Đôi tay thon dài của chú lúc cầm bút ai nhìn cũng mê mẩn. Từ ngày mai, đôi bàn tay ấy sẽ không còn thơm mùi mực nữa, thay vào đó nó sẽ ám mùi dầu mỡ và hóa chất.

Chú Phong trầm ngâm ngồi bên bàn ăn. Quân Soạn bước qua bậc thềm, nhìn chú rồi lại nhìn mâm cơm còn nguyên xi trên bàn. An bó gối ngồi trên phản gỗ, vùi mặt trước ngực, bất động như một con búp bê. Ánh nắng gay gắt chiếu qua khung cửa sổ đang mở, bao trùm lên tấm lưng nhỏ gầy guộc. An vẫn không nhúc nhích.

Cậu bé leo lên tấm phản, đứng dậy kéo hai cánh cửa gỗ, cài móc sắt cách ly ánh nắng ở bên ngoài rồi trượt xuống, đi tới trước mặt An, cầm lên chiếc giày vải dưới đất, tay kia nắm cổ chân cô bé kéo về phía mình. An ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó lại trở về tư thế cũ, rút mạnh chân. Nhưng Soạn lại rất cương quyết, kéo chân An, kéo theo cả người cô bé về trước, dứt khoát đi giày cho An bằng được. Cậu lôi An xuống khỏi phản, một mạch dắt cô bé đi tới trước bàn ăn, ấn cô bé ngồi xuống.

An đứng bật dậy, xoay người chạy về chiếc phản, lại bị Soạn tóm lấy. Cô bé vùng vẫy không được thì trừng mắt nhìn cậu, cúi đầu cắn mạnh lên cánh tay đang giữ lấy mình, không chịu nhả ra, giống như đang vận hết sức lực chỉ để cắn cậu. Quân Soạn đau đến thiếu chút nữa thì đã hét lên. Chú Phong vội đứng dậy muốn chạy tới ngăn cản, lại thấy Quân Soạn lắc đầu ra hiệu bảo chú đứng yên. Chú đành đứng đó im lặng nhìn hai đứa trẻ.

Soạn mặc kệ cô bạn nhỏ đang vừa cắn vừa đá mình, tiếp tục kéo cô bé trở lại chiếc bàn.

"Bỏ ra. Tớ ghét cậu! Tớ ghét cậu! Tớ ghét cậu! Bỏ tớ ra!".

An vừa khóc vừa giãy giụa. Soạn khẽ khựng lại, câu nói và nước mắt nóng hổi của An rơi xuống vết thương của cậu, giống như trộn lẫn vào trong da thịt khiến cậu chỉ muốn khóc theo An. Bàn tay giữ lấy cô bé lơi ra trong khi An vẫn đang vùng vẫy dữ dội.

Cốp. Quân Soạn bị đẩy ngã, phía sau đầu đập vào cạnh bàn. An giật mình, mím môi nhìn cậu, lo lắng nhưng không dám đi đến. Chú Phong vội đỡ Soạn dậy, sờ thấy đầu cậu sưng lên một cục nhưng may mắn không chảy máu. Chú nổi giận quát con gái:

"Sao con bướng thế!? Con...".

An vừa nín lại khóc nấc lên.

"Bố không cần con nữa. Mẹ bỏ con rồi, bố cũng muốn bỏ con một mình. Bố không thương con nữa...".

Chú Phong sắc mặt trắng xanh, đau lòng nhìn con gái nhỏ, giọng nói chua xót:

"Mẹ không bỏ con, mẹ đến chỗ ông bà. Bố cũng đi vắng một thời gian thôi, rồi sẽ về thăm con".

"Bố nói dối. Mẹ không có lên thiên đường. Ông bà chết rồi, mẹ cũng chết rồi. Do con không nghe lời nên mẹ mới chết. Con làm mẹ giận, bố cũng nổi giận với con...".

An lại khóc to. Quân Soạn chê An mít ướt song trước giờ cô bé đều chỉ thút thít khóc, lúc này lại ngửa mặt khóc toáng lên, ngực phập phồng như trống trận dồn dập. Soạn đi tới, dùng ống tay áo lau nước mắt nước mũi trên mặt An.

"Cô Tình rất thương An, cô không giận An đâu".

"Tớ làm mẹ lo nên mẹ mới phát bệnh".

"Không phải".

"Phải! Là lỗi của tớ!".

"Không phải lỗi của cậu!".

"Là lỗi của tớ!". An hét lên.

"Không phải lỗi của cậu. Là lỗi của tớ".

"...".

Giọng nói cứng rắn của Soạn khiến bé An không dám mở miệng cãi lại. Cô bé lại khóc nấc lên.

"Nín đi. An khóc cô Tình sẽ đau lòng. An nhịn đói, An bị ốm cô Tình sẽ lo lắng, chú Phong cũng sẽ lo lắng. Tớ cũng... sẽ lo lắng".

An ngẩng đầu nhìn cậu, hít hít mũi.

"Chú Phong phải đi làm, nhưng cuối năm chú sẽ về mà. Ngày nào tớ cũng qua nhà chơi với An, không để An ở một mình nữa. Tớ đã xin mẹ rồi, buổi tối sẽ sang ngủ cùng cậu. Nên An phải ngoan nhé. Không được nhịn đói, không được cãi lời bố, không được đái dầm...".

"Tớ không có đái dầm!".

"Thật không?".

"Thật mà!".

Quân Soạn làm bộ gật gù tin tưởng, tay kéo cô bạn nhỏ đi tới bàn ăn. Lần này An không giãy ra nữa. Soạn nhìn chú Phong, nháy mắt một cái. Chú ngạc nhiên nhìn cậu. Đứa nhỏ này... Không chỉ thông minh nhanh trí, nay còn biết an ủi người khác rồi. Chú vừa vui mừng vừa xót xa. Chỉ qua một năm, "thằng Sáo con" từ một cu cậu nghịch ngợm cả xóm ai thấy cũng lắc đầu chặc lưỡi giờ lại chững chạc lên rất nhiều, rất nhiều. Ngắm cậu bé dỗ con gái mình ăn mà chú có cảm giác trước mắt không phải hai đứa con nít mà như một người lớn đang dỗ dành một đứa bé.

Soạn dỗ cho An ăn trưa xong, đợi cô bé leo lên phản đi ngủ rồi mới chào chú Phong ra về. Nhớ câu nói ban nãy của cậu, chú thấy lòng lo lắng, vội đuổi theo.

"Soạn! Chuyện của cô Tình... không phải lỗi của con đâu. Con đừng buồn nữa nhé!".

Giữa dàn giao hưởng của lũ ve, giọng nói trong trẻo của Quân Soạn gần như vậy lại như vọng từ nơi xa đến, cậu đáp mà không quay đầu nhìn chú:

"Con biết. Bố mẹ và cô chú không ai trách mắng con cả. Cô Tình cũng không giận con chút nào. Nhưng con đã hứa với cô. Con sẽ bảo vệ An cả đời".

Chú Phong quệt đuôi mắt lau đi giọt lệ nóng rát, thấy ngực mình nghẹn lại, không biết phải nói gì. Bỗng Soạn quay người lại, cậu mỉm cười nhìn chú.

"Bệnh của An phải ăn uống đầy đủ, không được chạy nhảy, không được hoảng sợ, không được tức giận, không được ở một mình. Con nhớ cả rồi. Chú cứ an tâm đi làm, con sẽ chăm sóc An thật tốt. Chú đi mạnh khỏe nhé! Nhớ viết thư gửi về cho An, chữ nào con đọc cũng hiểu, con sẽ đọc thư cho An nghe".

Cậu vẫy tay chào chú rồi nhanh nhẹn bước đi. Trời đã xế chiều, ánh nắng chiếu lên người Quân Soạn kéo bóng cậu đổ dài. Chiếc bóng cao lớn trông như một người đàn ông trưởng thành. Chú Phong nhìn theo bóng lưng cậu bé, cười nhẹ nhõm, lẩm bẩm một mình:

"Đứa nhỏ này... nói ra những lời như vậy, ai nghĩ con chỉ mới bảy tuổi chứ. Thiệt tình...".


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx