sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Yêu phải bọ cạp - Chương 01 - 02 - 03

Chương 1: Ngày mưa gặp “bánh bèo” Tôi thản nhiên dựa lưng vào bức tường, lơ đãng nhìn mưa thấm ướt mặt đường nhựa. Ánh mắt dửng dưng thế thôi, trong bụng thật ra đang mắng đến mười tám đời của lão trời đánh thánh vật, không có mắt. Nhằm lúc tôi không mang theo ô ra đường mà mưa. Hôm nay lại xui xẻo khoác lên người toàn màu trắng, sơ mi trắng, giày cũng trắng. Tôi chán nản nhắm mắt lại không nhìn mưa nữa, dù gì cũng không có việc gấp, về nhà muộn một tí cũng chẳng sao.

Tôi đứng khoanh tay nhắm mắt, nghe gần hết danh sách nhạc trong điện thoại. Itou Kashitarou đang hát đến đoạn điệp khúc bài Umbrella, bỗng bên cạnh vang lên giọng nói con gái: “Này! Này!”. Tôi gỡ một bên tai nghe xuống, nhướn mày nhìn cô nàng. Bên cạnh từ lúc nào xuất hiện một đứa con gái. Tóc cô nàng ướt nước, dính vào gò má. Trông mặt mũi cũng khá xinh, chỉ có điều tôi bị dị ứng với màu hường phấn; mà cô nàng lại diện nguyên bộ váy hồng, dưới chân mang giày thể thao cũng màu hồng nốt. Trên tay quất thêm cái đồng hồ hồng nhạt. Tôi ngất!

Thấy tôi không trả lời, cô nàng nhăn mặt: “Này, có nghe không vậy?”. Tôi nhìn cái miệng nhỏ vừa phát ra giọng nói kia, biết ngay môi cô nàng cũng quết son màu hường mà…

Cô nàng chỉ vào dây nghe nhạc của tôi, lại chỉ lên trời, nhắc nhở, giọng điệu như là mẹ tôi không bằng: “Anh không thấy trời đang có giông sét à? Lại còn đeo tai nghe, chán sống hả?”. Mẹ nó, hôm nay ra đường nhất định giẫm phải phân chó mà không để ý rồi. Bị mắc mưa đã đành, còn gặp phải con nhỏ hường phấn nhiều chuyện.

Tôi nhếch môi, lôi điện thoại trong túi quần, tắt chương trình phát nhạc. Lại mở 3G vào google gõ loạn một hồi, chỉnh âm lượng lên mức cao nhất, sau đó lại gần nhét tai nghe vào tai cô nàng. Tôi cười thầm đếm đến ba thì thấy “bánh bèo” mở to mắt, sau đó hét lên.

Cô nàng nhảy ra xa, một tay bịt tai, một tay chỉ vào tôi, trợn mắt mắng: “Anh… cái đồ biến thái này… đáng khinh… vô sỉ… không đứng đắn…”. Cô nàng mắng đến mức mưa cũng bỏ chạy. Tôi ngó ra đường, thấy trời đã tạnh thì tâm trạng trở nên rất vui vẻ, quay sang nhìn “hường phấn” cười: “Cảm ơn nhé!”. Tôi tắt 3G, đóng trang web đen, mở lại chương trình phát nhạc, nhét dây nghe vào tai, ung dung về nhà.

Bảy giờ tối, vừa tắm gội xong, định ra ngoài đi ăn thì điện thoại đổ chuông. Tôi liếc nhìn hai chữ “Cục cưng” trên màn hình, mở loa ngoài, vừa lau tóc vừa nói chuyện điện thoại: “Cục cưng à? Nhớ anh rồi phải không?”.

Giọng nói trong điện thoại lộ vẻ cáu giận:

“Nhớ cái rắm. Đã bảo đừng có gọi buồn nôn như vậy, tôi không có bạn gái nhất định do cậu hại!”.

Tôi mặc kệ cậu ta, tập trung lau khô tóc.

“Chạy đi đâu rồi? Quân Soạn? Này? Cái đồ biến thái nhà cậu, có nghe không đấy?”. Tôi liếc nhìn cái điện thoại trên bàn, lười biếng nói: “Ồn ào quá! Gọi tôi có việc gì?”. Trần Đông Đông không hài lòng với câu hỏi của tôi: “Công việc gì, rủ cậu đi uống cà phê thôi. Nghe nói Nam Kỳ Khởi Nghĩa mới mở một quán được lắm. Nửa tiếng nữa tôi ghé nhà đón cậu”. Tôi đói bụng, đáp không mấy hứng thú: “Tôi bận rồi”. Đối phương có vẻ không tin: “Bận gì giờ này?”. Tôi liếc nhìn cái khăn trong tay: “Bận lau khô tóc”. Giọng nói trong điện thoại gào lên: “Cậu bớt vớ vẩn đi. Tôi cúp máy đây, lát qua mà không thấy ai, tôi đốt nhà cậu”. Tôi cảm thấy ông trời đối với tôi rất không công bằng. Lúc muốn mưa thật to thì lại chẳng thèm mưa. Chẳng còn cách nào, đành ăn đỡ mì gói vậy.

Đúng bảy rưỡi, Trần Đông Đông đã ở trước nhà bóp còi xe. Tôi nhét ví tiền vào túi, khóa cửa cẩn thận, leo lên ngồi sau lưng cậu ta: “Đúng giờ nhỉ, công công?”. Trần Đông Đông rất không thích việc tôi đặt biệt danh cho cậu ta, lườm tôi qua gương chiếu hậu: “Câm mồm. Ông không phải thái giám!”. Tôi định đốp lại thì trông thấy mắt cậu ta trong gương chiếu hậu từ liếc tôi chuyển sang liếc nhìn hai “em gái” đi ngược chiều trên vỉa hè. Hai cô nàng cũng nhìn bọn tôi, một cô còn vén tóc cười làm duyên. Chậc chậc, mặc dù hai gương mặt đẹp trai của bọn tôi đều bị “nồi cơm điện” che hết một nửa, vẫn hút gái như thường. Trần Đông Đông thấy đối tượng cười thì rất thích chí, chạy xe chậm lại. Tôi nhếch miệng, một tay vòng qua ôm hông “công công”, một tay vẫy vẫy, cười “dịu dàng” với hai nàng. Cô vừa rồi còn cười, thấy bọn tôi dính sát vào nhau thì khóe miệng co rút, nắm tay bạn chạy như có chó rượt sau lưng.

Trần Đông Đông nổi điên: “Quân Soạn, tên biến thái này! Thấy gái xinh nhìn tôi nên gato hả? Còn không bỏ cái tay thối của cậu ra!”. Tôi chuyển từ động tác ôm sang thụi cho cậu ta một đấm, mắng: “Bớt rỗi hơi đi. Cậu rủ tôi đi cà phê hay đi cưa gái hả? Tôi so với cậu đẹp trai hơn không biết bao nhiêu lần, có cần gato không?”. Cậu ta liền cãi:

“Cho dù cậu là “nam thần” của trường đại học, tôi cũng từng là “soái ca” ở trường trung học cũ đấy! Ít nhiều tôi cũng từng có bạn gái, đâu có vô vị như cậu. Thấy tôi có sức hút hơn nên gato đúng không? Còn không chịu thừa nhận”. Tôi thấy cậu ta “tự kỷ” thì rất khinh bỉ, muốn thụi cho cậu ta phát nữa, ngại mình đang giao tính mạng vào tay đối phương nên chỉ mở miệng vạch trần: “Bạn gái của cậu chẳng phải cũng vứt cậu lại mà chạy sang nước ngoài du học hay sao? Cậu còn ở đó mà lên giọng chê tôi. Mà cậu bị nhiễm phim Hàn Xẻng đấy à? Nam thần với soái ca cái khỉ gì”. Trần Đông Đông cười đắc ý: “Là phim Trung Quốc, cậu chẳng biết gì lại không chịu học hỏi. Suốt ngày ôm mấy quyển sách khô khan, cả đời cũng chẳng có ai thèm yêu đâu”. Tôi cười nhạt. Không ai yêu? Càng tốt. Con gái bây giờ cả ngày không make up tự sướng khoe “mặt mộc” trên facebook thì cũng ăn mặc hở hang đi ra đường, nhìn phát ốm lên được.

Đối với chuyện có bạn gái hay không, tôi trước nay đều không bận tâm đến.

Chương 2: Lại gặp cô nàng “hường phấn”

Trần Đông Đông gửi xe xong, đi đến chỗ tôi đang đợi, hỏi: “Lên tầng hai nhé? Trên đó view đẹp”.

Tôi thấy tầng dưới khách ngồi gần kín chỗ rồi thì gật đầu đáp ứng rồi cùng cậu ta lên tầng trên. Quán cà phê này trang trí không tệ, còn đang đưa mắt chọn chỗ thì gã công công bên cạnh tôi đã bước nhanh về phía góc phải, nơi có hai “em gái” đang ngồi. Tôi biết ngay mục đích cậu ta lên trên này không phải để ngắm cảnh mà.

Cô nàng mặc áo vàng trông thấy công công đến gần thì cười tươi như phi tần nhìn thấy hoàng thượng, vẫy khăn rối rít, à không có khăn, chỉ có tay. Nàng vừa vẫy tay vừa nói: “Anh Đông, trùng hợp nha. Anh cũng đến đây uống cà phê à?”. Công công đáp: “Anh không uống cà phê thì đến đây làm gì, quán này cũng đâu có phục vụ đồ ăn”. Nàng kia cười trêu chọc:

“Em tưởng anh chỉ thích uống rượu cơ”. Công công xua xua tay: “Thôi em đừng nhắc, anh không muốn nhớ lại bộ dạng thất tình mất mặt của mình đâu”. Rồi chỉ tay vào hai ghế trống hỏi: “Bọn anh ngồi đây được chứ? Không có hẹn với chàng nào chứ hả?”. Áo vàng đưa tay ra dấu mời ngồi:

“Làm gì có, hai anh ngồi đi”.

Vì hai cô nàng đang ngồi đối diện nhau, nên tôi và công công cũng ngồi hai phía ngó mặt nhau. Một bàn bốn người, bên tay phải tôi là cô nàng áo vàng, bên tay phải công công là cô nàng áo đỏ.

Áo đỏ nãy giờ vẫn cúi đầu, tập trung vào màn hình điện thoại, lúc này đưa tay cầm ly nước lọc uống một ngụm. Lúc cô nàng ngẩng đầu vừa vặn trông thấy tôi, sau đó vì nuốt nước quá vội mà bị sặc, vừa ho vừa chỉ tay vào mặt tôi: “Tên gay biến thái!”.

Hai người bên cạnh trố mắt.

Công công hỏi:

“Gay?”.

Áo vàng cũng tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại:

“Biến thái?”.

Tôi cười cười nhìn áo đỏ: “Nhớ không lầm, người xem GV* là cô cơ mà?”.

Nàng áo vàng há to miệng: “Trân, cậu xem GV hả?”. Thì ra bánh bèo này tên Trân. Trân hường phấn lắc đầu nguầy nguậy: “Không có xem, chỉ nghe thôi…”. Công công liền la lên: “Em cùng cậu ta xem… à, nghe… GV?”.

Trân hường phấn càng điên cuồng lắc đầu:

“Không có, không có. Em có lòng tốt nhắc nhở anh ta trời mưa giông đừng đeo tai nghe. Anh ta không biết ơn thì thôi, lại còn… lại còn… cho em nghe thứ gớm ghiếc kia”.

Công công nhướn mày nhìn sang, tôi nhún nhún vai tỏ vẻ chẳng có chuyện gì. Cậu ta quay sang Trân hường phấn cười, thay tôi đính chính:

“Tên này thích đùa dai lắm. Chỉ là hiểu lầm thôi, cậu ta rất thẳng! Anh bảo đảm!”.

Trân hường phấn rõ ràng không tin. Tôi nhếch môi, một thằng đàn ông đi “bảo đảm” cho thằng đàn ông khác là “thẳng”, có khác gì có tật giật mình. Mà đối phương cũng chẳng phải chỗ quen biết, giải thích làm gì cho rách việc. Tôi chỉ thản nhiên gọi cà phê. Công công cảm thấy không khí có phần ngột ngạt thì cố khuấy động:

“Anh là Trần Đông Đông, hai mươi lăm tuổi, nghề nghiệp: lập trình viên. Nhưng tính tình anh rất thoải mái, dễ kết giao lắm, không khô khan đâu”.

Cậu ta tự giới thiệu với Trân hường phấn xong thì cô gái áo vàng cũng mỉm cười quay sang tôi:

“Em tên Quỳnh, Đỗ Ngọc Quỳnh, đang là sinh viên năm ba, năm nay hai mươi hai tuổi. Trân là bạn học cấp ba của em, hai mươi mốt tuổi, chuyên ngành ngôn ngữ học. Rất vui được làm quen với anh”.

Tôi gật đầu cười:

“Em học trễ một năm?”.

Ngọc Quỳnh mắt lấp lánh:

“Anh rất giỏi đoán. Vậy để em đoán xem, anh là… luật sư?”.

Tôi lắc đầu:

“Trần Quân Soạn, hai mươi lăm tuổi, ngành nghề tự do”.

Cô nàng phì cười, cho là tôi cố tỏ ra bí hiểm. Thật ra tôi chỉ có sao nói vậy. Công việc của tôi không bó buộc về thời gian lẫn yêu cầu. Công công thay tôi bổ sung:

“Công việc của Quân Soạn là viết đề tài, lĩnh vực thì đa dạng lắm, chủ yếu là ẩm thực và văn học. Chắc hai em có nghe đến tên “Alex Q” rồi chứ?”.

Trân hường phấn nãy giờ vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dè chừng, nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi:

“Là người đang gây tranh cãi trên báo và các diễn đàn mạng?”.

Cũng không trách được cô nàng nghi ngờ. Ai cũng nghĩ Alex Q là Việt Kiều, hơn ba mươi tuổi. Sự thật là tôi lấy cái tên ấy rất ngẫu hứng, thấy thuận tai nên đặt. Còn chuyện tuổi tác, giọng văn của tôi khi tranh luận khiến người đọc hình dung đến một tay lão luyện, trải đời. Dưới ánh nhìn quan sát tò mò của hai cô gái, tôi chỉ im lặng uống cà phê, xem như mọi người đang nói chuyện người khác. Tôi không thích bàn tán về công việc của mình. Đúng hơn là không thích người khác bàn về bất kỳ chuyện gì của cá nhân tôi. Quan điểm của tôi rất đơn giản, cũng rất cố chấp. Chia sẻ là chuyện rất riêng tư, không phải mục đích hay phương tiện. Nếu là tri kỷ, cho dù song phương cùng im lặng, một ánh mắt cũng có thể truyền tải cả ngàn vạn điều. Nếu đã xa lạ, nói nhiều cách mấy cũng chỉ là gượng ép lẫn nhau mà thôi.

Thấy tôi không muốn nhắc đến chuyện của mình, ba người bên cạnh đổi chủ đề, nói những chuyện vui vẻ khác. Tôi lơ đãng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Thành phố này có quá nhiều ánh đèn điện, không thể nhìn thấy được sao trời. Tôi không phải kẻ lãng mạn, chẳng thích ngắm sao. Tôi chỉ lưu luyến khung cảnh năm ấy, dưới bầu trời đêm ngàn sao, bên cạnh có cô gái trẻ thích mặc váy trắng vải thô, cử chỉ vén tóc duyên dáng, mắt sáng hơn cả vì tinh tú, chăm chú nhìn tôi khẽ giọng:

“Tớ yêu cậu”.

Mỗi lần nghe cậu ấy dịu dàng nói thế, tôi đều vui vẻ “ừ” một tiếng. Có những mạch nước ngầm chỉ chảy được hai đầu, có những kết nối không thể tìm được điều gì tương tự. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.

Cà phê cạn tới đáy, bốn người đứng dậy nói lời tạm biệt. Lúc đợi hai “tài xế” Đông Đông và Ngọc Quỳnh đi lấy xe, cô gái áo đỏ bên cạnh mím môi nhìn tôi:

“Lúc chiều là em hiểu lầm anh. Nhưng cũng tại anh đùa ác quá cơ!”.

Tôi hơi quay đầu sang, không rõ tại sao cô nàng lại nhắc chuyện này? Thấy tôi không đáp lời, người bên cạnh hơi ngượng ngập, song vẫn nói tiếp:

“Em thường xuyên theo dõi và đọc những gì anh viết. Người viết ra những quan điểm thẳng thắn và nghiêm túc như vậy, nhất định là người có nội tâm sâu sắc. Nếu anh không ngại, chúng ta có thể kết bạn được không?”.

Tôi không ngạc nhiên vì cô nàng thay đổi thái độ, tôi chỉ cảm thấy mình không có lý do để gật đầu đáp ứng. Tôi nhàn nhạt nói:

“Tôi không có hứng thú kết bạn với một cô gái thích màu hồng”.

Người trong lòng tôi, cậu ấy yêu màu trắng, thích sự giản dị. Sinh nhật tôi sẽ mặc váy trắng, ôm hộp quà, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng rất đẹp. Tâm hồn tôi rộng lớn, có thể chứa được sông dài biển rộng. Nhưng trái tim tôi rất nhỏ, ngoài cậu ấy ra, không còn có thêm ai khác. Tôi có thể nhìn ra ánh mắt cô gái bên cạnh, biết nó tượng trưng cho điều gì. Nhưng tôi không thích như vậy. Tôi không bài xích, nhưng tôi chưa bao giờ giống những người khác. Bọn họ vội vã, tôi chỉ thích lâu dài.

Trần Đông Đông đã mang xe đến đón, tôi bước đi không ngoái đầu nhìn lại. Nói rõ ràng như vậy, cô nàng nhất định đã hiểu. Chắc cũng chẳng lâu, dăm ba ngày sẽ vứt ngay tôi ra khỏi đầu ấy chứ.

Về đến nhà khoảng mười giờ tối. Tôi thay đồ ngủ, mệt mỏi úp mặt lên gối. Mỗi khi nỗi nhớ ấy ùa về, tôi đều không còn sức lực. Quờ quạng tắt đèn bàn, tôi nhắm mắt, khẽ thở dài.

Chú thích *: GV là Gay Video. Ai tò mò cứ việc search google, he he.

Chương 3: “3”

Mỗi ngày tôi sẽ ra công viên, tới cái ghế đá bạc màu năm tháng “của mình” để ngẩng đầu ngắm mây. Đây là thói quen có từ thời học cấp ba, chỉ trừ những hôm trời mưa là ở nhà, còn không lại ra đây ngửa cổ lên trời. Đều đặn như người ta dắt chó đi dạo vậy.

Vừa nghĩ đến chó liền trông thấy một người một chó đi lại.

“Phật viết, kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được kiếp này một lần gặp thoáng qua”.

Ba lần năm mười lăm, một ngàn năm trăm cái ngoái đầu. Chết tiệt, ngoái như vậy có mệt không hả?

Trân hường phấn hôm nay lại mặc màu hồng. Khác chăng lần này cô nàng mặc chân váy tennis, áo thun. Tôi là người khô khan, không giỏi dùng ngôn từ hoa mĩ để tả ai đó. Chỉ cảm thấy cô nàng có vẻ thích hợp với màu sắc kia. Nếu không phải tôi dị ứng màu hồng, có lẽ sẽ cảm thấy người con gái đang tiến lại gần cũng khá xinh đẹp. Nhưng, tôi đặc biệt không thích màu hồng. Nên, tôi đặc biệt không thích cô nào mặc màu này. Càng không thích “ba lần tình cờ gặp gỡ”, chả khác gì cảm giác liên tiếp giẫm phải phân chó.

Có lẽ trông thấy ánh mắt “thiếu thân thiện” của tôi, cũng có thể cô nàng vẫn nhớ đến những lời “cực kì thiếu thân thiện” hôm trước tôi nói, Trân hường phấn còn cách tôi ba mét thì mím môi, vẻ mặt phân vân. Chắc cô nàng đang không biết nên tiến tới chào hỏi, hay quay phắt người bỏ đi cho rảnh nợ. Tôi là người không có thói quen chủ động bắt chuyện, chỉ cần đối phương không mở miệng, tôi cũng sẽ ngậm chặt mồm “thủ khẩu như bình”.

Sau khoảng một phút, cô nàng cuối cùng đưa ra quyết định, dùng tốc độ nước rút chạy tới trước mặt tôi:

“Chào anh, Quân Soạn”.

Sách tâm lý học có viết, một người nếu gọi thẳng tên của bạn thường có hai khả năng: hoặc là người ta đang nổi điên với bạn (như trường hợp của “công công” mỗi lần kêu gào tên tôi qua điện thoại), hoặc là người ta muốn rút ngắn khoảng cách mối quan hệ với bạn.

Tôi có ba lựa chọn để giải quyết tình huống trước mắt.

Một, không nói năng gì đứng dậy bỏ đi. Có lẽ cô nàng sẽ cảm thấy tôi là kẻ thô lỗ cộc cằn, về sau sẽ tránh xa tôi ra.

Hai, đáp cho lệ. Sau đó nói có việc bận, nhanh chóng kết thúc đối thoại trong vòng một nốt nhạc.

Ba…

Tôi còn chưa kịp nghĩ xong, đã trông thấy hai “bàn tay” bé nhỏ đang đặt lên hai đầu gối của mình, kẻ đó lại còn rướn người muốn… hôn trộm tôi. Thời thế đúng là hỗn loạn, đàn ông ra đường cũng bị “yêu râu xanh” tấn công. Tôi còn đang nhướn mày ngạc nhiên, chưa biết nên “đối phó” thế nào thì đồng phạm của kẻ háo sắc lên tiếng:

“A… xin lỗi anh. Lốm Đốm, con làm bẩn quần chú Quân Soạn rồi kìa. Mau nhận lỗi với người ta, nhanh lên!”.

Kẻ có biệt danh Lốm Đốm đứng thẳng trên hai chân sau, hai “tay” khoanh lại, ánh mắt ra vẻ đáng thương nhìn tôi, lí nhí “gâu gâu” hai tiếng. Tôi ngắm nghía rồi bật cười:

“Thì ra là một cô bé háo sắc”.

Tôi lắc lắc đầu, trong bụng nhủ thầm con chó nhỏ này cũng thật lanh lợi, đáng yêu. Ngẩng đầu lên vừa vặn trông thấy Trân hường phấn đang… đỏ mặt.

Thường thì con gái đỏ mặt khi được khen, hoặc khi xấu hổ. Có người còn đỏ mặt vì tức giận, hoặc vì… nghẹn đồ ăn. Tôi hiện tại vừa khen vừa trêu, nhưng tôi đâu có khen cô ta.

Nếu đây là lần đầu gặp gỡ, có thể tôi sẽ trêu Trân hường phấn giống buổi chiều mưa hôm ấy. Nhưng đây không phải lần gặp đầu, mà là sau khi “gặp lại” rồi “lại gặp” lần nữa. Lần thứ ba rồi. Nên tôi chẳng còn hứng thú trêu chọc.

Tôi nhấc mông đứng dậy, xoay người định rời đi. Trân hường phấn gọi tôi lại hỏi:

“Anh có ác cảm với em sao? Lần nào trông thấy em cũng như nhìn thấy quỷ vậy…”.

Tôi giơ tay trái, lắc lắc cổ tay đang đeo đồng hồ:

“Mỗi ngày tôi chỉ ở đây mười lăm phút. Đã hết giờ rồi”.

Cô nàng bĩu môi:

“Cũng đâu phải đi làm, giờ giấc là do anh quyết định mà”.

Câu này không sai. Thời gian của tôi dùng vào việc gì đương nhiên do tôi định đoạt. Mà tôi đâu có muốn dùng thời gian của mình để nói chuyện với cô ta. Tôi nhìn thẳng, dùng giọng nghiêm túc nói:

“Tôi là người sống và làm việc theo nguyên tắc. Con người tôi có rất nhiều ưu điểm, một trong số những vô vàn ưu điểm ấy là: yêu công việc. Giờ tôi phải trở về để làm việc chính đáng”.

Tôi nói xong định bỏ đi ngay, vừa xoay lưng đằng sau đã có tiếng phản bác:

“Việc chính đáng là tưới cây phải không?”.

Lần thứ hai quay lại đối mặt với cô nàng, tôi nheo mắt hỏi:

“Làm sao em biết?”.

Tôi không tin cô gái này có giác quan thứ sáu hay biết tiên tri, tài năng đặc biệt gì đó. Khả năng duy nhất là phe tôi có kẻ phản bội. Quả nhiên, Trân hường phấn cúi đầu nói:

“Em hỏi anh Đông”.

Tên “công công” này chưa gì đã bị mua chuộc rồi. Thật là kẻ “mê sắc bỏ bạn”, dám ăn hối lộ! Bán đứng ông đây, để xem tôi tính sổ với cậu ta thế nào. Cô nàng lại ngẩng đầu tiếp tục:

“Những lời lần trước của anh khiến em rất khó chịu. Em không phục nên mới bảo Ngọc Quỳnh cho số điện thoại của anh Đông. Em hỏi anh ấy, tại sao anh lại ghét màu hồng? Anh Đông nói, anh chỉ thích màu trắng. Nên màu nào đối nghịch với trắng, anh đều ghét”.

Tôi buồn cười nhìn cô nàng:

“Đối nghịch với trắng là đen”.

Trân hường phấn lắc đầu:

“Trên đời có vô số màu sắc, không có màu nào thật sự đối nghịch với màu nào. Sự tương phản chẳng qua dựa vào cảm giác của con người. Đối với em, đen và trắng đều khiến em có cảm giác buồn bã rất rõ ràng. Nên em thích màu sắc tươi sáng, màu hồng khiến em vui vẻ. Như vậy có gì sai? Sao lại khiến anh ghét em?”.

Lý luận cũng thật “đao to búa lớn”. Đã vậy, tôi cũng không khách sáo nữa:

“Tôi ghét em lúc nào? Tôi chỉ không có hứng thú. Màu hồng khiến em vui, nhưng không khiến tôi vui. Đây gọi là “không cùng chí hướng, không chung đường”. Chẳng có gì là sai hay đúng, là sở thích khác nhau thôi”.

Cô nàng định lên tiếng phản kích, tôi cười cười chờ đợi xem đối phương còn có lời lẽ hay ho gì. Không đợi được cô nàng mở miệng, thì đã có kẻ khác “phun nước bọt” đột ngột. Tôi ngẩng đầu nhìn trời khó hiểu. Dự báo thời tiết trong điện thoại bảo rằng hôm nay khó có mưa. Thế này là thế nào? Nhất định là trời cao đố kị người tài. Tôi chưa kịp tức giận thì cổ tay đã bị nắm lấy, cô nàng một tay dắt Lốm Đốm, một tay dắt tôi chạy. Tôi không thích tiếp xúc thân mật thế này, cũng cảm thấy tình cảnh hiện tại đúng là mất hình tượng. Nhưng tình huống bất đắc dĩ, nên đành cắn răng bỏ qua vậy.

Trân hường phấn kéo tôi chạy đến quán cà phê trong công viên. Cô nàng giũ giũ tóc, chun mũi quở trách: “Đang yên đang lành sao tự dưng lại mưa nặng hạt thế nhỉ?”. Giọng nói lại không hề có vẻ bực bội.

Hôm nay cô nàng cột tóc kiểu đuôi ngựa, trông rất khỏe khoắn. Lúc này khuôn mặt nhỏ dính những hạt nước mưa to tròn trong suốt đang chảy xuống. Làn da trắng tự nhiên không đánh phấn, tôi có cảm giác như đang nhìn thấy sương đậu trên những khóm hoa chớm nở.

Tôi kéo ghế ngồi xuống, đã vào đây cũng không thể không gọi gì. Chủ quán mang menu tới, nhìn bọn tôi mỉm cười:

“Dạo này buổi chiều thỉnh thoảng lại mưa đột ngột, chẳng biết đâu mà lần”.

Trần hường phấn tươi cười đáp: “Thế nên chị vô tình có thêm khách đó, hi hi”. Rồi cúi đầu chọn đồ uống.

Đợi cô nàng chọn xong món, tôi đưa trả menu cho chủ quán, gọi sinh tố bơ cho cô nàng, bản thân như cũ, một ly cà phê đá.

Chủ quán mang menu trở lại quầy pha chế, Trân hường phấn le lưỡi hỏi:

“Lần nào anh cũng không xem menu, chỉ uống cà phê đen không đường nhỉ?”.

Tôi cười:

“Em muốn “khen” tôi là kẻ khô khan?”.

Cô nàng lắc lắc đầu, tóc đung đưa:

“Đâu có. Em nghĩ anh là người chung thủy và có chút… cố chấp thôi”.

Có lẽ vậy. Tôi cười cười không nói gì. Chủ quán mang đồ uống tới. Nhấp một ngụm cà phê, chỉ chỉ gói thuốc, tôi hỏi:

“Không phiền em chứ?”.

Cô nàng chớp chớp mắt:

“Nếu em nói có thì anh sẽ không hút à?”.

Tôi gật đầu. Trần hường phấn cười nói:

“Thế thì em nên bảo là em thấy phiền để anh không hút, như vậy mới tốt. Thuốc lá hại sức khỏe mà. Nhưng anh sẽ thấy không vui, lại càng ghét em”.

Tôi kín đáo nhả khói sang một bên, bắt bẻ:

“Đã bảo là tôi không ghét em”.

Cô nàng nghiêng đầu suy nghĩ, một lát lại làm bộ thở dài:

“Người ta nói Hổ Cáp yêu ghét rất rạch ròi. Đúng là áp dụng với anh không sai nhỉ?”.

Tôi nhếch môi:

“Em dò hỏi cũng được không ít nhỉ?”.

Không chỉ hỏi ngày sinh, sở thích của tôi, còn nắm được thời gian tôi ra công viên lẫn sau khi về sẽ tưới cây. Nếu Trần Đông Đông giống như thái giám, biết hoàng thượng của anh ta “đi nặng” giờ nào, có khi cũng báo cáo chi tiết luôn ấy chứ! Có lẽ ngượng ngùng nên cô nàng im lặng. Tôi cũng ngồi yên đợi mưa tạnh.

Qua một lúc lâu, Trân hường phấn lại hỏi:

“Anh đang nghĩ gì vậy?”.

Tôi nhẹ nhàng đáp:

“Không nghĩ gì”.

Chỉ nhớ thôi.

Cô nàng nhìn tôi chăm chú:

“Ánh mắt xa xăm, buồn bã. Giống như hiện thực đối với anh không quan trọng. Lần trước trong quán cà phê anh cũng ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt giống hệt. Em có nghe anh Đông kể một chút, có phải anh đang nhớ…”.

Tôi ngắt lời:

“Mưa tạnh rồi. Về thôi”.

Tôi gọi tính tiền, trông thấy ly sinh tố trên bàn vẫn còn quá nửa. Trong đầu lại nhớ tới chuyện đã xảy ra rất lâu.

“Tiết kiệm là đức tính tốt. Không nên lãng phí, nên cậu phải uống hết chai nước này mới được”.

Mặc dù chai nước vốn là của cậu ấy, người nào đó uống không nổi nữa, lại đùn đẩy cho tôi. Nhưng tôi vẫn cầm lấy uống không chừa một giọt. Đừng nói là nước lọc, cho dù nước hồ tôi cũng không ngại uống. Miễn là cậu ấy vui vẻ.

“Nước tăng lực đã uống đủ rồi, cậu nhất định phải giành huy chương vàng đấy nhé!”.

Chỉ là hội thể thao giao lưu giữa mấy trường cấp hai, làm gì có trao huy chương. Nhưng tôi vẫn gật mạnh đầu. Trước mặt là đối thủ to cao đến đáng sợ, toàn mấy thằng mặt như gấu chó của trường bán trú xã khác. Bên cạnh là nụ cười rạng rỡ như hướng dương đón nắng của cậu ấy. Đừng nói 1500m, cho dù 15km tôi cũng không ngán! Cậu ấy không thể chạy, không sao, tôi thay cậu ấy chạy!

Tôi thắng giải nhưng không thắng mãi, thắng được con người chẳng thắng được số mệnh.

Cúi người xoa xoa đầu Lốm Đốm, tôi nhẹ giọng nói: “Tạm biệt”. Sau đó xoay người đi bộ về nhà.

Hi vọng đừng có thêm lần “tình cờ” nào nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx